Edit: Hân Đinh
Beta: Thiên Bách Nguyệt
***
Đừng nói đạo diễn Chu, ngay cả Úc Lan biết thân phận giàu nhất của Cố Hồng Quân cũng bị biệt thự này làm cho kinh ngạc.
Mặc dù đây là vùng ngoại ô của thành phố Tĩnh Hải.
Mặc dù đây chính xác là người giàu nhất.
Nhưng...
Như này không phải khoa trương quá rồi sao??
Úc Lan đứng ở ban công trên tầng hai, phóng tầm mắt nhìn ra, các tòa nhà cao tầng của thành phố đều nằm xa tít ở tận đường chân trời, nhìn gần, dọc theo bãi cỏ xanh biếc, phía dưới là một khu rừng rậm tươi tốt bao phủ.
Từ nơi này trông ra, cảm giác trong không khí đều mang hương thơm tươi mát của cây cỏ.
Ngay cả Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên ở chỗ này cũng cảm giác có chút áp lực.
Mặc dù ở nhà cũng có một bảo mẫu là dì Trương nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một, biệt thự này có đến bốn tầng lầu, chỉ riêng giúp việc, bảo mẫu thôi mà đã có đến mười người, Cố Diệu Diệu vừa mới bước vào nhà đã nghe người người ân cần gọi tiểu thư làm cô có cảm giác như mình đang cầm nhầm kịch bản công chúa nhỏ nào đó.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, U U ở nơi này như cá gặp nước.
Biệt thự này lớn và xa hoa bao nhiêu hay nó có nhiều bảo mẫu giúp việc thế nào U U chẳng hề quan tâm, bởi vì bé chỉ chú ý đến bãi cỏ vô cùng vô cùng rộng lớn ở nơi này mà thôi.
"Miên Miên! Bây giờ cậu có thể vô tư chạy nhảy rồi! Vui không!!"
Miên Miên vui vẻ vẫy vẫy tai.
Sân trong nhà căn bản nói nhỏ cũng không nhỏ mà lớn cũng không lớn lắm, nhưng Miên Miên chỉ là chú cừu nhỏ nên không thấy bí bách chút nào.
Nhưng là một bé tiểu yêu thì được chạy nhảy trong bãi cỏ lớn như vậy thì đương nhiên vui hơn chứ.
Ai cũng vui vẻ sung sướng trừ Cố Khải Châu, người đang bị lãng quên trong căn nhà không còn gì.
"Cố tiên sinh..."
Dì Trương lúng túng giải thích tất cả những gì trước mắt với Cố Khải Châu.
"Những bộ quần áo trong phòng thay đồ này, phu nhân bảo tôi đóng gói cho ông, trong hành lý còn có sách và kịch bản ở phòng sách, cuộn phim trong phòng chiếu video nhỏ dưới tầng hầm và mấy dụng cụ trong nhà kho... Tôi đã thu xếp đầy đủ cho ngài."
Dì Trương không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết làm theo những gì Úc Lan dặn.
"Phu nhân nói bọn họ đang đi quay chương trình, phải ở nhà của cha ngài hai ngày, hy vọng sau khi họ trở về, ông đã thu dọn hết đồ đạc và đã đi, đi... đã đi khỏi."
Hình như dì Trương cũng cảm thấy lời này có chút phũ phàng nên giọng bà ngày càng nhỏ lại.
"Tôi biết rồi."
Cố Khải Châu xua xua tay.
"Dì ra ngoài trước đi."
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lại im lặng.
Hình như đây là lần đầu tiên Cố Khải Châu ở nhà một mình, Úc Lan và bọn nhỏ đều không ở nhà.
Tình huống lần trước cũng như vậy, cũng là lúc vợ cũ Phương Như dọn ra ngoài.
Ông cùng bà ấy vừa gặp đã yêu, nhất thời xúc động đi đến kết hôn chớp nhoáng, nhưng chỉ được hai tháng, cả hai thấy tính cách không hòa hợp, Phương Như gạt ông chuyện bà đã mang thai, đề nghị ly hôn rồi rời đi.
Đợi đến khi ông biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ thì Phương Như đã mất, vì trong lúc sinh con bà đã mắc bệnh tim nên không bao lâu liền qua đời.
Mà Cố Diệu Diệu vừa sinh ra đã được mẹ Phương Như mang đi nuôi nấng.
