Nhân Mĩ ngồi ở ghế xem tivi. Đã quá 9h tối mà không thấy Cát Vũ đưa Ken về.Thật khiến cô bồn chồn lo lắng. Buổi tối, vì có một mình ở nhà nên côcũng chẳng muốn ăn cơm nữa. Nếu như là ngày xưa, chắc chắn Kiên sẽ không để cô phải nhịn đói, ngược lại, anh ấy còn ép cô phải ăn thật nhiều.Nhưng bây giờ thì...Sẽ không còn ai làm như thế với cô nữa cả. Sẽ khôngcòn ai làm trứng ốp la cho cô mỗi sáng, sẽ không còn ai cùng cô dọn nhà, sẽ không còn ai đưa cô và Ken đi chơi, và sẽ không còn ai...Nhân Mĩkhông đủ dũng cảm để nghĩ tiếp. Cô đã nhìn lại, bây giờ thì cô đã biếtnhìn lại rồi. Cô đã mất tất cả, đầu tiên là mất Cát Vũ và bây giờ thìmất Kiên, mất một gia đình trước đó đã từng hạnh phúc.
Tin! Tin!
Tiếng còi xe khiến Nhân Mĩ vội lau khô nước mắt. Cô ra ban công và ngóxuống. Chiếc Maybach màu khói đang đỗ trước cổng. Đồng nghĩa với việcKen đã về rồi.
Cát Vũ mở cửa xe và vòng qua cửa bên kia mở cửa cho Ken. Tiện thể anhxách luôn chiếc cặp của cậu bé. Vì trên tay cậu giờ đây là những túi đồchơi lỉnh kỉnh mà anh mua cho rồi. Cửa xe vừa được đóng thì cũng là lúccánh cổng kia mở ra.
- Mẹ!
Ken chạy lại ôm mẹ. Cậu bé dụi đầu vào vai mẹ. Thật êm dịu.
Cát vũ nhìn Nhân Mĩ và Ken như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa. Bao nhiêu năm qua, cô ấy đã nuôi thằng bé thật vất vả. Anh có thể tưởngtượng được. Cho dù có Kiên bên cạnh nhưng anh vẫn hiểu một người bố thực thụ đối với cô ấy là thế nào. Có lẽ, anh là người bố đáng trách nhấtthế gian này.
- Cảm ơn anh đã đưa thằng bé đi chơi.
Nhân Mĩ dắt tay Ken ra chỗ Cát Vũ nói.
Cát Vũ đưa chiếc cặp của Ken cho Nhân Mĩ cầm rồi nói:
- Tôi chỉ muốn gần thằng bé một chút.
- Vậy...
- Tôi không có ý định quan tâm em nữa - nói câu này ra, chính Cát Vũcũng không thể ngờ. Nhưng có lẽ anh nên làm như vậy vì Nhân Mĩ muốn vậymà - Tôi chỉ muốn quan tâm đến thằng bé.
Nhân Mĩ cảm thấy hơi hụt hẫng sau câu nói này. Anh ấy định không quan tâm đến cô nữa.
Thế này thì có tốt hơn không?
- Dù sao thì vẫn cảm ơn anh!
Cát Vũ cười nhẹ. Một cơn gió thoảng qua. Anh nói:
- Muộn rồi, trời cũng lạnh hơn. Em vào nhà ** kẻo bị cảm đấy.
Trong lòng ấm áp trở lại. Anh ấy vừa nói không muốn quan tâm cô nữatrong khi đó lại nhắc cô vào nhà. Thật trẻ con. Cái tính này bất di bấtdịch trong con người anh ấy. Nhân Mĩ mỉm cười rồi nói:
- Anh có muốn vào nhà không?
Cát Vũ ngỡ ngàng sau lời mời này. Cô ấy mời anh vào nhà à? Tâm tư củaNhân Mĩ thật khó nắm bắt. Anh không bao giờ có thể hiểu cô.
- Tôi sẽ uống một tách trà gừng trước khi về nhà.
Một ngôi biệt thự rộng lớn. Đây là nhà của Nhân Mĩ, là nơi mà cô ấy vàKiên cùng đứa con của mình đã từng chung sống và bây giờ cô ấy vẫn đangsống tại đây, chỉ khác một điều là không còn Kiên nữa.Ánh đèn vàng ở đây làm anh nhớ lại năm xưa. Căn hộ đó, đến bây giờ vẫntrống không. Như nhốt hết những kỉ niệm đau thương của hai người vào đó. Anh không bán đi nhưng cũng không dùng. Sẽ mãi để nó như vậy. Bơ vơ,chơ chọi như tình cảm của anh.
