Tôi được thai nghén bởi tình yêu hời hợt và ra đời trong sự vô tâm. Khác với những đứa trẻ cùng tuổi mong muốn một gia đình hạnh phúc ngập tràn, tôi căm ghét tất cả, ngoại trừ người mẹ đáng thương lỡ dở cả cuộc đời chỉ vì một người đàn ông.
“Ngôi nhà” như mẹ tôi vẫn thường gọi đã rách nát từ lâu. Nó có một phòng ngủ được ngăn ra từ căn bếp cùng không gian sinh hoạt lẫn lộn, đồ đạc vật dụng ít đến thảm thương. Nhưng tôi không quan tâm, vì chính những gì trước mắt kia sẽ là lời cảnh tỉnh rõ ràng nhất cho việc người đàn ông đó đã nhẫn tâm đến thế nào…
Nghe nói, “ông ta” đã có gia đình, hơn nữa cũng rất khá. Tôi đã không bao giờ có cơ hội gặp họ nếu như mẹ không lao lực mà bỏ lại tôi trên thế giới này. Cầm trên tay di ảnh đóng vội từ tấm hình cũ của mẹ, tôi đã gạt đi đám tro bụi trong không khí mà thề rằng, sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ ai trong gia đình đó…
…Vậy mà tại sao? Bao nỗi uất ức, tức giận chất chồng lại không thể làm vẩn đục đôi mắt trong trẻo của em ấy… phá vỡ tiếng cười lanh lảnh đó…
Yêu chính em gái mình, cuối cùng sẽ phải trả giá mà thôi!
------------------------------------------------------------------------------
Hà Thanh xốc lại xấp giấy , cẩn thận lật sang trang thứ hai. Bên trên vẫn là bản photo từ tờ khai của viên pháp y nọ.
[… chúng tôi sơ cứu cho hai người, mặt khác tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Một cảnh sát trong nhóm có thân nhân lâu đời từ ngôi làng gần đó cho biết, núi Phi Lai Phong vốn hiểm trở, chằng chịt hang động xưa nay nhiều dã thú. Gần đây do sự xâm chiếm ồ ạt của các công ty du lịch nên có phần ổn định, tuy nhiên cũng không thể đảm bảo an toàn, nhất là khi đêm nay trời quang, trăng sáng vằng vặc, tuyệt đối là môi trường săn mồi lý tưởng.
Việc tìm kiếm diễn ra nhanh chóng.
Sau khi chuyển hai người bị thương về trước, không khó để nhận ra xung quanh có dấu vết cây cối ngã rạp. Lại nhớ đến tiếng gấu kêu ban nãy nên mọi người cảnh giác tứ phía, thần kinh căng cứng chuẩn bị cho tình huống thú dữ xuất hiện. Sau đó, từ bụi cây mọc theo khe đá chắn ngang con suối, cả nhóm phát hiện ra đối tượng thứ ba cần tìm.
“Anh ta” dường như không may mắn như chúng tôi và hai người kia, nửa thân trên gần như biến dạng, xương trắng bên trong gãy vụn trộn lẫn với máu thịt, gân và nội tạng trong lồng ngực bị kéo dãn, xổ tung trên mặt đất dần chuyển sang màu nâu. Đặc biệt, phần đầu nạn nhân đã hoàn toàn không thể nhận diện, nửa bên phải như bị thứ gì đó lớn và sắc nhọn đập vào, hộp sọ cùng xương hàm không thể chịu đựng tác động lớn đã vỡ nát, óc trắng cùng dịch nhầy từ khoảng trống tối đen tràn ra che lấp nửa bên còn lại, hốc mắt trống rỗng. Tôi phát hiện nó nằm cách một khoảng không xa, lúc này xoay mống mắt về phía nhóm cảnh sát, trợn trừng nhìn họ…]
Đến đây là hết, phía dưới dày đặc chữ kí xác nhận cùng vài lời khai khác.
