Edit & Beta by team của Thiên
La Bích Anh rất ngạc nhiên trước hành động của Ung Trạch.
"Sở thú là của nhà cháu sao? Trên cả nước luôn sao?"
Không chỉ riêng La Bích Anh, mặc dù từ cái nhìn đầu tiên Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đã biết Ung Trạch không phải là người xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng cả hai đều không ngờ nhà cậu lại quản lý sở thú trên cả nước.
Thế hệ thứ hai của nhà giàu mà đã mở sở thú sao?
Nghe xong lại cảm thấy có chút dễ thương quái dị?
Ông cụ đứng phía sau Ung Trạch giải thích:
"Nói chính xác thì cũng không phải là của nhà chúng tôi. Tiền vốn xây dựng sở thú là do nhà nước tài trợ, còn nhiệm vụ của chúng tôi là quản lý sở thú."
"Ông là..."
"Em vừa chơi với anh Ung Trạch rồi!" Bé suy nghĩ hồi lâu, lấy một câu nói trong phim truyền hình ra: "Đây gọi là mưa sương đều dính*!"
*Ý nói đối xử bình đẳng với tất cả, đã chơi với Ung Trạch thì phải chơi với Tịch Xuyên
Thẩm Tịch Xuyên: Câu này được dùng như vậy à?
Sau khi bị U U chọc cười, tâm trạng của Thẩm Tịch Xuyên cũng đã bình thường trở lại, sự u ám vừa đè nặng trong lòng cậu cũng đã tiêu tan một chút.
Hình như cô bé vô tư này có một loại ma lực thần kỳ, chỉ cần bé tới gần ai thì phiền não của người đó sẽ tự động tan biến.
Loại năng lực này, thật sự khiến người khác hâm mộ.
16/12/2021
[Spoil chương 89]
"U U, ném lại cho chị!" Cô nhét tất cả vào tay Ung Trạch, ý bảo cậu đưa cho em gái, còn cố ý kích thích: "Không ném thì em chính là một đứa ngốc!"
Quả nhiên U U đã bị lừa: "Em không phải là đứa ngốc!"
"Ném đi, ném xong thì em không phải đứa ngốc!"
"Chính là không phải đứa ngốc, U U là người thông minh."
"Không quan tâm em là cái gì, ném cho chị! Nhanh lên!"
U U tức giận siết chặt quả óc chó, trừng mắt nhìn đám khỉ nhỏ vừa ném bé, giận dữ ném...
Ngay cả một nửa khoảng cách cũng chưa ném tới.
Cố Diệu Diệu: "..."