Sau hơn một tuần tập luyện cật lực, cuối cùng cũng có kết quả như ý.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ tổng kết nên Linh Nhi phải đến trường sớm hơn mọi ngày. Sáng sớm, trời vẫn còn tờ mờ nhưng trong phòng chờ không khí thật khẩn trương.
Minh Vi đưa nó đến trường, tiện thể đi theo giúp nó chuẩn bị những thứ cần thiết. Mấy người khác đều có chuyên gia trang điểm hay giúp việc đi kèm. Một mình Linh Nhi chắc chắn sẽ không xong.
-Linh Nhi! Cậu đúng là rất xinh.
Minh Vi thốt lên sau khi trang điểm và vấn tóc cho nó. Cô cũng tự tặng cho mình một lời khen.
-Mà trang phục của cậu ở đâu thế?
-Là bộ váy màu xanh dương nhạt ở ngăn thứ hai.- Linh Nhi chỉ tay vào chiếc tủ đặt ở góc phòng chờ
-Để tôi đi lấy.
Minh Vi mở ngăn tủ thứ hai. Có vài bộ đồ treo bên trong. Nhưng lục tung cả ngăn tủ vẫn không tìm thấy bộ váy màu xanh dương nhạt.
-Linh Nhi! Có chắc là ở đây không?
-Đúng vậy. Chiều hôm qua chính tay tôi đã treo ở đấy mà.
Nó lại gần chiếc tủ, lục thêm một lần nữa. Không thấy. Cả hai tiếp tục tìm các ngăn tủ khác. Vẫn không thấy.
Vậy bộ váy đã biến đi đâu?
Nó bắt đầu hoảng hốt. Nếu không có trang phục thì diễn kiểu gì?
-Đừng lo. Chúng ta chia nhau đi tìm.- Minh Vi cầm tay nó trấn an
Nó và Minh Vi lại đi kiếm mà đâu biết được rằng phía bên kia, Khánh Ly đang thích chí cười thầm.
Kim đồng hồ chậm chạp nhích từng li, thoáng cái đã 30' trôi qua. Ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng ra sân khấu. Trong khi đó, Linh Nhi vẫn miệt mài chạy khắp nơi, lòng nóng như lửa đốt.
-Em kia. Sao còn chưa chịu thay đồ.- Tiếng cô phụ trách đột ngột vang lên
-Thưa cô...Em.....Em không tìm thấy trang phục.- Nó cúi đầu lí nhí
-Cái gì? Cô làm ăn kiểu gì mà bị mất trang phục? Hôm qua tôi đã giao tận tay cho từng người rồi còn gì. Sắp tới giờ diễn rồi cô định lấy gì ra sân khấu? Cô đúng là một con sâu bỏ dầu nồi canh.....
Linh Nhi bị mắng té tát trước mặt bao nhiêu người, toàn thân nó run lên, nước mắt thi nhau rơi ướt đầm cả khuôn mặt.
-Em xin lỗi...Em sẽ cố tìm ra trước giờ biểu diễn...- Nó nói trong tiếng nấc
-Khỏi phải tìm nữa. Hôm nay cô không cần ra sân khấu nữa đâu.- Cô phụ trách lạnh lùng quay đi
———
-Anh!
Minh Vi hối hả chạy tới chỗ Thiên Duy. Hắn đã chuẩn bị xong. Bên cạnh, Jenny đang giúp Thanh Du sửa nốt vài chi tiết nhỏ.
-Linh Nhi bị mất phục trang rồi. Tìm mãi cũng không thấy.
-Hửm? Mất phục trang?
Sắc mặt Thiên Duy dần xấu đi. Hắn quay sang Jenny:
-Đi cùng Minh Vi, giúp tôi tìm một bộ phục trang khác.
Hai người vội vã rời đi. Jenny ( như đã giới thiệu ở phần đầu) là nhà thiết kế thời trang danh tiếng, vậy nên kiếm một bộ váy khác thay thế đối với cô không quá khó khăn. Khoảng 10' sau, cả hai đã trở lại.
Nhưng vấn đề này được giải quyết thì vấn đề khác lại nảy sinh.
-Trời ạ! Linh Nhi chạy đi đâu mất rồi?
Minh Vi cuống cuồng chạy đi tìm nó. Lúc này, buổi lễ đã chính thức khai mạc. Nghĩa là chỉ còn khoảng 10' nữa, vở kịch sẽ bắt đầu.
-Anh sẽ quay lại.
Hắn bỏ lại cho Thanh Du một câu rồi biến mất. Đi vòng quanh trường một hồi, cuối cùng cũng tìm được Linh Nhi. Nhưng hình như Thiên Duy đã đến chậm một bước. Bởi Quốc Minh đang ôm nó tại sân sau của trường.
