Thiên Duy từ từ mở mắt sau khi đã hôn mê do mất máu quá nhiều.Hắn cảm thấy ở ngực nhói đau và toàn thân mất hết sức lực.
Nhưng...Linh Nhi đâu rồi?Trước khi hắn mất đi ý thức,cô bé đã thiếp đi trong mệt mỏi.
Cạnh...
Cửa phòng khẽ mở ra,nó nhẹ nhàng bước vào rồi tiến về phía hắn.Ánh mắt nó hờ hững không còn vẻ hoạt bát như mọi khi
-Tỉnh rồi?-Nó cất giọng lạnh tanh có chút xa lạ
Hắn vẫn im lặng,không gian bỗng chốc trở nên kì dị.Trong đầu hắn đang nghĩ đến 1 vấn đề.Không lẽ sau buổi tối hôm qua,nó đã nhớ lại mọi chuyện?
Ánh mắt,cử chỉ và lời nói của nó hôm nay khác hẳn mọi ngày,có phần âm trầm và xa cách hơn,nhưng lại không chứa đựng chút thù hận nào cả
-Có đói không?
-Cô đã nhớ lại?
-Anh nói chuyện chẳng ăn nhập với tôi gì cả-Nó khẽ cau mày
-.....
-Tôi...chẳng nhớ được gì cả.Thậm chí đêm qua xảy ra chuyện gì,tôi cũng không nhớ nổi
Đôi mắt to tròn của nó chưá đầy u buồn và bi thương,bỗng chốc long lanh đầy nước
-Minh Vi đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết.Tôi xin lỗi...
Thiên Duy bỗng chốc nhớ đến Thanh Du.Hồi nhỏ cô bé rất mau nước mắt,gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc,khóc rất nhiều và rất lâu.Thậm chí người khác xảy ra chuyện cô bé cũng khóc.Đến nỗi mà hắn phải điên đầu
-Jen,em đúng là cái ao không bao giờ cạn.Em dư nước mắt đến nỗi khóc cho mình chưa đủ còn đi khóc hộ người ta
Những lúc đó,Thanh Du chỉ lặp đi lặp lại có 1 câu:''Jun,là nó tự tràn ra mà,em không kìm lại được''
Hắn không biết dỗ,chỉ biết lặng im đứng nhìn và lau nước mắt cho cô bé.Vậy là mỗi lần cùng nhau đi chơi,hắn lại phải cắp theo 1 bịch khăn giấy to bự.
Những kí ức đẹp đẽ đó như vừa mới hôm qua thôi,nhưng chúng đã chỉ là quá khứ,cứ thế trôi đi và mãi mãi không thể lấy lại được.Hắn bất chợt đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đọng trên gương mặt nó.
-----
Thiên Duy và Thành Nam bị thương nên phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.Nó đành đi học cùng Minh Vi.
Tan học,nó đứng ở bên cổng đợi Minh Vi đi lấy xe.
-Linh Nhi!
1 giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.Nó giật mình quay lại thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Quốc Minh.Anh lúc nào cũng vậy,tươi tắn và dịu dàng như ánh ban mai toả sáng.
-Quốc Minh-Nó nở nụ cười tươi rói đáp lại anh
Nó đưa tay vẫy Quốc Minh nồng nhiệt,còn anh vẫn đang nhăn nhó ở đằng xa vì bị bao vây bởi rất nhiều người mà đa số là phái nữ.Dù ở nơi đông người,anh vẫn luôn nổi bật như vậy.Khó khăn lắm Quốc Minh mới thoát khỏi đám đông để tiến lại gần nó.
-Anh đến đây làm gì vậy?
-Đến tìm em đó-Quốc Minh vẫn giữ nụ cười trên môi
-Sao anh biết em học ở đây mà đến vậy?-Nó ngạc nhiên
-Chỉ cần anh muốn thì sẽ biết được thôi.Hoá ra em chuyển đến đây
-Anh tìm em có chuyện gì không?
