*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm Thư
Hứa Sơ người này rất thích phô trương thanh thế.
Khi không đứng đắn thì lý lẽ hùng hồn, miệng lưỡi khiêu khích rất có vẻ bề trên, nhưng chỉ cần nghiêm túc thì da mặt lại mỏng hơn người khác.
Hôm nay Hoắc Trường Trì đón anh lúc tan tầm, Hứa Sơ nâng một lẵng hoa mân côi (1) đứng ở cổng trường chờ hắn khiến nhiều sinh viên đi qua đều ngoái lại nhìn.
Trên diễn đàn của trường học đã có người trực tiếp: Thầy Hứa khoa CS tay ôm hoa chờ người trước cổng trường.
Hứa Sơ lên xe, nâng lẵng hoa lên để lộ ra những đóa hoa mân côi kiều diễm tươi mới khoe với Hoắc Trường Trì nói: “Hoắc ca ca, hôm nay là kỷ niệm một năm nha.”
Hoắc Trường Trì kéo cái lẵng hoa ra đến gần hôn anh một cái nói: “Cảm ơn.”
“Vậy em đã tặng hoa rồi, anh phải thổ lộ với em.” Đôi mắt Hứa Sơ chuyển động, phân công công việc trong ngày kỷ niệm.
Hoắc Trường Trì nhìn Hứa Sơ rồi lái xe đi, Hứa Sơ vẫn còn hăng hái: “Ha ha, Hoắc Trường Trì, anh đang xấu hổ nè.”
“Hứa Sơ!!” Hoắc Trường Trì dừng xe quay đầu nhìn Hứa Sơ rồi nói với anh “Chúc mừng ngày kỷ niệm, anh yêu em.”
Hứa Sơ vốn đang kiêu ngạo trong mắt Hoắc Trường Trì cũng mềm xuống, thể hiện ngừng chiến.
“Em đây là…?” Hoắc Trường Trì hỏi anh.
Hai tai Hứa Sơ đỏ bừng, anh chỉ vào hoa mân côi nói: “Em tặng hoa.”
Cách đây mấy ngày Hứa Sơ đột nhiên mua nhà, rồi tưng bừng trang trí.
Anh cũng từng học qua thiết kế nội thất, sau khi chọn một công ty nội thất thì sau đó toàn bộ thời gian của anh đều dồn vào trang trí.
Gian nhà mới không lớn không nhỏ, năm tháng đã chuẩn bị xong. Hứa Sơ bắt Hoắc Trường Trì phải đến đó ở với anh.
Kết cấu nhà rất đơn giản, nhà bếp lớn, phòng làm việc lớn, giường lớn.
Hoắc Trường Trì đi thăm quan một vòng, khen ngợi Hứa Sơ rồi lại đi làm.
Buổi tối Hứa Sơ mới vừa tắm xong liền phát hiện Hoắc Trường Trì không ở trong phòng ngủ, anh đi tới phòng khách thì thấy Hoắc Trường Trì đang đứng bên tường.
“Hứa Sơ, lại đây.” Hoắc Trường Trì mò mẫm trên bức tường phòng khách trắng xóa rồi hỏi Hứa Sơ tìm công ty nào thiết kế nhà.
Tường phòng khách không bằng phẳng, có chỗ gồ ghề lồi lõm.
Hứa Sơ đi tới mò mẫm, lại vô tội nói: “Cõ mỗi mấy chỗ lồi lên mà anh cũng để ý.”
Hoắc Trường Trì nghiêm túc cùng anh thảo luận: “Không phải chỉ một cái.”
Hắn cầm lấy tay Hứa Sơ đè lên tường: “Em xem, chỗ này một cái, chỗ này lại một cái.”
Trên bức tường có ba chỗ lồi lên.
“Để em gọi cho công ty thiết kế hỏi.” Hứa Sơ lấy điện thoại di động ra, thấy Hoắc Trường Trì không có ý ngăn cản liền để điện thoại di dộng xuống, nói “Không cần gọi đâu, anh cần đi chữa ám ảnh cưỡng chế đi.”