Hà Thanh tập trung xem hết một lượt, ngoài tình tiết sự việc xảy ra tại công trường còn có thêm thông tin điều tra bổ sung, động cơ nguyên nhân, nghi vấn phạm tội, hồ sơ bệnh án.
Người bỏ trốn cùng anh – có quan hệ như thế nào? Tại sao ba mẹ, Vân Nha lại không hề nhắc đến? Và vì lí do gì sau ngần ấy năm, người ấy không đến? Lẽ nào…
Anh lắc đầu gạt đi suy nghĩ. Mạc Hiểu Hy đã nói, lời khai trên giấy này cũng nói; rằng người đó chỉ bị mất máu, chân có vết thương, cơ thể xây xát,… ngoài ra không thể mất mạng được. Người đáng lẽ phải chết là Hà Thanh, nhưng nhìn xem, anh vẫn khỏe mạnh, thậm chí rất tốt là đằng khác. Xấp giấy trong tay không ma sát tạo nên những tiếng sột soạt.
Hiểu Hy ngồi bên cạnh nhìn Hà Thanh bằng ánh mắt lo ngại. Phía trước Tiêu Diêu Vũ lái xe, thỉnh thoảng lại theo dõi anh qua kính chiếu hậu, bồn chồn định nói gì đó nhưng lại thôi.
-Không có danh sách sao? _ Hà Thanh khó hiểu hỏi.
-À… Không, không có… _ Tiêu Diêu Vũ hơi đảo người.
-Kì lạ… Tôi muốn biết người ở cùng tôi vào đêm ấy. Sao họ có thể thiếu bản danh sách nạn nhân được nhỉ? _Anh lẩm nhẩm, không hiểu sao bóng người ở hậu viên Linh Ẩn khiến trong lòng có chút nhộn nhạo, “người đó” khá giống với thân ảnh giữa màn sương mờ của Hà Thanh.
-Xem thử hồ sơ bệnh án đi! _ Mạc Hiểu Hy đề nghị, anh khẽ liếc người phía trước, vô tình bắt gặp ánh mắt trên tấm kính của Tiêu Diêu Vũ. Cậu ta nhíu mày, khẽ lắc đầu.
-Tôi xem rồi! Không có gì nhiều. Có giấy chuyển viện sang tuyến trên, giấy xác nhận hiến tặng nội tạng…
-Thanh Nhi được hiến tặng nội tạng á? Thương nặng đến thế sao? _ Mạc Hiểu Hy ngạc nhiên, không rõ là giả vờ hay không biết thật.
Hà Thanh quay sang nhìn, từ lúc lên xe đến giờ mới có chút sinh khí. Anh nói:
-Bạn bè kiểu gì vậy?
-Đừng chì chiết thế chứ! Cậu cũng biết là lúc ấy tớ đang ở nước ngoài. Hơn nữa việc xảy ra mọi người cứ im im không nói, Hiểu Hy đây tốn công dò hỏi mãi có được gì đâu… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu may mắn thật đó. Có mấy ai vừa nhập viện trong đêm mà đã có ngay nội tạng để thay thế đâu?
Đúng lúc ấy Tiêu Diêu Vũ bất ngờ cua một vòng lớn rồi đạp thắng. Chiếc xe đang trên đà chạy bị dừng đột ngột hơi chúi về phía trước. Mạc Hiểu Hy vốn muốn thoải mái nên chỉ gác hờ dây an toàn, ai ngờ chiếc xe thắng gấp làm anh suýt chút nữa đập mặt vào lưng ghế trước.
-Sao dừng lại vậy? _ Hiểu Hy xoa mũi.
-Tự nhiên hơi đói. Hai người bay suốt đêm qua chắc cũng chưa ăn gì tử tế. Tôi thấy hay là chúng ta vào mua ít đồ, ăn no rồi làm việc cũng dễ dàng hơn.
