Thẩm Quyết chạy như bay trong rừng.
Mười ba phiên tử hộ vệ trái phải, y vốn mang theo hai mươi người, nhưng bảy người đã chết khi chiến đấu, còn hai người bị thương. Bên cạnh y không dư lại mấy người, mà trong núi hiện ít nhất năm trăm cấm quân đang đuổi giết . Y cũng bị thương, lúc gặp cấm quân trên sơn đạo không cẩn thận bị chém vào bắp tay phải, chảy máu đầm đìa, y nghiến răng nhịn đau mới không buông rơi Tĩnh Thiết, vung đao đỡ được một kích trí mạng của tên binh sĩ.
Y trăm tính ngàn tính lại không tính đến việc bản thân mình phát bệnh. Gió núi quá lớn, thổi đến mức đầu y căng lên. Trong thân thể như có luồng khí lạnh xông tới từng đợt, rõ ràng toát mồ hôi, nhưng tay chân lạnh cóng như ngâm vào băng đá. Đầu y choáng váng, nhiễm lạnh đã hạ thấp tốc độ phản ứng của y, có mấy trận chiến y thậm chí cảm thấy lực bất tòng tâm.
Kiên trì một hồi nữa. Y nói với bản thân, chỉ cần chịu đứng đến ngày mai, chuyện nơi đây giải quyết xong y lại có thể trở về Đông Hán. Hạ Hầu Liễm sẽ đứng làm nhiệm vụ dưới ánh mặt trời, y có thể thờ ơ đi tới, giống như thường ngày cùng Hạ Hầu Liễm nói mấy câu. Thứ y muốn giấu diếm sẽ luôn giấu đến mức không lọt nổi một giọt nước, Hạ Hầu Liễm sẽ không biết y hôm nay hung hiểm thế nào, cũng sẽ không phát hiện y bị thương trên tay, có lẽ sẽ phát hiện y bị bệnh, nhưng cũng không sao cả. Y như không có chuyện gì xảy ra mời hắn qua phủ dùng bữa, hỏi hắn hôm nay đã làm những gì.
Hạ Hầu Liễm nhất định sẽ cười trả lời, ánh mặt trời ôm lấy gương mặt hắn, mà nụ cười kia của hắn còn rực rỡ hơn cả thái dương. Thẩm Quyết nhớ dáng vẻ hắn khi mặc duệ rải, không nội liễm như khi mặc một thân áo gai đen nhánh, đường chỉ kim tuyến cho hắn thêm mấy phần quý khí, hình thêu kỳ lân lại cho hắn thêm mấy phần hung ác, cộng thêm vóc người cao ngất, đứng ở đằng kia, luôn khiến cả đám nữ nhân đi qua nhìn trộm.
Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm.
Thẩm Quyết cắn răng tiếp tục chạy, khắp núi lá phong bay tán loạn táp cả lên mặt, y quên đi đau đớn, cũng quên đi mệt mỏi.
Nhưng mà, từ từ, sau lưng một lần nữa có tiếng kêu loáng thoáng. Cấm quân lại phát hiện bọn họ, như chó điên đuổi theo phía sau. Trong đội ngũ nhất định có gián điệp, nếu không cấm quân không thể tìm được hành tung y nhanh như vậy. Nhưng y không kịp suy tư nữa, cũng không kịp tra xét, y phải nhanh một chút đến vách núi.
"Đốc chủ!" Từ Nhã Ngu cố nén sợ hãi, kêu một tiếng.
"Đừng nói nhảm, chạy!" Thẩm Quyết đáp.
Bọn họ tăng nhanh tốc độ, hối hả tạt qua rừng cây, lá khô dưới chân giòn tan, đầy trời xào xạc gió. Tiêng hô hoán phía sau càng ngày càng gần, quay đầu đã thấy trong nháy địch nhân xuất hiện cùng ánh đao loang loáng lạnh thấu xương, mang huyết sắc. Hai phiên tử rơi lại phía sau bị cấm quân chém ngã, bọn họ kêu to "Đốc chủ chạy mau", rồi ngã nhào xuống đất sau lưng máu tươi văng khắp nơi.
"Đốc chủ, bọn họ đuổi tới rồi!" Từ Nhã Ngu rống to.
Thẩm Quyết bịt tai không nghe, vẫn hướng phía trước chạy như điên. Cây cối dần dần thưa thớt, gió núi càng lúc càng lớn, bọn họ nhanh chóng chạy mấy trăm bước, bỗng nhiên trước mắt một mảnh thanh minh sáng rõ. Bọn họ đã ra khỏi rừng, ánh sáng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, mà tiếp đến lại là đường cụt, một vách núi cao ngất.
"Nguy rồi, chúng ta đi nhầm hướng! Nơi này là vực Vạn Phật!" Có người sợ hãi kêu lên.
Thẩm Quyết đạp lên vách núi cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là một đầm sâu. Nước màu xanh trứng vịt, sắc trời vân ảnh quanh quẩn bên trong, những lùm cây xanh xanh vàng vàng ôm lấy vách đá dựng ngược, gió núi phất qua, tạo thành từng trận sóng nhỏ. Đáy vực mơ hồ có thể thấy rất nhiều tượng phật, hoặc ngồi hoặc nằm.
