Thanh Du lảo đảo đỡ Thiên Duy nhích từng chút một. Hai ngày cô không ăn uống, lại lăn lộn trên sa mạc nắng gió, bụng dính vào lưng, đôi chân rệu rã như muốn rụng mất. Hai con mắt hoa lên chợt in hình một sự sống nhỏ nhoi.
-Duy! Nhìn kìa. Cây xương rồng...
Thanh Du khập khiễng chạy tới chỗ cây xương rồng thấp lè tè, trơ trọi giữa sa mạc, mừng hơn bắt được vàng. Ở đây chỉ độc nhất mình nó tượng trưng cho sự sống. Ý chí bất giác bùng cháy mạnh mẽ, len lỏi qua từng mạch máu trong người cô. Đến nó còn sống được một mình ở đây, Hoàng Thanh Du cô càng không thể thua cái cây này được.
Say sưa chiêm ngưỡng một hồi, chợt Thanh Du nảy ra ý định bẻ một nhánh xương rồng nhỏ. Chất nhựa trắng đục cũng như sức sống mãnh liệt của cây xương rồng, tràn trề khắp nơi, từ chỗ bị bẻ chảy từng dòng xuống tay cô. Thanh Du thích thú nếm hương vị khác lạ kia. Hình như cô vừa tìm ra món mới.
-Làm gì vậy?
Hắn đến chỗ cô, liền bắt gặp ánh mắt long lanh như trẻ con được kẹo. Thanh Du giơ miếng xương rồng lên, cười tươi rói.
-Anh muốn thử không? Mùi vị cũng được lắm.
Hắn nhìn thứ gai góc trên tay Thanh Du, không ngờ cô ăn nó. Thường ngày cô tuy ăn tạp nhưng vẫn kén chọn. Người ta nói cấm sai: Khi đói, cạp đất cũng thấy ngon.
Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, con người ta không có quyền lựa chọn.
Đỡ khát hơn, Thanh Du xốc lại tinh thần, hăm hở xông pha vào cuộc chiến dai dẳng cùng thần chết. Nhưng đúng lúc cả hai chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình, Thanh Du liền cảm thấy có gì đó khác lạ...
Tiếng gió thổi vù vù càng ngày càng mạnh như sắp thổi bay thân hình vốn gầy gò của cô. Từ chân trời xuất hiện một đám bụi khổng lồ, di chuyển bằng tốc độ thần kỳ tới chỗ cô đang đứng.
Dự cảm chẳng lành ập tới, bủa vây tâm trạng chỉ vừa tốt lên đôi chút của Thanh Du. Cô sắp phải đối mặt với chuyện khủng khiếp gì nữa đây?
-Du...Cởi áo khoác ra mau!
Trần Thiên Duy dồn toàn bộ sức lực hét lên, sau đó nhanh hơn chảo chớp, lột phăng cái áo jean cô đang mặc chụp lên đầu cô. Toàn thân Thanh Du cứng đờ như mất hết tri giác, đổ sập xuống gốc cây xương rồng. Cô co rúm người, sợ hãi giữ chặt chiếc áo bọc kín đầu, nghe gió rít từng cơn ớn lạnh. Cát va vào da thịt cô đau rát.
Rất lâu sau đó, khi mọi thứ đã hoàn toàn yên bình trở lại, cả người Thanh Du gần như bị vùi lấp bởi cát. Cô sực tỉnh, lồm cồm bò dậy, chợt nhận ra xung quanh yên tĩnh và tang tóc đến đáng sợ. Cô run run gọi:
-Duy...Anh đâu rồi?
Không có tiếng đáp lại...
-...Duy, em biết anh đang ở gần đây. Trả lời em đi.....
Có tiếng động nhỏ phát ra từ đống cát gần chỗ Thanh Du đứng, thế rồi Thiên Duy dần xuất hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm, chạy đến giúp hắn phủi cát trên người. Thật may, trận bão cát vừa qua đã không mang hắn đi bởi Thiên Duy kịp thời cởi chiếc sơ mi che đầu, ngăn không cho cát bay vào mắt, mũi, miệng, tai.
