Lưu Yến thật cẩn thận hỏi Giang Tiểu Tây:"Hay là nói trước với anh Tôn một tiếng?"
Giang Tiểu Tây giật mình, nhớ tới Tôn Hạo Chí đã nói qua, hôm nay muốn trở về nói chuyện với cô.
Nếu bình thường anh không ở nhà, cô cũng không cần hỏi ý kiến anh, nhưng hôm nay. . . . . .
Giang Tiểu Tây do dự một lúc, ngẩng đầu cười cười: "Mặc kệ anh ấy đi, trong nhà nhiều phòng như vậy, thêm một người thì có sao đâu!"
Lưu Yến đành phải đáp ứng, Hổ Tử cũng không dám chối từ.
Giang Tiểu Tây và Lưu Yến nói chuyện với Hổ Tử một lúc, cho đến khi anh ta mệt mỏi ngủ thiếp đi, họ mới rời đi.
Giang Tiểu Tây trước mang Lưu Yến đi ăn cơm trưa, sau đó lái xe đưa cô về nhà.
Lưu Yến cũng mệt mỏi rồi, cô và người giúp việc vừa dọn dẹp xong phòng cho khách, cô ấy đã nói rất buốn ngủ, cô liền đỡ cô ấy nằm xuống, đắp chăn cho cô ấy, cô ấy đã bắt đầu thở đều.
Cô đem tay Lưu Yến bỏ vào chăn, phát hiện ngón tay của cô ấy đều bị sưng đỏ.
Yến nhi cũng đã chịu không ít khổ sở rồi, muốn sinh con cũng không có người chăm sóc.
Năm đó, thời điểm cô sinh Điểm Nhi, Tôn Hạo Chí còn khẩn trương hơn cả cô, trong nhà các loại thuốc bổ xếp thành núi, không đem cô bồi bổ đến béo tròn thì không chịu thôi.
Anh thích con trai cường tráng rắn chắc, nhưng Điểm Nhi lại con gái, một đứa nhỏ xinh xắn, cô khiến anh không hài lòng, nhưng không nghĩ tới khi y tá mang đứa nhỏ mới sinh đưa cho anh, anh lại kích động không nói được lời nào, ôm đứa nhỏ không chịu buông.
Anh thật sự yêu thương Điểm Nhi, rất ít thấy anh yêu đứa nhỏ như vậy, hận không thể đem sao trên trời đều hái xuống cho Điểm Nhi làm đồ chơi.
Nói thật, nếu không bởi vì anh đối với Điểm Nhi tốt như vậy, có lẽ hai người bọn họ đã không có ngày hôm nay.
Giang Tiểu Tây rời khỏi phòng khách, đóng cửa lại, lại nhắc nhở dì giúp việc chiếu cố Lưu Yến, sau đó đi ra ngoài tìm Hải Ba thương lượng tiền bồi thường.
Trong thành phố, Hải Ba có mở một cửa hàng bán đồ thể thao, đủ các loại giầy thể thao hàng hiệu.
Thành phố họ sống, kinh tế tuy rằng đình trệ, mọi người chi tiêu cũng hạn chế, nhưng ăn, ở, mặc lại không hạn chế chút nào, bởi vậy cửa hàng của Hải Ba cũng rất náo nhiệt.
Có đôi khi Giang Tiểu Tây hỏi tại sao cửa hàng của hắn lại buôn bán náo nhiệt như vậy, anh ta luôn bày ra một bộ dạng bí hiểm, cười cười nói với cô: "Chị dâu mà biết chỉ sợ sẽ không vui, dù sao đều là hàng thật, chỉ là tiền giao hàng ít một chút thôi."
Anh ta đã nói như vậy, cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Hải Ba xem như cũng là một người anh em tốt của Tôn Hạo Chí, anh ta tuy rằng dần dần thoát ly vòng luẩn quẩn trước kia, trải qua cuộc sống thương nhân bình thường, lại vẫn luôn coi Tôn Hạo Chí là đại ca, vĩnh viễn tùy truyền tùy đến.
Cô không thích gặp anh em của Tôn Hạo Chí, nhưng đối với Hải Ba thì có vẻ tín nhiệm.
Tôn Hạo Chí cũng nhìn ra điểm này, vừa mới bắt đầu lại luôn an bài Hải Ba đi theo cô, dần dần cô có thói quen có chuyện tìm Hải Ba thương lượng.
