Vẻ mặt Trần Thiên Duy tối sầm trong chốc lát. Đôi mắt màu tro không đáy nổi bão, xoáy sâu vào thân thể nhỏ bé của Hoàng Thanh Du. Giọng nói âm độ vang vọng, đập thẳng vào tai cô:
-Không được.
Thanh Du không để nỗi sợ lấn át, cô khó nhọc nuốt nước bọt, cương quyết nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
-Anh không cho em cũng tự đi được. Đừng nghĩ tới chuyện nhốt em, em có thừa sức trốn ra. Mà không trốn được thì thiếu gì cách chết.
-Em dám đe dọa tôi?
-Đúng đấy! Anh muốn khi trở về ôm cái xác khô thì cứ thử xem.
Nói rồi Thanh Du hiên ngang lên phòng trước con mắt to tròn của Bí Đao và Thành Nam.
-Thật là cuộc đời không ai biết trước chữ ngờ. Trần Thiên Duy cao cao tại thượng, không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại để một người con gái lên mặt với mình.
Miệng Thành Nam ngoác đến mang tai trong khi Bí Đao chỉ biết câm nín, toát mồ hôi hột. Trước giờ đại ca trong mắt hắn và bọn đàn em lạnh lùng quyết đoán, tàn bạo có thừa. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, hắn chưa từng thấy đại ca "lép vế" như vậy. Coi như sau này vào quan tài cũng được cười sung sướng rồi.
-Ngày mai đến châu Phi cậu không cần về nữa.
Hắn thản nhiên "phun bom nhả đạn", từng chữ lọt vào tai Thành Nam như sấm nổ đùng đùng. Nụ cười sảng khoái trên mặt anh ta hóa đá, dần trở nên méo xệch. Quay sang Bí Đao lại nhận được ánh mắt thương cảm cùng thỏa mãn. Thế mới biết ông cha ta thật giỏi, cái miệng hại chết cái thân quả không sai.
-Ai vào việc nấy đi.
Thiên Duy ban lệnh "đuổi người" trước khi rời phòng khách.
Thanh Du u buồn ngắm nhìn những cành cây trụi lá ngoài cửa sổ, mặc kệ từng cơn gió lạnh đầu đông nối tiếp thổi vào thân thể mỏng manh của mình, chốc chốc lại buông tiếng thở dài đến não ruột.
Bỗng vòng eo mảnh khảnh bị một đôi tay ôm lấy, rồi hơi thở nóng hổi của ai đó phả vào tai cô.
-Sẽ lạnh đấy.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, Thanh Du mím môi bất động, quyết không thèm để ý tới tên đáng ghét kia. Phải một lúc lâu sau, lâu tới mức tưởng chừng như hắn đã ngủ quên trên vai cô, giọng nói trầm thấp đặc trưng mới tiếp tục cất lên:
-Châu Phi không thú vị gì. Hơn nữa ở Xa-ha-ra khí hậu càng khó chịu hơn. Chưa kể đàm phán thất bại.....
Hắn chưa nói hết câu đã bị cô quay lại ngắt lời:
-Anh không hiểu em. Năm năm trước em chính là đá cản đường, là gánh nặng cho anh. Năm năm sau em quay về, không phải để tiếp tục làm bình hoa di động, sống núp dưới cái bóng của anh. Em nhất định sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất trong tay anh, để suốt đời này anh mãi mãi không thể buông tay em ra.
Thanh Du nhìn thẳng vào mắt Thiên Duy, đôi mắt cô trong veo và chân thành đến lạ. Có lẽ Hoàng Thanh Du bây giờ thực sự chẳng sót lại gì của Hoàng Ngọc Linh Nhi năm năm trước, có chăng chỉ là thứ tình cảm nhỏ nhen yếu đuối ngự trị nơi trái tim cô.
Buổi sáng, Thanh Du đang kiểm tra hành lý tư trang thì phải tiếp một vị khách quý. Thoáng thấy bóng dáng người đó, cô mừng rỡ chạy ra.
-Mẹ!
Bà Thùy Dương ôm chầm lấy đứa con gái bé bỏng. Từng nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Trong mơ, đã không ít lần bà tưởng tượng đến viễn cảnh lúc gặp lại con gái, nhưng không sao làm được khi cái chết của Nhật Ánh đã cướp đi của bà toàn bộ hi vọng.
Trên đời này, khó có ai hiểu con bằng mẹ. Mặc dù tám tuổi Thanh Du xa mẹ ruột, giữa họ vẫn tồn tại một sợi dây vô hình liên kết hai con người. Bà Thùy Dương thương con gái mình hơn bất kỳ bà mẹ nào, nhưng trái với Hoàng Khắc Nam, bà không phản đối việc Thanh Du ở cùng Thiên Duy. Cha mẹ không thể chạy theo quyết định hộ con cái cả đời. Bà tin rằng cô đủ lớn và thông minh để lựa chọn cho mình một con đường hạnh phúc. Điều này làm cô vô cùng cảm động.
