Tạ Thần Vũ mở mắt ra, trước mặt là một cái hồ vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì dường như đã từng biết đến, xa lạ là bởi vì đã hơn hai mươi năm rồi không nhìn thấy nó.
Tạ Thần Vũ chưa kịp ngẫm nghĩ về tình huống hiện tại, bỗng dưng nghe thấy được bên cạnh có một giọng nói.
“Được rồi Thần Vũ, nên về nhà thôi.”
Một giọng nữ trung niên vừa nhẹ nhàng vừa mang theo ý cười nhợt nhạt vang lên, “Hai anh sắp tan học rồi, chúng ta vào nhà chờ hai anh nha con.”
Tạ Thần Vũ đột nhiên quay đầu, trước mặt là một gương mặt dịu dàng xinh đẹp, đồng tử chợt co lại: “…… Mẹ?”
Địch Huyên đáp lời, thấy vẻ mặt con trai không đúng, không khỏi sờ nhẹ lên trán con trai: “Con sao vậy? Không thoải mái hửm?”
Tạ Thần Vũ vừa nhìn liền thấy ngay đôi hoa tai mà Địch Huyên đang mang, vươn tay lên muốn tháo xuống.
Thời điểm Tạ Thần Vũ chạm đến lỗ tai mình, Địch Huyên mới phát hiện ra ý đồ của con trai, bật cười nắm lấy tay con: “Yên nào.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Mẹ mua từ hồi nào vậy ạ?”
Địch Huyên chỉ xem Tạ Thần Vũ như một đứa trẻ có trí nhớ kém, chỉ cười nói: “Con đã quên rồi à? Đây là quà sinh nhật tháng trước dì Tang đã tặng cho mẹ ấy, khi đó con còn nói chúng rất đẹp nữa.”
Một tháng, hoặc có khả năng là chưa đến một tháng.
Tạ Thần Vũ áp chế cảm xúc nóng nảy trong lòng, vươn tay về phía Địch Huyên: “Con có thể nhìn chúng một chút được không mẹ?”
Đương nhiên Địch Huyên sẽ không cự tuyệt, tháo hoa tai xuống đặt vào lòng bàn tay của con trai.
Tạ Thần Vũ nói: “Chiếc bên kia nữa ạ.”
Địch Huyên có chút buồn cười, xét thấy ngày thường con trai đều rất ngoan ngoãn nên cũng tháo cả bên còn lại xuống đưa cho con trai. Địch Huyên dịu dàng giảng dạy: “Đây là món quà người ta tặng cho mẹ, phải biết quý trọng, không được để mất nha.”
Tạ Thần Vũ nhìn về phía chiếc cổ của Địch Huyên, xác nhận Địch Huyên không đeo vòng cổ liền gật đầu, một tay nắm tay mẹ mình một tay thì cầm đôi hoa tai muốn mạng người kia, đi theo Địch Huyên về nhà.
Tạm thời cần phải xử lý chuyện quan trọng trước mắt này đã. Tạ Thần Vũ bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Mình đang cùng Ngạn Ngạn đi hưởng kỳ trăng mật, ấn tượng cuối cùng là vào lúc đi ngang qua trạm chuyển tiếp.
Lúc ấy phi thuyền vận hành bình thường, trạm chuyển tiếp không gian ổn định, hoàn toàn không có dấu hiệu xảy ra vấn đề gì. Cho dù có người ở bên ngoài bắn nổ trạm chuyển tiếp thì cũng phải có thời gian để sụp đổ xuống, nhưng mình lại không cảm nhận được gì, giống như trong nháy mắt đã từ trên phi thuyền đáp thẳng đến nơi này rồi vậy.
Anh không khỏi nhớ tới một loại giả thuyết.
Bản chất của các trạm chuyển tiếp cũng giống như các lỗ sâu không gian vậy, dưới lực hấp dẫn cùng tốc độ cực lớn, có lẽ sẽ phát sinh hiện tượng chiết xạ linh hồn, đi đến một khoảng thời gian nhất định trong quá khứ hoặc tương lai.
