Mùa Đông cuối cùng cũng đến, mang theo hơi thở lạnh lẽo trong từng cái chuyển mình. Hàng cây bên đường đã bắt đầu trơ lá, thân gỗ mảnh mai yếu ớt có chút run rẩy co quắp tấm thân gầy guộc trước từng trận gió đông. Không khí se lạnh, bông tuyết lả lơi vương trên cảnh vật, để rồi thỉnh thoảng lại tung mình hoan hỉ khi có bóng dáng ai đó vụt qua. Trắng xóa - từ màu trời, màu đất, màu nước… đến cả màu tâm hồn.
Hà Thanh nhìn ra ngoài từ ô kính quán cà phê nhỏ cuối ngã tư, hơi nóng thẩm thấu qua thành cốc sánh màu nâu đặc sưởi ấm phần nào những ngón tay đang tê cóng lạnh giá. Gần nơi anh ngồi có dăm nhóm bạn trẻ ríu rít chuyện trò, cặp nam nữ có lẽ là tình nhân hai tay đan chặt trên bàn, cô gái đội mũ len với mái tóc ngắn cười bẽn lẽn, hai má hây hây đỏ nũng nịu dụi đầu vào cổ bạn trai, chúng bạn cùng bàn cười phá lên trêu chọc. Tiếng nhạc đinh đoong mang âm hưởng giáng sinh gần kề hòa cùng tiếng cười, tiếng nói chuyện thật kì lạ lại không thể đến gần được Hà Thanh. Cứ như chính những suy nghĩ chất chồng lúc này vô hình chung đã tạo ra một lớp màng mỏng ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, chiếm hữu và giam cầm.
Cuộc đời con người vốn dĩ là vậy, khổ đau hay hạnh phúc có thể dựa vào đường đời người đó đi qua thẳng hay cong, gập ghềnh hay trơn láng, mặc dù nói ra có vẻ đơn giản nhưng lại rất dài, rất phức tạp, bởi vì như cổ nhân từng nói, mọi chuyện trên đời không có gì là hoàn hảo.
Con đường với tấm bảng đề tên Hà Thanh, đoạn đầu bằng phẳng với ánh sáng rực rỡ cuối chân trời cho thấy một tuổi thơ hoàn hảo hạnh phúc, để rồi từ đó dần hướng sang một phía khác, nơi kì lạ cỏ dại um tùm, mặt trời xiên góc không còn chiếu sáng. Đất nơi chân anh chạm vào không còn như trước mà đã lỗ chỗ nhấp nhô, cơ hồ còn ẩn giấu thêm vô số vật cản, và giữa nơi ấy, Hà Thanh thấy cuộc đời mình đi qua không còn cô độc nữa. Từ bé đến lớn, không phải anh chưa từng quen ai mà là những số phận đó chỉ như cái lướt qua tựa gió thoảng mà thôi.
Một cuộc đời, hai cuộc đời, ba cuộc đời,… cứ thế cắt qua Hà Thanh, có cái rực rỡ song cũng có cái ảm đạm, thôi thì muôn hình vạn trạng, phong phú vô ngần. Thời gian trôi qua anh đã hiểu thế nào là cuộc sống, khi một người trưởng thành tự đi trên đôi chân của mình, thực sự không dễ dàng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hà Thanh có thể chắc chắn một điều; con đường mai sau vẫn còn đó, và nó sẽ trải dài, trải dài mãi mãi cho đến khi thân thể này, đôi chân này, khối óc này không còn đủ sức bước tiếp.
Nhưng người ấy thì không… thời gian của người ấy đã vĩnh viễn dừng lại, đoạn đường kia cũng vô tình trở nên chơi vơi…
Ngày đó tại Phi Lai Phong, bên dòng nước suối trong mát, dưới ánh trăng bạc tựa thác xối, trên lớp cỏ mềm mịn thấm đẫm sương đêm, có còn nhớ chăng khi bóng tối đầy sự thù hằn cay độc, chì chiết dẫm lên hai thân người đầy máu cùng cánh tay xây xát giơ cao con dao to với những ngón tay bấu chặt cán gỗ. Từng thớ cơ run rẩy vì căm tức, vì phấn khích khi đã dồn được hai kẻ hắn căm hận nhất vào chỗ chết. Giọng nói sắc lạnh, xuyên qua không khí đậm mùi máu bị sương đêm vây hãm như những mũi kim chọc khoét.
