- Tránh ra!
Quyền phong của chàng phóng ra như gió cuốn. Chớp mắt đã đánh liền ba chiêu.
Bọn kia vung kiếm lên đâm vào hai cổ tay chàng, đồng thời quát lên :
- Chúng ta không tránh thì ngươi làm gì được nào?
Triệu Tử Nguyên chỉ móc tay một cái là khiến trường kiếm của người kia phải rơi xuống, nhưng giữa lúc ấy ba mặt khác tấn công tới, nên chiêu thức của chàng phải ngừng lại.
Triệu Tử Nguyên liếc mắt ngó vào sảnh đường thấy Ngụy Tôn Hiền muốn lùi vào thì trong lòng nóng nảy. Tay trái chàng vung lên phong tỏa chiêu thức ba mặt. Năm ngón tay phải khoằm khoằm bóp mạnh một cái. Tiếng rắc rắc vang lên.
Trường kiếm của gã kia bị gẫy làm hai đoạn. Chàng thừa cơ địch nhân khiếp sợ, nhảy vù xuống.
Bốn đại hán trên mái nhà không ngờ Triệu Tử Nguyên bị bao vây mà còn thoát thân được. Chúng chấn động tâm thần vội nhảy xuống rượt theo, nhưng chậm mất rồi.
Triệu Tử Nguyên lớn tiếng quát :
- Ngụy Tôn Hiền! Nạp mạng đi!
Ngụy Tôn Hiền cũng cất giọng trầm trầm quát hỏi :
- Tiểu tử! Ngươi không muốn sống nữa ư?
Giữa lúc ấy, người áo vàng từ từ đứng lên đảo mắt nhìn Triệu Tử Nguyên, lạnh lùng quát :
- Tiểu tử! Ngươi thật là lớn mật!
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Các hạ là ai?
Người áo vàng lạnh lùng đáp :
- Lão phu là Cốc Định Nhất.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần, la thầm trong bụng :
- “Cốc Định Nhất! Cốc Định Nhất! Hắn ngang hàng với Linh Võ tứ tước, Yến Cung song hậu và Ma Vân Thủ...”
Giữa lúc ấy bốn đại hán xông tới.
Cốc Định Nhất lạnh lùng quát :
- Tra Dịch Kỳ! Các ngươi hãy tránh đi!
Hán tử kêu bằng Tra Dịch Kỳ ấp úng hỏi :
- Tổng quản chuẩn bị xuất thủ chăng?
Cốc Định Nhất đáp :
- Gã này cặp mắt lấp loáng ánh thần quang, hiển nhiên nội công tuyệt đỉnh.
Các ngươi không phải là đối thủ của gã. Để lão phu thân hành thu thập mới xong.
Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :
- “Cha này quả đáng là tôn sư một thời, đáng tiếc hắn giúp kẻ hung dữ làm điều tàn ngược khiến cho Ngụy Tôn Hiền càng thêm kiêu ngạo.”
Chàng lạnh lùng hỏi :
- Tiểu tử nghe bạn hữu giang hồ nói Cốc tiền bối là cao nhân một thời, ngang hàng với Linh Võ tứ tước, Yến Cung song hậu và Ma Vân Thủ, sao lại can tâm làm Tổng quản Cẩm y vệ cho Ngụy Yêm?
Chàng kêu Ngụy Tôn Hiền bằng Ngụy Yêm, khiến tên hoạn quan họ Ngụy biến sắc hô lên :
- Cốc lão! Cần bắt sống tên này để ta lột da róc xương gã.
Cốc Định Nhất khom lưng đáp :
- Xin tuân lệnh!
Nói rồi rảo bước tiến lại.
Triệu Tử Nguyên đằng hắng nói :
- E rằng thu thập tiểu tử không phải chuyện dễ.
Chàng giơ tay lên, lòng bàn tay nổi màu hồng. Chưởng phong nhằm chụp vào tử huyệt Ngụy Tôn Hiền.
Ngụy Tôn Hiền tuy không hiểu võ công nhưng hắn thấy Triệu Tử Nguyên vừa giơ tay lên đã đằng đằng sát khí thì toàn thân giá lạnh, ngồi trơ ra không nhúc nhích được.