-Không sao chứ?
-Em không sao. Chúng ta mau đi thôi.
Thanh Du cố gượng cười yếu ớt trấn an Thiên Duy, sự thật cô chẳng ổn tẹo nào. Nhưng ngay khi cô quay đi, chỉ trong chớp mắt, "Soạt" một tiếng, hắn liền sụt thẳng xuống hố cát. Rất nhanh, cô nắm được tay hắn. Tuy nhiên nửa người Trần Thiên Duy đã bị chôn xuống hố, không thể động đậy.
Cái hố không to, cát chảy xuống ào ào đồng nghĩa với Thiên Duy càng ngày càng thụt xuống sâu hơn. Hắn có nguy cơ bị chôn sống dưới cái hố đó.
-Em...buông tay ra đi.
-...Anh nói gì?
Thanh Du không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hắn không muốn sống nữa ư? Đây có phải Trần Thiên Duy lạnh lùng cao ngạo, đứng trên đỉnh cao mà cô biết không? Hay cô nhìn lầm? Đôi mắt hắn...chỉ còn thất vọng cùng bất lực.
-Tôi nói em hãy buông tay ra. Nếu cứ tiếp tục, em cũng sẽ bị thụt xuống đây...
Hắn cất giọng đều đều ẩn chứa sự mệt mỏi, hơi sốt ruột nhìn cát dưới chân cô trôi vào hố nhiều hơn. Hắn biết mình đang dần chìm sâu xuống hố. Ban đầu là ngang bụng, giờ đã tới ngực. Hôm nay...có lẽ hắn khó thoát.
Hoàng Thanh Du nghiến chặt đến ê răng. Cả người như bị rút cạn sức lực, hít thở không thông. Dù vậy cô vẫn kiên quyết giữ chặt tay hắn...chết cũng không buông. Bảo cô đứng im trơ mắt nhìn hắn chết chìm dưới cái hố kia, cô không làm được!
-Anh điên rồi! Bây giờ không phải lúc buông xuôi. Mau lấy lại tinh thần cho em. Cố thêm chút nữa thôi.....chúng ta sẽ cùng sống, cùng về nhà, rồi em sẽ dẫn anh đi vòng quanh thế giới, ăn hết các món ngon, chụp thật nhiều ảnh...
Thanh Du say sưa kể về viễn cảnh tương lai tươi đẹp, cô cứ kể mãi...kể mãi...mà không hề hay biết nước mắt đã đầm đìa trên mặt từ bao giờ. Từng giọt pha lê trong suốt chưa kịp rơi xuống cát liền bốc hơi nhanh chóng. Lần đầu tiên trong vòng năm năm qua, cô bật khóc ngon lành tới vậy. Thế nhưng.....cát đã dâng tới cổ hắn rồi.
Trần Thiên Duy ngước đôi mắt màu tro sâu thẳm nhìn cô. Nó chứa đầy đau khổ và...cảm kích xen lẫn nhu thuận. Sau đó...từ từ...từ từ rút tay ra.
-Không...Thiên Duy...Nếu anh dám làm vậy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Nước mắt giàn giụa làm nhòa đi mọi thứ. Thanh Du chỉ biết rằng trái tim cô từ đây đã theo hắn chìm xuống cái hố kia. Cô hoảng loạn, điên cuồng gào thét gọi tên hắn trong vô vọng. Tiếng gọi khản đặc lạc lõng giữa sa mạc bao la rồi bị gió nuốt chửng. Cảm giác không khác gì năm năm trước một mình trong đám cháy. Đúng! Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là cô đơn, và cô sợ bị bỏ lại một mình.
Cô còn rất nhiều thứ muốn cho hắn xem, rất nhiều điều muốn làm với hắn. Tất cả không thể cứ như vậy mà trôi hết xuống hố. Không thể được!
