Đầu hạ, tiếng ve bắt đầu vang lên.
Tháng sáu ngày càng gần, các bạn nhỏ lớp 6 sắp tốt nghiệp không khỏi trở nên vội vàng.
"Này Khương Đường, cậu sẽ học trường cấp 2 nào?"
Thời gian ăn trưa ở căn tin, Đàm Duệ nói với bạn cùng bàn của U U là Khương Đường về chuyện trường mới.
"Không phải trước đó đã nói với cậu, tôi đã thi đậu kỳ thi tuyển sinh mùa xuân thử của THCS Nhất Trung à?"
Lúc này Đàm Duệ mới nhớ ra, hình như là có chuyện này.
Giọng điệu của cậu ta có chút ngưỡng mộ: "Không phải ba ngày thì hết hai ngày cậu đã xin nghỉ để đóng phim sao? Vì sao vẫn có thể thi đậu Nhất Trung..."
Còn lừa bọn họ rằng bản thân cô không có thời gian học bài!
Học bá không thể thành thật một chút sao!
So sánh với nhau, Đàm Duệ cảm thấy bản thân liều sống liều chết học tập để thi đậu Nhất Trung không hề lợi hại chút nào.
"Vậy còn U U... U U?"
Ba người đang xếp hàng trước kính chắn quầy lấy thức ăn của căn tin, U U đứng ở phía trước, dường như không hề chú ý đến đề tài mà hai người phía sau đang thảo luận.
Khương Đường bất đắc dĩ giải thích với Đàm Duệ thay bé.
"Cậu ấy cũng học Nhất Trung, nhưng vì là học sinh thể dục nên sau này cậu ấy chỉ học buổi sáng ở trường, còn lại thì phải đến sân thể thao gần trường luyện tập.
Nghe bảo huấn luyện viên Doãn mong bé có thể tham gia cuộc thi trượt băng nghệ thuật toàn quốc vào năm sau, vì vậy phải tăng cường huấn luyện, không thể chậm trễ.
Nhưng mà so với việc sắp tham gia thi đấu, lúc này hiển nhiên U U càng để ý sườn heo chua ngọt ngày càng gần ở trước mắt.
Còn ba người nữa là đến bé!
Hôm nay bé nhất định có thể ăn được!!
Không thể trách U U thèm sườn heo chua ngọt như vậy, bởi vì theo số tuổi ngày càng tăng, huấn luyện viên Doãn khống chế việc ăn uống của bé ngày càng nghiêm khắc, thậm chí còn liên lạc với cả Cố Khải Châu và Úc Lan, thế nên bé không thể tùy tiện ăn đồ dầu mỡ chiên nướng.
Hôm nay khó lắm mới có một ngày dì Trương xin nghỉ, không ai đến trường đưa cơm cho, U U đương nhiên muốn ăn một miếng sườn heo chua ngọt bé thèm đã lâu!
"Cố, Cố U U..."
U U hết sức chăm chú chờ đến lượt lấy thức ăn, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
Không phải là âm thanh của Khương Đường hay Đàm Duệ, bé vừa quay đầu đã thấy ủy viên thể dục ở lớp bên cạnh.
U U nghiêng đầu đánh giá khuôn mặt ửng đỏ của cậu ta: "Có việc gì sao?"
Có chuyện thì mau nói, bé còn đang chờ được ăn xương sườn đó!!
Vốn tưởng rằng hỏi rồi thì cậu ta sẽ nhanh chóng nói xong, không ngờ U U vừa hỏi, mặt người này càng đỏ hơn, một chữ cũng không nói được.
Khương Đường và Đàm Duệ ở đằng sau nhìn, âm thầm châu đầu ghé tai: "Cậu ta lại tới nữa."
"Lại?"
"Cậu đi đóng phim nên không biết, mỗi ngày cậu ta đều tới lớp tụi mình ngồi xổm, lúc tập thể dục giữa giờ thì mắt đều dán chặt vào người U U!"
"Ồ à..."
Bởi vì biểu hiện ưu tú trong phim của Cố Khải Châu mà mấy năm nay Khương Đường trở thành ngôi sao nhí rất quen thuộc trước công chúng.
Không nói đến việc nổi tiếng cỡ nào, nhưng thời gian thành thật đi học quả thật rất ít.
Cô nhìn thân hình mảnh khảnh của U U, không mấy ngạc nhiên nói: "Tôi biết ngay mà, mấy cậu học sinh này sớm muộn gì cũng sẽ hối hận vì đôi mắt mù của mình."
Thiếu nữ nhỏ nhắn có đuôi tóc tết xinh xắn, chiếc gáy hình cung xinh đẹp, dọc theo tuyến cổ và đường vai là một thân hình hoàn hảo nhờ hằng năm luyện múa ba lê và trượt băng nghệ thuật.
Cô gái nhỏ sắp tròn mười hai tuổi tuy đã không còn sự mũm mĩm của một đứa bé, nhưng hơi thở hồn nhiên đáng yêu lại được bảo tồn hoàn hảo.
Đôi mắt hạnh như quả nho mọng nước dù khi không cười thì cũng có chút trẻ con và ngây thơ tự nhiên, nếu cười lên, đuôi mắt khẽ nhướng lên ẩn chứa nét kinh diễm, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.
