*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kinh Đao sơn trang, phong lai thủy tạ*.
Liễu Quy Tàng xếp chân ngồi trên chiếu, trường đao mỏng manh để ngang gối. Bốn phía treo đầy mành trướng, đung đưa theo gió, tựa sương khói mơ hồ. Bên ngoài hồ thủy tạ, bóng cây soi xuống xanh biêng biếc, thị nữ tĩnh lặng đứng xa xa, để y tùy lúc triệu gọi.
Đây vẫn là nơi khiến hắn kiêu ngạo đắc ý, do chính hắn tự tay đốc tạo, mỗi một khối Hoàng Sơn thạch đều từ An Huy ngàn dặm xa xôi chở tới, xếp thành từng động núi giả ngay trước mắt. Hắn tiếp đãi các khách quý đến từ chân trời góc bể tại đây, lắng nghe thanh âm bọn họ khen ngợi không ngớt như tác phẩm trác tuyệt.
"Trang chủ, Đông Hải Nộ Triều tới dâng đao phổ đang đợi trước của!"
"Thái Hành Sơn Thiết Nhất Đao tới dâng đao phổ!"
"Tây hồ Quân Tử Đao tới dâng đao phổ!"
Hắn mở hai mắt ra, tựa con sử tử hùng vĩ nhìn lãnh địa của mình, trong mắt tràn đầy đắc ý.
"Truyền lệnh, bày yến, chư quân cứ tận hứng mà về!"
"Tạ trang chủ!" Mọi người đồng loạt cúi đầu, lần lượt thối lui khỏi phong lai thủy tạ.
Bên ngoài màn trướng bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Liễu Quy Tàng quay đầu, nheo cặp mắt lại, nhìn thấy một bóng người màu đen ngồi ở phía bên phải hắn. Người đó đội một chiếc mũ chùm đầu lớn, chỉ lộ ra một chút râu dưới cằm, bởi vì thân ảnh lấp sau trùng trùng rèm trướng, ngay cả bóng người cũng đung đưa lúc ẩn lúc hiện theo gió."
"Chúc mừng Liễu trang chủ được thỏa nguyện, thiên hạ đao phổ tất cả thuộc về Kinh Đao sơn trang, ngài quả xứng danh đứng đầu giang hồ, thiên hạ tông sư."
"Không dám nhận, " Liễu Quy Tàng chậm rãi cầm lên ly rượu, "So với trụ trì các ngươi, ta còn kém rất xa."
"Hắn ẩn cư thế ngoại lâu như vậy, đã sớm bị thế nhân quên lãng, há có thể so sánh với ngài?"
"Ngươi sai rồi, " Liễu Quy Tàng trầm giọng nói, "Chính là bởi vì hắn mai danh ẩn tích, không ai có thể tìm hắn khiêu chiến nữa, nên thanh danh kia không người nào vượt được qua. Ba mươi năm này hắn một bước giết một người, mười bước giết mười người, máu thẫm gót chân, tựa mỗi bước đi đều nở ra một đóa sen máu. Cảnh tượng đó, cho dù ta không trên sát trường, nghe mấy lão già tường thuật lại, đều giống như được tận măt chứng kiến!"
"Đều đã là chuyện quá khứ."
"Nhưng hắn là thần thoại không thể vượt qua!"
Hắc y nhân khe khẽ cười, "Liễu trang chủ, thì ra ngươi muốn tính mạng trụ trì chúng ta?"
"Chỉ cần có ngươi làm nội ứng, thì ta sợ cái gì chứ?" Liễu Quy Tàng cười nói, "Bằng hữu của ta, chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành trụ trì kế nhiệm?"
"Người à, thật quá tham lam!" Hắc y nhân thở dài một tiếng, "Thí Tâm Phật Đà là nam nhân đứng trên đỉnh núi hái được sao, ta một con kiến hôi tầm thường, làm sao dám chống lại hắn?"
Liễu Quy Tàng cười nhạt, "Một ngàn lượng mua được tính mạng Già Lâu La, không biết ba ngàn lượng có đủ lấy mạng Thí Tâm?"
"Dĩ nhiên không đủ, "Hắc y nhân cười lên quỷ quyệt, "Ta đối với hắn chính là một mực trung thành."
Liễu Quy Tàng giống như nghe chuyện tiếu lâm, ha ha cười lớn, "Trung thành! ? Thất Diệp Già Lam, vì tiền bán mạng, người nào không biết? Làm sao, ba ngàn lượng chê ít? Vậy thì bốn ngàn, ngươi không cần xuất thủ, chỉ cần nói hắn ở nơi nào."