Y quay đầu, cấm quân đã đến nơi, liếm môi từ từ ép tới gần, giống như dã thú nghiến răng duyện máu, trong mắt đều là huyết quang. Đám phiên tử xếp thành một nhóm, ngăn ở giữa Thẩm Quyết cùng cấm quân, nhạn linh đao trong tay phản xạ ánh mặt trời, quanh quẩn soi bóng xuống đất.
Tên dẫn đầu cười gằn nói: "Thẩm yêm, ngươi đã không còn đường lui!"
Thẩm Quyết không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Nếu không ngươi quỳ xuống kêu ông đây một tiếng cha, ông có lẽ sẽ cho ngươi toàn thây!"
Thẩm Quyết cười lạnh , từ từ lui về phía sau, chân xoa xoa trên đất đá, y nghe đá lốc cốc rơi xuống vách núi.
"Bá tổng, sao phải phí lời với hắn! Con chó yêm này sát hạ vô số người trung lương, ức hiếp bách tính, làm nhiều điều ác, bảo hắn kêu ta là cha, ta còn không thèm!" Có một binh sĩ nghiến răng nói, nhưng bỗng dưng lại bật cười, "Bất quá, nếu như hắn chịu nằm xuống để cho ông đây thoải mái một chút, ông ngược lại cũng tình nguyện!"
"Câm cái miệng chó của ngươi!" Một phiên tử lạc giọng hô to, "Các huynh đệ, chúng ta cùng liều mạng!"
Đám phiên tử đồng loạt rống to, vung đao hướng về phía cấm quân. Nhưng mà ngực y bỗng nhiên đau đớn, tựa như có ngọn lửa chạy dọc sống lưng, y nghe tiếng lưỡi đao đâm rách máu thịt mình, một mũi đao sáng bóng đâm xuyên lồng ngực y, y trố mắt nghẹn họng, vùng vẫy quay lại, cơn đau cháy bỏng lồng ngực, nhưng y vẫn cố chấp quay đầu.
Từ Nhã Ngu gò má dính máu tươi giọi vào cặp mắt y, lưỡi đao trong ngực rút ra, y té xuống đất, cặp mắt vẫn mở to, nhưng dần dần ảm đạm.
Cùng lúc đó, những phiên tử trong đội bỗng nhiên bạo khởi, bổ đao về lưng đồng bạn. Đồng bạn không kịp phòng bị, hết người này đến người khác ngã xuống. Đám gián điệp nắm đao xoay người, đối mặt với Thẩm Quyết bên vách đá.
"Thật có lỗi, đốc chủ." Từ Nhã Ngu thấp giọng nói.
Toàn quân của Thẩm Quyết chết hết, chỉ còn bốn gián điệp đứng giữa đám thi thể.
Bá tổng ha ha cười to: "Thẩm yêm, không nghĩ tới đi, trong đám người của ngươi có gián điệp chúng ta! Như thế nào, lần này hết kịch hay để xướng rồi."
Ánh mắt Thẩm Quyết hàn lạnh giống như một khối băng tuyết, "Từ Nhã Ngu, gia gia đối đãi ngươi không tệ. Gia gia sớm biết trong Đông Hán có gián điệp, chẳng qua không nghĩ tới, gián điệp lại trong đám thân tín của mình ."
Từ Nhã Ngu đáp: "Ta không có cách nào, đốc chủ."
"Sát trường hôm nay, Thái hậu đã dùng hết tất cả mật thám?" Nụ cười của Thẩm Quyết không chút nhiệt độ.
" Không sai, cấm quân sẽ đem toàn bộ phiên tử khác trong núi vây giết sạch sẽ, kết quả trận này chính là tử cục của ngài."
"Dưới mí mặt phật tổ, lại tạo sát nghiệp lớn như vậy, " Thẩm Quyết khẽ cười, "Không hổ là Thái hậu nương nương. Bất quá, muốn giết ti lễ giam chưởng ấn, cũng phải có một cái cớ, các ngươi giết gia gia có nguyên cớ gì?"
"Cấu kết Già Lam loạn đảng, ý đồ phạm thượng!" Từ Nhã Ngu thở dài lắc đầu, lộ ra dáng vẻ tiếc nuối, "Đốc chủ à, ngài không nên giữ lại người kia, hắn sẽ trở thành tử huyệt của ngài."
Thẩm Quyết tỉnh bơ từ từ lui về phía sau, "Phải không?" Chân y đã chạm đến bờ của vách núi, y liếc mắt nhìn về phía đầm sâu bên dưới, hít một hơi thật dài.
Y sớm chuẩn bị một cỗ thi thể mặc xiêm áo giống hệt mình ở phía dưới, thi thể chết chìm trong nước mặt mũi sưng phồng, không nhận ra có phải y hay không. Sát tràng hôm nay y đã sớm có dự tính, tương kế tựu kế là vì thanh lý môn hộ. Chỉ đến khi y đi sâu vào miệng cọp, đám gián điệp Đông Hán mới có thể nổi lên mặt nước. Cuối cùng, y sẽ nhảy vực giả chết, thoát thân.