Khương Đường ở phía sau rất thích thú mà nhìn cậu bạn học thẹn thùng đến đỏ mặt.
Lúc học lớp 1 chỉ thấy U U đáng yêu, hiện tại ngó khắp nơi mới phát hiện không ai đẹp hơn bé đi?
Ủy viên thể dục đứng cạnh U U quả thật đã phát hiện điều này.
Nhưng vì phát hiện quá rõ nên cậu ta chỉ chạm mắt bé trong giây lát đã cảm thấy đầu óc loạn như cuộn chỉ rối, một lúc lâu vẫn chưa thể nói rõ mình muốn gì.
U U đang vô cùng bận rộn nhìn chằm chằm sườn heo chua ngọt rồi lại liếc nhìn cậu ta, dùng ánh mắt ý bảo cậu ta có thể nói nhanh một chút hay không.
Sườn heo chua ngọt của bé thật sự không đợi được người!
"Chuyện, chuyện này..." Ủy viên thể dục rốt cuộc cũng lấy hết can đảm mở miệng, tuy thường ngày âm thanh của cậu ta rất lớn nhưng hiện tại lại nhỏ đến nghe không rõ.
U U mắt thấy sắp đến lượt mình, khó tránh khỏi có chút không tập trung.
Bên cạnh vẫn còn một hàng người nữa, nếu bản thân chậm một tí, bị người bên hàng khác cướp đi thì biết phải làm sao đây?
Nhưng ủy viên thể dục đối diện thấy bé không tập trung thì hơi sốt ruột, ngay lúc người phía trước U U bưng đồ ăn đi rồi, bé vừa muốn tiến lên lấy món sườn heo chua ngọt yêu dấu của mình...
"U U!" Ủy viên thể dục giữ bé lại: "Năm, năm học sau, cậu học Bát Trung, hay, hay là Nhất Trung vậy!"
Thiếu niên có chút sốt ruột nên đã vô tình nói thành lời.
U U bị dọa sợ, chớp chớp mắt: "Mình học Nhất Trung... Sao vậy?"
Thiếu niên nhỏ cuối cùng cũng hỏi được thì thở phào một hơi, lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Cậu cuống quýt buông lỏng cánh tay của U U, lòng bàn tay nóng hổi, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào.
U U cũng không nghĩ sâu về lý do cậu ta hỏi chuyện này, bởi vì giây tiếp theo, bé đã tận mắt nhìn thấy bạn học hàng bên lấy đi phần sườn heo chua ngọt cuối cùng.
U U: QAQ
Dì lấy thức ăn thấy hai mắt U U dại ra, sững sờ nhìn cái khay trống trơn kia thì hỏi: "Bạn học này muốn ăn cái gì?"
Khóe môi U U run rẩy, giọng nói có chút tủi thân: "Sườn heo chua ngọt..."
Dì lấy thức ăn khó xử nói: "Sườn heo chua ngọt đã hết rồi, không thì con lấy gan heo đi?"
Đôi mắt của thiếu nữ nhỏ đứng trước kính chắn quầy thức ăn lập tức nổi lên một tầng hơi nước: "Con không ăn gan heo, thật sự không còn chút nào ạ? Một nửa cũng không có ạ??"
Thiếu nữ đáng thương vô cùng, đến khuôn mặt cũng áp sát vào cửa kính, dì lấy thức ăn nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy lại sắp khóc vì một phần sườn heo chua cũng cũng lo lắng không nguôi.
"Ai u thật sự không còn, nếu không ăn gan heo thì dì cho con thịt xào ớt nhiều chút vậy."
Dì lấy thức ăn múc hai thìa thịt đầy.
Bạn học phía sau trừng lớn mắt: "Sao dì có thể bất công như vậy! Bình thường dì múc cho con một thìa còn phải rung lắc hai lần nữa!"
"Dì không có, cậu bạn này đừng có nói bừa."
U U bưng khay thức ăn, sống không còn gì luyến tiếc đi khỏi hàng. Ủy viên thể dục chậm chạp khiến bé bị cướp sườn xào chua ngọt kia dường như cũng biết mình đã làm sai, tay chân luống cuống đi theo phía sau xin lỗi: "Thật xin lỗi, xin lỗi rất nhiều, hay là để mình dẫn cậu đi ăn thứ khác? Sau giờ học mình mời cậu đi uống trà sữa được không?"
U U chép miệng, âm thanh có chút nức nở: "Mình không thể uống trà sữa."
Cậu ta sửng sốt: "Hửm? À đúng rồi, cậu cũng là học sinh thể dục, không thể ăn mấy thứ này."
Nói xong cậu ta mới nhớ tới.
"Vậy sườn heo chua ngọt..." Cái này cũng không thể ăn được đi?
Nhắc tới chuyện này, U U càng thêm uất ức.
Vốn dĩ bé muốn hung dữ trách móc, kết quả vừa mở miệng lại trở thành khóc nức nở thê thảm: "Cả hai tháng qua mình đều không ăn được, hôm nay mới muốn ăn một lần!"
Cô gái nhỏ có lông mi cao vút cúi đầu, mắt hạnh ngấn nước, trông vô cùng tủi thân.
Bé biết không thể ăn.
