Kể từ khi Hoàng Khắc Nam rời đi hôm ấy, ông ta chưa hề quay lại lần nữa. Linh Nhi ngày ngày bị giam trong căn phòng này, mọi sinh hoạt đều bó buộc tại đây. Nhưng nó không buồn bởi hầu hết thời gian dành cho việc gấp hạc, đến nay đã sắp đủ 1000 con. Vốn từ nhỏ thích nơi yên tĩnh, thi thoảng, nó ngồi bên cửa sổ lớn ngửa mặt lên bầu trời cao xanh vời vợi, hay ngắm nhìn những chiếc lá vàng lìa cành, bị gió may trêu đùa chao lượn trong không trung tựa như đang múa một điệu múa đầu tiên và cũng là cuối cùng rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Hình như thu đã về.
"Không biết bao giờ mình mới được trở lại trường học?" Linh Nhi thầm nghĩ. Con hạc thứ 1000 vừa được hoàn thành, duy nhất có màu trắng và chứa điều ước của nó.
-Thiên Duy! Tôi mang tin mừng tới cho cậu đây. Tìm được giác mạc rồi.- Thành Nam hối hả chạy vào, vừa nói vừa thở hồng hộc
-Thật sao? Anh! Mắt anh sắp sáng lại rồi.- Minh Vi vui mừng kéo tay Thiên Duy
———
-Cô chủ! Đây là bữa trưa của cô.
-Vâng. Bác cứ để ở đó.- Linh Nhi tươi cười chỉ tay vào chiếc bàn gỗ nhỏ
-Nếu cô chủ không dặn dò gì thêm, tôi xin phép ra ngoài.
Lão quản gia vừa quay ra cửa, sắc mặt nó liền thay đổi.
BỐP...
Linh Nhi nuốt nước bọt nhìn lão quản gia nằm bẹp dưới nền nhà, hai tay run run ném cây gỗ đang cầm, vội sải bước ra cửa.
-Mình đã lòng vòng ở đây mất khá nhiều thời gian. Giờ này chắc bọn họ cũng đã phát hiện. Rốt cuộc lối ra ở đâu?
Nó nhăn mặt thở hổn hển, cuống cuồng như ngồi trên đống lửa. Biệt thự này chẳng khác gì vỏ ốc, càng đi càng không thấy đường ra. Hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân, nó tiếp tục tìm kiếm.
-Thôi chết. Có người.
Tim nó hẫng một nhịp khi thấy một bóng đen hướng chỗ này đi tới, vội vàng chui tọt vô căn phòng duy nhất trên dãy hành lang. Khi không còn nghe được tiếng bước chân vang vọng nó mới dám thở mạnh, vuốt giọt mồ hôi trên trán.
Đưa mắt nhìn tổng thể căn phòng, có thể đoán đây là nhà kho bị bỏ hoang từ lâu. Những khối sắt thép rỉ sét nằm ngổn ngang, được phủ một lớp bụi dày. Nhà kho này có cửa thông ra ban công tầng hai, bên dưới có lẽ là sân sau.
-Làm sao xuống được đây?
Linh Nhi chưa kịp vui mừng lại bắt đầu lo lắng. Dĩ nhiên nó không dám nhảy từ tầng hai nếu không muốn mất cái gì trước khi ra khỏi đây. Vội chạy ngược vào trong, nó lục lọi khắp nơi. Sau một hồi vất vả tìm kiếm, chỉ có đống vải cũ kia là khả thi đôi chút.
Nó ngồi xổm trên nền nhà, cố gắng buộc từng mét vải ngắn với nhau thành một đoạn dài, đầu này buộc chặt vào thành ban công, đầu còn lại thả xuống đất. Tim đập chân run, nó bám lấy sợi dây bằng vải cẩn thận tụt xuống, thầm hi vọng sẽ không đứt giữa chừng.
Sau khi tiếp đất an toàn, hàng rào sắt cao ba mét trước mặt như đang thách thức nó. Với kinh nghiệm vượt rào và điền kinh dày dặn, Linh Nhi hoàn toàn tự tin.
-Con nhỏ kia rồi.
Một tên đầu trâu mặt chó gào lên ngay khi nó lên tới đỉnh hàng rào. Nhanh như một con sóc, nó trèo vội qua bên kia và nhảy vọt xuống đường.
-Ui da...
Linh Nhi ôm cái bàn tọa của mình xuýt xoa, khập khiễng chạy trốn. Phía sau, tên kia cầm đầu đám du côn rượt theo.
"Đã đến nước này mà để bị bắt lại thì ta không phải là Hoàng Ngọc Linh Nhi."
Nó luồn qua những con ngõ nhỏ, vừa chạy vừa xem xét trước sau. Bỗng một dáng người quen thuộc xuất hiện trước mắt khiến nó mừng quýnh, phen này ắt sống. Nó nhấc chân định chạy nhưng ngay lập tức bị giật ngược ra sau. Bàn tay ghê tởm của kẻ nào đó bịt chặt miệng nó. Linh Nhi tức giận vùng vẫy, cào tay tên kia và cạp hắn ta một miếng thật mạnh. Hắn ta la làng đẩy nó cho đứa khác.