Hết thảy đều xảy ra đúng theo kế hoạch kín kẽ của y, y nắm chặt Tĩnh Thiết, chuẩn bị nhảy xuống.
Từ Nhã Ngu tiếp tục cất tiếng: "Ta cũng đã lừa hắn đi vào, ngài và loạn đảng Già Lam chết chung một chỗ, sẽ có sức thuyết phục hơn. Thái hậu cũng cần Chiếu Dạ ở trong nhà hắn làm chứng cớ. Hắn một mình vào núi, trong núi đều là cấm quân, e rằng giờ này cũng đã mất mạng." Từ Nhã Ngu cười nói, "Đốc chủ, ngài đừng quá khổ sở, dù sao ngài cũng mau lên đường, trên đường hoàng tuyền chạy nhanh một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp hắn."
Thẩm Quyết khựng lại, bỗng nhiên cả kinh.
"Ngươi nói... cái gì?"
Hạ Hầu Liễm vào núi? Tim y như bị siết chặt, trước mắt đều biến thành màu đen. Tất cả kế hoạch vào giờ khắc này đều tan vỡ, không... sẽ không, Hạ Hầu Liễm rất mạnh, hắn là thích khách có tiếng của Già Lam, hắn thậm chí giết chết Thí Tâm, tuyệt sẽ không dễ dàng mà chết như vậy. Y phải đi tìm hắn, y phải cứu hắn!
Thẩm Quyết cắn chặt răng, không lui về phía sau nữa, rút Tĩnh Thiết ra. Lưỡi đao đen nhánh trượt khỏi vỏ, chiếu lên tròng mắt lạnh lẽo.
"Muốn phản kháng sao? Ngươi đã không còn đồng đội à, đốc chủ."
Từ Nhã Ngu cùng cấm quân ép tới gần, ánh đao xen lẫn thành một mảnh, băng hàn thấu xương.
Thẩm Quyết điều chỉnh hô hấp, hai mươi bốn kẻ địch, đao pháp của cấm quân cũng bình thường, đa số không có kết cấu gì, Từ Nhã Ngu cùng ba phiên tử còn lại đao khá hơn một chút. Nếu y trong trạng thái khỏe mạnh, muốn quật ngã bọn chúng không phải việc quá khó. Nhưng bây giờ y bị thương, đầu óc hôn mê, ánh nắng chói lòa, ngay cả mở mắt cũng gian nan.
Nhưng y không thể lui về phía sau, quyết không thể.
Thẩm Quyết thở ra một hơi, mở mắt, sát khí tựa sương giá.
Từ Nhã Ngu cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, làm động tác chuẩn bị, hơi mỉm cười nói: "Đốc chủ, mời!"
Gió thu mang theo lá khô bay nhảy dưới ánh nắng, phiến lá sắc bén như lưỡi đao. Không khí tràn ngập sát ý, mỗi người đều như mãnh hổ ẩn núp. Từ Nhã Ngu hét lớn một tiếng, đang muốn vung đao lên. Bỗng nhiên, trong rừng truyền tới một âm thanh khàn khàn.
"Khoan đã. Ai nói hắn không còn đồng đội?"
Thanh âm không lớn, nhưng lại rất rõ ràng, ai cũng nghe thấy.
Bọn binh sĩ ngừng bước chân, Từ Nhã Ngu kinh ngạc quay đầu, Thẩm Quyết còn có tiếp viện sao?
Bọn họ nhìn thấy, từ giữa đám lá cây cỏ dại um tùm đi ra một nam nhân, khắp người hắn là máu, búi tóc đã đứt, tóc đen buông tán loạn ở đầu vai, mấy sợi lưa thưa che ngang trước mắt. Hai tay hắn đều cầm đao, mũi đao nhỏ máu tươi đầm đìa, mỗi một bước hắn đi, trên đất liền in ra một vết chân đỏ thẫm.
Có lẽ không thể gọi hắn là một con người, hắn giống như ác quỷ đi ra từ Tu La luyện ngục đẫm máu. Hắn đi tới gần, binh sĩ cơ hồ có thể ngửi được huyết khí nồng nặc trên người hắn, đến sợi tóc con cũng nhỏ máu tòng tòng. Hắn phảng phất như từ ao máu ngoi lên, mà không phân rõ là máu của người khác hay máu của chính hắn. Đám binh sĩ sợ hãi vạn phần, hắn tiến lên một bước, binh sĩ liền lui về sau một bước.
Bá tổng thấy hắn chỉ có một người, cười to: "Ta còn tưởng rằng lại có bao nhiêu người tới cứu? Thì ra là một con khỉ rớt bùn..."
Hắn lời còn chưa nói hết, nam nhân đã giơ tay bắn ra một mũi tên, ánh sáng lạnh như băng xuyên qua miệng, đâm xuống sau cổ hắn. Bá tổng há miệng té xuống đất, máu tươi tràn ra.
"Là tên điên... Là tên điên kia!" Có người nói.
"Tên điên nào?" Từ Nhã Ngu nắm chặt nhạn linh đao.
Binh sĩ đáp lời: "Cái tên gặp người liền giết, đã giết chết rất nhiều binh lính chúng ta!"