Hoắc Trường Trì và Hứa Sơ đã ở cùng nhau hai năm, hắn vừa nhìn vào mắt Hứa Sơ liền biết có không đúng.
Hoắc Trường Trì đoạt lấy điện thoại trong tay Hứa Sơ rồi gọi cho quản lý Từ vủa công ty kia. Hắn lễ phép nói: “Từ tiên sinh, tôi là người yêu của Hứa Sơ. Tôi phát hiện tường trong phòng khách nhà mình không bằng phẳng, ngài có thể tìm người đến xem thử không?”
Tiểu Từ tiên sinh ở đầu dây bên kia không hiểu gì: “Không phải chính thầy Hứa muốn làm mấy điểm lồi đó sao? Thầy ấy không nói gì với anh à?”
Hoắc Trường Trì nói biết rồi sau đó treo điện thoại, Hứa Sơ muốn chạy lại bị Hoắc Trường Trì chặn ngang đè xuống ghế sa lông: “Thầy Hứa, em chạy cái gì?”
“Anh chưa học chữ nổi.” Hoắc Trường Trì đè lên anh nói, “Phiên dịch cho anh nghe xem nào?”
Hứa Sơ nhẹ nhàng dãy dụa, mặt cũng nóng bừng nhưng Hoắc Trường Trì cũng không buông tha anh.
Cuối cùng Hứa Sơ mở trang web tìm kiếm để Hoắc Trường Trì tìm tòi nghiên cứu một chút, rồi đưa cho hắn.
Hoắc Trường Trì để điện thoại trước mặt qua một bên, ấn Hứa Sơ xuống hôn sâu. Hứa Sơ mềm mại nhắm mắt lại, tình cảm như sóng ngầm, Hoắc Trường Trì dán vào tai Hứa Sơ nói: “Anh biết rồi.”
Hứa Sơ người này rất đơn giản, trắng đen rõ ràng.
Sách có chữ viết là để học sinh đọc.
Sách không có chữ là do chính anh tự mình đọc.
Đọc lên từ chính trái tim anh.
Toàn văn Hoàn
———-oOo———-
(1) Hoa mân côi
Tâm Thư
Hứa Sơ người này rất thích phô trương thanh thế.
Khi không đứng đắn thì lý lẽ hùng hồn, miệng lưỡi khiêu khích rất có vẻ bề trên, nhưng chỉ cần nghiêm túc thì da mặt lại mỏng hơn người khác.
Hôm nay Hoắc Trường Trì đón anh lúc tan tầm, Hứa Sơ nâng một lẵng hoa mân côi (1) đứng ở cổng trường chờ hắn khiến nhiều sinh viên đi qua đều ngoái lại nhìn.
Trên diễn đàn của trường học đã có người trực tiếp: Thầy Hứa khoa CS tay ôm hoa chờ người trước cổng trường.
Hứa Sơ lên xe, nâng lẵng hoa lên để lộ ra những đóa hoa mân côi kiều diễm tươi mới khoe với Hoắc Trường Trì nói: “Hoắc ca ca, hôm nay là kỷ niệm một năm nha.”
Hoắc Trường Trì kéo cái lẵng hoa ra đến gần hôn anh một cái nói: “Cảm ơn.”
“Vậy em đã tặng hoa rồi, anh phải thổ lộ với em.” Đôi mắt Hứa Sơ chuyển động, phân công công việc trong ngày kỷ niệm.
Hoắc Trường Trì nhìn Hứa Sơ rồi lái xe đi, Hứa Sơ vẫn còn hăng hái: “Ha ha, Hoắc Trường Trì, anh đang xấu hổ nè.”
“Hứa Sơ!!” Hoắc Trường Trì dừng xe quay đầu nhìn Hứa Sơ rồi nói với anh “Chúc mừng ngày kỷ niệm, anh yêu em.”
Hứa Sơ vốn đang kiêu ngạo trong mắt Hoắc Trường Trì cũng mềm xuống, thể hiện ngừng chiến.
“Em đây là…?” Hoắc Trường Trì hỏi anh.
Hai tai Hứa Sơ đỏ bừng, anh chỉ vào hoa mân côi nói: “Em tặng hoa.”