"Liễu trang chủ, ngài thông hiểu thiên hạ đao pháp, nhưng cũng không thể biết ngọn cây cọng cỏ Già Lam." Hắc y nhân thấp giọng nói, "Không biết ngài có từng nghe qua một truyền thuyết, rất nhiều năm trước chiến hỏa đã cuốn sạch tứ hải, bách tính nghèo khổ, đao khách dựa vào một cây đao đi tứ phương. Khi đó, giữa bách tính có thù oán, liền đem tên người mình cừu hận viết trên gạch của miếu thờ, khẩn cầu Phật tổ thương xót tháo gỡ oán thù. Để biểu đạt lòng tôn kính, bọn họ sẽ đặt dưới chân tượng phật một chút thức ăn, có đôi khi là mấy bọc bánh bao không nhân, có đôi khi là màn thầu bọc đường. Đao khách đi ngang qua thấy tên cùng đồ thờ cúng, thì sẽ ăn thức ăn bên trong, rồi mang đao đi giết chết người bị ghi tên đó.
Sau này, đám đao khách đó tụ lại một chỗ, tạo thành Già Lam, đó chính khởi đầu sớm nhất của thích khách. Bọn họ cùng đám trộm đạo cướp bóc ngồi ăn dưới chung mái hiên, cùng kỹ nữ ngủ chung một cái giường. Chỉ cần nghe lời cầu nguyện trước phật, bọn họ sẽ ôm đao dạ hành, ngàn dặm đuổi giết. Đó là tổ tiên của chúng ta, bọn họ ám sát chỉ vì ấm no."
"Bây giờ vì tiền tài, có lẽ còn có phòng trạch cùng đàn bà."
"Sai rồi sai rồi, " hắc y nhân lắc đầu, "Bây giờ chúng ta là quỷ hồn hành tẩu trong đêm, theo tên mà lấy mạng, chúng ta chẳng vì bất cứ cái gì."
"Nói cho cùng, ngươi chỉ là không dám đối đầu cùng Thí Tâm." Liễu Quy Tàng khinh miệt nhìn về phía hắc y nhân, "Vậy thì tính mạng Hạ Hầu Liễm ngươi có thể cho ta đi."
Hắc y nhân vẫn lắc đầu.
Liễu Quy Tàng giận dữ, phất áo đứng lên, "Nó bất quá là một thằng oắt con vô dụng! Thêm nó bớt nó, tổn thất gì đến ngươi?"
"Lại sai rồi, " hắc y nhân cũng đứng dậy, hai tay giao nhau để trước bụng, đi về phía rừng sâu, "Hắn có một nửa của Già Lâu La, là tương lai của Già Lam. Nếu không, ta vì sao phải từ ngàn dặm xa xôi tới đây cùng con sâu con bọ nhà ngươi hợp tác. Lưỡi đao sắc bén chân chính, phải đúc ra từ thù hận, phải lấy máu nhục mà rèn, đến nay thù đã đủ rồi, hắn chỉ còn cần nhiều thêm chút máu."
"Ngươi... Đây là ý gì?" Liễu Quy Tàng hoảng sợ trợn to mắt.
"Máu của ngươi sẽ lót trên con đường đưa hắn đến vị trí thủ tọa Già Lam." Hắc y nhân đáp, "Hy vọng lần tới chúng ta gặp mặt, ngươi vẫn còn sống. Hẹn gặp lại, Liễu trang chủ."
Rèm trướng lần nữa phất động, hắc y nhân kia đã không thấy bóng dáng. Hắn đi cũng như lúc hắn đến không chút vết tích, tựa quỷ hồn . Liễu Quy Tàng mồ hôi lạnh nhễ nhại, run rẩy ngồi xuống.
Hắn là ý gì, chẳng lẽ hắn giúp mình, chỉ là để bản thân mình bị Hạ Hầu Liễm giết chết?
Nói chuyện giật gân! Đó là tên phế vật ngay cả mẹ mình bị chó gặm ăn còn không dám ra ngoài, làm sao có thể lấy đi tính mạng của ta?
Liễu Quy Tàng vuốt trường đao trong lòng bàn tay, thoáng an tâm.
Nhưng một khắc sau, hắn lại nhớ tới trên đường Bắc Thị hôm ấy, hắn xa xa nhìn thấy ánh mắt nam hài kia, không kiềm được rùng mình.
Trong rừng rậm, hắc y nhân chậm rãi đi về phía trước, bước chân hắn nhẹ tựa hơi thở, như đạp lên hư không mà đi, một chút thanh âm cũng không có.
Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, mấy nữ nhân ngồi vén tay áo giặt đồ, xắn ống quần nhìn y, ánh nắng mênh mang, chiếu lên tay chân như ngó sen của các nàng, bạch sanh sanh, trông rất đẹp mắt.
"A, ta quên." Hắc y nhân tự lẩm bẩm, "Hắn còn thiếu nữ nhân. Nữ nhân này, phải đủ xinh đẹp, đủ ôn nhu, tốt nhất có thể trị được đau đớn vết thương lòng về mẹ của hắn. Nam hài tử, phải ở trên giường của nữ nhân mới trở thành nam nhân chân chính."
Đông Hán nha môn.
Một con tuấn mã lao gấp tới trước cửa, phiên tử Đông Hán mặc giáp đen lập tức nhảy xuống, ngựa chiến sau lưng rốt cuộc mệt mỏi kêu gào một tiếng chán nản ngã xuống đất. Phiên tử lấy trong áo công văn có chữ "Lập tức chuyển gấp", nha môn canh phòng không dám trì hoãn, mở cửa cho đi, phiên tử hai tay nâng công văn, một đường vào trong, xuyên qua bình phong, xuyên qua nguyệt môn, đến thẳng hậu đường.
