Chap này ngược ~
___________
Mùa đông thứ hai đến rồi, nghĩ cũng nhanh thật. Anh biết mình bệnh đã một năm trước, nhưng lại giấu chẳng muốn cho Hoseok biết.
Yoongi cực nhọc ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra sẵn và bắt đầu viết tâm thư gửi lại, vì anh biết, thời gian mà mình còn ở lại đây không còn nhiều nữa.
" Ngày 10/9/20xx, anh viết những dòng chữ ngắn này để lại cho em. Người mà anh yêu thương nhưng chẳng bộc lộ ra ngoài... Anh yêu em...
Anh xin lỗi, vì sắp đi sớm hơn dự định thế này... Bác sĩ nói, bệnh của anh không chữa được. Có lẽ là bệnh mới, anh cũng chẳng rõ. Anh không muốn em lo lắng nên đã giấu em ngần ấy thời gian.
Dù sao đi nữa, khi anh mất, anh cũng muốn một lần được nói rằng: Anh yêu em! Hy vọng của anh... Nếu như anh đi rồi, em cũng đừng quá đau lòng mà sinh bệnh, cứ sống tốt, sống luôn phần của anh... Nhé tiểu Hy vọng bé nhỏ... "
Yoongi ngừng bút một chút, anh ho khan cả cổ, vội vàng lấy chiếc khăn tay che miệng. Máu ướt đẫm khăn rồi, anh cũng mệt quá... Lên giường nghỉ đã...
Hoseok trở về nhà, thấy anh nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt vẫn vậy, vẫn rạng ngời như ánh mặt trời đỏ rực. Nhưng khi cậu lay anh dậy thì mới biết, anh đã đi xa rồi. JHope bất ngờ, cậu đứng dậy, thấy tờ giấy đặt trên bàn. Nước mắt lăn dài ướt cả áo...
" Em cũng yêu anh nhiều lắm Min Yoongi à... "
___________
Mùa đông thứ hai đến rồi, nghĩ cũng nhanh thật. Anh biết mình bệnh đã một năm trước, nhưng lại giấu chẳng muốn cho Hoseok biết.
Yoongi cực nhọc ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra sẵn và bắt đầu viết tâm thư gửi lại, vì anh biết, thời gian mà mình còn ở lại đây không còn nhiều nữa.
" Ngày 10/9/20xx, anh viết những dòng chữ ngắn này để lại cho em. Người mà anh yêu thương nhưng chẳng bộc lộ ra ngoài... Anh yêu em...
Anh xin lỗi, vì sắp đi sớm hơn dự định thế này... Bác sĩ nói, bệnh của anh không chữa được. Có lẽ là bệnh mới, anh cũng chẳng rõ. Anh không muốn em lo lắng nên đã giấu em ngần ấy thời gian.
Dù sao đi nữa, khi anh mất, anh cũng muốn một lần được nói rằng: Anh yêu em! Hy vọng của anh... Nếu như anh đi rồi, em cũng đừng quá đau lòng mà sinh bệnh, cứ sống tốt, sống luôn phần của anh... Nhé tiểu Hy vọng bé nhỏ... "
Yoongi ngừng bút một chút, anh ho khan cả cổ, vội vàng lấy chiếc khăn tay che miệng. Máu ướt đẫm khăn rồi, anh cũng mệt quá... Lên giường nghỉ đã...
Hoseok trở về nhà, thấy anh nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt vẫn vậy, vẫn rạng ngời như ánh mặt trời đỏ rực. Nhưng khi cậu lay anh dậy thì mới biết, anh đã đi xa rồi. JHope bất ngờ, cậu đứng dậy, thấy tờ giấy đặt trên bàn. Nước mắt lăn dài ướt cả áo...
" Em cũng yêu anh nhiều lắm Min Yoongi à... "