Thượng Hải cũng đang có tuyết rơi.
Trong cửa hàng tiện lợi, hai nữ nhân viên mặc đồng phục màu đỏ, một người thu tiền, một người đang làm nóng thức ăn cho khách bên lò vi sóng. Hai cô gái người da trắng trẻ tuổi lội tuyết đi vào vội vã mua hai cái hotdog, nói cười rồi rời khỏi.
Cánh cửa kính tự động mở ra, rồi từ từ khép lại.
Bên cửa là khu ăn, người phụ nữ ngồi bên cửa sổ sát sàn, tay phải bưng một tách cà phê nóng.
Những bông tuyết lất phất dưới ngọn đèn, ở trên đường, bóng dáng hai cô gái càng ngày càng xa.
Di động có tin nhắn, Chung Đình xem xong, xách túi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Bên lề đường, đã có một người một xe đang đợi.
Cô lên xe, người đàn ông ngồi trên ghế lái nói, “Ngại quá, tôi đến trễ rồi.”
“Không sao.”
Họ đi đến một tòa nhà văn phòng cao cấp. Người đàn ông dẫn cô lên tầng hai mươi ba, bước vào một phòng làm việc, bật đèn.
Ánh đèn rất sáng, anh chỉnh hai mức, cho đến khi gian phòng trở thành màu vàng lờ mờ.
Chỉnh điều hòa xong, cởi áo khoác, anh đi đến máy nước uống bên bàn làm việc rót nước, “Cứ ngồi tự nhiên đi. Bên kia có một cái ghế dựa, nếu không thích thì cũng có thể ngồi sofa.”
Nhìn quanh phòng một vòng, Chung Đình đi đến bên ghế dựa, ngồi xuống.
“Trà, cà phê?”
“Không cần, nước là được rồi.”
Một lát sau, người đàn ông đưa nước tới, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ bên cạnh cô, nở nụ cười, “Có phải chiếc ghế dựa này thoải mái lắm không? Nhiều người muốn ra giá cao với tôi để mua nó.”
Chung Đình khẽ mỉm cười.
“Từ Chính Huy cho tôi xem qua hồ sơ bệnh án trước đây của cô bên chỗ anh ấy rồi…” Giọng người đàn ông điềm tĩnh, “Bây giờ hai người đã là bạn, anh ấy cho rằng không thích hợp can thiệp vào việc khám và điều trị của cô nữa, cho nên chuyển cô đến chỗ tôi. Tôi trưng cầu ý kiến của cô lần nữa, cô có để ý không?”
“Không để ý.”
“Được, vậy chúng ta có thể bắt đầu.”
Bấm đồng hồ bấm giờ trên chiếc bàn thấp, ánh mắt người đàn ông nghiêm túc, “Tôi là bác sĩ tâm lý tốt nhất ở đây, tôi nhất định có thể giúp cô giải quyết vấn đề của cô, cho nên, việc trao đổi tiếp theo cô phải tin tưởng tôi hoàn toàn. Cứ thả lỏng nói chuyện một chút là được, không cần có áp lực.”
“Được.”
“Tôi đã xem hồ sơ bệnh án trước đây của cô, đầu tiên, tôi cảm thấy cô rất hiền lành, cũng rất dũng cảm. Trong chuyến du lịch ra ngoài, cô và người bạn xảy ra tai nạn xe, vì áy náy mà đau khổ, cũng vì việc sống chết vô thường khiến cho trong lòng có năng lượng tiêu cực không ổn định. Cô chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ của người chuyên nghiệp, đồng thời từng bước khắc phục vấn đề mất ngủ. Đây không phải là chuyện mà ai cũng làm được. Điều này chứng minh cô có năng lực giúp bản thân thoát khỏi đau khổ. Cô có lực khống chế bản thân rất tốt.
Bây giờ chúng ta trở lại xem thử tình hình hiện tại của cô. Có thể nói cho tôi biết, trước mắt điều làm cô cảm thấy thể xác và tinh thần không thoải mái được không? Là vì công việc, gia đình, hay là tình bạn, tình yêu, hay là thời thơ ấu, thời niên thiếu có khúc mắc không cách nào tháo gỡ được? Nghĩ đến đâu thì nói đến đó, không sao cả.”
Tấm rèm cửa sổ màu xám đậm lẳng lặng che khuất cửa sổ sát sàn, ánh sáng dìu dịu chiếu ở trên, có thể nhìn thấy hoa văn tinh tế của vải vóc.