Nam nhân tiếp tục đi về phía đám người, tất cả không tự chủ được lui về phía sau, tránh ra một lối, nhạn linh đao hướng về phía hắn, cũng không dám vung lên. Hắn cứ thế từng bước một hướng về phía Thẩm Quyết, Thẩm Quyết đứng bên vực, không tự chủ mở to hai mắt, con ngươi màu đen phản chiếu bóng dáng dầm dề máu tươi.
"Hạ... Hạ Hầu Liễm."
Hạ Hầu Liễm rốt cuộc đi tới bên cạnh y, kéo cánh tay bị thương của y xem xét một hồi, ngước gương mặt dính đầy vết máu kéo ra nụ cười, lộ một hàm răng trắng bóng. Dù cho ở vết máu che đi gần hết khuôn mặt, nhưng nụ cười của hắn vẫn ấm áp như vầng thái dương.
"Thiếu gia, ta tới cứu ngươi."
Hốc mắt Thẩm Quyết đỏ hoe, hắn túm lấy bả vai Hạ Hầu Liễm, tay dính đầy máu: "Ngươi... Ngươi tên ngu ngốc này! Làm sao đem mình làm thành như vậy!"
"Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng."
Thẩm Quyết lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Đi theo ta nhảy vực, mau!"
Hạ Hầu Liễm sững sốt một chút, xoay người nói: "Không nhảy."
"Hạ Hầu Liễm!"
"Không cần lo lắng, thiếu gia, " Hạ Hầu Liễm để đao ngang trước ngực, lưỡi đao lóe lên một đường kim quang, tựa như một mặt trăng tàn, "Kẻ khi dễ ngươi, kẻ phản bội ngươi, Hạ Hầu Liễm ta..." Hắn cắn răng, mỗi chữ đều ghim vào cốt tủy, "Đem chúng hết thảy giết sạch!"
Lúc Thẩm Quyết tỉnh lại phát hiện mình được bọc trong một tấm thảm, khôi giáp cởi ở một bên, trên người chỉ mặc quân y, ra rất nhiều mồ hôi, cả người trên dưới dính dớp khó chịu, lại còn toàn mùi khó ngửi, y hận không thể đem một tầng da mình lột xuống, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Chống người dậy, sờ trán một cái, đã không nóng như trước, người lanh lẹ hơn nhiều, đầu cũng thanh tỉnh, tay chân đều có khí lực.
Y nằm trên hai cái rương, đỉnh đầu là nóc nhà cùng xà ngang đen ngòm, nhìn sang bên cạnh, trên đất bày đầy chăn nệm, thương binh ngủ bên trong. Chính giữa là một tượng phật, có hương cắm trong lư hương, dưới gầm bàn cũng có một thương binh, mặt chôn trong chăn nệm .
Y nhận ra, nơi này là An Lạc đường xây bên ngoài Quảng Linh tự, xem ra bị cấm quân lấy dùng làm nơi nghỉ ngơi cho thương binh . Y ngồi dậy, muốn tìm Hạ Hầu Liễm, một người bộ dạng giống thầy thuốc đi tới, hai cái râu cá chê vểnh lên, cười híp mắt hỏi: "Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có khá hơn chút không?"
Thẩm Quyết gật đầu một cái, hỏi: "Người đưa ta tới đây đang ở nơi nào?"
"Ô, ý ngươi nói Hạ Lão Nhị?" thầy thuốc hất hất cằm ra bên ngoài đáp, "Đang cùng các huynh đệ tán dóc bên kia, ta giúp ngươi đi gọi hắn."
Chỉ chốc lát sau thầy thuốc dẫn Hạ Hầu Liễm trở lại, mặt Hạ Hầu Liễm bôi đen xì xì, nhìn thấy y tỉnh, toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng lóa. Hạ Hầu Liễm lại gần, dùng trán thử nhiệt độ của y, xác nhận không sốt nữa, mới yên lòng.
Thầy thuốc ở một bên cười nhạo: "Tạ lão tam, ngươi không biết vị ca ca này của ngươi đối với ngươi tốt thế nào, an tiền mã hậu, lại còn tìm cho ngươi một tấm thảm, lại vào chùa xin kim ngân hoa làm thảo dược cho ngươi, không biết tên này dùng cách gì, lại còn lấy được một chén cháo. Ài, mọi người đều là đồng bào, chúng ta sao không có loại phúc khí này!"
Đám thương binh xung quanh cười rộ lên, tranh nhau hô: "Đúng vậy đúng vậy! Tại sao chúng ta không có một chén."
Hạ Hầu Liễm trợn mắt nhìn bọn họ một cái, mắng: "Nói nhăng nói cuội!"
Thẩm Quyết mơ mơ màng màng nhớ lại, lúc y sốt đến hồ đồ Hạ Hầu Liễm đã đút y ăn cháo và uống thuốc. Tạ Lão Tam là cái gì? Thẩm Quyết có chút khinh bỉ, bản lĩnh đặt tên của Hạ Hầu Liễm quá kém cỏi, Hạ lão nhị, Tạ lão tam, giống như cặp huynh đệ khất cái lang thang đầu đường góc hẻm.