“Lũ khốn... hai đứa mày! Đúng rồi, cả hai đứa. Tao sẽ giết chết hết...!”
“Tất cả là do tôi! Muốn chém muốn giết, cứ tìm tôi là được!”
“Không! Chỉ giết mày thôi thì nhẹ nhàng quá. Tao sẽ bắt nó trước, đầu tiên là chân, sau đó là tay… Yên tâm đi, tao sẽ làm thật chậm, thật từ tốn… để mày nhìn thấy thật rõ ràng. Nếu không, làm sao có thể làm yên lòng Vân Nha bé nhỏ của tao chứ?”
“Anh điên rồi!”
“Câm họng! Chính chúng mày mới là kẻ điên, chúng mày gọi cái thứ kia là gì… tình yêu hả? Mẹ nó, thứ tình yêu vụng trộm, bẩn thỉu, hèn hạ đó làm tao ngứa mắt. Tao cứ tưởng mày là thằng biết điều chứ? À phải rồi, do nó đúng không? Có phải do gương mặt xinh đẹp đó mà mày bỏ rơi Vân Nha? Nó có vẻ hơi tái đó, hay tao tặng nó vài đường khởi động cho hồng hào chút nhé!”
Hơn một tháng trước, sau khi nhờ Tiêu Diêu Vũ đánh cắp hồ sơ thông tin những việc đã xảy ra tại Phi Lai Phong, Hà Thanh vẫn còn nhớ rõ mình đã bàng hoàng đến thế nào khi nhận được xấp giấy ấy tại sân bay Bắc Kinh. Ngay sau đêm căn nhà của Mạc Hiểu Hy bị đột nhập, ba tiếng sau cuộc điện thoại cầu cứu, cả Mạc Hiểu Hy lẫn Hà Thanh tức tốc lên máy bay về Bắc Kinh, bất chấp lúc ấy đã gần sáng.
Tiêu Diêu Vũ đứng chờ họ bên chiếc Nissan Tiida màu xanh mượn của ai đó, áo khoác nâu sờn gấu cùng khăn sọc bản rộng, mái tóc hơi rối. Cậu ta không đeo mắt kính, đôi mắt vốn dĩ rất đẹp lộ ra vài phần mệt mỏi. Họ nhanh chóng trao đổi vài câu chào hỏi rồi lặng lẽ lên xe, dọc đường im lặng. Có lẽ đôi bên đang cố gắng tranh thủ thời khắc yên bình cuối cùng trước khi cơn bão ập đến, mang theo sự thật không lấy gì làm dễ chịu phơi bày ra ánh sáng.
Hà Thanh ngồi ghế sau, nhìn chăm chú vào xấp giấy bọc ni lông. Vật trên tay không nặng, chỉ khoảng hơn chục tờ A4 được Tiêu Diêu Vũ in ra từ máy chủ sở cảnh sát Hàng Châu, đính kèm cùng hồ sơ bệnh án từ bệnh viện tiếp nhận Hà Thanh đêm đó. Chữ in dứt khoát, thông tin rõ ràng, mỗi một hàng chữ như một nhát cứa khoét sâu vào vết thương tâm hồn tưởng chừng đã đóng vảy.
Theo như những gì Hà Thanh đang cầm trên tay nói, thì đêm ngày mười bốn tháng sáu, lúc chín giờ năm phút, tại công trường đóng gói dập nổi và vận chuyển bao bì tập đoàn dược Mộc Vũ chi nhánh Hàng Châu, phát hiện sự xuất hiện của một nhóm người kì lạ có vũ trang, chúng mang theo hai người tiến vào trung tâm kho bãi; một là Hà Thanh, con trai ông Hà Minh Thành biệt danh Hà Lão, giám đốc công ty xây dựng Thiên Niên, đồng thiết kế hệ thống trung tâm thương mại Bắc Bình Hoa. Người thứ hai tên Phương Vũ Hiên, gia thế để trống, chuyên gia thẩm định văn vật trực thuộc cục khảo cổ quốc gia.
