Trăng đêm nay sáng quá, sáng đến gai người. Vết chân chúng tôi để lại trên mặt đất in rõ mồn một, kéo dài nham nhở xới tung từng đám lá mục. Dưới tán cây, ánh trăng hơi chếch sang góc làm rộ lên một màu đỏ nhờ nhợ, cây ven đường bị thứ chất lỏng từ chúng tôi nhuộm đẫm. Tôi đưa tay đỡ lấy cậu ấy, cố gắng dùng toàn bộ sinh lực còn sót lại trong cơ thể kéo cả hai cùng di chuyển. Thân thể nặng trịch, từng thớ cơ gào thét, đầu óc xoay vòng…
Không được dừng lại…
Chỉ còn một chút nữa thôi…
--10 giờ tối, --
----------------------***----------------------
Đêm xuống, phố bắt đầu lên đèn. Từng chiếc lồng giấy nhỏ xinh bọc quanh khung gỗ đỏ lắc lư nhè nhẹ, tỏa ra ánh sáng dịu mát. Con đường lát đá mấp mô khúc khuỷu lượn quanh kéo theo nguồn sáng trên cao trải khắp ngôi làng, nhìn từ xa mờ ảo giữa cảnh hoang vắng của thiên nhiên.
Trong nhà trọ nhỏ phía cuối đường.
Những căn phòng cũ kĩ ẩm mốc đong đầy bụi bặm và mạng nhện, tại đây cũng như nhiều nơi nghỉ chân khác trong làng, vốn đóng cửa then cài trong im lặng không biết từ lúc nào đã đón thêm một vị khách.
Người mới đến ngoại hình cân đối, gương mặt cương nghị, nhìn liếc qua cũng có thể đoán là khách vãng lai từ xa đến, tuy nhiên không hiểu vì lí do gì mà lúc này anh ta có vẻ chật vật, tóc và gương mặt cùng quần áo trên người hơi lấm lem.
-Xin hỏi đây có phải nhà trọ không ạ? Liệu có còn phòng trống nào cho cháu ở lại mấy ngày… _ Người thanh niên nói một hơi, giọng có phần gấp gáp.
Chủ nhà ra mở cửa, cái đèn dầu trên tay chiếu sáng một nửa gương mặt nhăn nheo cùng nhiều vết chân chim, lốm đốm đồi mồi, tuy đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn còn khá nhanh nhạy, lúc này người phụ nữ già chăm chú nhìn thanh niên mới đến, như thể vẫn còn hơi bất ngờ.
-Đúng là nhà trọ… nhưng sao đêm hôm thế này cậu mới đến? _ Bà lão hỏi, giọng đậm chất địa phương.
-A, cháu biết giờ này không tiện, nhưng hôm nay cháu bị trễ chuyến bay, tìm mãi mới có xe... _ Anh thanh niên đặt va li xuống nhìn quanh rồi nói tiếp. _ Đến được chỗ này thì trời đã tối, mấy nhà trọ khác không chịu mở cửa, cháu tìm chỗ nghỉ mãi mà không được.
Bà lão chủ nhà đưa đèn dầu ra xa trước mặt để phạm vi chiếu sáng rõ hơn.
-Cậu tên gì, từ đâu đến?
-Cháu từ Bắc Kinh đến, tên Hà Thanh ạ.
-Ừm, Bắc Kinh thì hơi xa đó, đến tận vùng hoang vu này vào giữa đêm như vậy thật không dễ gì. Vào đi, cất đồ rồi tôi mời cậu trà nóng cho ấm người.
Nói xong bà lão lùi lại nhường lối vào cho Hà Thanh, tiện tay châm thêm vài bấc đèn trên tường. Không gian phía trong lập tức rực lên màu vàng, căn nhà cũng vì thế mà bớt phần ảm đạm xưa cũ. Hà Thanh thấy bà lão đồng ý cho anh ở lại liền vui mừng, rối rít cảm ơn rồi nhấc cái va li bước vào trong.
-Nhà có hơi cũ nhưng gian thất vẫn khá tốt, cậu theo tôi lên gác!
