Thời gian cứ từng chút, từng chút trôi qua, Ngũ Hạ Cửu lại nhìn đồng hồ lần nữa, còn kém mười giây nữa sẽ đến mười hai giờ khuya.
Cậu nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám...Hai, một.
Phút chốc, cơn đau dữ dội còn hơn đêm qua từ ngực truyền đến, Ngũ Hạ Cửu tuy rằng đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị đau đến mức ở trên giường bệnh hơi co người lại.
Cơn ù tai trôi qua, trước mắt lại là ảo giác quen thuộc.
Lúc này đây, Ngũ Hạ Cửu nhìn quanh bốn phía điện thờ Phật, không có bóng dáng của Thủy Độc.
Xem ra, Thủy Độc không có xuất hiện ở trong ảo giác của cậu.
Không biết đã qua bao lâu, Ngũ Hạ Cửu từ trong ảo giác thoát ra, hít thở bình thường lại, cơn đau cũng đã giảm bớt dần.
Cậu cởi cổ áo ra cúi đầu nhìn, quả nhiên, chim đại bàng đã nhỏ đi, nhưng ký hiệu "Vạn" lại trở nên lớn hơn.
Chờ cho cơn đau càng lúc càng giảm xuống, Ngũ hạ Cửu từ trên giường bệnh đứng dậy, bắt đầu xem xét thu dọn lại phòng bệnh.
Sau khi cơn đau bớt đi, trong phòng bệnh cũng không có xuất hiện thêm đồ vật gì khác.
Chẳng lẽ thật sự còn phải đợi đến ba giờ ba phút sáng để vào xem lại lần nữa?
Nghĩ như vậy, Ngũ Hạ Cửu từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
Trong hành lang có không ít xác chết biết đi.
Ngũ Hạ Cửu đi đến tận lầu bốn, đồng thời cũng xử lý mấy xác chết biết đi.
Suy đoán ngày hôm qua của cậu đã trở thành sự thật, xác chết biết đi so với tối hôm qua đã mạnh hơn một chút, khi xử lý cũng khó hơn.
Tốn một chút thời gian để đi đến lầu bốn.
Không bao lâu, Ngũ Hạ Cửu đã đến phòng bệnh 417 chỗ của Thời Thương Tả và Tạ Bàn.
"Hai người có phát hiện gì không?"
Ngũ Hạ Cửu dừng lại ngẩng đầu hỏi.
Tạ Bàn lắc đầu, nói: "Không có phát hiện gì."
Thời Thương Tả lướt mắt nhìn xung quanh, thấy xác chết biết đi đang bao vây tới, nói:
"Đi lên lầu năm trước đã."
"Trước đó Tạ Bàn đã nhìn thấy bọn người Dương Công Hạc đi lên lầu năm."
So với từ lầu một đến lầu bốn, lầu năm và lầu sáu có rất ít người, dường như hiếm khi thấy nhân viên y tế và bệnh nhân xuất hiện ở đây.
Cho dù có, phần lớn đều ở lại trong phòng bệnh, nên không cần phải lo lắng nửa đêm bọn họ lại đi ra.
Vì vậy, lầu năm và lầu sáu tương đối an toàn.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Sau khi bọn họ đi lên lầu năm, liền thấy Dương Công Hạc, Hà Nghiễm Hồng và giáo sư Trần, bọn họ đang đứng ở trước cửa một phòng bệnh, dường như muốn nói điều gì.
Vừa đi qua đã nghe, hóa ra là Lạc Lệ Tháp ở trong ảo giác nhìn thấy được điện thờ Phật và Thủy Độc.
"Cô có hỏi anh ấy chuyện gì không?" Lạt Bá hỏi.
Lạc Lệ Tháp nói: "Tôi, tôi đã quên hỏi...."
Lúc đó, cô ấy bởi vì lời nguyền chim đại bàng mà đau đến mức gần như bất tỉnh, cho dù trước mắt lại xuất hiện ảo giác, cũng chỉ cố suy nghĩ cách làm giảm bớt cơn đau ở ngực.