Bản khai nói thêm, do đối tượng mang theo vũ khí, xét thấy tính chất nguy hiểm, bên cảnh sát dẫn đầu là đội trưởng Vương Hoành quyết định không xâm nhập ngay mà đợi đội hỗ trợ. Sau đó hai mươi phút, tức chín giờ hai mươi lăm phút, đột nhiên xuất hiện nhiều tiếng la hét đổ vỡ từ phía trong. Cảnh sát hỗ trợ vừa đến cùng tổ đội của Vương đội trưởng lập tức triển khai hành động tiến vào. Công trường có quy mô tầm trung, bãi giữ xe thông với sân chất hàng, khoảng cách từ cổng đến khu vực phát sinh âm thanh hơn năm mươi mét, được che chắn khá tốt bởi xe kéo, máy cẩu và thùng hàng.
Chín giờ hai mươi bảy phút, cảnh sát phát hiện toàn bộ người trong kho bãi đã chết, không thấy thi thể hai người nghi bị bắt cóc mang đến đây. Dựa theo dấu máu kéo lê trên mặt đất, họ chia thành hai nhóm.
Đến đây có phần ghi chú nhỏ, là lời khai cá nhân của một nhân viên pháp y đi cùng.
“Phía sau công trường là vùng tiếp giáp Phi Lai Phong, lên cao hơn chính là địa phận rừng. Nhóm chúng tôi men theo dấu vết vòng qua hậu viên Linh Ẩn Tự, không phát hiện thấy người chỉ tìm được từng bãi máu lớn vương vãi cuối địa đạo đá. Theo lời nói của tăng nhân già có mặt lúc ấy, ông ta thấy ngoài hai người đang bị thương, còn có thêm một kẻ khác đang truy đuổi, trang phục hắn có phần đắt tiền.
Trời lúc này khá tối, nhóm bọn tôi dọc đường bị phân tâm bởi tiếng gấu gần đó, xung quanh máu bẩn càng lúc càng nhiều, dựa trên thời gian từ lúc bắt đầu chạy khỏi công trường, xem ra hai người kia cũng đã kiệt sức. Qua khỏi Hô Viên động phía trước thêm chừng hai mươi mét về hướng Tây là thượng nguồn suối chính của ngọn núi, dấu vết ba người để lại vừa hay cùng tập trung về phía đó.
Đồng hồ chỉ mười giờ bốn mươi phút, chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy họ. Đúng như dự đoán, chính giữa thượng nguồn, bên mép nước một phiến đá lớn là hai thân người. Máu chảy khá nhiều, cơ thể có vài phần dập nát; Người tóc dài ngoài phần chân có vết chém thì không có gì nghiêm trọng ảnh hưởng, riêng thanh niên bên cạnh tình trạng khá nặng, bề mặt da có dấu vết tụ máu, xương quai xanh cùng vùng sườn bị ảnh hưởng,có thể do chịu tác động lớn…”
………….
(còn tiếp)
Mùa Đông cuối cùng cũng đến, mang theo hơi thở lạnh lẽo trong từng cái chuyển mình. Hàng cây bên đường đã bắt đầu trơ lá, thân gỗ mảnh mai yếu ớt có chút run rẩy co quắp tấm thân gầy guộc trước từng trận gió đông. Không khí se lạnh, bông tuyết lả lơi vương trên cảnh vật, để rồi thỉnh thoảng lại tung mình hoan hỉ khi có bóng dáng ai đó vụt qua. Trắng xóa - từ màu trời, màu đất, màu nước… đến cả màu tâm hồn.
Hà Thanh nhìn ra ngoài từ ô kính quán cà phê nhỏ cuối ngã tư, hơi nóng thẩm thấu qua thành cốc sánh màu nâu đặc sưởi ấm phần nào những ngón tay đang tê cóng lạnh giá. Gần nơi anh ngồi có dăm nhóm bạn trẻ ríu rít chuyện trò, cặp nam nữ có lẽ là tình nhân hai tay đan chặt trên bàn, cô gái đội mũ len với mái tóc ngắn cười bẽn lẽn, hai má hây hây đỏ nũng nịu dụi đầu vào cổ bạn trai, chúng bạn cùng bàn cười phá lên trêu chọc. Tiếng nhạc đinh đoong mang âm hưởng giáng sinh gần kề hòa cùng tiếng cười, tiếng nói chuyện thật kì lạ lại không thể đến gần được Hà Thanh. Cứ như chính những suy nghĩ chất chồng lúc này vô hình chung đã tạo ra một lớp màng mỏng ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, chiếm hữu và giam cầm.
