.
Đỗ Trạch ôm Tu lê bước trên một vùng đất màu đỏ sậm. Cậu đã đi rất lâu, nhưng đập vào mắt vẫn là không gian hoang vắng, hoàn toàn không có bóng dáng sinh vật khác.
.
Bầu trời tử sắc u ám, nặng nề, không khí thì buồn một cách khó hiểu, đến cả một cơn gió cũng chẳng có khiến Đỗ Trạch chán chường vô cùng. Cứ đi được một đoạn đường cậu đều phải dừng lại nghỉ ngơi, tuy nói hình thái Chu Nho của nhân vật chính không nặng, nhưng cũng có thể coi là một đứa bé nặng ký.
.
Trong lúc người chơi có giá trị chiến đấu đạt mức âm lại một lần nữa thở gấp (?) rồi ngồi xuống hồi phục giá trị thể lực thì chợt nghe được một tiếng rên yếu ớt. Đỗ Trạch cúi đầu, mí mắt thiếu niên trong lòng run lên, sau một hồi giãy dụa cật lực mới mở ra được, hé lộ cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp. Mới tỉnh lại nên trông Tu có vẻ hơi đờ đẫn và mơ hồ, như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngây thơ nhìn cái cằm của Đỗ Trạch.
.
“… Đỗ Trạch?”
.
Âm thanh đó nho nhỏ mềm mại chứ không hề khàn khàn trầm thấp như khi là vong linh. Bởi vì không quen gọi tên nên nó mang theo một chút mất tự nhiên và vụng về. Đỗ Trạch bị manh chết mất thôi. Manh chủ của tiểu sinh không thể nào đáng yêu như vậy chứ!
.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Đỗ Trạch, Tu phản ứng rất nhanh. Hắn nhìn cơ thể của mình, đôi mắt to hiện lên vẻ bối rối. Hẳn là do vấn đề về vẻ ngoài nên lúc này Đỗ Trạch cảm thấy Tu giống như một đứa trẻ bị ức hiếp đang chờ người lớn tới an ủi.
.
Nhất Diệp Tri Khâu cũng có nói qua trong phần “Tác giả có điều muốn nói” rằng, tính cách và ngoại hình của nhân vật chính sẽ bị ảnh hưởng bởi các huyết mạch, giả dụ như khi biến thành Tinh Linh sẽ khá lạnh lùng, biến thành Thiên tộc thì cao ngạo. Đối với việc này, hết 80% bình luận của độc giả đều ngụ ý rằng rất muốn phun mụ dì cả* vào mặt tác giả: mụ nội, từ đầu đến cuối chỉ toàn thấy u ám! Nhân vật chính từ đầu tới đuôi đều bị ngược! Lạnh lùng cao ngạo cái rắm!
.
* Ý chỉ kinh nguyệt của các bạn nữ ý (bưa)
.
Là một trong những thành viên khi trước từng muốn phun mụ dì cả, Đỗ Trạch nhìn biểu cảm shota của Chu Nho rồi lặng lẽ rời khỏi tổ đoàn: mặc kệ các người có tin hay không, tôi tin là được rồi.
.
Nghe nói Chu Nho tộc khá mẫn cảm, tò mò, cố chấp…
.
Tuy nhiên, không đợi Đỗ Trạch xé bỏ rào cản xã giao đến an ủi một vài câu, Tu đã thu hồi hết kinh ngạc, quét mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đây là đâu?”
.
Kiên cường bỏ qua một cơ hội tăng độ hảo cảm, Đỗ Trạch trưng ra bộ mặt lạnh: “Đại lục phản diện.”
.
Như để chứng minh cho lời nói của Đỗ Trạch, một trận cuồng phong gào thét ập tới, thổi mạnh đến mức khiến hai người không thể mở mắt ra được. Không khí phiền muộn lúc nãy bị xé tan, bầu trời tử sắc bị gió thổi nứt để lộ một màu đỏ tươi, giống như kinh lạc cơ thể người giăng kín không trung, trông như địa ngục.
.
Đỗ Trạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cảnh tượng tận thế này, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt lành lạnh, có giọt nước nhỏ vào mặt. Mưa?
.
