.
Nhìn đứa trẻ bên cạnh. Xỉ (?) nhân vật chính, trong đầu Đỗ Trạch hiện lên những câu này:
.
《Thảm kịch nhân gian! Phụ thân đau xót mang theo đứa con trẻ dại đi tha hương cầu thực ở dị thế》
.
《Nhân vật chính cực khổ của tôi, tại sao anh lại biến thành shota thế này?》
.
《Cô nhi bíẩn có tài năng thiên bẩm nhưng vận mệnh trớ trêu, gánh vác trọng trách cứu vớt/hủy diệt thế giới, thiếu niên sẽ chọn con đường nào?》
.
Độc giả khổ bức thật sự rất muốn khóc, tình tiết diễn ra sớm hơn ba mươi năm, cuối cùng vẫn không thể kéo con ngựa hoang bị bệnh trĩ quay trở lại.
.
Thật ra trong nguyên tác của《Hỗn huyết》, sau khi nhân vật chính rời khỏi hành lang không-thời gian thì lập tức nhìn thấy mảnh Kim Tự Tháp do Chu Nho tạo ra. Khi đó nhân vật chính không kích hoạt được Kim Tự Tháp, cho nên anh ta mang theo Kim Tự Tháp trực tiếp rời khỏi vùng đất thất lạc bằng truyền tống trận, rơi xuống cây sinh mệnh của tinh linh, gây ra một tình tiết tại Tinh Linh tộc. Về phần huyết thống Chu Nho của nhân vật chính thì phải rất lâu sau này, nhân vật chính mới thức tỉnh nó trong một lần lẻn vào đoàn dong binh đi đến di tích Chu Nho.
.
Vậy ba người đó ở đâu ra thế hả? Lại còn thức tỉnh huyết thống Chu Nho của nhân vật chính nữa chứ, mụ nội!
.
Sở dĩ, huyết thống Chu Nho thức tỉnh khá trễ, là vì một khi đã thức tỉnh, nhân vật chính có thể kích hoạt được mảnh Kim Tự Tháp mở ra “thông đạo”, sau đó tiến vào phó bản cao cấp cũng chính là đại lục phản diện đây. Khi đó, cấp độ nhân vật chính sẽ đột phá một trăm, bởi vậy mà nhân vật chính hung tàn mới có thể thoải mái đè bẹp đại lục phản diện cho đến khi nào đủ đường thuận lợi mới thôi. Nhưng bây giờ… Đỗ Trạch ngây ngẩn nhìn nhân vật chính đại nhân nhỏ nhỏ mềm mềm trắng trắng nộn nộn mà cảm thấy tương lai quá xa vời.
.
Hai mặt trăng một vàng một xanh lay động nhô lên chính giữa bầu trời đầy khói tím. Màu sắc yêu dị đó không khi nào là không nhắc nhở việc họ đang ở trên đại lục phản diện. Đối với đại lục phản diện, Nhất Diệp Tri Khâu miêu tả như thể này: cằn cỗi, hoang vu, thiếu thốn tài nguyên, nguyên tố loãng. Ở kỷ nguyên thứ hai, Thiên tộc và Tinh Linh tộc đã đánh Ma tộc tới đây; ở kỷ nguyên thứ tư, Chu Nho tộc cũng đuổi Vong Linh tộc đến đây và tạo ra mảnh Kim Tự Tháp phong tỏa “thông đạo”. Cho nên đại lục phản diện chính là nơi ở của sinh vật hắc ám. Họ phát huy nhuần nhuyễn quy luật cá lớn nuốt cá bé. Ở đây không chia lãnh thổ, chỉ có 72 tòa thành đại biểu cho đỉnh sức mạnh của một khu vực. Mỗi thành thờ phụng một vị ma thần — đỉnh cao sức mạnh của Ma tộc.
.
Đỗ Trạch hết sức tự giác nhớ tới lời chỉ bảo ân cần của Nhất Diệp Tri Khâu: trong tất cả chủng tộc, tính phá hoại và hủy diệt của Ma tộc là mạnh nhất… mạnh……
.
