Bão ở Hồng Kông tới vừa nhanh vừa vội.
Khi máy bay của Hách Trường Trì hạ cánh xuống mặt đất, sấm vang chớp giật nổi lên đùng đùng, một tia sáng màu lam dài nổ mạnh trong tầng khí quyển.
Hắn giơ tay lên che đi ánh đèn rồi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Hoắc Trường Trì nhận được điện thoại từ bệnh viện cũng là lúc hắn đang trên bàn đàm phán cùng đối tác, ngay lúc quan trọng thư ký đẩy cửa tiến vào nói có chuyện khẩn cấp hắn nhất định phải nhận điện thoại. Viện Phương nói cho hắn biết, em trai của hắn Hoắc Cửu An khi đang chạy bộ bất ngờ đột phát viêm cơ tim cấp tính, bệnh tình nghiêm trọng nên hắn phải nhanh chóng đến bệnh viện ngay.
Tất cả những điều này giống như không quá chân thực.
Hoắc Cửu An đã không liên hệ với hắn trong một khoảng thời gian dài. Cha mẹ bọn họ đã chia tay từ hai mươi năm trước, Hoắc Trường Trì cùng cha ở lại Vũ Hải (1), Hoắc Cửu An thì theo mẹ đến Hồng Kông.
(1) Vũ Hải: là một thành phố cấp quận và trung tâm khu vực thuộc vùng tự trị Nội Mông của Trung Quốc, và thuộc khu vực phân chia cấp quận nhỏ nhất trong khu vực. Nó nằm trên sông Hoàng Hà giữa sa mạc Gobi và Ordos.
Hoắc Trường Trì là một người có tính cách lạnh nhạt cuồng công việc. Mấy năm trước khi mẹ hắn qua đời hắn đã đến Hồng Kông một chuyến để tham gia tang lễ, sau đó bởi vì công việc cũng từng đến đây mấy lần nhưng chưa bao giờ hẹn gặp Hoắc Cửu An ra ngoài nói chuyện. Hắn không ngờ rằng lần này gặp lại em trai mình lại là trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Hoắc Cửu An sống có tình hơn hắn rất nhiều, cũng thân thiết với cha hơn cả hắn. Trước đó Hoắc Cửu An cũng biết cha có một khối u ác tính phải làm phẫu thuật để cắt bỏ toàn bộ liền cương quyết yêu cầu Hoắc Trường Trì trước tiên chưa cần vội nói cho cha biết.
“Thời buổi rối loạn.”
Trong lòng Hoắc Trường Trì đột nhiên nhảy ra câu này. Trời tháng tám vẫn chưa vào thu, trận mưa này lại khiến cho Hồng Kông mang theo vài phần không khí giống như mừa thu đã về.
Máy bay hạ cánh rung lên vài lần rồi đáp xuống đất, khi trượt trên đường băng vẫn không ngừng lắc lư trái phải, sự lo âu của hành khách cũng rung rinh theo máy bay hạ cánh.
Khi Hoắc Trường Trì chạy tới bệnh viện, Hoắc Cửu An đang đeo mặt nạ thở ô xi nằm trong phòng theo dõi.
Bác sĩ đơn giản nói qua cho hắn một chút về tình hình của Hoắc Cửu An, một câu nói ra đại ý chính là tình trạng bệnh nhân không tốt, người nhà cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Ý chí của Hoắc Cửu An rất kiên cường, khát vọng sống mãnh liệt, nhưng khi đấu tranh cùng với Tử thần thì lại thiếu may mắn. Đến năm giờ khi y tỉnh lại thì kiên quyết muốn gặp anh trai.
Hoắc Trường Trì mặc quần áo cách ly đi vào phòng bệnh lạnh lẽo.
“Anh ” Hoắc Cửu An gọi hắn, giọng nói rất yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng, “Anh hãy nghe em nói.”
Hoắc Trường Trì lắng nghe.
“Nếu như em không sống được anh hãy giúp em làm một chuyện, đi tìm một người tên là Hứa Sơ… ở tòa nhà Hải Xương lô B phòng 1603, nhất định phải thật nhanh, một mình anh ấy không ra ngoài được. Em muốn hiến giác mạc cho anh ấy.” Hoắc Cửu An vội vã nói bởi vì thời gian thăm nuôi chỉ có năm phút đồng hồ ngắn ngủi “… Anh phải giúp em chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy chữa khỏi đôi mắt… Trước tiên đừng cho anh ấy biết chuyện của em… cứ nói em đi nước ngoài công tác. Chìa khóa phòng được gói trong một cái túi, trong phòng làm việc của em có một cái két sắt mật mã là ucs85d36, bên trong có… tài liệu thiết kế, nếu anh muốn thì lấy đi còn không thì …”
Hoắc Trường Trì nhìn sắc mặt lo lắng của Hoắc Cửu An, cuối cùng gật đầu.