Cuộc đời con người vốn dĩ là vậy, khổ đau hay hạnh phúc có thể dựa vào đường đời người đó đi qua thẳng hay cong, gập ghềnh hay trơn láng, mặc dù nói ra có vẻ đơn giản nhưng lại rất dài, rất phức tạp, bởi vì như cổ nhân từng nói, mọi chuyện trên đời không có gì là hoàn hảo.
Con đường với tấm bảng đề tên Hà Thanh, đoạn đầu bằng phẳng với ánh sáng rực rỡ cuối chân trời cho thấy một tuổi thơ hoàn hảo hạnh phúc, để rồi từ đó dần hướng sang một phía khác, nơi kì lạ cỏ dại um tùm, mặt trời xiên góc không còn chiếu sáng. Đất nơi chân anh chạm vào không còn như trước mà đã lỗ chỗ nhấp nhô, cơ hồ còn ẩn giấu thêm vô số vật cản, và giữa nơi ấy, Hà Thanh thấy cuộc đời mình đi qua không còn cô độc nữa. Từ bé đến lớn, không phải anh chưa từng quen ai mà là những số phận đó chỉ như cái lướt qua tựa gió thoảng mà thôi.
Một cuộc đời, hai cuộc đời, ba cuộc đời,… cứ thế cắt qua Hà Thanh, có cái rực rỡ song cũng có cái ảm đạm, thôi thì muôn hình vạn trạng, phong phú vô ngần. Thời gian trôi qua anh đã hiểu thế nào là cuộc sống, khi một người trưởng thành tự đi trên đôi chân của mình, thực sự không dễ dàng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hà Thanh có thể chắc chắn một điều; con đường mai sau vẫn còn đó, và nó sẽ trải dài, trải dài mãi mãi cho đến khi thân thể này, đôi chân này, khối óc này không còn đủ sức bước tiếp.
Nhưng người ấy thì không… thời gian của người ấy đã vĩnh viễn dừng lại, đoạn đường kia cũng vô tình trở nên chơi vơi…
Ngày đó tại Phi Lai Phong, bên dòng nước suối trong mát, dưới ánh trăng bạc tựa thác xối, trên lớp cỏ mềm mịn thấm đẫm sương đêm, có còn nhớ chăng khi bóng tối đầy sự thù hằn cay độc, chì chiết dẫm lên hai thân người đầy máu cùng cánh tay xây xát giơ cao con dao to với những ngón tay bấu chặt cán gỗ. Từng thớ cơ run rẩy vì căm tức, vì phấn khích khi đã dồn được hai kẻ hắn căm hận nhất vào chỗ chết. Giọng nói sắc lạnh, xuyên qua không khí đậm mùi máu bị sương đêm vây hãm như những mũi kim chọc khoét.
“Lũ khốn... hai đứa mày! Đúng rồi, cả hai đứa. Tao sẽ giết chết hết...!”
“Tất cả là do tôi! Muốn chém muốn giết, cứ tìm tôi là được!”
“Không! Chỉ giết mày thôi thì nhẹ nhàng quá. Tao sẽ bắt nó trước, đầu tiên là chân, sau đó là tay… Yên tâm đi, tao sẽ làm thật chậm, thật từ tốn… để mày nhìn thấy thật rõ ràng. Nếu không, làm sao có thể làm yên lòng Vân Nha bé nhỏ của tao chứ?”
“Anh điên rồi!”
“Câm họng! Chính chúng mày mới là kẻ điên, chúng mày gọi cái thứ kia là gì… tình yêu hả? Mẹ nó, thứ tình yêu vụng trộm, bẩn thỉu, hèn hạ đó làm tao ngứa mắt. Tao cứ tưởng mày là thằng biết điều chứ? À phải rồi, do nó đúng không? Có phải do gương mặt xinh đẹp đó mà mày bỏ rơi Vân Nha? Nó có vẻ hơi tái đó, hay tao tặng nó vài đường khởi động cho hồng hào chút nhé!”
