-Đã đến lúc chúng ta ngồi xuống và giải quyết tất cả… Vân Nha ạ! Anh chán cái cuộc sống như thế này lắm rồi.
Hà Thanh nhắc lại, đôi mắt vẫn dán chặt vào người vợ đang hốt hoảng. Đốm sáng trong mống mắt cô tán loạn, môi mấp máy. Vân Nha hít sâu rồi từ từ thở ra, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện Hà Thanh. Gương mặt hơi cúi, mái tóc cột hờ bung ra, xõa dài bên má.
-Em đây! _ Cô ngồi thu người trên ghế, dường như cố che chắn bản thân khỏi câu hỏi của chồng.
Hà Thanh nhìn vợ, anh biết cô khó xử, biết cô trốn tránh, nhưng anh không thể chịu đựng được bất kì phút giây nào nữa. Cái cảm giác sống trong sự mơ hồ, trong cảm giác lừa dối và cả thái độ mập mờ của gia đình bóp nghẹn trái tim Hà Thanh.
-Em hãy giải thích cho anh biết cái bưu kiện cảnh sát gửi đến là thế nào?
-Hà Thanh! _ Vân Nha cầu khẩn, giọng nói hơi ngắt quãng.
Anh đứng dậy, tiến đến cái tủ rượu dựng sát bức tường đối diện, mở ngăn trống bên cạnh và kéo ra cái thùng giấy được gửi đến tuần trước. Vân Nha nắm chặt lớp nệm ghế, móng tay đâm cả vào màn vải xô bọc xung quanh. Cô đã nhìn thấy.
Hà Thanh chậm rãi lấy ra từng thứ, nhẹ nhàng đẩy tất cả đến trước mặt Vân Nha.
Mắt cô đảo nhanh qua những đồ vật nằm ngổn ngang trước mắt, lông mày nhíu lại như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
-Nó ở đây!
Hà Thanh chỉ cho Vân Nha khung hình xưa cũ. Rồi lần đầu tiên kể từ lúc hai người bắt đầu ngồi xuống, vợ anh ngẩng đầu. Cô giống như anh, cũng kiệt sức, cũng quá mệt mỏi với trò chơi trốn tìm này. Ngón tay miết nhẹ lên thớ gỗ, cô nói chậm, trong giọng nói hòa lẫn
sự cay đắng.
-Người anh hỏi… là anh trai em.
Nước mắt cứ thế trào ra, len qua đôi mi dày buông mình xuống. Giọt nước trong veo mang theo kí ức ngày xa xưa chạm vào chân cô, vỡ tung. Trong căn phòng vắng lặng, tiếng cô vang lên như mũi kim xé rách chút kiềm nén cuối cùng còn sót lại.
-Anh ấy là Lý Hạo Đình. Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.
----------------------------------------------
Buổi sáng hôm nay trời thật xanh, mây thật trắng, gió cũng thật nhẹ.
Và ngày hôm đó nhiều năm về trước cũng vậy.
Trời cao tươi xanh vươn mình nhìn xuống nhà lớn Lý gia, cười cho hạnh phúc của gia đình họ hay mỉa mai với tai họa sắp đến gần?
Vân Nha như trở lại thời điểm ấy, kí ức đưa cô quay ngược thời gian. Câu chuyện bắt đầu từ cái ngày cô gặp người anh trai cùng cha khác mẹ của mình; Lý Hạo Đình.
-Mẹ bím tóc cho con nhé?_ Cô bé váy hồng nói. Cái váy nó mặc khá dễ thương, chân váy xòe xếp tầng đính hạt lấp lánh không hiểu vì lí do gì mà có vẻ hơi rộng, vai áo lệch qua một bên.
-Sao hôm nay con lại mặc váy? Lại còn đòi bím tóc nữa. _ Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn bông hoa trên tay cô bé.
-Tiểu Tây, Tiểu Văn và đám A Mạc bảo con không phải con gái. Chúng nói con nhóc nhà Hoan tổng đẹp nhất, giỏi nhất. Con muốn cho chúng biết con cũng là con gái, cũng mặc váy được! _ Cô bé tức giận.
Trần Mộng Vân phu nhân cười, gương mặt toát ra phong thái kiêu sa cùng vẻ khinh khỉnh của người có tiền. Bà kéo tay cô bé lại, xoa đầu nói.