So sánh với Tôn Hạo Chí, phương thức Hải Ba xử lý sự tình tương đối nhu hòa hơn, anh ta luôn cho đối phương đường lui, ngày sau gặp mặt cũng có thể cười hớ hớ, lên tiếng kêu gọi.
Chuyện này, nếu như để Tôn Hạo chí xử lý, nhất định sẽ tìm người đem mấy người lái xe đánh một trận cho Hổ Tử hết giận, lại buộc bọn họ đưa tiền bồi cho chủ xe.
Chuyện này cũng chỉ có Hải Ba có thể làm cho thỏa đáng.
Quả nhiên Hải Ba nghe xong Giang Tiểu Tây nói..., cười hì hì đáp ứng: "Không có chuyện gì, em đi làm. Chị dâu trở về chờ tin đi, bảo đảm chị vừa lòng. Em sẽ không khi dễ họ, cũng sẽ không trở thành người lừa đảo phải không?"
Giang Tiểu Tây gật đầu, biết anh ta đã nghe rõ ý của cô, bất quá vẫn là không quên dặn anh ta: "Bồi thường cho ông ta một hai vạn cũng không phải nhiều, tiền tôi sẽ đưa trước cho cậu."
Hải Ba hoảng sợ, xua tay: "Đừng, các anh em mà biết được nhất định sẽ mắng em, tiền đó em sẽ không bỏ ra, em còn muốn tiền của ông ta kìa, hiện tại em thay chị dâu xử lý việc nhỏ này sao có thể mặt dày lấy tiền? Chị dâu coi như chừa cho em chút mặt mũi đi, thành toàn em một lần!"
Anh lại thở dài, lại cúi đầu, khiến cho trong quán, vài người che miệng cười trộm, Giang Tiểu Tây sợ nhất loại chuyện tình này, đành phải uy hiếp hắn: "Hải Ba, nếu cậu mà không nhận..., về sau tôi sẽ không tới tìm giúp nữa!"
Hải Ba cười khổ: "Chị dâu thật sự là, thật sự là. . . . . ." Anh ta nhận lấy tiền, hướng Giang Tiểu Tây cam đoan: "Mặc kệ như thế nào, chuyện này đã nhờ em, nhất định sẽ làm tốt."
Giang Tiểu Tây yên tâm rời đi, quay về cửa hàng bán hoa, ngồi trong chốc lát, cũng không còn tâm tư buôn bán, liền sớm đóng cửa, cho Lan Lan trở nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Giang Tiểu Tây suy nghĩ, trong nhà còn thiếu vài thứ, lại tới công ty bách hóa mua đồ dùng.
Đủ loại kiểu dáng tinh xảo, quần áo trẻ con thật đáng yêu vô cùng, cô trái chọn phải chọn, mọi thứ đều luyến tiếc không muốn buông.
Cô phỏng chừng Lưu Yến cũng đã chuẩn bị đồ dùng trẻ con, nhưng đối với người nhìn thấy những vật nhỏ này liền yêu, cuối cùng vẫn là chọn lấy hai túi lớn.
Thời điểm tính tiền, nhân viên cửa hàng vui rạo rực, giúp cô mang hai túi to đến tận cửa.
Giang Tiểu Tây xem đồng hồ, Điểm Nhi đã chuẩn bị tan học, liền mở xe đến trường đón Điểm Nhi.
Điểm Nhi sau khi lên xe, nhìn thấy chỗ ngồi có hai túi đồ lớn, tò mò hỏi: "Ma ma, đây là mua cho ai vậy?"
Giang Tiểu Tây hướng Điểm Nhi cười cười: "Con còn nhớ dì Lưu không? Dì sắp sinh cục cưng. Hôm nay dì Lưu liền ở nhà chúng ta."
Điểm Nhi vui vẻ vỗ tay: "Thật sự sao? Thật tốt quá! Con thích nhất tiểu bảo bảo. Ma ma chúng ta nhanh về nhà."
Điểm Nhi một đường hưng phấn phải hỏi này hỏi kia, trong chốc lát còn muốn cô dừng xe, cũng phải đi mua quà tặng.
Giang Tiểu Tây nói với Điểm Nhi, "Con có thể mát xa cho dì Lưu, dì hiện tại mang thai rất vất vả, rất cần người giúp dì ấy xoa bóp.
Điểm Nhi nghĩ nghĩ nói: "Ma ma, lúc con ở trong bụng ma ma, là ba ba giúp ma ma mát xa sao?"
