Anh ơi, anh yên nghỉ nhé.
Em sẽ đến thăm anh thường xuyên mà.
Mặc dù sự thật rằng em không thể chịu đựng nổi mỗi khi nhìn thấy di ảnh của anh...
Nhưng em sẽ cố kiềm nén cảm xúc của mình.
Anh ơi, yên nghỉ nhé.
Cuộc sống này đối với em bây giờ quá nhạt nhòa, như rằng thiếu đi ánh mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim.
Và... Em yêu anh nhiều lắm.
Yên nghỉ nhé, Min Yoongi.
Em sẽ chẳng buồn nữa đâu, em sẽ tiếp tục nỗ lực sống mà. Vì thế nên anh à..
Yên nghỉ nhé.
Cuốn nhật ký đóng lại. Hoseok ôm mặt, từng dòng nước mắt ấm nóng chảy xuống. Đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng thể nào ngăn được cảm xúc bản thân.
Em nhớ anh.
Em sẽ đến thăm anh thường xuyên mà.
Mặc dù sự thật rằng em không thể chịu đựng nổi mỗi khi nhìn thấy di ảnh của anh...
Nhưng em sẽ cố kiềm nén cảm xúc của mình.
Anh ơi, yên nghỉ nhé.
Cuộc sống này đối với em bây giờ quá nhạt nhòa, như rằng thiếu đi ánh mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim.
Và... Em yêu anh nhiều lắm.
Yên nghỉ nhé, Min Yoongi.
Em sẽ chẳng buồn nữa đâu, em sẽ tiếp tục nỗ lực sống mà. Vì thế nên anh à..
Yên nghỉ nhé.
Cuốn nhật ký đóng lại. Hoseok ôm mặt, từng dòng nước mắt ấm nóng chảy xuống. Đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng thể nào ngăn được cảm xúc bản thân.
Em nhớ anh.