Hơn một tháng trước, sau khi nhờ Tiêu Diêu Vũ đánh cắp hồ sơ thông tin những việc đã xảy ra tại Phi Lai Phong, Hà Thanh vẫn còn nhớ rõ mình đã bàng hoàng đến thế nào khi nhận được xấp giấy ấy tại sân bay Bắc Kinh. Ngay sau đêm căn nhà của Mạc Hiểu Hy bị đột nhập, ba tiếng sau cuộc điện thoại cầu cứu, cả Mạc Hiểu Hy lẫn Hà Thanh tức tốc lên máy bay về Bắc Kinh, bất chấp lúc ấy đã gần sáng.
Tiêu Diêu Vũ đứng chờ họ bên chiếc Nissan Tiida màu xanh mượn của ai đó, áo khoác nâu sờn gấu cùng khăn sọc bản rộng, mái tóc hơi rối. Cậu ta không đeo mắt kính, đôi mắt vốn dĩ rất đẹp lộ ra vài phần mệt mỏi. Họ nhanh chóng trao đổi vài câu chào hỏi rồi lặng lẽ lên xe, dọc đường im lặng. Có lẽ đôi bên đang cố gắng tranh thủ thời khắc yên bình cuối cùng trước khi cơn bão ập đến, mang theo sự thật không lấy gì làm dễ chịu phơi bày ra ánh sáng.
Hà Thanh ngồi ghế sau, nhìn chăm chú vào xấp giấy bọc ni lông. Vật trên tay không nặng, chỉ khoảng hơn chục tờ A được Tiêu Diêu Vũ in ra từ máy chủ sở cảnh sát Hàng Châu, đính kèm cùng hồ sơ bệnh án từ bệnh viện tiếp nhận Hà Thanh đêm đó. Chữ in dứt khoát, thông tin rõ ràng, mỗi một hàng chữ như một nhát cứa khoét sâu vào vết thương tâm hồn tưởng chừng đã đóng vảy.
Theo như những gì Hà Thanh đang cầm trên tay nói, thì đêm ngày mười bốn tháng sáu, lúc chín giờ năm phút, tại công trường đóng gói dập nổi và vận chuyển bao bì tập đoàn dược Mộc Vũ chi nhánh Hàng Châu, phát hiện sự xuất hiện của một nhóm người kì lạ có vũ trang, chúng mang theo hai người tiến vào trung tâm kho bãi; một là Hà Thanh, con trai ông Hà Minh Thành biệt danh Hà Lão, giám đốc công ty xây dựng Thiên Niên, đồng thiết kế hệ thống trung tâm thương mại Bắc Bình Hoa. Người thứ hai tên Phương Vũ Hiên, gia thế để trống, chuyên gia thẩm định văn vật trực thuộc cục khảo cổ quốc gia.
Bản khai nói thêm, do đối tượng mang theo vũ khí, xét thấy tính chất nguy hiểm, bên cảnh sát dẫn đầu là đội trưởng Vương Hoành quyết định không xâm nhập ngay mà đợi đội hỗ trợ. Sau đó hai mươi phút, tức chín giờ hai mươi lăm phút, đột nhiên xuất hiện nhiều tiếng la hét đổ vỡ từ phía trong. Cảnh sát hỗ trợ vừa đến cùng tổ đội của Vương đội trưởng lập tức triển khai hành động tiến vào. Công trường có quy mô tầm trung, bãi giữ xe thông với sân chất hàng, khoảng cách từ cổng đến khu vực phát sinh âm thanh hơn năm mươi mét, được che chắn khá tốt bởi xe kéo, máy cẩu và thùng hàng.
Chín giờ hai mươi bảy phút, cảnh sát phát hiện toàn bộ người trong kho bãi đã chết, không thấy thi thể hai người nghi bị bắt cóc mang đến đây. Dựa theo dấu máu kéo lê trên mặt đất, họ chia thành hai nhóm.
Đến đây có phần ghi chú nhỏ, là lời khai cá nhân của một nhân viên pháp y đi cùng.