Chỉ trong vòng một năm thôi mà ông đã mất cả vợ lẫn con.
Cố Khải Châu nhìn tấm ảnh đặt đầu giường mà có chút thất thần.
Căn phòng trống rỗng, ông luôn cảm giác quãng thời gian mấy năm nay có chút tươi đẹp đến nỗi không chân thật.
Trước khi Úc Lan xuất hiện, hình như lúc nào ông cũng chỉ có một mình, thời thơ ấu cũng vậy, lớn lên càng cô đơn hơn, phần lớn thời gian ông đều cô đơn trong căn biệt thự trống rỗng, hai anh trai đều đi làm với ba, ông chỉ biết trốn trong phòng xem phim.
Tính ông nhẹ nhàng, mềm mại nên chẳng hợp với chuyện kinh doanh, đã thế ông còn hay có những suy nghĩ mơ mộng ngây thơ không thực tế.
Duy nhất chỉ có một lần ông cứng rắn, quyết liệt là lúc ông biết ba mình cho người sửa lại bảng nguyện vọng, nên mười tám tuổi, ông kiên quyết cắt đứt quan hệ với gia đình.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó thì thế giới của ông lại càng trống vắng hơn.
Cho đến khi Úc Lan xuất hiện, toàn bộ những thước phim đen trắng của ông cuối cùng cũng có sắc thái và âm thanh.
Từ người đơn côi nay lại có đôi, hai người rồi lại ba người, lên bốn rồi thành năm.
Ông đẩy cửa phòng ra, dường như nhìn thấy được bọn nhỏ chạy nhảy vui đùa cùng nhau ở tầng một, thấy Úc Lan đang ngồi giữa nhà tập yoga, tạo những tư thế uốn cong dẻo kỳ kỳ quái quái, sau đó thì nói với dì Trương mình muốn ăn salad ức gà.
Nếu ngay từ đầu ông thành thật không trốn tránh chuyện kia thì có lẽ cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp diễn.
"Tiên sinh?"
"Không..." Bỗng nhiên Cố Khải Châu bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần: "Không được, tôi không thể đi, tôi không dọn đồ đi đâu hết!"
Dì Trương hoảng sợ, thấy Cố Khải Châu nhất thời kích động liền vội vàng an ủi:
"Ngài đừng nóng vội, tôi cảm thấy phu nhân chỉ là đang giận dỗi, ngài cũng biết tình tình nóng nảy của vợ mình mà, ngài kiên nhẫn dỗ dành một chút là được, vợ chồng khó tránh khỏi chuyện cãi nhau, hai người cố gắng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện..."
"Bà nói đúng, cô ấy chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, sao có thể vì chuyện này mà cô ấy đòi ly hôn với tôi được chứ? Người cô ấy kết hôn là tôi mà, chứ có phải ba tôi đâu, mặc dù chuyện tôi giấu thì thật sự không đúng nhưng sao lại có thể vì vậy mà đòi ly hôn được chứ, ly hôn là chuyện lớn, cần luật sư... À đúng rồi, cô ấy có gọi luật sư chưa vậy?"
Cố Khải Châu nhớ đến chuyện này nên đột nhiên hỏi.
Tối hôm qua, dì Trương vừa đúng lúc nghe thấy: "Cái này... Hình như... Thật đúng là..."
Cố Khải Châu: "Bà... gọi cho tôi một chiếc xe cứu thương đi."
Đương nhiên tính Úc Lan không phải kiểu chỉ nói miệng suông mà không làm, thậm chí trong lúc quay phim bà còn quang minh chính đại vừa nói chuyện điện thoại với luật sư vừa xem thỏa thuận ly hôn ngay trước ống kính lớn.
"Tôi xem rồi, ừm, tốt, nhưng mà lấy 30/70 trong quỹ thì không phải quá nhiều rồi sao? Tôi nghĩ khoảng từ hai đến tám sẽ không thành vấn đề, ông có thể sửa chỗ đó..."