Cầu hỏi: trong phó bản cao cấp “đại lục phản diện”, một người chơi với sức chiến đấu là 5 cùng với một người chơi chuyên tu thì phải qua ải thế nào đây? Cầu chiếc lược tiến công, mẹ nó… TAT
.
Một trận gió ập tới, mùi máu tươi thoảng qua chóp mũi Đỗ Trạch. Đỗ Trạch nhìn về phía phát ra mùi máu, lập tức phát hiện nó tỏa ra từ người nhân vật chính. Tu vẫn cuộn mình nằm im dưới đất, áo choàng đen che kín người anh ta. Đỗ Trạch hơi do dự rồi vươn tay vén áo choàng lên. Mùi máu tươi tanh nồng tràn ngập khắp bầu không khí, trên thắt lưng Tu có một vết thương rất sâu, tuy đã không còn chảy máu, nhưng nó lại toát miệng ra theo từng cơn hô hấp.
.
Đỗ Trạch rất hoảng sợ, cậu luống cuống tay chân nhìn miệng vết thương dữ tợn đó. Tuy hình thái vong linh của nhân vật chính có trọng thương thế nào cũng sẽ không chết, nhưng nó không có nghĩa là chủng tộc khác sẽ có khả năng “bất tử”. Vả lại, sau khi nhân vật chính thức tỉnh bốn huyết mạch mới có thể tự do chuyển đổi hình thái!
.
Đỗ Trạch đứng lên nhìn quanh bốn phía, đại lục phản diện đúng là hoang vu, cằn cỗi y hệt tác giả miêu tả. Đập vào mắt cậu đều là những khối đá cứng ngắc, ngay cả thực vật cũng hiếm khi thấy được. Tuy nhiên, Đỗ Trạch nghe được một tiếng vang ở sau lưng. Độc giả sung sướng quay đầu lại: quả nhiên, cứ hễ nhân vật chính vừa gặp chuyện là sẽ có tiên nhân/thần thánh/em gái đáng yêu/em trai vô tình đi ngang qua cứu giúp, YY văn quả đã không phụ lòng tiểu sinh…
.
Một ma thú đang gặm dở cái xác chết im lặng mặt đối mặt với Đỗ Trạch.
.
… YY văn, mày cũng phản bội tao!!!
.
Ngoại hình ma thú đó trông giống một con cọp nanh kiếm, xác chết trong miệng nó còn đang nhỏ máu ròng ròng. Chắc chắn là nó đã ngửi được mùi máu tươi nên mới chạy tới đây để kiếm cơm. Đỗ Trạch theo phản xạ đứng chắn trước người Tu, đơ mặt nhìn nó.
.
Không được chớp mắt, không được chớp mắt, không được chớp mắt. Nếu ai đó nói với cậu rằng gặp phải lão hổ thì giả chết là hữu hiệu nhất, cậu sẽ không do dự nằm xuống a a a a!
.
Ma thú trừng lại cặp mắt hổ nhìn Đỗ Trạch mặt không đổi sắc. Nó vẫn không nhúc nhích, cơ bắp toàn thân căng cứng như thể chỉ cần Đỗ Trạch có dị động, nó sẽ nhào tới ngay lập tức. Tâm Đỗ Trạch càng ngày càng trầm xuống, ánh mắt lộ ra vài phần sức mạnh không thể diễn tả bằng lời —— Không được, mắt sắp chịu không nổi nữa rồi! QAQ
.
Cuối cùng, dưới cái nhìn đắm đuối của độc giả đần độn (sương mù dày đặc), con ma thú đã làm một chuyện nằm ngoài dự đoán: nó từ từ nhả xác chết trong miệng ra, sau đó từng bước một lui về phía sau, cặp mắt nhìn chăm chăm Đỗ Trạch như sợ cậu sẽ nhào tới xé xác nó chỉ trong nháy mắt. Mãi đến khi lui được một đoạn kha khá, ma thú xoay người gần như là cong đuôi bỏ chạy.
.
Độc giả khủng bố khiến ma thú vừa nghe danh đã sợ mất mật: …?
