Edit: Lengkeng_Sophie
Tô Tuyết Vân không gặp được Bác Quả Nhĩ cũng có thể hoàn mỹ phối hợp với hắn, tại ngày hôm sau chúng thần thu được tin tức, Tô Tuyết Vân liền nổi giận đùng đùng xông vào Từ Ninh Cung cãi nhau một trận với Hiếu Trang, khí thế kia cơ hồ muốn ném cả nóc nhà đi, đám cung nhân sợ tới mức hận không thể tìm chỗ trốn!
Sắc mặt Hiếu Trang tái nhợt, còn muốn giữ tay Tô Ma đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Tuyết Vân, “Lớn mật! Ai cho phép ngươi chạy đến trước mặt ai gia hô to gọi nhỏ? Này toàn bộ là ngươi làm phải hay không? Ngươi cố ý trả thù ai gia cùng Phúc Lâm?”
Cung nhân sớm bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ có bốn người Tô Tuyết Vân, Hiếu Trang, Ô Lan cùng Tô Ma, Tô Tuyết Vân lúc này ngược lại rút đi vẻ mặt kích động phẫn nộ, vuốt vuốt ống tay áo, chậm rãi ngồi xuống ghế Ô Lan chuyển đến. Nhìn ánh mắt hận độc của Hiếu Trang, nàng bỗng nhiên cười, “Này nhưng thật sự có ý tứ, nhi tử ngươi đoạt phúc tấn của con ta, chẳng lẽ mẹ con chúng ta còn muốn mang ơn tán một tiếng đoạt rất tốt? Huống chi……” Nụ cười nàng dần dần biến lạnh, thẳng tắp đối lại ánh mắt Hiếu Trang, “Là độc phụ nhà ngươi động thủ với nhi tử ta trước! Ta như thế nào có thể nhẫn khí im hơi lặng tiếng? Ta – Na Mộc Chung luôn luôn cũng sẽ không nhận thua!”
Hiếu Trang tức giận đến thẳng run, “Ngươi…… Ngươi rất tốt! Ngươi chẳng lẽ còn tưởng thí quân soán vị? Ngươi nằm mơ!”
“A,” Tô Tuyết Vân khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói, “Chết chẳng phải là tiện nghi hắn? Lúc trước Phúc Lâm cướp đi người phụ nữ Bác Quả Nhĩ yêu thương, có nghĩ qua Bác Quả Nhĩ có bao nhiêu đau khổ? Đại Ngọc Nhi, ngươi sờ sờ lương tâm bản thân xem, Phúc Lâm hắn không quả quyết, vô tình vô nghĩa, xứng làm hoàng thượng sao?”
“Phúc Lâm vốn liền là thiên tử!” Hiếu Trang lại ngồi thẳng chút, “Lúc trước ngươi là bại tướng dưới tay ai gia, nay ngươi cũng là ý nghĩ kỳ lạ, dã tâm của ngươi chung quy chỉ là giỏ trúc múc nước không công dã tràng!”
Tô Tuyết Vân hơi nhướn dưới mi, tựa cười mà không cười nhìn bà ta, “Đại Ngọc Nhi, thua liền là thua, ngươi có thừa nhận hay không cũng thay đổi không được kết cục. Ngươi quên lúc trước là ai đỡ ngươi thượng vị? Là Đa Nhĩ Cổn… Người kia đối với ngươi thâu tâm đào phế hiện tại thi cốt vô tồn, tiên thi a, nhi tử ngươi ngay cả thấy chút máu đều bị dọa choáng, không nghĩ tới đối với Đa Nhĩ Cổn cư nhiên độc ác như vậy. Hừ, hai mẹ con các ngươi thật đúng là mẹ con ruột, trừ bản thân còn để ý ai a! Ngươi đừng tưởng rằng bản cung không biết, mẹ con tỷ tỷ ngươi – Thần phi là chết như thế nào……”
“Na Mộc Chung! Ngươi làm càn! Khụ khụ khụ……” Hiếu Trang vỗ mạnh hai cái xuống giường đánh gãy lời nói Tô Tuyết Vân, đột nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt, trên mặt hiện ra bệnh trạng đỏ ửng, Tô Ma gấp đến độ liên thanh kêu thái y.
Tô Tuyết Vân đứng lên, kéo kéo áo choàng trên người, xoay người rời đi. Vừa đi vừa thản nhiên nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu không phải ngươi nhất định muốn sát hại Bác Quả Nhĩ đi bảo toàn thanh danh Phúc Lâm, bản cung cũng chưa bao giờ muốn về lại hoàng cung không thú vị này. Muốn trách liền trách ngươi tâm quá độc ác, thua thiệt Bác Quả Nhĩ lại vẫn đem nước bẩn đều hắt đến trên đầu hắn, Đại Ngọc Nhi…… Ngươi cùng Phúc Lâm có hôm nay, đều là các ngươi tự làm tự chịu.”
Nói xong một chữ cuối cùng, Tô Tuyết Vân đã đi ra Từ Ninh Cung, không ai dám ngăn trở nàng, lúc này nếu Tô Tuyết Vân lại bị chuyện gì, chỉ sợ hoàng thân tôn thất cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Nếu Thái Hậu, Hoàng Thượng có thể tùy ý hãm hại mưu sát tôn thất, vậy bọn họ tương lai còn có an toàn gì đáng nói? Bác Quả Nhĩ kia nhưng là đệ đệ ruột của Thuận Trị a! Chuyện này thực giả tất yếu cẩn thận điều tra, Hiếu Trang lại lợi hại thế nào cũng chỉ là con dâu nhà Ái Tân Giác La bọn họ, như thế nào có thể để cho một ả đàn bà như vậy tùy ý tàn sát huyết mạch nhà Ái Tân Giác La?