Giang Tiểu Tây chợt nhớ lại, khi đó cô mang thai, hai cái đùi sưng còn giống đầu gỗ, Tôn Hạo Chí luôn xoa bóp chân cho cô, chậm rãi mát xa, đến khi cô cảm thấy máu theo lòng bàn chân chậm rãi lưu thông, quay về trái tim, như vậy sưng tấy đau nhức mới có thể giảm bớt, đặc biệt đến hậu kỳ mang thai, mỗi ngày cô chỉ có lấy cái tư thế này mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Điểm Nhi cho là cô không nghe thấy, lại hỏi một lần: "Là ba ba giúp ma ma mát xa sao, ma ma?"
Giang Tiểu Tây mới gật đầu nói: "Đúng vậy, là ba ba giúp ma ma mát xa. Bất quá chú Hổ Tử lại nằm viện, không có người giúp dì Lưu mát xa, cho nên Điểm Nhi có khả năng giúp đỡ dì Lưu mát xa không?" Điểm Nhi thống khoái đáp ứng: "Được! Con tới giúp dì Lưu mát xa."
Điểm Nhi thiện lương như vậy, cô không khỏi mỉm cười: "Điểm Nhi thực ngoan."
Rất nhanh lái về đến nhà, làm cô kinh ngạc, trong ga-ra lại có xe của Tôn Hạo Chí.
Cô biết anh sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới anh có thể về sớm hơn bọn họ.
Điểm Nhi cũng nhìn thấy xe của Tôn Hạo Chí, rất vui vẻ nói: "Ma ma xem, xe ba ba!"
Giang Tiểu Tây dừng xe, mang túi đồ vừa mua, Điểm Nhi đã đeo cặp sách chạy đến phía trước, kêu: "Ba ba, con đã trở về!"
Điểm Nhi mở cửa, xông vào.
Giang Tiểu Tây ở sau lưng Điểm Nhi đi vào phòng, thấy Lưu Yến đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha ở phòng khách, bên kia Tôn Hạo Chí đang cùng với cố ấy nói cái gì đó.
Bọn họ nghe thấy thanh âm của Điểm Nhi, ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời lộ ra tươi cười.
Bất đồng là, Tôn Hạo Chí là sủng nịch tươi cười với Điểm Nhi, mà Lưu Yến như trút được gánh nặng mà cười.
Giang Tiểu Tây biết Lưu Yến có chút sợ hãi Tôn Hạo Chí, cô ấy ở bên ngoài nghe nói qua không ít "Sự tích" của Tôn Hạo Chí, đối với thanh danh của anh rất kiêng kị.
Vì giảm bớt khẩn trương cho cô ấy, Giang Tiểu Tây lập tức hướng Lưu Yến cười nói: "Yến nhi, thế nào, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Lưu Yến xoa xoa hai tay muốn đứng lên, bị Giang Tiểu Tây giành trước từng bước đè lại, cô ấy khách khí nói: "Rất tốt, chị Tiểu Tây. Anh Tôn đã sớm trở lại, em ở phòng ngủ cũng không biết."
Giang Tiểu Tây cười cười buông lưu Yến ra: "Vậy là tốt rồi. Đây là mua cho em và đứa nhỏ. Chị trước bỏ vào phòng em nha, quay lại chúng ta lại nói chuyện."
Lại quay đầu hướng Điểm Nhi nói: "Điểm Nhi, con chào hỏi dì Lưu chưa?"
Điểm Nhi ôm cổ Tôn Hạo Chí, ngồi ở trên gối anh, nghe xong lời của Giang Tiểu Tấy liền le lưỡi, trượt xuống dưới, đứng quy củ, hướng Lưu Yến nói: " Dì Lưu tốt!"
Lưu Yến cười kéo Điểm Nhi qua, nói: "Đây là Điểm Nhi, lớn như vậy. Còn nhớ dì Lưu không?"
Điểm Nhi ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Tây, lại nhìn Lưu Yến, có hiểu biết nói: "Con Nhớ dì Lưu, con còn nhớ chú Hổ Tử, hai nhười tặng cho con Baby, còn ở phòng của con."
Lưu Yến kinh ngạc nhìn Điểm Nhi: "Khi đó con vẫn còn nhỏ, liền nhớ rõ nhiều chuyện như vậy sao?"
