Tôi không muốn gặp ai, cũng không muốn quản chuyện gì, toàn bộ giao cho Hải Ba Hải Đào xử lý.
Bảo tôi đi đâu, tôi liền đi chỗ đó.
Bảo tôi làm cái gì, tôi liền làm cái đó.
Càng là lúc đông người, tôi càng không khóc nổi.
Khắp phòng đông ngẹt người chỉ khiến cho tôi muốn chạy trốn thật nhanh.
Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được không?
Cứ để tôi một mình ngơ ngẩn, tôi sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hải Ba nói: “Đại tẩu, tới giờ ra nghĩa trang rồi.”
Tôi đồng ý một tiếng, dắt Điểm Điểm ra khỏi phòng.
Xe của Hải Ba dẫn đầu, phía sau dường như không nhìn thấy đuôi của đoàn xe.
Tôi hỏi Hải Ba: “Sao không ra xe của đại ca cậu?”
Hải Ba do dự một chút nói: “Em cho là đại tẩu không thích.”
Tôi lắc đầu: “Chúng ta ngồi xe của anh ấy.”
“Vâng, lập tức lái ra.” Hải Ba nói rồi chạy đi ga ra lái xe của Tôn Hạo Chí.
Anh ấy thích nhất chiếc xe đó, để cho anh ấy ngồi một lần cuối cùng đi......
Đoàn xe hùng dũng lái qua khu phố, dọc đường không biết có bao nhiêu người bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Không quan trọng.
Người đã không còn rồi, danh tiếng gì đó cũng không hề gì.
Để cho anh một lần náo nhiệt cuối cùng, anh đáng giá, anh vốn có thể tiếp tục oai phong......
Điểm Điểm ngồi ở bên cạnh tôi, đã sớm khóc đến không phát ra tiếng.
Tôi khoác vai con bé, nói: “Điểm Điểm, con lớn rồi. Ba hy sinh bản thân là muốn con sống tốt. Cho dù lúc nào đi nữa, cũng không được làm cho ba mất thể diện.”
Điểm Điểm “Vâng” một cái, lau lau nước mắt trên mặt, ôm chặt tấm ảnh đen trắng của anh ấy, ngay ngắn ngồi lại.
Tôi hôn lên trán con bé một cái, thay cho anh ấy.
Rốt cuộc đoàn xe cũng lái tới nghĩa trang, tôi dắt Điểm Điểm đi phía trước.
Bầu trời vốn đang u ám, khoảnh khắc chúng tôi bước lên nấc thang ấy, đột nhiên quang mây.
Ánh mặt trời chiếu trên lưng tôi, cái bóng đổ về phía trước.
Điểm Điểm ưỡn thẳng lưng, đi với tôi từng bước từng bước một lên núi.
Tới nơi cao nhất của tòa ngọn núi này.
Tôi không hiểu phong thủy, nhưng cũng nhìn ra được phía trước mở ra một vùng bao la rộng lớn, một vị trí tốt.
Trên bia mộ có khắc tên của anh ấy, chỉ dùng một nửa tấm bia.
Là tôi nói với Hải Ba, để lại một nửa cho tôi, sau này tôi muốn an táng cùng một chỗ với anh ấy.
Người điều khiển nghi thức của buổi lễ sắp xếp Điểm Điểm quỳ xuống dập đầu, con bé không cần ai đỡ, cho dù khuôn mặt ngập tràn nước mắt, vẫn nghe theo người điều khiển nghi thức nói mà làm đâu vào đấy tất cả quá trình.
Con bé nho nhỏ, dường như trưởng thành sau một đêm.
Vô cùng hiểu chuyện ở bên cạnh tôi, cho dù khóc cũng là lặng lẽ rơi lệ, không gây phiền phức cho bất kỳ ai.
Anh ấy sẽ nhìn thấy, Điểm Điểm ngoan như vậy, anh ấy nhất định nhìn thấy rồi.
Thời khắc đặt cái hộp vào, Điểm Điểm vùi đầu vào lòng tôi.
Tôi gắt gao ôm con bé, cắn chặt hàm răng, nói với anh ấy trong lòng: “Bọn em sẽ. sống thật tốt. Em sẽ chăm sóc Điểm Điểm thật tốt, thay cả phần của anh…”
Trái tim tôi rất đau, nhưng, không biết vì sao, nước mắt không hề rơi.
Tôi đã rơi nước mắt bao nhiêu lần, vậy mà giờ đây hoàn toàn không khóc nổi…
Người điều khiển chương trình tuyên bố nhập thổ vi an, lời nói còn chưa dứt, đội ngũ phía sau chợt vang lên một trận xôn xao.
Có người chạy một mạch về phía tôi, là Tiền Tuệ.