.
Đỗ Trạch bủn rủn tay chân ngồi phịch xuống đất. Cậu tháo kính rồi xoa xoa hai mắt. Dù còn rất sợ hãi, nhưng tên ngốc nào đó vẫn high như chưa từng được high.
.
Quả nhiên, khí chất bá vương là một kỹ năng cần thiết để xuyên không! Tiểu sinh cuối cùng cũng đã uy vũ hùng tráng được một phen! Dù đứng trước thần thú hay ma thú, con nào cũng phải run rẩy bỏ chạy. Tiểu sinh ở đây, ai dám làm gì manh chủ. Phải mau mau lau mắt! Thật sự rất cay…
.
Sau khi mang kính vào, tầm nhìn của cậu đã trở nên rõ ràng hơn và trông thấy được một thứ, đó chính là vật cứu mạng đối với cậu lúc này. Đỗ Trạch vui như mở cờ chạy đến bên cái xác mà ma thú đã bỏ lại. Ráng nhịn không nhìn cái chỗ hổng máu chảy đầm đìa nọ, Đỗ Trạch gỡ cái bọc từ trên xác chết ra. Vì đại lục phản diện có nhiều nguyên tố loãng, cho nên sinh vật nơi đây thường dùng thảo dược hoặc nước thuốc để trị thương. Người đi thám hiểm sẽ mang theo thảo dược hoặc nước thuốc để phòng ngừa. Sau khi tìm được thứ cần thiết từ bọc đồ, Đỗ Trạch cảm thấy mình nên tin tưởng tiểu thuyết YY —— muốn thuốc thì sẽ có người người mang thuốc đến.
.
Đỗ Trạch chân thành cảm ơn cái xác: người anh em đưa thuốc vất vả quá, với công lao phấn đấu “đi ngang qua cứu nhân vật chính” trên mặt trận, chúng tôi sẽ luôn luôn tưởng nhớ đến anh.
.
Đỗ Trạch trở lại bên Tu, cậu dè dặt bôi nước thuốc lên miệng vết thương rồi dùng vải băng lại. Nhìn áo choàng bị máu thấm ướt, Đỗ Trạch lưỡng lự một giây rồi cắn răng cởi áo, thay cho Tu chiếc áo sơmi trắng cùng với áo khoác của mình. Vì tướng tá Chu Nho khá nhỏ nên áo sơmi dài đến đầu gối, trông cậu lúc này cứ như một kẻ biến thái đang rình trộm trẻ em.
.
Độc giả đứng đó chống nạnh ngụ ý rằng, cậu chưa bao giờ thuần (biến) khiết (thái) hơn bây giờ.
.
Một trận gió ập tới, tên ngốc nào đó hắt hơi.
.
Đây không phải là chỗ ở lâu.
.
Đỗ Trạch nhặt áo choàng đen lên, liếc sang cuốn đồng nhân tản ra cảm giác có thật kia, cậu quyết định mang nó theo. Nếu như không hủy nó triệt để mà tùy ý ném nó lại thì sẽ bị người dị thế thấy được… cậu sẽ không còn mặt mũi nữa. Tình huống nghiêm trọng hơn là, một khi có người phát hiện ra thứ này không những không hủy được mà còn tự động hoàn tác thì chắc chắn sẽ nổi hứng tò mò, mà tò mò thì sẽ mang về nghiên cứu. Tự nghiên cứu không được thì gọi đám người khác tới nghiên cứu, nếu đám người đó nghiên cứu không được thì gọi cả đại lục đến nghiên cứu. Nhưng sách chỉ có một cái thì nghiên cứu được gì chứ? Mang đi sao chép, nếu cuốn sách đã thần kỳ như vậy thì nội dung cũng rất có giá trị để nghiên cứu! Sao chép ra ngàn bản, sau đó mỗi người một cái, sau đó… không có sau đó …
.
Bởi vì đã bị nhân vật chính phát hiện rồi GAME OVER, hoặc là cả đại lục đều trở thành gay rồi GAME OVER. Đây cũng là một vấn đề.