Giang Tiểu Tây cười nói: "Con bé nhớ rõ mọi chuyện, trí nhớ còn tốt hơn cả chị." Lại hướng Điểm Nhi nói: "Điểm Nhi cầm cặp sách lên đi, trước tiên viết xong bài tập, lát nữa ma ma xuống sẽ kiểm tra."
Tôn Hạo Chí nhận lấy nói: "Ba ba mang giúp Điểm Nhi."
Vì thế, Tôn Hạo Chí một tay nắm tay Điểm Nhi, một tay nhấc túi sách hướng trên lầu đi, vừa đi vừa hỏi: "Điểm Nhi, sao cặp sách của con lại nặng như vậy? Con sao có thể xách được đây?"
Điểm Nhi tự hào nói: "Con xách được, con còn có thể đeo cặp sách, mang theo giày trượt băng lên trên lớp. . . . . ." Giang Tiểu Tây hướng Lưu Yến cười cười, ý bảo cô ấy đừng sợ, đi theo phía sau Tôn Hạo Chí và Điể Nhi đi lên lầu thay quần áo.
Giang Tiểu Tây đi vào phòng ngủ cầm quần áo ở nhà đi thay, lại ngồi xuống đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa.
Tôn Hạo Chí không tiếng động đẩy cửa phòng ra đi tới, tà tà tựa vào áo ba-đờ-xuy cửa hàng xem ta chải đầu.
Cô ở trong gương quét mắt nhìn anh một cái, thấy anh một bộ muốn nói lại thôi, liền quay tới nhìn thẳng anh, tâm bình khí hòa đối với anh nói: "Trong nhà có khách, tôi sẽ không ầm ỹ với anh. Lưu Yến có thể ở nhà vài ngày, chúng ta liền tận lực không quấy rầy của cô ấy."
Tôn Hạo Chí đi tới, ngồi ở bên giường, khuỷu tay đặt tại chân dài, hai tay giao nhau, do dự nói với cô: "Tiểu tây, có chuyện gì..., có thể trực tiếp nói với tôi."
Giang Tiểu Tây nghi ngờ theo dõi anh trong chốc lát, đột nhiên hiểu được, anh là đang ám chỉ cô, muốn cô cầu anh hỗ trợ giải quyết chuyện tình của Lưu Yến. Cô đứng lên, thẳng thắn nói với anh: "Tôi đã để Hải Ba đi xử lý. Lưu Yến là chị em tốt của tôi, tôi không muốn cô ấy chịu thiệt, cũng không muốn cô ấy gặp nhiều phiền toái hơn. Anh hiểu?"
Tôn Hạo Chí nháy mắt biểu tình cứng đờ, theo sau thở dài nói: "Được rồi. Tùy em vậy, em cao hứng là tốt rồi."
Hơi trễ, bốn người ngồi xuống ăn cơm chiều, Điểm Nhi muốn ngồi ở bên cạnh Tôn Hạo Chí, Tôn Hạo Chí không ngừng cho gắp cho con bé rau, kỳ thật Điểm Nhi hoàn toàn không cần người chăm sóc, nhưng là Tôn Hạo Chí cảm thấy Điểm Nhi ăn không được nhiều, mang hết đĩa nhỏ đĩa to đặt trước mặt Điểm Nhi, chính mình lại cơ hồ chưa ăn cái gì.
Giang Tiểu Tây vội vàng đặt đĩa rau trước mặt Lưu Yến, Điểm Nhi từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, nhưng ngồi cùng bàn ăn cơm với Tôn Hạo Chí thì lại sửng sốt đem con bé trở nên giống cái tiểu tức phụ bị khinh bỉ.
Cô gắp một khối thịt bò, đặt vào bát của Lưu Yến: "Ăn nhiều vào."
Lại đựng một bát canh sườn bí đao đặt ở trước mặt cô ấy: "Ăn bí đao có thể tiêu bệnh phù ."
Lưu Yến vừa ăn vừa nói: "Chị Tiểu Tây, em tự mình gắp."
Giang Tiểu Tây xem Lưu Yến ăn ngon, trong lòng cũng cao hứng, lại cúi đầu xem trong bát chính mình, không biết khi nào thì hơn lên một miếng bó.
Cô dùng khóe mắt ngắm Tôn Hạo chí, anh đang bề bộn giúp Điểm Nhi gắp sườn.
Vì thế, cô lặng yên ăn hết đồng thịt bò kia.