Mắt của cô ta đã khóc đến sưng húp cả lên, thiếu chút nữa tôi không nhận cô ta.
Có người kéo cô ta lại nhưng bị cô ta hất ra.
Cuối cùng dừng lại trước mặt tôi, giơ tay đánh về phía mặt tôi.
“Pang” một tiếng, vô cùng thanh thúy.
Mọi người sửng sốt, khắp nơi nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi không lên tiếng, Tiền Tuệ đột nhiên gào lên như bị tâm thần: “Cô dựa vào cái gì mà đứng ở đây? Tất cả là cô đã hại chết đại ca!”
“Đại ca, tại sao anh hồ đồ như thế, thích loại đàn bà không có lương tâm này? Dâng mạng cho loại đàn bà này, không đáng mà, tại sao anh ngu như vậy?”
“Đại ca bị cô hại chết, cô ngay cả một giọt nước mắt cũng không có sao? Đến cùng cô có bao nhiêu tàn nhẫn?”
“......”
Cô ấy nhào lên túm tóc tôi.
Điểm Điểm ngăn ở phía trước tôi, bày ra tư thế bảo vệ cho tôi.
“Cô tránh ra. Ba ba không có ở đây. Tôi sẽ không để ai bắt nạt ma ma.”
Tiền Tuệ đã bị Hải Ba Hải Đào kéo sang một bên, trong miệng còn oán hận nói: “Mày căn bản không phải con gái của đại ca! Mày là con riêng của mẹ mà với người khác sinh ra! Chúng mày căn bản không xứng đứng ở đây…”
Miệng của cô ta bị Hải Ba bịt lại, rốt cuộc không phát ra tiếng.
Nhưng Điểm Điểm đã nghe thấy, con bé quay đầu, nhìn tôi.
“Ma ma......”
Trong đôi mắt tròn tròn của Điểm Điểm, tràn đầy kinh ngạc cùng khủng hoảng, cho dù cái ngày tôi nói cho con bé biết ba ba sẽ không trở về, con bé cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Trong lòng tôi một trận khí huyết cuồn cuộn, tại sao có thể nói với đứa bé loại lời nói như vậy chứ?
“Hải Ba, cậu buông cô ta ra.” Tôi lạnh lùng mở miệng.
Hải Ba từ từ buông tay ra.
Tôi dắt Điểm Điểm đi tới trước mặt Tiền Tuệ.
“Tiền Tuệ, tôi muốn cô nói xin lỗi.”
Cặp mắt đỏ ngầu của Tiền Tuệ nhìn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói với tôi: “Mơ đi!”
Nếu như không phải là Hải Ba Hải Đào ở bên cạnh, tôi thấy cô ta căn bản hận không được lần nữa nhào lên.
Tôi cất cao giọng nói với cô ta: “Cô có thể không tôn trọng tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục đại ca cô, cô cũng không thể nói chuyện với đứa bé như vậy. Tôi mặc kệ cô ở đâu nghe được, cũng không quan tâm cô là từ mục đích gì muốn nói như vậy. Nhưng hôm nay tôi có thể thề trước mặt mọi người, Điểm Điểm là con ruột của Tôn Hạo Chí!”
Tôi từng chữ từng câu nói xong, mặc dù tôi không cần giải thích đối với bất kỳ người nào, nhưng tôi không thể để cho Tôn Hạo Chí chịu nhục, không thể để cho Điểm Điểm đau lòng.
“Không có ai có thể nói anh ra đi là đáng giá hay không có ý nghĩa. Coi như anh ấy không có ở đây, cũng sẽ không trở lại nữa, tôi cùng Điểm Điểm cũng vĩnh viễn sẽ nhớ tất cả về anh ấy, mãi mãi sẽ không bao giờ quên anh ấy. Anh ấy vĩnh viễn là ba của Điểm Điểm, là người cha yêu thương con bé nhất, là người cha tốt nhất trên thế giới.”
Từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt trượt xuống, con bé dùng sức hít hít mũi, không để cho bản thân khóc quá lớn tiếng.
Tôi ngồi xổm xuống, lau khô nước mắt của con bé: “Điểm Điểm, cho dù là khi nào, mặc kệ là ai nói, con đều phải nhớ, con là con ruột của ba ba! Vẫn luôn là, vĩnh viễn là như vậy!”
Điểm Điểm đồng ý, cố nén nước mắt, buông tay của tôi ra, đi tới trước mặt Tiền Tuệ nói: “Tôi sẽ không tin cô. Ba ở trên trời nhìn thấy cô bắt nạt tôi và ma ma, cũng sẽ không tha thứ cho cô.”