Nhân Mĩ hiểu được Cát vũ đang nghĩ những gì về ngôi nhà này. Tất cả nhưmô phỏng lại không gian xưa kia của hai người. Tuy nhiên, bây giờ đãkhông còn là những con người của năm đó nữa.
- Em rất thích ánh đèn vàng.
Không khí yên tĩnh bị Nhân Mĩ phá vỡ bằng câu nói này. Cô thích ánh đènvàng vì nó gợi cho cô những cảm giác thật sự ấm áp và cũng nhờ nó mà côđã được trải qua những sự hạnh phúc vô bờ bến.
- Vậy sao? - Cát Vũ không thể tìm câu nói nào khác ngoài câu nói này.
Rồi Cát Vũ lại đưa mắt nhìn Ken đang thích thú với đống đồ chơi mà anhmua. Hôm nay, Cát Vũ đã có một ngày dược ở cạnh Ken. À không! Không thểcoi đó là một ngày được...chỉ là một buổi tôi thôi. Nhưng ít nhiều, anhcũng có thêm thời gian để hiểu về đứa con của mình. Đó là một cậu béngoan và rất thông minh. Ngoài ra, vẻ đáng yêu là điều không ai có thểphủ nhận. Cát Vũ sao có thể vứt bỏ một đứa con như vậy được cơ chứ? Nếucó cũng chỉ là những sự hiểu lầm ngu ngốc gây ra thôi. Từ bây giờ, anhquyết định sẽ cố gắng hơn nữa để Ken luôn biết rằng, Cát Vũ anh mới làmột người bố tốt nhất trong mọi người bố trên thế giới này.
- Anh và Bảo An vẫn...tốt chứ?
Nhân Mĩ không biết mình hỏi câu này có đúng không nhưng cô rất tò mò.
- Em quan tâm sao?
Cát Vũ đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi.
- Em...
Cát Vũ ngồi dựa người vào ghế nói:
- Vẫn tốt.
- ừm!
Tiếng ừm nhẹ của Nhân Mĩ như chút hơi thở cuối cùng cho cuộc nóichuyện này để nó đi vào trong trầm lặng. Không khí xung quanh lại bộn bề những suy nghĩ riêng của hai người. Có nhiều điều muốn nói cho nhaunghe nhưng lại có quá nhiều vật cản khiến ai cũng vậy, không thể nói racho dù rất muốn.
Bỗng. Tiếng điện thoại của Cát Vũ vang lên khiến tất cả đều chú ý. Cát vũ đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Tôi sẽ về ngay bây giờ.
Nhân Mĩ không biết đầu giây bên kia nói gì mà sắc mặt của Cát vũ lại xám xịt như vậy. Đôi lông mày anh nhíu xuống, bàn tay đặt trên ghế như dồnlực vào đó.
- Em đừng nói linh tinh.
Chiếc điện thoại bị anh tắt máy không thương tiếc. Rồi Cát vũ quay ra nhìn Nhân Mĩ. Anh thấy cô đang nhìn mình.
- Tôi phải về đây.
Nhân Mĩ chợt bừng tỉnh. Cô ý thức được ánh nhìn vừa nãy của mình. Thật quá lộ liễu. Rồi cô đứng dậy mỉm cười:
- Được. Để em tiễn anh.
- Không cần đâu. Ken cần có người trông nom.
- Nó đã học lớp 3 rồi.
Nhân Mĩ bước ra mở cổng. Trong lòng cô tự nhủ về cuộc gọi vừa nãy, chắcchắn là Bảo An đã gọi. Là vợ anh ấy. Nhân Mĩ cảm thấy cô ấy vẫn còn maymắn hơn cô rất nhiều. Vẫn luôn có một người chồng bên cạnh cô ấy, còn cô thì sao? Một thân một mình, sống không mục đích, không biết đến ngàymai.
Cát Vũ bước vào nhà. Bảo An liền đi ra với tâm trạng say khướt. Ngườinồng nặc toàn mùi rượu. Anh vội vàng đỡ lấy cô. Cô ấy đã uống rượu sao?Từ khi cưới nhau đến giờ cô ấy rất tôn trọng anh nên không bao giờ xuấthiện trước mặt anh với bộ dạng say khướt như thế này.