Ống kính cố định trong phòng không quay rõ được thứ bà đang cầm có phải là thỏa thuận ly hôn không, nhưng có người nghe được liền phát hiện có chút gì đó không đúng:
【...Nghe như đang phân chia tài sản ly hôn nhỉ? 】
【 Đoán người ta đang phân chia tài sản có phải lố quá rồi không, đây là phát sóng trực tiếp đó nha. 】
【 Đạo diễn Cố chỉ mới vắng mặt có một tập thôi mà các người nghĩ gì vậy. 】
【 Làm gì có ai ly hôn mà cười tươi rói như vậy, vẻ mặt này của Lan tỷ giống sắp ly hôn ở đâu chứ? Nói cô ấy trúng xổ số tôi còn tin nữa ấy chứ. 】
Nhưng ở mức độ nào đó, nếu ly hôn thì Úc Lan chẳng khác gì với trúng xổ số là mấy.
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp diễn ra chưa được bao lâu, nhưng vì vừa đổi qua một địa điểm mới nên tổ chương trình sắp xếp cho U U làm người dẫn chương trình ngày hôm nay, giới thiệu cho mọi người biết một chút rốt cuộc đây là nơi nào.
Chờ U U đã đọc thuộc lòng gần hết mới bắt đầu quay.
"Chào mọi người." Âm thanh con nít nhút nhát trước ống kính: "Hôm nay chúng ta đang ở nhà ông nội của con, chú Chu nói mọi người chưa biết đây là đâu nên để con giới thiệu sơ cho mọi người."
Ống kính quay một căn biệt thự trên đỉnh núi, nhìn không thấy điểm cuối, cách đó không xa có thể thấy Miên Miên vì chạy nhiều quá nên mệt mỏi nằm dài trên bãi cỏ.
【...Tôi chỉ muốn biết nơi này vẫn còn trong nước sao?】
【 Vừa rồi ống kính máy quay có quay tới tòa nhà quen thuộc, tôi chắc chắn đây là quân Tĩnh Hải, nhưng nếu không phải tôi có xem sơ giá nhà ở vùng ngoại ô của quận Tĩnh Hải thì có lẽ tôi đã cho rằng mua nhà ở ngoại ô được tặng thêm quả núi. 】
【 Thật ngại quá... trong nhà đạo diễn Cố có quặng mỏ à? Nếu có thì nhớ tuân theo luật pháp cơ bản nha?? 】
【 Sao tôi cứ nhớ là người ta bảo bố mẹ của đạo diễn Cố đã chết rồi nhỉ? 】
【 Không phải đâu, hình như đạo diễn Cố chưa từng nói vậy, nhưng sao lại không nhắc đến chứ! Nếu tôi có ba ruột giàu có như vậy thì tôi cầm loa bắc kèn khoe mỗi ngày rồi. 】
【 Ha ha ha U U của chúng ta càng nhìn càng thấy giống một tiểu công chúa! 】
Thật ra U U cũng không biết nơi này có gì để giới thiệu nữa, nhưng bé vẫn thành thật chỉ vào từng cái và nói: "Cái này là đài phun nước."
"Bên kia là phòng ở."
"Dưới chân núi bên kia là nhà kho."
"Phía sau sân nhà là bãi đỗ xe."
"Sau đó bên này là..."
U U đang nói, bỗng nhiên từ nơi hướng tay bé chỉ có một người vọt ra.
Cố Khải Châu thuần thục tự nhiên từ từ bò ra, nhưng không ngờ vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp nhiều ống kính máy quay và ánh mắt nhân viên như vậy, còn có biểu cảm hoảng sợ của con gái út nữa.
【 Mẹ kiếp!!!! Dọa lão tử giật nảy mình!!! 】
【 Tôi còn nghĩ đó là một con chuột bự vừa chạy ra khỏi bụi cây nữa chứ!! 】
【 Đây có phải là kịch bản của tổ chương trình không vậy? Không phải chứ, nếu thật vậy tôi nhất định bắt sống đứa đã dọa chết lão tử! 】
Cố Khải Châu cũng rất bất ngờ.
Nơi này vốn dĩ là nơi bí mật, nó nối với nhà kho dưới chân núi, ông đã khám phá ra từ khi còn nhỏ nên đã thường xuyên từ nơi này lẻn ra ngoài chơi.
Lúc mới lên núi ông còn bị bảo vệ chặn lại, ông cũng muốn gọi cho đạo diễn Chu nhưng mà hôm qua ông ta nói Cố Khải Châu không cần tới, Úc Lan đã nói có thể ghi hình mấy đứa nhỏ nhưng nếu có con thì không được có ông, cho nên ông khá chắc đạo diễn Chu sẽ khuyên ông quay trở về.