Con bé quật cường xoay người trở lại bên cạnh tôi, dắt tay tôi
Những ngón tay mềm mại, ấm áp như vậy, kiên định như vậy.
Tôi dùng sức cầm tay con bé, cùng đi trở về trước mộ bia.
Nghi thức tiếp tục tiến hành, không người để ý đến Tiền Tuệ lớn tiếng khóc ở bên.
Tro giấy bay múa đầy trời, làm mờ đôi mắt của tôi......
Tất cả đều kết thúc rồi.
Tôi và Điểm Điểm bị đuổi về nhà, Hải Ba Hải Đào vẫn luôn bên cạnh với chúng tôi.
Tôi nói với bọn họ: “Các cậu cũng trở về đi, đã mấy ngày không nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”
Điểm Điểm mệt mỏi liền ngủ ở trên xe, tôi cũng vậy sắp nói không ra lời.
Tôi không cần người ở bên cạnh, chỉ muốn một mình đợi.
Hải Đào nhìn sắc mặt của tôi một cái, cùng Hải Ba thương lượng mấy câu, mới nói: “Vậy bọn em đi trước. Đại tẩu, hai người nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai bọn em đến.”
Tôi gật đầu, để cho bọn họ đừng lo lắng.
Điểm Điểm ở trong mơ vẫn còn ở rơi lệ, tôi ngồi ở mép giường con bé, không có cách nào khép mắt lại.
Mở to mắt, tôi thấy chiếc ghế dựa anh ấy từng ngồi, chiếc giường anh ấy từng nằm, chiếc gối đầu anh ấy từng gối......
Nhưng nhắm mắt lại, tôi thấy, tất cả đều là dáng vẻ của anh ấy......
Anh ấy chịu đựng không nói những lời đó, thật ra thì, tôi căn bản biết tất cả.
Hiện tại mới phát hiện, thật quá muộn rồi.
Lại chịu đựng qua một buổi tối, tôi sáng sớm đã tỉnh lại, làm bữa sáng cho Điểm Điểm.
Con bé không muốn ăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên dùng cơm.
Khi còn dư lại một nửa, con bé ngẩng đầu nhìn tôi: “Con không ăn được nữa.”
Tôi đồng ý, không ăn nữa.
Con bé hỏi tôi: “Ma ma, ma ma không ăn cơm sao?”
Tôi không nhớ nữa, giống như ăn, cũng rất giống chưa ăn.
Mười giờ, Hải Ba Hải Đào trước sau đến.
Cùng đi còn có mấy anh em của Tôn Hạo Chí, vào cửa cùng chào tôi, vẫn gọi tôi là”Đại tẩu”.
Tôi để bọn họ tùy tiện ngồi, rót chút trà, rồi đi lên lầu.
Dù sao gian hàng lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều sau này cần thương lượng.
Tôi không có tiện nghe bọn họ thảo luận những thứ này, vẫn là trở về phòng chăm sóc Điểm Điểm.
Qua thật lâu, Hải Ba tới gõ cửa.
“Đại tẩu, có thể xuống một chuyến không?”
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Vâng. Đưa Điểm Điểm đi cùng.”
Tôi có chút nghi ngờ, chỉ là cũng không nói gì, cùng Điểm Điểm theo Hải Ba xuống lầu.
Lầu dưới những người kia đều đi hết, chỉ còn lại Hải Đào.
Cậu ta ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn uống trà, gặp bọn tôi xuống, vội vàng đứng lên.
Tôi để bọn họ đều ngồi xuống.
Hải Đào đưa cho tôi mấy trang giấy: đại tẩu, chỗ này em có mấy phần tài liệu đưa cho chị xem một chút.”
Tôi nhận lấy.
Hải Đào nói tiếp: “Thật ra thì, mỗi năm anh Tôn đều có sang tên cho chị và Điểm Điểm một chút tài sản. Hiện tại ở căn nhà này và căn nhà bên bờ biển, còn nữa, ngự cảnh uyển Hà Tây có hai căn biệt thự, quận Thượng Hà có một căn nhà cấp 4, đều là đăng ký dưới tên chị. Ngoài ra, những tài khoản này theo thứ tự là lấy tên chị và Điểm Điểm mở tài khoản, anh Tôn nói mật mã chị đều biết.”
“Mấy năm này, em có giúp anh Tôn đầu tư một chút quỹ, cổ phiếu, còn có bảo vật, đây là một phần danh sách, phía trên có giá thị trường bây giờ.”
“Trừ những thứ này, chính là còn có các anh em cùng nhau làm ăn buôn bán, anh Tôn cũng là cổ phần lớn. Mới vừa rồi em thương lượng với bọn họ, vẫn là phải xem ý đại tẩu, nếu như tiếp tục, bọn họ hàng năm đều nghe theo lệ chia hoa hồng, nếu như muốn rút lui, bọn họ sẽ mau chóng kiếm tiền ra ngoài......”