Không chỉ có khuôn mặt, ngay cả tâm Đỗ Trạch cũng lạnh toát. Đại lục phản diện không có bốn mùa, không có thời tiết, trời mưa chỉ có thể phản ánh một việc, đó là “nguyên tố lốc”. Nguyên tố lốc chính là đặc sản số một ở đại lục phản diện. Vì đại lục phản diện có từ trường đặc biệt nên nguyên tố ở đây sẽ tùy lúc hình thành nên một cơn lốc thực thể hóa phá hủy đại địa —— tại sao đại lục phản diện lại cằn cỗi hoang vu, thiếu thốn tài nguyên, vì nó có nguyên tố lốc; tại sao đại lục phản diện chỉ có nguyên tố loãng, đó là do mọi nguyên tố tự do đã bị nguyên tố lốc triệt tiêu; tại sao đại lục phản diện chỉ có thành mà không trấn hay thôn gì, đó là vì những thành đó có công trình phòng chắn nguyên tố lốc.
.
Mưa là nguyên tố nước được hình thành trong nguyên tố lốc. Đỗ Trạch cảm thấy khuôn mặt khi bị mưa thấm ướt thì bắt đầu ngứa ngáy, đau đớn. Lại một giọt nước rơi xuống, lần này là ở trên tay Tu, có thể nhìn thấy rõ ràng một vết hồng mà giọt nước đó để lại trên làn da trắng nõn. Tu nhíu mày, trong không khí phản phất như có mùi bị thiêu cháy. Hai người đều im lặng, lập tức hiểu được điều này có nghĩa là gì.
.
Trong tất cả nguyên tố ma pháp, nguyên tố hắc ám có đặc tính là ăn mòn.
.
Đỗ Trạch cảm thấy mình có thể viết ra một bộ《Cuộc đời thảm thương》, độ may mắn của cậu chắc chắn là E: khi tới dị thế, nhân vật chính đã bị hắc hóa hoàn toàn; khi rời khỏi vùng đất thất lạc, gặp được tổ ba người đến tìm ngược; khi đến đại lục phản diện, nguyên tố lốc đã chờ đợi lâu ngày. Nhất định là lúc cậu xuyên không, xúc xắc đã làm việc không tốt!
.
Ban đầu chỉ là vài “giọt mưa”, sau đó cứ dần dần tăng lên. Đỗ Trạch đưa mắt nhìn quanh, xung quanh đừng nói là thành trấn, ngay cả một cái khe đá để họ trú “mưa” cũng không có, đập vào mắt họ lúc này chỉ độc một mảnh đất khô cằn. Tu cũng nhận ra đây là một tình thế không lối thoát, Chu Nho kinh ngạc nhìn những giọt nước màu đen rơi xuống từ bầu trời. Hắn bị thương rất nặng, chỉ cần cử động một chút thôi là miệng vết thương đau nhức như muốn toát ra, căn cản không thể thoát khỏi bữa tiệc chết chóc này.
.
Động lực lớn nhất lúc này chính là…
.
Ánh mắt Tu nhoáng lên một cái, hắn được thả xuống. Người đó ngồi xổm xuống đưa lưng về phía hắn: “Leo lên.”
.
Chu Nho ngẩn ngơ, hắn nghe thấy âm thanh kỳ quái nói rằng: “Ôm chặt lấy.”
.
Đỗ Trạch thấy Tu đã trèo lên lưng mình thì tùy ý giắt cuốn đồng nhân vào thắt lưng, trải tấm áo choàng bọc lấy hai người rồi đứng lên bắt đầu chạy. Nước mưa cứ thế tạt thẳng vào người Đỗ Trạch, nóng cháy và rát buốt. Cậu chưa bao giờ thấy mình bi tráng đến nhường này, cậu đang chạy bằng cả tính mạng mình. Những nơi bị nước mưa rơi trúng cứ phát lên tiếng cháy xèo xèo, Đỗ Trạch rất hoảng hốt khi ngửi thấy mùi thịt nướng, ba phần giòn, bảy phần mềm, cắn một phát giòn rụm…
.
Tiểu sinh năm ngoái mua cái biểu (= đ*t cmn QvQ).
.
Mưa càng lúc càng lớn, Đỗ Trạch cũng càng thêm chật vật. Cho dù cậu có liều mạng đến thế nào thì cũng không thể thay đổi được tố chất cơ thể mình. Đỗ Trạch thở hổn hển, bước chân chậm dần lại. Cậu có cảm tưởng toàn bộ cơ thể mình đang đeo theo mấy trăm ký sắt, không chỉ đau đớn, mà còn nặng nề đến nổi khiến cậu không thể nhấc chân lên được. Cậu không rõ mình đã chạy bao lâu, bốn phía đều chìm vào trong màn mưa đen tối, liên miên tàn nhẫn bao trùm lấy người khác rồi ăn mòn từng chút một.
.