Lúc này ông còn tưởng lẻn vào được rồi, tiền trảm hậu tấu.
Đâu ngờ đúng lúc U U đang giới thiệu biệt thự cho mọi người, rồi còn bị ống kính quay lại?
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình trước hành động bất ngờ này của Cố Khải Châu.
Do đang phát sóng trực tiếp nên không thể đuổi ông đi được.
Hơn thế trước mặt nhiều người như thế thì lấy lý do gì hợp lý để qua mặt đây.
Đạo diễn Chu sức đầu mẻ trán, U U chớp chớp mắt, vui vẻ nói: "Thì ra ba muốn tạo cho chúng ta bất ngờ!"
Cố Khải Châu sửng sốt.
"Khó trách mẹ nói hôm nay ba có việc nên không thể đến, có phải ba muốn cho mẹ một bất ngờ không?"
Cũng không trách sao U U lại suy nghĩ như vậy, bình thường Cố Khải Châu cũng hay tạo những bất ngờ nhỏ như vậy trong các ngày kỷ niệm, đôi khi còn để bọn nhóc cùng hỗ trợ mình nên U U theo bản năng mà nghĩ đây cũng chỉ là một trò đùa vui.
"Con biết rồi, vì mẹ giận ba nên ba lén tới để dỗ dành cho mẹ vui đúng không?"
Cố Khải Châu:...Không, ông cảm thấy bây giờ ông mà xuất hiện chỉ như thêm dầu vào lửa.
Nhưng U U đã nói như vậy thì Cố Khải Châu chỉ biết vừa phủi đất trên người vừa thuận theo bé mà trả lời: "Ừm, đúng vậy... Mẹ con đang không vui nên ba đang cố gắng nghĩ cách làm sao cho bà ấy cười đây."
Mặc dù hôm qua U U chứng kiến hết cảnh ba nhận ông nội, nhưng bé vẫn chẳng thể nào hiểu vì sao Úc Lan lại tức giận nên bé ngồi xếp bằng trên mặt cỏ rồi hỏi: "Ba nghĩ được cách nào chưa?"
Cố Khải Châu gãi gãi đầu: "Chưa..."
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của ba, U U tự động trở thành người hòa giải có trách nhiệm, tuy rằng chẳng biết gì hết nhưng bé vẫn theo trình tự đặt câu hỏi: "Vậy ba biết vì sao mẹ không vui không?"
Ánh mắt cô bé trong trẻo, nhìn một cái là nhìn chằm chằm đến cùng.
"...Biết." Cố Khải Châu ngồi đối mặt với U U, thở dài một tiếng nói: "Bởi vì ba nói dối mẹ, không cho bà ấy biết đầu tiên."
"Còn gì nữa?"
"Vợ chồng thì phải thẳng thắn với nhau, không nên có bí mật, nhất là chuyện lớn như vậy, đây là biểu hiện không tôn trọng mẹ con."
"Chỉ có vậy thôi ạ?"
"...Nhận sai thì cũng vô dụng, ba nên thẳng thắn nói chuyện với bà ấy, mẹ cần lời xin lỗi và một lời giải thích."
Đúng rồi...
Bà ấy cần một lời giải thích thôi mà.
Thấy Cố Khải Châu có vẻ thông suốt, đột nhiên khôi phục thần thái, U U nghe chữ được chữ mất hài lòng gật đầu, bé có cảm giác như mình vừa tạo nên thành tựu.
Mặc dù bé chẳng biết phải giải thích thế nào, nhưng chuyện này với việc bé ăn vụng trong lớp bị giáo viên bắt được thì giống nhau nhỉ, đều cần viết bản kiểm điểm!
"Vâng! Đúng vậy!"
U U giống như một người lớn, bé vỗ vai ba rồi tìm nhân viên nhờ họ lấy giùm cho giấy bút, nghiêm túc nói: "Ba cứ viết những chuyện mà ba đã giấu ra đi, viết sao cho chân thành chút!"
Cố Khải Châu cảm thấy hợp lý, nên nhận lấy giấy bút rồi nghe theo lời U U.
"Ba ơi, chúng ta bắt đầu từ chuyện ba tè dầm lần đầu tiên đi!"2
Cố Khải Châu:...?
Bắt đầu từ chuyện tè dầm, nó có đi xa quá không!!!