Tôi lấy phần tài liệu kia, tay có chút run, liền đem nó đặt lên bàn.
Nhiều tài sản hơn nữa, cũng không bằng một người.
Tôi nói với Hải Đào: “Tôi không hiểu lắm những việc này, câu xem làm thế nào thì thích hợp?”
Hải Đào nâng mắt kính, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát nói: “Em nói thật, lúc anh Tôn còn, chúng em buôn bán những thứ này cũng có bảo đảm, kiếm bộn không lỗ. Nhưng anh ấy vừa đi, tình thế liền thay đổi, bên ngoài có nhiều người thừa dịp cháy nhà hôi của...... Theo ý em, vẫn là kết thúc làm an buôn bán đi, tương đối an toàn. Có anh em muốn tiếp tục làm, thì đem cổ phần chuyển cho bọn họ là được.”
Tôi gật đầu một cái: “Ừm, theo lời cậu nói mà xử lý đi thôi.”
Hải Đào nói tiếp: “Còn có một việc...... Thật ra thì có lẽ là trước kia, anh Tôn bảo em giúp mọi người làm thủ tục di dân sang Canada...... Thời gian trước đã lấy được thông báo và kiểm tra sức khoẻ, hiện tại chỉ cần kiểm tra sức khoẻ thông qua, là có thể lấy visa.....”
Thời gian như dừng lại ở đây, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở cùng tiếng tim đập.
Vì sao anh nằm ở đó không nhúc nhích?
Chẳng lẽ Lí Dũng đã bắn anh một phát đã chết sao?
“Không! Anh không thể chết như vậy! Sẽ không!”
Tôi bị dọa đến ngừng chảy nước mắt, trừng lớn mắt nhìn anh nằm ở đó không xa.
“Đông đậy một chút đi, trời ơi! Không được như vậy!” Tôi tự hét với bản thân.
Không thể khóc nổi, khóc thì sẽ biến thành sự thật!
Tôi không dám nháy mắt, cũng không dám thở mạnh, sợ mình ẽ bỏ qua một động tác nhỏ của anh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ vẫn chưa đến một phút đồng hồ, nhưng tôi lại thấy căng thẳng áp lực sắp chết.
Lí Dũng cũng đi ra khỏi phòng nhỏ, cầm súng lên, đi thẳng đến chỗ Tôn Hạo Chí, nhìn qua sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Cách chỗ Tôn Hạo Chí chỉ còn vài mét, gã ta dừng lại.
“Đoàng!”
Lí Dũng lại bắn một phát súng.
Lúc này tôi thấy thật rõ ràng, một phát súng bắn trúng chân trái Tôn Hạo Chí.
Máu tươi phun ra, lập tức nhuốm đỏ đất tuyết.
Lòng tôi đau nhói.
Nhưng cuối cùng khiến tôi khóc lên là --- Anh không động một chút nào.
Anh đã chết...
Tôi không thể nhìn được nữa, nhắm mắt lại, chôn đầu lên ghế dựa, gào khóc thảm thiết.
Cuối cũng không cần giả vờ nữa.
Tất cả đã hết rồi.
Tất cả khổ cực đã đến nơi kết.
Vậy để cho chúng tôi chết cùng nhau đi.
Tôi và Điểm Điểm sẽ đến cùng anh.
Chờ chúng tôi cùng đi...
“Đoàng!” Lại một tiếng súng vang lên, hai tiếng, ba tiếng.
Tôi nhắm chặt hai mắt, hận không thể che lỗ tai mình lại.
Anh đã chết.
Không nên phá cơ thể của anh như vậy.
Trời ơi! Có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không?
Xung quanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tôi có thể nghe được tiếng bước chân đi về phía chúng tôi.
Muốn đến giải quyết chúng tôi luôn sao?
Không cần.
Dù sao lát nữa cũng rơi xuống sông, để cho chúng tôi chết một cách sạch sẽ không được sao?
Cũng đến lúc tôi sắp mất đi lí trí, chợt nghe được bên cửa sổ có tiếng gõ.
Ngay sau đó, tôi nghe một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Tây! Điểm Điểm!”
Tôi mạnh mẽ mở to đôi mắt.
Anh còn sống!
Tôi không cách nào tin tưởng vào đôi mắt mình, nhìn anh, lại nhìn lại bờ sông.
Người nằm xuống kia, đổi thành Lí Dũng.
Tôn Hạo Chí gõ cửa xe, nói cho tôi biết đừng sợ.
Tôi lắc đầu với anh, khua tay về phía đập nước phía sau.
