Không hiểu sao mấy ngày nay Cát Vũ cứ thấy trong người khói chịu. Có phải là đã lâu chưa được nói chuyện với Nhân Mĩ không? có phải là đã lâu chưa được dày vò cô ấy không? Nhưng mới có 4 ngày thôi mà. Cát Vũ chợt thở dài rồi lôi điện thoại ra. Cậu search danh bạ tên của Nhân Mĩ rồi ấn nút gọi. Tiếng nhạc chờ khiến cậu càng thêm hồi hộp phần nào. Đôi tay bóp mạnh vào thân điện thoại như muốn bóp nát nó ra. Phút giây này còn hồi hộp hơn cả lúc nghe kết quả trao giải thành phố cách đây đã nhiều năm.
- Alo!
Đầu giây kia vang lên tiếng nói khiến Cát Vũ ngỡ ngàng chẳng biết nói câu gì. Cát Vũ tự chửi mình là một thằng ngốc, tại sao càng ngày càng trở nên bị động như thế này chứ?
- Alo!
Tiếng nói một lần nữa vang lên khiến Cát vũ càng luống cuống. Chiếc điện thoại trên tay sắp rơi cả xuống đất rồi. Chẳng biết nói gì cả. thật sự là Cát Vũ chỉ muốn nghe giọng nói của cô ấy mà thôi.
- Nếu bạn không nói thì mình cúp máy đây.
- Khoan đã!
Cuối cùng thì Cát Vũ cũng chịu nói.
Nhân Mĩ thoáng chút ngạc nhiên khi người gọi là Cát Vũ. Hắn ta gọi đến đây làm gì? Liệu có phải lại sắp giở trò gì với cô hay không? Nhân Mĩ thở dài. Có lẽ cô đã quá đa nghi. Chắc Cát Vũ chỉ muốn nói gì đó thôi. Sau vụ hiểu lầm lần trước, Nhân Mĩ đã cố gắng để tư tưởng mình không nghĩ xấu cho Cát Vũ nữa.
- Ngày mai là ngày nghỉ...
Nhân Mĩ nói nốt câu còn bỏ dở của Cát Vũ:
- Anh định làm gì?
Thực ra cô không định nói câu này, nhưng lời nói đã thốt ra rồi cũng như bát nước bỏ đi không thể lấy lại. Thôi thì kệ đi.
- Tôi muốn em đến nhà tôi.
- Để làm gì cơ?
Cát Vũ chợt quát lên sau câu hỏi của Nhân Mĩ:
- Sao em lắm lời thế? Bảo đến nhà tôi thì cứ đến chứ sao.
Lại thế rồi. Hắn lại giở bản tính hung bao ra để ép buộc người khác. Đúng là “giang sơn khó đổi, bản tính khó rời“. Nhân Mĩ không muốn đến nhà Cát Vũ nhưng lại không thể từ chối. Nếu làm vậy hắn sẽ lại tức giận. Cuối cùng cô đành nhắm mắt thở dài:
- Được. Ngày mai em sẽ đến.
Cát Vũ vui sướng trong lòng. Cậu muốn ở cạnh Nhân Mĩ ngay lúc này mà ôm cô vào lòng. Cô ấy lại chịu nghe lời cậu một cách nhanh chóng như vậy. Từ bao giờ thế? Nghĩ vậy, giọng điệu của Cát Vũ có chút nhẹ nhàng, ẩn sâu trong đó là niềm hạnh phúc đang trào dâng:
- Ngày mai tôi sẽ đến đón em.
- Vâng.
Nhân Mĩ cúp máy rồi thở dài. Không biết hắn lại đưa cô đến nơi quái quỉ nào nữa? Cô đi về phía giường. Hai cô bạn cùng phòng thấy biểu hiện của Nhân Mĩ không được tốt sau khi nghe điện thoại vội vàng cháy đến hỏi:
- Sao thế?