Thanh Du lảo đảo đỡ Thiên Duy nhích từng chút một. Hai ngày cô không ăn uống, lại lăn lộn trên sa mạc nắng gió, bụng dính vào lưng, đôi chân rệu rã như muốn rụng mất. Hai con mắt hoa lên chợt in hình một sự sống nhỏ nhoi.
-Duy! Nhìn kìa. Cây xương rồng...
Thanh Du khập khiễng chạy tới chỗ cây xương rồng thấp lè tè, trơ trọi giữa sa mạc, mừng hơn bắt được vàng. Ở đây chỉ độc nhất mình nó tượng trưng cho sự sống. Ý chí bất giác bùng cháy mạnh mẽ, len lỏi qua từng mạch máu trong người cô. Đến nó còn sống được một mình ở đây, Hoàng Thanh Du cô càng không thể thua cái cây này được.
Say sưa chiêm ngưỡng một hồi, chợt Thanh Du nảy ra ý định bẻ một nhánh xương rồng nhỏ. Chất nhựa trắng đục cũng như sức sống mãnh liệt của cây xương rồng, tràn trề khắp nơi, từ chỗ bị bẻ chảy từng dòng xuống tay cô. Thanh Du thích thú nếm hương vị khác lạ kia. Hình như cô vừa tìm ra món mới.
-Làm gì vậy?
Hắn đến chỗ cô, liền bắt gặp ánh mắt long lanh như trẻ con được kẹo. Thanh Du giơ miếng xương rồng lên, cười tươi rói.
-Anh muốn thử không? Mùi vị cũng được lắm.
Hắn nhìn thứ gai góc trên tay Thanh Du, không ngờ cô ăn nó. Thường ngày cô tuy ăn tạp nhưng vẫn kén chọn. Người ta nói cấm sai: Khi đói, cạp đất cũng thấy ngon.
Đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, con người ta không có quyền lựa chọn.
Đỡ khát hơn, Thanh Du xốc lại tinh thần, hăm hở xông pha vào cuộc chiến dai dẳng cùng thần chết. Nhưng đúng lúc cả hai chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình, Thanh Du liền cảm thấy có gì đó khác lạ...
Tiếng gió thổi vù vù càng ngày càng mạnh như sắp thổi bay thân hình vốn gầy gò của cô. Từ chân trời xuất hiện một đám bụi khổng lồ, di chuyển bằng tốc độ thần kỳ tới chỗ cô đang đứng.
Dự cảm chẳng lành ập tới, bủa vây tâm trạng chỉ vừa tốt lên đôi chút của Thanh Du. Cô sắp phải đối mặt với chuyện khủng khiếp gì nữa đây?
-Du...Cởi áo khoác ra mau!
Trần Thiên Duy dồn toàn bộ sức lực hét lên, sau đó nhanh hơn chảo chớp, lột phăng cái áo jean cô đang mặc chụp lên đầu cô. Toàn thân Thanh Du cứng đờ như mất hết tri giác, đổ sập xuống gốc cây xương rồng. Cô co rúm người, sợ hãi giữ chặt chiếc áo bọc kín đầu, nghe gió rít từng cơn ớn lạnh. Cát va vào da thịt cô đau rát.
Rất lâu sau đó, khi mọi thứ đã hoàn toàn yên bình trở lại, cả người Thanh Du gần như bị vùi lấp bởi cát. Cô sực tỉnh, lồm cồm bò dậy, chợt nhận ra xung quanh yên tĩnh và tang tóc đến đáng sợ. Cô run run gọi:
-Duy...Anh đâu rồi?
Không có tiếng đáp lại...
-...Duy, em biết anh đang ở gần đây. Trả lời em đi.....
Có tiếng động nhỏ phát ra từ đống cát gần chỗ Thanh Du đứng, thế rồi Thiên Duy dần xuất hiện. Cô thở phào nhẹ nhõm, chạy đến giúp hắn phủi cát trên người. Thật may, trận bão cát vừa qua đã không mang hắn đi bởi Thiên Duy kịp thời cởi chiếc sơ mi che đầu, ngăn không cho cát bay vào mắt, mũi, miệng, tai.
