Sự việc bất ngờ khiến A Kính sợ đến mức ngẩn người, thế nhưng cậu ta còn chưa kịp chạy ra xem Hải Tử ra sao thì giường bệnh trong phòng đột nhiên chuyển động.
Một đầu của giường bệnh vừa khéo dịch chuyển đến trước người A Kính và chặn mất đường đi của cậu ta.
A Kính liếc thấy trên tay vịn của cái giường bệnh đang di chuyển kia có một bàn tay trắng bệch đang gác lên.
Không chỉ có vậy, nương theo bàn tay đó nhìn lên trên, qua cánh tay và bóng người mặc đồ bệnh nhân kia là một cái đầu đang nghiêng nghiêng, đôi con người đen kịt đang nhìn thẳng vào A Kính.
Trên mặt bóng người đó là những vết thương chồng chéo lên nhau. Với một gương mặt trắng bệch như thế, nom đôi mắt đen kịt của người đó nổi bật vô cùng.
Phát hiện ra A Kính cũng đang nhìn mình, bóng người đó đột nhiên há miệng, mỉm cười trong im lặng với A Kính. Cái miệng của nó ngoác đến tận mang tai, bên trong miệng là một mảnh đen thùi lụi và không có lưỡi.
Cứ thế, A Kính hét lên một tiếng đầy kinh sợ. Tiếp đó, cậu ta nhanh chóng vòng qua giường bệnh, chạy ra khỏi căn phòng, hai chân hai tay mềm nhũn. Vừa mới chạy ra, hình như A Kính vấp phải thứ gì đó, cậu ta lảo đảo rồi ngã phịch xuống bên cạnh Hải Tử đã hôn mê.
Sau đó thì mấy người Ngũ Hạ Cửu nghe thấy tiếng hét của A Kính và đuổi tới đây.
Lúc này, nghe A Kính lắp ba lắp bắp miêu tả lại xong, có người sợ hãi nuốt nước bọt, tiếng nuốt vẫn vô cùng rõ ràng mặc dù bên ngoài đang mưa to gió lớn.
Mà Ngư Quy vốn đang đứng gần với cửa phòng, nghe xong cũng không khỏi dịch ra xa mấy bước.
Máy quay bị rơi bên trong phòng, chẳng ai dám vào đó để nhặt.
Thời Thương Tả nói: “Tạm thời rời khỏi chỗ này đã, Trần Cát đâu rồi?”
Anh phát hiện không thấy Trần Cát đâu.
Những người khác bèn quay đầu ngó nhìn bốn phía.
Đúng thế, Trần Cát đâu mất rồi?
Cuối cùng, có hai người đỡ lấy Hải Từ, bọn họ men theo đường cũ trở về. Không lâu sau thì bỗng thấy Trần Cát bước ra khỏi phòng. Sau khi trông thấy bọn họ, gương mặt Trần Cát lộ vẻ kì lạ:
“Ơ, Hải Tử làm sao thế này?”
A Kính bèn kể lại sự việc một cách đơn giản.
Cá Mập thì híp mắt hỏi: “Ban nãy anh đi đâu thế? Sao không thấy anh qua xem xét tình hình vậy?”
Trần Cát nghe thế thì ôm bụng đầy ngại ngùng, nói:
“Đột nhiên tôi bị đau bụng nên đi tìm nhà vệ sinh… Ở đây có ma thật à, thế… thế chúng ta phải làm sao đây?”
“Hay là… lên tầng ba đi?”
Trần Cát tỏ vẻ sợ hãi, anh ta đề nghị.
Ngũ Hạ Cửu nhìn chằm chằm anh ta, nom cậu như đang suy nghĩ gì đó.
Chắc chắn Trần Cát đã biết được căn phòng cuối hành lang tầng hai của biệt thự làng du lịch, đã thế anh ta còn biết căn phòng đó có ma.
Bằng không, Trần Cát sẽ không ở lại một mình trong khi tất cả mọi người đều chạy qua đó, anh ta còn tìm một cái cớ rất chi là tiện nữa chứ.
Anh ta không dám đi.
Nhận ra được điểm này, Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn Hải Tử đang hôn mê và A Kính vẫn lơ tơ mơ.
Hi vọng tối nay hai người này sẽ không sao.
Bọn họ đưa A Kính và Hải Tử tới tầng một trước, sau đó mới quyết định tới tầng hai và tầng ba xem thử.