-Ừm, vậy để tôi theo cậu. _ Hà Thanh nói.
-Không cần, trông cậu không khỏe, cứ ở đó đi! Tôi với Hiểu Hy vào là được rồi.
-Tôi á? Nhưng tôi cũng giống cậu ấy bay suốt đêm mà? _ Anh chàng mở to mắt phản đối, lưng dán chặt vào ghế.
-Đừng lằng nhằng!
Tiêu Diêu Vũ nắm áo Hiểu Hy lôi ra ngoài, cậu ta vùng vằng một chút rồi cũng chịu im lặng, thất tha thất thểu lê bước theo vị giáo sư trẻ, gương mặt thể hiện rõ sự phản đối. Hà Thanh nhìn hai người băng qua bãi đậu tiến đến một tiệm bán đồ ăn nhanh. Tấm bảng đỏ in hình bánh mì kẹp, gà chiên, và nhiều thứ khác to tướng gắn chặt phía trên.
-Có khu vực cho người lái xe mà. Sao cứ nhất quyết phải vào trong vậy?
Tiêu Diêu Vũ và Mạc Hiểu Hy đứng sau một cái cột lớn, gần tấm bảng dán thông tin khuyến mãi trong ngày bằng giấy bồi.
-Cậu cố ý phải không?
-Sao cơ? Chẳng hiểu cậu nói gì cả? _ Mạc Hiểu Hy quay sang nhìn thực đơn, lẩm bẩm xem nên ăn gì, mua cho Hà Thanh cái gì.
-Thôi đi! Không qua mặt được tôi đâu. Chẳng lẽ cậu cứ phải khơi chuyện, khiến Hà Thanh dằn vặt mới chịu được hả. Cậu muốn cậu ấy đau khổ đến chừng nào nữa? _ Tiêu Diêu Vũ nói, giọng trầm và thấp, thật khác với hình ảnh tao nhã trí thức thường ngày.
-Vậy cố tình ngăn cản, làm cậu ấy mang danh bất nghĩa, khiến cậu ấy hủy hoại chính bản thân và những người xung quanh thì thế nào?
-Ý cậu là sao?
Mạc Hiểu Hy cười. Tiêu Diêu Vũ này, thật sự không đơn giản như anh nghĩ. Bề ngoài có vẻ đạo mạo đầy vẻ tâm sáng như gương, là thành phần trí thức điển hình, không ngờ cũng biết lấp liếm che giấu chuyện quan trọng như thế.
-Tôi biết trong đống giấy cậu in ra kia, còn thiếu một thứ.
-Vớ vẩn, tất cả đều nằm trong đó.
-Thật sao?
-Hà Thanh là bạn cậu, cũng là bạn tôi. Ơn nghĩa cậu ấy giúp tôi ngày trước sao có thể dễ dàng vứt bỏ. Một khi nhận lời tôi sẽ làm hết sức mình… Hồ sơ kia thật sự chỉ có nhiêu đó, một là một, hai là hai, tuyệt không có gian dối.
-Tiêu Diêu Vũ ơi Tiêu Diêu Vũ, đống đạo nghĩa của cậu chỉ có thể lòe được đám sinh viên, cũng chỉ nhân lúc Hà Thanh bối rối mà lừa được cậu ấy. Chẳng lẽ phía cảnh sát lại không có thống kê số người hôm ấy sao? Hơn nữa Hà Thanh được ghép nội tạng ngay trong đêm, hồ sơ bệnh án chỉ vỏn vẹn có một tờ, thông tin nhìn sơ qua là đọc được hết. Bản khai bệnh viện Hàng Châu đâu? Giấy chứng nhận tỉ lệ thương tật, chứng tử những người kia đâu? Rõ ràng có hai người sống sót, kết luận phía cảnh sát rõ ràng… Ấy thế mà chớp mắt một cái chỉ còn Hà Thanh, cùng đống nội tạng để ghép. Tôi cũng học y mà, từ lời khai của nhân viên kia thì người đó cùng lắm chỉ nằm viện hai ngày là khỏi. Tại sao trong hồ sơ vụ án, chỉ ghi lấp lửng rồi bỏ. Hai năm qua, người đó đi đâu làm gì? Hay cậu nghĩ tôi cũng mất trí nhớ như Hà Thanh của chúng ta?
