Hoàng Thanh Du trang điểm tỉ mỉ, chỉnh lại mái tóc hung lượn sóng sao cho thật đẹp. Cô mở gian chứa đồ rộng lớn của mình, bộ sưu tập hàng trăm món đồ hiệu hạn chế số lượng bày ra trước mắt với đầy đủ chủng loại, màu sắc, kiểu dáng. Chọn vài bộ ưa nhìn, cô liên tục xoay vòng, tạo dáng, ngắm mình trong gương. Cuối cùng, Thanh Du hoàn toàn hài lòng với chiếc váy trễ vai màu đen huyền bí tôn nước da trắng hồng, áo len trắng khoác hờ và đôi giày tím mười phân. Bộ trang sức đính kim cương trắng nhỏ tinh xảo sẽ giúp cô tăng thêm vài phần cao quý. Xách chiếc túi da xanh dương đậm, Thanh Du uyển chuyển bước ra ngoài.
-Cô thật biết cách hưởng thụ...Khi đại ca khổ sở trong kia, cô lại thoải mái ăn chơi nhảy múa. Lương tâm của cô được chó tiêu hóa đến đâu rồi?
Tên Bí Đao mặt sắt đã đứng sẵn trước cửa phòng Thanh Du từ khi nào. Hắn ta gườm gườm nhìn cô chòng chọc như muốn thiêu trụi những gì gắn trên người cô. Đối diện với thái độ bất mãn của Bí Đao, Thanh Du chỉ tỏ ra nhởn nhơ, vô tội.
-Anh đã nghe qua chưa? Trên đời này chỉ có vàng và kim cương là không bị mất giá, hao mòn theo thời gian. Phải biết lợi dụng tuổi trẻ, già rồi chết cũng không nuối tiếc.
-Thật không hiểu đại ca sao lại coi trọng một đứa gái nhảy tầm thường như cô. Đáng lẽ một tháng trước tôi không nên mang cô về làm sâu bọ đục ruỗng đại ca.
Bí Đao liếc mắt khinh bỉ, bực bội phun lời đay nghiến. Nhưng Thanh Du chẳng thèm tức giận cho ảnh hưởng sắc đẹp, cô hừ nhẹ:
-Nếu không có đứa gái nhảy ròi bọ tầm thường này, anh tưởng đại ca cao quý của anh còn ở đó chờ được đến lúc anh tới cứu? Còn nữa, tôi là do Nguyễn Thành Nam đưa về, không phải anh. Hơhơhơ...Hôm nay tâm trạng bổn cô nương rất tốt, không thèm đôi co với nhà ngươi.
Nói rồi Thanh Du ưỡn ngực cong mông, yểu điệu rời đi.
Một tháng trôi qua kể từ khi Thanh Du trở về từ cõi chết. Ngày ngày cô đi khắp nơi, tận hưởng cuộc sống an nhàn thư thái. Duy chỉ có một chỗ được coi là cấm địa của cô: phòng đối diện.
Hôm đó, Thanh Du tận mắt chứng kiến hắn buông tay cô, từ từ bị cát vùi lấp dưới hố, cô như chết lặng đi, cả người vô lực đổ sập xuống cát. Tuy nhiên, Thanh Du không hề ôm cát như dự đoán mà lại rơi vào lòng ai đó.....Cô chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng vụt đến, nhanh nhẹn chộp lấy bàn tay đang giơ lên khỏi cát trước khi lăn ra ngất xỉu.
Mặc cho cả tháng nay Trần Thiên Duy không thể ra khỏi căn phòng đó, mặc cho tiếng rầm rập của đội ngũ y bác sĩ bất kể ngày đêm, mặc cho Bí Đao mặt nặng mày nhẹ kiếm cớ gây sự, Thanh Du vẫn không liếc qua căn phòng lấy một lần. Đơn giản vì cô giận...giận thật sự. Hoàng Thanh Du cô nói được làm được.