-Vân Nha lớn, biết làm đẹp rồi.
Nói xong bà luồn tay vào mớ tóc dày của con gái, kéo gỡ những lọn tóc rối. Vân Nha thích thú híp cả mắt lại, tưởng tượng cảnh tròng mắt bọn bạn lồi ra khi thấy mình xinh đẹp.
Là một đứa trẻ thông minh năng động, trong khi đám con gái cùng tuổi sống với thế giới cổ tích màu hồng ngập tràn công chúa, hoàng tử, kì lân thần kì cùng những bà tiên bay lượn thì Vân Nha lại hoàn toàn ngược lại. Cô bé thích đọc sách, mặc đồ con trai và lúc nào cũng lấm lem bùn đất. Với Vân Nha, niềm vui sướng tột cùng không phải búp bê hay thú bông, cũng không phải những món quà xinh đẹp mà đó chỉ đơn giản là một quyển sách mới thơm mùi giấy, một món đồ kì lạ kích thích trí tò mò ham học hỏi của cô.
-Quay lại để mẹ nhìn nào! _ Trần phu nhân chỉnh lại vai áo cho Vân Nha, xoay người cô bé lại để nhìn ngắm một lượt.
Vân Nha vui vẻ nhún chân, bắt chước tiểu thư nhà Hoan tổng xoay một vòng, tay đung đưa gấu váy. Cô nhìn mẹ với bộ mặt trẻ con nũng nịu.
-Ôi con bé này. _ Phu nhân nhéo má con gái, thường ngày nhìn con bé chăm chú đọc sách hoặc trồng những mầm cây nhỏ ngoài vườn từ lâu thành thói quen. Bây giờ nó xúng xính váy áo, tóc thắt bím cài hoa làm bà không khỏi nhịn cười.
-Oa, mẹ là người đẹp nhất. _ Vân Nha nói, ôm chầm lấy mẹ.
-Chỉ giỏi nịnh thôi!
Thực ra Vân Nha không sai. Trần Mộng Vân đẹp, đẹp kiêu sa đến mức cao ngạo. Bà sinh ra đã là tiểu thư một dòng họ lâu đời với khối tài sản đáng nể, cuộc đời Mộng Vân định sẵn sẽ bước đi trên con đường hoàng kim rực rỡ ấy như mọi thành viên trong gia tộc. Lớn lên giữa sự rèn giũa để biến thành viên kim cương hoàn hảo nhất, lấy một người chồng môn đăng hộ đối, nối tiếp truyền thống từ bao đời là nhiệm vụ và cũng là ước mơ của cô tiểu thư xinh đẹp.
Sự giàu có làm Trần tiểu thư tự cao, lạnh nhạt với tất cả những người không cùng tầng lớp.
Và rồi vào một ngày mùa đông lạnh lẽo trên nước Pháp. Trần Mộng Vân chân nọ đá chân kia vịn vào người đàn ông to cao về khách sạn sau một buổi tiệc tối.
Người này ngoại hình cân đối, quan hệ rộng, tham vọng lớn, tuyệt đối là đối tượng lí tưởng trong mắt nhiều tiểu thư. Cô gái họ Trần lúc ấy vừa tốt nghiệp đại học, được gia đình tổ chức du lịch Châu Âu làm phần thưởng và người đàn ông đang đi bên canh rất có thể sau này sẽ là chồng của cô.
Bề ngoài họ khá ăn ý, nhưng bên trong Mộng Vân thừa hiểu anh ta chỉ là một cái vỏ rỗng có tổ vẻ hoàn hảo mà thôi. Sau này, trong một lần khám sức khỏe, cô vô tình gặp được Lý Thừa Ân, một thực tập sinh dễ mến, có tài nhưng lại nghèo. Chuyện đời đưa đẩy, cuối cùng ai có thể ngờ rằng, cô tiểu thư cao ngạo năm nào lại đem lòng yêu thương chàng trai đó.