Lưu Yến thật cẩn thận hỏi Giang Tiểu Tây:"Hay là nói trước với anh Tôn một tiếng?"
Giang Tiểu Tây giật mình, nhớ tới Tôn Hạo Chí đã nói qua, hôm nay muốn trở về nói chuyện với cô.
Nếu bình thường anh không ở nhà, cô cũng không cần hỏi ý kiến anh, nhưng hôm nay. . . . . .
Giang Tiểu Tây do dự một lúc, ngẩng đầu cười cười: "Mặc kệ anh ấy đi, trong nhà nhiều phòng như vậy, thêm một người thì có sao đâu!"
Lưu Yến đành phải đáp ứng, Hổ Tử cũng không dám chối từ.
Giang Tiểu Tây và Lưu Yến nói chuyện với Hổ Tử một lúc, cho đến khi anh ta mệt mỏi ngủ thiếp đi, họ mới rời đi.
Giang Tiểu Tây trước mang Lưu Yến đi ăn cơm trưa, sau đó lái xe đưa cô về nhà.
Lưu Yến cũng mệt mỏi rồi, cô và người giúp việc vừa dọn dẹp xong phòng cho khách, cô ấy đã nói rất buốn ngủ, cô liền đỡ cô ấy nằm xuống, đắp chăn cho cô ấy, cô ấy đã bắt đầu thở đều.
Cô đem tay Lưu Yến bỏ vào chăn, phát hiện ngón tay của cô ấy đều bị sưng đỏ.
Yến nhi cũng đã chịu không ít khổ sở rồi, muốn sinh con cũng không có người chăm sóc.
Năm đó, thời điểm cô sinh Điểm Nhi, Tôn Hạo Chí còn khẩn trương hơn cả cô, trong nhà các loại thuốc bổ xếp thành núi, không đem cô bồi bổ đến béo tròn thì không chịu thôi.
Anh thích con trai cường tráng rắn chắc, nhưng Điểm Nhi lại con gái, một đứa nhỏ xinh xắn, cô khiến anh không hài lòng, nhưng không nghĩ tới khi y tá mang đứa nhỏ mới sinh đưa cho anh, anh lại kích động không nói được lời nào, ôm đứa nhỏ không chịu buông.
Anh thật sự yêu thương Điểm Nhi, rất ít thấy anh yêu đứa nhỏ như vậy, hận không thể đem sao trên trời đều hái xuống cho Điểm Nhi làm đồ chơi.
Nói thật, nếu không bởi vì anh đối với Điểm Nhi tốt như vậy, có lẽ hai người bọn họ đã không có ngày hôm nay.
Giang Tiểu Tây rời khỏi phòng khách, đóng cửa lại, lại nhắc nhở dì giúp việc chiếu cố Lưu Yến, sau đó đi ra ngoài tìm Hải Ba thương lượng tiền bồi thường.
Trong thành phố, Hải Ba có mở một cửa hàng bán đồ thể thao, đủ các loại giầy thể thao hàng hiệu.
Thành phố họ sống, kinh tế tuy rằng đình trệ, mọi người chi tiêu cũng hạn chế, nhưng ăn, ở, mặc lại không hạn chế chút nào, bởi vậy cửa hàng của Hải Ba cũng rất náo nhiệt.
Có đôi khi Giang Tiểu Tây hỏi tại sao cửa hàng của hắn lại buôn bán náo nhiệt như vậy, anh ta luôn bày ra một bộ dạng bí hiểm, cười cười nói với cô: "Chị dâu mà biết chỉ sợ sẽ không vui, dù sao đều là hàng thật, chỉ là tiền giao hàng ít một chút thôi."
Anh ta đã nói như vậy, cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Hải Ba xem như cũng là một người anh em tốt của Tôn Hạo Chí, anh ta tuy rằng dần dần thoát ly vòng luẩn quẩn trước kia, trải qua cuộc sống thương nhân bình thường, lại vẫn luôn coi Tôn Hạo Chí là đại ca, vĩnh viễn tùy truyền tùy đến.
Cô không thích gặp anh em của Tôn Hạo Chí, nhưng đối với Hải Ba thì có vẻ tín nhiệm.
Tôn Hạo Chí cũng nhìn ra điểm này, vừa mới bắt đầu lại luôn an bài Hải Ba đi theo cô, dần dần cô có thói quen có chuyện tìm Hải Ba thương lượng.