Thẩm Quyết đang uống trà nóng, hỏi: "Chuyện gì?"
Phiên tử khom người bước qua ngưỡng cửa, quỳ sụp xuống đất, nói: "Công văn gấp từ Liễu châu tám trăm dặm, truyền tin tức, Già Lâu La đã bi giết ở Kinh Đao sơn trang, Trang trang chủ Liễu Quy Tàng đem thi thể vất ra đường phố, lại cho chó ngao gặm cả thịt cốt, trước mắt Già Lam không ai ra mặt."
Trà nóng từ trong tay rơi xuống, nghiêng đổ trong ngực, nước trà chảy khắp người. Thẩm Vấn Hành "Ai nha " một tiếng, vội vàng lấy khăn lau cho Thẩm Quyết.
Già Lâu La chết? Thẩm Quyết không thể tin, bóng dáng nữ nhân nhếch môi khẽ cười như yêu ma còn hiện rõ trong đầu y, rành rành ở trước mắt.
Nàng chết, vậy Hạ Hầu Liễm thì sao ? Thẩm Quyết hỏi vội: "Có tin tức gì về Hạ Hầu Liễm không?"
"Chưa từng thấy chút dấu vết."
Thẩm Quyết kinh ngạc ngồi một hồi, cho đến khi Thẩm Vấn Hành nhỏ giọng hỏi hắn: "Cha nuôi, người ước chừng cần đổi y phục sạch sẽ khác đi?"
Thẩm Quyết liếc nhìn vết trà bám trên áo, lắc đầu một cái, hỏi: "Vậy có biết Già Lâu La vì sao bị giết?"
Phiên tử đáp: "Theo thông tin từ nội gián, tựa hồ là bởi vì ngày Già Lâu La ám sát gặp phải đúng hôm Liễu Châu mưa to, nhiều năm trước vì chịu đựng roi hình, vết thương cũ đến giờ chưa lành, gặp mưa thì nguy kịch, cho nên thất thủ bị Liễu Quy Tàng giết chết."
Trong lòng Thẩm Quyết bàng hoàng, roi hình, vết thương cũ? Chẳng lẽ là năm năm trước Hạ Hầu Liễm tự ý để y chạy trốn bị phạt roi hình? Thẩm Quyết không biết trong lòng có tư vị gì, loạn thành một đoàn, gỡ không ra, nhặt không hết. Chuyện xưa đã phủ một lớp bụi chôn vùi nơi sâu nhất, không ngờ vẫn mọc ra một cái đuôi, cái chết của Già Lâu La, y bất tri bất giác, cũng đã góp một phần! Y làm sao cũng không nghĩ tới, vì cứu y, mẫu tử Hạ Hầu Liễm phải trả cái giá lớn như vậy!
Hạ Hầu Liễm sẽ như thế nào? Nếu hắn biết ban đầu vì cứu mình sẽ có hậu quả như hôm nay, liệu có hối hận tự trách?
Hắn có lẽ nào... không muốn gặp lại mình nữa?
Trong mắt Thẩm Quyết hỗn độn sáng tối, ngón tay đè ở trên bàn, ép tới xanh trắng.
Đang lúc ấy thì, phiên tử giữ cửa chạy vào, trên tay dâng lên một hộp gỗ, "Đốc chủ, mới vừa ở cửa có hai mẹ con đưa tới hộp này, nói nửa năm trước có một nữ nhân dặn dò bọn họ nếu như nàng nửa năm sau không trở lại, liền đem hộp này đưa đến Đông Hán."
Thẩm Quyết liếc nhìn hộp kia, trên mặt không biểu tình gì, chỉ có thể thấy đôi lông mi dài rủ xuống như lông vũ, khi mở hộp, khẽ run nhè nhẹ.
Bên trong chỉ đặt một tấm khế ước mua bán nhà, nhà ở Tĩnh Cung Phường, phía sau miếu Phúc Tường, có một mảnh sân nhỏ bên cầu Bố Lương.
Tên chủ nhà là Hạ Hầu Liễm.
Thẩm Quyết vuốt ve một góc tờ khế ước, hỏi: "Hai mẹ con kia đâu ?"
Phiên tử dẫn hai mẹ con nọ vào, hai người rụt rè e sợ rúc một chỗ, tấm áo vải bông vá liền mấy chỗ, nhưng lại rất sạch sẽ, đứa bé kia núp sau lưng mẹ, lộ ra một cái đầu xù, dòm Thẩm Quyết.
"Người giao cho các ngươi cái hộp kia, các ngươi có biết là ai không?"
"Là một nữ hiệp, nàng nói nàng họ Hạ Hầu." người mẹ nhỏ giọng nói, "tiểu bảo nhà ta rơi xuống nước, là nàng cứu tiểu Bảo. Công công, chúng ta chưa từng mở hộp ra, không biết bên trong có cái gì, ta... chúng ta có thể về nhà được chưa?"