Hơn nữa tiếng ù tai cùng tiếng Phạn cứ không ngừng truyền đến, khiến người ta chóng mặt, đau tim.
Ngoài ra, trong điện thờ Phật lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Thủy Độc, đã khiến cô ấy giật mình. Làm sao có thể hỏi được chút vấn đề gì.
Chờ cho cô ấy chậm chạp bình tĩnh lại, thì ảo giác đã biến mất không thấy nữa.
"Vậy cái gì cô cũng chưa hỏi sao?"
Nam Hồng Đậu nghe vậy nhíu mày, một cơ hội tốt như vậy, thế nhưng lại bị Lạc Lệ Tháp làm cho uổng phí.
Đúng là hành khách mới cũng chỉ là hành khách mới, một chút kinh nghiệm cũng không có.
Giọng nói của Nam Hồng Đậu có chút hung dữ.
Lạc Lệ Tháp cảm thấy oan ức cùng tức giận nói:
"Lúc ấy tôi đau đến muốn chết, làm sao nghĩ đến muốn hỏi điều gì."
"Hơn nữa tôi cũng không có nghĩ Thủy Độc sẽ ở trong điện thờ Phật, các người không nhìn thấy ở trong ảo giác sao?"
Nam Hồng Đậu: "Nếu chúng tôi nhìn thấy Thủy Độc ở điện thờ Phật, thì cũng không ở chỗ này hỏi cô."
Lạt Bá nhìn về phía những người khác, bao gồm cả ba người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả cùng Tạ Bàn, hỏi bọn họ có nhìn thấy Thủy Độc không.
Nhưng kết quả chính là, ngoại trừ Lạc Lệ Tháp ra, thì không có ai ở trong ảo giác nhìn thấy Thủy Độc.
Dương Công Hạc nhíu mày nói: "Trách không được, chúng ta ở trong bệnh viện cũng không tìm thấy anh ấy, hóa ra phải đợi cho đến nửa đêm, mới có thể thấy ở trong ảo giác."
Nhưng mà, vào lúc này cũng chính là lúc lời nguyền phát tác, cơn đau đớn dữ dội, ù tai, cùng từng đoạn tiếng Phạn quấy nhiễu.
Cho dù nhìn thấy Thủy Độc, chỉ sợ cũng phải kiềm chế những cơn đau này, mới có thể đến gần anh ấy hỏi một ít manh mối.
Huống chi, sự xuất hiện của Thủy Độc là ngẫu nhiên, có thể xuất hiện ở trong ảo giác của anh ta, cũng có thể là ở người khác....
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Công Hạc cũng không nhịn mà oán giận Lạc Lệ Tháp, thầm nghĩ cô ấy thật vô dụng, uống phí một cơ hội để hỏi Thủy Độc.
Nếu bọn họ muốn đạt được manh mối, thì phải đợi đến mười hai giờ đêm mai.
Nhưng hiện tại, đã quá muộn để nói thêm điều gì.
Dù sao trước đó, bọn họ cũng đều không nghĩ đến Thủy Mộc sẽ xuất hiện ở điện thờ Phật trong ảo giác.
Tạ Bàn nhìn đám người Dương Công Hạc, giáo sư Trần, trong lòng không thể không có chút đắc ý.
Bọn họ đã sớm đoán ra được, Thủy Mộc có thể sẽ xuất hiện ở trong ảo giác của một người nào đó, quả nhiên, đã đoán đúng rồi.
Lúc này, Hà Nghiễm Hồng quay đầu nhìn về ba người phía cuối là Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và Tạ Bàn.
Anh ta hỏi: "Trước đó mấy người đã làm gì?"
Ánh mắt của Dương Công Hạc không nhịn được mà dừng ở trên người của Ngũ Hạ Cửu, nghi ngờ NPC này vì sao lại đi theo hai người Tạ Bàn và A Tả cùng nhau đến đây.
Ngũ Hạ Cửu thoáng rũ mắt xuống, nói:
"Tôi, tôi trước đó vì sợ hãi nên đã trốn trong phòng bệnh ở lầu ba...."
"Không thấy bóng dáng của mọi người nên tôi từ trong phòng bệnh đi ra, sau đó tình cờ gặp bọn họ."