- Em sao vậy?
Bảo An nhìn Cát vũ một cách mơ hồ trước mặt. Cô cố đứng vững vàng rồi ôm chầm lấy anh khóc như một đứa trẻ. Cô cứ ôm anh và khóc như vậy. Đầu cô giờ đây đau như có hàng ngàng con ong chích trong đó. Nhưng nó sao cóthể đau bằng tất cả nỗi đau mà co phải chịu đựng suốt bảy năm qua chứ?Phải! Cô không bao giờ là của anh ấy được và anh ấy cũng chưa bao giờ là của cô.
- Cát Vũ. Em là vợ anh...
Cát Vũ vội bế thốc cô lên giường. Chạy vào nhà vệ sinh lấy chiếc khăn rồi lau mặt cho Bảo An. Cô ấy sao vậy nhỉ?
- Em nghỉ đi. Tôi vào phòng làm việc.
Khi bước chân Cát Vũ định rời đi cũng là lúc bàn tay Bảo An nắm được vào tay anh. Chới với. Nước mắt vẫn còn nhạt nhòa trên đôi mắt kia. Cô nói:
- Đừng đi. Xin anh đừng đi!
Cát Vũ cảm thấy xót xa.
- Em sao thế?
- Anh Vũ! Em đã là vợ anh rồi. Vậy xin anh hãy đối xử với em như một người vợ đúng nghĩa.
Cát Vũ ngồi xuống mí dường nói khẽ:
- Tôi chưa đối xử với em như một người vợ hay sao?
- Chưa hề. Em cũng muốn như đám bạn, được chồng gọi một tiếng vợ đầythân thương. Em cũng muốn như chúng nó được chồng đưa đi shopping mỗibuổi sáng chủ nhật, được chồng ngủ an lành bên cạnh mỗi tối, và cái emcần chỉ là một cảm giác an toàn khi ở bên anh.
Cát Vũ đã nghĩ những lời nói này là do rượu chi phối. Bảo An với khuônmắt đỏ gay đang nhìn anh đầy chờ đợi. anh là người có lỗi. Rồi Cát Vũvuốt nhẹ mái tóc Bảo An mỉm cười nói:
- Được. Em ngủ đi. Tôi tắm xong sẽ ngủ.
Bảo An mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Cát vũ nhìn Bảo An ngủ hồi lâu. Cô ấy là một người đáng để tội nghiệp.Không phải vì cô ấy ích kỉ không buông tay anh mà là vì cô ấy không camchịu để thua trong tình cảm. Cô ấy đang nuôi một thứ hi vọng trong tuyệt vọng. Rằng một ngày nào đó thực sự độc chiếm được con người anh.
Tin! Tin!
Tiếng còi xe khiến Nhân Mĩ vội lau khô nước mắt. Cô ra ban công và ngóxuống. Chiếc Maybach màu khói đang đỗ trước cổng. Đồng nghĩa với việcKen đã về rồi.
Cát Vũ mở cửa xe và vòng qua cửa bên kia mở cửa cho Ken. Tiện thể anhxách luôn chiếc cặp của cậu bé. Vì trên tay cậu giờ đây là những túi đồchơi lỉnh kỉnh mà anh mua cho rồi. Cửa xe vừa được đóng thì cũng là lúccánh cổng kia mở ra.
- Mẹ!
Ken chạy lại ôm mẹ. Cậu bé dụi đầu vào vai mẹ. Thật êm dịu.
Cát vũ nhìn Nhân Mĩ và Ken như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa. Bao nhiêu năm qua, cô ấy đã nuôi thằng bé thật vất vả. Anh có thể tưởngtượng được. Cho dù có Kiên bên cạnh nhưng anh vẫn hiểu một người bố thực thụ đối với cô ấy là thế nào. Có lẽ, anh là người bố đáng trách nhấtthế gian này.
- Cảm ơn anh đã đưa thằng bé đi chơi.
Nhân Mĩ dắt tay Ken ra chỗ Cát Vũ nói.
Cát Vũ đưa chiếc cặp của Ken cho Nhân Mĩ cầm rồi nói:
- Tôi chỉ muốn gần thằng bé một chút.
- Vậy...
- Tôi không có ý định quan tâm em nữa - nói câu này ra, chính Cát Vũcũng không thể ngờ. Nhưng có lẽ anh nên làm như vậy vì Nhân Mĩ muốn vậymà - Tôi chỉ muốn quan tâm đến thằng bé.