Cốc Định Nhất buột miệng la :
- “Cửu Huyền thần công”! Võ Hùng đâu? Mau rước Thiên tuế lui vào.
Võ Hùng là một tay võ sĩ thấy Cốc Định Nhất cũng hoang mang liền biết ngay tình thế bất diệu, vội nhấc bổng Ngụy Tôn Hiền cõng chạy vào phía trong.
Triệu Tử Nguyên khi nào bỏ dở cơ hội ngàn năm một thuở. Chàng quát to một tiếng. Kình khí trên tay ngưng kết thành chín luồng hơi lạnh phát ra tiếng gió xô tới.
Cốc Định Nhất xoay mình một cái, áo bào vàng của hắn rít lên những tiếng phành phạch. Hắn phóng liền bảy tám chưởng. Chưởng phong xô đẩy khiến bầu không khí xung quanh tựa hồ ngưng hết.
Triệu Tử Nguyên cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, vội hít một hơi chân khí, nhưng khí huyết lưu thông đều điều hòa không bị trở ngại, chàng thở phào một cái nhẹ nhõm.
Cốc Định Nhất lùi lại một bước rồi thấy chòm râu trước ngực rung động. Mặt lạnh như băng, hắn trầm giọng hỏi :
- Hảo tiểu tử? Phổ Hiền Tước và ngươi có quan hệ như thế nào?
Triệu Tử Nguyên hiên ngang đáp :
- Lão không đáng hỏi.
Cốc Định Nhất tức giận hỏi :
- Ngươi không nói lão phu cũng biết. Phổ Hiền Tước đã đem “Cửu Huyền thần công” dạy cho ngươi thì mối quan hệ giữa hai người chẳng đã rõ lắm ư?
Triệu Tử Nguyên nói :
- Đừng bạn chuyện vô ích nữa. Các hạ mau tránh ra. Đêm nay tiểu nhân phải giết cho bằng được Ngụy Tôn Hiền.
Cốc Định Nhất hắng dặng đáp :
- Đã có lão phu ở đây thì ngươi đừng hòng...
Lão chưa dứt lời đã vung tay ra chiêu “Hàng Phong Phiêu”.
Hai luồng kình lực thâm hậu dị thường đụng nhau đánh sầm một tiếng. Cốc Định Nhất bị hất lui lại hai bước. Triệu Tử Nguyên cũng lảo đảo lùi lại ba bước.
Triệu Tử Nguyên mới luyện thần công xong, còn Cốc Định Nhất đã già dặn gấp mấy lần. Dĩ nhiên công lực của lão hùng hậu hơn chàng.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Sự thực tiểu tử nội lực còn kém lão nhưng tự tin có cách thắng lão. Lão không tin thì hãy thử coi.
Cốc Định Nhất cười ha hả nói :
- Ngươi đã vận dụng toàn lực mà còn thất bại về tay lão phu một bước thì dù có đấu cả trăm lần nữa ngươi cũng vẫn kém một bậc.
Triệu Tử Nguyên thủng thẳng đáp :
- Nhất định không đúng thế.
Dứt lời, chàng đột nhiên sấn vào đám Tra Dịch Kỳ.
Bọn Tra Dịch Kỳ quát lên một tiếng. Ánh ngân quang thấp thoáng. Kiếm thế như cầu vồng nhằm đâm vào những chỗ khẩn yếu trong mình Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên ngửa người lên. Chàng giơ tay mặt ra chụp được một thanh bảo kiếm vung một cái. Kiếm hoa dầy đặc như mưa tuyết mùa đông.
Cốc Định Nhất kinh hãi la lên :
- “Phù Phong tam thức”!
Lão vội phóng chưởng phản kích nhưng đã chậm một bước. Bốn tiếng thê thảm vang lên. Bọn Tra Dịch Kỳ đều trúng kiếm té nhào. Cốc Định Nhất nét mặt xám xanh hỏi :
- Tiểu tử? Ngươi có mối liên quan gì với Tạ Kim Ấn?