“Phía sau công trường là vùng tiếp giáp Phi Lai Phong, lên cao hơn chính là địa phận rừng. Nhóm chúng tôi men theo dấu vết vòng qua hậu viên Linh Ẩn Tự, không phát hiện thấy người chỉ tìm được từng bãi máu lớn vương vãi cuối địa đạo đá. Theo lời nói của tăng nhân già có mặt lúc ấy, ông ta thấy ngoài hai người đang bị thương, còn có thêm một kẻ khác đang truy đuổi, trang phục hắn có phần đắt tiền.
Trời lúc này khá tối, nhóm bọn tôi dọc đường bị phân tâm bởi tiếng gấu gần đó, xung quanh máu bẩn càng lúc càng nhiều, dựa trên thời gian từ lúc bắt đầu chạy khỏi công trường, xem ra hai người kia cũng đã kiệt sức. Qua khỏi Hô Viên động phía trước thêm chừng hai mươi mét về hướng Tây là thượng nguồn suối chính của ngọn núi, dấu vết ba người để lại vừa hay cùng tập trung về phía đó.
Đồng hồ chỉ mười giờ bốn mươi phút, chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy họ. Đúng như dự đoán, chính giữa thượng nguồn, bên mép nước một phiến đá lớn là hai thân người. Máu chảy khá nhiều, cơ thể có vài phần dập nát; Người tóc dài ngoài phần chân có vết chém thì không có gì nghiêm trọng ảnh hưởng, riêng thanh niên bên cạnh tình trạng khá nặng, bề mặt da có dấu vết tụ máu, xương quai xanh cùng vùng sườn bị ảnh hưởng,có thể do chịu tác động lớn…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mùa Đông cuối cùng cũng đến, mang theo hơi thở lạnh lẽo trong từng cái chuyển mình. Hàng cây bên đường đã bắt đầu trơ lá, thân gỗ mảnh mai yếu ớt có chút run rẩy co quắp tấm thân gầy guộc trước từng trận gió đông. Không khí se lạnh, bông tuyết lả lơi vương trên cảnh vật, để rồi thỉnh thoảng lại tung mình hoan hỉ khi có bóng dáng ai đó vụt qua. Trắng xóa - từ màu trời, màu đất, màu nước… đến cả màu tâm hồn.
Hà Thanh nhìn ra ngoài từ ô kính quán cà phê nhỏ cuối ngã tư, hơi nóng thẩm thấu qua thành cốc sánh màu nâu đặc sưởi ấm phần nào những ngón tay đang tê cóng lạnh giá. Gần nơi anh ngồi có dăm nhóm bạn trẻ ríu rít chuyện trò, cặp nam nữ có lẽ là tình nhân hai tay đan chặt trên bàn, cô gái đội mũ len với mái tóc ngắn cười bẽn lẽn, hai má hây hây đỏ nũng nịu dụi đầu vào cổ bạn trai, chúng bạn cùng bàn cười phá lên trêu chọc. Tiếng nhạc đinh đoong mang âm hưởng giáng sinh gần kề hòa cùng tiếng cười, tiếng nói chuyện thật kì lạ lại không thể đến gần được Hà Thanh. Cứ như chính những suy nghĩ chất chồng lúc này vô hình chung đã tạo ra một lớp màng mỏng ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, chiếm hữu và giam cầm.
Cuộc đời con người vốn dĩ là vậy, khổ đau hay hạnh phúc có thể dựa vào đường đời người đó đi qua thẳng hay cong, gập ghềnh hay trơn láng, mặc dù nói ra có vẻ đơn giản nhưng lại rất dài, rất phức tạp, bởi vì như cổ nhân từng nói, mọi chuyện trên đời không có gì là hoàn hảo.
Con đường với tấm bảng đề tên Hà Thanh, đoạn đầu bằng phẳng với ánh sáng rực rỡ cuối chân trời cho thấy một tuổi thơ hoàn hảo hạnh phúc, để rồi từ đó dần hướng sang một phía khác, nơi kì lạ cỏ dại um tùm, mặt trời xiên góc không còn chiếu sáng. Đất nơi chân anh chạm vào không còn như trước mà đã lỗ chỗ nhấp nhô, cơ hồ còn ẩn giấu thêm vô số vật cản, và giữa nơi ấy, Hà Thanh thấy cuộc đời mình đi qua không còn cô độc nữa. Từ bé đến lớn, không phải anh chưa từng quen ai mà là những số phận đó chỉ như cái lướt qua tựa gió thoảng mà thôi.