Tình yêu hai người giành cho nhau không một chút vụ lợi. Lý Thừa Ân hiểu rằng với hoàn cảnh và địa vị hiện nay, chuyện bước chân qua cánh cổng nhà họ Trần là điều không thể. Vậy nên anh lao đầu vào học, cố gắng nắm lấy từng cơ hội nhỏ nhất bất chấp việc đó có thể vắt kiệt tuổi trẻ của bản thân. Tủi nhục - khổ đau - ánh mắt khinh thường cuối cùng chỉ như một giấc mộng. Một thời gian sau, anh chàng thấp cổ bé họng ngày nào đã trở thành một trong những vị bác sĩ giỏi nhất nước với đôi tay tài hoa người người ngưỡng mộ.
Và đó là lúc, Lý Thừa Ân có thể ngẩng cao đầu sánh bước cùng Trần tiểu thư trên lễ đường hạnh phúc.
-Con muốn sau này lớn lên cũng được như mẹ. _ Vân Nha nhỏ bé nhón người thơm lên má Trần Mộng Vân.
Hai mẹ con vui vẻ, tiếng cười lanh lảnh của cô con gái nhỏ vang khắp căn nhà.
Bỗng nhiên, người quản gia bước đến, nghiêng người nói nhỏ vào tai phu nhân. Nét cười trên mặt bà ngay lập tức đông lại, vỡ ra thành một gương mặt khác méo mó, vẻ hồng hào thoáng chốc chuyển thành trắng, xanh rồi tím đen.
-Ông đưa tiểu thư ra ngoài đã! _ Giọng nói lạnh tanh.
Người quản gia nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Nha, đưa cô ra sân với đám trẻ con. Bên trong nhà lớn Lý gia, Trần Mộng Vân ngồi bất động trên ghế, bàn tay siết chặt khiến các khớp xương gồ lên, hồ như còn có thể nghe được tiếng lắc rắc.
Lý Thừa Ân có con riêng. Và đứa trẻ đó… sắp bước vào căn nhà này!
............................................
Ngoài lề - Tâm sự với mẹ ghẻ
TryHọa : Tui thấy mình để bạn Hà Thanh xà quần lâu quá rồi đấy, mãi chưa tìm được cái mợ gì?
Hồng Trà: Thằng đó chết mợ đi cho rãnh nợ, vô dụng vãi lều. Đi hết 10 chương toàn ngồi hoang tưởng!
Try Họa : ...
-Đã đến lúc chúng ta ngồi xuống và giải quyết tất cả… Vân Nha ạ! Anh chán cái cuộc sống như thế này lắm rồi.
Hà Thanh nhắc lại, đôi mắt vẫn dán chặt vào người vợ đang hốt hoảng. Đốm sáng trong mống mắt cô tán loạn, môi mấp máy. Vân Nha hít sâu rồi từ từ thở ra, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện Hà Thanh. Gương mặt hơi cúi, mái tóc cột hờ bung ra, xõa dài bên má.
-Em đây! _ Cô ngồi thu người trên ghế, dường như cố che chắn bản thân khỏi câu hỏi của chồng.
Hà Thanh nhìn vợ, anh biết cô khó xử, biết cô trốn tránh, nhưng anh không thể chịu đựng được bất kì phút giây nào nữa. Cái cảm giác sống trong sự mơ hồ, trong cảm giác lừa dối và cả thái độ mập mờ của gia đình bóp nghẹn trái tim Hà Thanh.
-Em hãy giải thích cho anh biết cái bưu kiện cảnh sát gửi đến là thế nào?
-Hà Thanh! _ Vân Nha cầu khẩn, giọng nói hơi ngắt quãng.
Anh đứng dậy, tiến đến cái tủ rượu dựng sát bức tường đối diện, mở ngăn trống bên cạnh và kéo ra cái thùng giấy được gửi đến tuần trước. Vân Nha nắm chặt lớp nệm ghế, móng tay đâm cả vào màn vải xô bọc xung quanh. Cô đã nhìn thấy.
Hà Thanh chậm rãi lấy ra từng thứ, nhẹ nhàng đẩy tất cả đến trước mặt Vân Nha.
Mắt cô đảo nhanh qua những đồ vật nằm ngổn ngang trước mắt, lông mày nhíu lại như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
-Nó ở đây!
Hà Thanh chỉ cho Vân Nha khung hình xưa cũ. Rồi lần đầu tiên kể từ lúc hai người bắt đầu ngồi xuống, vợ anh ngẩng đầu. Cô giống như anh, cũng kiệt sức, cũng quá mệt mỏi với trò chơi trốn tìm này. Ngón tay miết nhẹ lên thớ gỗ, cô nói chậm, trong giọng nói hòa lẫn
sự cay đắng.