Hà Thanh ngoan ngoãn theo sau, dưới nguồn sáng từ mấy cái đèn trên tường anh có thể mơ hồ thấy được không gian bên trong căn nhà, lòng thầm kinh ngạc vì nhìn bên ngoài trông nó khá nhỏ bé và có phần lọt thỏm giữa mấy căn gỗ đỏ ba tầng xung quanh. Lớp tường mới được sơn vội còn thoang thoảng mùi, trong ánh sáng nhập nhoạng hiện lên mấy tờ giấy đỏ viết chữ ngoằn ngoèo.
Căn nhà được chia làm bốn gian, ngăn cách nhau bởi một khoảnh sân vừa phải, giữa sân có một cái giếng nước và vài cây liễu góc tường. Hà Thanh bất giác nhíu mày, chỗ này hình như đã có từ rất lâu, cái bia đá đánh dấu đầu làng cũng đã mờ, chữ viết trên đó sớm đã biến mất.
Nhưng trồng liễu trong sân thì thật sự không ổn, lại còn không khí thoảng mùi nhang càng vào sâu càng nồng đậm này, chưa kể mấy tờ giấy dán trước nhà không giống câu chúc bình an mà có phần giống…. Hà Thanh lắc đầu, anh lại nghĩ vớ vẩn rồi. Có lẽ do đã quen với cuộc sống náo nhiệt ở thành phố nên khung cảnh tĩnh mịch nơi đây làm anh dễ liên tưởng lung tung.
Xào.
Hàng liễu góc tường rung nhẹ, từng nhánh cây buông rủ lắc lư, như mái tóc người con gái trước gió.
-Cậu đừng để ý, cây đó do con trai ta trồng, nhìn thì hơi sợ nhưng không có gì đâu. _Bà lão đi trước hình như biết anh đang nghĩ gì liền nói.
Sau đó, Hà Thanh chọn một phòng trên gác, cẩn thận nhét cái va li vào gầm giường, chỉ lấy ra ít quần áo thường ngày đặt vào cái tủ gỗ gần cửa. Phòng hơi nhỏ nhưng tươm tất, giường chiếu tủ đựng đầy đủ, thậm chí còn có cả một cái bóng đèn tròn trên đầu và một cái đèn ngủ nhỏ gần giường nữa chứ.
Hà Thanh cứ nghĩ nơi này không có điện, ai ngờ bà lão sau khi nghe xong liền cười, giọng cười khàn khan vang lên giữa căn nhà làm đàn ông như anh cũng phải cảm thấy sợ. Bà ấy nói trước đây dân làng chỉ dùng đèn dầu và bấc nến, nhưng mấy năm gần đây chính quyền dưới thị trấn có khảo sát đường lên núi, nghe đâu tính làm khu du lịch gì đó nên chăng dây. Ngôi làng may mắn nằm gần đường lên núi nên cũng được hưởng phần nào.
Tuy nhiên dây kéo lên cao, địa hình khu vực xấu dẫn đến điện được cung cấp không ổn định, dân trong làng chỉ bật đèn thôi cũng nhấp nháy đến đau cả mắt nên được một thời gian người nào người nấy lại quay về thói quen cũ. Đèn điện với mấy thứ khác từ đó chỉ được bật khi có khách đến hoặc dịp quan trọng thôi.
Hà Thanh tay cầm cốc trà nóng, nghe bà lão kể lại rồi tiện đường hỏi thăm một số chuyện liên quan. Tên bạn chết tiệt của anh không ngờ lại không ra đón, điện thoại thì tắt, báo hại Hà Thanh vừa xuống sân bay Tiêu Sơn đã như cừu non lạc mẹ. Loanh quanh ở Hàng Châu mãi mới tìm được xe chịu đưa đến chân núi Phi Lai Phong, tuy nhiên đến nơi thì trời sụp tối, đường núi ban đêm không an toàn nên Hà Thanh đành phải chạy vào trong làng tìm chỗ nghỉ.