Triệu Tử Nguyên tay mặt cầm kiếm, tay trái thủ thế, thi triển “Cửu Huyền thần công”. Chàng đáp :
- Các hạ hỏi nhiều câu thừa quá. Giả tỷ tiểu nhân tay mặt thi triển “Phù Phong tam thức”, tay trái phát huy “Cửu Huyền thần công” thì các hạ chống đỡ bằng cách nào?
Cốc Định Nhất đáp :
- Nếu hai tay ngươi đồng thời sử chiêu thức của danh gia thì lão phu chịu phục rồi.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tiểu nhân không nói dối đâu. Nếu các hạ tri cơ thì tránh đi là hơn.
Cốc Định Nhất thừ người ra nói :
- Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Lão di chuyển thân hình, thoáng cái đã mất hút.
Triệu Tử Nguyên mới giữ tư thế ra chiêu đã làm cho Tổng quản đội Cẩm y vệ là Cốc Định Nhất sợ hãi phải bỏ chạy. Nếu việc này đồn đại ra ngoài tất thiên hạ phải rung động.
Triệu Tử Nguyên toan khoa chân bước vào, bỗng nghe tiếng bước chân rất cấp bách. Một đội quan binh từ bốn mặt tám phương kéo đến bao vây. Hai võ tướng đi đầu tay cầm trường thương nhằm Triệu Tử Nguyên đâm tới. Triệu Tử Nguyên không muốn chiến đấu với bọn này. Chàng huy động bảo kiếm mở một đường xông vào đại sảnh.
Mấy tiếng quát vang lên :
- Không được để gã làm động Cửu Thiên Tuế.
Bốn, năm bóng người vọt tới.
Triệu Tử Nguyên biết mình không hạ sát thủ thì không trấn áp được bọn chúng. Chàng liền quát lớn :
- Kẻ nào ngăn chặn ta là phải chết.
Kiếm phong rít lên veo véo. Những người xông vào đều bị đâm té.
Triệu Tử Nguyên tiến vào đại sảnh, theo lối Ngụy Tôn Hiền vừa chạy trốn rượt theo. Ngờ đâu sau khi xuyên qua đại sảnh, tìm khắp các phòng xá chẳng thấy Ngụy Tôn Hiền đâu hết.
Giữa lúc ấy, quan binh ở mặt sau đuổi tới. Tiếng đồng la cùng tiếng trống nổi lên ầm ầm để báo động cầu viện binh.
Triệu Tử Nguyên phóng chưởng đánh lui bọn truy binh, rồi chàng lại xông vào tìm kiếm ba, bốn gian phòng nữa vẫn không thấy bóng Ngụy Tôn Hiền.
Chàng tự nhủ :
- “Nếu không bị Cốc Định Nhất cản trở một lúc thì ta giết chết Ngụy yêm rồi. Bây giờ muốn tìm gã thật khó khăn vô cùng.”
Chàng biết không thể tìm được Ngụy Tôn Hiền trong lúc nhất thời, lại lo đến sự yên nguy của Đồ Thủ Ngư Phu. Chàng nhảy vọt lên nóc nhà nhìn quanh bốn phía chẳng thấy Đồ Thủ Ngư Phu đâu, bất giác la thầm :
- “Phải chăng lão đã gặp độc thủ rồi?”
Lại thấy bốn mặt sáng lòa, xung quanh bị người bao vây trùng điệp. Tên bắn vù vù như mưa.
Triệu Tử Nguyên vừa vung kiếm gạt tên, vừa ước lượng chỗ mình đứng thì cách chỗ cũ đã đến bốn, năm chục trượng, liền bụng bảo dạ :
- “Đêm nay đành là không giết được Ngụy Tôn Hiền, vậy ta hãy trở về rồi sáng mai sẽ liệu.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, thanh trường kiếm vọt ra một luồng hàn quang. Người chàng đã vọt đi.
Ngờ đâu vừa hạ mình xuống, bọn quan binh lại kéo đến bao vây, dùng toàn cung tên và trường thương. Triệu Tử Nguyên đứng trên nóc nhà, chúng liền bắn lên như mưa. Triệu Tử Nguyên vọt qua mấy nóc nhà đều vấp phải tình trạng này.