Nhân Mĩ lắc đầu không nói rồi nằm xuồng. Cô chẳng muốn nói chuyện với ai trong lúc này cả. Có lẽ sức lực bị rút cạn kiệt sau cuộc điện thoại vừa nãy. Nhưng cô đâu biết, ở một nơi cách cô không xa, có một người cũng trằn trọc như cô...nhưng người đó đang hạnh phúc. Rất hạnh phúc. ******************
Trung tuần tháng chín.
Thời điểm giữa thu đã có những cơn gió se se lạnh kéo về. Có lẽ là cũng sắp đông rồi. Nhân Mĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mẹ ở nhà có biết mặc ấm không? Nghĩ đến mẹ cô lại đau lòng. Tại sao từ một phu nhân tổng giám đốc đùng một cái bị mất tất cả và giờ đây chỉ còn lại một tấm thân với cái đầu điên loạn? Cuộc đời của mẹ cô lại khổ đến như vậy sao? Bà lúc nào cũng dạy cô phải sống tốt, như vậy mới được trời phật giúp đỡ, cứu độ. Nhưng trong khi đó bà thì sao? Bà đến cả một con gà còn chẳng dám giết vậy tại sao lại đẩy bà đến bức tường này chứ? Như vậy thì có cần sống tốt nữa không? Câu hỏi này cô chẳng dám trả lời. Câu trả lời của cô sợ rằng sẽ là “không”, như vậy coi như là đã thiêu đốt mọi lời dạy khi xưa của mẹ. Như vậy coi như là cô đã tự biến mình thành một kẻ độc ác. Nhân Mĩ thấy khóe mắt cay cay khi nghĩ về điều này. Cuộc đời cô sẽ giống mẹ cô?
Nhân Mĩ mặc một chiếc váy đến đùi màu trắng thanh thoát và áo phông cố vuông đơn giản. Rồi lại nghĩ trời có vẻ lạnh cô khoác thêm một chiếc cardigan màu hạt dẻ bên ngoài, búi tóc cao và xách túi ra ngoài khi có tiếng chuông điện thoại. Cô không nghe mà cứ bước thẳng ra cổng.
Cát Vũ vẫn không ngừng gọi vào dãy số quen thuộc kia. Tịa sao cô lại không nghe máy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nghĩ vậy Cát Vũ liền chạy thẳng vào trong kí túc. Khi vừa định bước lên bậc cầu thang đầu tiên thì cũng lúc Nhân Mĩ bước xuống.
- Tại sao lại không nghe máy?
Nhân Mĩ trả lời thản nhiên:
- Chẳng phải là em đã xuống rồi hay sao?
Cát Vũ đưa bàn tay nắm chặt lấy tay của Nhân Mĩ. Cậu phải nắm chắc bàn tay này không thì nó sẽ tuột ra mất. Cát Vũ kéo cô đi mà không nói gì. Ánh mắt vẫn lạnh như băng vĩnh cửu chưa bao giờ được cảm nhận ánh nắng mặt trời.
- Tại sao em lúc nào cũng làm tôi phải lo lắng?
Cát Vũ nói khi vừa bước ra đến cống. Nhân Mĩ cúi mặt không nói. Cô đâu cần hắn phải lo lắng cho cô. Còn nếu hắn muốn hỏi thì tại sao lại không hỏi chính bản thân mình rằng những hành động hắn làm từ lúc bé đến giờ đã lần nào không dày vò cô chưa? Cô không muốn trả lời câu hỏi này.
Thấy Nhân Mĩ không nói gì, trong lòng Cát Vũ chợt cảm thấy buồn bực khó tả. Cô ấy ghét cậu đến thế sao? Ngay cả một cái nhìn trìu mến chưa bao giờ được dành cho cậu. Dù chỉ thoáng qua thôi cũng được. Lúc nào cũng là ánh mắt buồn bã kia. Với người khác, cô ấy không hề như vậy.
- Lên xe đi!