Tô Tuyết Vân không gặp được Bác Quả Nhĩ cũng có thể hoàn mỹ phối hợp với hắn, tại ngày hôm sau chúng thần thu được tin tức, Tô Tuyết Vân liền nổi giận đùng đùng xông vào Từ Ninh Cung cãi nhau một trận với Hiếu Trang, khí thế kia cơ hồ muốn ném cả nóc nhà đi, đám cung nhân sợ tới mức hận không thể tìm chỗ trốn!
Sắc mặt Hiếu Trang tái nhợt, còn muốn giữ tay Tô Ma đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Tuyết Vân, “Lớn mật! Ai cho phép ngươi chạy đến trước mặt ai gia hô to gọi nhỏ? Này toàn bộ là ngươi làm phải hay không? Ngươi cố ý trả thù ai gia cùng Phúc Lâm?”
Cung nhân sớm bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ có bốn người Tô Tuyết Vân, Hiếu Trang, Ô Lan cùng Tô Ma, Tô Tuyết Vân lúc này ngược lại rút đi vẻ mặt kích động phẫn nộ, vuốt vuốt ống tay áo, chậm rãi ngồi xuống ghế Ô Lan chuyển đến. Nhìn ánh mắt hận độc của Hiếu Trang, nàng bỗng nhiên cười, “Này nhưng thật sự có ý tứ, nhi tử ngươi đoạt phúc tấn của con ta, chẳng lẽ mẹ con chúng ta còn muốn mang ơn tán một tiếng đoạt rất tốt? Huống chi……” Nụ cười nàng dần dần biến lạnh, thẳng tắp đối lại ánh mắt Hiếu Trang, “Là độc phụ nhà ngươi động thủ với nhi tử ta trước! Ta như thế nào có thể nhẫn khí im hơi lặng tiếng? Ta – Na Mộc Chung luôn luôn cũng sẽ không nhận thua!”
Hiếu Trang tức giận đến thẳng run, “Ngươi…… Ngươi rất tốt! Ngươi chẳng lẽ còn tưởng thí quân soán vị? Ngươi nằm mơ!”
“A,” Tô Tuyết Vân khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói, “Chết chẳng phải là tiện nghi hắn? Lúc trước Phúc Lâm cướp đi người phụ nữ Bác Quả Nhĩ yêu thương, có nghĩ qua Bác Quả Nhĩ có bao nhiêu đau khổ? Đại Ngọc Nhi, ngươi sờ sờ lương tâm bản thân xem, Phúc Lâm hắn không quả quyết, vô tình vô nghĩa, xứng làm hoàng thượng sao?”
“Phúc Lâm vốn liền là thiên tử!” Hiếu Trang lại ngồi thẳng chút, “Lúc trước ngươi là bại tướng dưới tay ai gia, nay ngươi cũng là ý nghĩ kỳ lạ, dã tâm của ngươi chung quy chỉ là giỏ trúc múc nước không công dã tràng!”
Tô Tuyết Vân hơi nhướn dưới mi, tựa cười mà không cười nhìn bà ta, “Đại Ngọc Nhi, thua liền là thua, ngươi có thừa nhận hay không cũng thay đổi không được kết cục. Ngươi quên lúc trước là ai đỡ ngươi thượng vị? Là Đa Nhĩ Cổn… Người kia đối với ngươi thâu tâm đào phế hiện tại thi cốt vô tồn, tiên thi a, nhi tử ngươi ngay cả thấy chút máu đều bị dọa choáng, không nghĩ tới đối với Đa Nhĩ Cổn cư nhiên độc ác như vậy. Hừ, hai mẹ con các ngươi thật đúng là mẹ con ruột, trừ bản thân còn để ý ai a! Ngươi đừng tưởng rằng bản cung không biết, mẹ con tỷ tỷ ngươi – Thần phi là chết như thế nào……”
“Na Mộc Chung! Ngươi làm càn! Khụ khụ khụ……” Hiếu Trang vỗ mạnh hai cái xuống giường đánh gãy lời nói Tô Tuyết Vân, đột nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt, trên mặt hiện ra bệnh trạng đỏ ửng, Tô Ma gấp đến độ liên thanh kêu thái y.
Tô Tuyết Vân đứng lên, kéo kéo áo choàng trên người, xoay người rời đi. Vừa đi vừa thản nhiên nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu không phải ngươi nhất định muốn sát hại Bác Quả Nhĩ đi bảo toàn thanh danh Phúc Lâm, bản cung cũng chưa bao giờ muốn về lại hoàng cung không thú vị này. Muốn trách liền trách ngươi tâm quá độc ác, thua thiệt Bác Quả Nhĩ lại vẫn đem nước bẩn đều hắt đến trên đầu hắn, Đại Ngọc Nhi…… Ngươi cùng Phúc Lâm có hôm nay, đều là các ngươi tự làm tự chịu.”
Nói xong một chữ cuối cùng, Tô Tuyết Vân đã đi ra Từ Ninh Cung, không ai dám ngăn trở nàng, lúc này nếu Tô Tuyết Vân lại bị chuyện gì, chỉ sợ hoàng thân tôn thất cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Nếu Thái Hậu, Hoàng Thượng có thể tùy ý hãm hại mưu sát tôn thất, vậy bọn họ tương lai còn có an toàn gì đáng nói? Bác Quả Nhĩ kia nhưng là đệ đệ ruột của Thuận Trị a! Chuyện này thực giả tất yếu cẩn thận điều tra, Hiếu Trang lại lợi hại thế nào cũng chỉ là con dâu nhà Ái Tân Giác La bọn họ, như thế nào có thể để cho một ả đàn bà như vậy tùy ý tàn sát huyết mạch nhà Ái Tân Giác La?