Tiêu Diêu Vũ im lặng, mơ hồ không còn nghe thấy Hiểu Hy nói gì nữa.
Bên ngoài, Hà Thanh ngả lưng vào ghế, ngón tay gõ theo điệu nhạc phát ra từ sóng radio của xe, đôi mắt chợt bắt gặp chiếc ví của Tiêu Diêu Vũ trên ghế trước. Nhớ đến chuyện trong túi Mạc Hiểu Hy chỉ còn ít xu lẻ, Hà Thanh với lấy vật nhỏ màu đen đó rồi mở cửa ra ngoài, không quên việc khóa xe cẩn thận.
Bãi đậu họ dừng không lớn lắm, chỉ hiềm một nỗi đường vào có hơi trơn cùng góc cua gấp, có lẽ đó là lí do lúc nãy chiếc Nissan Tiida hơi trượt đi khi dừng lại. Hà Thanh nhìn quanh rồi theo khe hở giữa hai chiếc xe bán tải phía trước đi tắt vào tiệm ăn nhanh.
Đột nhiên anh cảm thấy bên phải có gì đó dần lớn, chưa kịp quay người nhìn thì đã thấy toàn thân chấn động, máu tanh ngòn ngọt trào qua cuống họng, trước mắt quay cuồng rồi nhòe đi thành một màu đen tăm tối. Thân thể trong phút chốc như không còn theo ý bản thân, cứ thế lăn đi va vào vật gì đó rồi dừng lại.
Sau đó… chẳng còn gì nữa…
Tôi được thai nghén bởi tình yêu hời hợt và ra đời trong sự vô tâm. Khác với những đứa trẻ cùng tuổi mong muốn một gia đình hạnh phúc ngập tràn, tôi căm ghét tất cả, ngoại trừ người mẹ đáng thương lỡ dở cả cuộc đời chỉ vì một người đàn ông.
“Ngôi nhà” như mẹ tôi vẫn thường gọi đã rách nát từ lâu. Nó có một phòng ngủ được ngăn ra từ căn bếp cùng không gian sinh hoạt lẫn lộn, đồ đạc vật dụng ít đến thảm thương. Nhưng tôi không quan tâm, vì chính những gì trước mắt kia sẽ là lời cảnh tỉnh rõ ràng nhất cho việc người đàn ông đó đã nhẫn tâm đến thế nào…
Nghe nói, “ông ta” đã có gia đình, hơn nữa cũng rất khá. Tôi đã không bao giờ có cơ hội gặp họ nếu như mẹ không lao lực mà bỏ lại tôi trên thế giới này. Cầm trên tay di ảnh đóng vội từ tấm hình cũ của mẹ, tôi đã gạt đi đám tro bụi trong không khí mà thề rằng, sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ ai trong gia đình đó…
…Vậy mà tại sao? Bao nỗi uất ức, tức giận chất chồng lại không thể làm vẩn đục đôi mắt trong trẻo của em ấy… phá vỡ tiếng cười lanh lảnh đó…
Yêu chính em gái mình, cuối cùng sẽ phải trả giá mà thôi!
------------------------------------------------------------------------------
Hà Thanh xốc lại xấp giấy , cẩn thận lật sang trang thứ hai. Bên trên vẫn là bản photo từ tờ khai của viên pháp y nọ.