-Người anh hỏi… là anh trai em.
Nước mắt cứ thế trào ra, len qua đôi mi dày buông mình xuống. Giọt nước trong veo mang theo kí ức ngày xa xưa chạm vào chân cô, vỡ tung. Trong căn phòng vắng lặng, tiếng cô vang lên như mũi kim xé rách chút kiềm nén cuối cùng còn sót lại.
-Anh ấy là Lý Hạo Đình. Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện.
----------------------------------------------
Buổi sáng hôm nay trời thật xanh, mây thật trắng, gió cũng thật nhẹ.
Và ngày hôm đó nhiều năm về trước cũng vậy.
Trời cao tươi xanh vươn mình nhìn xuống nhà lớn Lý gia, cười cho hạnh phúc của gia đình họ hay mỉa mai với tai họa sắp đến gần?
Vân Nha như trở lại thời điểm ấy, kí ức đưa cô quay ngược thời gian. Câu chuyện bắt đầu từ cái ngày cô gặp người anh trai cùng cha khác mẹ của mình; Lý Hạo Đình.
-Mẹ bím tóc cho con nhé?_ Cô bé váy hồng nói. Cái váy nó mặc khá dễ thương, chân váy xòe xếp tầng đính hạt lấp lánh không hiểu vì lí do gì mà có vẻ hơi rộng, vai áo lệch qua một bên.
-Sao hôm nay con lại mặc váy? Lại còn đòi bím tóc nữa. _ Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn bông hoa trên tay cô bé.
-Tiểu Tây, Tiểu Văn và đám A Mạc bảo con không phải con gái. Chúng nói con nhóc nhà Hoan tổng đẹp nhất, giỏi nhất. Con muốn cho chúng biết con cũng là con gái, cũng mặc váy được! _ Cô bé tức giận.
Trần Mộng Vân phu nhân cười, gương mặt toát ra phong thái kiêu sa cùng vẻ khinh khỉnh của người có tiền. Bà kéo tay cô bé lại, xoa đầu nói.
-Vân Nha lớn, biết làm đẹp rồi.
Nói xong bà luồn tay vào mớ tóc dày của con gái, kéo gỡ những lọn tóc rối. Vân Nha thích thú híp cả mắt lại, tưởng tượng cảnh tròng mắt bọn bạn lồi ra khi thấy mình xinh đẹp.
Là một đứa trẻ thông minh năng động, trong khi đám con gái cùng tuổi sống với thế giới cổ tích màu hồng ngập tràn công chúa, hoàng tử, kì lân thần kì cùng những bà tiên bay lượn thì Vân Nha lại hoàn toàn ngược lại. Cô bé thích đọc sách, mặc đồ con trai và lúc nào cũng lấm lem bùn đất. Với Vân Nha, niềm vui sướng tột cùng không phải búp bê hay thú bông, cũng không phải những món quà xinh đẹp mà đó chỉ đơn giản là một quyển sách mới thơm mùi giấy, một món đồ kì lạ kích thích trí tò mò ham học hỏi của cô.
-Quay lại để mẹ nhìn nào! _ Trần phu nhân chỉnh lại vai áo cho Vân Nha, xoay người cô bé lại để nhìn ngắm một lượt.
Vân Nha vui vẻ nhún chân, bắt chước tiểu thư nhà Hoan tổng xoay một vòng, tay đung đưa gấu váy. Cô nhìn mẹ với bộ mặt trẻ con nũng nịu.
-Ôi con bé này. _ Phu nhân nhéo má con gái, thường ngày nhìn con bé chăm chú đọc sách hoặc trồng những mầm cây nhỏ ngoài vườn từ lâu thành thói quen. Bây giờ nó xúng xính váy áo, tóc thắt bím cài hoa làm bà không khỏi nhịn cười.
-Oa, mẹ là người đẹp nhất. _ Vân Nha nói, ôm chầm lấy mẹ.
-Chỉ giỏi nịnh thôi!