Y nhìn Hạ Hầu Liễm thân thiết cùng thầy thuốc và đám quân sĩ, lại cảm thấy đặc biệt. Hạ Hầu Liễm đúng là một nhân tài, y mới ngủ không bao lâu, người này cũng đã cùng đám kia xưng huynh gọi đệ. Nghĩ một chút thấy cũng không kỳ quái, cấm quân binh sĩ đông đảo, phái năm phân đội vào núi, bị Hạ Hầu Liễm và phiên tử Đông Hán trốn trong núi giết đến tán loạn, thương binh để chung một chỗ, mặt đối mặt cũng không nhận ra. Trên người Hạ Hầu Liễm có khí chất lưu manh, lại từng trà trộn vào trại lính, giờ vào giữa hang ổ cấm quân cũng đơn giản như cá gặp nước.
Có một binh sĩ hướng Thẩm Quyết nói: "Tiểu Tạ huynh đệ, hạ Nhị ca có phải khế huynh của ngươi không? Ngươi phải trả lời thành thật, chúng ta đang cược với nhau, nếu không phải thì ta thua bạc rồi!"
Khế huynh đệ là tập tục truyền tới từ vùng duyên hải Phúc Kiến, dân Phúc Kiến tính tình cởi mở, khi đồng tính kết giao, kết tóc se duyên chung chăn chung gối, không giống kinh sư Giang Chiết cặp kè chơi đùa suồng sã, bọn họ cũng chú trọng ba môi sáu sính, không khác gì cặp phu thê bình thường.
Hạ Hầu Liễm kiến thức rộng, sớm có nghe đồn, trong lòng thầm hận đám binh lính này không biết giữ mồm giữ miệng, bốc phét tận trời. Thẩm Quyết thuở nhỏ không ít lần bị đám thái giám long dương ức hiếp, Tứ Hỉ rồi cả cái gã thái giám chết bầm ở ngự thiện phòng, đều bị y làm thịt, Thẩm Quyết hẳn là hận nhất đoạn tụ chi phích, đám người này lại nói những thứ như vậy trước mặt y.
Hạ Hầu Liễm há mồm muốn mắng, lại nghe Thẩm Quyết bình tĩnh nói: " Xin lỗi, khiến ngươi chịu thiệt rồi. Ta lớn hơn hắn, ta mới là khế huynh, hắn ngày thường đều gọi ta là ca ca."
Bọn binh sĩ cười nói: "Đều đoán sai rồi! Không lỗ không lãi!"
Hạ Hầu Liễm trố mắt nghẹn họng nhìn Thẩm Quyết, Thẩm Quyết thần thái như thường, vén tấm thảm đi ra ngoài cửa. Trong phòng mùi hôi thối, quả thực khó chịu, ra đến ngoài, ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống, đường tiền trồng rất nhiều cây ngân hạnh, gió núi thổi qua la đà, lá cây vàng óng bay lượn, rơi đầy đất, giống như vàng rải khắp nơi.
Thẩm Quyết đưa tay che mắt hướng nhìn về phía dưới sơn môn, bậc thang xanh rêu trùng điệp khắp nơi, trên đường đều là lều trại của cấm quân, trên sơn đạo cách mười bước chân lại có một binh sĩ, nhạn linh đao bên hông lóe lên sắc vàng kim giữa đám lá ngân hạnh đang bay lượn.
"Sao ngươi lại nói như vậy?" Hạ Hầu Liễm cũng đi ra, hỏi.
"Làm sao, làm khế đệ của gia gia thì ủy khuất ngươi?" Thẩm Quyết liếc hắn một cái.
Hạ Hầu Liễm không nghĩ tới Thẩm Quyết cũng biết đùa giỡn kiểu này, thôi, Thẩm Quyết không chê là được, danh tiếng của hắn sớm đã không còn gì, sao cũng được.
Thẩm Quyết đi mấy bước, trầm ngâm hỏi: "Ngươi năm nay đã hai mươi bốn, cũng không thấy bên người có nữ nhân, lúc xưa tin đồn ngươi có không ít hồng phấn tri kỷ, ngươi nói đều là do người khác chụp tiếng xấu lên đầu. Người ta thi nhau có tiểu thiếp, ngươi lại một người cũng không có. Ta thật hoài nghi, ngươi có phải long dương đoạn tụ, cho nên mới không gần nữ sắc."
Long dương đoạn tụ :nam x nam
"Nghĩ nhiều rồi, " Hạ Hầu Liễm phiền não đáp, "Ta là một nam nhân chân chính, trước đây ở Vân Tiên lầu, cách vách chính là một tướng công đường tử, nhưng ta chưa từng tiến vào một bước."
Tướng công đường tử :Kĩ viện nam
Thẩm Quyết ờ một tiếng, khoanh tay ngâm nga: "Ta nghe hẻm Yên Chi có một người có tiếng, trước đây ở trong nhà của Thấm Vấn Hành từng nghe hắn hát 《 ngô đồng vũ 》, tên là cái gì Ngọc Quan, nhìn dáng dấp không tệ, chính là nữ nhân cũng không bằng, ngươi có từng gặp qua?"