[… chúng tôi sơ cứu cho hai người, mặt khác tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Một cảnh sát trong nhóm có thân nhân lâu đời từ ngôi làng gần đó cho biết, núi Phi Lai Phong vốn hiểm trở, chằng chịt hang động xưa nay nhiều dã thú. Gần đây do sự xâm chiếm ồ ạt của các công ty du lịch nên có phần ổn định, tuy nhiên cũng không thể đảm bảo an toàn, nhất là khi đêm nay trời quang, trăng sáng vằng vặc, tuyệt đối là môi trường săn mồi lý tưởng.
Việc tìm kiếm diễn ra nhanh chóng.
Sau khi chuyển hai người bị thương về trước, không khó để nhận ra xung quanh có dấu vết cây cối ngã rạp. Lại nhớ đến tiếng gấu kêu ban nãy nên mọi người cảnh giác tứ phía, thần kinh căng cứng chuẩn bị cho tình huống thú dữ xuất hiện. Sau đó, từ bụi cây mọc theo khe đá chắn ngang con suối, cả nhóm phát hiện ra đối tượng thứ ba cần tìm.
“Anh ta” dường như không may mắn như chúng tôi và hai người kia, nửa thân trên gần như biến dạng, xương trắng bên trong gãy vụn trộn lẫn với máu thịt, gân và nội tạng trong lồng ngực bị kéo dãn, xổ tung trên mặt đất dần chuyển sang màu nâu. Đặc biệt, phần đầu nạn nhân đã hoàn toàn không thể nhận diện, nửa bên phải như bị thứ gì đó lớn và sắc nhọn đập vào, hộp sọ cùng xương hàm không thể chịu đựng tác động lớn đã vỡ nát, óc trắng cùng dịch nhầy từ khoảng trống tối đen tràn ra che lấp nửa bên còn lại, hốc mắt trống rỗng. Tôi phát hiện nó nằm cách một khoảng không xa, lúc này xoay mống mắt về phía nhóm cảnh sát, trợn trừng nhìn họ…]
Đến đây là hết, phía dưới dày đặc chữ kí xác nhận cùng vài lời khai khác.
Hà Thanh tập trung xem hết một lượt, ngoài tình tiết sự việc xảy ra tại công trường còn có thêm thông tin điều tra bổ sung, động cơ nguyên nhân, nghi vấn phạm tội, hồ sơ bệnh án.
Người bỏ trốn cùng anh – có quan hệ như thế nào? Tại sao ba mẹ, Vân Nha lại không hề nhắc đến? Và vì lí do gì sau ngần ấy năm, người ấy không đến? Lẽ nào…
Anh lắc đầu gạt đi suy nghĩ. Mạc Hiểu Hy đã nói, lời khai trên giấy này cũng nói; rằng người đó chỉ bị mất máu, chân có vết thương, cơ thể xây xát,… ngoài ra không thể mất mạng được. Người đáng lẽ phải chết là Hà Thanh, nhưng nhìn xem, anh vẫn khỏe mạnh, thậm chí rất tốt là đằng khác. Xấp giấy trong tay không ma sát tạo nên những tiếng sột soạt.
Hiểu Hy ngồi bên cạnh nhìn Hà Thanh bằng ánh mắt lo ngại. Phía trước Tiêu Diêu Vũ lái xe, thỉnh thoảng lại theo dõi anh qua kính chiếu hậu, bồn chồn định nói gì đó nhưng lại thôi.
-Không có danh sách sao? _ Hà Thanh khó hiểu hỏi.
-À… Không, không có… _ Tiêu Diêu Vũ hơi đảo người.
-Kì lạ… Tôi muốn biết người ở cùng tôi vào đêm ấy. Sao họ có thể thiếu bản danh sách nạn nhân được nhỉ? _Anh lẩm nhẩm, không hiểu sao bóng người ở hậu viên Linh Ẩn khiến trong lòng có chút nhộn nhạo, “người đó” khá giống với thân ảnh giữa màn sương mờ của Hà Thanh.