Hắn bắt đầu thấy không thoải mái, y như cái lần chứng kiến Minh Phong ôm chặt lấy nó vậy.
Từ sâu thẳm nội tâm, hắn bỗng dưng nổi giận. Rồi từ nổi giận dần chuyển sang khinh thường. Linh Nhi là loại con gái gì vậy? Có thể dễ rãi sà vào lòng bất cứ thằng con trai nào?
-Đủ rồi đấy.
Một giọng nói lạnh băng vang lên từ đằng sau khiến cả hai giật mình quay lại. Mắt mũi Linh Nhi vẫn đang đỏ hoe, lớp trang điểm tèm lem.
-Anh làm gì ở đây?
-Vào chuẩn bị.
Thiên Duy kéo mạnh nó ra khỏi người Quốc Minh. Hắn ghét phải nhìn thấy cảnh này. Nhưng Linh Nhi có vẻ không muốn đi theo hắn.
-Tôi bị mất trang phục rồi. Cô phụ trách kêu tôi không cần lên sân khấu nữa. Anh mau đi đi.
Hắn coi như không nghe thấy những lời nó vừa nói, vẫn một mực nắm cổ tay nó lôi đi.
-Tôi bảo gì anh không nghe thấy sao?
Linh Nhi bực tức gào lên. Đôi mắt đã khô lại ngập tràn nước.
-Mau thả tay cô ấy ra.- Quốc Minh mất kiên nhẫn
Hắn bắn tia nhìn đầy sát khí về phía Quốc Minh, rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt nó.
-Còn anh ta thì sao? Hay là cô cố tình tận dụng cơ hội này để ở đây gần gũi với hắn?
Ánh mắt kia làm cho Linh Nhi run sợ. Nhưng nỗi sợ đó nhanh chóng bị áp đảo bởi cơn ức chế bốc lên đầu. Nó ương ngạnh giương to mắt.
-Anh...Đúng đó thì sao? Tôi thân mật với ai, qua lại với ai đâu cần anh bận tâm. Anh chẳng phải đã có ý trung nhân rồi sao? Tại sao tôi lại không thể?
Hắn vô cùng bất ngờ trước lời nói của nó. Bàn tay vô thức buông lỏng. Linh Nhi không dám chậm trễ, lập tức giật mạnh tay ra khỏi tay hắn, vội vã chạy đi.
-Linh Nhi! Cậu chạy đi đâu thế hả? Mau thay đồ thôi. Tôi đã tìm được bộ váy khác thay thế rồi.
Nó vừa hay gặp Minh Vi ở dãy hành lang phòng học.
Dưới bàn tay của Jenny, mọi thứ dần trở nên ổn thỏa.
Ngay khi người dẫn chương trình giới thiệu vở kịch xong cũng là lúc Linh Nhi xuất hiện sau cánh cửa.
Bộ váy này không phải màu xanh dương nhạt mà là màu trắng kết hợp với màu đỏ tươi của chiếc áo khoác ngoài làm từ vải màn mỏng. Cả hai vừa đúng đến mũi chân. Tóc giả vấn kiểu cung đình cài thêm một vài bông hoa nhỏ, tuy đơn giản nhưng rất thanh nhã.
Vậy mà Linh Nhi chẳng vui vẻ gì, mặt buồn rười rượi. Nó bận nghĩ đến lời hắn nói. Những câu nói cứ xoáy sâu vào tâm can làm nó thấy tổn thương vô cùng. Hoá ra trong mắt hắn, nó khốn nạn và đáng khinh đến thế. Vậy thì ngay từ đầu, đáng lẽ nó không nên ở lại.
Khánh Ly kinh ngạc không để vào đâu hết.
“Con nhỏ đó kiếm đâu ra bộ váy kia trong thời gian ngắn như vậy?”
Vở kịch diễn được một nửa thì đến đoạn cung nữ dâng trà cho hoàng đế, Duệ quý phi, Kim vương gia cùng Kim vương phi. Khánh Ly nhìn nó bưng khay trà đi ra liền nảy ra một “sáng kiến nho nhỏ“.
Cô ta đợi Linh Nhi đi ngang qua mặt mình, kín đáo giơ chân ra ngoài. Kết quả là nó chẳng kịp phản ứng, vấp vào chân cô ta ngã sóng soài ngay giữa sân khấu. Khay trà trên tay văng ra xa, vỡ tan tành.
Toàn trường “Ồ” lên một tiếng thật to. Lần này có cảnh hay xem rồi.