Hạ Hầu Liễm nói gặp qua.
Thẩm Quyết giọng tò mò, "Ồ? Thấy hắn cũng không động tâm sao?"
"Hắn cái đó đều là son phấn đắp thành, ta bôi trên mặt mấy cái thì cũng đẹp như hắn!" Hạ Hầu Liễm lộ ra thần sắc khinh thường, "Huống chi, ngươi còn đep hơn hắn nhiều, chẳng phải ta cũng không động lòng sao?" Lúc nói lời này, Hạ Hầu Liễm nhớ tới hình dáng Thẩm Quyết tối hôm đó liếm tay hắn, trong lòng có chút chột dạ, ho khan mấy tiếng, lại nói, "Ta không lập thê là bởi vì ta đã phát lời thề, tình tình ái ái cùng ta không quan hệ. Hơn nữa, ta nghèo rách nát, còn thiếu ngươi đống nợ, nào có dư tiền nuôi vợ, bỏ đi."
Thẩm Quyết nghe hồi lâu, chỉ nghe một câu " Ngươi còn đep hơn hắn nhiều, chẳng phải ta cũng không động lòng sao " đâm vào lỗ tai, tim giống như bị móc mất, trống rỗng. Nhưng y còn ngoan cố kháng cự, Hạ Hầu Liễm tuy không thích nam nhân, nhưng cũng không có nữ nhân, y vẫn là còn hy vọng đi! "Vậy những thứ long dương kia, ngươi nhìn cảm thấy thế nào, ghê tởm sao?"
Hạ Hầu Liễm chau mày nghĩ hồi lâu, ghê tởm gì đó, cũng không tính, Thu sư phụ cũng xuất thân như vậy, nam kỹ dưới cờ Già Lam nhiều vô kể, bên trong đám thích khách cũng không thiếu nam kỹ, hắn cũng đã quen. Nhưng Thẩm Quyết nhất định hận thấu xương loại này , hắn không thể không tỏ rõ lập trường. Châm chước một hồi chọn lời, Hạ Hầu Liễm nói: "Cùng ta không quan hệ, ta không quản mấy cái đó. Dù sao thì ta không thể là đoạn tụ."
Lòng Thẩm Quyết hoàn toàn rơi xuống, trên mặt vẫn làm bộ trấn định, nhàn nhạt ừ một tiếng, ngước đầu nhìn lá bay lượn, trong lòng đều là phiền muộn. Đối với Chu Hạ, một sóng mắt của y cũng khiến nàng phục tục, nhưng Hạ Hầu Liễm người này cứng như sắt thép, nước lửa bất xâm, làm sao khiêu khích cũng không mắc câu. Y còn phải thêm công phu, lấy hết mấy chiêu trò trong cung ra, Hạ Hầu Liễm tuyệt nhiên vẫn không đầu hàng.
"Không nói cái này, nói chính sự." Hạ Hầu Liễm đi tới bên cạnh Thẩm Quyết, thấp giọng , "Từ Nhã Ngu không có trong An Lạc đường, ta hỏi mấy thương binh kia, bọn họ nói có vài người được hồi kinh chữa trị, ta ước chừng Từ Nhã Ngu cũng trong đám đó. Bằng không thì là đã chết, chờ trở về Đông Hán, nghĩ biện pháp tìm hắn."
Chỉ sợ Thái hậu sẽ giấu kín, không dễ tìm. Thẩm Quyết cau mày, hỏi: "Thái hậu đã hồi cung rồi? Vạn Bá Hải ở nơi nào?"
Hạ Hầu Liễm lắc đầu, nói: "Hai người bọn họ ở Quảng Linh tự, hình như nói đi lễ phật."
Thẩm Quyết cười giễu cợt, "Lễ phật?" Đi dâng hương ở Quảng Linh đã làm thành cục diện gì, ấu đế sớm bị Thái hậu đưa về cung, núi lớn như vậy nhưng chỉ còn lại trùng trùng cấm quân cùng Đông Hán phiên tử ẩn trốn. Dưới mí mắt Phật tổ tạo sát nghiệp, hai người đó còn lễ phật gì? Y xoay người đi về phía Quảng Linh tự, " Được, vậy chúng ta cũng đi lễ."
Đã đầu giờ thân, mặt trời lặn xuống núi, trên ngói lưu ly là ánh dương dát vàng, hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, chiếu lên mái hiên cùng chu môn, lại càng làm màu xanh biếc càng trở nên tươi đẹp chói mắt. Dưới lan can bạch ngọc trước điện Quan Âm là hai binh sĩ cầm binh khí sắc bén, đi qua đi lại tuần tra, tiếng bước chân nặng nề như sắt.
Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết giả bộ làm lính đi tuần, sóng vai bước qua hai cấm quân đang canh giữ trước điện, bước lên thềm đá. Trong áng hương đốt nhang , khói bay lượn lờ. Cửa điện Quan Âm đóng chặt, lại không có binh lính, chỉ có Chu Hạ trông nom. Sắc mặt nàng không tốt, ngồi trên ghế đôn, thẫn thờ nhìn mũi chân, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết hai mắt nhìn nhau, đi vòng ra phía sau điện Quan Âm, chỗ đó là tường rào, không có binh lính canh giữ. Hạ Hầu Liễm áp vào cửa sau nghe một trận, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng một nam một nữ nói chuyện, cách quá xa không nghe rõ.