Một cuộc đời, hai cuộc đời, ba cuộc đời,… cứ thế cắt qua Hà Thanh, có cái rực rỡ song cũng có cái ảm đạm, thôi thì muôn hình vạn trạng, phong phú vô ngần. Thời gian trôi qua anh đã hiểu thế nào là cuộc sống, khi một người trưởng thành tự đi trên đôi chân của mình, thực sự không dễ dàng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hà Thanh có thể chắc chắn một điều; con đường mai sau vẫn còn đó, và nó sẽ trải dài, trải dài mãi mãi cho đến khi thân thể này, đôi chân này, khối óc này không còn đủ sức bước tiếp.
Nhưng người ấy thì không… thời gian của người ấy đã vĩnh viễn dừng lại, đoạn đường kia cũng vô tình trở nên chơi vơi…
Ngày đó tại Phi Lai Phong, bên dòng nước suối trong mát, dưới ánh trăng bạc tựa thác xối, trên lớp cỏ mềm mịn thấm đẫm sương đêm, có còn nhớ chăng khi bóng tối đầy sự thù hằn cay độc, chì chiết dẫm lên hai thân người đầy máu cùng cánh tay xây xát giơ cao con dao to với những ngón tay bấu chặt cán gỗ. Từng thớ cơ run rẩy vì căm tức, vì phấn khích khi đã dồn được hai kẻ hắn căm hận nhất vào chỗ chết. Giọng nói sắc lạnh, xuyên qua không khí đậm mùi máu bị sương đêm vây hãm như những mũi kim chọc khoét.
“Lũ khốn... hai đứa mày! Đúng rồi, cả hai đứa. Tao sẽ giết chết hết...!”
“Tất cả là do tôi! Muốn chém muốn giết, cứ tìm tôi là được!”
“Không! Chỉ giết mày thôi thì nhẹ nhàng quá. Tao sẽ bắt nó trước, đầu tiên là chân, sau đó là tay… Yên tâm đi, tao sẽ làm thật chậm, thật từ tốn… để mày nhìn thấy thật rõ ràng. Nếu không, làm sao có thể làm yên lòng Vân Nha bé nhỏ của tao chứ?”
“Anh điên rồi!”
“Câm họng! Chính chúng mày mới là kẻ điên, chúng mày gọi cái thứ kia là gì… tình yêu hả? Mẹ nó, thứ tình yêu vụng trộm, bẩn thỉu, hèn hạ đó làm tao ngứa mắt. Tao cứ tưởng mày là thằng biết điều chứ? À phải rồi, do nó đúng không? Có phải do gương mặt xinh đẹp đó mà mày bỏ rơi Vân Nha? Nó có vẻ hơi tái đó, hay tao tặng nó vài đường khởi động cho hồng hào chút nhé!”
Hơn một tháng trước, sau khi nhờ Tiêu Diêu Vũ đánh cắp hồ sơ thông tin những việc đã xảy ra tại Phi Lai Phong, Hà Thanh vẫn còn nhớ rõ mình đã bàng hoàng đến thế nào khi nhận được xấp giấy ấy tại sân bay Bắc Kinh. Ngay sau đêm căn nhà của Mạc Hiểu Hy bị đột nhập, ba tiếng sau cuộc điện thoại cầu cứu, cả Mạc Hiểu Hy lẫn Hà Thanh tức tốc lên máy bay về Bắc Kinh, bất chấp lúc ấy đã gần sáng.
Tiêu Diêu Vũ đứng chờ họ bên chiếc Nissan Tiida màu xanh mượn của ai đó, áo khoác nâu sờn gấu cùng khăn sọc bản rộng, mái tóc hơi rối. Cậu ta không đeo mắt kính, đôi mắt vốn dĩ rất đẹp lộ ra vài phần mệt mỏi. Họ nhanh chóng trao đổi vài câu chào hỏi rồi lặng lẽ lên xe, dọc đường im lặng. Có lẽ đôi bên đang cố gắng tranh thủ thời khắc yên bình cuối cùng trước khi cơn bão ập đến, mang theo sự thật không lấy gì làm dễ chịu phơi bày ra ánh sáng.