Trước căn biệt thự lục nhạt sang trọng, chiếc Ferrari mui trần màu trắng thời thượng đã chờ sẵn ở đó. Thanh Du chầm chậm xoay người ngồi vào xe, ánh mắt lơ đãng, vô tình mà hữu ý đảo nhanh qua cửa sổ một căn phòng, sau đó nhấn ga phóng đi. Nụ cười nửa miệng của cô tựa đám mây lướt trên đỉnh núi, nhẹ như chưa từng tồn tại.
Hôm nay là ngày đặc biệt đánh dấu tròn hai mươi mốt năm Hoàng Thanh Du có mặt trên thế giới này. Hai mốt năm, thời gian Trần Thiên Duy có mặt trong cuộc sống của cô không đáng kể nhưng thời gian hắn ở trong tâm trí cô lại chiếm gần hết. Cuối cùng, ngày đó cũng sắp đến...
———
-Jessica, tối nay có người chờ em trên sân thượng.
Thành Nam kiên nhẫn ngồi ở sofa đến khuya đợi Thanh Du về chỉ để thông báo duy nhất một câu. Tuy nhiên, cô không trả lời mà sải bước đi thẳng lên phòng, bỏ lại Thành Nam phía sau với ánh mắt phức tạp.
Ngay cả anh nhiều khi cũng ngờ vực, khoảng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi giữa bốn người hồi còn đi học phải chăng là ảo ảnh? Dẫu biết thời thế thay đổi, con người sẽ đổi thay, nhưng.....
Hoàng Ngọc Linh Nhi vô lo vô nghĩ...thực sự đã chết theo quá khứ tươi đẹp rồi!
Cố ý bỏ ngoài tai lời của Thành Nam, Thanh Du mệt mỏi về phòng tắm gội. Bước ra từ phòng tắm, bàn chân trần vô tình dẫm phải thứ gì đó dưới sàn.
Là hạc giấy!
"Tôi ước Trần Thiên Duy cả đời vui vẻ."
Không sai. Đây chính là con hạc thứ một nghìn ghi điều ước của Thanh Du năm năm trước. Tuy nhiên, đấy là năm năm trước, còn hiện tại thì...Cô thở hắt một tiếng, tiện thể dùng chân gẩy nó bay ra chỗ khác. Chẳng ai biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì...
Đêm.
Thanh Du bật dậy như con rối bị giật dây. Cô hướng ánh mắt về phía cửa sổ kính, nơi những giọt nước to bằng hạt đậu đang nối nhau trượt dài.
Trời mưa rồi!
Trong nhà không nghe được tiếng mưa, nhưng nhìn bên ngoài thì mưa có vẻ khá to.
Không phải là.....
Thanh Du vội vã rời giường, cứ thế mặc nguyên chiếc váy ngủ mỏng manh chạy lên sân thượng. Trong màn mưa lạnh lẽo cuối đông trắng xóa bầu trời đêm, bóng dáng quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện. Trần Thiên Duy kiên định đứng đó, hiên ngang như tượng đài bất tử. Tròng mắt mờ mịt, đôi môi tái nhợt mím chặt uỷ khuất. Nước mưa đổ xuống người hắn, nhỏ tong tong, buốt tận tâm can.
Gió lạnh vù vù tê tái, cô lập cập xông pha vào màn mưa, chạy tới chỗ hắn. Cả người run rẩy mãnh liệt, hai hàm răng đánh nhau chan chát.
-Anh muốn chết sao mà đứng đây?
Lời vừa bật ra đã bị tiếng mưa cùng tiếng gió lấn át. Thanh Du khó nhọc kéo tay hắn. Kéo mãi...Kéo mãi...Ai kia vẫn trơ ra như khúc gỗ, đáy mắt nhìn cô đầy thâm tình. Được rồi, cô thừa nhận đã bị ánh mắt đó làm mủi lòng. Lửa giận bừng bừng bốc lên đầu, cô gào lên:
-Anh...Tên khốn! Muốn dùng khổ nhục kế ép chết em đúng không? Được rồi, em nhường một bước là được chứ gì?
Nhờ vậy, bức tượng đài vững chắc kia mới chịu suy chuyển đôi chút.