“Cám ơn anh.” Hoắc Cửu An muốn đưa tay nắm tay Hoắc Trường Trì nhưng cuối cùng lại chỉ có thể động đậy mấy đầu ngón tay. Y dốc toàn bộ sức lực cuối cùng của mình nói “Hải Xương… tòa nhà Hải Xương… Mật mã…”
Y muốn nhắc lại một lần nữa nhưng ngực đau đến nghẹt thở, đành phải hít thở lấy hơi mấy lần.
” Tòa nhà Hải Xương, lô B, phòng 1603, Hứa Sơ, ” Hoắc Trường Trì thay em trai nhắc lại, “Mật mã là ucs85d36, lấy thiết kế mang đi, anh nhớ kỹ.”
“Anh phải… chăm sóc anh ấy…” Hoắc Cửu An lo lắng mình nói không đủ rõ ràng.
“Anh sẽ giúp người đó chữa khỏi mắt ” Hoắc Trường Trì nói, “Anh sẽ không nuốt lời.”
Hoắc Cửu An lúc này mới yên lòng, cả người giống như đã cạn kiệt sức sống, hai tay không có sức lực duỗi bên giường nhắm mắt lại.
Nếu như không phải máy đo điện tâm đồ vẫn còn hoạt động chứng tỏ người bệnh vẫn sống Hoắc Trường Trì dường như đã hoài nghi rằng em trai mình đã rời khỏi thế giới này.
Thời gian thăm bệnh đã hết, y tá lễ phép đưa hắn ra ngoài, khi sắp đi ra khỏi phòng theo dõi, Hoắc Cửu An lại gọi lại hắn: “Anh… Giúp em nói với anh ấy… Xin lỗi.”
Hoắc Trường Trì ở trong hành lang đợi một lát nghĩ về những yêu cầu Hoắc Cửu An đưa ra.
Đều không phải những việc gì khó, nhưng nếu kết hợp lại thì có chút kỳ quái Hoắc Cửu An nói người ở trong phòng 1603 tên là Hứa Sơ…
Hoắc Trường Trì cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng không nhớ ra là đã từng nghe thấy ở đâu liền không nhớ lại nữa, đi xem một chút thì biết ngay.
Khi máy bay của Hách Trường Trì hạ cánh xuống mặt đất, sấm vang chớp giật nổi lên đùng đùng, một tia sáng màu lam dài nổ mạnh trong tầng khí quyển.
Hắn giơ tay lên che đi ánh đèn rồi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Hoắc Trường Trì nhận được điện thoại từ bệnh viện cũng là lúc hắn đang trên bàn đàm phán cùng đối tác, ngay lúc quan trọng thư ký đẩy cửa tiến vào nói có chuyện khẩn cấp hắn nhất định phải nhận điện thoại. Viện Phương nói cho hắn biết, em trai của hắn Hoắc Cửu An khi đang chạy bộ bất ngờ đột phát viêm cơ tim cấp tính, bệnh tình nghiêm trọng nên hắn phải nhanh chóng đến bệnh viện ngay.
Tất cả những điều này giống như không quá chân thực.
Hoắc Cửu An đã không liên hệ với hắn trong một khoảng thời gian dài. Cha mẹ bọn họ đã chia tay từ hai mươi năm trước, Hoắc Trường Trì cùng cha ở lại Vũ Hải (1), Hoắc Cửu An thì theo mẹ đến Hồng Kông.
(1) Vũ Hải: là một thành phố cấp quận và trung tâm khu vực thuộc vùng tự trị Nội Mông của Trung Quốc, và thuộc khu vực phân chia cấp quận nhỏ nhất trong khu vực. Nó nằm trên sông Hoàng Hà giữa sa mạc Gobi và Ordos.
Hoắc Trường Trì là một người có tính cách lạnh nhạt cuồng công việc. Mấy năm trước khi mẹ hắn qua đời hắn đã đến Hồng Kông một chuyến để tham gia tang lễ, sau đó bởi vì công việc cũng từng đến đây mấy lần nhưng chưa bao giờ hẹn gặp Hoắc Cửu An ra ngoài nói chuyện. Hắn không ngờ rằng lần này gặp lại em trai mình lại là trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Hoắc Cửu An sống có tình hơn hắn rất nhiều, cũng thân thiết với cha hơn cả hắn. Trước đó Hoắc Cửu An cũng biết cha có một khối u ác tính phải làm phẫu thuật để cắt bỏ toàn bộ liền cương quyết yêu cầu Hoắc Trường Trì trước tiên chưa cần vội nói cho cha biết.