“Khi vị thành niên, tôi từng bị xâm hại tình dục.”
“Khoảng bao nhiêu tuổi, cô còn nhớ không?”
“Mười bốn tuổi.”
“Đối phương là người lạ hay là bạn bè thân thích trong nhà?”
“Là thầy dạy đàn của tôi.”
“Khi đó, cô có nhận thức về tình dục không?”
“Một chút xíu.” Chung Đình tạm ngừng, “Không rõ lắm, nhưng biết là chuyện không tốt.”
“Chuyện như vậy xảy ra mấy lần?”
“… Nhiều lần, không nhớ rõ nữa.”
“Có nói cho bố mẹ biết không?”
“Không có.”
“Tại sao không?”
“Không biết… Không nhớ rõ nữa, khi ấy hơi hoảng loạn, cũng hơi sợ, không muốn làm người nhà đau lòng.” Cô ngập ngừng, “… Còn cảm thấy hơi nhục nhã, không nhớ mình rốt cuộc có phản kháng hay không.”
“Sau chuyện này, cô có từng làm chuyện tổn thương mình không, ví dụ như một số hành vi tự hại mình.”
“Thời trung học, trong hồ bơi từng có suy nghĩ tự sát hai lần, về sau không có. Lần gần đây nhất, dùng dao cắt cổ tay.”
“Có thể nói tôi nghe mối quan hệ gia đình và tổng quan về cuộc sống gia đình cô không?”
“Được. Bố mẹ tôi đều là công chức chính phủ, hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, trong nhà có một cô em gái song sinh. Quan hệ giữa tôi và em ấy cũng rất tốt.” Cô biểu đạt rõ ràng.
“Trong ấn tượng, cô có từng tranh giành sự cưng chiều với em gái không?”
“Không có. Tính cách của em ấy hoạt bát hơn một chút.”
“Tính cách riêng của hai người không mấy giống nhau?”
“Từ nhỏ đã khác biệt rất lớn.”
“Khi ấy cô chọn không nói cho bố mẹ biết, có phải là vì tính cách của em gái hoạt bát hơn, từ nhỏ được bố mẹ chú ý nhiều hơn cô, nên cô luôn luôn không hi vọng mình phạm sai lầm khiến họ thất vọng không.”
“Có lẽ có một chút.”
“Sau khi sự việc xảy ra, có phải trong lòng cũng có chút căm hận bố mẹ không?”
Tia sáng yên lặng rơi vào mặt, Chung Đình thoáng ngập ngừng, “Có lẽ cũng có một chút.”
Người đàn ông gật đầu, “Không sao đâu, đây là chuyện bình thường. Khi đó cô quá nhỏ, dồn hết trách nhiệm của chuyện này lên người mình, theo sự tăng lên của tuổi tác, áp lực cũng càng ngày càng lớn, tiềm thức của con người sẽ trốn tránh, chuyển dời trách nhiệm. Cô có từng nói chuyện này với người khác không?”
“Từng kể theo cách biến tướng với người bạn, nhưng khi đó đã giấu một chút.” Cô từng nói với Dương Tinh, nhưng chỉ nói đến mức độ “quấy rối tình dục”.
“Bây giờ thì sao? Là cái gì khiến áp lực của cô đột nhiên lớn hơn?”
Giọng Chung Đình đều đều, “Tôi nói chuyện này cho chồng chưa cưới của tôi.”
“Anh ấy để ý?”
“Không có.”
Bỗng nhiên yên tĩnh lại. Gáy đặt trên lưng ghế, cô xuất thần nhìn tấm rèm cửa sổ dày.
“Có cần tôi kéo rèm ra không?” Người đàn ông hỏi.
“Không cần.”
Hai ngày sau khi từ Chiết Giang về, họ luôn ở bên nhau. Mười mấy năm qua, sự thoải mái vui vẻ mà Chung Đình chưa bao giờ có.
Sáng sớm ngày thứ ba, Hà Chí Bân ra ngoài, cô mặc một chiếc váy len, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời chiếu vào rất ấm áp, cô đi đến nhà bếp làm cơm trưa sớm cho mình.
Mọi thứ đều rất bình thường.