Có đôi khi người ở bên trong phải trải qua cả đời, nhưng thật ra ở trong không gian hiện thực thì chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Anh không rõ đây là hiện tượng chiết xạ, hay là đi đến một thời không song song trong truyền thuyết, hay thậm chí là mình đang xuyên về quá khứ và sống lại một cách huyền ảo khó hiểu hơn nữa. Nhưng dù vậy anh cũng không muốn hành xử qua loa. Nếu tạm thời không có manh mối trở về, anh đành phải xử lý tốt những chuyện ở nơi này mới được.
Năm nay Tạ Thần Vũ chỉ mới năm tuổi. Dựa theo sinh nhật của mẹ mà phỏng đoán, ắt hẳn Tống Ngạn chỉ vừa mới qua lễ mừng 1o0 ngày. Hai người muốn gặp mặt nhau thì chỉ còn cách dựa theo sự sắp xếp của trưởng bối hai bên nhà.
Nhưng trước mắt chuyện này không quan trọng, quan trọng là phải giải quyết và loại bỏ được dì Tang.
Hơn nữa thời điểm này, lính đánh thuê đứng đầu Bạch Sư – ZK vẫn chưa có chết đâu.
Cảm giác bị một lính đánh thuê hàng đầu theo dõi không mấy dễ chịu chút nào, ít nhất không phải một nhóc năm tuổi như Tạ Thần Vũ có thể xử lý.
Cho nên sau khi về đến nhà, Tạ Thần Vũ liền tùy tiện tìm một cái cớ để trở về phòng, tiếp theo đó liền đóng cửa lại. Sau khi cẩn thận kiểm tra hết một lần và xác nhận không có thiết bị nghe trộm, Tạ Thần Vũ liền mở máy truyền tin dành cho trẻ em ra.
Trong này chỉ có vài số liên lạc của những người thân trong gia đình, may là cũng có số của cậu nhỏ.
Gọi video qua chưa được nửa phút, bên kia đã bắt máy.
Địch Tuần thấy được bóng dáng một đứa nhỏ xuất hiện trong phòng, bèn mỉm cười nhìn cháu trai nhà mình: “Gọi nhầm số hay gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Người cháu tìm là cậu.”
Địch Tuần nhướng mày.
Cháu trai chỉ mới năm tuổi, số lần gặp anh rất ít. Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, phần lớn thời gian đều là gọi điện liên lạc với cha mẹ hoặc là quản gia. Đây là lần đầu tiên cháu trai chủ động lén lút tìm đến người cậu là anh đây.
Địch Tuần suy đoán: “Gây rắc rối chọc cha mi đánh? Hay là không có tiền đi chơi? Hay muốn cúp học?”
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Có chuyện quan trọng muốn nói ạ.”
Địch Tuần lập tức bị chọc cười: “Chuyện quan trọng gì cơ? Nói một chút nghe xem nào.”
Tạ Thần Vũ nói: “Cậu tìm một nơi không có ai trước đi, cháu nhìn cậu tìm.”Địch Tuần bị cháu trai làm cho tò mò, phối hợp điều chỉnh góc độ cho cháu trai nhìn thử hoàn cảnh chung quanh mình, đoạn lại nói: “Bên này là buổi tối, ta đang muốn ngủ, trong phòng ngủ chỉ có một mình ta.”
Tạ Thần Vũ lập tức nhận ra: “Cậu đang ở sàn đấu giá ạ?”
Địch Tuần ngừng lại một chút: “Hả?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đây không phải là phòng của cậu ở sàn đấu giá sao?”
Địch Tuần nhìn cháu trai: “Ai nói cho cháu biết?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đây là chuyện mà cháu muốn nói, cháu từ tương lai trở về.”
Hiện tại Tạ Thần Vũ vẫn còn nhỏ, không thể ở riêng một mình trong phòng quá lâu nên bất luận là thời điểm nào Địch Huyên cũng có thể bước lên lầu và mở cửa vào phòng.
Vì thế Tạ Thần Vũ chỉ nói ngắn gọn đôi ba câu, nói chuyện mẹ sinh bệnh và qua đời chỉ trong vòng một năm, chuyện dì Tang yêu say đắm cha mình và cả mối quan hệ ơn nghĩa của dì Tang và lính đánh thuê hàng đầu Bạch Sư, cuối cùng là giơ đôi hoa tai trong tay lên.