Chàng ngửng đầu trông ra xa, thấy trên tòa lầu cao ngoài mười trượng có ánh đèn màu hồng nổi lên. Chàng đi về phía nào thì ngọn đèn hồng lại trỏ về phía đó, nên bất cứ tới đâu, phía dưới cũng có quan binh vây đánh. Chàng lẩm bẩm :
- Té ra ngọn đèn hồng kia tác quái.
Cánh tay chàng vươn ra, thanh trường kiếm xẹt tới như sao xa. Ánh bạch quang vừa lấp loáng, ngọn đèn hồng rớt xuống liền. Triệu Tử Nguyên nhân cơ hội này lướt qua mấy nóc nhà, quả nhiên bên dưới không còn binh đinh vây đánh nữa.
Triệu Tử Nguyên ra ngoài rồi thấy việc phòng thủ sơ sài, vì bao nhiêu người nghe mặt sau có cảnh báo đã chạy đi tiếp ứng hết. Chàng không phải phí hơi sức đã lướt tới chỗ anh em họ Trác lúc trước, nhưng bây giờ hai người cũng không còn ở đây. Triệu Tử Nguyên nghĩ tới mọi người đã ước hẹn trở về căn nhà hoang để hội ngộ, chàng liền lén lút đi về phía đó.
Chàng vẫn theo tường mặt sau tiến vào. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy trong viện vắng ngắt không một bóng người, trong lòng rất lấy làm kỳ.
Bỗng nghe một giọng nói cất lên hỏi :
- Triệu huynh đã về đấy ư?
Triệu Tử Nguyên động tâm hỏi lại :
- Đúng rồi! Tiểu đệ đã về đây. Phải chăng các hạ là Trác nhị hiệp?
Chàng nghe giống thanh âm Trác Côn nhưng ngấm ngầm lấy làm kỳ tại sao y thấy mình về lại không xuất hiện để tương kiến.
Bỗng nghe Trác Côn lại lên tiếng :
- Triệu huynh...
Y chỉ hô hai chữ Triệu huynh rồi tịt mất. Triệu Tử Nguyên liền cảm thấy có chuyện bất tường, chàng hỏi gấp :
- Tại sao Trác nhị hiệp lại không nói?
Thanh âm Trác Côn vừa rồi tựa hồ từ trong căn phòng cuối cùng phát ra.
Triệu Tử Nguyên vận công tiến vào.
Bỗng nghe Trác Côn lên giọng cấp bách :
- Triệu huynh! Thiên...
Gã nói một chữ Thiên rồi đứt đoạn khiến Triệu Tử Nguyên lo cho gã đã bị người kềm chế và còn e tình thế trước mắt rất nguy hiểm. Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa cố ý bước mạnh mấy bước, miệng cất tiếng hỏi :
- Sao Trác huynh không trả lời?
Bốn bề tịch mịch, trong viện không một bóng người. Chỉ một mình Triệu Tử Nguyên nói lui nói tới. Tuy chàng là người lớn mật mà cũng phát khiếp trước tình trạng này. Triệu Tử Nguyên vừa đi vừa quan sát động tịnh bốn bề. Đột nhiên bóng người thấp thoáng. Hai người chạy như bay lại. Triệu Tử Nguyên thở phào một cái hỏi :
- Phải chăng Đồ tiền bối?
Một người đáp :
- Đúng rồi. Té ra Triệu tiểu ca đã về trước.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tiểu tử rất băn khoăn về sự yên nguy của tiền bối, phải mau mau trở về.
Còn một vị nữa là...
Đồ Thủ Ngư Phu vội giới thiệu :
- Đây là Bạch Thạch sơn trang Trang chúa ở Sơn Tây, tên gọi Thẩm Trị Chương. Nếu lão phu không gặp Thẩm trang chúa tiếp viện thì e rằng bây giờ chưa chắc còn được tương hội với huynh đệ nữa.