Thẩm Vấn Hành ngạc nhiên nói: "Các ngươi không biết bên trong là cái gì mà đưa tới, không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Nàng cũng là một người đã làm mẹ, ta nhìn ra được, " người mẹ đáp, "Một người mẹ, sẽ không làm chuyện xấu."
Thẩm Quyết phất tay một cái, để Thẩm Vấn Hành cho bọn họ mấy thỏi bạc, đưa bọn họ ra nha môn. Y cho người lui xuống, vén rèm, vào phòng sau, đem hộp gỗ đặt cùng chỗ với Tĩnh Thiết. Dưới ngọn đèn xanh, nước sơn gỗ đen phủ một vẻ bóng mượt. Thẩm Quyết vuốt chiếc hộp khẽ thở dài.
Phụ mẫu chi ái tử, tắc vi chi kế thâm viễn.*
*Câu này trích trong Chiến Quốc sách của Lưu Hướng-học giả nhà chính trị thời Tây Hán
Tạm dịch Cha mẹ nào cũng thương yêu con cái, vì chúng mà lo toan rộng dài
Tiền bối, nguyện vọng của người, ta nghe thấy rồi.
*Phong lai thủy tạ
Thi thể nằm ngổn ngang, chén thanh hoa vỡ đầy đất, ruồi nhặng vo ve bay qua bay lại, Thẩm Vấn Hành miễn cưỡng chống đỡ một lúc, cuối cùng không nhịn được, chạy đến sân sau nôn thốc tháo. Bên quầy thước chồng một chậu hoa đỗ quyên hoa, hồng diễm diễm, nở đỏ rực như lửa, đất cũng thẫm đỏ, là nơi lão chưởng quỹ bị chém ngã tưới máu lên.
Tổng cộng có bảy người chết. Người thích khách thật sự muốn giết là Vương thái giám, chết ngay chính giữa đại sảnh, ánh mắt trợn ngược nhìn nóc nhà, có thể đoán được còn chưa kịp chạy liền bị một đao cắt cổ rồi. Hai người ngã dưới gầm bàn, là hai tùy tùng của Vương thái giám, một trái một phải, mắt lớn trừng mắt nhỏ như mắt quạ nhìn nhau. Thứ thích khách dùng là Già Lam song thủ đao, cùng lúc cắt yết hầu cả hai. Còn lại ba người là tiểu nhị, người trước gục ngã đè lên người sau chết ngay bục cửa, toàn bộ là đều bị chém sau lưng, một đao chí mạng kia thực ác liệt, cơ hồ đem họ chém thành hai nửa. Thích khách có lẽ sợ có người chạy đi báo quan, thuận tay cho bọn họ cùng một loại kết cục.
Tư Đồ Cẩn nhíu chặt mày, vừa lật nhìn thi thể vừa nói: "Thích khách này thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tất cả đều là một đao đoạt mạng, không chút dông dài. Bên dưới tra ra được Vương công công tháng trước gây hấn bắt đám người giang hồ, đánh chết mấy tên ở trong tù, chỉ sợ là bọn họ trả thù, góp tiền mời thích khách Già Lam."
Thẩm Vấn Hành ói sạch cả nước chua trong bụng lúc này mời trở lại, tiếp lời: "Cũng đáng đời. Lão Vương này năm trước nhặt một đứa trong đám thân thích nhận làm nhi tử, nhưng lại càng không bớt lo nghĩ, hắn là tên tiểu bá vương nổi danh chốn câu lan phường hát, kĩ nữ trên sông Tần hoài có thể xếp chồng thành thập bát La Hán, thiếu nợ khắp nơi. Mười mấy năm của cải của Vương thái giám đều bị móc sạch, không có cách nào, mới có chủ ý đâm chọc đám người giang hồ. Không nghĩ tới lại nộp cả mạng, thật là không bõ."
Thẩm Quyết liếc hắn một cái, nhìn thấy hoa văn trên đầu gối Thẩm Vấn Hành lộ ra vệt nước dính dính, liền ghét bỏ lấy quạt che mũi lại, nói: "Đi sang một bên, tránh xa ta ra."
Thẩm Vấn Hành biết đốc chủ nhà mình sạch sẽ, không chịu nổi sự bẩn thỉu, nên biết điều nhích sang một bên.
Phía nhà bếp truyền tới một trận mắng chửi, lại một trận tiếng đĩa bát vỡ loảng xoảng. Thẩm Quyết đưa mắt nhìn sang, mấy phiên tử đang túm một gã đàn ông đầu bù mặt dơ bẩn, đưa tới chỗ Thẩm Quyết.
"Đốc chủ, phát hiện một tên còn sống."
Người kia nhìn có chút điên điên dại dại, khóe miệng chảy dãi, không ngừng lẩm bẩm "Quỷ tới! Quỷ tới!", hắn vừa mở mắt, nhìn thấy con mãng xà đang giương nanh múa vuốt thêu trên áo Thẩm Quyết, liền phát điên, hai chân đạp loạn về phía sau, ôm một cây cột hô: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
"Hắn núp ở xà ngang phòng bếp, lúc thích khách hành thích là ban đêm, xà ngang mờ tối, mới tránh thoát một kiếp." Có phiên tử nói, "Đáng tiếc điên rồi."