-Biết thế rủ Uông Thần theo cho nó chịu khổ chung. _ Hà Thanh thầm nghĩ đến người đã đặt vé khẩn cấp cho anh đến Phi Lai Phong.
Bên ngoài đã khá muộn, bà lão chủ nhà chỉ cho Hà Thanh nơi tắm rửa, còn vui vẻ cho biết dưới bếp còn một ít bánh nướng rồi về phòng nghỉ ngơi. Anh cám ơn một lần nữa rồi thay quần áo, rửa sơ người sau đó trèo lên giường, cơ thể căng cứng vì đường dài nhanh chóng được thả lỏng, cảm giác thư thái thoải mái dần lan tỏa, giấc ngủ ngay lập tức ập đến.
A à á a…
Nhạc vang lên, cái điện thoại rung mạnh trên bàn gỗ tạo ra tiếng lộc cộc không ngừng. Hà Thanh mắt nhắm mắt mở với tay cầm lên, vừa nhìn thấy tên người gọi đến đã lập tức tỉnh ngủ.
-Thằng chết tiệt này!
-Bình tĩnh nào bạn hiền, có gì từ từ nói, đừng cáu thế không tốt đâu. _ Bên kia có giọng trả lời.
-Tốt hay không cậu hiểu hơn tôi, có biết đêm qua tôi khổ sở thế nào không hả? _ Hà Thanh tức giận nói một tràng dài.
-Rồi rồi, giờ tôi bù đắp cho cậu được chưa? Đang ở đâu thế?
-Tôi đang ở một làng nhỏ gần đường lên Phi Lai Phong.
-Uả, Uông Thần sắp xếp cho cậu ở Hàng Châu mà, sao tự nhiên lại một mình mò lên núi thế?
-Là ai hả? Hôm qua hạ cánh gọi cho cậu không được, tôi lại sốt ruột nên đi luôn.
Bên kia có tiếng lạo xạo, Hà Thanh nghe loáng thoáng bạn mình đang trêu một ai đó, anh thở dài chán nản, Mạc Hiểu Hy ơi là Mạc Hiểu Hy, cậu bao nhiêu rồi mà vẫn còn như thế chứ?
-Ở đó nhé! Tôi sẽ đón cậu. _ Mạc Hiểu Hy có vẻ đã bị cô gái kia cho ăn một cái bạt tai nói.
Hà Thanh ậm ừ chỉ thêm chi tiết địa chỉ rồi xuống nhà, bà lão chủ nhà không biết đã đi đâu, trên bàn gỗ dưới bếp có đặt một bát cơm trắng, một thố canh đậu hũ, một đĩa gà luộc đã được chặt khúc cùng vài cái bánh, cạnh đó là tờ giấy ghi chú nhắc nhở của bà lão.
Từ hôm qua đến giờ chưa được ăn tử tế, dạ dày Hà Thanh sớm đã kêu gào nên chẳng mấy chốc anh đã gần như dọn sạch đống thức ăn trên bàn. Vị cũng không tệ, khá ngon là đằng khác, không hiểu sao cùng là cơm canh thịt gà nhưng nếm vào lại có cảm giác khác với những món ăn trong thành phố, rất bình dị, mang lại cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Ăn xong, Hà Thanh quyết định đi dạo một vòng cho tiêu thực, cũng là để giết thời gian chờ Mạc Hiểu Hy đến đón. Anh phát hiện hóa ra trong làng còn có không ít khách vãng lai, người dân cũng không đến nỗi cổ hủ như bản thân nghĩ. Xem ra đúng là anh hồ đồ tưởng tượng vớ vẩn rồi.
Cách đó không xa, ngọn Phi Lai Phong nổi bật giữa nền trời xanh thẳm, chất đá vôi lởm chởm cùng cây cối trên đó cũng không che giấu được vài kiến trúc ẩn hiện. Hà Thanh quay đầu nhìn, tâm trí anh hơi xao động, bởi anh có thể chắc chắn một điều…
Đâu đó trên ngọn núi kia, là thứ anh đã đánh mất.