Nhưng bé lại thèm có được không!
Hai tháng lén ăn một lần cũng không cho là sao!!
Quá khó khăn! Đồ ăn ngon nhiều như vậy lại không cho người ta ăn, cuộc sống này còn có ý nghĩa gì!
Ủy viên thể dục chỉ hỏi một câu, cậu ta căn bản không biết mình đã dẫm phải cái ngòi nổ nào đã thấy U U chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
"Ối? Này này này? Sao, sao cậu lại khóc???"
Không, không phải chỉ là một phần sườn heo chua ngọt thôi sao?
U U cả người đều bay màu vừa khóc vừa ăn xong một khay thịt xào ớt cay, trong lúc đó còn có thiếu niên lắp bắp xin lỗi bên cạnh.
Thật đau khổ.
Buổi chiều, U U ghé vào trên bàn, nghe cánh quạt trên đầu kêu kẽo kẹt, có cảm giác tiết thể dục tiếp theo không thể vui nổi.
"Khương Đường... Cậu có mang "cái kia" không?"
"À, cậu tới "cái kia" rồi? Để mình tìm xem, hình như là có mang theo..."
"Thật may là cậu có! Trong lớp mình chỉ có mỗi cậu và Hướng Dĩnh Dĩnh biết chuyện này, nếu cậu không có thì mình thảm rồi!"
U U ghé vào trên bàn nhìn Khương Đường và một bạn nữ khác lén lút nói thầm gì đó, còn có những ám hiệu bí mật như cái này cái kia mà không hiểu gì.
"Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?" Bé ủ rũ hỏi.
Cô bạn kia ghé sát vào lỗ tai U U nói: "Chính là "cái kia" đó, cậu không biết à?"
Độ tuổi mười hai mười ba là độ tuổi khá kỳ diệu với rất nhiều nữ sinh.
Sự thay đổi sinh lý vô thanh vô tức trở thành một đường ranh giới vô hình, cô gái tới "cái kia" tựa như bước một bước đầu tiên vào giai đoạn khác biệt với các bạn đồng trang lứa, có bí mật nhỏ thuộc về riêng mình.
Rất hiển nhiên, U U còn chưa có bí mật nhỏ này.
Khương Đường thấy bé vẫn bày ra vẻ mặt ngây thơ, giải thích rõ ràng ở bên tai bé: "Cậu ấy đang nói đến kỳ kinh nguyệt."
Lúc này U U mới bừng tỉnh đại ngộ.
Không phải bé không biết chuyện này, chỉ là hai người họ đánh đố kiểu cái kia cái này, bé quả thật nghe không hiểu, bởi vì Úc Lan và Cố Diệu Diệu ở nhà không nói như vậy.
"Nên là cậu tìm Đường Đường muốn hỏi băng vệ sinh à?" U U thắc mắc hỏi: "Vậy cậu nói thẳng là được rồi, vì sao phải lén lút như vậy?"
U U thật sự chỉ nói với âm lượng bình thường, nhưng cô bạn kia lại khẩn trương tiến tới che miệng bé lại: "Suỵt– Nhỏ tiếng, nhỏ tiếng!"
Khuôn mặt U U rất nhỏ, cô bạn vừa vươn tay đã che khuất một nửa mặt.
Bé vô tội chớp mắt, dường như không rõ vì sao mình bị bịt miệng.
"Mọi người đều sẽ nghe thấy mất!" Cô bạn nọ đỏ mặt: "Đến lúc đó bọn con trai khẳng định sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn!"
Độ tuổi mười một, mười hai, đúng thật là độ tuổi bọn họ vừa bước vào giai đoạn dậy thì.
Dù là nam hay nữ thì đều mơ hồ ý thức được sự khác biệt giữa hai giới, sẽ nảy sinh sự tò mò với điểm khác nhau này.
Chẳng qua phương thức con trai bày tỏ lòng tò mò đa số đều khiến người ta khó chịu.
U U không rõ cái này có gì để chọc đùa: "Chị mình bảo đây là việc bình thường, không có gì kỳ lạ nha."
Ánh mắt bé kiên định nhìn cô bạn.
"Cậu không cần ngượng ngùng, người sẽ dùng chuyện này để chọc cậu mới đáng xấu hổ!"
Bởi vì chị gái nói, nếu có người dám mang chuyện này ra chọc bé, chị sẽ hỏi thăm cả nhà hắn, dạy hắn cách làm người.
Úc Lan cũng thường xuyên giáo dục U U, nếu bé đến ngày đó thì phải làm như Cố Diệu Diệu, dùng loại thái độ này để ứng phó.
Đương nhiên... Một lời không hợp liền hỏi thăm cả nhà người ta là không thể làm.
Cô bạn kia nhìn xung quanh, khẩn trương tựa như đang có người rình coi mình mới cất túi băng vệ sinh vào.
"Cậu, cậu nói thật nhẹ nhàng..."
Không phải ai cũng có dũng cảm lớn như bé.
Lời U U nói dường như không khiến lá gan của cô bạn lớn hơn, bé cũng không nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc thì bé vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của sườn heo chua ngọt.
Trong đầu bé hiện lên gương mặt nghiêm khắc không chút lơ là của huấn luyện viên Doãn.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Ăn có thể giúp em lấy chức quán quân? Có thể giúp em ít ngã đi vài vòng trên sân băng??"