“Thời buổi rối loạn.”
Trong lòng Hoắc Trường Trì đột nhiên nhảy ra câu này. Trời tháng tám vẫn chưa vào thu, trận mưa này lại khiến cho Hồng Kông mang theo vài phần không khí giống như mừa thu đã về.
Máy bay hạ cánh rung lên vài lần rồi đáp xuống đất, khi trượt trên đường băng vẫn không ngừng lắc lư trái phải, sự lo âu của hành khách cũng rung rinh theo máy bay hạ cánh.
Khi Hoắc Trường Trì chạy tới bệnh viện, Hoắc Cửu An đang đeo mặt nạ thở ô xi nằm trong phòng theo dõi.
Bác sĩ đơn giản nói qua cho hắn một chút về tình hình của Hoắc Cửu An, một câu nói ra đại ý chính là tình trạng bệnh nhân không tốt, người nhà cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Ý chí của Hoắc Cửu An rất kiên cường, khát vọng sống mãnh liệt, nhưng khi đấu tranh cùng với Tử thần thì lại thiếu may mắn. Đến năm giờ khi y tỉnh lại thì kiên quyết muốn gặp anh trai.
Hoắc Trường Trì mặc quần áo cách ly đi vào phòng bệnh lạnh lẽo.
“Anh ” Hoắc Cửu An gọi hắn, giọng nói rất yếu ớt nhưng vẫn rõ ràng, “Anh hãy nghe em nói.”
Hoắc Trường Trì lắng nghe.
“Nếu như em không sống được anh hãy giúp em làm một chuyện, đi tìm một người tên là Hứa Sơ… ở tòa nhà Hải Xương lô B phòng 1603, nhất định phải thật nhanh, một mình anh ấy không ra ngoài được. Em muốn hiến giác mạc cho anh ấy.” Hoắc Cửu An vội vã nói bởi vì thời gian thăm nuôi chỉ có năm phút đồng hồ ngắn ngủi “… Anh phải giúp em chăm sóc anh ấy, giúp anh ấy chữa khỏi đôi mắt… Trước tiên đừng cho anh ấy biết chuyện của em… cứ nói em đi nước ngoài công tác. Chìa khóa phòng được gói trong một cái túi, trong phòng làm việc của em có một cái két sắt mật mã là ucs85d36, bên trong có… tài liệu thiết kế, nếu anh muốn thì lấy đi còn không thì …”
Hoắc Trường Trì nhìn sắc mặt lo lắng của Hoắc Cửu An, cuối cùng gật đầu.
“Cám ơn anh.” Hoắc Cửu An muốn đưa tay nắm tay Hoắc Trường Trì nhưng cuối cùng lại chỉ có thể động đậy mấy đầu ngón tay. Y dốc toàn bộ sức lực cuối cùng của mình nói “Hải Xương… tòa nhà Hải Xương… Mật mã…”
Y muốn nhắc lại một lần nữa nhưng ngực đau đến nghẹt thở, đành phải hít thở lấy hơi mấy lần.
” Tòa nhà Hải Xương, lô B, phòng 1603, Hứa Sơ, ” Hoắc Trường Trì thay em trai nhắc lại, “Mật mã là ucs85d36, lấy thiết kế mang đi, anh nhớ kỹ.”
“Anh phải… chăm sóc anh ấy…” Hoắc Cửu An lo lắng mình nói không đủ rõ ràng.
“Anh sẽ giúp người đó chữa khỏi mắt ” Hoắc Trường Trì nói, “Anh sẽ không nuốt lời.”
Hoắc Cửu An lúc này mới yên lòng, cả người giống như đã cạn kiệt sức sống, hai tay không có sức lực duỗi bên giường nhắm mắt lại.
Nếu như không phải máy đo điện tâm đồ vẫn còn hoạt động chứng tỏ người bệnh vẫn sống Hoắc Trường Trì dường như đã hoài nghi rằng em trai mình đã rời khỏi thế giới này.
Thời gian thăm bệnh đã hết, y tá lễ phép đưa hắn ra ngoài, khi sắp đi ra khỏi phòng theo dõi, Hoắc Cửu An lại gọi lại hắn: “Anh… Giúp em nói với anh ấy… Xin lỗi.”
Hoắc Trường Trì ở trong hành lang đợi một lát nghĩ về những yêu cầu Hoắc Cửu An đưa ra.
Đều không phải những việc gì khó, nhưng nếu kết hợp lại thì có chút kỳ quái Hoắc Cửu An nói người ở trong phòng 1603 tên là Hứa Sơ…
Hoắc Trường Trì cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng không nhớ ra là đã từng nghe thấy ở đâu liền không nhớ lại nữa, đi xem một chút thì biết ngay.