-Thiên Duy...
-Mày được lắm con bớp. Dám cắn tao.
Tên kia trong lúc nổi giận đùng đùng, vớ cục đá dưới chân táng một nhát vào đầu Linh Nhi. Thiên Duy nghe tiếng gọi liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Nhưng không kịp. Hắn điên tiết giáng mạnh quả đấm vô mặt thằng đó, đỡ lấy nó lúc này sắp đổ sụp xuống đất.
-Anh...Mắt anh.....
-Đã nhìn được rồi.
-Đổ.....Đổ...
Linh Nhi gắng gượng chút sức lực cuối cùng túm lấy một thứ thật to được bọc cẩn thận trong mảnh vải màu xanh dương mà nó luôn mang theo bên mình. Nhưng chưa nói hết câu, đôi mắt long lanh đã nhắm nghiền, cả người mềm nhũn. Bàn tay hắn đỡ đầu nó nhơm nhớp máu.
-Thằng khốn. Ai cho phép mày đánh nó. Tao giết mày...Chết đi...
Hoàng Khắc Nam vừa hay chạy tới liền trông thấy một màn thê thảm. Ông ta nổi trận lôi đình rít qua kẽ răng, đạp liên tiếp vô người thằng kia. Hắn ta đau đớn quằn quại trên mặt đường, ộc ra nguyên đống máu, bị hai tên thuộc hạ của Khắc Nam lôi đi.
———
-Rốt cuộc Linh Nhi là ai?
Giọng nói trầm lạnh của Thiên Duy vang lên giữa không khí tịch mịch trước cửa phòng cấp cứu.
-Nó là ai, trong lòng mày hẳn đã biết rõ đáp án.
-Tại sao? Ông dám lừa tôi?
Thiên Duy mắt long sòng sọc, cả người nổi rõ gân xanh, túm cổ áo Khắc Nam, lạnh giọng quát lớn. Nhưng ông ta chỉ khẽ cười, nụ cười mang mười phần giễu cợt.
-Nếu tao để con bé cạnh mày, liệu nó có còn được như bây giờ không? Chính mày...Mày đã phá nát hạnh phúc mà tao khó khăn lắm mới tạo nên cho nó.
Đôi mắt Hoàng Khắc Nam âm u như bầu trời trong cơn giông tố. Ông ta mạnh mẽ tặng cho hắn một cú đấm.
Kể từ khi Hoàng Khắc Nam rời đi hôm ấy, ông ta chưa hề quay lại lần nữa. Linh Nhi ngày ngày bị giam trong căn phòng này, mọi sinh hoạt đều bó buộc tại đây. Nhưng nó không buồn bởi hầu hết thời gian dành cho việc gấp hạc, đến nay đã sắp đủ con. Vốn từ nhỏ thích nơi yên tĩnh, thi thoảng, nó ngồi bên cửa sổ lớn ngửa mặt lên bầu trời cao xanh vời vợi, hay ngắm nhìn những chiếc lá vàng lìa cành, bị gió may trêu đùa chao lượn trong không trung tựa như đang múa một điệu múa đầu tiên và cũng là cuối cùng rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Hình như thu đã về.
"Không biết bao giờ mình mới được trở lại trường học?" Linh Nhi thầm nghĩ. Con hạc thứ vừa được hoàn thành, duy nhất có màu trắng và chứa điều ước của nó.
-Thiên Duy! Tôi mang tin mừng tới cho cậu đây. Tìm được giác mạc rồi.- Thành Nam hối hả chạy vào, vừa nói vừa thở hồng hộc
-Thật sao? Anh! Mắt anh sắp sáng lại rồi.- Minh Vi vui mừng kéo tay Thiên Duy
———
-Cô chủ! Đây là bữa trưa của cô.
-Vâng. Bác cứ để ở đó.- Linh Nhi tươi cười chỉ tay vào chiếc bàn gỗ nhỏ
-Nếu cô chủ không dặn dò gì thêm, tôi xin phép ra ngoài.
Lão quản gia vừa quay ra cửa, sắc mặt nó liền thay đổi.
BỐP...
Linh Nhi nuốt nước bọt nhìn lão quản gia nằm bẹp dưới nền nhà, hai tay run run ném cây gỗ đang cầm, vội sải bước ra cửa.
-Mình đã lòng vòng ở đây mất khá nhiều thời gian. Giờ này chắc bọn họ cũng đã phát hiện. Rốt cuộc lối ra ở đâu?
Nó nhăn mặt thở hổn hển, cuống cuồng như ngồi trên đống lửa. Biệt thự này chẳng khác gì vỏ ốc, càng đi càng không thấy đường ra. Hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân, nó tiếp tục tìm kiếm.
-Thôi chết. Có người.