Hạ Hầu Liễm để Thẩm Quyết dựa vào bên cạnh, chọc màn cửa sổ nhìn bên trong, trước mắt là tượng Quan Thế Âm trăm mắt nghìn tay, mạ vàng lóa mắt, bên dưới đặt rất nhiều tiểu quỷ trấn giữ, có hai tượng mắt trợn trắng, có tượng thì như đau thương khóc lớn, tất cả đều là dáng vẻ cầu xin tha thứ. Trên bàn thở phủ một lớp lụa đỏ, rủ đến tận đất.
Sau lưng Quan Thế Âm là vách tường, sau vách tường mới là gian chính, bên trong thờ phụng Quan Thế Âm khác, ước chừng là Tống Tử Quan Âm, bằng không chính là Trì Liên Quan Âm, chỉ vài vị này. Bên này không người, Thái hậu cùng Vạn Bá Hải hẳn là nói chuyện ở gian chính. Hạ Hầu Liễm ra dấu với Thẩm Quyết, ý là vào xem một chút. Thẩm Quyết cảm thấy quá mạo hiểm, lắc đầu không đồng ý.
Hai người đứng ở cửa nhìn nhau một hồi, tiếng nói chuyện bên trong phòng dần ngưng, chỉ còn lại tiếng nữ nhân khe khẽ.
Hạ Hầu Liễm chỉ chỉ tấm lụa đỏ phủ dưới ban thờ Quan Âm, khẩu hình nói "Không sao " , sau đó đưa tay đem cửa nhẹ nhàng mở ra, hắn nghiêng người chui qua kẽ hở, lại lăn một vòng, lẩn vào sau miếng lụa. Thẩm Quyết theo vào sau, không quên đem cửa khép lại, lăn vào gầm bàn cùng chỗ với Hạ Hầu Liễm.
Hai đại nam nhân rúc dưới bàn thờ quả thực có chút chật chội, Hạ Hầu Liễm nằm xuống, bàn thờ là dạng chữ nhật dài, chân hơi cong, vừa vặn có thể ngủ bên dưới. Nhưng chỗ này hơi hẹp, chỉ đủ cho một người nằm, Hạ Hầu Liễm muốn nghiêng sang dành chỗ trống cho Thẩm Quyết, nhưng Thẩm Quyết đè hắn lại, lấn người ép lên, cả người che phía trên Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm: "..."
"Không có cách nào, kiên nhẫn một chút đi." Thẩm Quyết thấp giọng bên tai hắn.
Biểu hiện của Thẩm Quyết rất vô tội, Hạ Hầu Liễm cũng không muốn nghĩ xiêu vẹo. Vào đến trong này, âm thanh từ gian chính truyền tới thật rõ ràng . Tiếng nữ nhân rên la kéo dài, nam nhân nặng nề thở dốc, thần án cót két lay động kịch liệt, theo vách tường truyền tới. Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Quyết mặt đối mặt nhìn nhau, hậu tri hậu giác phát hiện hai bọn họ đang dính vào nhau mà nghe chuyện nam nữ, Hạ Hầu Liễm không kiềm được lúng túng.
Thì ra Thái hậu cùng Vạn Bá Hải là loại quan hệ này. Cũng khó trách, nữ nhân thâm cung, lâu ngày khô hạn, thông đồng với đám cấm quân thống lĩnh, không phải chuyện hiếm lại. Thái hậu là nữ nhân tôn quý nhất Tử Cấm Thành, nhưng cũng là nữ nhân cô độc nhất. Dưới thần án tự xuân tình, cách một tầng vách ngăn mong mỏng, tình như sóng trào, từng trận từng trận xô tới, toàn bộ điện Quan Âm tựa như đều đang lay động.
Dưới bàn thờ ánh sáng mờ tối, lụa đỏ che đi tà dương, chỉ còn lại một chút tia sáng mềm mại. Hạ Hầu Liễm cách Thẩm Quyết quá gần, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thẩm Quyết, ngước mắt lên, trong ánh sáng lờ mờ không nhìn ra lớp da mặt cải trang thô ráp của Thẩm Quyết, chỉ còn dung mạo đẹp đẽ, đâm thẳng vào tâm khảm hắn.
Tim Hạ Hầu Liễm vỗ loạn một trận.
Vách tường giống như đang chấn động, tim Hạ Hầu Liễm cũng chấn động theo. Hắn hối hận, hắn không nên tò mò, lại càng không nên đi vào. Thẩm Quyết từ từ xích gần hơn, đầu gối quỳ xuống bên hông hắn, ngực đỡ trên ngực hắn, chóp mũi cạ vào chóp mũi hắn. Hắn nghe tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn, đến cuối cùng toàn bộ lồng ngực chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt.