Trăng đêm nay sáng quá, sáng đến gai người. Vết chân chúng tôi để lại trên mặt đất in rõ mồn một, kéo dài nham nhở xới tung từng đám lá mục. Dưới tán cây, ánh trăng hơi chếch sang góc làm rộ lên một màu đỏ nhờ nhợ, cây ven đường bị thứ chất lỏng từ chúng tôi nhuộm đẫm. Tôi đưa tay đỡ lấy cậu ấy, cố gắng dùng toàn bộ sinh lực còn sót lại trong cơ thể kéo cả hai cùng di chuyển. Thân thể nặng trịch, từng thớ cơ gào thét, đầu óc xoay vòng…
Không được dừng lại…
Chỉ còn một chút nữa thôi…
-- giờ tối, --
--------------------------------------------
Đêm xuống, phố bắt đầu lên đèn. Từng chiếc lồng giấy nhỏ xinh bọc quanh khung gỗ đỏ lắc lư nhè nhẹ, tỏa ra ánh sáng dịu mát. Con đường lát đá mấp mô khúc khuỷu lượn quanh kéo theo nguồn sáng trên cao trải khắp ngôi làng, nhìn từ xa mờ ảo giữa cảnh hoang vắng của thiên nhiên.
Trong nhà trọ nhỏ phía cuối đường.
Những căn phòng cũ kĩ ẩm mốc đong đầy bụi bặm và mạng nhện, tại đây cũng như nhiều nơi nghỉ chân khác trong làng, vốn đóng cửa then cài trong im lặng không biết từ lúc nào đã đón thêm một vị khách.
Người mới đến ngoại hình cân đối, gương mặt cương nghị, nhìn liếc qua cũng có thể đoán là khách vãng lai từ xa đến, tuy nhiên không hiểu vì lí do gì mà lúc này anh ta có vẻ chật vật, tóc và gương mặt cùng quần áo trên người hơi lấm lem.
-Xin hỏi đây có phải nhà trọ không ạ? Liệu có còn phòng trống nào cho cháu ở lại mấy ngày… _ Người thanh niên nói một hơi, giọng có phần gấp gáp.
Chủ nhà ra mở cửa, cái đèn dầu trên tay chiếu sáng một nửa gương mặt nhăn nheo cùng nhiều vết chân chim, lốm đốm đồi mồi, tuy đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn còn khá nhanh nhạy, lúc này người phụ nữ già chăm chú nhìn thanh niên mới đến, như thể vẫn còn hơi bất ngờ.
-Đúng là nhà trọ… nhưng sao đêm hôm thế này cậu mới đến? _ Bà lão hỏi, giọng đậm chất địa phương.
-A, cháu biết giờ này không tiện, nhưng hôm nay cháu bị trễ chuyến bay, tìm mãi mới có xe... _ Anh thanh niên đặt va li xuống nhìn quanh rồi nói tiếp. _ Đến được chỗ này thì trời đã tối, mấy nhà trọ khác không chịu mở cửa, cháu tìm chỗ nghỉ mãi mà không được.
Bà lão chủ nhà đưa đèn dầu ra xa trước mặt để phạm vi chiếu sáng rõ hơn.
-Cậu tên gì, từ đâu đến?
-Cháu từ Bắc Kinh đến, tên Hà Thanh ạ.
-Ừm, Bắc Kinh thì hơi xa đó, đến tận vùng hoang vu này vào giữa đêm như vậy thật không dễ gì. Vào đi, cất đồ rồi tôi mời cậu trà nóng cho ấm người.
Nói xong bà lão lùi lại nhường lối vào cho Hà Thanh, tiện tay châm thêm vài bấc đèn trên tường. Không gian phía trong lập tức rực lên màu vàng, căn nhà cũng vì thế mà bớt phần ảm đạm xưa cũ. Hà Thanh thấy bà lão đồng ý cho anh ở lại liền vui mừng, rối rít cảm ơn rồi nhấc cái va li bước vào trong.
-Nhà có hơi cũ nhưng gian thất vẫn khá tốt, cậu theo tôi lên gác!