-Xem thử hồ sơ bệnh án đi! _ Mạc Hiểu Hy đề nghị, anh khẽ liếc người phía trước, vô tình bắt gặp ánh mắt trên tấm kính của Tiêu Diêu Vũ. Cậu ta nhíu mày, khẽ lắc đầu.
-Tôi xem rồi! Không có gì nhiều. Có giấy chuyển viện sang tuyến trên, giấy xác nhận hiến tặng nội tạng…
-Thanh Nhi được hiến tặng nội tạng á? Thương nặng đến thế sao? _ Mạc Hiểu Hy ngạc nhiên, không rõ là giả vờ hay không biết thật.
Hà Thanh quay sang nhìn, từ lúc lên xe đến giờ mới có chút sinh khí. Anh nói:
-Bạn bè kiểu gì vậy?
-Đừng chì chiết thế chứ! Cậu cũng biết là lúc ấy tớ đang ở nước ngoài. Hơn nữa việc xảy ra mọi người cứ im im không nói, Hiểu Hy đây tốn công dò hỏi mãi có được gì đâu… Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu may mắn thật đó. Có mấy ai vừa nhập viện trong đêm mà đã có ngay nội tạng để thay thế đâu?
Đúng lúc ấy Tiêu Diêu Vũ bất ngờ cua một vòng lớn rồi đạp thắng. Chiếc xe đang trên đà chạy bị dừng đột ngột hơi chúi về phía trước. Mạc Hiểu Hy vốn muốn thoải mái nên chỉ gác hờ dây an toàn, ai ngờ chiếc xe thắng gấp làm anh suýt chút nữa đập mặt vào lưng ghế trước.
-Sao dừng lại vậy? _ Hiểu Hy xoa mũi.
-Tự nhiên hơi đói. Hai người bay suốt đêm qua chắc cũng chưa ăn gì tử tế. Tôi thấy hay là chúng ta vào mua ít đồ, ăn no rồi làm việc cũng dễ dàng hơn.
-Ừm, vậy để tôi theo cậu. _ Hà Thanh nói.
-Không cần, trông cậu không khỏe, cứ ở đó đi! Tôi với Hiểu Hy vào là được rồi.
-Tôi á? Nhưng tôi cũng giống cậu ấy bay suốt đêm mà? _ Anh chàng mở to mắt phản đối, lưng dán chặt vào ghế.
-Đừng lằng nhằng!
Tiêu Diêu Vũ nắm áo Hiểu Hy lôi ra ngoài, cậu ta vùng vằng một chút rồi cũng chịu im lặng, thất tha thất thểu lê bước theo vị giáo sư trẻ, gương mặt thể hiện rõ sự phản đối. Hà Thanh nhìn hai người băng qua bãi đậu tiến đến một tiệm bán đồ ăn nhanh. Tấm bảng đỏ in hình bánh mì kẹp, gà chiên, và nhiều thứ khác to tướng gắn chặt phía trên.
-Có khu vực cho người lái xe mà. Sao cứ nhất quyết phải vào trong vậy?
Tiêu Diêu Vũ và Mạc Hiểu Hy đứng sau một cái cột lớn, gần tấm bảng dán thông tin khuyến mãi trong ngày bằng giấy bồi.
-Cậu cố ý phải không?
-Sao cơ? Chẳng hiểu cậu nói gì cả? _ Mạc Hiểu Hy quay sang nhìn thực đơn, lẩm bẩm xem nên ăn gì, mua cho Hà Thanh cái gì.
-Thôi đi! Không qua mặt được tôi đâu. Chẳng lẽ cậu cứ phải khơi chuyện, khiến Hà Thanh dằn vặt mới chịu được hả. Cậu muốn cậu ấy đau khổ đến chừng nào nữa? _ Tiêu Diêu Vũ nói, giọng trầm và thấp, thật khác với hình ảnh tao nhã trí thức thường ngày.