Cô cắt cà chua trên tấm thớt, lưỡi dao mỏng chầm chậm bổ xuống, nước cà chảy ra dồi dào, thấm ướt ngón tay. Tiếp theo ý thức trống rỗng trong thoáng chốc, khi kịp phản ứng lại, cổ tay cô đang chảy máu.
Trong cơn hoảng loạn, cô từ từ có cảm giác đau, dùng vạt váy ngủ bọc lấy vết thương chảy máu ra ngoài, rồi lau máu trên mặt bàn.
Cô giơ tay lên che mắt, điểm sáng lấp lánh trên hàng mi.
Giọng người phụ nữ khẽ run, “Tôi không biết thế nào nữa, có chút không kiểm soát được.”
“Không cần quá sợ hãi, cũng không cần cảm thấy lo lắng. Có thể là vì cô nói chuyện này cho anh ấy biết, nên trạng thái cân bằng của bản thân nhiều năm như vậy bị phá vỡ. Cô hãy nghĩ xem, nếu chúng ta luôn ở trong một hoàn cảnh tối tăm, đột nhiên có một chùm sáng mạnh, có phải đôi mắt không thích ứng được không?”
Sắc mặt người đàn ông không thay đổi, anh đổi đề tài bằng giọng nói nhẹ nhàng, “Dạo này giấc ngủ thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Thế này đi, trước tiên tôi kê một ít thuốc an thần cho cô, có vấn đề gì cô có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào. Nhưng tốt nhất là trong giờ làm việc.” Người đàn ông nhìn giờ, “Gần tới giờ rồi, hôm nay cứ đến đây trước đã.”
“Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Anh đi tới kéo rèm cửa sổ, đứng ở đó nhìn xuống dưới.
Chung Đình đứng lên đi đến bên cạnh anh, khoanh một tay.
Trời đã tối hẳn, bốn bề cao ốc chót vót, đèn đóm sáng rực.
“Tuyết dừng rồi…” Người đàn ông hít thở không khí trong lành, “Có phải Thượng Hải sau khi tuyết rơi rất đẹp không?”
Chung Đình không nói gì.
Trận tuyết không lớn không nhỏ này tan trong hai ngày.
Sáng sớm, Hà Chí Bân lái xe đi đổ xăng. Một chiếc Audi màu đỏ đậu bên trụ bơm xăng đằng trước, hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng dựa bên cửa xe cười đùa.
Anh bước xuống xe, người phụ nữ quay đầu lại, sợi tóc hất vào mặt, nụ cười nhạt dần.
Hạ Vi không nhớ rõ bao lâu rồi mình không gặp anh. Dường như lâu như một năm vậy, lại dường như mới mấy ngày, điều không thay đổi là cảm giác mình dành cho anh.
Gió lớn, họ đứng trước cửa siêu thị của cây xăng.
“Dạo này thế nào?”
“Rất tốt,” Hà Chí Bân hỏi, “Còn em?”
Cô cười, “Em cũng như cũ thôi. Nghe nói bà anh nằm viện? Thế nào, bà có khỏe không?”
“Không có vấn đề gì lớn.”
Thời gian hai câu, đổ xăng xong, nhân viên ở bên kia vẫy tay ra hiệu.
“Đi đi.”
Anh đi sang bên đó, ở sau lưng bị cô gọi lại, “Hà Chí Bân…”
Anh dừng bước.
Hạ Vi đi tới, “Chuyện của anh em có nghe nói một chút, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì anh cứ tìm em.” Người phụ nữ nghiêm túc nói, “Vẫn là câu nói đó, chờ anh mười năm.”
Hà Chí Bân nở nụ cười, vỗ gáy cô. Hoặc ít hoặc nhiều có phần cười cô vừa tùy hứng vừa ngớ ngẩn.
Xa xa, cô nhìn anh phóng khoáng bước lên xe, rời đi.
Hà Chí Bân đến bệnh viện.
Chú anh thấy anh đến, mượn cớ lấy thuốc rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Bà cụ mở to đôi mắt một cách chán nản, nhìn anh đi đến bên giường bệnh. Bà mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.
Hà Chí Bân ngồi xuống, “Bà ăn táo không? Gọt chút táo đút bà ăn nhé?”
Bà cụ lắc đầu.
Tivi đang chiếu phim nhiều tập, Hà Chí Bân buồn chán xem với bà cụ một hồi, khi suy nghĩ trôi tận đâu đâu, đột nhiên nghe thấy bà gọi, “Chí Bân…”
“Vâng?” Anh thuận miệng đáp.