So sánh với Tôn Hạo Chí, phương thức Hải Ba xử lý sự tình tương đối nhu hòa hơn, anh ta luôn cho đối phương đường lui, ngày sau gặp mặt cũng có thể cười hớ hớ, lên tiếng kêu gọi.
Chuyện này, nếu như để Tôn Hạo chí xử lý, nhất định sẽ tìm người đem mấy người lái xe đánh một trận cho Hổ Tử hết giận, lại buộc bọn họ đưa tiền bồi cho chủ xe.
Chuyện này cũng chỉ có Hải Ba có thể làm cho thỏa đáng.
Quả nhiên Hải Ba nghe xong Giang Tiểu Tây nói..., cười hì hì đáp ứng: "Không có chuyện gì, em đi làm. Chị dâu trở về chờ tin đi, bảo đảm chị vừa lòng. Em sẽ không khi dễ họ, cũng sẽ không trở thành người lừa đảo phải không?"
Giang Tiểu Tây gật đầu, biết anh ta đã nghe rõ ý của cô, bất quá vẫn là không quên dặn anh ta: "Bồi thường cho ông ta một hai vạn cũng không phải nhiều, tiền tôi sẽ đưa trước cho cậu."
Hải Ba hoảng sợ, xua tay: "Đừng, các anh em mà biết được nhất định sẽ mắng em, tiền đó em sẽ không bỏ ra, em còn muốn tiền của ông ta kìa, hiện tại em thay chị dâu xử lý việc nhỏ này sao có thể mặt dày lấy tiền? Chị dâu coi như chừa cho em chút mặt mũi đi, thành toàn em một lần!"
Anh lại thở dài, lại cúi đầu, khiến cho trong quán, vài người che miệng cười trộm, Giang Tiểu Tây sợ nhất loại chuyện tình này, đành phải uy hiếp hắn: "Hải Ba, nếu cậu mà không nhận..., về sau tôi sẽ không tới tìm giúp nữa!"
Hải Ba cười khổ: "Chị dâu thật sự là, thật sự là. . . . . ." Anh ta nhận lấy tiền, hướng Giang Tiểu Tây cam đoan: "Mặc kệ như thế nào, chuyện này đã nhờ em, nhất định sẽ làm tốt."
Giang Tiểu Tây yên tâm rời đi, quay về cửa hàng bán hoa, ngồi trong chốc lát, cũng không còn tâm tư buôn bán, liền sớm đóng cửa, cho Lan Lan trở nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Giang Tiểu Tây suy nghĩ, trong nhà còn thiếu vài thứ, lại tới công ty bách hóa mua đồ dùng.
Đủ loại kiểu dáng tinh xảo, quần áo trẻ con thật đáng yêu vô cùng, cô trái chọn phải chọn, mọi thứ đều luyến tiếc không muốn buông.
Cô phỏng chừng Lưu Yến cũng đã chuẩn bị đồ dùng trẻ con, nhưng đối với người nhìn thấy những vật nhỏ này liền yêu, cuối cùng vẫn là chọn lấy hai túi lớn.
Thời điểm tính tiền, nhân viên cửa hàng vui rạo rực, giúp cô mang hai túi to đến tận cửa.
Giang Tiểu Tây xem đồng hồ, Điểm Nhi đã chuẩn bị tan học, liền mở xe đến trường đón Điểm Nhi.
Điểm Nhi sau khi lên xe, nhìn thấy chỗ ngồi có hai túi đồ lớn, tò mò hỏi: "Ma ma, đây là mua cho ai vậy?"
Giang Tiểu Tây hướng Điểm Nhi cười cười: "Con còn nhớ dì Lưu không? Dì sắp sinh cục cưng. Hôm nay dì Lưu liền ở nhà chúng ta."
Điểm Nhi vui vẻ vỗ tay: "Thật sự sao? Thật tốt quá! Con thích nhất tiểu bảo bảo. Ma ma chúng ta nhanh về nhà."
Điểm Nhi một đường hưng phấn phải hỏi này hỏi kia, trong chốc lát còn muốn cô dừng xe, cũng phải đi mua quà tặng.
Giang Tiểu Tây nói với Điểm Nhi, "Con có thể mát xa cho dì Lưu, dì hiện tại mang thai rất vất vả, rất cần người giúp dì ấy xoa bóp.
Điểm Nhi nghĩ nghĩ nói: "Ma ma, lúc con ở trong bụng ma ma, là ba ba giúp ma ma mát xa sao?"