Lúc ấy U U thành thành thật thật lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Không thể ạ, nhưng mà có thể giúp em hạnh phúc."
Huấn luyện viên Doãn nghe xong thiếu chút đã ném văng bé ngay tại chỗ.
Nhưng mà mấy năm nay U U cũng đã quen.
Giành lấy chức quán quân cần trả giá lớn, xinh xinh đẹp đẹp trượt trên sân băng cũng phải trả giá lớn.
Giống như chị gái luyện đàn ngày qua ngày, còn có anh trai mỗi sáng đều dậy đúng 5 giờ không đổi.
Không người nào vô tư buông thả có thể trở thành một người vô cùng tuyệt vời.
Vì để có thể trở thành con gái và đứa em đáng tự hào của cả nhà, bé cần phải nỗ lực như vậy mới được.
Nhưng mà... Chí khí vừa dâng lên ngút trời, khi nhìn thấy Ung Trạch vào cuối tuần đã không còn sót lại một chút nào.
"Anh Ung Trạch, vì, vì sao anh lại biết em muốn ăn cái này!?"
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi tối ở sân băng, U U được Ung Trạch đã lâu không gặp dẫn đến một quán cơm nhỏ ở gần đó.
Lúc hai người đến, ông chủ đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn cho họ.
Thật ra Ung Trạch không biết bản thân đã chọn trúng món U U yêu thích: "Em muốn ăn cái này à? Chỉ là anh sợ lúc em đến phải ngồi chờ thức ăn nên đã gọi trước hai món này, để em vừa ăn vừa gọi tiếp."
U U rưng rưng nước mắt: "Không cần! Em chỉ cần ăn hai món này là đủ!"
Thiếu nữ nhỏ đã cao đến đầu vai cậu, Ung Trạch không cần khom lưng hơi ngồi xổm xuống nữa cũng có thể thấy được đôi mắt ẩn hiện sự vui vẻ kích động của bé.
Dường như bé rất thích.
Ung Trạch âm thầm nhớ kĩ mấy món ăn này.
"Không được!" U U đang đấu tranh nội tâm mãnh liệt, niết đôi đũa mãi vẫn chưa động: "Anh đây là đang chậm trễ việc huấn luyện của em! Nếu em tăng lên hơn nửa cân (hơn 1/4 kg) thì anh có biết nó ảnh hưởng lớn thế nào đến động tác của em không?"
Ung Trạch thành thật lắc đầu: "Không biết."
"Ảnh hưởng rất lớn!" U U nghiêm mặt.
"Vậy được rồi." Ung Trạch chiều theo ý bé, giơ tay gọi ông chủ: "Xin thực đơn ạ, bọn con gọi thêm vài món chay."
"Nhưng, nhưng mà!"
U U đè tay cậu lại, nghiêm túc nói: "Nếu, nếu anh muốn em ăn, em cũng, cũng có thể phá lệ vì anh."
Bàn tay của cô gái nhỏ mềm mại, ấm áp đặt lên mu bàn tay cậu.
Đầu ngón tay của Ung Trạch khẽ nhúc nhích.
"Được." Ung Trạch đã hiểu ý của bé, khẽ cười: "Cố U U, hôm nay em phải ăn sạch mấy món này cho anh, nếu em không ăn hết chính là không cho anh thể diện."
Đôi mắt của U U quả nhiên bừng sáng.
"Đây, đây là chính anh nói!" Bé rất phối hợp mà diễn theo: "Nếu anh đã nói vậy thì không còn cách nào, em đành ăn vậy!"
Hoàn thành quy trình xoa dịu cảm giác tội lỗi của bản thân, U U sung sướng cầm đôi đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt.
"Ăn ngon—!"
Con người sống trên đời, quả nhiên là để ăn cơm!!
Ung Trạch chống cầm, khẽ cười, lẳng lặng nhìn bé ăn vô cùng thỏa mãn.
Bé ăn một miếng lớn, hai má căng phồng như quay ngược về bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu lúc nhỏ.
Nhưng cậu biết rằng, bé đã lớn hơn rất nhiều.
Tâm trạng Ung Trạch lập tức trở nên phức tạp.
Cậu vừa cảm thấy vui vẻ, vừa cảm thấy có chút sợ hãi.
U U sờ bụng nhỏ hơi phồng lên của mình, đã rất lâu bé chưa ăn no như vậy.
À, vẫn còn cảm giác tội lỗi, lúc trở về sẽ chạy thêm hai bước!
Thời gian cũng không còn sớm, U U đứng dậy đi chọc con mèo trong quán, Ung Trạch chuẩn bị đi tính tiền đưa bé về, nhưng mà khi đi ngang qua vị trí U U vừa ngồi, ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng lại nơi đó.
Trì trệ hai giây, tầm mắt cậu lại cứng đờ di chuyển đến sau chiếc váy trắng của U U.
"Anh đang gọi điện thoại cho ai vậy?" U U ngồi xổm trên mặt đất chọc mèo quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
Âm thanh Ung Trạch khô khốc, ánh mắt hơi dại ra: "Gọi cho bệnh viện, kêu... xe cứu thương."1
U U:??