“Hôm kia người nhà họ Chu lại tìm được đến chỗ bà,” bà cụ nói có phần ngọng nghịu, “Mấy năm nay họ sống không tốt, đứa con lớn bị bệnh nặng, gan không tốt, họ muốn gặp con.”
Ánh mắt lạnh lùng, anh nhìn bà.
“Một ngàn mười ngàn cái không đúng đi nữa, nói thế nào thì họ cũng là bố mẹ con…”
“Bố mẹ gì chứ?” Sắc mặt người đàn ông lạnh hẳn.
“Kêu bà bớt lo nghĩ đâu đâu đi mà, sao bà không hiểu lời người khác nói vậy? Bố mẹ cháu đã chết hai mươi mấy năm trước rồi, bố mẹ ở đâu ra?”
Bầu không khí đông cứng. Bà cụ không lên tiếng nữa.
Lần trước bọn họ vất vả nhờ người này người kia tìm được bà, là năm, sáu năm về trước. Khi ấy bà từng hỏi anh một lần, có bằng lòng nhận hay không, kết quả bị anh chửi mắng một trận. Hôm qua người nhà đó lại vất vả tìm đến bệnh viện, không dám tìm thẳng anh, hi vọng bà sẽ chuyển lời.
Đổi thành người khác, có lẽ họ sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng bà cụ này hiền lành mềm yếu cả một đời, đến phút cuối cùng, trái tim vẫn không đủ độc ác.
Ngực Hà Chí Bân phập phồng, anh đứng lên, hung hăng nhìn bà chằm chằm, “Vu Quế Lan, cháu nói cho bà biết, bộ dạng này của bà đã định trước là cả đời bị người ta bắt nạt! Bà không trách ai được hết!”
Đi ra khỏi bệnh viện, xe chạy hết tốc độ. Đi vào con đường vắng hẻm nhỏ xe cộ lộn xộn, đột nhiên, một chiếc xe điện băng qua đường cực nhanh. Hà Chí Bân đánh mạnh tay lái né tránh, đầu xe đụng vào trụ nước chữa cháy ven đường.
Sau một tiếng vang lớn, cột nước phun ngất trời.
Trong cửa hàng tiện lợi, hai nữ nhân viên mặc đồng phục màu đỏ, một người thu tiền, một người đang làm nóng thức ăn cho khách bên lò vi sóng. Hai cô gái người da trắng trẻ tuổi lội tuyết đi vào vội vã mua hai cái hotdog, nói cười rồi rời khỏi.
Cánh cửa kính tự động mở ra, rồi từ từ khép lại.
Bên cửa là khu ăn, người phụ nữ ngồi bên cửa sổ sát sàn, tay phải bưng một tách cà phê nóng.
Những bông tuyết lất phất dưới ngọn đèn, ở trên đường, bóng dáng hai cô gái càng ngày càng xa.
Di động có tin nhắn, Chung Đình xem xong, xách túi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Bên lề đường, đã có một người một xe đang đợi.
Cô lên xe, người đàn ông ngồi trên ghế lái nói, “Ngại quá, tôi đến trễ rồi.”
“Không sao.”
Họ đi đến một tòa nhà văn phòng cao cấp. Người đàn ông dẫn cô lên tầng hai mươi ba, bước vào một phòng làm việc, bật đèn.
Ánh đèn rất sáng, anh chỉnh hai mức, cho đến khi gian phòng trở thành màu vàng lờ mờ.
Chỉnh điều hòa xong, cởi áo khoác, anh đi đến máy nước uống bên bàn làm việc rót nước, “Cứ ngồi tự nhiên đi. Bên kia có một cái ghế dựa, nếu không thích thì cũng có thể ngồi sofa.”
Nhìn quanh phòng một vòng, Chung Đình đi đến bên ghế dựa, ngồi xuống.
“Trà, cà phê?”
“Không cần, nước là được rồi.”
Một lát sau, người đàn ông đưa nước tới, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ bên cạnh cô, nở nụ cười, “Có phải chiếc ghế dựa này thoải mái lắm không? Nhiều người muốn ra giá cao với tôi để mua nó.”
Chung Đình khẽ mỉm cười.