Dù sao thì bọn họ vẫn chưa xem mặt phía Tây của tầng hai, còn tầng ba thì cũng chẳng biết sẽ có gì nữa.
Trở lại tầng hai một lần nữa, lúc này, bọn họ đi thẳng về phía Tây. Không khác gì phía Đông, phía Tây tầng hai cũng có một dãy phòng. Song điều khác biệt là những căn phòng bên này vẹn toàn hơn một chút, có vài căn còn có cửa.
Đi tới cuối hành lang, ánh đèn pin quét qua, ở giữa hai căn phòng là những hồ nước chồng chất, ở bức tường bên cạnh hồ nước còn treo dây trói, là kiểu dây trói màu đen chuyên dùng để trói người.
Mà trong một căn phòng khác lại đặt hai cái hòm bằng sắt không to cũng không nhỏ.
Hai cái hòm sắt một cái bên trái một cái bên phải, lần lượt tựa vào hai bên tường. Chúng chỉ cao bằng nửa con người, thể tích chắc cũng đủ để chứa một người, song chắc chắn không thể duỗi tay duỗi chân thoải mái trong hai cái hòm này được.
Bên ngoài hòm có một mặt có thể mở ra, bên trên đó là một ổ khóa cực lớn, xung quanh không thấy chìa khóa đâu.
Ở mặt hòm đó còn có một ô cửa nhỏ có thể mở từ bên ngoài.
E ngại căn phòng cuối hành lang phía Đông có giường bệnh và máy móc kia xuất hiện quỷ nên bọn họ không vào hai căn phòng ở cuối hành lang phía Tây này, họ chỉ đứng bên ngoài, dùng đèn pin soi vào trong mà thôi.
Lúc trông thấy hai cái hòm sắt, Trường Lâm bèn không nhịn được sững sờ, anh ta hỏi:
“Cái… cái này dùng để làm gì…”
Đường Khô chau chặt mày, gương mặt mập mạp của anh ta tỏ vẻ nghiêm túc, anh ta nói:
“Còn để làm gì nữa, chắc hai cái hòm sắt này dùng để nhốt người.”
“Căn phòng tối chuyên dùng để nhốt người và dày vò con người… Chẳng mấy bữa mà người ta sẽ phát điên.”
Tạ Phán tựa vào bên người Đường Khô, nhỏ giọng nói:
“Anh à, nơi này đáng sợ thật đấy.”
E là hồ nước ở căn phòng đối diện cuãng là để dìm người, lấy dây đen trói người ta lại rồi ấn xuống nước, không cho giãy khỏi cái hồ nước đó.
“Trước khi căn biệt thự làng du lịch này được xây dựng, rốt cuộc nơi này là nơi nào?”
Sắc mặt Trường Lâm không được tốt cho lắm, cậu ta nói:
“Lại nhiều phòng thế này, lại là giường bệnh, máy móc, còn có cả những thứ rất rõ ràng là để dày vò con người kia nữa…”
“Đừng bảo là bệnh viện hay là viện điều dưỡng gì gì đó nhé.”
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn Trường Lâm.
Cách nghĩ của cậu này cũng khá là sắc sảo.
Sau đó, bọn họ cũng không ở lại tầng hai quá lâu. Có Trần Cát nhắc nhở, bọn họ bèn lên tầng ba.
Trên tầng ba lại là một cảnh tượng khác.
Ngũ Hạ Cửu trông thấy một đoạn dây thừng đã đứt ở đầu cầu thang tầng ba, trong dây thừng trộn lẫn chỉ đỏ, cứ cách một đoạn là lại thấy dây thừng bị thắt một cái nút.
Trên lan can tầng ba đều bị những sợi dây thừng như thế quấn quanh.
Có điều dây thừng bị đứt từ đầu cầu thang, chỉ có một chút dây thừng vẫn còn treo trên lan can, nửa đứt nửa không, thỉnh thoảng còn đong đưa theo làn gió thổi vào bên trong tòa biệt thự.
“Chính là loại dây thừng tôi trông thấy trên bia bộ ở sân sau.”
Tạ Phán chỉ vào dây thừng, nói.
“Không ngờ ở tầng ba cũng có…”
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn. Phòng trên tầng ba không giống phòng dưới tầng hai, mà so với tầng một trống trải, tầng hai rách nát thì tường, cửa trên tầng ba lại hoàn chỉnh hơn, nhưng mặt tường trắng bệch lại xuất hiện rất nhiều những vết tích loạn cào cào.