Cách đây mấy ngày Hứa Sơ đột nhiên mua nhà, rồi tưng bừng trang trí.
Anh cũng từng học qua thiết kế nội thất, sau khi chọn một công ty nội thất thì sau đó toàn bộ thời gian của anh đều dồn vào trang trí.
Gian nhà mới không lớn không nhỏ, năm tháng đã chuẩn bị xong. Hứa Sơ bắt Hoắc Trường Trì phải đến đó ở với anh.
Kết cấu nhà rất đơn giản, nhà bếp lớn, phòng làm việc lớn, giường lớn.
Hoắc Trường Trì đi thăm quan một vòng, khen ngợi Hứa Sơ rồi lại đi làm.
Buổi tối Hứa Sơ mới vừa tắm xong liền phát hiện Hoắc Trường Trì không ở trong phòng ngủ, anh đi tới phòng khách thì thấy Hoắc Trường Trì đang đứng bên tường.
“Hứa Sơ, lại đây.” Hoắc Trường Trì mò mẫm trên bức tường phòng khách trắng xóa rồi hỏi Hứa Sơ tìm công ty nào thiết kế nhà.
Tường phòng khách không bằng phẳng, có chỗ gồ ghề lồi lõm.
Hứa Sơ đi tới mò mẫm, lại vô tội nói: “Cõ mỗi mấy chỗ lồi lên mà anh cũng để ý.”
Hoắc Trường Trì nghiêm túc cùng anh thảo luận: “Không phải chỉ một cái.”
Hắn cầm lấy tay Hứa Sơ đè lên tường: “Em xem, chỗ này một cái, chỗ này lại một cái.”
Trên bức tường có ba chỗ lồi lên.
“Để em gọi cho công ty thiết kế hỏi.” Hứa Sơ lấy điện thoại di động ra, thấy Hoắc Trường Trì không có ý ngăn cản liền để điện thoại di dộng xuống, nói “Không cần gọi đâu, anh cần đi chữa ám ảnh cưỡng chế đi.”
Hoắc Trường Trì và Hứa Sơ đã ở cùng nhau hai năm, hắn vừa nhìn vào mắt Hứa Sơ liền biết có không đúng.
Hoắc Trường Trì đoạt lấy điện thoại trong tay Hứa Sơ rồi gọi cho quản lý Từ vủa công ty kia. Hắn lễ phép nói: “Từ tiên sinh, tôi là người yêu của Hứa Sơ. Tôi phát hiện tường trong phòng khách nhà mình không bằng phẳng, ngài có thể tìm người đến xem thử không?”
Tiểu Từ tiên sinh ở đầu dây bên kia không hiểu gì: “Không phải chính thầy Hứa muốn làm mấy điểm lồi đó sao? Thầy ấy không nói gì với anh à?”
Hoắc Trường Trì nói biết rồi sau đó treo điện thoại, Hứa Sơ muốn chạy lại bị Hoắc Trường Trì chặn ngang đè xuống ghế sa lông: “Thầy Hứa, em chạy cái gì?”
“Anh chưa học chữ nổi.” Hoắc Trường Trì đè lên anh nói, “Phiên dịch cho anh nghe xem nào?”
Hứa Sơ nhẹ nhàng dãy dụa, mặt cũng nóng bừng nhưng Hoắc Trường Trì cũng không buông tha anh.
Cuối cùng Hứa Sơ mở trang web tìm kiếm để Hoắc Trường Trì tìm tòi nghiên cứu một chút, rồi đưa cho hắn.
Hoắc Trường Trì để điện thoại trước mặt qua một bên, ấn Hứa Sơ xuống hôn sâu. Hứa Sơ mềm mại nhắm mắt lại, tình cảm như sóng ngầm, Hoắc Trường Trì dán vào tai Hứa Sơ nói: “Anh biết rồi.”
Hứa Sơ người này rất đơn giản, trắng đen rõ ràng.
Sách có chữ viết là để học sinh đọc.
Sách không có chữ là do chính anh tự mình đọc.
Đọc lên từ chính trái tim anh.
Toàn văn Hoàn
———-oOo———-
(1) Hoa mân côi