Nhân Mĩ ngẩng đầu lên nhìn Cát Vũ đang đội mũ bảo hiểm và nhìn chiếc Moto của hắn. Trông gớm ghiếc không khác gì ai kia. Cô biết đó là một chiếc super moto mà mấy đứa dân chơi hay đi. Động cơ phân khối tương đối lớn, có thể là hơn xe bình thường. Xe của Cát Vũ màu đen, trông nó như một con mãnh thú đang khiêu chiến. Tiếng bô của nó rít lên từng đợt khi Cát Vũ lên tay ga. Có lẽ nó được dùng nhiều trong các cuộc “đi săn về đêm” của Cát Vũ. Nhân Mĩ bước gần đến chiếc xe, đón lấy chiếc mũ bảo hiểm kín đầu mà Cát Vũ đưa cho...đội vào nhìn đôi bàn tay của Cát Vũ đang đưa ra chờ mình nắm. Cô nhắm mắt nắm lấy bàn tay này rồi cơ thể như được nhấc bổng lên xe chỉ bằng một cánh tay ấy. Nhân Mĩ khe khẽ ngồi ra xa tấm lưng rông lớn của Cát Vũ kia cho dù cô đang rất muốn tựa vào. Thực sự là nó rất rộng lớn. - Ôm vào!
Tiếng của Cát Vũ cùng tiếng bô của xe hòa quyện vào nhau khiến Nhân Mĩ không nghe rõ mà hỏi lại:
- Gì cơ?
- Tôi bảo là em ôm vào.
- Em không muốn.
Cát Vũ nhún vai:
- Được tùy em. Tôi không đảm bảo em sẽ văng ra lúc nào đâu.
Rồi chưa kịp để Nhân Mĩ phản ứng lại xe đã lao đi với tốc độ khủng khiếp. Nhân Mĩ chỉ kịp hét lên rồi ôm chặt lấy eo của Cát Vũ.
Cát Vũ khẽ mỉm cười hài lòng. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu ôm cậu. Cát Vũ khẽ lên tay ga cho tăng thêm tốc độ. Giờ đây là 90km/h. Xe lao qua đường quốc lộ rồi vào đường hầm xuyên núi. Cậu không muốn đưa Nhân Mĩ về nhà ngay, cậu muốn cùng cô được hưởng cái cảm giác lướt đi trong tiếng gió này. Biết là cô sẽ sợ nhưng chắc chắc cô sẽ thích. Cuộc đời có mấy ai dám mạo hiểm một lần chứ? Và cũng chẳng có ai giao tính mạng mình cho một kẻ đi xe điên cuồng như cậu. Mà cậu cũng chẳng muốn. chỉ cần sau cậu luôn có Nhân Mĩ như lúc này là ổn rồi. LÀ cậu đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Nhân Mĩ nhìn từng hàng chữ grafity nghệ thuật được giới trẻ say mê hiện nay. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn một con đường grafity trọn vẹn như thế này. Thật độc đáo. Họ là những nhà nghệ thuật...dù chỉ nghiệp dư, đường phố thôi nhưng có ai mà không trầm trồ trước nó chứ? Cô mải ngắm nhìn khung cảnh lướt qua mà quên mất cái cảm giác sợ hãi trong lòng. Cũng như thời gian đã trôi qua khiến cô quên mất những gì đã từng là của mình và đã từng bị mình ghét bỏ. Cát Vũ ngồi phía trước sao mà lặng im. Cô biết anh là người không phải là bốc đồng nhưng cũng không đến nỗi trầm tĩnh như lúc này. Tuy nhiên cô lại thích anh như thế này hơn, thật giống một người đáng tin cậy để người ta gửi gắm niềm tin. Nghĩ vậy, Nhân Mĩ càng ôm chặt hơn nữa.