Tạ Bàn nói: "Chúng tôi vốn muốn đi đến lầu một và lầu hai tìm kiếm manh mối, nhưng ở dưới có rất nhiều xác chết biết đi."
Nhắc đến đây, trên mặt những người khác không kiềm được mà lộ ra vẻ buồn bực.
Nửa đêm hôm qua, bọn họ dường như đã tìm khắp cả bệnh viện, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng cần phải làm gì mới có thể đến gần và nói chuyện với Thủy Độc?
Đêm nay, đám xác chết biết đi đã khó có thể đối phó hơn rồi.
Vì vậy, Dương Công Hạc quyết định tạm thời không cần lãng phí sức lực cùng đạo cụ để đối phó với xác chết biết đi, dù sao những gì cần đi tìm thì đêm qua cũng đã đi tìm hết rồi.
Chỉ có mỗi bọn họ thì rất khó có thể phát hiện những manh mối phía sau.
Không bằng chờ đợi đến nửa đêm của ngày mai, có thể ở ảo giác nhìn thấy Thủy Độc trong điện thờ Phật, nhân cơ hội này mà hỏi anh ấy.
Ở lầu năm có phòng bệnh do đám người Dương Công Hạc mở ra, nên có thể tạm thời đi vào đó nghỉ ngơi.
Những người khác thì không thể vào.
Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả lén liếc nhìn nhau, cùng đi xuống lầu trước.
Cậu đi vào phòng bệnh 303, đóng cửa lại rồi chờ đợi.
Mãi đến ba giờ sáng, Ngũ Hạ Cửu vẫn nhìn thời gian đang từng chút từng chút di chuyển tới ba giờ ba phút.
Đột nhiên, cậu cảm giác ở bên tai lại truyền đến tiếng Phạn quen thuộc.
Chỉ có điều, lần này không có ù tai, lời nguyền của chim đại bàng cũng không có phát tác, ngực không đau, trước mắt cũng không có ảo giác, nhưng vòng tay lại thoáng chốc nóng lên.
Bảng điều khiển bật ra:
[Chúc mừng hành khách đã phát hiện được bí mật ở trong phòng bệnh, đạt được tin tức liên quan, giường bệnh đặc biệt (đợi tìm kiếm.)]
Ngũ Hạ Cửu lập tức đi đến trước giường bệnh mà cậu đã tỉnh lại, cúi người mò mẫm.
Không quá vài giây, nét mặt của cậu đã thay đổi.
Có vật gì.
Ngũ Hạ Cửu chạm được vào một vật cứng ở gối đầu vốn dĩ mềm mại của mình, cậu lập tức cầm lấy gối đầu, đem bao gối mở ra. Một bức tượng Phật chỉ to bằng lòng bàn tay đang xuất hiện ở ngay trước mắt cậu.
Tượng Phật này toàn thân màu vàng, nhưng nhìn khuôn mặt lại có vài nét giống cậu.
Ngũ Hạ Cửu cầm lấy tượng Phật cẩn thận quan sát, cậu híp mắt suy nghĩ, cho nên, tượng Phật này là đại diện cho cậu sao?
Như vậy, trên giường bệnh còn có vật gì khác không?
Nghĩ như thế, Ngũ Hạ Cửu lại một lần nữa cúi người mò mẫm.
Sau đó không bao lâu, cậu ở dưới đệm giường phát hiện ra vài trang giấy, phía trên ghi chép tiếng Phạn, thoạt nhìn rất khó hiểu.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu có thể xem hiểu được.
Như vậy trước đó cậu đã đoán đúng rồi, Quy y Tam Bảo quả nhiên là phải đi cùng nhau.
Tượng Phật, kinh thư, nhà sư bình thường đều đầy đủ ở đây.
Nhưng vì sao kinh thư chỉ có vài tờ?
Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu đem tượng Phật cùng vài tờ giấy ghi chép tiếng Phạn vừa tìm được ở trên giường bệnh đặt ở chỗ thật tốt, sau đó xoay người đi về phía giường bệnh của giáo sư Trần cùng Điền Huyên.