Quốc Minh lại nở nụ cười dịu dàng với nó.Mái tóc màu bạch kim của anh dưới ánh mặt trời kết hợp với nước da trắng càng làm anh trở nên lãng tử hơn.Quốc Minh nắm cổ tay nó kéo nhẹ
-Đi theo anh
Nó chưa kịp phản ứng đã bị Quốc Minh đưa vào xe của anh.Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái,đóng cửa và nổ máy
-Anh làm gì vậy?Anh muốn đưa em đi đâu?-Nó hốt hoảng
-Hôm nay,anh sẽ bắt cóc em 1 ngày-Quốc Minh tỏ ra bí hiểm
Anh nhanh chóng phóng xe rời đi,còn nó chỉ biết nhấp nhổm nhìn anh.
Minh Vi lái xe ra ngoài,tìm 1 vòng vẫn không thấy nó đâu.Cô liền bấm máy di động gọi về nhà.Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy
-Anh Duy,Linh Nhi đã về nhà chưa?
-Chưa
-Em không tìm thấy cô ấy đâu cả-Minh Vi lo lắng
-Mất tích?-Hắn khẽ nhíu mày
-Em có hỏi mấy người xung quanh,họ bảo cô ấy đã đi cùng 1 anh chàng đẹp trai
-Lẽ nào là hắn?
-Em cũng đang nghĩ vậy
-Đi tìm-Hắn nhanh chóng ra lệnh
Sau khi kết thúc cuộc gọi,Minh Vi nhanh chóng phóng xe đi.
-Có chuyện gì vậy?-Thành Nam ngồi bên cạnh hắn lên tiếng hỏi
-Linh Nhi mất tích rồi.Có thể đã bị hắn bắt cóc
-Sao?
-Cậu và tôi chia nhau đi tìm,nhất định phải tìm cho ra
Thành Nam gọi 1 cú điện thoại rồi cùng hắn khẩn trương ra xe.
Thiên Duy từ từ mở mắt sau khi đã hôn mê do mất máu quá nhiều.Hắn cảm thấy ở ngực nhói đau và toàn thân mất hết sức lực.
Nhưng...Linh Nhi đâu rồi?Trước khi hắn mất đi ý thức,cô bé đã thiếp đi trong mệt mỏi.
Cạnh...
Cửa phòng khẽ mở ra,nó nhẹ nhàng bước vào rồi tiến về phía hắn.Ánh mắt nó hờ hững không còn vẻ hoạt bát như mọi khi
-Tỉnh rồi?-Nó cất giọng lạnh tanh có chút xa lạ
Hắn vẫn im lặng,không gian bỗng chốc trở nên kì dị.Trong đầu hắn đang nghĩ đến vấn đề.Không lẽ sau buổi tối hôm qua,nó đã nhớ lại mọi chuyện?
Ánh mắt,cử chỉ và lời nói của nó hôm nay khác hẳn mọi ngày,có phần âm trầm và xa cách hơn,nhưng lại không chứa đựng chút thù hận nào cả
-Có đói không?
-Cô đã nhớ lại?
-Anh nói chuyện chẳng ăn nhập với tôi gì cả-Nó khẽ cau mày
-.....
-Tôi...chẳng nhớ được gì cả.Thậm chí đêm qua xảy ra chuyện gì,tôi cũng không nhớ nổi
Đôi mắt to tròn của nó chưá đầy u buồn và bi thương,bỗng chốc long lanh đầy nước
-Minh Vi đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết.Tôi xin lỗi...