Cát Vũ thấy Nhân Mĩ ôm xiết như vậy thì chợt ngạc nhiên rồi lúng túng. CỨ thế này thì cậu sẽ không thể tập trung điều khiển xe. Cát Vũ chợt nhìn thấy một cây cầu trước mặt. Cậu phanh lại. Nhân Mĩ theo quán tính đổ dồn cơ thể về lưng cậu. Cảm giác ấm áp tràn về khiến Cát Vũ lặng người trong vài giây. Nếu lúc này cậu mà quay lưng lại thì chắc chắn sẽ ôm cô ấy chặt nhất có thể. Cát Vũ tháo mũ ra rồi quay lại phía Nhân Mĩ vẫn đang ngơ ngác:
- Chúng ta nghỉ một lát nhé?
- Không đến nhà anh sao?
Cát Vũ đặt chiếc mũ bảo hiểm lên xe cười rồi nói, cái lạnh trong mắt cũng được cậu hâm nóng phần nào:
- Em thích đến nhà tôi thế sao?
Nhân Mĩ tháo mũ đặt xuống bước ra phía cây cầu trước mặt nói:
- Em không nghĩ là hôm nay lịch trình có thể bị thay đổi.
Cát Vũ bước theo sau Nhân Mĩ. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô trong chiếc váy màu trắng tung bay vì gió trông thật thanh thoát và trong sáng. Có lẽ cậu nên giữ lại hình ảnh này. Cát Vũ lấy điện thoại ra khẽ chụp một tấm hình. Đúng lúc Nhân Mĩ đang nhắm mắt khẽ hít thở mùi hương của từ phía biển nơi dưới chân cầu, cơn giớ nhẹ đùa vui mấy lọn tóc con, đôi môi chúm chím nhìn thật đáng yêu...à không, cậu quên mất cái vẻ sắc sảo của cô rồi. Cát Vũ cứ ngắm mãi bức hình tự chụp rồi lại tự đặt tên cho bức hình: “My venus“.
- Em thích nơi này chứ? - Cát Vũ cất điện thoại đi khẽ hỏi.
Nhân Mĩ quay sang mỉm cười. Phải rồi, chính là nụ cười này, cuối cùng thì cô ấy cũng đã chịu dành cho cậu.
- Em thích!
- Tôi đôi khi cũng thường hay đến đây.
Nhân Mĩ không nhìn Cát Vũ mà nói:
- Với bạn bè?
- Không! Một mình.
- Nơi này có vẻ hơi buồn. Anh thích khung cảnh buồn?
Cát Vũ vịn tay vào lan can khẽ nhướn người cảm nhận hương vị mặt mà của biển thoảng bên mũi. Cậu trả lời mông lung:
- Tôi không phải kẻ tự kỉ. Nhưng tôi cũng có những nỗi buồn riêng.
Nhân Mĩ thoáng không hiểu. một kẻ như anh ta mà cũng có nỗi buồn sao? Anh ta chẳng phải dày vò người ta xong cũng đủ vui đến hết đời hay sao?
- Anh buồn?
Cát Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt Nhân Mĩ. Đôi mắt dài có phần sắc sao đang mong chờ câu trả lời từ anh.
- Buồn vì không tìm ra một thứ?
- À ra là vậy. Thế anh đã tìm được chưa?
- Tôi không biết. Rõ ràng là đang ở trước mặt nhưng sao lại quá xa vời. Rõ ràng là có thể với tới nhưng chạm vào lại ngỡ hư vô.
Nhân Mĩ không hiểu câu nói này. Cô lặng người đi không nói được câu gì. Cát Vũ luôn là một người khó hiểu.
- Em ghét tôi đúng không?
-...
Nhân Mĩ không dám trả lời. Nói rằng là rất ghét ư? Không thể.
- Tôi biết em ghét tôi nhưng một ngày nào đó em sẽ biết sẽ không ai tốt với em hơn tôi trên thế giới này.
- Anh dựa vào đâu mà nói thế?
Cát Vũ cười mà như không cười, ánh mắt nheo lại phía mắt trời đang lên cao. Cậu léo tay Nhân Mĩ đi rồi nói:
- Về nhà thôi! Tôi muốn ăn cơm do em nấu.
