.
Ngưu ma đầu hắt hơi một cái, nhàm chán ôm vũ khí tựa vào cửa thành, bắt đầu nhớ lại buổi tối yêu mị hôm trước. Tiểu nương đó không chỉ hút cạn hết tinh hoa, mà còn khoét luôn cả túi tiền của hắn. Đồng bạn của hắn cũng có vẻ buồn ngủ và khó chịu, bắt đầu càu nhàu: “Xui xẻo! Tự dưng lại bị giao nhiệm vụ. Nguyên tố lốc vừa ngừng thì kiếm chát được gì chứ.”
.
Bất luận kẻ nào muốn đi vào chủ thành đều phải nộp tiền. Người nhận nhiệm vụ gác cửa thành có thể nhân cơ hội tăng giá tiền để kiếm lời. Nhưng nguyên tố lốc vừa quét qua, ngoại trừ những người có sức mạnh kinh hồn thì không ai dại gì mà lãng vãng ngoài thành cả. Tất cả mọi người sẽ an phận tại 72 chủ thành, chờ nguyên tố lốc qua đi.
.
Ngưu ma đầu vừa định gật đầu đồng ý thì thấy một bóng người đang lại gần. Đó là một khách lữ hành ăn mặt rất kỳ dị…? Trên tay y cầm một quyển sách, người khoác một chiếc áo choàng đen rách nát, khuôn mặt thì bị mũ trùm che kín, chỉ lộ ra vài lọn tóc đen. Khi đến gần, ngưu ma đầu còn có thể ngửi được mùi máu tươi phát ra từ chiếc áo choàng, dường như nó được dệt từ nguyên tố hắc ám. Nguyên tố hắc ám lượn lờ phảng phất mùi của tử linh.
.
Ngưu ma đầu hơi khó hiểu. Với thực lực của một đại kiếm sĩ, hắn dư sức biết người nọ yếu đến nổi không đỡ được một cú. Nhưng những gì trước mắt lại mách hắn rằng, không hề đơn giản như vậy đâu. Thấy vị khách lữ hành ăn mặc kỳ lạ kia định lướt qua họ tiến vào thành Halpas, đồng bạn hắn thét một tiếng: “Đứng lại!”
.
Người nọ dừng lại, nghiêng người. Rõ ràng là không nhìn thấy, thế mà ngưu ma đầu lại có cảm tưởng như bị ánh mắt lạnh lùng đó đóng đinh bất động. Hắn thấy tóc đen lộ ra khỏi chiếc mũ, trong đầu chợt nghĩ đến cái gì đó, lập tức ngăn cản đồng bạn muốn phát uy. Dưới ánh mắt khó hiểu của đồng bạn, ngưu ma đầu tiến lên một bước, cung kính nói: “Đại nhân, vào thành phải nộp 10 ngân tệ.”
.
Người nọ dừng một chút, sau đó lấy từ túi áo ra 10 ngân tệ, ngưu ma đầu lập tức cung kính tiếp nhận, giọng điệu nhún nhường: “Hy vọng đại nhân vui vẻ khi ở lại thành Halpas.”
.
Sau khi người nọ rời khỏi, đồng bạn khiếp sợ nhìn 10 đồng tiền xu kia: “Lão ngưu, phí vào thành là 15 ngân tệ! Ngươi điên rồi ư?!”
.
Ngưu ma đầu liếc đồng bạn ngu ngốc của mình: “Ngươi có biết vừa nãy ta nói cái gì không?”
.
Đồng bạn lắc đầu, trong đoạn đối thoại vừa rồi, ngưu ma đầu sử dụng một loại ngôn ngữ không thông dụng. Hắn chưa từng nghe thấy ngôn ngữ nào kỳ lạ như vậy.
.
“Ma ngữ thượng cổ. Chỉ có Ma tộc cao cấp mới có thể hiểu được, ta cũng chỉ thử hai câu.” Ngưu ma đầu nói: “Ngươi không thấy hắn có tóc đen à? Tuy không thấy được cặp mắt của hắn, nhưng chắc chắn đó là màu tím của Ma tộc cao cấp!”
.
Thiên tộc dựa vào số lượng cách chim để phân chia cấp sức mạnh, còn toàn bộ sức mạnh của Ma tộc lại ngưng kết trong mắt. Mỗi một Ma tộc cao cấp đều có tóc đen mắt tím, màu tím trong mắt càng đậm thì sức mạnh càng lớn.
.
Đồng bạn của ngưu ma đầu cuối cùng cũng hoảng hồn nhận ra: may là hắn được kéo lại, nếu không đã đắc tội với vị Ma tộc cao cấp đó rồi.