Nhân Mĩ cảm thấy hơi hụt hẫng sau câu nói này. Anh ấy định không quan tâm đến cô nữa.
Thế này thì có tốt hơn không?
- Dù sao thì vẫn cảm ơn anh!
Cát Vũ cười nhẹ. Một cơn gió thoảng qua. Anh nói:
- Muộn rồi, trời cũng lạnh hơn. Em vào nhà ** kẻo bị cảm đấy.
Trong lòng ấm áp trở lại. Anh ấy vừa nói không muốn quan tâm cô nữatrong khi đó lại nhắc cô vào nhà. Thật trẻ con. Cái tính này bất di bấtdịch trong con người anh ấy. Nhân Mĩ mỉm cười rồi nói:
- Anh có muốn vào nhà không?
Cát Vũ ngỡ ngàng sau lời mời này. Cô ấy mời anh vào nhà à? Tâm tư củaNhân Mĩ thật khó nắm bắt. Anh không bao giờ có thể hiểu cô.
- Tôi sẽ uống một tách trà gừng trước khi về nhà.
Một ngôi biệt thự rộng lớn. Đây là nhà của Nhân Mĩ, là nơi mà cô ấy vàKiên cùng đứa con của mình đã từng chung sống và bây giờ cô ấy vẫn đangsống tại đây, chỉ khác một điều là không còn Kiên nữa.Ánh đèn vàng ở đây làm anh nhớ lại năm xưa. Căn hộ đó, đến bây giờ vẫntrống không. Như nhốt hết những kỉ niệm đau thương của hai người vào đó. Anh không bán đi nhưng cũng không dùng. Sẽ mãi để nó như vậy. Bơ vơ,chơ chọi như tình cảm của anh.
Nhân Mĩ hiểu được Cát vũ đang nghĩ những gì về ngôi nhà này. Tất cả nhưmô phỏng lại không gian xưa kia của hai người. Tuy nhiên, bây giờ đãkhông còn là những con người của năm đó nữa.
- Em rất thích ánh đèn vàng.
Không khí yên tĩnh bị Nhân Mĩ phá vỡ bằng câu nói này. Cô thích ánh đènvàng vì nó gợi cho cô những cảm giác thật sự ấm áp và cũng nhờ nó mà côđã được trải qua những sự hạnh phúc vô bờ bến.
- Vậy sao? - Cát Vũ không thể tìm câu nói nào khác ngoài câu nói này.
Rồi Cát Vũ lại đưa mắt nhìn Ken đang thích thú với đống đồ chơi mà anhmua. Hôm nay, Cát Vũ đã có một ngày dược ở cạnh Ken. À không! Không thểcoi đó là một ngày được...chỉ là một buổi tôi thôi. Nhưng ít nhiều, anhcũng có thêm thời gian để hiểu về đứa con của mình. Đó là một cậu béngoan và rất thông minh. Ngoài ra, vẻ đáng yêu là điều không ai có thểphủ nhận. Cát Vũ sao có thể vứt bỏ một đứa con như vậy được cơ chứ? Nếucó cũng chỉ là những sự hiểu lầm ngu ngốc gây ra thôi. Từ bây giờ, anhquyết định sẽ cố gắng hơn nữa để Ken luôn biết rằng, Cát Vũ anh mới làmột người bố tốt nhất trong mọi người bố trên thế giới này.
- Anh và Bảo An vẫn...tốt chứ?
Nhân Mĩ không biết mình hỏi câu này có đúng không nhưng cô rất tò mò.
- Em quan tâm sao?
Cát Vũ đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi.
- Em...
Cát Vũ ngồi dựa người vào ghế nói:
- Vẫn tốt.
- ừm!
Tiếng ừm nhẹ của Nhân Mĩ như chút hơi thở cuối cùng cho cuộc nóichuyện này để nó đi vào trong trầm lặng. Không khí xung quanh lại bộn bề những suy nghĩ riêng của hai người. Có nhiều điều muốn nói cho nhaunghe nhưng lại có quá nhiều vật cản khiến ai cũng vậy, không thể nói racho dù rất muốn.
Bỗng. Tiếng điện thoại của Cát Vũ vang lên khiến tất cả đều chú ý. Cát vũ đưa điện thoại lên sát tai nói:
- Tôi sẽ về ngay bây giờ.