Thẩm Quyết chớp mắt, lập tức có một phiên tử đi lên, móc ra một ông thuốc khắc mã não đưa lên mũi người đàn ông kia, đó là trò vui mà La Sát Quỷ truyền vào, có thể làm tinh thần tỉnh táo. Quả nhiên, người kia vừa ngửi, thần trí liền thanh minh mấy phần, ngây ngô đờ đẫn nhìn Thẩm Quyết.
"Gia gia hỏi ngươi, ngươi đã trông thấy những gì?" Thẩm Quyết hỏi.
Kẻ kia lại vẫn cứ ngây ngốc.
Thẩm Vấn Hành liền cho hắn một bạt tai, "Đốc chủ hỏi ngươi lời đâu, ngươi đã trông thấy gì? Tên thích khách kia hình dáng ra sao, có nhìn thấy không?"
Người kia bị tát mặt quay sang một bên, hướng về giữa sân viện, Giang Nam sân nhỏ, chính giữa có một chậu sứ màu xanh lục bảo trồng một bụi vãn hương ngọc, cánh hoa trắng thuần khiết lấm chấm máu tươi, nhìn có mấy phần yêu dị. Gã trông chậu vãn hương ngọc đó, giật mình, lắp bắp nói: "Hắn chính là từ nơi đó tới... Từ nơi đó..."
"Nơi đó? Nơi nào?" Thẩm Vấn Hành nhìn theo hướng người kia chỉ.
Gã run lẩy bẩy bò dậy, bỗng nhiên rút ra một thanh nhạn linh đao bên hông phiên tử, mọi người giật nảy mình, vội vàng nâng đao khỏi vỏ, vây quanh hắn.
"Hắn đứng ở nơi đó, giống như thế này, các ngươi xem, giống như thế này!" Gã nhặt dưới đất một cây côn gỗ, hơi khom người đứng, hai tay tạo thành đường chéo, vạch ra một độ cong quỷ dị, rồi bỗng ngẩng mặt lên, giữa đám tóc rối bời hiện ra một nụ cười dữ tợn, "Thất Diệp Già Lam Vô Danh Quỷ, đưa Vương công công về miền cực lạc."
Một khắc kia, Thẩm Quyết giống như thực sự nhìn thấy tên thích khách đạp lên ánh trăng mông lung, hai tay nắm trường đao trong suốt lưu quang, chậm rãi đi về phía y.
Giữa tĩnh mịch vô thanh, hắn lên tiếng, giọng nói hòa cùng với tiếng của gã đàn ông điên dại kia, trầm thấp lại khàn khàn.
"Ngươi có thấy hắn dùng đao gì không?" Thẩm Quyết khoát tay một cái, tỏ ý phiên tử không cần khẩn trương.
"Thấy rõ... Ta thấy rất rõ. Hoành Ba, là Hoành Ba!" Gã buông lỏng tay, đao cùng côn rơi xuống đất, chính hắn cũng quỵ xuống, "Quỷ a, hắn là một con quỷ!"
Gương mặt trước nay không chút gợn sóng của Thẩm Quyết cuối cùng cũng có vểt nứt, bên dưới ống tay áo, nơi người khác không thấy được, tay y chậm rãi nắm chặt.
Y tựa hồ nhìn thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt thích khách kia dần dần rõ ràng, đó là Hạ Hầu Liễm hai mươi mốt tuổi, cởi bỏ vẻ ngây thơ cùng thanh khiết trở thành hình dáng trưởng thành, cũng lộ ra cả vẻ mà y xa lạ, cùng nụ cười nguy hiểm lại dữ tợn.
Bảy năm, bọn họ đã chia xa bảy năm.
Thẩm Quyết nhíu mày, trầm mặc một hồi, cuối cùng không cất tiếng.
"Hoành Ba?" Thẩm Vấn Hành ngạc nhiên, "Hoành ba không phải là đồ của Già Lâu La sao, sao lại bị tên Quỷ Vô Danh đó lấy đi?"
"Đông Hán có tài liệu của Quỷ Vô Danh không ?" Thẩm Quyết hỏi Tư Đồ Cẩn.
Tư Đồ Cẩn đáp: "Có. Mấy năm gần đây thanh danh hắn vang lên trong đám thích khách, án của hắn là dầy nhất. Trước đây vụ chặt đứt đầu một hộ giàu có ở Tô Châu là do hắn giết. Người này tàn bạo cay độc, so với Già Lâu La chỉ có hơn không kém, hình như còn có thuật dịch dung, Cẩm y vệ điều tra hồi lâu, nhưng đến nay vẫn không chút tung tích."