Thiên Duy bỗng chốc nhớ đến Thanh Du.Hồi nhỏ cô bé rất mau nước mắt,gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc,khóc rất nhiều và rất lâu.Thậm chí người khác xảy ra chuyện cô bé cũng khóc.Đến nỗi mà hắn phải điên đầu
-Jen,em đúng là cái ao không bao giờ cạn.Em dư nước mắt đến nỗi khóc cho mình chưa đủ còn đi khóc hộ người ta
Những lúc đó,Thanh Du chỉ lặp đi lặp lại có câu:''Jun,là nó tự tràn ra mà,em không kìm lại được''
Hắn không biết dỗ,chỉ biết lặng im đứng nhìn và lau nước mắt cho cô bé.Vậy là mỗi lần cùng nhau đi chơi,hắn lại phải cắp theo bịch khăn giấy to bự.
Những kí ức đẹp đẽ đó như vừa mới hôm qua thôi,nhưng chúng đã chỉ là quá khứ,cứ thế trôi đi và mãi mãi không thể lấy lại được.Hắn bất chợt đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đọng trên gương mặt nó.
-----
Thiên Duy và Thành Nam bị thương nên phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.Nó đành đi học cùng Minh Vi.
Tan học,nó đứng ở bên cổng đợi Minh Vi đi lấy xe.
-Linh Nhi!
giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.Nó giật mình quay lại thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Quốc Minh.Anh lúc nào cũng vậy,tươi tắn và dịu dàng như ánh ban mai toả sáng.
-Quốc Minh-Nó nở nụ cười tươi rói đáp lại anh
Nó đưa tay vẫy Quốc Minh nồng nhiệt,còn anh vẫn đang nhăn nhó ở đằng xa vì bị bao vây bởi rất nhiều người mà đa số là phái nữ.Dù ở nơi đông người,anh vẫn luôn nổi bật như vậy.Khó khăn lắm Quốc Minh mới thoát khỏi đám đông để tiến lại gần nó.
-Anh đến đây làm gì vậy?
-Đến tìm em đó-Quốc Minh vẫn giữ nụ cười trên môi
-Sao anh biết em học ở đây mà đến vậy?-Nó ngạc nhiên
-Chỉ cần anh muốn thì sẽ biết được thôi.Hoá ra em chuyển đến đây
-Anh tìm em có chuyện gì không?
Quốc Minh lại nở nụ cười dịu dàng với nó.Mái tóc màu bạch kim của anh dưới ánh mặt trời kết hợp với nước da trắng càng làm anh trở nên lãng tử hơn.Quốc Minh nắm cổ tay nó kéo nhẹ
-Đi theo anh
Nó chưa kịp phản ứng đã bị Quốc Minh đưa vào xe của anh.Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái,đóng cửa và nổ máy
-Anh làm gì vậy?Anh muốn đưa em đi đâu?-Nó hốt hoảng
-Hôm nay,anh sẽ bắt cóc em ngày-Quốc Minh tỏ ra bí hiểm
Anh nhanh chóng phóng xe rời đi,còn nó chỉ biết nhấp nhổm nhìn anh.
Minh Vi lái xe ra ngoài,tìm vòng vẫn không thấy nó đâu.Cô liền bấm máy di động gọi về nhà.Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy
-Anh Duy,Linh Nhi đã về nhà chưa?
-Chưa
-Em không tìm thấy cô ấy đâu cả-Minh Vi lo lắng
-Mất tích?-Hắn khẽ nhíu mày
-Em có hỏi mấy người xung quanh,họ bảo cô ấy đã đi cùng anh chàng đẹp trai
-Lẽ nào là hắn?
-Em cũng đang nghĩ vậy
-Đi tìm-Hắn nhanh chóng ra lệnh
Sau khi kết thúc cuộc gọi,Minh Vi nhanh chóng phóng xe đi.
-Có chuyện gì vậy?-Thành Nam ngồi bên cạnh hắn lên tiếng hỏi
-Linh Nhi mất tích rồi.Có thể đã bị hắn bắt cóc
-Sao?
-Cậu và tôi chia nhau đi tìm,nhất định phải tìm cho ra
Thành Nam gọi cú điện thoại rồi cùng hắn khẩn trương ra xe.