Có lẽ anh không hiểu ý tôi, chỉ lớn tiếng hỏi tôi: “Chìa khóa xe ở đâu?”
Tôi lắc đầu, hét to về phía anh: “Đi mau! Đi mau!”
Có lẽ giọng tôi mơ hồ không rõ, anh không hiểu được.
Tôi càng sốt ruột, anh càng không hiểu.
Anh mỉm cười với tôi: “Đừng nóng, để anh đập vỡ nó.”
Khó có được dáng vẻ cười tươi của anh với tôi, tôi che hai mắt đẫm nước mắt, trong lòng tôi mới nhận ra, hóa ra anh cũng có thể tươi cười chói mắt đến vậy.
Nhưng tôi chỉ có thể dùng hai hàng nước mắt trả lời anh, vì tôi không chỉ nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh, còn có phía sau anh, trên bờ đập nước, chính là tấm bảng chữ đỏ đang lay động trong gió.
“Lui về sau!” Anh hét to với tôi.
Tôi trốn qua một bên, ôm Điểm Điểm che dưới người.
Tôn Hạo Chí cởi áo khoác ra, bọc ở khuỷu tay, dùng sức đập về phía cửa kính.
Chỉ một lúc, cửa kính rầm rầm vỡ tan.
Sau khi anh đập vỡ hết thủy tinh, mới thò tay vào, xé toang băng dán trên mặt tôi.
Tôi một chút đã khóc thành tiếng.
Anh tiến nửa người vào từ cửa sổ, ôm tôi.
Nụ hôn cực nóng lên khuôn mặt lạnh buốt của tôi, mà tôi lại hét lên với anh: “Đi mau! Đập nước sẽ xả nước!”
Cuối cùng Tôn Hạo Chí cũng nghe rõ, ánh mắt anh nhìn về phía sau.
giờ.
Anh nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Tôi cùng anh nhìn thời gian, đã bắt đầu phát run.
Xong rồi, không kịp nữa!
Tôi nghe tiếng nước đổ xuống gào thét dưới chân.
“Anh đi nhanh đi!”
Có lẽ đâu là câu nói dịu dàng nhất với anh trong cuộc đời này.
Tôi thấy được ánh mắt anh nhanh chóng ướt át.
“Nghe anh, sẽ kịp!” Anh cúi đầu xuống, tránh ánh mắt tôi, nhanh chóng rút một chiếc dao từ trong túi, cắt băng dán trên tay tôi,
Kẻ biến thái kia dùng băng keo dính chặt tôi, trong phút chốc không cách nào cắt ra được mà không cắt vào da tôi.
Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, hét lên với anh: “Mặc kệ, cắt đi.”
Anh không ngẩng đầu, cắt dao găm xuống, rất nhanh.
Máu lập tức văng ra khắp nơi, nhưng tôi không quan tâm đến chút đau nhức đó, dùng sức giật băng dán ra, quay lại ôm lấy Điểm Điểm, đưa cho anh qua cửa xe.
“Đầu tiên đưa Điểm Điểm đi.”
Tôn Hạo Chí ôm lấy Điểm Điểm, đặt bé lên mặt băng, quay người lại đón tôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editer: Cân
Hôm tang lễ, rất nhiều người tới.
Tôi không muốn gặp ai, cũng không muốn quản chuyện gì, toàn bộ giao cho Hải Ba Hải Đào xử lý.
Bảo tôi đi đâu, tôi liền đi chỗ đó.
Bảo tôi làm cái gì, tôi liền làm cái đó.
Càng là lúc đông người, tôi càng không khóc nổi.
Khắp phòng đông ngẹt người chỉ khiến cho tôi muốn chạy trốn thật nhanh.
Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy được không?
Cứ để tôi một mình ngơ ngẩn, tôi sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hải Ba nói: “Đại tẩu, tới giờ ra nghĩa trang rồi.”
Tôi đồng ý một tiếng, dắt Điểm Điểm ra khỏi phòng.
Xe của Hải Ba dẫn đầu, phía sau dường như không nhìn thấy đuôi của đoàn xe.
Tôi hỏi Hải Ba: “Sao không ra xe của đại ca cậu?”
Hải Ba do dự một chút nói: “Em cho là đại tẩu không thích.”
Tôi lắc đầu: “Chúng ta ngồi xe của anh ấy.”
“Vâng, lập tức lái ra.” Hải Ba nói rồi chạy đi ga ra lái xe của Tôn Hạo Chí.
Anh ấy thích nhất chiếc xe đó, để cho anh ấy ngồi một lần cuối cùng đi......
Đoàn xe hùng dũng lái qua khu phố, dọc đường không biết có bao nhiêu người bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Không quan trọng.
Người đã không còn rồi, danh tiếng gì đó cũng không hề gì.