“Cậu nói xem, cháu đi đến một thời không song song, tất cả những chuyện ở đây sẽ khác những chuyện mà cháu đã từng trải qua. Hay là thật ra hai thời không này vẫn giống nhau, trong này thật sự có cài một vật phóng xạ?”
Ý cười nhẹ nhàng trên mặt Địch Tuần đã biến mất.
Đột nhiên Tạ Thần Vũ nghe được có tiếng gõ cửa vang lên, bèn nói: “Một mình cháu không thể đối phó được với ZK. Cháu chờ cậu tới, cậu ạ!”
Tạ Thần Vũ cúp máy, đứng dậy mở cửa.
Địch Huyên vẫn luôn cảm thấy hôm nay con trai có chút khác thường, xoa nhẹ lên đầu con trai hỏi: “Thật là không sao chứ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Dạ không sao ạ.”
Địch Huyên vẫn cứ không yên tâm, gọi AI chữa bệnh qua kiểm tra một chút, xác nhận thật sự không xảy ra vấn đề gì thì mới an lòng.
Lúc này bên ngoài có tiếng xe vang lên, hai người anh trai tan học đã về.
Địch Huyên và Tạ gia chủ khi đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt cũng có mối quan hệ tốt với hai đứa con trai nhỏ, vì vậy nên hôn nhân của hai người họ cũng có sự đồng ý của hai con trai. Trong trí nhớ mơ hồ của Tạ Thần Vũ, trước khi anh xảy ra chuyện đó hồi còn nhỏ thì mối quan hệ của anh với hai người anh trai vẫn luôn không tồi. Vì thế, Tạ Thần Vũ bèn tỏ vẻ vui sướng chạy qua đón.
Hai người anh nhìn thấy em trai nhà mình thì cũng rất vui, nhưng bởi vì khác với cậu em Tạ Thần Vũ đang học mầm non được tan học sớm, nên hai người đều cần phải làm bài tập về nhà. Vì vậy nên cuối cùng cả hai chỉ chơi với em trai một chút liền đi thẳng lên lầu.
Tạ Thần Vũ hài lòng với sự yên tĩnh này, một mình ngồi ở sô pha xem phim hoạt hình, nhưng trong đầu thì lại nghĩ cách làm sao để giết chết được ZK. Hắn đã từng ra tay với mẹ anh, đương nhiên là anh không có khả năng buông tha cho hắn rồi.
Sau khi nhận được cuộc gọi đó, Địch Tuần liền xuất phát ngay trong đêm. Bởi vì chênh lệch múi giờ nên đến sáng ngày thứ ba, anh mới tới cửa chào hỏi.
Vừa hay cũng đang là lúc cuối tuần, có thể đàng hoàng tâm sự cùng với cháu trai.
Trong lúc này, Tạ Thần Vũ cũng đã nghĩ cách và lấy được chiếc vòng cổ còn lại kia, để chung với đôi hoa tai kia trong phòng của mình. Anh tìm một hộp trang sức nhỏ bằng kim loại rồi bỏ chúng vào trong, chờ Địch Tuần tới liền giao hàng.
Địch Tuần lại bỏ chúng vào một cái hộp chuyên biệt, dẫn cháu trai xuống lầu, nói với chị gái là muốn dẫn cháu trai đi chơi công viên trò chơi.
Địch Huyên không phải tuýp người phụ nữ nội trợ, mà cũng có sự nghiệp riêng của mình. Nhưng vào những lúc rảnh rỗi hoặc vào cuối tuần, Địch Huyên đều sẽ cố gắng ở nhà chơi với các con. Địch Huyên biết rõ tính cách em trai nhà mình, nghe vậy liền nói: “Vậy chờ một chút, chị cũng đi nữa.”
Địch Tuần nói: “Không cần đâu chị, có em là được rồi.”
Địch Huyên hoài nghi mà nhìn em trai: “Có thật là đi công viên trò chơi không đấy?”
Địch Tuần nói: “Thật mà.”