Hoàng Thanh Du trang điểm tỉ mỉ, chỉnh lại mái tóc hung lượn sóng sao cho thật đẹp. Cô mở gian chứa đồ rộng lớn của mình, bộ sưu tập hàng trăm món đồ hiệu hạn chế số lượng bày ra trước mắt với đầy đủ chủng loại, màu sắc, kiểu dáng. Chọn vài bộ ưa nhìn, cô liên tục xoay vòng, tạo dáng, ngắm mình trong gương. Cuối cùng, Thanh Du hoàn toàn hài lòng với chiếc váy trễ vai màu đen huyền bí tôn nước da trắng hồng, áo len trắng khoác hờ và đôi giày tím mười phân. Bộ trang sức đính kim cương trắng nhỏ tinh xảo sẽ giúp cô tăng thêm vài phần cao quý. Xách chiếc túi da xanh dương đậm, Thanh Du uyển chuyển bước ra ngoài.
-Cô thật biết cách hưởng thụ...Khi đại ca khổ sở trong kia, cô lại thoải mái ăn chơi nhảy múa. Lương tâm của cô được chó tiêu hóa đến đâu rồi?
Tên Bí Đao mặt sắt đã đứng sẵn trước cửa phòng Thanh Du từ khi nào. Hắn ta gườm gườm nhìn cô chòng chọc như muốn thiêu trụi những gì gắn trên người cô. Đối diện với thái độ bất mãn của Bí Đao, Thanh Du chỉ tỏ ra nhởn nhơ, vô tội.
-Anh đã nghe qua chưa? Trên đời này chỉ có vàng và kim cương là không bị mất giá, hao mòn theo thời gian. Phải biết lợi dụng tuổi trẻ, già rồi chết cũng không nuối tiếc.
-Thật không hiểu đại ca sao lại coi trọng một đứa gái nhảy tầm thường như cô. Đáng lẽ một tháng trước tôi không nên mang cô về làm sâu bọ đục ruỗng đại ca.
Bí Đao liếc mắt khinh bỉ, bực bội phun lời đay nghiến. Nhưng Thanh Du chẳng thèm tức giận cho ảnh hưởng sắc đẹp, cô hừ nhẹ:
-Nếu không có đứa gái nhảy ròi bọ tầm thường này, anh tưởng đại ca cao quý của anh còn ở đó chờ được đến lúc anh tới cứu? Còn nữa, tôi là do Nguyễn Thành Nam đưa về, không phải anh. Hơhơhơ...Hôm nay tâm trạng bổn cô nương rất tốt, không thèm đôi co với nhà ngươi.
Nói rồi Thanh Du ưỡn ngực cong mông, yểu điệu rời đi.
Một tháng trôi qua kể từ khi Thanh Du trở về từ cõi chết. Ngày ngày cô đi khắp nơi, tận hưởng cuộc sống an nhàn thư thái. Duy chỉ có một chỗ được coi là cấm địa của cô: phòng đối diện.
Hôm đó, Thanh Du tận mắt chứng kiến hắn buông tay cô, từ từ bị cát vùi lấp dưới hố, cô như chết lặng đi, cả người vô lực đổ sập xuống cát. Tuy nhiên, Thanh Du không hề ôm cát như dự đoán mà lại rơi vào lòng ai đó.....Cô chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng vụt đến, nhanh nhẹn chộp lấy bàn tay đang giơ lên khỏi cát trước khi lăn ra ngất xỉu.
Mặc cho cả tháng nay Trần Thiên Duy không thể ra khỏi căn phòng đó, mặc cho tiếng rầm rập của đội ngũ y bác sĩ bất kể ngày đêm, mặc cho Bí Đao mặt nặng mày nhẹ kiếm cớ gây sự, Thanh Du vẫn không liếc qua căn phòng lấy một lần. Đơn giản vì cô giận...giận thật sự. Hoàng Thanh Du cô nói được làm được.