Tháng sáu ngày càng gần, các bạn nhỏ lớp 6 sắp tốt nghiệp không khỏi trở nên vội vàng.
"Này Khương Đường, cậu sẽ học trường cấp 2 nào?"
Thời gian ăn trưa ở căn tin, Đàm Duệ nói với bạn cùng bàn của U U là Khương Đường về chuyện trường mới.
"Không phải trước đó đã nói với cậu, tôi đã thi đậu kỳ thi tuyển sinh mùa xuân thử của THCS Nhất Trung à?"
Lúc này Đàm Duệ mới nhớ ra, hình như là có chuyện này.
Giọng điệu của cậu ta có chút ngưỡng mộ: "Không phải ba ngày thì hết hai ngày cậu đã xin nghỉ để đóng phim sao? Vì sao vẫn có thể thi đậu Nhất Trung..."
Còn lừa bọn họ rằng bản thân cô không có thời gian học bài!
Học bá không thể thành thật một chút sao!
So sánh với nhau, Đàm Duệ cảm thấy bản thân liều sống liều chết học tập để thi đậu Nhất Trung không hề lợi hại chút nào.
"Vậy còn U U... U U?"
Ba người đang xếp hàng trước kính chắn quầy lấy thức ăn của căn tin, U U đứng ở phía trước, dường như không hề chú ý đến đề tài mà hai người phía sau đang thảo luận.
Khương Đường bất đắc dĩ giải thích với Đàm Duệ thay bé.
"Cậu ấy cũng học Nhất Trung, nhưng vì là học sinh thể dục nên sau này cậu ấy chỉ học buổi sáng ở trường, còn lại thì phải đến sân thể thao gần trường luyện tập.
Nghe bảo huấn luyện viên Doãn mong bé có thể tham gia cuộc thi trượt băng nghệ thuật toàn quốc vào năm sau, vì vậy phải tăng cường huấn luyện, không thể chậm trễ.
Nhưng mà so với việc sắp tham gia thi đấu, lúc này hiển nhiên U U càng để ý sườn heo chua ngọt ngày càng gần ở trước mắt.
Còn ba người nữa là đến bé!
Hôm nay bé nhất định có thể ăn được!!
Không thể trách U U thèm sườn heo chua ngọt như vậy, bởi vì theo số tuổi ngày càng tăng, huấn luyện viên Doãn khống chế việc ăn uống của bé ngày càng nghiêm khắc, thậm chí còn liên lạc với cả Cố Khải Châu và Úc Lan, thế nên bé không thể tùy tiện ăn đồ dầu mỡ chiên nướng.
Hôm nay khó lắm mới có một ngày dì Trương xin nghỉ, không ai đến trường đưa cơm cho, U U đương nhiên muốn ăn một miếng sườn heo chua ngọt bé thèm đã lâu!
"Cố, Cố U U..."
U U hết sức chăm chú chờ đến lượt lấy thức ăn, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
Không phải là âm thanh của Khương Đường hay Đàm Duệ, bé vừa quay đầu đã thấy ủy viên thể dục ở lớp bên cạnh.
U U nghiêng đầu đánh giá khuôn mặt ửng đỏ của cậu ta: "Có việc gì sao?"
Có chuyện thì mau nói, bé còn đang chờ được ăn xương sườn đó!!
Vốn tưởng rằng hỏi rồi thì cậu ta sẽ nhanh chóng nói xong, không ngờ U U vừa hỏi, mặt người này càng đỏ hơn, một chữ cũng không nói được.
Khương Đường và Đàm Duệ ở đằng sau nhìn, âm thầm châu đầu ghé tai: "Cậu ta lại tới nữa."
"Lại?"
"Cậu đi đóng phim nên không biết, mỗi ngày cậu ta đều tới lớp tụi mình ngồi xổm, lúc tập thể dục giữa giờ thì mắt đều dán chặt vào người U U!"
"Ồ à..."
Bởi vì biểu hiện ưu tú trong phim của Cố Khải Châu mà mấy năm nay Khương Đường trở thành ngôi sao nhí rất quen thuộc trước công chúng.
Không nói đến việc nổi tiếng cỡ nào, nhưng thời gian thành thật đi học quả thật rất ít.
Cô nhìn thân hình mảnh khảnh của U U, không mấy ngạc nhiên nói: "Tôi biết ngay mà, mấy cậu học sinh này sớm muộn gì cũng sẽ hối hận vì đôi mắt mù của mình."
Thiếu nữ nhỏ nhắn có đuôi tóc tết xinh xắn, chiếc gáy hình cung xinh đẹp, dọc theo tuyến cổ và đường vai là một thân hình hoàn hảo nhờ hằng năm luyện múa ba lê và trượt băng nghệ thuật.
Cô gái nhỏ sắp tròn mười hai tuổi tuy đã không còn sự mũm mĩm của một đứa bé, nhưng hơi thở hồn nhiên đáng yêu lại được bảo tồn hoàn hảo.
Đôi mắt hạnh như quả nho mọng nước dù khi không cười thì cũng có chút trẻ con và ngây thơ tự nhiên, nếu cười lên, đuôi mắt khẽ nhướng lên ẩn chứa nét kinh diễm, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ.