Vậy là cuối cùng cậu cũng đã trở lại ngôi nhà ấy...cùng với Nhân Mĩ. Cùng cô ăn một bữa cơm do chính cô nấu, để rồi cậu lại được cảm thấy hương vị gia đình đang len lỏi trong tim.
- Alo!
Đầu giây kia vang lên tiếng nói khiến Cát Vũ ngỡ ngàng chẳng biết nói câu gì. Cát Vũ tự chửi mình là một thằng ngốc, tại sao càng ngày càng trở nên bị động như thế này chứ?
- Alo!
Tiếng nói một lần nữa vang lên khiến Cát vũ càng luống cuống. Chiếc điện thoại trên tay sắp rơi cả xuống đất rồi. Chẳng biết nói gì cả. thật sự là Cát Vũ chỉ muốn nghe giọng nói của cô ấy mà thôi.
- Nếu bạn không nói thì mình cúp máy đây.
- Khoan đã!
Cuối cùng thì Cát Vũ cũng chịu nói.
Nhân Mĩ thoáng chút ngạc nhiên khi người gọi là Cát Vũ. Hắn ta gọi đến đây làm gì? Liệu có phải lại sắp giở trò gì với cô hay không? Nhân Mĩ thở dài. Có lẽ cô đã quá đa nghi. Chắc Cát Vũ chỉ muốn nói gì đó thôi. Sau vụ hiểu lầm lần trước, Nhân Mĩ đã cố gắng để tư tưởng mình không nghĩ xấu cho Cát Vũ nữa.
- Ngày mai là ngày nghỉ...
Nhân Mĩ nói nốt câu còn bỏ dở của Cát Vũ:
- Anh định làm gì?
Thực ra cô không định nói câu này, nhưng lời nói đã thốt ra rồi cũng như bát nước bỏ đi không thể lấy lại. Thôi thì kệ đi.
- Tôi muốn em đến nhà tôi.
- Để làm gì cơ?
Cát Vũ chợt quát lên sau câu hỏi của Nhân Mĩ:
- Sao em lắm lời thế? Bảo đến nhà tôi thì cứ đến chứ sao.
Lại thế rồi. Hắn lại giở bản tính hung bao ra để ép buộc người khác. Đúng là “giang sơn khó đổi, bản tính khó rời“. Nhân Mĩ không muốn đến nhà Cát Vũ nhưng lại không thể từ chối. Nếu làm vậy hắn sẽ lại tức giận. Cuối cùng cô đành nhắm mắt thở dài:
- Được. Ngày mai em sẽ đến.
Cát Vũ vui sướng trong lòng. Cậu muốn ở cạnh Nhân Mĩ ngay lúc này mà ôm cô vào lòng. Cô ấy lại chịu nghe lời cậu một cách nhanh chóng như vậy. Từ bao giờ thế? Nghĩ vậy, giọng điệu của Cát Vũ có chút nhẹ nhàng, ẩn sâu trong đó là niềm hạnh phúc đang trào dâng:
- Ngày mai tôi sẽ đến đón em.
- Vâng.
Nhân Mĩ cúp máy rồi thở dài. Không biết hắn lại đưa cô đến nơi quái quỉ nào nữa? Cô đi về phía giường. Hai cô bạn cùng phòng thấy biểu hiện của Nhân Mĩ không được tốt sau khi nghe điện thoại vội vàng cháy đến hỏi:
- Sao thế?
Nhân Mĩ lắc đầu không nói rồi nằm xuồng. Cô chẳng muốn nói chuyện với ai trong lúc này cả. Có lẽ sức lực bị rút cạn kiệt sau cuộc điện thoại vừa nãy. Nhưng cô đâu biết, ở một nơi cách cô không xa, có một người cũng trằn trọc như cô...nhưng người đó đang hạnh phúc. Rất hạnh phúc. ******************
Trung tuần tháng chín.