Mệt mỏi quá, nặng nề quá, đau quá.
.
Áo choáng bị thiêu rụi, tóc rụng, da thịt bị ăn mòn.
.
Thanh niên tóc đen cứ thế từ chạy nhanh đến chạy chậm, từ đi bộ, đi chậm, đến cuối cùng là lê từng bước dưới màn mưa, mỗi một bước là một cái thở dốc. Cậu dường như cảm nhận được cái gì đó nên vội vàng chuyển người trên lưng xuống ôm vào lòng hòng giảm bớt diện tích bị mưa xối xuống.
.
Tại sao cậu lại liều mình bảo vệ nhân vật chính đến vậy? Dù nhân vật chính có ngược cậu đến trăm, đến ngàn lần thì tình cảm cậu dành cho nhân vật chính vẫn không thay đổi. Cậu chẳng ngờ rằng mình lại thánh mẫu đến độ này. Cứ cho là lúc đầu cậu vì huyết khế nên mới không muốn nhân vật chính chết đi, nhưng bây giờ cậu thật sự cẩn thận che chở người trong lòng. Cứ cho là vì cậu có khả năng hoàn tác nên mới không để tâm đi?
.
… Rất đau.
.
Da chỉ mới bị ăn mòn đã đau đến thót ruột gan, vậy khi máu thịt bị hòa tan thì sao. Làm sao mà hắn có thể chịu được cảm giác thống khổ tuyệt vọng còn hơn cả cái chết đó được?
.
Đỗ Trạch cong lưng ôm chặt lấy hình thể trong lòng —— người này là nhân vật chính, vốn nên có một tương lai tốt đẹp, được mọi người yêu mến, nhưng chỉ vì một câu nói của độc giả mà bị khoét xẻo da thịt, bị chúng bạn xa lánh.
.
Trong sách viết một người bị tổn thương, người đọc chỉ có ấn tượng là “A, người này đang bị tổn thương”. Họ biết nhân vật chính rất đau khi bị xẻo đi máu thịt, khi bị phản bội. Nhưng họ hoàn toàn không ý thức được cơn đau đó sâu đến chừng nào vì họ nghĩ rằng thứ này không tồn tại. Chỉ khi trải qua hết tất cả thống khổ, Đỗ Trạch mới thật sự hiểu được, những người ở thế giới khác như họ tàn nhẫn đến đâu, việc họ làm ngu xuẩn đến chừng nào.
.
Sự áy náy chột dạ bao trùm lấy Đỗ Trạch khiến trái tim cậu phát đau. Đỗ Trạch thậm chí còn chút nản lòng: nhân vật chính đã bị tổn thương đến vậy thì còn có thể manh hóa được nữa à?
.
“… Thả ta xuống, ngươi hãy đi đi.”
.
Dọc đường đi, Tu chỉ im lặng nằm trên lưng Đỗ Trạch, cho dù miệng vết thương bị rách vì xóc nảy hắn cũng không rên một tiếng nào. Lúc Đỗ Trạch ôm hắn vào lòng, hắn bỗng lên tiếng.
.
“Ta sẽ gỡ bỏ huyết khế, ngươi sẽ không phải chết vì ta đâu.”
.
Huyết khế là một loại khế ước đơn phương cưỡng chế, người làm chủ khế ước sẽ có quyền chủ đạo tuyệt đối, việc gỡ bỏ khế ước sẽ do người đó quyết định hoàn toàn.
.
Đỗ Trạch sửng sốt một hồi mới nhận ra là Tu đang nói với mình. Suy nghĩ của cậu bị sai lệch nên mới nghe nhầm rằng nhân vật chính bảo mình đi đi? Kẻ chỉ biết lợi dụng người khác, coi trọng bản thân mình như nhân vật chính lại có thể cam chịu chờ chết ở chỗ này mà bảo cậu bỏ đi?
.
Đỗ Trạch khóc, cậu thật sự đã khóc: mẹ nó, manh chủ, anh đã quay lại, ánh sáng thánh mẫu đang rọi xuống. Tôi thân là đầu sỏ hại anh ra nông nỗi này phải tin tưởng vào tình yêu.
.
Tiểu sinh thề bằng tính mạng, nhất định phải đưa anh ngồi lên ngai thần.
.
Đỗ Trạch há mồm định bày tỏ tiếng lòng của mình với nhân vật chính đã manh hóa thì tai nghe nào đó lại biểu tình phản đối. Lần này không phải hết điện, mà bị mưa đen cắt đứt dây.
.