Tạ Thần Vũ liền phụ họa theo, kiêu ngạo mà nói: “Con vừa mới chơi kéo búa bao thắng cậu nhỏ đó mẹ, cậu nhỏ không thể nuốt lời được!”
Địch Huyên dở khóc dở cười, không nghi ngờ gì nữa mà chỉ hỏi hai đứa nhỏ còn lại có muốn đi hay không.
Một năm hai người anh trai đi chơi công viên trò chơi rất nhiều lần. Tuy bây giờ có đi nữa cũng sẽ không ngán, nhưng dù sao cũng không thân thiết với Địch Tuần nên liền lắc đầu cự tuyệt.
Địch Huyên cũng biết tính tình khó ở của em trai nhà mình, sợ là sẽ không có lòng kiên nhẫn với những đứa trẻ khác nên cũng không kiên trì nữa, bèn nhìn em trai dẫn con mình lên xe, còn mình thì ở nhà chăm hai đứa nhỏ.
Xe bay ra khỏi nhà họ Tạ, hội hợp cùng với nhóm vệ sĩ của Địch Tuần.
Trước tiên, anh xuống xe giao lại hộp trang sức cho bọn họ, kế đó mới tiếp tục xuất phát.
Nhóm vệ sĩ chia làm hai chiếc xe. Đi được nửa đường, một chiếc quẹo sang hướng khác, chiếc còn lại thì lẳng lặng đi theo phía sau.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Địch Tuần nói: “Đi công viên trò chơi.”
Tạ Thần Vũ nhìn cậu nhỏ nhà mình.
Địch Tuần nói: “Dù sao cũng cần phải mua vài món đồ chơi khi về.”
Tạ Thần Vũ không từ chối, chỉ hỏi: “Cậu muốn nói chuyện ạ?”
Tuy Địch Tuần không quá quen với trạng thái này của cháu trai, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện điều gì, anh gật đầu nói: “Ừm kể thêm mấy chuyện sau này đi.”
Lúc ấy Tạ Thần Vũ nói quá gấp gáp, chỉ nói chuyện mẹ mình sẽ bị sát hại, còn lại thì vẫn chưa nói rõ điều gì.
Đây là loại xe tự động điều khiển, trong xe chỉ có hai người bọn họ. Tạ Thần Vũ liền nói: “Sau khi mẹ qua đời, cha vẫn không thể nào giải tỏa được, còn thường xuyên ôm cháu khóc. Dì Tang thấy vậy liền chướng mắt, nhờ ZK tháo lỏng tấm ván gỗ bên bờ hồ – nơi mà cháu thường xuyên đi đến. Hại cháu suýt chút nữa là chết đuối.”
Ánh mắt Địch Tuần trở nên lạnh lùng: “Sau đó?”
Tạ Thần Vũ nói: “Hai nhà Địch Tạ chúng ta vẫn chưa điều tra ra được điều gì, nhưng mẹ vừa mới qua đời chưa được bao lâu mà cháu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nhà ngoại rất tức giận, mang cháu về nhà họ Địch, cho cậu nuôi lớn.”
Sau đó là đến mấy năm học về thế giới ngầm, vợ chồng Phong Động bị sát hại, lên đến cao trung thì bắt đầu tham gia huấn luyện lính đánh thuê, sự kiện Silent và cả những chuyện sau khi liên hôn kia……Đợi đến khi Tạ Thần Vũ nói xong hết toàn bộ, hai người cũng vừa lúc đến được địa điểm cần đến.
Đồng thời Địch Tuần cũng nhận được tin tức đến từ cấp dưới, nói rằng bên trong trang sức có chứa vật phóng xạ.
Nháy mắt luồng không khí xung quanh Địch Tuần liền trở nên lạnh lẽo.
Tạ Thần Vũ hiểu rõ hỏi: “Cắt ra xem rồi ạ?”
Địch Tuần “Ừ” một tiếng, bình tĩnh mua vé, đoạn nắm tay cháu trai đi vào bên trong.
Tạ Thần Vũ nhắc nhở: “Cháu không phải là một đứa nhóc năm tuổi, đồ chơi gì đó có thể bảo người khác đi mua.”