Để cho anh một lần náo nhiệt cuối cùng, anh đáng giá, anh vốn có thể tiếp tục oai phong......
Điểm Điểm ngồi ở bên cạnh tôi, đã sớm khóc đến không phát ra tiếng.
Tôi khoác vai con bé, nói: “Điểm Điểm, con lớn rồi. Ba hy sinh bản thân là muốn con sống tốt. Cho dù lúc nào đi nữa, cũng không được làm cho ba mất thể diện.”
Điểm Điểm “Vâng” một cái, lau lau nước mắt trên mặt, ôm chặt tấm ảnh đen trắng của anh ấy, ngay ngắn ngồi lại.
Tôi hôn lên trán con bé một cái, thay cho anh ấy.
Rốt cuộc đoàn xe cũng lái tới nghĩa trang, tôi dắt Điểm Điểm đi phía trước.
Bầu trời vốn đang u ám, khoảnh khắc chúng tôi bước lên nấc thang ấy, đột nhiên quang mây.
Ánh mặt trời chiếu trên lưng tôi, cái bóng đổ về phía trước.
Điểm Điểm ưỡn thẳng lưng, đi với tôi từng bước từng bước một lên núi.
Tới nơi cao nhất của tòa ngọn núi này.
Tôi không hiểu phong thủy, nhưng cũng nhìn ra được phía trước mở ra một vùng bao la rộng lớn, một vị trí tốt.
Trên bia mộ có khắc tên của anh ấy, chỉ dùng một nửa tấm bia.
Là tôi nói với Hải Ba, để lại một nửa cho tôi, sau này tôi muốn an táng cùng một chỗ với anh ấy.
Người điều khiển nghi thức của buổi lễ sắp xếp Điểm Điểm quỳ xuống dập đầu, con bé không cần ai đỡ, cho dù khuôn mặt ngập tràn nước mắt, vẫn nghe theo người điều khiển nghi thức nói mà làm đâu vào đấy tất cả quá trình.
Con bé nho nhỏ, dường như trưởng thành sau một đêm.
Vô cùng hiểu chuyện ở bên cạnh tôi, cho dù khóc cũng là lặng lẽ rơi lệ, không gây phiền phức cho bất kỳ ai.
Anh ấy sẽ nhìn thấy, Điểm Điểm ngoan như vậy, anh ấy nhất định nhìn thấy rồi.
Thời khắc đặt cái hộp vào, Điểm Điểm vùi đầu vào lòng tôi.
Tôi gắt gao ôm con bé, cắn chặt hàm răng, nói với anh ấy trong lòng: “Bọn em sẽ. sống thật tốt. Em sẽ chăm sóc Điểm Điểm thật tốt, thay cả phần của anh…”
Trái tim tôi rất đau, nhưng, không biết vì sao, nước mắt không hề rơi.
Tôi đã rơi nước mắt bao nhiêu lần, vậy mà giờ đây hoàn toàn không khóc nổi…
Người điều khiển chương trình tuyên bố nhập thổ vi an, lời nói còn chưa dứt, đội ngũ phía sau chợt vang lên một trận xôn xao.
Có người chạy một mạch về phía tôi, là Tiền Tuệ.
Mắt của cô ta đã khóc đến sưng húp cả lên, thiếu chút nữa tôi không nhận cô ta.
Có người kéo cô ta lại nhưng bị cô ta hất ra.
Cuối cùng dừng lại trước mặt tôi, giơ tay đánh về phía mặt tôi.
“Pang” một tiếng, vô cùng thanh thúy.
Mọi người sửng sốt, khắp nơi nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi không lên tiếng, Tiền Tuệ đột nhiên gào lên như bị tâm thần: “Cô dựa vào cái gì mà đứng ở đây? Tất cả là cô đã hại chết đại ca!”
“Đại ca, tại sao anh hồ đồ như thế, thích loại đàn bà không có lương tâm này? Dâng mạng cho loại đàn bà này, không đáng mà, tại sao anh ngu như vậy?”
“Đại ca bị cô hại chết, cô ngay cả một giọt nước mắt cũng không có sao? Đến cùng cô có bao nhiêu tàn nhẫn?”
“......”
Cô ấy nhào lên túm tóc tôi.
Điểm Điểm ngăn ở phía trước tôi, bày ra tư thế bảo vệ cho tôi.
“Cô tránh ra. Ba ba không có ở đây. Tôi sẽ không để ai bắt nạt ma ma.”
Tiền Tuệ đã bị Hải Ba Hải Đào kéo sang một bên, trong miệng còn oán hận nói: “Mày căn bản không phải con gái của đại ca! Mày là con riêng của mẹ mà với người khác sinh ra! Chúng mày căn bản không xứng đứng ở đây…”
Miệng của cô ta bị Hải Ba bịt lại, rốt cuộc không phát ra tiếng.