“Từ Chính Huy cho tôi xem qua hồ sơ bệnh án trước đây của cô bên chỗ anh ấy rồi…” Giọng người đàn ông điềm tĩnh, “Bây giờ hai người đã là bạn, anh ấy cho rằng không thích hợp can thiệp vào việc khám và điều trị của cô nữa, cho nên chuyển cô đến chỗ tôi. Tôi trưng cầu ý kiến của cô lần nữa, cô có để ý không?”
“Không để ý.”
“Được, vậy chúng ta có thể bắt đầu.”
Bấm đồng hồ bấm giờ trên chiếc bàn thấp, ánh mắt người đàn ông nghiêm túc, “Tôi là bác sĩ tâm lý tốt nhất ở đây, tôi nhất định có thể giúp cô giải quyết vấn đề của cô, cho nên, việc trao đổi tiếp theo cô phải tin tưởng tôi hoàn toàn. Cứ thả lỏng nói chuyện một chút là được, không cần có áp lực.”
“Được.”
“Tôi đã xem hồ sơ bệnh án trước đây của cô, đầu tiên, tôi cảm thấy cô rất hiền lành, cũng rất dũng cảm. Trong chuyến du lịch ra ngoài, cô và người bạn xảy ra tai nạn xe, vì áy náy mà đau khổ, cũng vì việc sống chết vô thường khiến cho trong lòng có năng lượng tiêu cực không ổn định. Cô chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ của người chuyên nghiệp, đồng thời từng bước khắc phục vấn đề mất ngủ. Đây không phải là chuyện mà ai cũng làm được. Điều này chứng minh cô có năng lực giúp bản thân thoát khỏi đau khổ. Cô có lực khống chế bản thân rất tốt.
Bây giờ chúng ta trở lại xem thử tình hình hiện tại của cô. Có thể nói cho tôi biết, trước mắt điều làm cô cảm thấy thể xác và tinh thần không thoải mái được không? Là vì công việc, gia đình, hay là tình bạn, tình yêu, hay là thời thơ ấu, thời niên thiếu có khúc mắc không cách nào tháo gỡ được? Nghĩ đến đâu thì nói đến đó, không sao cả.”
Tấm rèm cửa sổ màu xám đậm lẳng lặng che khuất cửa sổ sát sàn, ánh sáng dìu dịu chiếu ở trên, có thể nhìn thấy hoa văn tinh tế của vải vóc.
“Khi vị thành niên, tôi từng bị xâm hại tình dục.”
“Khoảng bao nhiêu tuổi, cô còn nhớ không?”
“Mười bốn tuổi.”
“Đối phương là người lạ hay là bạn bè thân thích trong nhà?”
“Là thầy dạy đàn của tôi.”
“Khi đó, cô có nhận thức về tình dục không?”
“Một chút xíu.” Chung Đình tạm ngừng, “Không rõ lắm, nhưng biết là chuyện không tốt.”
“Chuyện như vậy xảy ra mấy lần?”
“… Nhiều lần, không nhớ rõ nữa.”
“Có nói cho bố mẹ biết không?”
“Không có.”
“Tại sao không?”
“Không biết… Không nhớ rõ nữa, khi ấy hơi hoảng loạn, cũng hơi sợ, không muốn làm người nhà đau lòng.” Cô ngập ngừng, “… Còn cảm thấy hơi nhục nhã, không nhớ mình rốt cuộc có phản kháng hay không.”
“Sau chuyện này, cô có từng làm chuyện tổn thương mình không, ví dụ như một số hành vi tự hại mình.”
“Thời trung học, trong hồ bơi từng có suy nghĩ tự sát hai lần, về sau không có. Lần gần đây nhất, dùng dao cắt cổ tay.”
“Có thể nói tôi nghe mối quan hệ gia đình và tổng quan về cuộc sống gia đình cô không?”
“Được. Bố mẹ tôi đều là công chức chính phủ, hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, trong nhà có một cô em gái song sinh. Quan hệ giữa tôi và em ấy cũng rất tốt.” Cô biểu đạt rõ ràng.
“Trong ấn tượng, cô có từng tranh giành sự cưng chiều với em gái không?”
“Không có. Tính cách của em ấy hoạt bát hơn một chút.”
“Tính cách riêng của hai người không mấy giống nhau?”
“Từ nhỏ đã khác biệt rất lớn.”
“Khi ấy cô chọn không nói cho bố mẹ biết, có phải là vì tính cách của em gái hoạt bát hơn, từ nhỏ được bố mẹ chú ý nhiều hơn cô, nên cô luôn luôn không hi vọng mình phạm sai lầm khiến họ thất vọng không.”