Tim nó hẫng một nhịp khi thấy một bóng đen hướng chỗ này đi tới, vội vàng chui tọt vô căn phòng duy nhất trên dãy hành lang. Khi không còn nghe được tiếng bước chân vang vọng nó mới dám thở mạnh, vuốt giọt mồ hôi trên trán.
Đưa mắt nhìn tổng thể căn phòng, có thể đoán đây là nhà kho bị bỏ hoang từ lâu. Những khối sắt thép rỉ sét nằm ngổn ngang, được phủ một lớp bụi dày. Nhà kho này có cửa thông ra ban công tầng hai, bên dưới có lẽ là sân sau.
-Làm sao xuống được đây?
Linh Nhi chưa kịp vui mừng lại bắt đầu lo lắng. Dĩ nhiên nó không dám nhảy từ tầng hai nếu không muốn mất cái gì trước khi ra khỏi đây. Vội chạy ngược vào trong, nó lục lọi khắp nơi. Sau một hồi vất vả tìm kiếm, chỉ có đống vải cũ kia là khả thi đôi chút.
Nó ngồi xổm trên nền nhà, cố gắng buộc từng mét vải ngắn với nhau thành một đoạn dài, đầu này buộc chặt vào thành ban công, đầu còn lại thả xuống đất. Tim đập chân run, nó bám lấy sợi dây bằng vải cẩn thận tụt xuống, thầm hi vọng sẽ không đứt giữa chừng.
Sau khi tiếp đất an toàn, hàng rào sắt cao ba mét trước mặt như đang thách thức nó. Với kinh nghiệm vượt rào và điền kinh dày dặn, Linh Nhi hoàn toàn tự tin.
-Con nhỏ kia rồi.
Một tên đầu trâu mặt chó gào lên ngay khi nó lên tới đỉnh hàng rào. Nhanh như một con sóc, nó trèo vội qua bên kia và nhảy vọt xuống đường.
-Ui da...
Linh Nhi ôm cái bàn tọa của mình xuýt xoa, khập khiễng chạy trốn. Phía sau, tên kia cầm đầu đám du côn rượt theo.
"Đã đến nước này mà để bị bắt lại thì ta không phải là Hoàng Ngọc Linh Nhi."
Nó luồn qua những con ngõ nhỏ, vừa chạy vừa xem xét trước sau. Bỗng một dáng người quen thuộc xuất hiện trước mắt khiến nó mừng quýnh, phen này ắt sống. Nó nhấc chân định chạy nhưng ngay lập tức bị giật ngược ra sau. Bàn tay ghê tởm của kẻ nào đó bịt chặt miệng nó. Linh Nhi tức giận vùng vẫy, cào tay tên kia và cạp hắn ta một miếng thật mạnh. Hắn ta la làng đẩy nó cho đứa khác.
-Thiên Duy...
-Mày được lắm con bớp. Dám cắn tao.
Tên kia trong lúc nổi giận đùng đùng, vớ cục đá dưới chân táng một nhát vào đầu Linh Nhi. Thiên Duy nghe tiếng gọi liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Nhưng không kịp. Hắn điên tiết giáng mạnh quả đấm vô mặt thằng đó, đỡ lấy nó lúc này sắp đổ sụp xuống đất.
-Anh...Mắt anh.....
-Đã nhìn được rồi.
-Đổ.....Đổ...
Linh Nhi gắng gượng chút sức lực cuối cùng túm lấy một thứ thật to được bọc cẩn thận trong mảnh vải màu xanh dương mà nó luôn mang theo bên mình. Nhưng chưa nói hết câu, đôi mắt long lanh đã nhắm nghiền, cả người mềm nhũn. Bàn tay hắn đỡ đầu nó nhơm nhớp máu.
-Thằng khốn. Ai cho phép mày đánh nó. Tao giết mày...Chết đi...
Hoàng Khắc Nam vừa hay chạy tới liền trông thấy một màn thê thảm. Ông ta nổi trận lôi đình rít qua kẽ răng, đạp liên tiếp vô người thằng kia. Hắn ta đau đớn quằn quại trên mặt đường, ộc ra nguyên đống máu, bị hai tên thuộc hạ của Khắc Nam lôi đi.
———
-Rốt cuộc Linh Nhi là ai?
Giọng nói trầm lạnh của Thiên Duy vang lên giữa không khí tịch mịch trước cửa phòng cấp cứu.
-Nó là ai, trong lòng mày hẳn đã biết rõ đáp án.
-Tại sao? Ông dám lừa tôi?
Thiên Duy mắt long sòng sọc, cả người nổi rõ gân xanh, túm cổ áo Khắc Nam, lạnh giọng quát lớn. Nhưng ông ta chỉ khẽ cười, nụ cười mang mười phần giễu cợt.
-Nếu tao để con bé cạnh mày, liệu nó có còn được như bây giờ không? Chính mày...Mày đã phá nát hạnh phúc mà tao khó khăn lắm mới tạo nên cho nó.
Đôi mắt Hoàng Khắc Nam âm u như bầu trời trong cơn giông tố. Ông ta mạnh mẽ tặng cho hắn một cú đấm.