.
Vừa nghĩ tới việc cuốn đồng nhân này sẽ sinh sôi nảy nở, Đỗ Trạch đã bị dọa đến ướt quần. Trước khi tìm được một an toàn để giấu cuốn đồng nhân, Đỗ Trạch thề cậu sẽ không bao giờ vứt bỏ nó.
.
Đồng nhân văn: Bởi vậy mới nói, đây tuyệt đối là chân ái (er).
.
Đỗ Trạch dùng áo choàng giấu cuốn đồng nhân ở sau lưng, sau đó cúi người ôm lấy Tu. Hình thái Chu Nho của nhân vật chính rất nhẹ, đến nổi ngay cả thân thể gầy yếu đến không thể gầy yếu hơn của Đỗ trạch nam mà cũng có thể dễ dàng ôm vào lòng. Dù bị lăn qua lộn lại đến thế nào, Tu vẫn ngủ rất sâu. Không biết là vì bị thương quá nặng, hay là vì cảm giác người bên cạnh quá đỗi quen thuộc nên mới khiến hắn lâm vào mê man mà không hề phòng bị.
.
Đỗ Trạch nhìn gương mặt say ngủ chẳng hay biết gì kia mà lòng chợt thấy kỳ lạ không sao lý giải được.
.
Quả nhiên, tiểu loli và shota mềm mềm nộn nộn là thứ có lực sát thương lớn nhất trên đời. Chẳng trách Nhất Diệp Tri Khâu hiếm khi miêu tả nhân vật chính trong hình thái Chu Nho. Cứ hễ hình thái Chu Nho lên sàn diễn thì nhân vật chính lại đang ở một mình hoặc là tự nhốt mình trong phòng, khi bước ra sẽ cầm theo một thần khí cực khủng. Nếu tác giả mà miêu tả cụ thể hình thái Chu Nho của nhân vật chính thì tất cả mọi người trong ngoài tiểu thuyết sẽ tru lên rằng “Đáng yêu như thế thì chắc chắn là bé trai rồi!”, lực uy hiếp của nhân vật chính cứ như vậy vỡ thành mảnh nhỏ…
.
Đỗ Trạch ôm Tu đi về phía trước. Cậu phải tìm cho được một nơi có thể cư trú, nhất thiết phải loại 72 chủ thành ra, tình huống bây giờ của họ chẳng khác nào đang dâng thịt đến tận cửa —— trong tay cậu là Chu Nho đã bị tuyệt chủng ở đại lục chính diện, rành rành là hoá thạch. Cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể tìm một chỗ bên ngoài chủ thành để nhân vật chính dưỡng thương. Còn cậu thì lẫn vào trong thành để đổi thảo dược và thức ăn.
.
Vì đầu tóc xù mềm mềm của Tu gác lên vai Đỗ Trạch nên khi bị xóc nảy, lỗ tai hắn sẽ cọ cọ vào cằm Đỗ Trạch.
.
******
.
******
.
Đây là một mảnh đất hoang vắng đìu hiu, khói mù mịt mang sắc tím che lấp bầu trời, toàn bộ đại địa được bao trùm bởi một lớp ánh sáng đỏ nhạt. Trên đá núi đỏ tươi, thực vật héo rủ mỏi mệt. Gió lớn từ nơi xa ập đến, nghiền thực vật thành bụi phấn rồi cuốn lên không trung. Bụi phấn rơi xuống, tựa như một khúc ca thê lương.
.
—— Trích《Hỗn huyết: Đại lục phản diện》
.
—————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tiểu sinh ở đây, ai dám làm gì manh chủ! Tiểu sinh đây là anh hùng cứu mỹ nhân đó, mua ha ha ha ha!
.
Nhân vật chính: Không biết hồi báo kiểu gì, chỉ có thể lấy thân báo đáp.
.
Độc giả: … ∑=口=! Không, không cần chủ động như vậy a a a ——
.
Tác giả: Từ nay về sau, “anh hùng cứu mỹ nhân” đã trở thành một giai thoại.
.