Đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc, mỗi giây mỗi phút tựa ngàn năm. Thanh Du tìm mọi cách ép bản thân chìm vào giấc ngủ, càng cố gắng hai mắt càng mở to thao láo. Trằn trọc mãi mà trời vẫn chưa sáng, ruột gan cô như bị lôi ra thiêu đốt.
Khoảnh khắc trước lúc tắt máy, hình như cô có nghe thấp thoáng tiếng trẻ con khóc. Là cô quá nhớ con đến nỗi tự mình sinh ảo tưởng hay con cô đích thực vẫn còn sống?
Giọng điệu Thành Nam khi đó rất vội vã nên chắc chắn có chuyện. Nếu con cô ở đó sẽ không tránh khỏi nguy hiểm. Không được! Dù thật hay giả, Hoàng Thanh Du cô cũng quyết liều một phen.
Cô nhanh chóng rời giường, mở di động gọi cho dãy số kia. Hết lần này đến lần khác, từng tiếng tút như kéo dài cả thế kỷ. Trái tim cô vì thế càng hoạt động tích cực hơn. Thanh Du như con kiến bò lòng vòng dưới chảo mỡ, nhất thời không biết phải làm sao.
Màn hình hiển thị có tin nhắn chưa đọc. Theo thói quen, Thanh Du mở hộp thư liền phát hiện có tin nhắn được gửi đến gần một tiếng trước.
Cô như bắt được vàng, vớ lấy cái áo gió trên móc, đến dép cũng không kịp thay, cứ thế lao ra khỏi nhà.
———
Chiếc xe taxi phi vun vút như tên trên đường. Anh chàng tài xế phát sôi gan theo tiếng thúc giục không ngừng nghỉ của cô gái phía sau.
Khu K5 ở ngoại ô thành phố là khu nhà bỏ hoang do nhà thầu đang thi công nửa chừng thì thiếu vốn. Công trình nằm đắp chiếu mấy năm nay thuận tiện trở thành nơi trú ẩn đồ sộ cho chuột bọ, cả ngày lẫn đêm đều thiếu vắng hơi người.
"Cô gái này đêm hôm khuya khoắt một mình mò đến nơi hoang vu hẻo lánh, hẳn là có vấn đề." Nghĩ vậy, sau khi cho cô xuống bên đường, anh chàng tài xế mặt mày trắng xanh đạp ga phóng bạt mạng.
Xung quanh tối đen như mực, duy có tiếng côn trùng kêu rả rích cùng tiếng xe taxi xa dần rồi mất hẳn. Gió vi vu lay động mấy bóng cây mờ mờ đen đặc, kinh dị chẳng kém trong phim.
Phía xa xa, vài vệt sáng yếu ớt le lói từ căn nhà bỏ hoang lồ lộ trên cái nền tối đen.
Thanh Du rút di động trong túi áo, nương theo ánh sáng mờ ảo dẫm lên những khối gạch vữa vụn, mấy lần trượt chân suýt ngã. Khi chỉ còn cách ngôi nhà có áng sáng tầm mười mét, cô tắt đèn, nhẹ nhàng lần đường đến ẩn mình sau bức tường.
Dưới những tia sáng vàng vọt tù mù, một người đàn ông với thân hình quen quen đưa lưng về phía cô. Thanh Du nhất thời chưa nhận ra người đó là ai.
Trần Minh Vi, Nguyễn Thành Nam, Đậu Nành đều đã kiệt sức, mỗi người bị mấy tên giang hồ dồn vào một góc. Ngay giữa nhà, hai tên đô con đang ra sức kìm chặt Trần Thiên Duy để người đàn ông nọ tung ra những cú đấm đẹp mắt. Gương mặt chi chít những vết bầm rỉ máu vẫn phi thường kiên định. Cổ họng Thanh Du dội lên một trận chua xót. Đàn em của hắn biến đâu hết rồi?
Liếc mắt sang trái một chút sẽ thấy tên du côn bế đứa bé hơn một tháng tuổi đang liều mạng quẫy đạp gào khóc.
Đứa bé đó nhất định là con cô.
Nhưng bọn chúng có tới mười tên to khỏe, chiếm thế thượng phong sẽ không chịu đàm phán, cô lao vào chẳng khác nào nộp mạng. Chi bằng quan sát thêm một lát, chờ thời cơ thích hợp.