Đỗ Trạch… Đỗ Trạch hít một hơi: Không sao, tiểu sinh quen rồi, ha ha, a, a… a…
.
—— Mày nhất định là gián điệp do Nhất Diệp Tri Khâu phái tới đúng không!!! Tao bất quá chỉ muốn tăng độ hảo cảm thôi mà!!! WTF!!!
.
Tu cảm thấy mình bị Đỗ Trạch ôm chặt vào ngực. Thanh niên trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, cong lưng che chắn giúp người đang bị nước mưa ăn mòn cao độ. Bên dưới chiếc kính là một đôi mắt rực lửa. Đây là lần đầu tiên Tu thấy biểu cảm của Đỗ Trạch rõ ràng đến như vậy. Cái người luôn luôn ăn nói thận trọng đó thế mà giờ lại… đang tức giận?
.
Tu cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống che khuất khuôn mặt.
.
Chắc hẳn là vận may đã quay trở lại với manh chủ, Đỗ Trạch đi chưa được mấy bước thì thấy một nơi trú ẩn. Đó là một cái khe trên núi đá, cao khoảng một mét, chiều rộng không nhiều, có thể miễn cưỡng chứa được hình thể Đỗ Trạch và Tu lúc này. Đỗ Trạch không do dự nhét Tu vào phía trong, còn mình thì gắng sức nông vào.
.
Đỗ Trạch ngồi ngoài nên vẫn hay bị nước mưa tạt vào người, tuy nhiên tình hình lúc này đã tốt hơn trước rất nhiều. Cậu tin rằng mình có thể chịu đựng được đến lúc hoàn tác. Quả nhiên nhờ có khả năng hoàn tác mà giới hạn thấp nhất của một con người đã được kéo dài đến vô hạn, dám dũng cảm khiêu chiến với cái chết. Giờ đây họ đã an toàn, manh chủ cũng đã quay về, tương lai sáng ngời tốt đẹp đang chờ họ bước đến.
.
Ngay lúc Đỗ Trạch đang mơ tưởng tới tương lai của mình khi theo chân manh chủ, Tu bỗng nghiêng người, bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy ngón trỏ của Đỗ Trạch. Đỗ Trạch cúi đầu nhìn Tu, sắc mặt thiếu niên rất tái, thoạt nhìn rất giống vong linh. Nhưng cặp mắt màu hổ phách đó thật sự xinh đẹp, Đỗ Trạch gần như có thể thấy được dáng vẻ chẳng khác gì thây ma của mình thông qua nó: tóc bị ăn mòn rơi rụng gần hết, làn da thì bị thiêu cháy lộ ra lớp thịt bên dưới.
.
… Hoàn tác thật sự là một khả năng phi thường.
.
Sau đó, Đỗ Trạch thấy khóe miệng Tu cong lên. Đó không phải là nụ cười lạnh của vong linh, mà là nụ cười đáng yêu với má lúm đồng tiền của Chu Nho.
.
Hắn nói: “…”
.
Trước ánh mắt nhìn như hiểu rõ mà thật ra là mờ mịt của Đỗ Trạch, Tu thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt, giấu đi sự u tối sâu trong đáy mắt.
.
******
.
******
.
Hắn không nói với người đó, rằng hắn đã thấy cái khe từ lâu rồi.
.
Hắn chỉ bảo: thả ta xuống, ngươi hãy đi đi.
.
Hắn không nói với người đó, rằng hắn sẽ giết người đó nếu người đó dám bỏ rơi hắn.
.
Hắn chỉ bảo: ta sẽ gỡ bỏ huyết khế, ngươi sẽ không phải chết vì ta.
.
Hắn không nói với người đó, rằng hắn sẽ không bao giờ buông tay.
.
Hắn chỉ bảo với người đó là: ta sẽ nắm chặt lấy ngươi.
.
Hắn sẽ nắm chặt lấy hình bóng đã cong lưng che chắn cho mình dưới màn mưa đen, sẽ không bao giờ buông ra.
.
——【Hộp bí mật】
.
—————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Ta sẽ nắm chặt lấy ngươi.
.
Độc giả: Cầu, cầu buông tha.
.
Tác giả: Chu Nho khá mẫn cảm, tò mò, và rất cố chấp.
.
Độc giả: Mẹ nó, không phải cố chấp kiểu đó! Vẫn cứ u ám như lúc đầu đi *lau mồ hồi*! Cầu tổ đoàn phun mụ dì cả vào mặt người trên!
.
(Cố chấp mà bạn tác giả nói là ngoan cố =.,=)
.