Trước căn biệt thự lục nhạt sang trọng, chiếc Ferrari mui trần màu trắng thời thượng đã chờ sẵn ở đó. Thanh Du chầm chậm xoay người ngồi vào xe, ánh mắt lơ đãng, vô tình mà hữu ý đảo nhanh qua cửa sổ một căn phòng, sau đó nhấn ga phóng đi. Nụ cười nửa miệng của cô tựa đám mây lướt trên đỉnh núi, nhẹ như chưa từng tồn tại.
Hôm nay là ngày đặc biệt đánh dấu tròn hai mươi mốt năm Hoàng Thanh Du có mặt trên thế giới này. Hai mốt năm, thời gian Trần Thiên Duy có mặt trong cuộc sống của cô không đáng kể nhưng thời gian hắn ở trong tâm trí cô lại chiếm gần hết. Cuối cùng, ngày đó cũng sắp đến...
———
-Jessica, tối nay có người chờ em trên sân thượng.
Thành Nam kiên nhẫn ngồi ở sofa đến khuya đợi Thanh Du về chỉ để thông báo duy nhất một câu. Tuy nhiên, cô không trả lời mà sải bước đi thẳng lên phòng, bỏ lại Thành Nam phía sau với ánh mắt phức tạp.
Ngay cả anh nhiều khi cũng ngờ vực, khoảng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi giữa bốn người hồi còn đi học phải chăng là ảo ảnh? Dẫu biết thời thế thay đổi, con người sẽ đổi thay, nhưng.....
Hoàng Ngọc Linh Nhi vô lo vô nghĩ...thực sự đã chết theo quá khứ tươi đẹp rồi!
Cố ý bỏ ngoài tai lời của Thành Nam, Thanh Du mệt mỏi về phòng tắm gội. Bước ra từ phòng tắm, bàn chân trần vô tình dẫm phải thứ gì đó dưới sàn.
Là hạc giấy!
"Tôi ước Trần Thiên Duy cả đời vui vẻ."
Không sai. Đây chính là con hạc thứ một nghìn ghi điều ước của Thanh Du năm năm trước. Tuy nhiên, đấy là năm năm trước, còn hiện tại thì...Cô thở hắt một tiếng, tiện thể dùng chân gẩy nó bay ra chỗ khác. Chẳng ai biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì...
Đêm.
Thanh Du bật dậy như con rối bị giật dây. Cô hướng ánh mắt về phía cửa sổ kính, nơi những giọt nước to bằng hạt đậu đang nối nhau trượt dài.
Trời mưa rồi!
Trong nhà không nghe được tiếng mưa, nhưng nhìn bên ngoài thì mưa có vẻ khá to.
Không phải là.....
Thanh Du vội vã rời giường, cứ thế mặc nguyên chiếc váy ngủ mỏng manh chạy lên sân thượng. Trong màn mưa lạnh lẽo cuối đông trắng xóa bầu trời đêm, bóng dáng quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện. Trần Thiên Duy kiên định đứng đó, hiên ngang như tượng đài bất tử. Tròng mắt mờ mịt, đôi môi tái nhợt mím chặt uỷ khuất. Nước mưa đổ xuống người hắn, nhỏ tong tong, buốt tận tâm can.
Gió lạnh vù vù tê tái, cô lập cập xông pha vào màn mưa, chạy tới chỗ hắn. Cả người run rẩy mãnh liệt, hai hàm răng đánh nhau chan chát.
-Anh muốn chết sao mà đứng đây?
Lời vừa bật ra đã bị tiếng mưa cùng tiếng gió lấn át. Thanh Du khó nhọc kéo tay hắn. Kéo mãi...Kéo mãi...Ai kia vẫn trơ ra như khúc gỗ, đáy mắt nhìn cô đầy thâm tình. Được rồi, cô thừa nhận đã bị ánh mắt đó làm mủi lòng. Lửa giận bừng bừng bốc lên đầu, cô gào lên:
-Anh...Tên khốn! Muốn dùng khổ nhục kế ép chết em đúng không? Được rồi, em nhường một bước là được chứ gì?
Nhờ vậy, bức tượng đài vững chắc kia mới chịu suy chuyển đôi chút.