Địch Tuần nói: “Trong vòng nửa tiếng nữa, chị của ta sẽ muốn ảnh chụp hoặc video của cháu.”
Tạ Thần Vũ có ấn tượng rất mơ hồ về mẹ của mình nên liền quyết định tin vào sự phán đoán của cậu nhỏ, ngoan ngoãn đi theo vào bên trong và rất nhanh sau đó trên đầu đã được cài một cặp sừng nhỏ.
Hai người đi thẳng đến vòng đu quay, bước vào một khoang trống không có người, bắt đầu nói đến chuyện chính.
ZK đáp ứng dì Tang làm ba chuyện, hiện giờ chỉ mới làm một chuyện. Hắn là một lính đánh thuê hàng đầu, sau khi ra tay chắc chắn hắn sẽ lưu ý động tĩnh bên này. Chỉ cần dì Tang bị bắt, hắn sẽ biết ngay có khả năng là hắn đã bị bại lộ. Xuất phát từ tính cẩn thận suy xét, sợ rằng trong một khoảng thời gian rất dài này hắn sẽ không nhận đơn một mình.
Cho dù bây giờ Địch Tuần chuyển sang thân phận ông chủ Trương để đặt đơn của hắn thì cũng sẽ khiến cho hắn sinh lòng cảnh giác. Bởi vì nhà họ Địch và sàn đấu giá cùng thuộc tinh vực Aram, hắn sẽ hoài nghi có lẽ hai bên sẽ có liên hệ gì đó.
Tạ Thần Vũ nghĩ tới nghĩ lui phát hiện chỉ có một cơ hội, đó là tạm thời đè nén chuyện này lại, sau khi thăm dò hướng đi của ZK thì sẽ phái vài sát thủ đi giết hắn, sau đó mới bắt dì Tang.
Địch Tuần nhanh chóng tự hỏi xong, quyết định cứ theo ý của cháu trai mà làm.
Hai cậu cháu diễn trò ở công viên trò chơi được nửa ngày, Địch Tuần mang cháu trai đến bệnh viện trước, sau đó liền gấp gáp cầm bộ trang sức về nhà.
Địch Tuần kéo chị gái đi vào phòng làm việc, theo thói quen mà kiểm tra quanh phòng một lần, xác nhận an toàn mới lấy bộ trang sức ra. Tạm thời anh sẽ không nói gì liên quan đến ZK, chỉ nói cảm giác trang sức có vấn đề nên đã tìm người cắt ra nhìn xem, ấy thế mà lại phát hiện bên trong có chứa vật phóng xạ.
Sắc mặt Địch Huyên trở nên trắng nhợt, có chút không thể tin được.
Địch Tuần nói: “Hiện tại chị cần phải đến bệnh viện ngay, trên đường đi em sẽ nói những sắp xếp sau này cho chị nghe.”
Đương nhiên Địch Huyên sẽ nghe theo Địch Tuần, đồng thời cũng muốn mang thêm mấy đứa nhỏ đi theo.
Địch Tuần nói: “Tốt nhất đừng có kiểm tra cùng nhau, miễn cho gây sự chú ý. Em sẽ dẫn chị đi kiểm tra trước.”
Địch Huyên hối hận đầy mặt: “Nhưng mấy ngày nay Thần Vũ vẫn luôn cầm chúng chơi……”
Địch Tuần nói: “Trước khi tới đây em đã dẫn nó đến bệnh viện rồi, nó không sao.”
Địch Huyên nghĩ đến thời gian mình ở cùng với hai đứa con khác ít hơn so với Thần Vũ và dạo gần đây thì chồng lại đang công tác xa, nên dần dần tâm tư cũng thả lỏng hơn một chút. Sau khi phân phó quản gia chăm sóc hai đứa nhỏ ở nhà, Địch Huyên liền theo Địch Tuần lên xe.
*Ở đây có nghĩa là Địch Huyên tiếp xúc ít với chồng và hai con riêng nên khả năng ba người đó nhiễm phóng xạ ít hơn (hoặc không có) so với Tạ Thần Vũ, vậy nên bà mới yên tâm cùng con trai đi kiểm tra trước.