“Có lẽ có một chút.”
“Sau khi sự việc xảy ra, có phải trong lòng cũng có chút căm hận bố mẹ không?”
Tia sáng yên lặng rơi vào mặt, Chung Đình thoáng ngập ngừng, “Có lẽ cũng có một chút.”
Người đàn ông gật đầu, “Không sao đâu, đây là chuyện bình thường. Khi đó cô quá nhỏ, dồn hết trách nhiệm của chuyện này lên người mình, theo sự tăng lên của tuổi tác, áp lực cũng càng ngày càng lớn, tiềm thức của con người sẽ trốn tránh, chuyển dời trách nhiệm. Cô có từng nói chuyện này với người khác không?”
“Từng kể theo cách biến tướng với người bạn, nhưng khi đó đã giấu một chút.” Cô từng nói với Dương Tinh, nhưng chỉ nói đến mức độ “quấy rối tình dục”.
“Bây giờ thì sao? Là cái gì khiến áp lực của cô đột nhiên lớn hơn?”
Giọng Chung Đình đều đều, “Tôi nói chuyện này cho chồng chưa cưới của tôi.”
“Anh ấy để ý?”
“Không có.”
Bỗng nhiên yên tĩnh lại. Gáy đặt trên lưng ghế, cô xuất thần nhìn tấm rèm cửa sổ dày.
“Có cần tôi kéo rèm ra không?” Người đàn ông hỏi.
“Không cần.”
Hai ngày sau khi từ Chiết Giang về, họ luôn ở bên nhau. Mười mấy năm qua, sự thoải mái vui vẻ mà Chung Đình chưa bao giờ có.
Sáng sớm ngày thứ ba, Hà Chí Bân ra ngoài, cô mặc một chiếc váy len, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời chiếu vào rất ấm áp, cô đi đến nhà bếp làm cơm trưa sớm cho mình.
Mọi thứ đều rất bình thường.
Cô cắt cà chua trên tấm thớt, lưỡi dao mỏng chầm chậm bổ xuống, nước cà chảy ra dồi dào, thấm ướt ngón tay. Tiếp theo ý thức trống rỗng trong thoáng chốc, khi kịp phản ứng lại, cổ tay cô đang chảy máu.
Trong cơn hoảng loạn, cô từ từ có cảm giác đau, dùng vạt váy ngủ bọc lấy vết thương chảy máu ra ngoài, rồi lau máu trên mặt bàn.
Cô giơ tay lên che mắt, điểm sáng lấp lánh trên hàng mi.
Giọng người phụ nữ khẽ run, “Tôi không biết thế nào nữa, có chút không kiểm soát được.”
“Không cần quá sợ hãi, cũng không cần cảm thấy lo lắng. Có thể là vì cô nói chuyện này cho anh ấy biết, nên trạng thái cân bằng của bản thân nhiều năm như vậy bị phá vỡ. Cô hãy nghĩ xem, nếu chúng ta luôn ở trong một hoàn cảnh tối tăm, đột nhiên có một chùm sáng mạnh, có phải đôi mắt không thích ứng được không?”
Sắc mặt người đàn ông không thay đổi, anh đổi đề tài bằng giọng nói nhẹ nhàng, “Dạo này giấc ngủ thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Thế này đi, trước tiên tôi kê một ít thuốc an thần cho cô, có vấn đề gì cô có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào. Nhưng tốt nhất là trong giờ làm việc.” Người đàn ông nhìn giờ, “Gần tới giờ rồi, hôm nay cứ đến đây trước đã.”
“Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Anh đi tới kéo rèm cửa sổ, đứng ở đó nhìn xuống dưới.
Chung Đình đứng lên đi đến bên cạnh anh, khoanh một tay.
Trời đã tối hẳn, bốn bề cao ốc chót vót, đèn đóm sáng rực.
“Tuyết dừng rồi…” Người đàn ông hít thở không khí trong lành, “Có phải Thượng Hải sau khi tuyết rơi rất đẹp không?”
Chung Đình không nói gì.
Trận tuyết không lớn không nhỏ này tan trong hai ngày.
Sáng sớm, Hà Chí Bân lái xe đi đổ xăng. Một chiếc Audi màu đỏ đậu bên trụ bơm xăng đằng trước, hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng dựa bên cửa xe cười đùa.