Nhưng Điểm Điểm đã nghe thấy, con bé quay đầu, nhìn tôi.
“Ma ma......”
Trong đôi mắt tròn tròn của Điểm Điểm, tràn đầy kinh ngạc cùng khủng hoảng, cho dù cái ngày tôi nói cho con bé biết ba ba sẽ không trở về, con bé cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Trong lòng tôi một trận khí huyết cuồn cuộn, tại sao có thể nói với đứa bé loại lời nói như vậy chứ?
“Hải Ba, cậu buông cô ta ra.” Tôi lạnh lùng mở miệng.
Hải Ba từ từ buông tay ra.
Tôi dắt Điểm Điểm đi tới trước mặt Tiền Tuệ.
“Tiền Tuệ, tôi muốn cô nói xin lỗi.”
Cặp mắt đỏ ngầu của Tiền Tuệ nhìn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói với tôi: “Mơ đi!”
Nếu như không phải là Hải Ba Hải Đào ở bên cạnh, tôi thấy cô ta căn bản hận không được lần nữa nhào lên.
Tôi cất cao giọng nói với cô ta: “Cô có thể không tôn trọng tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục đại ca cô, cô cũng không thể nói chuyện với đứa bé như vậy. Tôi mặc kệ cô ở đâu nghe được, cũng không quan tâm cô là từ mục đích gì muốn nói như vậy. Nhưng hôm nay tôi có thể thề trước mặt mọi người, Điểm Điểm là con ruột của Tôn Hạo Chí!”
Tôi từng chữ từng câu nói xong, mặc dù tôi không cần giải thích đối với bất kỳ người nào, nhưng tôi không thể để cho Tôn Hạo Chí chịu nhục, không thể để cho Điểm Điểm đau lòng.
“Không có ai có thể nói anh ra đi là đáng giá hay không có ý nghĩa. Coi như anh ấy không có ở đây, cũng sẽ không trở lại nữa, tôi cùng Điểm Điểm cũng vĩnh viễn sẽ nhớ tất cả về anh ấy, mãi mãi sẽ không bao giờ quên anh ấy. Anh ấy vĩnh viễn là ba của Điểm Điểm, là người cha yêu thương con bé nhất, là người cha tốt nhất trên thế giới.”
Từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt trượt xuống, con bé dùng sức hít hít mũi, không để cho bản thân khóc quá lớn tiếng.
Tôi ngồi xổm xuống, lau khô nước mắt của con bé: “Điểm Điểm, cho dù là khi nào, mặc kệ là ai nói, con đều phải nhớ, con là con ruột của ba ba! Vẫn luôn là, vĩnh viễn là như vậy!”
Điểm Điểm đồng ý, cố nén nước mắt, buông tay của tôi ra, đi tới trước mặt Tiền Tuệ nói: “Tôi sẽ không tin cô. Ba ở trên trời nhìn thấy cô bắt nạt tôi và ma ma, cũng sẽ không tha thứ cho cô.”
Con bé quật cường xoay người trở lại bên cạnh tôi, dắt tay tôi
Những ngón tay mềm mại, ấm áp như vậy, kiên định như vậy.
Tôi dùng sức cầm tay con bé, cùng đi trở về trước mộ bia.
Nghi thức tiếp tục tiến hành, không người để ý đến Tiền Tuệ lớn tiếng khóc ở bên.
Tro giấy bay múa đầy trời, làm mờ đôi mắt của tôi......
Tất cả đều kết thúc rồi.
Tôi và Điểm Điểm bị đuổi về nhà, Hải Ba Hải Đào vẫn luôn bên cạnh với chúng tôi.
Tôi nói với bọn họ: “Các cậu cũng trở về đi, đã mấy ngày không nghỉ ngơi đầy đủ rồi.”
Điểm Điểm mệt mỏi liền ngủ ở trên xe, tôi cũng vậy sắp nói không ra lời.
Tôi không cần người ở bên cạnh, chỉ muốn một mình đợi.
Hải Đào nhìn sắc mặt của tôi một cái, cùng Hải Ba thương lượng mấy câu, mới nói: “Vậy bọn em đi trước. Đại tẩu, hai người nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai bọn em đến.”
Tôi gật đầu, để cho bọn họ đừng lo lắng.
Điểm Điểm ở trong mơ vẫn còn ở rơi lệ, tôi ngồi ở mép giường con bé, không có cách nào khép mắt lại.
Mở to mắt, tôi thấy chiếc ghế dựa anh ấy từng ngồi, chiếc giường anh ấy từng nằm, chiếc gối đầu anh ấy từng gối......