10/6/2022
Beta: Thiên Bách Nguyệt
***
Đừng nói đạo diễn Chu, ngay cả Úc Lan biết thân phận giàu nhất của Cố Hồng Quân cũng bị biệt thự này làm cho kinh ngạc.
Mặc dù đây là vùng ngoại ô của thành phố Tĩnh Hải.
Mặc dù đây chính xác là người giàu nhất.
Nhưng...
Như này không phải khoa trương quá rồi sao??
Úc Lan đứng ở ban công trên tầng hai, phóng tầm mắt nhìn ra, các tòa nhà cao tầng của thành phố đều nằm xa tít ở tận đường chân trời, nhìn gần, dọc theo bãi cỏ xanh biếc, phía dưới là một khu rừng rậm tươi tốt bao phủ.
Từ nơi này trông ra, cảm giác trong không khí đều mang hương thơm tươi mát của cây cỏ.
Ngay cả Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên ở chỗ này cũng cảm giác có chút áp lực.
Mặc dù ở nhà cũng có một bảo mẫu là dì Trương nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một, biệt thự này có đến bốn tầng lầu, chỉ riêng giúp việc, bảo mẫu thôi mà đã có đến mười người, Cố Diệu Diệu vừa mới bước vào nhà đã nghe người người ân cần gọi tiểu thư làm cô có cảm giác như mình đang cầm nhầm kịch bản công chúa nhỏ nào đó.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, U U ở nơi này như cá gặp nước.
Biệt thự này lớn và xa hoa bao nhiêu hay nó có nhiều bảo mẫu giúp việc thế nào U U chẳng hề quan tâm, bởi vì bé chỉ chú ý đến bãi cỏ vô cùng vô cùng rộng lớn ở nơi này mà thôi.
"Miên Miên! Bây giờ cậu có thể vô tư chạy nhảy rồi! Vui không!!"
Miên Miên vui vẻ vẫy vẫy tai.
Sân trong nhà căn bản nói nhỏ cũng không nhỏ mà lớn cũng không lớn lắm, nhưng Miên Miên chỉ là chú cừu nhỏ nên không thấy bí bách chút nào.
Nhưng là một bé tiểu yêu thì được chạy nhảy trong bãi cỏ lớn như vậy thì đương nhiên vui hơn chứ.
Ai cũng vui vẻ sung sướng trừ Cố Khải Châu, người đang bị lãng quên trong căn nhà không còn gì.
"Cố tiên sinh..."
Dì Trương lúng túng giải thích tất cả những gì trước mắt với Cố Khải Châu.
"Những bộ quần áo trong phòng thay đồ này, phu nhân bảo tôi đóng gói cho ông, trong hành lý còn có sách và kịch bản ở phòng sách, cuộn phim trong phòng chiếu video nhỏ dưới tầng hầm và mấy dụng cụ trong nhà kho... Tôi đã thu xếp đầy đủ cho ngài."
Dì Trương không biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết làm theo những gì Úc Lan dặn.
"Phu nhân nói bọn họ đang đi quay chương trình, phải ở nhà của cha ngài hai ngày, hy vọng sau khi họ trở về, ông đã thu dọn hết đồ đạc và đã đi, đi... đã đi khỏi."
Hình như dì Trương cũng cảm thấy lời này có chút phũ phàng nên giọng bà ngày càng nhỏ lại.
"Tôi biết rồi."
Cố Khải Châu xua xua tay.
"Dì ra ngoài trước đi."
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng lại im lặng.
Hình như đây là lần đầu tiên Cố Khải Châu ở nhà một mình, Úc Lan và bọn nhỏ đều không ở nhà.
Tình huống lần trước cũng như vậy, cũng là lúc vợ cũ Phương Như dọn ra ngoài.
Ông cùng bà ấy vừa gặp đã yêu, nhất thời xúc động đi đến kết hôn chớp nhoáng, nhưng chỉ được hai tháng, cả hai thấy tính cách không hòa hợp, Phương Như gạt ông chuyện bà đã mang thai, đề nghị ly hôn rồi rời đi.
Đợi đến khi ông biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ thì Phương Như đã mất, vì trong lúc sinh con bà đã mắc bệnh tim nên không bao lâu liền qua đời.
Mà Cố Diệu Diệu vừa sinh ra đã được mẹ Phương Như mang đi nuôi nấng.