.
Cùng lúc đó, một vị “Ma tộc cao cấp” cũng đang sợ hãi nghĩ rằng: may là nhờ có di sản người anh em đưa thuốc để lại mà mình mới vào được thành.
.
Rõ ràng trong nguyên tác《Hỗn huyết》, nhân vật chính khi vào chủ thành không cần trả tiền cơ mà…Được rồi, lúc đó nhân vật chính hung tàn đã dùng vũ lực để chiếm lĩnh chủ thành, ai mà dám đòi phí vào thành chứ.
.
Đối lập sinh ngược, xem tiểu thuyết thích bao nhiêu, thì giờ Đỗ Trạch lại đau xót bấy nhiêu. Vì mang thương nặng nên nhân vật chính bất tỉnh rất lâu. Đã thế lại còn không có thức ăn và thuốc nên tình hình càng thêm trầm trọng, Đỗ Trạch đứng một bên chỉ có thể lo lắng suông. Mưa đen vừa giảm, Đỗ Trạch đã chạy ra ngoài tìm kiếm đường sống. Lần này, vận may của cậu rất tốt, đi chưa bao lâu thì phát hiện được một chủ thành, nhưng vì nguyên tố lốc chưa dứt hẳn nên cửa thành bị đóng kín.
.
Vất vả chờ nguyên tố lốc qua đi, Đỗ Trạch nhòm chiếc áo choàng trông không khác gì đống vải rách của mình, nhìn lỗ thủng trên đó mà cảm thán rằng đây là phản bikini đời mới. Ngay cả bộ phận nhạy cảm cũng không che nổi, thật xấu hổ! Mặc vào chắc chắn sẽ lộ hàng. Vì thế Đỗ Trạch ngượng ngùng cởi áo khoác len trên người Tu mặc vào, sau đó dùng áo choàng che sơ bên ngoài. Cậu mang theo vài đồng tiền lấy từ cái túi của người anh em nọ cùng với quyển đồng nhân anh hùng tiến về phía chủ thành. Nhưng Đỗ Trạch lại không ngờ rằng vào thành còn phải nộp phí, cứ như vậy, số tiền dư trong tay cậu ít đến đáng thương.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm số tiền ít ỏi. Ban nãy khi đi dạo phố, cậu phát hiện số tiền này chỉ có thể mua được một bộ quần áo hoặc thức ăn cho ba ngày hoặc một chai nước thuốc.
.
Cầu học được thuật □ a _(;3″ ∠)_…
.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Điều làm Đỗ Trạch khóc không ra nước mắt là, bây giờ cậu đang cực kỳ đói bụng.
.
Ở thế giới《Hỗn huyết》, tiêu chuẩn thực lực được phân chia theo cấp bậc, mà thực lực lại bao gồm thực lực chân chính và thực lực bên ngoài — trang bị. Chỉ cần trang bị tốt, một ma pháp học đồ hoàn toàn có thể xử lýđược một ma đạo sư. Vì thế, ở thế giới này ai ai cũng nhiệt liệt chạy đua trang bị cao cấp.
.
Những người lùn biết rèn trang bị sẽ được mọi người ủng hộ nhiệt tình, họ có thể rèn ra những loại vũ khí ‘nóng bỏng tay’. Người lùn là một nhánh nhỏ của Chu Nho nên kỹ năng của họ hầu hết được lưu truyền từ thời Chu Nho đến giờ, mặc dù phần lớn sách quý đã bị thất lạc. Nếu trang bị do người lùn chế tạo đã có thể gây ra một trận náo loạn rất lớn, vậy thì do Chu Nho chế tạo càng… ha ha.
.
Bởi vậy trong tiểu thuyết, khi nhân vật chính không có tiền thì sẽ đổi sang hình thái Chu Nho tao ra một ít trang bị, sau đó đem những hàng lỗi thường là dùng để luyện tập hoặc tùy tay làm ra đi bán đấu giá, và rồi khiến cho toàn bộ đại lục nổi loạn. Vô số quý tộc và kẻ mạnh đã vì những hàng lỗi đó mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Thế mà nhân vật chính chỉ ung dung vác mặt đi nhận tiền. Nhân tiện nói thêm, những sản phẩm hoàn hảo của nhân vật chính lại được hiến cho hậu cung và toàn bộ binh sĩ của hắn.
.
Bàn tay vàng nghịch thiên đến cỡ nào chứ, tuy nhiên tình hình hiện tại là: bàn tay vàng bị trọng thương; hình thái Chu Nho của nhân vật chính đã thức tỉnh, nhưng lại hoàn toàn không có tư liệu và công cụ để hắn thi thố tài năng.