Giang Tiểu Tây chợt nhớ lại, khi đó cô mang thai, hai cái đùi sưng còn giống đầu gỗ, Tôn Hạo Chí luôn xoa bóp chân cho cô, chậm rãi mát xa, đến khi cô cảm thấy máu theo lòng bàn chân chậm rãi lưu thông, quay về trái tim, như vậy sưng tấy đau nhức mới có thể giảm bớt, đặc biệt đến hậu kỳ mang thai, mỗi ngày cô chỉ có lấy cái tư thế này mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Điểm Nhi cho là cô không nghe thấy, lại hỏi một lần: "Là ba ba giúp ma ma mát xa sao, ma ma?"
Giang Tiểu Tây mới gật đầu nói: "Đúng vậy, là ba ba giúp ma ma mát xa. Bất quá chú Hổ Tử lại nằm viện, không có người giúp dì Lưu mát xa, cho nên Điểm Nhi có khả năng giúp đỡ dì Lưu mát xa không?" Điểm Nhi thống khoái đáp ứng: "Được! Con tới giúp dì Lưu mát xa."
Điểm Nhi thiện lương như vậy, cô không khỏi mỉm cười: "Điểm Nhi thực ngoan."
Rất nhanh lái về đến nhà, làm cô kinh ngạc, trong ga-ra lại có xe của Tôn Hạo Chí.
Cô biết anh sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới anh có thể về sớm hơn bọn họ.
Điểm Nhi cũng nhìn thấy xe của Tôn Hạo Chí, rất vui vẻ nói: "Ma ma xem, xe ba ba!"
Giang Tiểu Tây dừng xe, mang túi đồ vừa mua, Điểm Nhi đã đeo cặp sách chạy đến phía trước, kêu: "Ba ba, con đã trở về!"
Điểm Nhi mở cửa, xông vào.
Giang Tiểu Tây ở sau lưng Điểm Nhi đi vào phòng, thấy Lưu Yến đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha ở phòng khách, bên kia Tôn Hạo Chí đang cùng với cố ấy nói cái gì đó.
Bọn họ nghe thấy thanh âm của Điểm Nhi, ngẩng đầu nhìn lại, đồng thời lộ ra tươi cười.
Bất đồng là, Tôn Hạo Chí là sủng nịch tươi cười với Điểm Nhi, mà Lưu Yến như trút được gánh nặng mà cười.
Giang Tiểu Tây biết Lưu Yến có chút sợ hãi Tôn Hạo Chí, cô ấy ở bên ngoài nghe nói qua không ít "Sự tích" của Tôn Hạo Chí, đối với thanh danh của anh rất kiêng kị.
Vì giảm bớt khẩn trương cho cô ấy, Giang Tiểu Tây lập tức hướng Lưu Yến cười nói: "Yến nhi, thế nào, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Lưu Yến xoa xoa hai tay muốn đứng lên, bị Giang Tiểu Tây giành trước từng bước đè lại, cô ấy khách khí nói: "Rất tốt, chị Tiểu Tây. Anh Tôn đã sớm trở lại, em ở phòng ngủ cũng không biết."
Giang Tiểu Tây cười cười buông lưu Yến ra: "Vậy là tốt rồi. Đây là mua cho em và đứa nhỏ. Chị trước bỏ vào phòng em nha, quay lại chúng ta lại nói chuyện."
Lại quay đầu hướng Điểm Nhi nói: "Điểm Nhi, con chào hỏi dì Lưu chưa?"
Điểm Nhi ôm cổ Tôn Hạo Chí, ngồi ở trên gối anh, nghe xong lời của Giang Tiểu Tấy liền le lưỡi, trượt xuống dưới, đứng quy củ, hướng Lưu Yến nói: " Dì Lưu tốt!"
Lưu Yến cười kéo Điểm Nhi qua, nói: "Đây là Điểm Nhi, lớn như vậy. Còn nhớ dì Lưu không?"
Điểm Nhi ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Tây, lại nhìn Lưu Yến, có hiểu biết nói: "Con Nhớ dì Lưu, con còn nhớ chú Hổ Tử, hai nhười tặng cho con Baby, còn ở phòng của con."
Lưu Yến kinh ngạc nhìn Điểm Nhi: "Khi đó con vẫn còn nhỏ, liền nhớ rõ nhiều chuyện như vậy sao?"