Hà Thanh ngồi ghế sau, nhìn chăm chú vào xấp giấy bọc ni lông. Vật trên tay không nặng, chỉ khoảng hơn chục tờ A4 được Tiêu Diêu Vũ in ra từ máy chủ sở cảnh sát Hàng Châu, đính kèm cùng hồ sơ bệnh án từ bệnh viện tiếp nhận Hà Thanh đêm đó. Chữ in dứt khoát, thông tin rõ ràng, mỗi một hàng chữ như một nhát cứa khoét sâu vào vết thương tâm hồn tưởng chừng đã đóng vảy.
Theo như những gì Hà Thanh đang cầm trên tay nói, thì đêm ngày mười bốn tháng sáu, lúc chín giờ năm phút, tại công trường đóng gói dập nổi và vận chuyển bao bì tập đoàn dược Mộc Vũ chi nhánh Hàng Châu, phát hiện sự xuất hiện của một nhóm người kì lạ có vũ trang, chúng mang theo hai người tiến vào trung tâm kho bãi; một là Hà Thanh, con trai ông Hà Minh Thành biệt danh Hà Lão, giám đốc công ty xây dựng Thiên Niên, đồng thiết kế hệ thống trung tâm thương mại Bắc Bình Hoa. Người thứ hai tên Phương Vũ Hiên, gia thế để trống, chuyên gia thẩm định văn vật trực thuộc cục khảo cổ quốc gia.
Bản khai nói thêm, do đối tượng mang theo vũ khí, xét thấy tính chất nguy hiểm, bên cảnh sát dẫn đầu là đội trưởng Vương Hoành quyết định không xâm nhập ngay mà đợi đội hỗ trợ. Sau đó hai mươi phút, tức chín giờ hai mươi lăm phút, đột nhiên xuất hiện nhiều tiếng la hét đổ vỡ từ phía trong. Cảnh sát hỗ trợ vừa đến cùng tổ đội của Vương đội trưởng lập tức triển khai hành động tiến vào. Công trường có quy mô tầm trung, bãi giữ xe thông với sân chất hàng, khoảng cách từ cổng đến khu vực phát sinh âm thanh hơn năm mươi mét, được che chắn khá tốt bởi xe kéo, máy cẩu và thùng hàng.
Chín giờ hai mươi bảy phút, cảnh sát phát hiện toàn bộ người trong kho bãi đã chết, không thấy thi thể hai người nghi bị bắt cóc mang đến đây. Dựa theo dấu máu kéo lê trên mặt đất, họ chia thành hai nhóm.
Đến đây có phần ghi chú nhỏ, là lời khai cá nhân của một nhân viên pháp y đi cùng.
“Phía sau công trường là vùng tiếp giáp Phi Lai Phong, lên cao hơn chính là địa phận rừng. Nhóm chúng tôi men theo dấu vết vòng qua hậu viên Linh Ẩn Tự, không phát hiện thấy người chỉ tìm được từng bãi máu lớn vương vãi cuối địa đạo đá. Theo lời nói của tăng nhân già có mặt lúc ấy, ông ta thấy ngoài hai người đang bị thương, còn có thêm một kẻ khác đang truy đuổi, trang phục hắn có phần đắt tiền.
Trời lúc này khá tối, nhóm bọn tôi dọc đường bị phân tâm bởi tiếng gấu gần đó, xung quanh máu bẩn càng lúc càng nhiều, dựa trên thời gian từ lúc bắt đầu chạy khỏi công trường, xem ra hai người kia cũng đã kiệt sức. Qua khỏi Hô Viên động phía trước thêm chừng hai mươi mét về hướng Tây là thượng nguồn suối chính của ngọn núi, dấu vết ba người để lại vừa hay cùng tập trung về phía đó.
Đồng hồ chỉ mười giờ bốn mươi phút, chúng tôi cuối cùng cũng tìm thấy họ. Đúng như dự đoán, chính giữa thượng nguồn, bên mép nước một phiến đá lớn là hai thân người. Máu chảy khá nhiều, cơ thể có vài phần dập nát; Người tóc dài ngoài phần chân có vết chém thì không có gì nghiêm trọng ảnh hưởng, riêng thanh niên bên cạnh tình trạng khá nặng, bề mặt da có dấu vết tụ máu, xương quai xanh cùng vùng sườn bị ảnh hưởng,có thể do chịu tác động lớn…”