Thực ra Vân Nha không sai. Trần Mộng Vân đẹp, đẹp kiêu sa đến mức cao ngạo. Bà sinh ra đã là tiểu thư một dòng họ lâu đời với khối tài sản đáng nể, cuộc đời Mộng Vân định sẵn sẽ bước đi trên con đường hoàng kim rực rỡ ấy như mọi thành viên trong gia tộc. Lớn lên giữa sự rèn giũa để biến thành viên kim cương hoàn hảo nhất, lấy một người chồng môn đăng hộ đối, nối tiếp truyền thống từ bao đời là nhiệm vụ và cũng là ước mơ của cô tiểu thư xinh đẹp.
Sự giàu có làm Trần tiểu thư tự cao, lạnh nhạt với tất cả những người không cùng tầng lớp.
Và rồi vào một ngày mùa đông lạnh lẽo trên nước Pháp. Trần Mộng Vân chân nọ đá chân kia vịn vào người đàn ông to cao về khách sạn sau một buổi tiệc tối.
Người này ngoại hình cân đối, quan hệ rộng, tham vọng lớn, tuyệt đối là đối tượng lí tưởng trong mắt nhiều tiểu thư. Cô gái họ Trần lúc ấy vừa tốt nghiệp đại học, được gia đình tổ chức du lịch Châu Âu làm phần thưởng và người đàn ông đang đi bên canh rất có thể sau này sẽ là chồng của cô.
Bề ngoài họ khá ăn ý, nhưng bên trong Mộng Vân thừa hiểu anh ta chỉ là một cái vỏ rỗng có tổ vẻ hoàn hảo mà thôi. Sau này, trong một lần khám sức khỏe, cô vô tình gặp được Lý Thừa Ân, một thực tập sinh dễ mến, có tài nhưng lại nghèo. Chuyện đời đưa đẩy, cuối cùng ai có thể ngờ rằng, cô tiểu thư cao ngạo năm nào lại đem lòng yêu thương chàng trai đó.
Tình yêu hai người giành cho nhau không một chút vụ lợi. Lý Thừa Ân hiểu rằng với hoàn cảnh và địa vị hiện nay, chuyện bước chân qua cánh cổng nhà họ Trần là điều không thể. Vậy nên anh lao đầu vào học, cố gắng nắm lấy từng cơ hội nhỏ nhất bất chấp việc đó có thể vắt kiệt tuổi trẻ của bản thân. Tủi nhục - khổ đau - ánh mắt khinh thường cuối cùng chỉ như một giấc mộng. Một thời gian sau, anh chàng thấp cổ bé họng ngày nào đã trở thành một trong những vị bác sĩ giỏi nhất nước với đôi tay tài hoa người người ngưỡng mộ.
Và đó là lúc, Lý Thừa Ân có thể ngẩng cao đầu sánh bước cùng Trần tiểu thư trên lễ đường hạnh phúc.
-Con muốn sau này lớn lên cũng được như mẹ. _ Vân Nha nhỏ bé nhón người thơm lên má Trần Mộng Vân.
Hai mẹ con vui vẻ, tiếng cười lanh lảnh của cô con gái nhỏ vang khắp căn nhà.
Bỗng nhiên, người quản gia bước đến, nghiêng người nói nhỏ vào tai phu nhân. Nét cười trên mặt bà ngay lập tức đông lại, vỡ ra thành một gương mặt khác méo mó, vẻ hồng hào thoáng chốc chuyển thành trắng, xanh rồi tím đen.
-Ông đưa tiểu thư ra ngoài đã! _ Giọng nói lạnh tanh.
Người quản gia nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Nha, đưa cô ra sân với đám trẻ con. Bên trong nhà lớn Lý gia, Trần Mộng Vân ngồi bất động trên ghế, bàn tay siết chặt khiến các khớp xương gồ lên, hồ như còn có thể nghe được tiếng lắc rắc.
Lý Thừa Ân có con riêng. Và đứa trẻ đó… sắp bước vào căn nhà này!
............................................
Ngoài lề - Tâm sự với mẹ ghẻ
TryHọa : Tui thấy mình để bạn Hà Thanh xà quần lâu quá rồi đấy, mãi chưa tìm được cái mợ gì?
Hồng Trà: Thằng đó chết mợ đi cho rãnh nợ, vô dụng vãi lều. Đi hết chương toàn ngồi hoang tưởng!
Try Họa : ...