" Lát về kinh lấy đem đến cho ta, ta muốn xem." Thẩm Quyết phân phó, đi xuống bậc thang, Tư Đồ Cẩn cùng Thẩm Vấn Hành và đám phiên tử oai nghiêm đi theo phía sau y. Kẻ cầm đầu Đông Hán, dĩ nhiên quân lính đông như dời sơn lấp bể, bách tính vây quanh khách điếm xem náo nhiệt, Thẩm Quyết không chớp mắt, đạp lên vai Thẩm Vấn Hành bước lên xe ngựa, còn chưa ngồi vững, qua kẽ hở màn cửa đưa vào một phong thư cùng lạc tử kim ty.
Lạc tử :Dùng chỉ bện thành hình hoa văn để trang trí
Phiên tử ở bên ngoài nói: "Quý phi nương nương chuyển lời, phiền đốc chủ bớt chút thời gian xem một chút. Lạc tử kia là người hầu bên cạnh nương nương Chu Hạ làm, nói là lần trước đốc chủ tới thỉnh an, nàng nhìn thấy cây quạt của đốc chủ không treo lạc tử, nghĩ đám tôi tớ thật không để tâm, liền tự mình làm một chiếc, mong đốc chủ không chê."
Thẩm Quyết xùy một tiếng, đem lạc tử ném ra ngoài cửa sổ, lạc tử nhẹ bẫng, dưới ánh mặt trời, giống như một cánh bướm, rơi xuống bên cạnh bánh xe, xe ngựa chạy đi, bánh xe đè lên lạc tử kia, in lên một vết thật sâu.
Đổi sang y phục nhẹ nhàng, Thẩm Quyết đi dạo quanh sông Tần hoài, ngồi thuyền nhỏ lên lầu trên sông.
Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng đỏ rực chiếu xuống nước, cơn sóng dập dềnh giữa sáng và tối, giống như cây kéo cắt ngang tơ lụa, vừa giống vết son phấn tàn trên gò má nữ nhân. Màn đêm còn chưa buông xuống, các cô nương đã xuất hiện, ở trên thành thuyền vẫy vẫy ống tay áo lụa nhiều màu, mùi thơm ngọt nồng quyến rũ khẽ tản ra, thả trôi theo dòng giang ba, khiến lòng sông rạo rực. Có cô nương ôm hồ đàn hát khúc dân ca, vừa ôn nhu lại mềm mại dịu dàng, nghe đến say người khoan khoái, tựa như quên cả lối về.
Bên cạnh sông Tần Hoài, thiên môn vạn hộ soi bóng nước, có nơi còn dựng bậc thang nối thẳng xuống sông, các nàng dâu thảo ngồi ngay nơi đó giặt giũ quần áo, quần áo cũng được nhuộm một tầng nắng đỏ rực. Người bán hàng rong chèo thuyền nhỏ trên sóng nước, xa xa trông như một chiếc lá trôi theo dòng, cả thuyền đầy ắp đồ lặt vặt, lúc nghỉ ngơi liền hô to vài tiếng, âm thanh theo từng gợn lăn tăn truyền đi thật xa.
Tính ra, đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết đến dạo sông Tần hoài. Ngày trước lúc còn đi học, Đới thánh ngôn từng mang y tới miếu Phu Tử, Ngồi ở Truy Nguyệt Lâu giảng cho y nghe về 《 Thi 》, Truy Nguyệt Lâu rất cao, khi dõi mắt trông về phía xa có thể nhìn thấy nước sông lấp lánh. Trên sông phồn hoa rực rỡ, Đới thánh ngôn trước giờ đều không cho y đến gần. Y vẫn nhớ hương vị bánh bao gạch cua trên Truy Nguyệt Lâu, cắn một miếng ngập miệng, liền chảy ra nhân bánh vàng óng béo ngậy.
"Thật là vùng bảo địa, so với bát đại hồ đồng trong kinh thành chúng ta phong nhã bao nhiêu lần. Nghe nói phần lớn kỹ nữ nơi đây đều xuất thân từ Dương Châu, từ khi còn bé đã học đàn hát, thi từ ca phú, ai ai cũng biết làm thơ viết chữ, so với Trạng nguyên gia cũng không nhàn hạ hơn bao nhiêu." Thẩm Vấn Hành cười nói, nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Cẩn mặt không cảm xúc, "Tư Đồ đại nhân một đường hộ vệ khổ cực, nếu không tối nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, không nếm thử một chút tươi mới chẳng phải tới uổng sao?"
Bát đại hồ đồng: Tám con phố lớn
Tư Đồ Cẩn buông mắt nhìn hắn một cái, rồi lại dời đi nhìn về phía sóng nước liễm diễm, không để ý tới hắn.
Tên vương bát đầu thấy Thẩm Quyết, mi mắt cong cong sáp tới gần, đưa lên một quyển sổ có viền nạm vàng, phía trên dùng chữ Khải rất nhỏ khắc tên các ca khúc, "Công tử gia, thích nghe khúc gì? Cô nương chúng ta đều hát được, ngài muốn nghe thập bát môn cũng có thể."