Trên đường, Địch Tuần bảo Địch Huyên hãy làm như không biết chuyện gì, đợi anh điều tra xong thì hãy báo nguy, miễn cho không thể bắt sạch những người đang đứng phía sau. Hơn nữa tạm thời chuyện này cũng cần phải bảo mật với Tạ gia chủ, bởi vì đối với người mà mình yêu thương thì dao động cảm xúc bản thân rất mẫn cảm, chỉ cần thái độ và vẻ mặt của Tạ gia chủ lộ ra một tí gì đó không được thích hợp, không khéo sẽ khiến cho người đàn bà kia hoài nghi.
Tuy Địch Huyên được lớn lên trong sự nuông chiều, nhưng đối mặt với một chuyện lớn như thế này vẫn rất bình tĩnh. Địch Huyên lạnh lùng gật đầu.
Khoa học kỹ thuật phát triển nên tốc độ kiểm tra sức khoẻ rất nhanh.
Thật may mắn, thân thể Địch Huyên không có vấn đề gì. Địch Tuần và Tạ Thần Vũ cùng lúc nhận được tin tức đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian kế tiếp là giải quyết ZK. Trong lúc đó, dì Tang có đến mấy lần, lơ đãng hỏi về bộ trang sức mà mình đã tặng, nhưng tất cả đều bị Địch Huyên nhẹ nhàng bâng quơ đẩy đi.
Một tuần sau, Địch Tuần tìm vài sát thủ để ra tay.
Nhưng thực lực của một lính đánh thuê hàng đầu không phải là chuyện đùa, nhiều người nhưng cũng chỉ phế được một cánh tay của ZK, khiến cho hắn bị trọng thương, hơn nữa còn để cho hắn trốn thoát.
Vạch mặt với bên ZK xong liền báo nguy để bắt dì Tang. Thời điểm nhà họ Tạ biết được chân tướng sự việc thì rất tức giận, lập tức gia nhập vào đội ngũ bắt giữ.
Ông chủ Bạch Sư là một người chỉ biết đến lợi ích. ZK lén lút gây sự chọc đến hai nhà hào môn lớn, nên hắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của ZK.
Hai nhà liền chi rất nhiều tiền để mở ám hoa. Địch Tuần còn chạy đến tìm Phong Động, muốn biết vị sát thủ kia của Du Kình đã trở về hay chưa. Lúc ấy bọn họ sợ bên này càng kéo dài thì dì Tang sẽ lại liên hệ với ZK để làm ra thêm những chuyện thiếu đạo đức khác, nên đã quyết định tốc chiến tốc thắng. Nhưng đúng lúc các sát thủ hàng đầu lại không có mặt ở đây nên dẫn tới bọn họ đã để ZK trốn thoát thành công. Vì vậy, lần này bọn họ cần phải tìm người đáng tin cậy hơn một chút.
Phong Động nghe xong chuyện nhà của Địch Tuần, bèn nói: “Còn phải ở lại thêm mấy tháng nữa, ta đã nói với hắn rồi, hắn nói là tiếp nhận đơn này.”
Địch Tuần gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.
Không biết bởi vì bị chặt đứt tay hay là tự biết bản thân đã chọc đến phiền toái mà ZK đã trốn rất kỹ, trốn hẳn được gần một năm.
Trong suốt một năm này, mỗi ngày xung quanh Tạ Thần Vũ đều có vệ sĩ. Tuy có đôi khi cha mẹ sẽ dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi, nhưng mỗi lần ra vào đều sẽ có một nhóm vệ sĩ đi theo, nên cũng ngại ngùng khi đến nhà người ta làm khách. Mãi cho đến khi xác nhận ZK tử vong, lúc này mọi người mới hoàn toàn an tâm.
Tạ Thần Vũ vội vàng liên hệ cậu nhỏ: “Khi nào thì cậu qua đây vậy ạ?”
Trải qua một năm ở chung, Địch Tuần đã quen với “Cháu trai nhớn” này rồi, biết rõ còn cố hỏi: “Qua đó làm gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Qua dẫn cháu đi gặp Phong Động.”