Chỉ trong vòng một năm thôi mà ông đã mất cả vợ lẫn con.
Cố Khải Châu nhìn tấm ảnh đặt đầu giường mà có chút thất thần.
Căn phòng trống rỗng, ông luôn cảm giác quãng thời gian mấy năm nay có chút tươi đẹp đến nỗi không chân thật.
Trước khi Úc Lan xuất hiện, hình như lúc nào ông cũng chỉ có một mình, thời thơ ấu cũng vậy, lớn lên càng cô đơn hơn, phần lớn thời gian ông đều cô đơn trong căn biệt thự trống rỗng, hai anh trai đều đi làm với ba, ông chỉ biết trốn trong phòng xem phim.
Tính ông nhẹ nhàng, mềm mại nên chẳng hợp với chuyện kinh doanh, đã thế ông còn hay có những suy nghĩ mơ mộng ngây thơ không thực tế.
Duy nhất chỉ có một lần ông cứng rắn, quyết liệt là lúc ông biết ba mình cho người sửa lại bảng nguyện vọng, nên mười tám tuổi, ông kiên quyết cắt đứt quan hệ với gia đình.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó thì thế giới của ông lại càng trống vắng hơn.
Cho đến khi Úc Lan xuất hiện, toàn bộ những thước phim đen trắng của ông cuối cùng cũng có sắc thái và âm thanh.
Từ người đơn côi nay lại có đôi, hai người rồi lại ba người, lên bốn rồi thành năm.
Ông đẩy cửa phòng ra, dường như nhìn thấy được bọn nhỏ chạy nhảy vui đùa cùng nhau ở tầng một, thấy Úc Lan đang ngồi giữa nhà tập yoga, tạo những tư thế uốn cong dẻo kỳ kỳ quái quái, sau đó thì nói với dì Trương mình muốn ăn salad ức gà.
Nếu ngay từ đầu ông thành thật không trốn tránh chuyện kia thì có lẽ cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp diễn.
"Tiên sinh?"
"Không..." Bỗng nhiên Cố Khải Châu bừng tỉnh, khôi phục lại tinh thần: "Không được, tôi không thể đi, tôi không dọn đồ đi đâu hết!"
Dì Trương hoảng sợ, thấy Cố Khải Châu nhất thời kích động liền vội vàng an ủi:
"Ngài đừng nóng vội, tôi cảm thấy phu nhân chỉ là đang giận dỗi, ngài cũng biết tình tình nóng nảy của vợ mình mà, ngài kiên nhẫn dỗ dành một chút là được, vợ chồng khó tránh khỏi chuyện cãi nhau, hai người cố gắng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện..."
"Bà nói đúng, cô ấy chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, sao có thể vì chuyện này mà cô ấy đòi ly hôn với tôi được chứ? Người cô ấy kết hôn là tôi mà, chứ có phải ba tôi đâu, mặc dù chuyện tôi giấu thì thật sự không đúng nhưng sao lại có thể vì vậy mà đòi ly hôn được chứ, ly hôn là chuyện lớn, cần luật sư... À đúng rồi, cô ấy có gọi luật sư chưa vậy?"
Cố Khải Châu nhớ đến chuyện này nên đột nhiên hỏi.
Tối hôm qua, dì Trương vừa đúng lúc nghe thấy: "Cái này... Hình như... Thật đúng là..."
Cố Khải Châu: "Bà... gọi cho tôi một chiếc xe cứu thương đi."
Đương nhiên tính Úc Lan không phải kiểu chỉ nói miệng suông mà không làm, thậm chí trong lúc quay phim bà còn quang minh chính đại vừa nói chuyện điện thoại với luật sư vừa xem thỏa thuận ly hôn ngay trước ống kính lớn.
"Tôi xem rồi, ừm, tốt, nhưng mà lấy 30/70 trong quỹ thì không phải quá nhiều rồi sao? Tôi nghĩ khoảng từ hai đến tám sẽ không thành vấn đề, ông có thể sửa chỗ đó..."