Khương Đường ở phía sau rất thích thú mà nhìn cậu bạn học thẹn thùng đến đỏ mặt.
Lúc học lớp 1 chỉ thấy U U đáng yêu, hiện tại ngó khắp nơi mới phát hiện không ai đẹp hơn bé đi?
Ủy viên thể dục đứng cạnh U U quả thật đã phát hiện điều này.
Nhưng vì phát hiện quá rõ nên cậu ta chỉ chạm mắt bé trong giây lát đã cảm thấy đầu óc loạn như cuộn chỉ rối, một lúc lâu vẫn chưa thể nói rõ mình muốn gì.
U U đang vô cùng bận rộn nhìn chằm chằm sườn heo chua ngọt rồi lại liếc nhìn cậu ta, dùng ánh mắt ý bảo cậu ta có thể nói nhanh một chút hay không.
Sườn heo chua ngọt của bé thật sự không đợi được người!
"Chuyện, chuyện này..." Ủy viên thể dục rốt cuộc cũng lấy hết can đảm mở miệng, tuy thường ngày âm thanh của cậu ta rất lớn nhưng hiện tại lại nhỏ đến nghe không rõ.
U U mắt thấy sắp đến lượt mình, khó tránh khỏi có chút không tập trung.
Bên cạnh vẫn còn một hàng người nữa, nếu bản thân chậm một tí, bị người bên hàng khác cướp đi thì biết phải làm sao đây?
Nhưng ủy viên thể dục đối diện thấy bé không tập trung thì hơi sốt ruột, ngay lúc người phía trước U U bưng đồ ăn đi rồi, bé vừa muốn tiến lên lấy món sườn heo chua ngọt yêu dấu của mình...
"U U!" Ủy viên thể dục giữ bé lại: "Năm, năm học sau, cậu học Bát Trung, hay, hay là Nhất Trung vậy!"
Thiếu niên có chút sốt ruột nên đã vô tình nói thành lời.
U U bị dọa sợ, chớp chớp mắt: "Mình học Nhất Trung... Sao vậy?"
Thiếu niên nhỏ cuối cùng cũng hỏi được thì thở phào một hơi, lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Cậu cuống quýt buông lỏng cánh tay của U U, lòng bàn tay nóng hổi, tay chân cũng không biết nên đặt nơi nào.
U U cũng không nghĩ sâu về lý do cậu ta hỏi chuyện này, bởi vì giây tiếp theo, bé đã tận mắt nhìn thấy bạn học hàng bên lấy đi phần sườn heo chua ngọt cuối cùng.
U U: QAQ
Dì lấy thức ăn thấy hai mắt U U dại ra, sững sờ nhìn cái khay trống trơn kia thì hỏi: "Bạn học này muốn ăn cái gì?"
Khóe môi U U run rẩy, giọng nói có chút tủi thân: "Sườn heo chua ngọt..."
Dì lấy thức ăn khó xử nói: "Sườn heo chua ngọt đã hết rồi, không thì con lấy gan heo đi?"
Đôi mắt của thiếu nữ nhỏ đứng trước kính chắn quầy thức ăn lập tức nổi lên một tầng hơi nước: "Con không ăn gan heo, thật sự không còn chút nào ạ? Một nửa cũng không có ạ??"
Thiếu nữ đáng thương vô cùng, đến khuôn mặt cũng áp sát vào cửa kính, dì lấy thức ăn nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy lại sắp khóc vì một phần sườn heo chua cũng cũng lo lắng không nguôi.
"Ai u thật sự không còn, nếu không ăn gan heo thì dì cho con thịt xào ớt nhiều chút vậy."
Dì lấy thức ăn múc hai thìa thịt đầy.
Bạn học phía sau trừng lớn mắt: "Sao dì có thể bất công như vậy! Bình thường dì múc cho con một thìa còn phải rung lắc hai lần nữa!"
"Dì không có, cậu bạn này đừng có nói bừa."
U U bưng khay thức ăn, sống không còn gì luyến tiếc đi khỏi hàng. Ủy viên thể dục chậm chạp khiến bé bị cướp sườn xào chua ngọt kia dường như cũng biết mình đã làm sai, tay chân luống cuống đi theo phía sau xin lỗi: "Thật xin lỗi, xin lỗi rất nhiều, hay là để mình dẫn cậu đi ăn thứ khác? Sau giờ học mình mời cậu đi uống trà sữa được không?"
U U chép miệng, âm thanh có chút nức nở: "Mình không thể uống trà sữa."
Cậu ta sửng sốt: "Hửm? À đúng rồi, cậu cũng là học sinh thể dục, không thể ăn mấy thứ này."
Nói xong cậu ta mới nhớ tới.
"Vậy sườn heo chua ngọt..." Cái này cũng không thể ăn được đi?
Nhắc tới chuyện này, U U càng thêm uất ức.
Vốn dĩ bé muốn hung dữ trách móc, kết quả vừa mở miệng lại trở thành khóc nức nở thê thảm: "Cả hai tháng qua mình đều không ăn được, hôm nay mới muốn ăn một lần!"
Cô gái nhỏ có lông mi cao vút cúi đầu, mắt hạnh ngấn nước, trông vô cùng tủi thân.
Bé biết không thể ăn.
Nhưng bé lại thèm có được không!