-Không sao chứ?
-Em không sao. Chúng ta mau đi thôi.
Thanh Du cố gượng cười yếu ớt trấn an Thiên Duy, sự thật cô chẳng ổn tẹo nào. Nhưng ngay khi cô quay đi, chỉ trong chớp mắt, "Soạt" một tiếng, hắn liền sụt thẳng xuống hố cát. Rất nhanh, cô nắm được tay hắn. Tuy nhiên nửa người Trần Thiên Duy đã bị chôn xuống hố, không thể động đậy.
Cái hố không to, cát chảy xuống ào ào đồng nghĩa với Thiên Duy càng ngày càng thụt xuống sâu hơn. Hắn có nguy cơ bị chôn sống dưới cái hố đó.
-Em...buông tay ra đi.
-...Anh nói gì?
Thanh Du không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hắn không muốn sống nữa ư? Đây có phải Trần Thiên Duy lạnh lùng cao ngạo, đứng trên đỉnh cao mà cô biết không? Hay cô nhìn lầm? Đôi mắt hắn...chỉ còn thất vọng cùng bất lực.
-Tôi nói em hãy buông tay ra. Nếu cứ tiếp tục, em cũng sẽ bị thụt xuống đây...
Hắn cất giọng đều đều ẩn chứa sự mệt mỏi, hơi sốt ruột nhìn cát dưới chân cô trôi vào hố nhiều hơn. Hắn biết mình đang dần chìm sâu xuống hố. Ban đầu là ngang bụng, giờ đã tới ngực. Hôm nay...có lẽ hắn khó thoát.
Hoàng Thanh Du nghiến chặt đến ê răng. Cả người như bị rút cạn sức lực, hít thở không thông. Dù vậy cô vẫn kiên quyết giữ chặt tay hắn...chết cũng không buông. Bảo cô đứng im trơ mắt nhìn hắn chết chìm dưới cái hố kia, cô không làm được!
-Anh điên rồi! Bây giờ không phải lúc buông xuôi. Mau lấy lại tinh thần cho em. Cố thêm chút nữa thôi.....chúng ta sẽ cùng sống, cùng về nhà, rồi em sẽ dẫn anh đi vòng quanh thế giới, ăn hết các món ngon, chụp thật nhiều ảnh...
Thanh Du say sưa kể về viễn cảnh tương lai tươi đẹp, cô cứ kể mãi...kể mãi...mà không hề hay biết nước mắt đã đầm đìa trên mặt từ bao giờ. Từng giọt pha lê trong suốt chưa kịp rơi xuống cát liền bốc hơi nhanh chóng. Lần đầu tiên trong vòng năm năm qua, cô bật khóc ngon lành tới vậy. Thế nhưng.....cát đã dâng tới cổ hắn rồi.
Trần Thiên Duy ngước đôi mắt màu tro sâu thẳm nhìn cô. Nó chứa đầy đau khổ và...cảm kích xen lẫn nhu thuận. Sau đó...từ từ...từ từ rút tay ra.
-Không...Thiên Duy...Nếu anh dám làm vậy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Nước mắt giàn giụa làm nhòa đi mọi thứ. Thanh Du chỉ biết rằng trái tim cô từ đây đã theo hắn chìm xuống cái hố kia. Cô hoảng loạn, điên cuồng gào thét gọi tên hắn trong vô vọng. Tiếng gọi khản đặc lạc lõng giữa sa mạc bao la rồi bị gió nuốt chửng. Cảm giác không khác gì năm năm trước một mình trong đám cháy. Đúng! Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là cô đơn, và cô sợ bị bỏ lại một mình.
Cô còn rất nhiều thứ muốn cho hắn xem, rất nhiều điều muốn làm với hắn. Tất cả không thể cứ như vậy mà trôi hết xuống hố. Không thể được!