-Vậy cố tình ngăn cản, làm cậu ấy mang danh bất nghĩa, khiến cậu ấy hủy hoại chính bản thân và những người xung quanh thì thế nào?
-Ý cậu là sao?
Mạc Hiểu Hy cười. Tiêu Diêu Vũ này, thật sự không đơn giản như anh nghĩ. Bề ngoài có vẻ đạo mạo đầy vẻ tâm sáng như gương, là thành phần trí thức điển hình, không ngờ cũng biết lấp liếm che giấu chuyện quan trọng như thế.
-Tôi biết trong đống giấy cậu in ra kia, còn thiếu một thứ.
-Vớ vẩn, tất cả đều nằm trong đó.
-Thật sao?
-Hà Thanh là bạn cậu, cũng là bạn tôi. Ơn nghĩa cậu ấy giúp tôi ngày trước sao có thể dễ dàng vứt bỏ. Một khi nhận lời tôi sẽ làm hết sức mình… Hồ sơ kia thật sự chỉ có nhiêu đó, một là một, hai là hai, tuyệt không có gian dối.
-Tiêu Diêu Vũ ơi Tiêu Diêu Vũ, đống đạo nghĩa của cậu chỉ có thể lòe được đám sinh viên, cũng chỉ nhân lúc Hà Thanh bối rối mà lừa được cậu ấy. Chẳng lẽ phía cảnh sát lại không có thống kê số người hôm ấy sao? Hơn nữa Hà Thanh được ghép nội tạng ngay trong đêm, hồ sơ bệnh án chỉ vỏn vẹn có một tờ, thông tin nhìn sơ qua là đọc được hết. Bản khai bệnh viện Hàng Châu đâu? Giấy chứng nhận tỉ lệ thương tật, chứng tử những người kia đâu? Rõ ràng có hai người sống sót, kết luận phía cảnh sát rõ ràng… Ấy thế mà chớp mắt một cái chỉ còn Hà Thanh, cùng đống nội tạng để ghép. Tôi cũng học y mà, từ lời khai của nhân viên kia thì người đó cùng lắm chỉ nằm viện hai ngày là khỏi. Tại sao trong hồ sơ vụ án, chỉ ghi lấp lửng rồi bỏ. Hai năm qua, người đó đi đâu làm gì? Hay cậu nghĩ tôi cũng mất trí nhớ như Hà Thanh của chúng ta?
Tiêu Diêu Vũ im lặng, mơ hồ không còn nghe thấy Hiểu Hy nói gì nữa.
Bên ngoài, Hà Thanh ngả lưng vào ghế, ngón tay gõ theo điệu nhạc phát ra từ sóng radio của xe, đôi mắt chợt bắt gặp chiếc ví của Tiêu Diêu Vũ trên ghế trước. Nhớ đến chuyện trong túi Mạc Hiểu Hy chỉ còn ít xu lẻ, Hà Thanh với lấy vật nhỏ màu đen đó rồi mở cửa ra ngoài, không quên việc khóa xe cẩn thận.
Bãi đậu họ dừng không lớn lắm, chỉ hiềm một nỗi đường vào có hơi trơn cùng góc cua gấp, có lẽ đó là lí do lúc nãy chiếc Nissan Tiida hơi trượt đi khi dừng lại. Hà Thanh nhìn quanh rồi theo khe hở giữa hai chiếc xe bán tải phía trước đi tắt vào tiệm ăn nhanh.
Đột nhiên anh cảm thấy bên phải có gì đó dần lớn, chưa kịp quay người nhìn thì đã thấy toàn thân chấn động, máu tanh ngòn ngọt trào qua cuống họng, trước mắt quay cuồng rồi nhòe đi thành một màu đen tăm tối. Thân thể trong phút chốc như không còn theo ý bản thân, cứ thế lăn đi va vào vật gì đó rồi dừng lại.
Sau đó… chẳng còn gì nữa…