Vẫn như mọi ngày, Linh Nhi thức dậy, chuẩn bị tới trường cùng Minh Vi trên chiếc xe của hắn. Nhưng mặt vẫn lạnh băng như nước đá.
-Chúng ta nói chuyện một chút.
Thiên Duy kéo tay nó ở ngay giữa sân trường. Cảm nhận được ánh mắt kinh dị của mọi người đang dán lên mình, nó nhanh chóng giật tay ra, nhìn hắn khó chịu.
-Anh Duy, nhìn kìa.
Minh Vi bỗng lên tiếng chặn đứng những lời hắn sắp nói. Không chỉ hắn mà tất cả đều nhìn về một phía với cùng một tâm trạng như nhau: ngạc nhiên. Ở phía đằng xa kia, một cô gái đang đi về hướng này.
-Anh Jun.
Thanh Du nhìn Thiên Duy, nở nụ cười tươi như hoa. Nhưng hắn lại có vẻ không vui mừng cho lắm.
-Jen...Em làm gì ở đây?
-Từ giờ em sẽ học cùng anh, anh có vui không?
-.....
Trong khi đó, Linh Nhi lại đứng đơ một cục nhìn chằm chằm Thanh Du. Biết là vô duyên lại không thể không nhìn. Trên mặt nó nổi rõ dấu hỏi chấm to đùng đoàng. Minh Vi nhanh nhẹn chen vào giữa trước khi chinh chiến bùng nổ:
-Linh Nhi, chúng ta lên lớp thôi.
Minh Vi cố gắng kéo nó đi nhưng vô ích. Nó vẫn đứng ì ra đó.
-Cô gái kia là ai? Tại sao lại có khuôn mặt giống tôi như vậy?
Thanh Du ngừng nói cười, quay qua nhìn nó. Trên mặt cô ấy cũng xuất hiện sự ngạc nhiên cùng khó hiểu. Những tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên ầm ầm.
-Linh Nhi, tôi sẽ giải thích cho cậu sau. Giờ thì mau lên lớp thôi.
-Không.
Một lần nữa, nó hất mạnh tay Minh Vi ra. Đôi mắt của nó hừng hực lửa nhìn thẳng vào mắt hắn không chút do dự. Hơn ai hết, nó cần lời giải thích.
-Cô ấy là ai?
Ánh mắt mọi người dội thẳng lên đầu Thiên Duy. Không gian im lìm, ai nấy đều nín thở chờ đợi câu trả lời từ hắn.
-...Thanh Du, người tôi tìm kiếm suốt hơn mười năm nay.
-À...Hóa ra là thanh mai trúc mã.
Nó cất giọng châm biếm lại mang theo một chút xót xa. Quay ngoắt lên lớp, nó chẳng muốn bận tâm. Giữ một người giống y người yêu cũ bên cạnh để làm gì? Ngoài thay thế ra thì còn làm gì nữa? Minh Vi chau mày nhìn hắn không hài lòng, hối hả chạy theo nó lên lớp.
-Linh Nhi, mày không sao đấy chứ?
Linh Ngọc vội vàng chạy đến hỏi thăm con bạn sau khi hóng hết toàn bộ câu chuyện.
-Không. Tao rất khỏe.- Nó trả lời tỉnh bơ
Nhìn nó có vẻ không sao thật, Linh Ngọc lại quấn quýt bên nó như thường.
-Này! Tao vừa mới sáng tác ra một bài hát đấy. Mày có muốn nghe không?
-Mày mà cũng sáng tác được à?
-Mày đừng có khinh thường tao thế. Người ta có bài “Không cảm xúc”, “Không quan tâm“. Còn tao có bài “Không đi vệ sinh“.
-Bài của mày chắc mới bay ra từ khoa thận.
-.....
Giờ giải lao.
Khó khăn lắm Linh Nhi mới tìm được cho mình một góc yên tĩnh để chui. Mấy lời bàn tán dị nghị làm nó đau đầu.
Dạo này nó có rất nhiều chuyện để suy nghĩ. Từ chuyện Minh Phong đã nói trước khi nó đi đến con búp bê đứt đầu cùng lời nhắn, và cả Thanh Du. Trên đời này liệu có thật sự tồn tại hai người xa lạ mà lại giống nhau như đúc? Nghĩ tới đó, nó lại thấy ấm ức...