Người đàn ông dường như cảm thấy đã đánh đủ. Hắn ta dừng lại, thô bạo giật lấy bé con trong tay đàn em giơ lên cao, điệu cười vô cùng biến thái.
Sống lưng Thanh Du nổi lên một trận rét lạnh. Không xong rồi! Hắn ta muốn giết bé con.
-Dừng tay!
Mười mấy cái đầu đồng loạt hướng ra cửa. Mặt Sẹo trông thấy cô, miệng ngoác tới tận mang tai. Vết sẹo to tướng bổ chéo mặt gã ta vẫn tởm lợm như hơn một năm trước.
-Cô em, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em đấy.
Thanh Du cười đến sáng lạn. Cô cúi xuống nhặt một thanh gỗ dài dưới chân.
-Anh yêu, mau thả đứa bé ra, hoặc là chúng ta sẽ chôn chung.
Mặt Sẹo "Pi" một tiếng, văng ra một bãi nước bọt.
-Con đàn bà khốn kiếp, hôm nay mày dẫn xác đến đây, tao đỡ mất công đi tìm mày. Bọn mày...lên!
Mặt Sẹo lui về sau mấy bước nhường phần lớn diện tích cho Thanh Du và gần chục tên đàn em. Trời đúng là giúp gã. Hôm nay gã giăng lưới, vừa vặn túm được cả mẻ.
Thanh Du cầm chắc thanh gỗ trong tay, với toàn bộ sức lực vốn có, vận dụng những thế võ cùng chiêu thức đã học hạ gục từng tên một. Giá bây giờ có giầy cao gót thì tốt biết mấy. Vũ khí đó luôn được cô tận dụng triệt để mỗi khi ra trận, không cần dùng quá nhiều sức mà vẫn gây thương tích lớn. Ngược lại, đôi dép tổ ong đi trong nhà này thật vô dụng, thoáng cái đã không biết bay đi đâu.
Tuy nhiên, lấy trứng chọi đá, thất bại chỉ là vấn đề thời gian. Thanh Du vừa đánh vừa nhẩm tính. Nếu như trước kia, cô có thể hạ tối đa bốn tên. Nhưng hiện tại thì khác. Chưa kể đến chuyện cô là phụ nữ lại một mình một phe. Cô mới sinh con hơn một tháng, sức lực đương nhiên chỉ bằng một phần ba trước kia. May mắn đánh trúng, đối phương cũng xây xát có tí tẹo. Hơn nữa đã lâu không tập luyện, chiêu thức không còn linh hoạt uyển chuyển như xưa. Kết quả đánh chưa được bao lâu đã bị bọn chúng khống chế.
Mặt Sẹo ngửa mặt lên trời thả tràng cười hô hố. Gã nâng cằm Thanh Du, không ngại ngùng ban cho cô một bạt tai giòn giã. Cô sa sầm mặt mày, trước mắt như có hàng ngàn con đom đóm bay lượn. Thứ chất lỏng lờ lợ tanh nồng lan tỏa trong khoang miệng.
Trên đời này, còn gì đau đớn hơn việc trơ mắt đứng nhìn người mình yêu thương chết đi mà chẳng thể làm gì? Bé con kiếp này sinh ra làm con cô, theo như người ta nói là vô phúc bởi có người mẹ vô dụng, đến đứa con mình yêu quý nhất cũng không thể bảo vệ.
Một lần nữa, Thanh Du để vuột mất cơ hội làm một người mẹ tốt.
"Đừng lo. Mẹ sẽ sớm đi với con...sẽ nhanh thôi." Cô nhìn bé con tội nghiệp lần cuối, cặp mắt đỏ au sắp khóc ra máu.
Bé con dường như cảm giác được mình đang gặp nguy hiểm, càng ra sức gào thét đến khản giọng. Mặt Sẹo không những không thương tình, ngược lại trở nên hưng phấn tột độ, thẳng tay ném bé con vào góc tường đối diện.
Tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên trong đêm, chìm nghỉm giữa tiếng đổ ầm ầm dữ dội của dàn cốt pha cũ nát chống đỡ cả khối gạch vữa. Không gian bị bao trùm bởi một lớp bụi mỏng.
Ngoài trời, bóng đêm tịch mịch vẫn còn đó.