.
Thức ăn, quần áo hoặc là nước thuốc, chỉ có một lựa chọn.
.
Đỗ Trạch chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục càn quét trên đường, rào cản xã giao của cậu cam đoan rằng cậu sẽ không thể mặc cả với đối phương, mà khắp 72 chủ thành đều có Ma tộc, Đỗ Trạch sợ mình nói nhiều sẽ làm lộ thân phận ngu ngốc của cậu, nhất là tại cái thành Halpas này.
.
Lúc trước đã từng nói, đại lục phản diện có 72 tòa thành, mỗi tòa thành tôn thờ một vị ma thần, bởi vậy ma thần mà thành Halpas tôn thờ dĩ nhiên là Halpas rồi: vị ma thần xếp thứ 38 trong tổng số 72 ma thần, danh hiệu là “Bá tước của cái chết và hủy diệt”, đặc trưng là cặp mắt đỏ như máu với biểu tượng là đại cưu (chim gáy) màu đen —— điều này chứng tỏ tác giả lười đặt tên nên trực tiếp lấy từ truyền thuyết về “72 con quỷ của vua Solomon” ra sử dụng, đỡ phải lo nghĩ!
.
Bấy giờ Đỗ Trạch mới hiểu được việc dung túng cho hành động này của Nhất Diệp Tri Khâu là sai lầm biết bao nhiêu, trong 72 ma thần của vua Solomon thì Halpas có một cái thuộc tính: món chính của gã là thịt người, không thể là bạn tốt của nhân loại. Vì thế, Halpas trong《Hỗn huyết》cũng có khẩu hiệu “món chính là thịt người, không phải bạn tốt của Nhân tộc”, mà tín ngưỡng của chủ thành Halpas đương nhiên cũng “món chính là thịt người, không phải bạn tốt của Nhân tộc”.
.
Tiểu sinh cũng có một khẩu hiệu: món chính là tác giả, không phải bạn tốt của tác giả.
.
Con đường phía trước tụ tập một đám ma, họ đang quay kín bên một cái thông báo. Đỗ Trạch chần chờ một chút, sau đó thận trọng tiến tới. Cậu không dám len vào, chỉ có thể nghe lén ở phạm vi ngoài cùng.
.
“Chậc chậc, thành chủ đại nhân lần này rất chắc tay.”
.
“1, 2… 5 số không, mười vạn kim tệ! Nhiều tiền quá!”
.
“Tỉnh mau tỉnh mau, cũng không phải chỉ cho một mình ngươi, ngươi có thể tìm được một thứ vũ khí có thể khiến thành chủ vừa lòng được à?”
.
…
.
Đỗ Trạch hết sức kinh ngạc, mười vạn kim tệ tương đương với một triệu nhân dân tệ ở trái đất. Thành chủ Halpas vì một thứ vũ khí tốt mà vung tiền như cỏ rác, gã quá coi thường những người chạy đua trang bị ở dị thế rồi. Nhưng sau khi khiếp sợ xong Đỗ Trạch lại mềm nhũn thân mình, một cơ hội tốt như vậy mà tại sao lại xuất hiện trước mắt cậu. Đối với tình hình tài chính hiện tại của cậu, nó chẳng khác gì việc một cô em đang thoát y trước mặt để cậu đè, nhưng sau đó cô em lại tươi cười nói rằng: em đang có mụ dì cả.
.
Đỗ Trạch khóc ròng chạy đi.
.
Né đám người đi sang chỗ khác, tầm nhìn Đỗ Trạch được mở rộng. Cậu hướng tới quảng trường thành Halpas, giữa quảng trường là một pho tượng hình đại cưu, biểu tượng của Halpas. Đỗ Trạch chợt ngẩn người, bởi vì cậu thấy một Ma tộc bên dưới pho tượng. Đó là một nam tử bận y phục xanh, tay phải cầm sách, trước mặt y có một sạp hàng, trên sạp hàng là đủ loại rương với nhiều kiểu dáng khác nhau.
.
—— Không thể nào, tại sao y lại ở đây?
.
Đỗ Trạch biết Ma tộc trước mắt là ai. Tên này trong《Hỗn huyết》là một vai phụ khá nổi bật: y là một thương nhân, lai lịch bíẩn, nhân vật chính cũng từng giao dịch với y, song phương đều rất hài lòng. Dường như y gọi là… Dan?
.