Chỉ chốc lát sau, cậu cũng tìm được tượng Phật cùng vài tờ kinh thư ở trên giường bệnh của giáo sư Trần và Điền Huyên.
Nhưng thật không ngờ chính là, kinh thư chỉ có dưới giường bệnh của Điền Huyên, mà giường của giáo sư Trần lớn như vậy, nhưng Ngũ Hạ Cửu tìm kiếm mấy lần cũng không có nhìn thấy kinh thư.
Cho nên, có ba tượng Phật, nhưng chỉ có hai phần kinh thư.
Hai tượng Phật mơ hồ nhìn giống như giáo sư Trần và Điền Huyên.
Mà Ngũ Hạ Cửu đã so sánh hai phần kinh thư, phát hiện ra nội dung của cả hai thế nhưng đều giống nhau.
Theo lý thuyết thì điều này không thể xảy ra, nội dung trong một quyển kinh thư không thể nào lặp lại.
Trừ khi, vài trang kinh thư này có liên quan đến tiếng Phạn mà cậu nghe được vào lúc đêm khuya, mà mọi người cùng một phòng bệnh đều có thể nghe được tiếng Phạn giống nhau.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu nhớ rõ nội dung tiếng Phạn, so sánh với tiếng Phạn ở vài tờ kinh thư này phát hiện ra không hề giống nhau.
"Chẳng lẽ...Những tờ này của mình không phải là kinh thư?"
Ngũ Hạ Cửu thấp giọng lẩm bẩm nói.
Một tay cậu cầm vài tờ kinh thư, tay còn lại thì lật xem tượng Phật.
Ngay khi chuyển đến cái đế, ánh mắt Ngũ Hạ Cửu đột nhiên dừng lại, bởi vì trên cái đế của tượng Phật có một điểm đen không nhìn thấy rõ.
Mà điểm đen này thật ra có thể hoàn toàn bỏ qua, dù sao tay nghề của thợ chế tác cũng không phải luôn hoàn mỹ, không tỳ vết.
Nhưng trí nhớ của Ngũ Hạ Cửu rất tốt, khi lần đầu tiên cậu phát hiện ra tượng Phật, cậu cũng đã lật đi lật lại để cẩn thận nghiên cứu, và trước đó ở cái đế cũng không có điểm đen này.
Ngũ Hạ Cửu không thể không suy nghĩ, trên giường bệnh của mỗi người, ở trong từng thời gian nhất định sẽ luôn xuất hiện tượng phật hoặc là kinh thư.
Tạm thời không nói đến số lượng kinh thư đã tìm được, hiện tại đã giải thích rõ, mỗi người đều có một loại Quy y Tam Bảo thuộc về chính mình.
Nhưng nếu quả nhiên nội dung trên mặt những tờ kinh thư này, không khớp với tiếng Phạn đều nghe được mỗi khi lời nguyền phát tác.
Như vậy, khi đặt tượng Phật cùng kinh thư nằm cạnh nhau, và khi bọn họ tìm được toàn bộ đồ vật dựa theo nghi thức phá hủy lời nguyền, vậy nghi thứ có thể thành công hay không?
Đáp án là có.
Nhưng mà, đoàn tàu luân hồi chắc chắn sẽ không đặt ra những vấn đề khó giải, sắp đặt trước mắt hành khách.
Trong lòng Ngũ Hạ Cửu biết, có rất ít hành khách sẽ giống cậu, có thể đọc hiểu tiếng Phạn, như vậy phải làm sao để những hành khách khác phát hiện ra nội dung ở những tờ kinh thư này, khác với tiếng Phạn mà họ đã nghe được đây?
Chắc chắn sẽ có chỗ đặc biệt để nhắc nhở hành khách, chẳng hạn như không thể đặt kinh thư cùng tượng Phật ở cạnh nhau, vì tượng Phật sẽ dần dần biến thành màu đen.
Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà cúi đầu nhìn về tượng Phật của chính mình.
Cậu vừa đặt tượng Phật cùng kinh thư ở cùng nhau không lâu, cho nên điểm đen này chính là lời "Nhắc nhở" đúng không?
Xem ra cần phải thử nghiệm một chút.