Thẩm Quyết không để ý tới hắn, Thẩm Vấn Hành nhận lấy quyển sổ, nhưng cũng không nhìn, chỉ nói: "Chúng ta từ phía bắc tới, khẩu vị kén chọn, chỉ nghe hí khúc Côn Sơn, không biết có cô nương nào có thể tấu không?"
Vương bát đầu nở nụ cười, đang muốn trả lời, bỗng nhiên kịp phản ứng thấy lối nói chuyện vòng vo này, giống như người trong cung. Liền ngước mắt quan sát, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng cúi người xuống, "Mấy vị gia nhân, mời đi theo tiểu nhân."
Bóng đêm buông xuống, hai bờ sông đều đã lên đèn, nối thành một chuỗi sáng rực, giống như trạm cho bờ sông Tần hoài ánh vàng lộng lẫy. Nô bộc chống sào trúc treo lên mái hiên đèn hồng sa, sắc đỏ mờ mờ ảo ảo, nam nam nữ nữ dưới ánh đèn chuốc rượu cho nhau, hương rượu hòa vào nụ cười trơn bóng lại ngọt ngào, tựa một giấc mộng vô thực.
Vương bát đầu dẫn bọn họ lên sương phòng tầng hai, cũng không lấy khăn lau dọn một phen, cứ thế mà bỏ đi. Sương phòng này ở phía trên cùng của nhà thuyền, ba mặt đều là cửa sổ, qua cửa sổ có thể nhìn thấy đầy trời tinh hà soi rọi lòng sông, chính giữa bày một bộ bàn ghế hoàng lê mộc, mấy chiếc ghế vuông sơn ánh kim khảm xà cừ để dựa bên tường, để cho người hát khúc ngồi. Trên tường còn treo một bộ tranh giả rất lịch sự tao nhã. Thẩm Vấn Hành lấy khăn tay của mình lau bản ghế cho Thẩm Quyết, Thẩm Quyết mới ngồi xuống.
Nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, Thẩm Quyết hướng Thẩm Vấn Hành gật đầu một cái. Hắn đi đến bên tường, gở bức tranh xuống, trên tường lộ ra một ô vuông nhỏ cỡ bằng bàn tay, hắn kéo mở ô vuông, hiện ra một ánh đèn của phòng bên cạnh. Thẩm Vấn Hành gõ gõ tường, rất có tiết tấu ba lần ngừng một chút lại lặp lại. Phía đối diện đáp trả bốn tiếng gõ tường, Thẩm Vấn Hành hướng Thẩm Quyết gật đầu một cái, lập tức lui sang một bên.
"Tiểu nhân Cao Niên ra mắt đốc chủ." Bên kia tường, thanh âm một người đàn ông trung niên truyền tới, "Tiểu nhân đã lấy được sự tín nhiệm của Già Lam, tiếp nhận làm gián điệp ở miếu Phu Tử."
Thẩm Quyết nhấp một ngụm trà, nói: "Rất tốt. Không uổng công chúng ta phí hết tâm tư tiền tài bồi dưỡng ngươi, chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm việc cho thật tốt, thê tử nhi tử mẹ già của ngươi tất nhiên sẽ không bị bạc đãi."
"Tạ đốc chủ!" Cao Niên dập đầu hai cái, mới lại ngẩng lên, "Không biết hôm nay đốc chủ cho đòi tiểu nhân tới có câu hỏi gì?"
Thẩm Quyết vuốt ve chiếc ly ngọc trắng trong tay, hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu về Vô Danh Quỷ?"
Cao Niên trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu nhân mới vào Già Lam vừa tròn một năm, Già Lam có tự quy, mọi chuyện không thể hỏi, giết người vô cấm kị, gián điệp ngày thường cũng miệng kín như bưng, thỉnh thoảng mới thổ lộ một hai. Tiểu nhân chỉ có thể nghe một vài chuyện bóng gió, chỉ sợ không phải thật."
"Nói nghe một chút."
"Người này tên thật là Hạ Hầu Liễm, là nhi tử của Già Lâu La tiền nhiệm. Thanh danh mới vang lên mấy năm gần đây, coi như nhân tài mới nổi, nhưng thanh danh ở Già Lam không tốt. Hắn giống mẹ hắn vậy, trước nay không giao lưu với gián điệp, độc lai độc vãng, tiểu nhân nghe người khác nói, chính hắn đào hết mấy hang ổ."
"Ồ? Vậy hang ổ của hắn ở đâu ngươi có biết?"
"Không biết." Cao Niên đáp, "Nơi hắn ẩn nấp chỉ có Đường Thập Thất và Thư Tình biết."
"Đó là người phương nào?"