Thời điểm giữa thu đã có những cơn gió se se lạnh kéo về. Có lẽ là cũng sắp đông rồi. Nhân Mĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mẹ ở nhà có biết mặc ấm không? Nghĩ đến mẹ cô lại đau lòng. Tại sao từ một phu nhân tổng giám đốc đùng một cái bị mất tất cả và giờ đây chỉ còn lại một tấm thân với cái đầu điên loạn? Cuộc đời của mẹ cô lại khổ đến như vậy sao? Bà lúc nào cũng dạy cô phải sống tốt, như vậy mới được trời phật giúp đỡ, cứu độ. Nhưng trong khi đó bà thì sao? Bà đến cả một con gà còn chẳng dám giết vậy tại sao lại đẩy bà đến bức tường này chứ? Như vậy thì có cần sống tốt nữa không? Câu hỏi này cô chẳng dám trả lời. Câu trả lời của cô sợ rằng sẽ là “không”, như vậy coi như là đã thiêu đốt mọi lời dạy khi xưa của mẹ. Như vậy coi như là cô đã tự biến mình thành một kẻ độc ác. Nhân Mĩ thấy khóe mắt cay cay khi nghĩ về điều này. Cuộc đời cô sẽ giống mẹ cô?
Nhân Mĩ mặc một chiếc váy đến đùi màu trắng thanh thoát và áo phông cố vuông đơn giản. Rồi lại nghĩ trời có vẻ lạnh cô khoác thêm một chiếc cardigan màu hạt dẻ bên ngoài, búi tóc cao và xách túi ra ngoài khi có tiếng chuông điện thoại. Cô không nghe mà cứ bước thẳng ra cổng.
Cát Vũ vẫn không ngừng gọi vào dãy số quen thuộc kia. Tịa sao cô lại không nghe máy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nghĩ vậy Cát Vũ liền chạy thẳng vào trong kí túc. Khi vừa định bước lên bậc cầu thang đầu tiên thì cũng lúc Nhân Mĩ bước xuống.
- Tại sao lại không nghe máy?
Nhân Mĩ trả lời thản nhiên:
- Chẳng phải là em đã xuống rồi hay sao?
Cát Vũ đưa bàn tay nắm chặt lấy tay của Nhân Mĩ. Cậu phải nắm chắc bàn tay này không thì nó sẽ tuột ra mất. Cát Vũ kéo cô đi mà không nói gì. Ánh mắt vẫn lạnh như băng vĩnh cửu chưa bao giờ được cảm nhận ánh nắng mặt trời.
- Tại sao em lúc nào cũng làm tôi phải lo lắng?
Cát Vũ nói khi vừa bước ra đến cống. Nhân Mĩ cúi mặt không nói. Cô đâu cần hắn phải lo lắng cho cô. Còn nếu hắn muốn hỏi thì tại sao lại không hỏi chính bản thân mình rằng những hành động hắn làm từ lúc bé đến giờ đã lần nào không dày vò cô chưa? Cô không muốn trả lời câu hỏi này.
Thấy Nhân Mĩ không nói gì, trong lòng Cát Vũ chợt cảm thấy buồn bực khó tả. Cô ấy ghét cậu đến thế sao? Ngay cả một cái nhìn trìu mến chưa bao giờ được dành cho cậu. Dù chỉ thoáng qua thôi cũng được. Lúc nào cũng là ánh mắt buồn bã kia. Với người khác, cô ấy không hề như vậy.
- Lên xe đi!