-Em chọn ngồi đây để trốn tránh thực tại sao?
Nó không quay lại cũng thừa biết ai đang đứng sau mình.
-Không cần anh bận tâm.
Minh Phong ngồi xuống cạnh nó, bắt đầu hỏi han về chuyện cậu ta đã nói hôm nọ. Nhưng nó chẳng thèm trả lời.
-Thanh Du đã quay về rồi. Em còn muốn tiếp tục sống trong cái nhà đó hay sao?
-Anh làm ơn đừng nói gì nữa có được không?- Nó nổi cáu
-Con nhỏ điên ngu ngốc này, nếu như em biết động não một chút thì tôi cũng đâu cần phải nói nhiều. Đến bây giờ em còn chưa nhận ra từ trước đến giờ cậu ta chỉ lấy em để đắp vào chỗ Thanh Du sao? Bây giờ hàng thật đã về rồi. Hàng giả sớm muộn gì cũng sẽ bị đá đi thôi.
Minh Phong bực bội xả nguyên một tràng chửi bới chế giễu nó rồi thong thả bỏ đi. Lòng nó lại ngày càng nặng hơn.
-Thật sự...mình chỉ là đồ giả thôi sao?
———
Giờ ra về.
Nó đang lúi húi sắp xếp sách vở thì Minh Vi tiến lại.
-Linh Nhi, tôi bận việc phải đi trước. Cậu cứ đi cùng anh Duy về nhà nhé.
-À...Ừ...
Nó và Linh Ngọc đang đi ra cổng trường thì bỗng con bé kéo giật nó lại. Đang lơ mơ chẳng hiểu cái gì thì đập vào mắt nó là khung cảnh hai người ôm nhau nồng thắm, nhìn thật nhức nhối.
Vì hai đứa về trễ nên trong trường chỉ còn lác đác vài người. Chỗ đó lại tương đối kín nên ít ai để ý đến.
-Mày ở nhà của gã đó đúng không? Về đi. Đừng ở đấy nữa.- Linh Ngọc nhìn nó nghiêm túc
-Tao cũng đang tính đến chuyện đó đây.- Nó khẽ thở dài
Nếu nói nó không có cảm xúc gì trước cảnh tượng đó thì chắc là nói dối. Không tức giận, không bực bội, chỉ là...thoáng buồn mà thôi.
Vừa ra đến cổng trường thì một điều vô cùng tồi tệ liền đổ ập ngay lên đầu Linh Nhi.
BỐP...
Một quả bóng nước màu đỏ chẳng biết từ đâu bay vèo đến đập thẳng vào người nó. Nước màu loang ra nhuộm đỏ cả bộ đồng phục nó đang mặc. Linh Ngọc thấy vậy thì rất hoảng hốt.
-Linh Nhi, mày không sao chứ?
Nó chưa kịp mở miệng thì cái giọng chanh chua lanh lảnh của Khánh Ly đã cất lên:
-Cảm thấy thế nào hả em? Có vui không?
Chị ta đứng khoanh tay, mặt vênh lên tận chín tầng mây. Trông chị ta rất ra dáng lưu manh.
-Chị muốn gì?
-Muốn gì sao? Muốn trút giận thay cho mọi người. Trong trường này vốn chẳng có ai ưa mày cả. Một đứa rẻ tiền như mày lại được vào đây học, còn đòi bắt cá nhiều tay. Đúng là không biết xấu hổ. Để xem bây giờ còn ai bảo vệ cho mày nữa không?
Khánh Ly vừa dứt lời, hàng loạt bóng nước đủ loại màu sắc bay tới tấp đến. Nó chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thu mình hứng trọn cả rổ bóng nước. Người ướt như chuột lột, màu trộn lẫn với nhau, két lên đầu tóc và quần áo nó. Xung quanh tràn ngập những tiếng cười sảng khoái.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Khánh Ly cùng những người khác sau khi đã ném hết bóng nước thì vén váy nhảy xổ đến chỗ nó như hổ đói. Người thì ra sức túm tóc tạt tai, kẻ lại cật lực cào cấu đấm đá.
-Chết này.....Cho mày chết này...
-Chết đi con ranh. Dám đụng đến anh Minh của tao à?
-.....
Linh Ngọc nổi loạn kéo tóc mấy đứa con gái. Nhưng bọn chúng đông hơn nên nhỏ cũng bị đánh tơi tả.