Thời gian cứ từng chút, từng chút trôi qua, Ngũ Hạ Cửu lại nhìn đồng hồ lần nữa, còn kém mười giây nữa sẽ đến mười hai giờ khuya.
Cậu nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám...Hai, một.
Phút chốc, cơn đau dữ dội còn hơn đêm qua từ ngực truyền đến, Ngũ Hạ Cửu tuy rằng đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn bị đau đến mức ở trên giường bệnh hơi co người lại.
Cơn ù tai trôi qua, trước mắt lại là ảo giác quen thuộc.
Lúc này đây, Ngũ Hạ Cửu nhìn quanh bốn phía điện thờ Phật, không có bóng dáng của Thủy Độc.
Xem ra, Thủy Độc không có xuất hiện ở trong ảo giác của cậu.
Không biết đã qua bao lâu, Ngũ Hạ Cửu từ trong ảo giác thoát ra, hít thở bình thường lại, cơn đau cũng đã giảm bớt dần.
Cậu cởi cổ áo ra cúi đầu nhìn, quả nhiên, chim đại bàng đã nhỏ đi, nhưng ký hiệu "Vạn" lại trở nên lớn hơn.
Chờ cho cơn đau càng lúc càng giảm xuống, Ngũ hạ Cửu từ trên giường bệnh đứng dậy, bắt đầu xem xét thu dọn lại phòng bệnh.
Sau khi cơn đau bớt đi, trong phòng bệnh cũng không có xuất hiện thêm đồ vật gì khác.
Chẳng lẽ thật sự còn phải đợi đến ba giờ ba phút sáng để vào xem lại lần nữa?
Nghĩ như vậy, Ngũ Hạ Cửu từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
Trong hành lang có không ít xác chết biết đi.
Ngũ Hạ Cửu đi đến tận lầu bốn, đồng thời cũng xử lý mấy xác chết biết đi.
Suy đoán ngày hôm qua của cậu đã trở thành sự thật, xác chết biết đi so với tối hôm qua đã mạnh hơn một chút, khi xử lý cũng khó hơn.
Tốn một chút thời gian để đi đến lầu bốn.
Không bao lâu, Ngũ Hạ Cửu đã đến phòng bệnh chỗ của Thời Thương Tả và Tạ Bàn.
"Hai người có phát hiện gì không?"
Ngũ Hạ Cửu dừng lại ngẩng đầu hỏi.
Tạ Bàn lắc đầu, nói: "Không có phát hiện gì."
Thời Thương Tả lướt mắt nhìn xung quanh, thấy xác chết biết đi đang bao vây tới, nói:
"Đi lên lầu năm trước đã."
"Trước đó Tạ Bàn đã nhìn thấy bọn người Dương Công Hạc đi lên lầu năm."
So với từ lầu một đến lầu bốn, lầu năm và lầu sáu có rất ít người, dường như hiếm khi thấy nhân viên y tế và bệnh nhân xuất hiện ở đây.
Cho dù có, phần lớn đều ở lại trong phòng bệnh, nên không cần phải lo lắng nửa đêm bọn họ lại đi ra.
Vì vậy, lầu năm và lầu sáu tương đối an toàn.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Sau khi bọn họ đi lên lầu năm, liền thấy Dương Công Hạc, Hà Nghiễm Hồng và giáo sư Trần, bọn họ đang đứng ở trước cửa một phòng bệnh, dường như muốn nói điều gì.
Vừa đi qua đã nghe, hóa ra là Lạc Lệ Tháp ở trong ảo giác nhìn thấy được điện thờ Phật và Thủy Độc.
"Cô có hỏi anh ấy chuyện gì không?" Lạt Bá hỏi.
Lạc Lệ Tháp nói: "Tôi, tôi đã quên hỏi...."
Lúc đó, cô ấy bởi vì lời nguyền chim đại bàng mà đau đến mức gần như bất tỉnh, cho dù trước mắt lại xuất hiện ảo giác, cũng chỉ cố suy nghĩ cách làm giảm bớt cơn đau ở ngực.