Cậu nhớ, trong thông tin bổ sung có nhắc đến thầy đuổi ma và người phụ trách dự án Triệu Minh Đông đồng thời chết tại căn biệt thự nghỉ dưỡng mới xây được một nửa, nhưng tầng một và tầng hai đều không thấy dấu tích của hai người họ.
Vậy thì thì thể của hai người đó sẽ ở tầng ba?
Sau khi lên đến tầng ba, liếc nhìn mặt tường bị vẽ loạn xạ, mọi người bèn tiếp tục đi vào trong.
Khác với những căn phòng không có cửa ở tầng hai, phòng trên tầng ba căn nào cũng đóng chặt cửa, trên cửa còn có một ô cửa sổ nho nhỏ, song những ô cửa sổ ấy đều bị dán báo. Những ô cửa sổ không bị dán báo cũng tối om dưới ánh đèn pin, hoàn toàn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Điều nằm ngoài dự đoán của Ngũ Hạ Cửu chính là Lư Tượng – người vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng trong đám người lại bước lên và đẩy cánh cửa đang được đóng chặt ra.
Không đẩy được.
Tiếp đó, anh ta lại thử đẩy những cánh cửa phòng khác, tất cả đều không mở được.
Trường Lâm nhìn Lư Tượng đầy kinh ngạc, cậu ta nói:
“Anh… anh cứ đẩy thế, chẳng lẽ anh không… không sợ hả…”
Không sợ điều gì thì trong lòng mọi người đều rõ cả.
Trông thì có vẻ Lư Tượng chẳng để ý gì. Nghe Trường Lâm nói vậy, anh ta bèn nhếch khóe miệng, cười mà như không cười, chỉ cười xùy một tiếng chứ chẳng trả lời Trường Lâm.
Sau đó, Lư Tượng lại tiếp tục đi về phía trước, song đột nhiên anh ta lại dừng lại ở một nơi gần đó.
Ánh mắt của Trần Cát lóe lên, anh ta ra vẻ tự nhiên và bước qua đó.
Anh ta tới bên cạnh Lư Tượng, kinh ngạc nói:
“Căn phòng này mở cửa nè, bên trong còn có hai cỗ thi thể nữa…”
Sự việc bất ngờ khiến A Kính sợ đến mức ngẩn người, thế nhưng cậu ta còn chưa kịp chạy ra xem Hải Tử ra sao thì giường bệnh trong phòng đột nhiên chuyển động.
Một đầu của giường bệnh vừa khéo dịch chuyển đến trước người A Kính và chặn mất đường đi của cậu ta.
A Kính liếc thấy trên tay vịn của cái giường bệnh đang di chuyển kia có một bàn tay trắng bệch đang gác lên.
Không chỉ có vậy, nương theo bàn tay đó nhìn lên trên, qua cánh tay và bóng người mặc đồ bệnh nhân kia là một cái đầu đang nghiêng nghiêng, đôi con người đen kịt đang nhìn thẳng vào A Kính.
Trên mặt bóng người đó là những vết thương chồng chéo lên nhau. Với một gương mặt trắng bệch như thế, nom đôi mắt đen kịt của người đó nổi bật vô cùng.
Phát hiện ra A Kính cũng đang nhìn mình, bóng người đó đột nhiên há miệng, mỉm cười trong im lặng với A Kính. Cái miệng của nó ngoác đến tận mang tai, bên trong miệng là một mảnh đen thùi lụi và không có lưỡi.
Cứ thế, A Kính hét lên một tiếng đầy kinh sợ. Tiếp đó, cậu ta nhanh chóng vòng qua giường bệnh, chạy ra khỏi căn phòng, hai chân hai tay mềm nhũn. Vừa mới chạy ra, hình như A Kính vấp phải thứ gì đó, cậu ta lảo đảo rồi ngã phịch xuống bên cạnh Hải Tử đã hôn mê.
Sau đó thì mấy người Ngũ Hạ Cửu nghe thấy tiếng hét của A Kính và đuổi tới đây.
Lúc này, nghe A Kính lắp ba lắp bắp miêu tả lại xong, có người sợ hãi nuốt nước bọt, tiếng nuốt vẫn vô cùng rõ ràng mặc dù bên ngoài đang mưa to gió lớn.
Mà Ngư Quy vốn đang đứng gần với cửa phòng, nghe xong cũng không khỏi dịch ra xa mấy bước.