Địch Tuần cười hỏi: “Gặp Phong Động hay là gặp vợ mi?”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Cậu nói xem?”
Địch Tuần cười ghẹo hai câu, kế đó lại nói: “Qua mấy ngày nữa sẽ đi, đợi đi.”
Tạ Thần Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
Thế nhưng không biết là do may mắn hay do Địch Huyên ở nhà riết cảm thấy phát chán rồi, mà không đợi Địch Tuần chạy đến, Địch Huyên đã muốn dẫn Tạ Thần Vũ đi ra ngoài chơi.
Vốn dĩ Tạ Thần Vũ chẳng mấy hứng thú, nhưng khi nghe được trong nhà đối phương có một Omega xinh đẹp, không nhịn được hỏi: “Tên gì vậy ạ?”
Địch Huyên nói: “Tên là Ngạn Ngạn, đáng yêu cực kỳ. Lần nào đến nhà ta chơi dì Tần con cũng bế bé tới hết á, chúng ta cũng nên dạo qua đó một chút.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “…… Sao con không có ấn tượng gì hết vậy?”
Địch Huyên nói: “Con ở trường học mà, đương nhiên không ấn tượng rồi.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Hay lắm! Hóa ra dưới tình huống mình không biết, mình đã bỏ lỡ rất nhiều lần gặp mặt Ngạn Ngạn.
Hôm nay cuối tuần, hai đứa nhỏ khác đã đi về nhà ngoại của chúng nó. Giữa trưa, Tạ gia chủ có một bữa tiệc nên cũng không ở nhà. Hiện giờ trong nhà chỉ có hai mẹ con Địch Huyên và Tạ Thần Vũ.
Địch Huyên muốn nắm tay con trai ra cửa, thấy con trai đứng yên không chịu nhúc nhích, bèn hỏi: “Không muốn đi hở?”
Tạ Thần Vũ nói: “Mẹ chờ con một chút, con đi thay quần áo.”
Địch Huyên đánh giá con trai từ trên xuống dưới: “Như vầy là đã rất đẹp rồi mà.”
Tạ Thần Vũ nói: “Không được.”
Lần đầu tiên đi gặp vợ, sao có thể tùy tiện cho được?
Tạ Thần Vũ lên lầu nghiêm túc sửa soạn một chút, xác nhận không có vấn đề, lúc này mới chịu xuất phát.
Địch Huyên bị con trai chọc cười, nhưng cũng không nghĩ gì sâu xa, chỉ coi như là vì rất lâu rồi con trai không đến nhà người ta làm khách.
Hai người ngồi trên xe, rất nhanh đã đến nhà họ Tống.
Sau khi vợ chồng Phong Động xảy ra chuyện, căn nhà này đã bị mấy người nhà họ Tống bán đi nên đối với nơi này, Tạ Thần Vũ cảm thấy rất xa lạ. Anh vừa đi vừa âm thầm đánh giá, phát hiện nơi này có cùng một phong cách với ngôi nhà ở nông thôn mà Tống Ngạn ở, vừa nhìn liền biết dàn hoa bên trong cùng loại với hoa mà Phong Động hay trồng.
Lúc này chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa nhà mở ra.
Tạ Thần Vũ lập tức ngẩng đầu, thấy được Tần Lan Thuần đang đứng ở cửa, đôi tay đang bế một bé con.
Tống Ngạn đã hơn một tuổi, đã biết đi đường và cũng biết nói chuyện.
Tuy chưa được nhanh nhẹn cho lắm nhưng lại rất ngoan. Nghe Tần Lan Thuần bảo “Gọi anh đi con”, bé liền theo hướng Tần Lan Thuần chỉ mà nhìn về phía Tạ Thần Vũ, dùng giọng trẻ con non nớt bập bẹ hai chữ: “Ăn ơi.” (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ lập tức chỉ muốn bế người lên ngay và luôn.
=================
Nè em nó còn nhỏ nha anh ơi =)))))
Anh Vũ tận dụng cơ hội quay về quá khứ để tạo mối lương duyên trúc mã trúc mã:3
Tưởng tượng đến cảnh anh Vũ nhỏ nhắn ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình mà thấy cư tê qtqd >..<