Nhân Mĩ không biết đầu giây bên kia nói gì mà sắc mặt của Cát vũ lại xám xịt như vậy. Đôi lông mày anh nhíu xuống, bàn tay đặt trên ghế như dồnlực vào đó.
- Em đừng nói linh tinh.
Chiếc điện thoại bị anh tắt máy không thương tiếc. Rồi Cát vũ quay ra nhìn Nhân Mĩ. Anh thấy cô đang nhìn mình.
- Tôi phải về đây.
Nhân Mĩ chợt bừng tỉnh. Cô ý thức được ánh nhìn vừa nãy của mình. Thật quá lộ liễu. Rồi cô đứng dậy mỉm cười:
- Được. Để em tiễn anh.
- Không cần đâu. Ken cần có người trông nom.
- Nó đã học lớp 3 rồi.
Nhân Mĩ bước ra mở cổng. Trong lòng cô tự nhủ về cuộc gọi vừa nãy, chắcchắn là Bảo An đã gọi. Là vợ anh ấy. Nhân Mĩ cảm thấy cô ấy vẫn còn maymắn hơn cô rất nhiều. Vẫn luôn có một người chồng bên cạnh cô ấy, còn cô thì sao? Một thân một mình, sống không mục đích, không biết đến ngàymai.
Cát Vũ bước vào nhà. Bảo An liền đi ra với tâm trạng say khướt. Ngườinồng nặc toàn mùi rượu. Anh vội vàng đỡ lấy cô. Cô ấy đã uống rượu sao?Từ khi cưới nhau đến giờ cô ấy rất tôn trọng anh nên không bao giờ xuấthiện trước mặt anh với bộ dạng say khướt như thế này.
- Em sao vậy?
Bảo An nhìn Cát vũ một cách mơ hồ trước mặt. Cô cố đứng vững vàng rồi ôm chầm lấy anh khóc như một đứa trẻ. Cô cứ ôm anh và khóc như vậy. Đầu cô giờ đây đau như có hàng ngàng con ong chích trong đó. Nhưng nó sao cóthể đau bằng tất cả nỗi đau mà co phải chịu đựng suốt bảy năm qua chứ?Phải! Cô không bao giờ là của anh ấy được và anh ấy cũng chưa bao giờ là của cô.
- Cát Vũ. Em là vợ anh...
Cát Vũ vội bế thốc cô lên giường. Chạy vào nhà vệ sinh lấy chiếc khăn rồi lau mặt cho Bảo An. Cô ấy sao vậy nhỉ?
- Em nghỉ đi. Tôi vào phòng làm việc.
Khi bước chân Cát Vũ định rời đi cũng là lúc bàn tay Bảo An nắm được vào tay anh. Chới với. Nước mắt vẫn còn nhạt nhòa trên đôi mắt kia. Cô nói:
- Đừng đi. Xin anh đừng đi!
Cát Vũ cảm thấy xót xa.
- Em sao thế?
- Anh Vũ! Em đã là vợ anh rồi. Vậy xin anh hãy đối xử với em như một người vợ đúng nghĩa.
Cát Vũ ngồi xuống mí dường nói khẽ:
- Tôi chưa đối xử với em như một người vợ hay sao?
- Chưa hề. Em cũng muốn như đám bạn, được chồng gọi một tiếng vợ đầythân thương. Em cũng muốn như chúng nó được chồng đưa đi shopping mỗibuổi sáng chủ nhật, được chồng ngủ an lành bên cạnh mỗi tối, và cái emcần chỉ là một cảm giác an toàn khi ở bên anh.
Cát Vũ đã nghĩ những lời nói này là do rượu chi phối. Bảo An với khuônmắt đỏ gay đang nhìn anh đầy chờ đợi. anh là người có lỗi. Rồi Cát Vũvuốt nhẹ mái tóc Bảo An mỉm cười nói:
- Được. Em ngủ đi. Tôi tắm xong sẽ ngủ.
Bảo An mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Cát vũ nhìn Bảo An ngủ hồi lâu. Cô ấy là một người đáng để tội nghiệp.Không phải vì cô ấy ích kỉ không buông tay anh mà là vì cô ấy không camchịu để thua trong tình cảm. Cô ấy đang nuôi một thứ hi vọng trong tuyệt vọng. Rằng một ngày nào đó thực sự độc chiếm được con người anh.