Máy quay bị rơi bên trong phòng, chẳng ai dám vào đó để nhặt.
Thời Thương Tả nói: “Tạm thời rời khỏi chỗ này đã, Trần Cát đâu rồi?”
Anh phát hiện không thấy Trần Cát đâu.
Những người khác bèn quay đầu ngó nhìn bốn phía.
Đúng thế, Trần Cát đâu mất rồi?
Cuối cùng, có hai người đỡ lấy Hải Từ, bọn họ men theo đường cũ trở về. Không lâu sau thì bỗng thấy Trần Cát bước ra khỏi phòng. Sau khi trông thấy bọn họ, gương mặt Trần Cát lộ vẻ kì lạ:
“Ơ, Hải Tử làm sao thế này?”
A Kính bèn kể lại sự việc một cách đơn giản.
Cá Mập thì híp mắt hỏi: “Ban nãy anh đi đâu thế? Sao không thấy anh qua xem xét tình hình vậy?”
Trần Cát nghe thế thì ôm bụng đầy ngại ngùng, nói:
“Đột nhiên tôi bị đau bụng nên đi tìm nhà vệ sinh… Ở đây có ma thật à, thế… thế chúng ta phải làm sao đây?”
“Hay là… lên tầng ba đi?”
Trần Cát tỏ vẻ sợ hãi, anh ta đề nghị.
Ngũ Hạ Cửu nhìn chằm chằm anh ta, nom cậu như đang suy nghĩ gì đó.
Chắc chắn Trần Cát đã biết được căn phòng cuối hành lang tầng hai của biệt thự làng du lịch, đã thế anh ta còn biết căn phòng đó có ma.
Bằng không, Trần Cát sẽ không ở lại một mình trong khi tất cả mọi người đều chạy qua đó, anh ta còn tìm một cái cớ rất chi là tiện nữa chứ.
Anh ta không dám đi.
Nhận ra được điểm này, Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn Hải Tử đang hôn mê và A Kính vẫn lơ tơ mơ.
Hi vọng tối nay hai người này sẽ không sao.
Bọn họ đưa A Kính và Hải Tử tới tầng một trước, sau đó mới quyết định tới tầng hai và tầng ba xem thử.
Dù sao thì bọn họ vẫn chưa xem mặt phía Tây của tầng hai, còn tầng ba thì cũng chẳng biết sẽ có gì nữa.
Trở lại tầng hai một lần nữa, lúc này, bọn họ đi thẳng về phía Tây. Không khác gì phía Đông, phía Tây tầng hai cũng có một dãy phòng. Song điều khác biệt là những căn phòng bên này vẹn toàn hơn một chút, có vài căn còn có cửa.
Đi tới cuối hành lang, ánh đèn pin quét qua, ở giữa hai căn phòng là những hồ nước chồng chất, ở bức tường bên cạnh hồ nước còn treo dây trói, là kiểu dây trói màu đen chuyên dùng để trói người.
Mà trong một căn phòng khác lại đặt hai cái hòm bằng sắt không to cũng không nhỏ.
Hai cái hòm sắt một cái bên trái một cái bên phải, lần lượt tựa vào hai bên tường. Chúng chỉ cao bằng nửa con người, thể tích chắc cũng đủ để chứa một người, song chắc chắn không thể duỗi tay duỗi chân thoải mái trong hai cái hòm này được.
Bên ngoài hòm có một mặt có thể mở ra, bên trên đó là một ổ khóa cực lớn, xung quanh không thấy chìa khóa đâu.
Ở mặt hòm đó còn có một ô cửa nhỏ có thể mở từ bên ngoài.
E ngại căn phòng cuối hành lang phía Đông có giường bệnh và máy móc kia xuất hiện quỷ nên bọn họ không vào hai căn phòng ở cuối hành lang phía Tây này, họ chỉ đứng bên ngoài, dùng đèn pin soi vào trong mà thôi.
Lúc trông thấy hai cái hòm sắt, Trường Lâm bèn không nhịn được sững sờ, anh ta hỏi:
“Cái… cái này dùng để làm gì…”
Đường Khô chau chặt mày, gương mặt mập mạp của anh ta tỏ vẻ nghiêm túc, anh ta nói:
“Còn để làm gì nữa, chắc hai cái hòm sắt này dùng để nhốt người.”
“Căn phòng tối chuyên dùng để nhốt người và dày vò con người… Chẳng mấy bữa mà người ta sẽ phát điên.”