Hà Thanh ngoan ngoãn theo sau, dưới nguồn sáng từ mấy cái đèn trên tường anh có thể mơ hồ thấy được không gian bên trong căn nhà, lòng thầm kinh ngạc vì nhìn bên ngoài trông nó khá nhỏ bé và có phần lọt thỏm giữa mấy căn gỗ đỏ ba tầng xung quanh. Lớp tường mới được sơn vội còn thoang thoảng mùi, trong ánh sáng nhập nhoạng hiện lên mấy tờ giấy đỏ viết chữ ngoằn ngoèo.
Căn nhà được chia làm bốn gian, ngăn cách nhau bởi một khoảnh sân vừa phải, giữa sân có một cái giếng nước và vài cây liễu góc tường. Hà Thanh bất giác nhíu mày, chỗ này hình như đã có từ rất lâu, cái bia đá đánh dấu đầu làng cũng đã mờ, chữ viết trên đó sớm đã biến mất.
Nhưng trồng liễu trong sân thì thật sự không ổn, lại còn không khí thoảng mùi nhang càng vào sâu càng nồng đậm này, chưa kể mấy tờ giấy dán trước nhà không giống câu chúc bình an mà có phần giống…. Hà Thanh lắc đầu, anh lại nghĩ vớ vẩn rồi. Có lẽ do đã quen với cuộc sống náo nhiệt ở thành phố nên khung cảnh tĩnh mịch nơi đây làm anh dễ liên tưởng lung tung.
Xào.
Hàng liễu góc tường rung nhẹ, từng nhánh cây buông rủ lắc lư, như mái tóc người con gái trước gió.
-Cậu đừng để ý, cây đó do con trai ta trồng, nhìn thì hơi sợ nhưng không có gì đâu. _Bà lão đi trước hình như biết anh đang nghĩ gì liền nói.
Sau đó, Hà Thanh chọn một phòng trên gác, cẩn thận nhét cái va li vào gầm giường, chỉ lấy ra ít quần áo thường ngày đặt vào cái tủ gỗ gần cửa. Phòng hơi nhỏ nhưng tươm tất, giường chiếu tủ đựng đầy đủ, thậm chí còn có cả một cái bóng đèn tròn trên đầu và một cái đèn ngủ nhỏ gần giường nữa chứ.
Hà Thanh cứ nghĩ nơi này không có điện, ai ngờ bà lão sau khi nghe xong liền cười, giọng cười khàn khan vang lên giữa căn nhà làm đàn ông như anh cũng phải cảm thấy sợ. Bà ấy nói trước đây dân làng chỉ dùng đèn dầu và bấc nến, nhưng mấy năm gần đây chính quyền dưới thị trấn có khảo sát đường lên núi, nghe đâu tính làm khu du lịch gì đó nên chăng dây. Ngôi làng may mắn nằm gần đường lên núi nên cũng được hưởng phần nào.
Tuy nhiên dây kéo lên cao, địa hình khu vực xấu dẫn đến điện được cung cấp không ổn định, dân trong làng chỉ bật đèn thôi cũng nhấp nháy đến đau cả mắt nên được một thời gian người nào người nấy lại quay về thói quen cũ. Đèn điện với mấy thứ khác từ đó chỉ được bật khi có khách đến hoặc dịp quan trọng thôi.
Hà Thanh tay cầm cốc trà nóng, nghe bà lão kể lại rồi tiện đường hỏi thăm một số chuyện liên quan. Tên bạn chết tiệt của anh không ngờ lại không ra đón, điện thoại thì tắt, báo hại Hà Thanh vừa xuống sân bay Tiêu Sơn đã như cừu non lạc mẹ. Loanh quanh ở Hàng Châu mãi mới tìm được xe chịu đưa đến chân núi Phi Lai Phong, tuy nhiên đến nơi thì trời sụp tối, đường núi ban đêm không an toàn nên Hà Thanh đành phải chạy vào trong làng tìm chỗ nghỉ.