Thẩm Trị Chương mới năm mươi tuổi, khí độ ung dung. Đầu mày cuối mắt lộ vẻ anh hoa tuấn tú, thật không hổ phong phạm một vị danh gia.
Triệu Tử Nguyên chấp tay hỏi :
- Thẩm trang chúa vẫn bình yên chứ?
Thẩm Trị Chương thở dài nói :
- Một lời khó nói cho hết. Lão phu được nghe Đồ huynh cho hay tiểu ca vâng mệnh Thái Ất Tước tiền bối đến giải cứu Trương thủ phụ. Không hiểu chuyện đó có thật chăng?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Thực tình đúng như vậy.
Thẩm Trị Chương đã gặp Triệu Tử Nguyên một lần. Lần ấy Tư Mã Thiên Võ muốn hành thích Trương thủ phụ, may mà không gây nên tội lỗi. Nhưng Thẩm Trị Chương vẫn chưa có ấn tượng gì về Triệu Tử Nguyên. Đêm nay lão nhìn kỹ chàng mấy lần rồi nói :
- Đấng anh hùng thường xuất phát từ tuổi thiếu niên. Hành động của tiểu ca đêm nay làm cho Cốc Định Nhất phải bỏ chạy. Lão phu rất lấy làm cao hứng.
Nguyên đêm nay Thẩm Trị Chương cũng tính đến giết Ngụy Tôn Hiền. Triệu Tử Nguyên và Đồ Thủ Ngư Phu đã thấy bóng người lướt nhanh như bay lúc trước thì chính là y. Y vẫn ẩn nấp trong bóng tối nên bao nhiêu hành động của Triệu Tử Nguyên và Đồ Thủ Ngư Phu đều lọt vào mắt y hết. Sau y thấy Đồ Thủ Ngư Phu gặp nguy hiểm mới xông ra viện trợ. Lúc đó Triệu Tử Nguyên đã tiến vào đại sảnh mà bọn người vây đánh mỗi lúc một đông. Hai người phá vòng vây chạy ra, không ngờ lại về chậm hơn Triệu Tử Nguyên một bước, khiến họ càng kính phục chàng thanh niên này.
Đồ Thủ Ngư Phu nói :
- Triệu tiểu ca võ nghệ phi thường, xem chừng chúng ta muốn cứu Thủ phụ không đến nỗi nguy nan lắm.
Triệu Tử Nguyên khiêm nhượng đáp :
- Nhị vị tiền bối quá khen mà thôi.
Đồ Thủ Ngư Phu hỏi :
- Tiểu ca về đây có phát giác ra anh em họ Trác ở Trường Bạch không?
Triệu Tử Nguyên thuật lại câu chuyện vừa qua. Thẩm Trị Chương và Đồ Thủ Ngư Phu không khỏi biến sắc, phóng tầm mắt nhìn vào căn phòng tối hậu.
Thẩm Trị Chương cất tiếng lạnh lùng nói :
- E rằng tình hình có điều bất diệu!
Đồ Thủ Ngư Phu hỏi :
- Chẳng lẽ trong này có người khác ở?
Thẩm Trị Chương gật đầu đáp :
- Nếu lão phu đoán không lầm thì Trường Bạch song anh bị người thủ tiêu rồi. Bây giờ chúng ta thử vào coi.
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu.
Ba người tiếp tục đi vào. Giữa lúc ấy trong phòng ánh đèn lóe lên.
Ba người lại gần coi thì thấy Trường Bạch song anh vẫn bình yên trong phòng, mặt mũi thộn ra, vừa trông đã biết ngay bị người điểm huyệt.
Đồ Thủ Ngư Phu toan tiến vào, thấy Trường Bạch song anh lộ vẻ nóng nảy liền dừng bước tự hỏi :
- “Bên trong có quỷ thật chăng? Nếu không thì họ thấy mình tiến vào cứu viện tất cao hứng mới phải, sao họ lại lộ vẻ bồn chồn?”
Thẩm Trị Chương hỏi :
- Đồ huynh phát giác ra điều chi?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Đồ mỗ toan bước vào giải huyệt cho hai vị thì họ lộ vẻ bồn chồn, chắc là trong phòng có ma quỷ.