———
Chiều tối, chiếc trực thăng của Trần Thiên Duy hạ cánh xuống vùng ngoại ô thành phố Ma-rốc. Hắn đi đầu tiên, theo sau có Thành Nam, Bí Đao cùng một số đàn em khác. Còn Thanh Du, cô mặc chiếc váy đen bó sát, kiêu ngạo khoác tay sánh bước cùng hắn. Họ thuê phòng tại một khách sạn nhỏ để qua đêm. Hôm qua, Thiên Duy đã hẹn trước với Mặt Sẹo. Ban đầu gã bày đặt "chảnh", nhưng cuối cùng cũng chịu hợp tác. Sáng sớm ngày mai, gã sẽ cho xe đến đón Thiên Duy. Tuy nhiên, hắn chỉ được đi một mình.
Riêng chuyện đó thôi cũng đủ thấy có gì không ổn. Thanh Du một lần nữa nằng nặc đòi đi cùng Thiên Duy. Cô nũng nịu, nịnh hót, lúc nổi điên lên thì đem chuyện sống chết ra dọa dẫm. Vậy mà vẫn không thể lay động được ý chí sắt đá của ai kia, cô lặng lẽ vác cái mặt dài hơn cái bơm lên giường, trùm chăn kín mít, kéo thế nào cũng không chịu ra. Tâm trạng Thiên Duy chẳng khá khẩm hơn là mấy, trước giờ hắn đã quá nuông chiều cô tới mức con hồ ly nhỏ này không còn biết trời cao đất dày là gì. Hắn tắt điện đi ngủ. Mỗi người một mép giường.
Trời tờ mờ sáng, Trần Thiên Duy liền thức dậy chuẩn bị cho cuộc hẹn. Dưới lầu, chiếc xe do Mặt Sẹo phái tới đã đậu sẵn. Hắn nhìn Thanh Du say giấc trên giường, cẩn thận rời đi.
Chiếc xe vòng qua từng con phố lớn nhỏ. Những dãy nhà với lối kiến trúc cổ dần lui lại phía sau. Cuối cùng dừng trước một khu nhà ổ chuột.
Vẻ mặt Trần Thiên Duy tối sầm trong chốc lát. Đôi mắt màu tro không đáy nổi bão, xoáy sâu vào thân thể nhỏ bé của Hoàng Thanh Du. Giọng nói âm độ vang vọng, đập thẳng vào tai cô:
-Không được.
Thanh Du không để nỗi sợ lấn át, cô khó nhọc nuốt nước bọt, cương quyết nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
-Anh không cho em cũng tự đi được. Đừng nghĩ tới chuyện nhốt em, em có thừa sức trốn ra. Mà không trốn được thì thiếu gì cách chết.
-Em dám đe dọa tôi?
-Đúng đấy! Anh muốn khi trở về ôm cái xác khô thì cứ thử xem.
Nói rồi Thanh Du hiên ngang lên phòng trước con mắt to tròn của Bí Đao và Thành Nam.
-Thật là cuộc đời không ai biết trước chữ ngờ. Trần Thiên Duy cao cao tại thượng, không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại để một người con gái lên mặt với mình.
Miệng Thành Nam ngoác đến mang tai trong khi Bí Đao chỉ biết câm nín, toát mồ hôi hột. Trước giờ đại ca trong mắt hắn và bọn đàn em lạnh lùng quyết đoán, tàn bạo có thừa. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, hắn chưa từng thấy đại ca "lép vế" như vậy. Coi như sau này vào quan tài cũng được cười sung sướng rồi.
-Ngày mai đến châu Phi cậu không cần về nữa.
Hắn thản nhiên "phun bom nhả đạn", từng chữ lọt vào tai Thành Nam như sấm nổ đùng đùng. Nụ cười sảng khoái trên mặt anh ta hóa đá, dần trở nên méo xệch. Quay sang Bí Đao lại nhận được ánh mắt thương cảm cùng thỏa mãn. Thế mới biết ông cha ta thật giỏi, cái miệng hại chết cái thân quả không sai.
-Ai vào việc nấy đi.
Thiên Duy ban lệnh "đuổi người" trước khi rời phòng khách.
Thanh Du u buồn ngắm nhìn những cành cây trụi lá ngoài cửa sổ, mặc kệ từng cơn gió lạnh đầu đông nối tiếp thổi vào thân thể mỏng manh của mình, chốc chốc lại buông tiếng thở dài đến não ruột.