Hai tháng lén ăn một lần cũng không cho là sao!!
Quá khó khăn! Đồ ăn ngon nhiều như vậy lại không cho người ta ăn, cuộc sống này còn có ý nghĩa gì!
Ủy viên thể dục chỉ hỏi một câu, cậu ta căn bản không biết mình đã dẫm phải cái ngòi nổ nào đã thấy U U chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
"Ối? Này này này? Sao, sao cậu lại khóc???"
Không, không phải chỉ là một phần sườn heo chua ngọt thôi sao?
U U cả người đều bay màu vừa khóc vừa ăn xong một khay thịt xào ớt cay, trong lúc đó còn có thiếu niên lắp bắp xin lỗi bên cạnh.
Thật đau khổ.
Buổi chiều, U U ghé vào trên bàn, nghe cánh quạt trên đầu kêu kẽo kẹt, có cảm giác tiết thể dục tiếp theo không thể vui nổi.
"Khương Đường... Cậu có mang "cái kia" không?"
"À, cậu tới "cái kia" rồi? Để mình tìm xem, hình như là có mang theo..."
"Thật may là cậu có! Trong lớp mình chỉ có mỗi cậu và Hướng Dĩnh Dĩnh biết chuyện này, nếu cậu không có thì mình thảm rồi!"
U U ghé vào trên bàn nhìn Khương Đường và một bạn nữ khác lén lút nói thầm gì đó, còn có những ám hiệu bí mật như cái này cái kia mà không hiểu gì.
"Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?" Bé ủ rũ hỏi.
Cô bạn kia ghé sát vào lỗ tai U U nói: "Chính là "cái kia" đó, cậu không biết à?"
Độ tuổi mười hai mười ba là độ tuổi khá kỳ diệu với rất nhiều nữ sinh.
Sự thay đổi sinh lý vô thanh vô tức trở thành một đường ranh giới vô hình, cô gái tới "cái kia" tựa như bước một bước đầu tiên vào giai đoạn khác biệt với các bạn đồng trang lứa, có bí mật nhỏ thuộc về riêng mình.
Rất hiển nhiên, U U còn chưa có bí mật nhỏ này.
Khương Đường thấy bé vẫn bày ra vẻ mặt ngây thơ, giải thích rõ ràng ở bên tai bé: "Cậu ấy đang nói đến kỳ kinh nguyệt."
Lúc này U U mới bừng tỉnh đại ngộ.
Không phải bé không biết chuyện này, chỉ là hai người họ đánh đố kiểu cái kia cái này, bé quả thật nghe không hiểu, bởi vì Úc Lan và Cố Diệu Diệu ở nhà không nói như vậy.
"Nên là cậu tìm Đường Đường muốn hỏi băng vệ sinh à?" U U thắc mắc hỏi: "Vậy cậu nói thẳng là được rồi, vì sao phải lén lút như vậy?"
U U thật sự chỉ nói với âm lượng bình thường, nhưng cô bạn kia lại khẩn trương tiến tới che miệng bé lại: "Suỵt– Nhỏ tiếng, nhỏ tiếng!"
Khuôn mặt U U rất nhỏ, cô bạn vừa vươn tay đã che khuất một nửa mặt.
Bé vô tội chớp mắt, dường như không rõ vì sao mình bị bịt miệng.
"Mọi người đều sẽ nghe thấy mất!" Cô bạn nọ đỏ mặt: "Đến lúc đó bọn con trai khẳng định sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn!"
Độ tuổi mười một, mười hai, đúng thật là độ tuổi bọn họ vừa bước vào giai đoạn dậy thì.
Dù là nam hay nữ thì đều mơ hồ ý thức được sự khác biệt giữa hai giới, sẽ nảy sinh sự tò mò với điểm khác nhau này.
Chẳng qua phương thức con trai bày tỏ lòng tò mò đa số đều khiến người ta khó chịu.
U U không rõ cái này có gì để chọc đùa: "Chị mình bảo đây là việc bình thường, không có gì kỳ lạ nha."
Ánh mắt bé kiên định nhìn cô bạn.
"Cậu không cần ngượng ngùng, người sẽ dùng chuyện này để chọc cậu mới đáng xấu hổ!"
Bởi vì chị gái nói, nếu có người dám mang chuyện này ra chọc bé, chị sẽ hỏi thăm cả nhà hắn, dạy hắn cách làm người.
Úc Lan cũng thường xuyên giáo dục U U, nếu bé đến ngày đó thì phải làm như Cố Diệu Diệu, dùng loại thái độ này để ứng phó.
Đương nhiên... Một lời không hợp liền hỏi thăm cả nhà người ta là không thể làm.
Cô bạn kia nhìn xung quanh, khẩn trương tựa như đang có người rình coi mình mới cất túi băng vệ sinh vào.
"Cậu, cậu nói thật nhẹ nhàng..."
Không phải ai cũng có dũng cảm lớn như bé.
Lời U U nói dường như không khiến lá gan của cô bạn lớn hơn, bé cũng không nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc thì bé vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của sườn heo chua ngọt.
Trong đầu bé hiện lên gương mặt nghiêm khắc không chút lơ là của huấn luyện viên Doãn.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Ăn có thể giúp em lấy chức quán quân? Có thể giúp em ít ngã đi vài vòng trên sân băng??"