Hơn nữa tiếng ù tai cùng tiếng Phạn cứ không ngừng truyền đến, khiến người ta chóng mặt, đau tim.
Ngoài ra, trong điện thờ Phật lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Thủy Độc, đã khiến cô ấy giật mình. Làm sao có thể hỏi được chút vấn đề gì.
Chờ cho cô ấy chậm chạp bình tĩnh lại, thì ảo giác đã biến mất không thấy nữa.
"Vậy cái gì cô cũng chưa hỏi sao?"
Nam Hồng Đậu nghe vậy nhíu mày, một cơ hội tốt như vậy, thế nhưng lại bị Lạc Lệ Tháp làm cho uổng phí.
Đúng là hành khách mới cũng chỉ là hành khách mới, một chút kinh nghiệm cũng không có.
Giọng nói của Nam Hồng Đậu có chút hung dữ.
Lạc Lệ Tháp cảm thấy oan ức cùng tức giận nói:
"Lúc ấy tôi đau đến muốn chết, làm sao nghĩ đến muốn hỏi điều gì."
"Hơn nữa tôi cũng không có nghĩ Thủy Độc sẽ ở trong điện thờ Phật, các người không nhìn thấy ở trong ảo giác sao?"
Nam Hồng Đậu: "Nếu chúng tôi nhìn thấy Thủy Độc ở điện thờ Phật, thì cũng không ở chỗ này hỏi cô."
Lạt Bá nhìn về phía những người khác, bao gồm cả ba người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả cùng Tạ Bàn, hỏi bọn họ có nhìn thấy Thủy Độc không.
Nhưng kết quả chính là, ngoại trừ Lạc Lệ Tháp ra, thì không có ai ở trong ảo giác nhìn thấy Thủy Độc.
Dương Công Hạc nhíu mày nói: "Trách không được, chúng ta ở trong bệnh viện cũng không tìm thấy anh ấy, hóa ra phải đợi cho đến nửa đêm, mới có thể thấy ở trong ảo giác."
Nhưng mà, vào lúc này cũng chính là lúc lời nguyền phát tác, cơn đau đớn dữ dội, ù tai, cùng từng đoạn tiếng Phạn quấy nhiễu.
Cho dù nhìn thấy Thủy Độc, chỉ sợ cũng phải kiềm chế những cơn đau này, mới có thể đến gần anh ấy hỏi một ít manh mối.
Huống chi, sự xuất hiện của Thủy Độc là ngẫu nhiên, có thể xuất hiện ở trong ảo giác của anh ta, cũng có thể là ở người khác....
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Công Hạc cũng không nhịn mà oán giận Lạc Lệ Tháp, thầm nghĩ cô ấy thật vô dụng, uống phí một cơ hội để hỏi Thủy Độc.
Nếu bọn họ muốn đạt được manh mối, thì phải đợi đến mười hai giờ đêm mai.
Nhưng hiện tại, đã quá muộn để nói thêm điều gì.
Dù sao trước đó, bọn họ cũng đều không nghĩ đến Thủy Mộc sẽ xuất hiện ở điện thờ Phật trong ảo giác.
Tạ Bàn nhìn đám người Dương Công Hạc, giáo sư Trần, trong lòng không thể không có chút đắc ý.
Bọn họ đã sớm đoán ra được, Thủy Mộc có thể sẽ xuất hiện ở trong ảo giác của một người nào đó, quả nhiên, đã đoán đúng rồi.
Lúc này, Hà Nghiễm Hồng quay đầu nhìn về ba người phía cuối là Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và Tạ Bàn.
Anh ta hỏi: "Trước đó mấy người đã làm gì?"
Ánh mắt của Dương Công Hạc không nhịn được mà dừng ở trên người của Ngũ Hạ Cửu, nghi ngờ NPC này vì sao lại đi theo hai người Tạ Bàn và A Tả cùng nhau đến đây.
Ngũ Hạ Cửu thoáng rũ mắt xuống, nói:
"Tôi, tôi trước đó vì sợ hãi nên đã trốn trong phòng bệnh ở lầu ba...."
"Không thấy bóng dáng của mọi người nên tôi từ trong phòng bệnh đi ra, sau đó tình cờ gặp bọn họ."