Nhân Mĩ ngẩng đầu lên nhìn Cát Vũ đang đội mũ bảo hiểm và nhìn chiếc Moto của hắn. Trông gớm ghiếc không khác gì ai kia. Cô biết đó là một chiếc super moto mà mấy đứa dân chơi hay đi. Động cơ phân khối tương đối lớn, có thể là hơn xe bình thường. Xe của Cát Vũ màu đen, trông nó như một con mãnh thú đang khiêu chiến. Tiếng bô của nó rít lên từng đợt khi Cát Vũ lên tay ga. Có lẽ nó được dùng nhiều trong các cuộc “đi săn về đêm” của Cát Vũ. Nhân Mĩ bước gần đến chiếc xe, đón lấy chiếc mũ bảo hiểm kín đầu mà Cát Vũ đưa cho...đội vào nhìn đôi bàn tay của Cát Vũ đang đưa ra chờ mình nắm. Cô nhắm mắt nắm lấy bàn tay này rồi cơ thể như được nhấc bổng lên xe chỉ bằng một cánh tay ấy. Nhân Mĩ khe khẽ ngồi ra xa tấm lưng rông lớn của Cát Vũ kia cho dù cô đang rất muốn tựa vào. Thực sự là nó rất rộng lớn. - Ôm vào!
Tiếng của Cát Vũ cùng tiếng bô của xe hòa quyện vào nhau khiến Nhân Mĩ không nghe rõ mà hỏi lại:
- Gì cơ?
- Tôi bảo là em ôm vào.
- Em không muốn.
Cát Vũ nhún vai:
- Được tùy em. Tôi không đảm bảo em sẽ văng ra lúc nào đâu.
Rồi chưa kịp để Nhân Mĩ phản ứng lại xe đã lao đi với tốc độ khủng khiếp. Nhân Mĩ chỉ kịp hét lên rồi ôm chặt lấy eo của Cát Vũ.
Cát Vũ khẽ mỉm cười hài lòng. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu ôm cậu. Cát Vũ khẽ lên tay ga cho tăng thêm tốc độ. Giờ đây là 90km/h. Xe lao qua đường quốc lộ rồi vào đường hầm xuyên núi. Cậu không muốn đưa Nhân Mĩ về nhà ngay, cậu muốn cùng cô được hưởng cái cảm giác lướt đi trong tiếng gió này. Biết là cô sẽ sợ nhưng chắc chắc cô sẽ thích. Cuộc đời có mấy ai dám mạo hiểm một lần chứ? Và cũng chẳng có ai giao tính mạng mình cho một kẻ đi xe điên cuồng như cậu. Mà cậu cũng chẳng muốn. chỉ cần sau cậu luôn có Nhân Mĩ như lúc này là ổn rồi. LÀ cậu đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Nhân Mĩ nhìn từng hàng chữ grafity nghệ thuật được giới trẻ say mê hiện nay. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn một con đường grafity trọn vẹn như thế này. Thật độc đáo. Họ là những nhà nghệ thuật...dù chỉ nghiệp dư, đường phố thôi nhưng có ai mà không trầm trồ trước nó chứ? Cô mải ngắm nhìn khung cảnh lướt qua mà quên mất cái cảm giác sợ hãi trong lòng. Cũng như thời gian đã trôi qua khiến cô quên mất những gì đã từng là của mình và đã từng bị mình ghét bỏ. Cát Vũ ngồi phía trước sao mà lặng im. Cô biết anh là người không phải là bốc đồng nhưng cũng không đến nỗi trầm tĩnh như lúc này. Tuy nhiên cô lại thích anh như thế này hơn, thật giống một người đáng tin cậy để người ta gửi gắm niềm tin. Nghĩ vậy, Nhân Mĩ càng ôm chặt hơn nữa.
Cát Vũ thấy Nhân Mĩ ôm xiết như vậy thì chợt ngạc nhiên rồi lúng túng. CỨ thế này thì cậu sẽ không thể tập trung điều khiển xe. Cát Vũ chợt nhìn thấy một cây cầu trước mặt. Cậu phanh lại. Nhân Mĩ theo quán tính đổ dồn cơ thể về lưng cậu. Cảm giác ấm áp tràn về khiến Cát Vũ lặng người trong vài giây. Nếu lúc này cậu mà quay lưng lại thì chắc chắn sẽ ôm cô ấy chặt nhất có thể. Cát Vũ tháo mũ ra rồi quay lại phía Nhân Mĩ vẫn đang ngơ ngác:
- Chúng ta nghỉ một lát nhé?