Lúc ấy U U thành thành thật thật lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Không thể ạ, nhưng mà có thể giúp em hạnh phúc."
Huấn luyện viên Doãn nghe xong thiếu chút đã ném văng bé ngay tại chỗ.
Nhưng mà mấy năm nay U U cũng đã quen.
Giành lấy chức quán quân cần trả giá lớn, xinh xinh đẹp đẹp trượt trên sân băng cũng phải trả giá lớn.
Giống như chị gái luyện đàn ngày qua ngày, còn có anh trai mỗi sáng đều dậy đúng 5 giờ không đổi.
Không người nào vô tư buông thả có thể trở thành một người vô cùng tuyệt vời.
Vì để có thể trở thành con gái và đứa em đáng tự hào của cả nhà, bé cần phải nỗ lực như vậy mới được.
Nhưng mà... Chí khí vừa dâng lên ngút trời, khi nhìn thấy Ung Trạch vào cuối tuần đã không còn sót lại một chút nào.
"Anh Ung Trạch, vì, vì sao anh lại biết em muốn ăn cái này!?"
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi tối ở sân băng, U U được Ung Trạch đã lâu không gặp dẫn đến một quán cơm nhỏ ở gần đó.
Lúc hai người đến, ông chủ đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn cho họ.
Thật ra Ung Trạch không biết bản thân đã chọn trúng món U U yêu thích: "Em muốn ăn cái này à? Chỉ là anh sợ lúc em đến phải ngồi chờ thức ăn nên đã gọi trước hai món này, để em vừa ăn vừa gọi tiếp."
U U rưng rưng nước mắt: "Không cần! Em chỉ cần ăn hai món này là đủ!"
Thiếu nữ nhỏ đã cao đến đầu vai cậu, Ung Trạch không cần khom lưng hơi ngồi xổm xuống nữa cũng có thể thấy được đôi mắt ẩn hiện sự vui vẻ kích động của bé.
Dường như bé rất thích.
Ung Trạch âm thầm nhớ kĩ mấy món ăn này.
"Không được!" U U đang đấu tranh nội tâm mãnh liệt, niết đôi đũa mãi vẫn chưa động: "Anh đây là đang chậm trễ việc huấn luyện của em! Nếu em tăng lên hơn nửa cân (hơn 1/4 kg) thì anh có biết nó ảnh hưởng lớn thế nào đến động tác của em không?"
Ung Trạch thành thật lắc đầu: "Không biết."
"Ảnh hưởng rất lớn!" U U nghiêm mặt.
"Vậy được rồi." Ung Trạch chiều theo ý bé, giơ tay gọi ông chủ: "Xin thực đơn ạ, bọn con gọi thêm vài món chay."
"Nhưng, nhưng mà!"
U U đè tay cậu lại, nghiêm túc nói: "Nếu, nếu anh muốn em ăn, em cũng, cũng có thể phá lệ vì anh."
Bàn tay của cô gái nhỏ mềm mại, ấm áp đặt lên mu bàn tay cậu.
Đầu ngón tay của Ung Trạch khẽ nhúc nhích.
"Được." Ung Trạch đã hiểu ý của bé, khẽ cười: "Cố U U, hôm nay em phải ăn sạch mấy món này cho anh, nếu em không ăn hết chính là không cho anh thể diện."
Đôi mắt của U U quả nhiên bừng sáng.
"Đây, đây là chính anh nói!" Bé rất phối hợp mà diễn theo: "Nếu anh đã nói vậy thì không còn cách nào, em đành ăn vậy!"
Hoàn thành quy trình xoa dịu cảm giác tội lỗi của bản thân, U U sung sướng cầm đôi đũa gắp một miếng sườn heo chua ngọt.
"Ăn ngon—!"
Con người sống trên đời, quả nhiên là để ăn cơm!!
Ung Trạch chống cầm, khẽ cười, lẳng lặng nhìn bé ăn vô cùng thỏa mãn.
Bé ăn một miếng lớn, hai má căng phồng như quay ngược về bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu lúc nhỏ.
Nhưng cậu biết rằng, bé đã lớn hơn rất nhiều.
Tâm trạng Ung Trạch lập tức trở nên phức tạp.
Cậu vừa cảm thấy vui vẻ, vừa cảm thấy có chút sợ hãi.
U U sờ bụng nhỏ hơi phồng lên của mình, đã rất lâu bé chưa ăn no như vậy.
À, vẫn còn cảm giác tội lỗi, lúc trở về sẽ chạy thêm hai bước!
Thời gian cũng không còn sớm, U U đứng dậy đi chọc con mèo trong quán, Ung Trạch chuẩn bị đi tính tiền đưa bé về, nhưng mà khi đi ngang qua vị trí U U vừa ngồi, ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng lại nơi đó.
Trì trệ hai giây, tầm mắt cậu lại cứng đờ di chuyển đến sau chiếc váy trắng của U U.
"Anh đang gọi điện thoại cho ai vậy?" U U ngồi xổm trên mặt đất chọc mèo quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
Âm thanh Ung Trạch khô khốc, ánh mắt hơi dại ra: "Gọi cho bệnh viện, kêu... xe cứu thương."1
U U:??