Nhưng nhắm mắt lại, tôi thấy, tất cả đều là dáng vẻ của anh ấy......
Anh ấy chịu đựng không nói những lời đó, thật ra thì, tôi căn bản biết tất cả.
Hiện tại mới phát hiện, thật quá muộn rồi.
Lại chịu đựng qua một buổi tối, tôi sáng sớm đã tỉnh lại, làm bữa sáng cho Điểm Điểm.
Con bé không muốn ăn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên dùng cơm.
Khi còn dư lại một nửa, con bé ngẩng đầu nhìn tôi: “Con không ăn được nữa.”
Tôi đồng ý, không ăn nữa.
Con bé hỏi tôi: “Ma ma, ma ma không ăn cơm sao?”
Tôi không nhớ nữa, giống như ăn, cũng rất giống chưa ăn.
Mười giờ, Hải Ba Hải Đào trước sau đến.
Cùng đi còn có mấy anh em của Tôn Hạo Chí, vào cửa cùng chào tôi, vẫn gọi tôi là”Đại tẩu”.
Tôi để bọn họ tùy tiện ngồi, rót chút trà, rồi đi lên lầu.
Dù sao gian hàng lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều sau này cần thương lượng.
Tôi không có tiện nghe bọn họ thảo luận những thứ này, vẫn là trở về phòng chăm sóc Điểm Điểm.
Qua thật lâu, Hải Ba tới gõ cửa.
“Đại tẩu, có thể xuống một chuyến không?”
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Vâng. Đưa Điểm Điểm đi cùng.”
Tôi có chút nghi ngờ, chỉ là cũng không nói gì, cùng Điểm Điểm theo Hải Ba xuống lầu.
Lầu dưới những người kia đều đi hết, chỉ còn lại Hải Đào.
Cậu ta ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn uống trà, gặp bọn tôi xuống, vội vàng đứng lên.
Tôi để bọn họ đều ngồi xuống.
Hải Đào đưa cho tôi mấy trang giấy: đại tẩu, chỗ này em có mấy phần tài liệu đưa cho chị xem một chút.”
Tôi nhận lấy.
Hải Đào nói tiếp: “Thật ra thì, mỗi năm anh Tôn đều có sang tên cho chị và Điểm Điểm một chút tài sản. Hiện tại ở căn nhà này và căn nhà bên bờ biển, còn nữa, ngự cảnh uyển Hà Tây có hai căn biệt thự, quận Thượng Hà có một căn nhà cấp 4, đều là đăng ký dưới tên chị. Ngoài ra, những tài khoản này theo thứ tự là lấy tên chị và Điểm Điểm mở tài khoản, anh Tôn nói mật mã chị đều biết.”
“Mấy năm này, em có giúp anh Tôn đầu tư một chút quỹ, cổ phiếu, còn có bảo vật, đây là một phần danh sách, phía trên có giá thị trường bây giờ.”
“Trừ những thứ này, chính là còn có các anh em cùng nhau làm ăn buôn bán, anh Tôn cũng là cổ phần lớn. Mới vừa rồi em thương lượng với bọn họ, vẫn là phải xem ý đại tẩu, nếu như tiếp tục, bọn họ hàng năm đều nghe theo lệ chia hoa hồng, nếu như muốn rút lui, bọn họ sẽ mau chóng kiếm tiền ra ngoài......”
Tôi lấy phần tài liệu kia, tay có chút run, liền đem nó đặt lên bàn.
Nhiều tài sản hơn nữa, cũng không bằng một người.
Tôi nói với Hải Đào: “Tôi không hiểu lắm những việc này, câu xem làm thế nào thì thích hợp?”
Hải Đào nâng mắt kính, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát nói: “Em nói thật, lúc anh Tôn còn, chúng em buôn bán những thứ này cũng có bảo đảm, kiếm bộn không lỗ. Nhưng anh ấy vừa đi, tình thế liền thay đổi, bên ngoài có nhiều người thừa dịp cháy nhà hôi của...... Theo ý em, vẫn là kết thúc làm an buôn bán đi, tương đối an toàn. Có anh em muốn tiếp tục làm, thì đem cổ phần chuyển cho bọn họ là được.”
Tôi gật đầu một cái: “Ừm, theo lời cậu nói mà xử lý đi thôi.”
Hải Đào nói tiếp: “Còn có một việc...... Thật ra thì có lẽ là trước kia, anh Tôn bảo em giúp mọi người làm thủ tục di dân sang Canada...... Thời gian trước đã lấy được thông báo và kiểm tra sức khoẻ, hiện tại chỉ cần kiểm tra sức khoẻ thông qua, là có thể lấy visa.....”