- Không đến nhà anh sao?
Cát Vũ đặt chiếc mũ bảo hiểm lên xe cười rồi nói, cái lạnh trong mắt cũng được cậu hâm nóng phần nào:
- Em thích đến nhà tôi thế sao?
Nhân Mĩ tháo mũ đặt xuống bước ra phía cây cầu trước mặt nói:
- Em không nghĩ là hôm nay lịch trình có thể bị thay đổi.
Cát Vũ bước theo sau Nhân Mĩ. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô trong chiếc váy màu trắng tung bay vì gió trông thật thanh thoát và trong sáng. Có lẽ cậu nên giữ lại hình ảnh này. Cát Vũ lấy điện thoại ra khẽ chụp một tấm hình. Đúng lúc Nhân Mĩ đang nhắm mắt khẽ hít thở mùi hương của từ phía biển nơi dưới chân cầu, cơn giớ nhẹ đùa vui mấy lọn tóc con, đôi môi chúm chím nhìn thật đáng yêu...à không, cậu quên mất cái vẻ sắc sảo của cô rồi. Cát Vũ cứ ngắm mãi bức hình tự chụp rồi lại tự đặt tên cho bức hình: “My venus“.
- Em thích nơi này chứ? - Cát Vũ cất điện thoại đi khẽ hỏi.
Nhân Mĩ quay sang mỉm cười. Phải rồi, chính là nụ cười này, cuối cùng thì cô ấy cũng đã chịu dành cho cậu.
- Em thích!
- Tôi đôi khi cũng thường hay đến đây.
Nhân Mĩ không nhìn Cát Vũ mà nói:
- Với bạn bè?
- Không! Một mình.
- Nơi này có vẻ hơi buồn. Anh thích khung cảnh buồn?
Cát Vũ vịn tay vào lan can khẽ nhướn người cảm nhận hương vị mặt mà của biển thoảng bên mũi. Cậu trả lời mông lung:
- Tôi không phải kẻ tự kỉ. Nhưng tôi cũng có những nỗi buồn riêng.
Nhân Mĩ thoáng không hiểu. một kẻ như anh ta mà cũng có nỗi buồn sao? Anh ta chẳng phải dày vò người ta xong cũng đủ vui đến hết đời hay sao?
- Anh buồn?
Cát Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt Nhân Mĩ. Đôi mắt dài có phần sắc sao đang mong chờ câu trả lời từ anh.
- Buồn vì không tìm ra một thứ?
- À ra là vậy. Thế anh đã tìm được chưa?
- Tôi không biết. Rõ ràng là đang ở trước mặt nhưng sao lại quá xa vời. Rõ ràng là có thể với tới nhưng chạm vào lại ngỡ hư vô.
Nhân Mĩ không hiểu câu nói này. Cô lặng người đi không nói được câu gì. Cát Vũ luôn là một người khó hiểu.
- Em ghét tôi đúng không?
-...
Nhân Mĩ không dám trả lời. Nói rằng là rất ghét ư? Không thể.
- Tôi biết em ghét tôi nhưng một ngày nào đó em sẽ biết sẽ không ai tốt với em hơn tôi trên thế giới này.
- Anh dựa vào đâu mà nói thế?
Cát Vũ cười mà như không cười, ánh mắt nheo lại phía mắt trời đang lên cao. Cậu léo tay Nhân Mĩ đi rồi nói:
- Về nhà thôi! Tôi muốn ăn cơm do em nấu.
Vậy là cuối cùng cậu cũng đã trở lại ngôi nhà ấy...cùng với Nhân Mĩ. Cùng cô ăn một bữa cơm do chính cô nấu, để rồi cậu lại được cảm thấy hương vị gia đình đang len lỏi trong tim.