Tạ Bàn nói: "Chúng tôi vốn muốn đi đến lầu một và lầu hai tìm kiếm manh mối, nhưng ở dưới có rất nhiều xác chết biết đi."
Nhắc đến đây, trên mặt những người khác không kiềm được mà lộ ra vẻ buồn bực.
Nửa đêm hôm qua, bọn họ dường như đã tìm khắp cả bệnh viện, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng cần phải làm gì mới có thể đến gần và nói chuyện với Thủy Độc?
Đêm nay, đám xác chết biết đi đã khó có thể đối phó hơn rồi.
Vì vậy, Dương Công Hạc quyết định tạm thời không cần lãng phí sức lực cùng đạo cụ để đối phó với xác chết biết đi, dù sao những gì cần đi tìm thì đêm qua cũng đã đi tìm hết rồi.
Chỉ có mỗi bọn họ thì rất khó có thể phát hiện những manh mối phía sau.
Không bằng chờ đợi đến nửa đêm của ngày mai, có thể ở ảo giác nhìn thấy Thủy Độc trong điện thờ Phật, nhân cơ hội này mà hỏi anh ấy.
Ở lầu năm có phòng bệnh do đám người Dương Công Hạc mở ra, nên có thể tạm thời đi vào đó nghỉ ngơi.
Những người khác thì không thể vào.
Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả lén liếc nhìn nhau, cùng đi xuống lầu trước.
Cậu đi vào phòng bệnh , đóng cửa lại rồi chờ đợi.
Mãi đến ba giờ sáng, Ngũ Hạ Cửu vẫn nhìn thời gian đang từng chút từng chút di chuyển tới ba giờ ba phút.
Đột nhiên, cậu cảm giác ở bên tai lại truyền đến tiếng Phạn quen thuộc.
Chỉ có điều, lần này không có ù tai, lời nguyền của chim đại bàng cũng không có phát tác, ngực không đau, trước mắt cũng không có ảo giác, nhưng vòng tay lại thoáng chốc nóng lên.
Bảng điều khiển bật ra:
[Chúc mừng hành khách đã phát hiện được bí mật ở trong phòng bệnh, đạt được tin tức liên quan, giường bệnh đặc biệt (đợi tìm kiếm.)]
Ngũ Hạ Cửu lập tức đi đến trước giường bệnh mà cậu đã tỉnh lại, cúi người mò mẫm.
Không quá vài giây, nét mặt của cậu đã thay đổi.
Có vật gì.
Ngũ Hạ Cửu chạm được vào một vật cứng ở gối đầu vốn dĩ mềm mại của mình, cậu lập tức cầm lấy gối đầu, đem bao gối mở ra. Một bức tượng Phật chỉ to bằng lòng bàn tay đang xuất hiện ở ngay trước mắt cậu.
Tượng Phật này toàn thân màu vàng, nhưng nhìn khuôn mặt lại có vài nét giống cậu.
Ngũ Hạ Cửu cầm lấy tượng Phật cẩn thận quan sát, cậu híp mắt suy nghĩ, cho nên, tượng Phật này là đại diện cho cậu sao?
Như vậy, trên giường bệnh còn có vật gì khác không?
Nghĩ như thế, Ngũ Hạ Cửu lại một lần nữa cúi người mò mẫm.
Sau đó không bao lâu, cậu ở dưới đệm giường phát hiện ra vài trang giấy, phía trên ghi chép tiếng Phạn, thoạt nhìn rất khó hiểu.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu có thể xem hiểu được.
Như vậy trước đó cậu đã đoán đúng rồi, Quy y Tam Bảo quả nhiên là phải đi cùng nhau.
Tượng Phật, kinh thư, nhà sư bình thường đều đầy đủ ở đây.
Nhưng vì sao kinh thư chỉ có vài tờ?
Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu đem tượng Phật cùng vài tờ giấy ghi chép tiếng Phạn vừa tìm được ở trên giường bệnh đặt ở chỗ thật tốt, sau đó xoay người đi về phía giường bệnh của giáo sư Trần cùng Điền Huyên.