Sau hơn một tuần tập luyện cật lực, cuối cùng cũng có kết quả như ý.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ tổng kết nên Linh Nhi phải đến trường sớm hơn mọi ngày. Sáng sớm, trời vẫn còn tờ mờ nhưng trong phòng chờ không khí thật khẩn trương.
Minh Vi đưa nó đến trường, tiện thể đi theo giúp nó chuẩn bị những thứ cần thiết. Mấy người khác đều có chuyên gia trang điểm hay giúp việc đi kèm. Một mình Linh Nhi chắc chắn sẽ không xong.
-Linh Nhi! Cậu đúng là rất xinh.
Minh Vi thốt lên sau khi trang điểm và vấn tóc cho nó. Cô cũng tự tặng cho mình một lời khen.
-Mà trang phục của cậu ở đâu thế?
-Là bộ váy màu xanh dương nhạt ở ngăn thứ hai.- Linh Nhi chỉ tay vào chiếc tủ đặt ở góc phòng chờ
-Để tôi đi lấy.
Minh Vi mở ngăn tủ thứ hai. Có vài bộ đồ treo bên trong. Nhưng lục tung cả ngăn tủ vẫn không tìm thấy bộ váy màu xanh dương nhạt.
-Linh Nhi! Có chắc là ở đây không?
-Đúng vậy. Chiều hôm qua chính tay tôi đã treo ở đấy mà.
Nó lại gần chiếc tủ, lục thêm một lần nữa. Không thấy. Cả hai tiếp tục tìm các ngăn tủ khác. Vẫn không thấy.
Vậy bộ váy đã biến đi đâu?
Nó bắt đầu hoảng hốt. Nếu không có trang phục thì diễn kiểu gì?
-Đừng lo. Chúng ta chia nhau đi tìm.- Minh Vi cầm tay nó trấn an
Nó và Minh Vi lại đi kiếm mà đâu biết được rằng phía bên kia, Khánh Ly đang thích chí cười thầm.
Kim đồng hồ chậm chạp nhích từng li, thoáng cái đã ' trôi qua. Ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng ra sân khấu. Trong khi đó, Linh Nhi vẫn miệt mài chạy khắp nơi, lòng nóng như lửa đốt.
-Em kia. Sao còn chưa chịu thay đồ.- Tiếng cô phụ trách đột ngột vang lên
-Thưa cô...Em.....Em không tìm thấy trang phục.- Nó cúi đầu lí nhí
-Cái gì? Cô làm ăn kiểu gì mà bị mất trang phục? Hôm qua tôi đã giao tận tay cho từng người rồi còn gì. Sắp tới giờ diễn rồi cô định lấy gì ra sân khấu? Cô đúng là một con sâu bỏ dầu nồi canh.....
Linh Nhi bị mắng té tát trước mặt bao nhiêu người, toàn thân nó run lên, nước mắt thi nhau rơi ướt đầm cả khuôn mặt.
-Em xin lỗi...Em sẽ cố tìm ra trước giờ biểu diễn...- Nó nói trong tiếng nấc
-Khỏi phải tìm nữa. Hôm nay cô không cần ra sân khấu nữa đâu.- Cô phụ trách lạnh lùng quay đi
———
-Anh!
Minh Vi hối hả chạy tới chỗ Thiên Duy. Hắn đã chuẩn bị xong. Bên cạnh, Jenny đang giúp Thanh Du sửa nốt vài chi tiết nhỏ.
-Linh Nhi bị mất phục trang rồi. Tìm mãi cũng không thấy.
-Hửm? Mất phục trang?
Sắc mặt Thiên Duy dần xấu đi. Hắn quay sang Jenny:
-Đi cùng Minh Vi, giúp tôi tìm một bộ phục trang khác.
Hai người vội vã rời đi. Jenny ( như đã giới thiệu ở phần đầu) là nhà thiết kế thời trang danh tiếng, vậy nên kiếm một bộ váy khác thay thế đối với cô không quá khó khăn. Khoảng ' sau, cả hai đã trở lại.
Nhưng vấn đề này được giải quyết thì vấn đề khác lại nảy sinh.
-Trời ạ! Linh Nhi chạy đi đâu mất rồi?
Minh Vi cuống cuồng chạy đi tìm nó. Lúc này, buổi lễ đã chính thức khai mạc. Nghĩa là chỉ còn khoảng ' nữa, vở kịch sẽ bắt đầu.
-Anh sẽ quay lại.
Hắn bỏ lại cho Thanh Du một câu rồi biến mất. Đi vòng quanh trường một hồi, cuối cùng cũng tìm được Linh Nhi. Nhưng hình như Thiên Duy đã đến chậm một bước. Bởi Quốc Minh đang ôm nó tại sân sau của trường.