Tạ Phán tựa vào bên người Đường Khô, nhỏ giọng nói:
“Anh à, nơi này đáng sợ thật đấy.”
E là hồ nước ở căn phòng đối diện cuãng là để dìm người, lấy dây đen trói người ta lại rồi ấn xuống nước, không cho giãy khỏi cái hồ nước đó.
“Trước khi căn biệt thự làng du lịch này được xây dựng, rốt cuộc nơi này là nơi nào?”
Sắc mặt Trường Lâm không được tốt cho lắm, cậu ta nói:
“Lại nhiều phòng thế này, lại là giường bệnh, máy móc, còn có cả những thứ rất rõ ràng là để dày vò con người kia nữa…”
“Đừng bảo là bệnh viện hay là viện điều dưỡng gì gì đó nhé.”
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn Trường Lâm.
Cách nghĩ của cậu này cũng khá là sắc sảo.
Sau đó, bọn họ cũng không ở lại tầng hai quá lâu. Có Trần Cát nhắc nhở, bọn họ bèn lên tầng ba.
Trên tầng ba lại là một cảnh tượng khác.
Ngũ Hạ Cửu trông thấy một đoạn dây thừng đã đứt ở đầu cầu thang tầng ba, trong dây thừng trộn lẫn chỉ đỏ, cứ cách một đoạn là lại thấy dây thừng bị thắt một cái nút.
Trên lan can tầng ba đều bị những sợi dây thừng như thế quấn quanh.
Có điều dây thừng bị đứt từ đầu cầu thang, chỉ có một chút dây thừng vẫn còn treo trên lan can, nửa đứt nửa không, thỉnh thoảng còn đong đưa theo làn gió thổi vào bên trong tòa biệt thự.
“Chính là loại dây thừng tôi trông thấy trên bia bộ ở sân sau.”
Tạ Phán chỉ vào dây thừng, nói.
“Không ngờ ở tầng ba cũng có…”
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn. Phòng trên tầng ba không giống phòng dưới tầng hai, mà so với tầng một trống trải, tầng hai rách nát thì tường, cửa trên tầng ba lại hoàn chỉnh hơn, nhưng mặt tường trắng bệch lại xuất hiện rất nhiều những vết tích loạn cào cào.
Cậu nhớ, trong thông tin bổ sung có nhắc đến thầy đuổi ma và người phụ trách dự án Triệu Minh Đông đồng thời chết tại căn biệt thự nghỉ dưỡng mới xây được một nửa, nhưng tầng một và tầng hai đều không thấy dấu tích của hai người họ.
Vậy thì thì thể của hai người đó sẽ ở tầng ba?
Sau khi lên đến tầng ba, liếc nhìn mặt tường bị vẽ loạn xạ, mọi người bèn tiếp tục đi vào trong.
Khác với những căn phòng không có cửa ở tầng hai, phòng trên tầng ba căn nào cũng đóng chặt cửa, trên cửa còn có một ô cửa sổ nho nhỏ, song những ô cửa sổ ấy đều bị dán báo. Những ô cửa sổ không bị dán báo cũng tối om dưới ánh đèn pin, hoàn toàn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Điều nằm ngoài dự đoán của Ngũ Hạ Cửu chính là Lư Tượng – người vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng trong đám người lại bước lên và đẩy cánh cửa đang được đóng chặt ra.
Không đẩy được.
Tiếp đó, anh ta lại thử đẩy những cánh cửa phòng khác, tất cả đều không mở được.
Trường Lâm nhìn Lư Tượng đầy kinh ngạc, cậu ta nói:
“Anh… anh cứ đẩy thế, chẳng lẽ anh không… không sợ hả…”
Không sợ điều gì thì trong lòng mọi người đều rõ cả.
Trông thì có vẻ Lư Tượng chẳng để ý gì. Nghe Trường Lâm nói vậy, anh ta bèn nhếch khóe miệng, cười mà như không cười, chỉ cười xùy một tiếng chứ chẳng trả lời Trường Lâm.
Sau đó, Lư Tượng lại tiếp tục đi về phía trước, song đột nhiên anh ta lại dừng lại ở một nơi gần đó.
Ánh mắt của Trần Cát lóe lên, anh ta ra vẻ tự nhiên và bước qua đó.
Anh ta tới bên cạnh Lư Tượng, kinh ngạc nói:
“Căn phòng này mở cửa nè, bên trong còn có hai cỗ thi thể nữa…”