-Biết thế rủ Uông Thần theo cho nó chịu khổ chung. _ Hà Thanh thầm nghĩ đến người đã đặt vé khẩn cấp cho anh đến Phi Lai Phong.
Bên ngoài đã khá muộn, bà lão chủ nhà chỉ cho Hà Thanh nơi tắm rửa, còn vui vẻ cho biết dưới bếp còn một ít bánh nướng rồi về phòng nghỉ ngơi. Anh cám ơn một lần nữa rồi thay quần áo, rửa sơ người sau đó trèo lên giường, cơ thể căng cứng vì đường dài nhanh chóng được thả lỏng, cảm giác thư thái thoải mái dần lan tỏa, giấc ngủ ngay lập tức ập đến.
A à á a…
Nhạc vang lên, cái điện thoại rung mạnh trên bàn gỗ tạo ra tiếng lộc cộc không ngừng. Hà Thanh mắt nhắm mắt mở với tay cầm lên, vừa nhìn thấy tên người gọi đến đã lập tức tỉnh ngủ.
-Thằng chết tiệt này!
-Bình tĩnh nào bạn hiền, có gì từ từ nói, đừng cáu thế không tốt đâu. _ Bên kia có giọng trả lời.
-Tốt hay không cậu hiểu hơn tôi, có biết đêm qua tôi khổ sở thế nào không hả? _ Hà Thanh tức giận nói một tràng dài.
-Rồi rồi, giờ tôi bù đắp cho cậu được chưa? Đang ở đâu thế?
-Tôi đang ở một làng nhỏ gần đường lên Phi Lai Phong.
-Uả, Uông Thần sắp xếp cho cậu ở Hàng Châu mà, sao tự nhiên lại một mình mò lên núi thế?
-Là ai hả? Hôm qua hạ cánh gọi cho cậu không được, tôi lại sốt ruột nên đi luôn.
Bên kia có tiếng lạo xạo, Hà Thanh nghe loáng thoáng bạn mình đang trêu một ai đó, anh thở dài chán nản, Mạc Hiểu Hy ơi là Mạc Hiểu Hy, cậu bao nhiêu rồi mà vẫn còn như thế chứ?
-Ở đó nhé! Tôi sẽ đón cậu. _ Mạc Hiểu Hy có vẻ đã bị cô gái kia cho ăn một cái bạt tai nói.
Hà Thanh ậm ừ chỉ thêm chi tiết địa chỉ rồi xuống nhà, bà lão chủ nhà không biết đã đi đâu, trên bàn gỗ dưới bếp có đặt một bát cơm trắng, một thố canh đậu hũ, một đĩa gà luộc đã được chặt khúc cùng vài cái bánh, cạnh đó là tờ giấy ghi chú nhắc nhở của bà lão.
Từ hôm qua đến giờ chưa được ăn tử tế, dạ dày Hà Thanh sớm đã kêu gào nên chẳng mấy chốc anh đã gần như dọn sạch đống thức ăn trên bàn. Vị cũng không tệ, khá ngon là đằng khác, không hiểu sao cùng là cơm canh thịt gà nhưng nếm vào lại có cảm giác khác với những món ăn trong thành phố, rất bình dị, mang lại cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Ăn xong, Hà Thanh quyết định đi dạo một vòng cho tiêu thực, cũng là để giết thời gian chờ Mạc Hiểu Hy đến đón. Anh phát hiện hóa ra trong làng còn có không ít khách vãng lai, người dân cũng không đến nỗi cổ hủ như bản thân nghĩ. Xem ra đúng là anh hồ đồ tưởng tượng vớ vẩn rồi.
Cách đó không xa, ngọn Phi Lai Phong nổi bật giữa nền trời xanh thẳm, chất đá vôi lởm chởm cùng cây cối trên đó cũng không che giấu được vài kiến trúc ẩn hiện. Hà Thanh quay đầu nhìn, tâm trí anh hơi xao động, bởi anh có thể chắc chắn một điều…
Đâu đó trên ngọn núi kia, là thứ anh đã đánh mất.