Bỗng vòng eo mảnh khảnh bị một đôi tay ôm lấy, rồi hơi thở nóng hổi của ai đó phả vào tai cô.
-Sẽ lạnh đấy.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, Thanh Du mím môi bất động, quyết không thèm để ý tới tên đáng ghét kia. Phải một lúc lâu sau, lâu tới mức tưởng chừng như hắn đã ngủ quên trên vai cô, giọng nói trầm thấp đặc trưng mới tiếp tục cất lên:
-Châu Phi không thú vị gì. Hơn nữa ở Xa-ha-ra khí hậu càng khó chịu hơn. Chưa kể đàm phán thất bại.....
Hắn chưa nói hết câu đã bị cô quay lại ngắt lời:
-Anh không hiểu em. Năm năm trước em chính là đá cản đường, là gánh nặng cho anh. Năm năm sau em quay về, không phải để tiếp tục làm bình hoa di động, sống núp dưới cái bóng của anh. Em nhất định sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất trong tay anh, để suốt đời này anh mãi mãi không thể buông tay em ra.
Thanh Du nhìn thẳng vào mắt Thiên Duy, đôi mắt cô trong veo và chân thành đến lạ. Có lẽ Hoàng Thanh Du bây giờ thực sự chẳng sót lại gì của Hoàng Ngọc Linh Nhi năm năm trước, có chăng chỉ là thứ tình cảm nhỏ nhen yếu đuối ngự trị nơi trái tim cô.
Buổi sáng, Thanh Du đang kiểm tra hành lý tư trang thì phải tiếp một vị khách quý. Thoáng thấy bóng dáng người đó, cô mừng rỡ chạy ra.
-Mẹ!
Bà Thùy Dương ôm chầm lấy đứa con gái bé bỏng. Từng nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Trong mơ, đã không ít lần bà tưởng tượng đến viễn cảnh lúc gặp lại con gái, nhưng không sao làm được khi cái chết của Nhật Ánh đã cướp đi của bà toàn bộ hi vọng.
Trên đời này, khó có ai hiểu con bằng mẹ. Mặc dù tám tuổi Thanh Du xa mẹ ruột, giữa họ vẫn tồn tại một sợi dây vô hình liên kết hai con người. Bà Thùy Dương thương con gái mình hơn bất kỳ bà mẹ nào, nhưng trái với Hoàng Khắc Nam, bà không phản đối việc Thanh Du ở cùng Thiên Duy. Cha mẹ không thể chạy theo quyết định hộ con cái cả đời. Bà tin rằng cô đủ lớn và thông minh để lựa chọn cho mình một con đường hạnh phúc. Điều này làm cô vô cùng cảm động.
———
Chiều tối, chiếc trực thăng của Trần Thiên Duy hạ cánh xuống vùng ngoại ô thành phố Ma-rốc. Hắn đi đầu tiên, theo sau có Thành Nam, Bí Đao cùng một số đàn em khác. Còn Thanh Du, cô mặc chiếc váy đen bó sát, kiêu ngạo khoác tay sánh bước cùng hắn. Họ thuê phòng tại một khách sạn nhỏ để qua đêm. Hôm qua, Thiên Duy đã hẹn trước với Mặt Sẹo. Ban đầu gã bày đặt "chảnh", nhưng cuối cùng cũng chịu hợp tác. Sáng sớm ngày mai, gã sẽ cho xe đến đón Thiên Duy. Tuy nhiên, hắn chỉ được đi một mình.
Riêng chuyện đó thôi cũng đủ thấy có gì không ổn. Thanh Du một lần nữa nằng nặc đòi đi cùng Thiên Duy. Cô nũng nịu, nịnh hót, lúc nổi điên lên thì đem chuyện sống chết ra dọa dẫm. Vậy mà vẫn không thể lay động được ý chí sắt đá của ai kia, cô lặng lẽ vác cái mặt dài hơn cái bơm lên giường, trùm chăn kín mít, kéo thế nào cũng không chịu ra. Tâm trạng Thiên Duy chẳng khá khẩm hơn là mấy, trước giờ hắn đã quá nuông chiều cô tới mức con hồ ly nhỏ này không còn biết trời cao đất dày là gì. Hắn tắt điện đi ngủ. Mỗi người một mép giường.
Trời tờ mờ sáng, Trần Thiên Duy liền thức dậy chuẩn bị cho cuộc hẹn. Dưới lầu, chiếc xe do Mặt Sẹo phái tới đã đậu sẵn. Hắn nhìn Thanh Du say giấc trên giường, cẩn thận rời đi.
Chiếc xe vòng qua từng con phố lớn nhỏ. Những dãy nhà với lối kiến trúc cổ dần lui lại phía sau. Cuối cùng dừng trước một khu nhà ổ chuột.