Giang Tiểu Tây cười nói: "Con bé nhớ rõ mọi chuyện, trí nhớ còn tốt hơn cả chị." Lại hướng Điểm Nhi nói: "Điểm Nhi cầm cặp sách lên đi, trước tiên viết xong bài tập, lát nữa ma ma xuống sẽ kiểm tra."
Tôn Hạo Chí nhận lấy nói: "Ba ba mang giúp Điểm Nhi."
Vì thế, Tôn Hạo Chí một tay nắm tay Điểm Nhi, một tay nhấc túi sách hướng trên lầu đi, vừa đi vừa hỏi: "Điểm Nhi, sao cặp sách của con lại nặng như vậy? Con sao có thể xách được đây?"
Điểm Nhi tự hào nói: "Con xách được, con còn có thể đeo cặp sách, mang theo giày trượt băng lên trên lớp. . . . . ." Giang Tiểu Tây hướng Lưu Yến cười cười, ý bảo cô ấy đừng sợ, đi theo phía sau Tôn Hạo Chí và Điể Nhi đi lên lầu thay quần áo.
Giang Tiểu Tây đi vào phòng ngủ cầm quần áo ở nhà đi thay, lại ngồi xuống đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa.
Tôn Hạo Chí không tiếng động đẩy cửa phòng ra đi tới, tà tà tựa vào áo ba-đờ-xuy cửa hàng xem ta chải đầu.
Cô ở trong gương quét mắt nhìn anh một cái, thấy anh một bộ muốn nói lại thôi, liền quay tới nhìn thẳng anh, tâm bình khí hòa đối với anh nói: "Trong nhà có khách, tôi sẽ không ầm ỹ với anh. Lưu Yến có thể ở nhà vài ngày, chúng ta liền tận lực không quấy rầy của cô ấy."
Tôn Hạo Chí đi tới, ngồi ở bên giường, khuỷu tay đặt tại chân dài, hai tay giao nhau, do dự nói với cô: "Tiểu tây, có chuyện gì..., có thể trực tiếp nói với tôi."
Giang Tiểu Tây nghi ngờ theo dõi anh trong chốc lát, đột nhiên hiểu được, anh là đang ám chỉ cô, muốn cô cầu anh hỗ trợ giải quyết chuyện tình của Lưu Yến. Cô đứng lên, thẳng thắn nói với anh: "Tôi đã để Hải Ba đi xử lý. Lưu Yến là chị em tốt của tôi, tôi không muốn cô ấy chịu thiệt, cũng không muốn cô ấy gặp nhiều phiền toái hơn. Anh hiểu?"
Tôn Hạo Chí nháy mắt biểu tình cứng đờ, theo sau thở dài nói: "Được rồi. Tùy em vậy, em cao hứng là tốt rồi."
Hơi trễ, bốn người ngồi xuống ăn cơm chiều, Điểm Nhi muốn ngồi ở bên cạnh Tôn Hạo Chí, Tôn Hạo Chí không ngừng cho gắp cho con bé rau, kỳ thật Điểm Nhi hoàn toàn không cần người chăm sóc, nhưng là Tôn Hạo Chí cảm thấy Điểm Nhi ăn không được nhiều, mang hết đĩa nhỏ đĩa to đặt trước mặt Điểm Nhi, chính mình lại cơ hồ chưa ăn cái gì.
Giang Tiểu Tây vội vàng đặt đĩa rau trước mặt Lưu Yến, Điểm Nhi từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, nhưng ngồi cùng bàn ăn cơm với Tôn Hạo Chí thì lại sửng sốt đem con bé trở nên giống cái tiểu tức phụ bị khinh bỉ.
Cô gắp một khối thịt bò, đặt vào bát của Lưu Yến: "Ăn nhiều vào."
Lại đựng một bát canh sườn bí đao đặt ở trước mặt cô ấy: "Ăn bí đao có thể tiêu bệnh phù ."
Lưu Yến vừa ăn vừa nói: "Chị Tiểu Tây, em tự mình gắp."
Giang Tiểu Tây xem Lưu Yến ăn ngon, trong lòng cũng cao hứng, lại cúi đầu xem trong bát chính mình, không biết khi nào thì hơn lên một miếng bó.
Cô dùng khóe mắt ngắm Tôn Hạo chí, anh đang bề bộn giúp Điểm Nhi gắp sườn.
Vì thế, cô lặng yên ăn hết đồng thịt bò kia.