Thẩm Trị Chương chau mày nói :
- Lúc chúng ta mới vào không thấy đèn lửa, sau đột nhiên sáng lòa, e rằng trong vụ này có điều chi ngoắt ngoéo...
Y chưa dứt lời bỗng nghe bên trong có tiếng huyên náo. Đồng thời trong phòng đèn lửa lại tắt phụt.
Đồ Thủ Ngư Phu la gọi :
- Trong phòng có người không?
Triệu Tử Nguyên nói :
- Hai vị chú ý mặt ngoài để tiểu nhân tiến vào coi.
Chàng không đợi hai lão Thẩm, Đồ đáp lại, đã vọt vào.
Thẩm Trị Chương vội hô :
- Coi chừng!
Triệu Tử Nguyên người còn lơ lửng trên không đã vươn tay chụp lấy cổ áo Trác Côn. Tiếp theo người chàng nhảy lùi ra. Hai chân chưa chấm đất, chàng nghe tiếng người hô :
- Động thủ!
Mấy chục mũi Phi hoàng thạch bắn ra như mưa. Triệu Tử Nguyên xoay tay một cái. Chưởng kình quạt tên rớt xuống lả tả rồi thừa cơ vọt trở về.
Giữa lúc Triệu Tử Nguyên chụp Trác Côn vọt về, Đồ Thủ Ngư Phu và Thẩm Trị Chương chưa kịp quay đầu nhìn lại, chàng đã ra ngoài rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu giải khai huyệt đạo cho Trác Côn rồi hỏi :
- Trác nhị hiệp? Vụ này ra làm sao?
Trác Côn thở phào một cái, nghếch mắt lên nhìn, đột nhiên sắc mặt tái mét.
Bọn Triệu Tử Nguyên ngó theo thì thấy Trác Thô bị tên cắm đầy mình như lông nhím.
Trác Côn gầm lên một tiếng xoay mình nhảy vọt tới. Gã thấy bào huynh bị thảm tử, toan liều mình xông vào đánh phá định nhân nhưng gã vừa chuyển động thân hình liền bị Triệu Tử Nguyên kéo lại khuyên giải :
- Xin Trác nhị hiệp bớt nỗi bi ai. Người chết không thể sống lại.
Trác Côn hai mắt đỏ ngầu miệng lắp bắp :
- Bọn chúng... bọn chúng...
Đồ Thủ Ngư Phu hỏi :
- Bọn chúng là hạng người nào?
Trác Côn đáp :
- Bọn Thát Đát...
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần buột miệng hỏi :
- Hai tên hay ba tên?
Trác Côn lắc đầu đáp :
- Chỉ có một tên.
Triệu Tử Nguyên trầm ngâm hỏi :
- Người đó là ai?
Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng hỏi lại :
- Triệu Tử Nguyên? Ngươi quên cả lão phu rồi chăng?
Triệu Tử Nguyên run lên hỏi :
- Địch Nhất Phi! Lão đấy ư?
Chàng giật mình kinh hãi. Địch Nhất Phi là người Man Di. Hắn đã chơi hai mang, một mặt đã đầu với Yên Định Viễn, một mặt ngấm ngầm cấu kết với Võ Khiếu Thu. Nay hắn lại dính líu với Ngụy Tôn Hiền là một điều ra ngoài sự tiên liệu với mọi người. Đúng là một nhân vật thâm trầm đáng sợ.
Địch Nhất Phi ở trong bóng tối đáp :
- Triệu Tử Nguyên? Công tử ngạc nhiên lắm ư? Địch mỗ xin lỗi, vì ngoài cửa còn bọn binh đinh đang chờ đợi.
Dứt lời không thấy động tĩnh gì nữa. Xem chừng dãy phòng này không còn thông lộ nào khác, chẳng hiểu Địch Nhất Phi chuồn đi lối nào?
Trác Côn tức giận nói :
- Người đó công lực cao thâm khôn lường, lại có đội Cẩm y vệ trợ lực nên anh em tại hạ chịu thất bại. Triệu huynh nhận biết hắn ư?