Anh bước xuống xe, người phụ nữ quay đầu lại, sợi tóc hất vào mặt, nụ cười nhạt dần.
Hạ Vi không nhớ rõ bao lâu rồi mình không gặp anh. Dường như lâu như một năm vậy, lại dường như mới mấy ngày, điều không thay đổi là cảm giác mình dành cho anh.
Gió lớn, họ đứng trước cửa siêu thị của cây xăng.
“Dạo này thế nào?”
“Rất tốt,” Hà Chí Bân hỏi, “Còn em?”
Cô cười, “Em cũng như cũ thôi. Nghe nói bà anh nằm viện? Thế nào, bà có khỏe không?”
“Không có vấn đề gì lớn.”
Thời gian hai câu, đổ xăng xong, nhân viên ở bên kia vẫy tay ra hiệu.
“Đi đi.”
Anh đi sang bên đó, ở sau lưng bị cô gọi lại, “Hà Chí Bân…”
Anh dừng bước.
Hạ Vi đi tới, “Chuyện của anh em có nghe nói một chút, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì anh cứ tìm em.” Người phụ nữ nghiêm túc nói, “Vẫn là câu nói đó, chờ anh mười năm.”
Hà Chí Bân nở nụ cười, vỗ gáy cô. Hoặc ít hoặc nhiều có phần cười cô vừa tùy hứng vừa ngớ ngẩn.
Xa xa, cô nhìn anh phóng khoáng bước lên xe, rời đi.
Hà Chí Bân đến bệnh viện.
Chú anh thấy anh đến, mượn cớ lấy thuốc rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Bà cụ mở to đôi mắt một cách chán nản, nhìn anh đi đến bên giường bệnh. Bà mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.
Hà Chí Bân ngồi xuống, “Bà ăn táo không? Gọt chút táo đút bà ăn nhé?”
Bà cụ lắc đầu.
Tivi đang chiếu phim nhiều tập, Hà Chí Bân buồn chán xem với bà cụ một hồi, khi suy nghĩ trôi tận đâu đâu, đột nhiên nghe thấy bà gọi, “Chí Bân…”
“Vâng?” Anh thuận miệng đáp.
“Hôm kia người nhà họ Chu lại tìm được đến chỗ bà,” bà cụ nói có phần ngọng nghịu, “Mấy năm nay họ sống không tốt, đứa con lớn bị bệnh nặng, gan không tốt, họ muốn gặp con.”
Ánh mắt lạnh lùng, anh nhìn bà.
“Một ngàn mười ngàn cái không đúng đi nữa, nói thế nào thì họ cũng là bố mẹ con…”
“Bố mẹ gì chứ?” Sắc mặt người đàn ông lạnh hẳn.
“Kêu bà bớt lo nghĩ đâu đâu đi mà, sao bà không hiểu lời người khác nói vậy? Bố mẹ cháu đã chết hai mươi mấy năm trước rồi, bố mẹ ở đâu ra?”
Bầu không khí đông cứng. Bà cụ không lên tiếng nữa.
Lần trước bọn họ vất vả nhờ người này người kia tìm được bà, là năm, sáu năm về trước. Khi ấy bà từng hỏi anh một lần, có bằng lòng nhận hay không, kết quả bị anh chửi mắng một trận. Hôm qua người nhà đó lại vất vả tìm đến bệnh viện, không dám tìm thẳng anh, hi vọng bà sẽ chuyển lời.
Đổi thành người khác, có lẽ họ sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng bà cụ này hiền lành mềm yếu cả một đời, đến phút cuối cùng, trái tim vẫn không đủ độc ác.
Ngực Hà Chí Bân phập phồng, anh đứng lên, hung hăng nhìn bà chằm chằm, “Vu Quế Lan, cháu nói cho bà biết, bộ dạng này của bà đã định trước là cả đời bị người ta bắt nạt! Bà không trách ai được hết!”
Đi ra khỏi bệnh viện, xe chạy hết tốc độ. Đi vào con đường vắng hẻm nhỏ xe cộ lộn xộn, đột nhiên, một chiếc xe điện băng qua đường cực nhanh. Hà Chí Bân đánh mạnh tay lái né tránh, đầu xe đụng vào trụ nước chữa cháy ven đường.
Sau một tiếng vang lớn, cột nước phun ngất trời.