Ống kính cố định trong phòng không quay rõ được thứ bà đang cầm có phải là thỏa thuận ly hôn không, nhưng có người nghe được liền phát hiện có chút gì đó không đúng:
【...Nghe như đang phân chia tài sản ly hôn nhỉ? 】
【 Đoán người ta đang phân chia tài sản có phải lố quá rồi không, đây là phát sóng trực tiếp đó nha. 】
【 Đạo diễn Cố chỉ mới vắng mặt có một tập thôi mà các người nghĩ gì vậy. 】
【 Làm gì có ai ly hôn mà cười tươi rói như vậy, vẻ mặt này của Lan tỷ giống sắp ly hôn ở đâu chứ? Nói cô ấy trúng xổ số tôi còn tin nữa ấy chứ. 】
Nhưng ở mức độ nào đó, nếu ly hôn thì Úc Lan chẳng khác gì với trúng xổ số là mấy.
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp diễn ra chưa được bao lâu, nhưng vì vừa đổi qua một địa điểm mới nên tổ chương trình sắp xếp cho U U làm người dẫn chương trình ngày hôm nay, giới thiệu cho mọi người biết một chút rốt cuộc đây là nơi nào.
Chờ U U đã đọc thuộc lòng gần hết mới bắt đầu quay.
"Chào mọi người." Âm thanh con nít nhút nhát trước ống kính: "Hôm nay chúng ta đang ở nhà ông nội của con, chú Chu nói mọi người chưa biết đây là đâu nên để con giới thiệu sơ cho mọi người."
Ống kính quay một căn biệt thự trên đỉnh núi, nhìn không thấy điểm cuối, cách đó không xa có thể thấy Miên Miên vì chạy nhiều quá nên mệt mỏi nằm dài trên bãi cỏ.
【...Tôi chỉ muốn biết nơi này vẫn còn trong nước sao?】
【 Vừa rồi ống kính máy quay có quay tới tòa nhà quen thuộc, tôi chắc chắn đây là quân Tĩnh Hải, nhưng nếu không phải tôi có xem sơ giá nhà ở vùng ngoại ô của quận Tĩnh Hải thì có lẽ tôi đã cho rằng mua nhà ở ngoại ô được tặng thêm quả núi. 】
【 Thật ngại quá... trong nhà đạo diễn Cố có quặng mỏ à? Nếu có thì nhớ tuân theo luật pháp cơ bản nha?? 】
【 Sao tôi cứ nhớ là người ta bảo bố mẹ của đạo diễn Cố đã chết rồi nhỉ? 】
【 Không phải đâu, hình như đạo diễn Cố chưa từng nói vậy, nhưng sao lại không nhắc đến chứ! Nếu tôi có ba ruột giàu có như vậy thì tôi cầm loa bắc kèn khoe mỗi ngày rồi. 】
【 Ha ha ha U U của chúng ta càng nhìn càng thấy giống một tiểu công chúa! 】
Thật ra U U cũng không biết nơi này có gì để giới thiệu nữa, nhưng bé vẫn thành thật chỉ vào từng cái và nói: "Cái này là đài phun nước."
"Bên kia là phòng ở."
"Dưới chân núi bên kia là nhà kho."
"Phía sau sân nhà là bãi đỗ xe."
"Sau đó bên này là..."
U U đang nói, bỗng nhiên từ nơi hướng tay bé chỉ có một người vọt ra.
Cố Khải Châu thuần thục tự nhiên từ từ bò ra, nhưng không ngờ vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp nhiều ống kính máy quay và ánh mắt nhân viên như vậy, còn có biểu cảm hoảng sợ của con gái út nữa.
【 Mẹ kiếp!!!! Dọa lão tử giật nảy mình!!! 】
【 Tôi còn nghĩ đó là một con chuột bự vừa chạy ra khỏi bụi cây nữa chứ!! 】
【 Đây có phải là kịch bản của tổ chương trình không vậy? Không phải chứ, nếu thật vậy tôi nhất định bắt sống đứa đã dọa chết lão tử! 】
Cố Khải Châu cũng rất bất ngờ.
Nơi này vốn dĩ là nơi bí mật, nó nối với nhà kho dưới chân núi, ông đã khám phá ra từ khi còn nhỏ nên đã thường xuyên từ nơi này lẻn ra ngoài chơi.
Lúc mới lên núi ông còn bị bảo vệ chặn lại, ông cũng muốn gọi cho đạo diễn Chu nhưng mà hôm qua ông ta nói Cố Khải Châu không cần tới, Úc Lan đã nói có thể ghi hình mấy đứa nhỏ nhưng nếu có con thì không được có ông, cho nên ông khá chắc đạo diễn Chu sẽ khuyên ông quay trở về.