"Đốc chủ ở kinh thành đã lâu, lại nơi thâm cung, nên không nghe được tin đồn đang lan truyền ngoài phố. Bây giờ tần lầu sở quán, trà phường tiệm rượu đều lưu hành một câu thơ —— 'Kinh hồng chiếu ảnh một tên tới, xuân thành phi địch bách quỷ la. Khói nước hoành ba buồn không độ, vong xuyên oan hồn mãn giang đông.', nói chính là binh khí của ba người bọn họ. Chiếu Ảnh là cung tên của Đường Thập Thất, Đường Thập Thất là con cháu Đường môn, ba năm trước đi xa ngao du bị Liễu Quy Tàng bắt được,
Hạ Hầu Liễm đem hắn cứu về, hắn từ đó về sau liền đi theo làm việc cho Hạ Hầu Liễm. Hai năm trước Hạ Hầu Liễm giả trang thành Đường Thập Thất lẻn vào Đường môn, đốt kinh tịch lầu, lại dùng một cơ quan tạo thành cánh chạy trốn, bây giờ hai người bọn họ đều bị Đường môn truy sát."
"Chuyện này ty chức đã từng bẩm qua đốc chủ, " Tư Đồ Cẩn đáp, "Ty chức từng phái người đi Đường môn tra hỏi, Đường bảo chủ nói Vô Danh Quỷ học lén hai thuật chế tạo cơ giáp của Đường Thập Thất, trộm thuật tạo cánh bay lên trời, một đường chạy thoát. Ngày Vô danh quỷ chạy trốn, đã dự liệu trước một đường bày thiên la địa võng, các đệ tử Đường môn truy kích phía sau đều bị rơi vào bẫy lưới, trơ mắt nhìn Vô Danh Quỷ bay xuống sông Gia Lăng, lên thuyền bỏ đi."
"Sau đó hắn lại lẻn vào các đại môn phái lấy trộm Bách gia đao pháp, bây giờ ngay cả thất tinh liên hoàn đao ở núi xa cũng gặp thảm cảnh bị hạ độc thủ." Cao Niên đáp.
Hắn là vì báo thù. Học trộm cơ thuật là bởi vì đao thuật không tốt, khó mà thắng được Liễu Quy Tàng. Tu tập Bách gia đao pháp là vì tìm cách khắc chế Thích gia đao. Thẩm Quyết gõ lên đầu gối, kim tuyến xù xì thêu trên đầu gối cọ lên tay, khẽ đau đớn.
"Món vũ khí thứ hai là cái gì?" Thẩm Quyết hỏi.
"Đao trong sáo nhất chi xuân, là binh khí của Thư Tình. Hắn là một quả dưa xanh non nớt mới ra đời, nghe nói là sư đệ của Hạ Hầu Liễm. Gần một năm nay các vụ giao dịch Hạ Hầu Liễm đều dẫn theo Thư Tình. Tin đồn là đứa bé kia nhát gan hèn yếu, không phải là một kẻ có khí chất thích khách. Còn binh khí thứ ba, dĩ nhiên chính là Hoành Ba ."
"Hạ Hầu Liễm cũng không phải kẻ có khí chất thích khách, nhưng hắn vẫn cứ trở thành thích khách người nghe đến tên là khiếp đảm." Thẩm Quyết lạnh lùng nói, "Kêu ngươi lưu ý sơn tự Già Lam nơi nào, đã có đầu mối gì chưa?"
Cao Niên thở dài nói: "Tiểu nhân phụ sự trông cậy của đốc chủ, đến nay vẫn không có đầu mối. Già Lam quy tắc sâm nghiêm, ai phạm quy sẽ không được cung cấp Thất Nguyệt Ban, mọi người đều giữ bổn phận, không dám vượt qua Lôi Trì. Chỉ bất quá, đốc chủ có biết thành ngầm của Già Lam?"
Thẩm Quyết ngẩng đầu lên, "Thành ngầm?"
"Thành ngầm cũng không phải là một tòa thành dưới đất, mà là tòa thành không được công khai. Có trắng thì có đen, có ánh sáng thì có bóng tối. Triều đình có dịch trạm, Già Lam có hành dịch, phố phường có trà quán, Già Lam cũng vậy, thậm chí kỹ quán, đổi chác, tiệm rượu, không chỗ nào không có. Cường đạo, ăn trộm, đào phạm, xướng kỹ, thích khách, đều có thể đặt chân ở nơi này, nghỉ trọ, ăn cơm, uống rượu. Chuyện dân chúng bình thường có thể làm, bọn họ cũng có thể làm."
Dịch trạm: Nơi để khi quan lại di chuyển dừng chân nghỉ ngơi
"Vương triều trong bóng tối." Tư Đồ Cẩn thấp giọng nói.
Thẩm Quyết cười nhạt, "Nói như vậy, trụ trì Già Lam chính là quân vương trong bóng tối sao?"
"Không hoàn toàn là." Cao Niên đáp, "Kinh doanh trong thành ngầm không hề do Già Lam nắm giữ, Già Lam chỉ phái một người đóng ở mỗi một trú điểm, phụ trách tiếp đãi thích khách ghé qua. Thành ngầm do đám hắc đạo sở hữu, cường đạo cung cấp đồ ăn cho trộm cắp, kỹ nữ vì thích khách ấm áp giường. Những người không thấy được ánh sáng đều sống ở nơi đó."
"Chúng ta đi dưới ánh dương quang, vốn tưởng rằng những thứ nhớp nhúa dơ bẩn chỉ có thể lởn vởn trong cống ngầm, không nghĩ tới