Hạ Hầu Liễm đẩy Thẩm Quyết một cái, để y tránh ra một chút. Thẩm Quyết vẫn không nhúc nhích, ánh mắt mênh mông nhìn lên gương mặt thuân tuần của hắn, chóp mũi lạnh như băng lướt qua gò má hắn, chạm đến bên tai hắn đỏ bừng. Thẩm Quyết không quỳ nữa, từ từ nằm áp lên người hắn, còn không quên giải thích: "Đầu gối quỳ mệt quá, nghỉ một lát."
Hạ Hầu Liễm cắn răng, khó khăn nói: "Ép tới đau, nhích lên một chút."
Thẩm Quyết theo lời thoáng nhỏm dậy, nhưng cánh tay vẫn áp chặt hắn, cách lớp quân y, hắn có thể cảm giác được da thịt nhẵn nhụi như tơ của Thẩm Quyết. Bên kia tiếng Thái hậu ngày một cao hơn, thủy triều trong điện Quan Âm mãnh liệt, vọt vào dưới gầm bàn thờ chật hẹp, Hạ Hầu Liễm cảm thấy mình như nằm đầu ngọn sóng, choáng váng hoa mắt.
"Bá Hải..."
Trong thoáng chốc, bên kia truyền tới tiếng Thái hậu, giọng điệu trăn trở, ướt át đến mức như có thể nhỏ ra nước, lập tức làm hắn thanh tỉnh. Hạ Hầu Liễm cắn một cái vào đầu lưỡi, thật vất vả mới tỉnh hồn.
"Nương nương, thần phục vụ như thế nào, có thoải mái chứ?"
"Thoải mái, " Thái hậu cười đáp, " Chờ ta giết Thẩm Quyết, ngươi liền có thể tùy ý ra vào Từ Ninh cung, không cần lo tránh tai mắt kẻ khác."
"Tạ nương nương ân điển, chỉ bằng vào chuyện này, thần phải túm chặt lấy tên Thẩm yêm, để cho chúng ta sau này thuận bề yên ổn."
Thái hậu phiền muộn thở dài một tiếng, "Đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa bắt được, núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngươi nói hắn rốt cuộc có thể trốn chỗ nào?"
"Nương nương không cần bận tâm, nơi này đã có thần. Những chuyện này còn làm phiền nương nương, thần chẳng phải đáng đánh?"
Thần án bỗng lung lay kịch liệt, tựa như sắp sụp xuống, ước chừng là Vạn Bá Hải dùng sức mạnh hơn, qua một lúc Thái hậu mới có thể nói ra lời: "Ngươi không nên xem thường Thẩm Quyết. Hắn là một người tinh ranh, nhớ khi ta mới vừa sinh hạ Hoàng thượng, chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không biết, chỉ biệt ở yên một chỗ, cẩn thận hành sự. Là Thẩm Quyết, dạy ta ngôn hành cử chỉ, dạy ta dáng vẻ dung mạo, lời nào nên nói, lới nào không nên nói, từ việc lớn đến việc nhỏ, chu toàn mọi mặt. Nhắc tới, nếu không có hắn, cũng không có ta ngày hôm nay."
"Vậy chúng ta cho hắn được toàn thây, coi như tạ ân hắn dạy dỗ." Vạn Bá Hải dừng một chút, lại cười nói, "Không đúng, chúng ta muốn cho hắn toàn thây cũng không thể. Hắn là tên thái giám, ấm đã thiếu vòi, vốn đã không toàn thấy."
"Không sao. Loại thái giám như Thẩm Quyết, trước khi bị hoạn đã sớm dùng tiền chuộc cái đó về. Ta nghe nói đám thái giám đem gậy thịt đó treo lên càng cao thì thăng chức càng nhanh, Thẩm Quyết chắc đem của hắn treo lên xà nhà đi!"
Vạn Bá Hải cười sang sảng đứng lên.
Vẻ mặt Thẩm Quyết trở nên hung ác, con ngươi âm u bão tố. Hạ Hầu Liễm cũng giận đến mức tối sầm mặt mũi, hắn vỗ vỗ vai Thẩm Quyết, chỉ chỉ mình, lại làm một động tác cắt yết hầu, ý là hắn đi ra ngoài đem hai người kia làm thịt. Phiền muộn trong mắt Thẩm Quyết liền tan, y cong môi cười, xoa xoa đầu hắn, lắc đầu nói không cần.
"Trong cung có việc, ta phải đi rồi." Tiếng hai người càng ngày càng gần, bọn họ đi về phía này.
Thẩm Quyết ngẩng đầu lên, ngoài lụa đỏ hiện ra một cái bóng mơ hồ, là hai cặp chân trần trụi, Thái hậu không mặc quần áo mà cứ thế đi tới.
"Nương nương, chớ vội đi! Thật vất vả mới ra ngoài một lần, ngài không nhớ thần sao?"
Thấy Thẩm Quyết còn ngẩng đầu nhìn, Hạ Hầu Liễm đưa tay che kín tầm mắt y, loại cảnh tưởng dơ dáy này, không nên làm bẩn mắt. Thẩm Quyết trừng mắt nhìn bóng tối trong tay hắn, lông mi dài mà cong quét lên giữa ngón tay, ngứa ngáy, tựa như có một cọng lông vũ ngọ nguậy trong đáy lòng. Hạ Hầu Liễm giật mình, rụt tay lại.