Lúc này ông còn tưởng lẻn vào được rồi, tiền trảm hậu tấu.
Đâu ngờ đúng lúc U U đang giới thiệu biệt thự cho mọi người, rồi còn bị ống kính quay lại?
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình trước hành động bất ngờ này của Cố Khải Châu.
Do đang phát sóng trực tiếp nên không thể đuổi ông đi được.
Hơn thế trước mặt nhiều người như thế thì lấy lý do gì hợp lý để qua mặt đây.
Đạo diễn Chu sức đầu mẻ trán, U U chớp chớp mắt, vui vẻ nói: "Thì ra ba muốn tạo cho chúng ta bất ngờ!"
Cố Khải Châu sửng sốt.
"Khó trách mẹ nói hôm nay ba có việc nên không thể đến, có phải ba muốn cho mẹ một bất ngờ không?"
Cũng không trách sao U U lại suy nghĩ như vậy, bình thường Cố Khải Châu cũng hay tạo những bất ngờ nhỏ như vậy trong các ngày kỷ niệm, đôi khi còn để bọn nhóc cùng hỗ trợ mình nên U U theo bản năng mà nghĩ đây cũng chỉ là một trò đùa vui.
"Con biết rồi, vì mẹ giận ba nên ba lén tới để dỗ dành cho mẹ vui đúng không?"
Cố Khải Châu:...Không, ông cảm thấy bây giờ ông mà xuất hiện chỉ như thêm dầu vào lửa.
Nhưng U U đã nói như vậy thì Cố Khải Châu chỉ biết vừa phủi đất trên người vừa thuận theo bé mà trả lời: "Ừm, đúng vậy... Mẹ con đang không vui nên ba đang cố gắng nghĩ cách làm sao cho bà ấy cười đây."
Mặc dù hôm qua U U chứng kiến hết cảnh ba nhận ông nội, nhưng bé vẫn chẳng thể nào hiểu vì sao Úc Lan lại tức giận nên bé ngồi xếp bằng trên mặt cỏ rồi hỏi: "Ba nghĩ được cách nào chưa?"
Cố Khải Châu gãi gãi đầu: "Chưa..."
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của ba, U U tự động trở thành người hòa giải có trách nhiệm, tuy rằng chẳng biết gì hết nhưng bé vẫn theo trình tự đặt câu hỏi: "Vậy ba biết vì sao mẹ không vui không?"
Ánh mắt cô bé trong trẻo, nhìn một cái là nhìn chằm chằm đến cùng.
"...Biết." Cố Khải Châu ngồi đối mặt với U U, thở dài một tiếng nói: "Bởi vì ba nói dối mẹ, không cho bà ấy biết đầu tiên."
"Còn gì nữa?"
"Vợ chồng thì phải thẳng thắn với nhau, không nên có bí mật, nhất là chuyện lớn như vậy, đây là biểu hiện không tôn trọng mẹ con."
"Chỉ có vậy thôi ạ?"
"...Nhận sai thì cũng vô dụng, ba nên thẳng thắn nói chuyện với bà ấy, mẹ cần lời xin lỗi và một lời giải thích."
Đúng rồi...
Bà ấy cần một lời giải thích thôi mà.
Thấy Cố Khải Châu có vẻ thông suốt, đột nhiên khôi phục thần thái, U U nghe chữ được chữ mất hài lòng gật đầu, bé có cảm giác như mình vừa tạo nên thành tựu.
Mặc dù bé chẳng biết phải giải thích thế nào, nhưng chuyện này với việc bé ăn vụng trong lớp bị giáo viên bắt được thì giống nhau nhỉ, đều cần viết bản kiểm điểm!
"Vâng! Đúng vậy!"
U U giống như một người lớn, bé vỗ vai ba rồi tìm nhân viên nhờ họ lấy giùm cho giấy bút, nghiêm túc nói: "Ba cứ viết những chuyện mà ba đã giấu ra đi, viết sao cho chân thành chút!"
Cố Khải Châu cảm thấy hợp lý, nên nhận lấy giấy bút rồi nghe theo lời U U.
"Ba ơi, chúng ta bắt đầu từ chuyện ba tè dầm lần đầu tiên đi!"2
Cố Khải Châu:...?
Bắt đầu từ chuyện tè dầm, nó có đi xa quá không!!!
10/6/2022