Hắn bắt đầu thấy không thoải mái, y như cái lần chứng kiến Minh Phong ôm chặt lấy nó vậy.
Từ sâu thẳm nội tâm, hắn bỗng dưng nổi giận. Rồi từ nổi giận dần chuyển sang khinh thường. Linh Nhi là loại con gái gì vậy? Có thể dễ rãi sà vào lòng bất cứ thằng con trai nào?
-Đủ rồi đấy.
Một giọng nói lạnh băng vang lên từ đằng sau khiến cả hai giật mình quay lại. Mắt mũi Linh Nhi vẫn đang đỏ hoe, lớp trang điểm tèm lem.
-Anh làm gì ở đây?
-Vào chuẩn bị.
Thiên Duy kéo mạnh nó ra khỏi người Quốc Minh. Hắn ghét phải nhìn thấy cảnh này. Nhưng Linh Nhi có vẻ không muốn đi theo hắn.
-Tôi bị mất trang phục rồi. Cô phụ trách kêu tôi không cần lên sân khấu nữa. Anh mau đi đi.
Hắn coi như không nghe thấy những lời nó vừa nói, vẫn một mực nắm cổ tay nó lôi đi.
-Tôi bảo gì anh không nghe thấy sao?
Linh Nhi bực tức gào lên. Đôi mắt đã khô lại ngập tràn nước.
-Mau thả tay cô ấy ra.- Quốc Minh mất kiên nhẫn
Hắn bắn tia nhìn đầy sát khí về phía Quốc Minh, rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt nó.
-Còn anh ta thì sao? Hay là cô cố tình tận dụng cơ hội này để ở đây gần gũi với hắn?
Ánh mắt kia làm cho Linh Nhi run sợ. Nhưng nỗi sợ đó nhanh chóng bị áp đảo bởi cơn ức chế bốc lên đầu. Nó ương ngạnh giương to mắt.
-Anh...Đúng đó thì sao? Tôi thân mật với ai, qua lại với ai đâu cần anh bận tâm. Anh chẳng phải đã có ý trung nhân rồi sao? Tại sao tôi lại không thể?
Hắn vô cùng bất ngờ trước lời nói của nó. Bàn tay vô thức buông lỏng. Linh Nhi không dám chậm trễ, lập tức giật mạnh tay ra khỏi tay hắn, vội vã chạy đi.
-Linh Nhi! Cậu chạy đi đâu thế hả? Mau thay đồ thôi. Tôi đã tìm được bộ váy khác thay thế rồi.
Nó vừa hay gặp Minh Vi ở dãy hành lang phòng học.
Dưới bàn tay của Jenny, mọi thứ dần trở nên ổn thỏa.
Ngay khi người dẫn chương trình giới thiệu vở kịch xong cũng là lúc Linh Nhi xuất hiện sau cánh cửa.
Bộ váy này không phải màu xanh dương nhạt mà là màu trắng kết hợp với màu đỏ tươi của chiếc áo khoác ngoài làm từ vải màn mỏng. Cả hai vừa đúng đến mũi chân. Tóc giả vấn kiểu cung đình cài thêm một vài bông hoa nhỏ, tuy đơn giản nhưng rất thanh nhã.
Vậy mà Linh Nhi chẳng vui vẻ gì, mặt buồn rười rượi. Nó bận nghĩ đến lời hắn nói. Những câu nói cứ xoáy sâu vào tâm can làm nó thấy tổn thương vô cùng. Hoá ra trong mắt hắn, nó khốn nạn và đáng khinh đến thế. Vậy thì ngay từ đầu, đáng lẽ nó không nên ở lại.
Khánh Ly kinh ngạc không để vào đâu hết.
“Con nhỏ đó kiếm đâu ra bộ váy kia trong thời gian ngắn như vậy?”
Vở kịch diễn được một nửa thì đến đoạn cung nữ dâng trà cho hoàng đế, Duệ quý phi, Kim vương gia cùng Kim vương phi. Khánh Ly nhìn nó bưng khay trà đi ra liền nảy ra một “sáng kiến nho nhỏ“.
Cô ta đợi Linh Nhi đi ngang qua mặt mình, kín đáo giơ chân ra ngoài. Kết quả là nó chẳng kịp phản ứng, vấp vào chân cô ta ngã sóng soài ngay giữa sân khấu. Khay trà trên tay văng ra xa, vỡ tan tành.
Toàn trường “Ồ” lên một tiếng thật to. Lần này có cảnh hay xem rồi.