Chỉ chốc lát sau, cậu cũng tìm được tượng Phật cùng vài tờ kinh thư ở trên giường bệnh của giáo sư Trần và Điền Huyên.
Nhưng thật không ngờ chính là, kinh thư chỉ có dưới giường bệnh của Điền Huyên, mà giường của giáo sư Trần lớn như vậy, nhưng Ngũ Hạ Cửu tìm kiếm mấy lần cũng không có nhìn thấy kinh thư.
Cho nên, có ba tượng Phật, nhưng chỉ có hai phần kinh thư.
Hai tượng Phật mơ hồ nhìn giống như giáo sư Trần và Điền Huyên.
Mà Ngũ Hạ Cửu đã so sánh hai phần kinh thư, phát hiện ra nội dung của cả hai thế nhưng đều giống nhau.
Theo lý thuyết thì điều này không thể xảy ra, nội dung trong một quyển kinh thư không thể nào lặp lại.
Trừ khi, vài trang kinh thư này có liên quan đến tiếng Phạn mà cậu nghe được vào lúc đêm khuya, mà mọi người cùng một phòng bệnh đều có thể nghe được tiếng Phạn giống nhau.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu nhớ rõ nội dung tiếng Phạn, so sánh với tiếng Phạn ở vài tờ kinh thư này phát hiện ra không hề giống nhau.
"Chẳng lẽ...Những tờ này của mình không phải là kinh thư?"
Ngũ Hạ Cửu thấp giọng lẩm bẩm nói.
Một tay cậu cầm vài tờ kinh thư, tay còn lại thì lật xem tượng Phật.
Ngay khi chuyển đến cái đế, ánh mắt Ngũ Hạ Cửu đột nhiên dừng lại, bởi vì trên cái đế của tượng Phật có một điểm đen không nhìn thấy rõ.
Mà điểm đen này thật ra có thể hoàn toàn bỏ qua, dù sao tay nghề của thợ chế tác cũng không phải luôn hoàn mỹ, không tỳ vết.
Nhưng trí nhớ của Ngũ Hạ Cửu rất tốt, khi lần đầu tiên cậu phát hiện ra tượng Phật, cậu cũng đã lật đi lật lại để cẩn thận nghiên cứu, và trước đó ở cái đế cũng không có điểm đen này.
Ngũ Hạ Cửu không thể không suy nghĩ, trên giường bệnh của mỗi người, ở trong từng thời gian nhất định sẽ luôn xuất hiện tượng phật hoặc là kinh thư.
Tạm thời không nói đến số lượng kinh thư đã tìm được, hiện tại đã giải thích rõ, mỗi người đều có một loại Quy y Tam Bảo thuộc về chính mình.
Nhưng nếu quả nhiên nội dung trên mặt những tờ kinh thư này, không khớp với tiếng Phạn đều nghe được mỗi khi lời nguyền phát tác.
Như vậy, khi đặt tượng Phật cùng kinh thư nằm cạnh nhau, và khi bọn họ tìm được toàn bộ đồ vật dựa theo nghi thức phá hủy lời nguyền, vậy nghi thứ có thể thành công hay không?
Đáp án là có.
Nhưng mà, đoàn tàu luân hồi chắc chắn sẽ không đặt ra những vấn đề khó giải, sắp đặt trước mắt hành khách.
Trong lòng Ngũ Hạ Cửu biết, có rất ít hành khách sẽ giống cậu, có thể đọc hiểu tiếng Phạn, như vậy phải làm sao để những hành khách khác phát hiện ra nội dung ở những tờ kinh thư này, khác với tiếng Phạn mà họ đã nghe được đây?
Chắc chắn sẽ có chỗ đặc biệt để nhắc nhở hành khách, chẳng hạn như không thể đặt kinh thư cùng tượng Phật ở cạnh nhau, vì tượng Phật sẽ dần dần biến thành màu đen.
Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà cúi đầu nhìn về tượng Phật của chính mình.
Cậu vừa đặt tượng Phật cùng kinh thư ở cùng nhau không lâu, cho nên điểm đen này chính là lời "Nhắc nhở" đúng không?
Xem ra cần phải thử nghiệm một chút.