Đoạn nhân vật chính lần đầu gặp Dan là một khúc cẩu huyết kinh điển: lúc đi dạo, nhân vật chính đã nhắm trúng một vài thứ trên sạp hàng, sự thật thì những thứ đó chính là thần khí bị ém, mà trên sạp hàng của Dan cũng có một thần khí. Ánh mắt Đỗ Trạch bất giác liếc tới đống rương trên sạp hàng. Đồ của Dan hầu hết đều là rương hòm, bên trong chứa thứ gì thì không ai biết được, chỉ có thể mua về rồi mở ra. Về phần mở được cái gì thì phải xem lại nhân phẩm của người mua. Cấp nhân phẩm của nhân vật chính quá là nghịch thiên rồi cho nên hắn mới mở được thần khí.
.
Ma đao Phẫn Dục.
.
Về thần khí này, nó gần giống với dạng của mèo tinh. Lực công kích của ma đao Phẫn Dục rất nghịch thiên, đã thế còn có kỹ năng phản khép, miệng vết thương do nó tạo nên rất khó mà khép lại. Ý nghĩa cũng như cái tên, nó sẽ phóng đại ham muốn của người sửa dụng, dẫn đến việc người sử dụng bị ma đao khống chế biến thành một kẻ khát máu. Nhân vật chính đương nhiên sẽ không bị ma đao khống chế, nhưng nói cho cùng hắn vẫn bị ảnh hưởng của ma đao và trở nên tàn bạo hơn. Lúc trước, khi Nhất Diệp Tri Khâu giải thích như thế này, độc giả bên dưới đã làm một hàng “ha ha”, họ đã quen đến chai rồi. Nhân vật chính có hệ chữa trị cơ mà, tác giả có shi, có shi không!? (shi có thể hiểu là nhớ)
.
Mặc kệ lúc trước các độc giả có phỉ nhổ tác giả như thế nào, đối với Đỗ Trạch bây giờ mà nói, đây quả thực là buồn ngủ gặp chiếu manh. Cậu cảm thấy bây giờ mình dư sức đi đùa giỡn một cô em đang có mụ dì cả. Chỉ cần đổi lấy ma đao từ chỗ của Dan, sau đó bán lại cho thành chủ, đã có tiền rồi thì họ còn lo không thể chinh phục được thế giới à.
.
Có nhân vật chính tất sẽ có thiên hạ.
.
Dan là một thương nhân rất kỳ quái. Y không cần tiền tài, chỉ cần thứ có thể làm y hứng thú. Đỗ Trạch bắt đầu phân tích những thứ có thể làm cho Dan thích, nghĩ kiểu nào cũng chỉ có trang bị trên người cậu là được. Kính và tai nghe thì không thể được rồi, vậy thì chỉ có…
.
Đỗ Trạch nhìn cuốn đồng nhân không thể xé được trên tay mình rồi quay đầu trở về những con phố. Cậu mua thức ăn nước uống cho một ngày, tiền dư thì mang đi mua một cái áo ngắn, sau đó tìm chỗ vắng vẻ thay áo. Tên ngốc nào đó cầm áo khoác len bi tráng tiến về phía quảng trường.
.
Tao tin mày, áo len.
.
Dan đang ngồi trên ghế thấp mải mê coi sách. Một bóng đen bao trùm lên, Dan ngẩng đầu, thấy một người bận áo choàng đen rách nát đứng trước mặt mình.
.
Dan thoáng cái tươi cười một cách chuyên nghiệp: “Các hạ muốn thử vận may à? Mua một cái rương đi ~”
.
Người đó không nói một lời, ánh mắt liếc qua cả sạp hàng, sau đó như có vẻ vô tình rơi vào một chiếc hộp nhỏ màu xám. Dan cầm lấy chiếc hộp đó rồi cười với người khách: “Các hạ muốn cái này phải không? Ngài là khách mới, ta mặt dày nhắc nhở một câu: cửa hàng này không lấy tiền…”
.
Động tác của người đó cắt ngang lời Dan, hắn lấy ra một chiếc áo có kiểu dáng kỳ lạ rồi đưa qua: “Dùng nó đổi.”
.
Dan nhận lấy cái áo đó, nhìn mấy lần rồi mới uyển chuyển nói: “Ta không thiếu quần áo.”
.
“Anh sẽ không hủy được nó.”
.
“A?” Hứng thú của Dan nổi lên, y hỏi: “Ngài để ta thí nghiệm một chút nhé?”
.
Người bận áo choàng đen không nói gì, ngầm đồng ý.
.
Dan buông lỏng tay ra, cái áo có kiểu dạng kỳ lạ đó không hề rơi xuống đất, mà bắt đầu cháy giữa khoảng không cho đến khi thành một nắm bụi. Dan nhìn chằm chằm nắm bụi đó, thế nhưng lại không thấy được hình ảnh như mong muốn. Ngay lúc Dan định mở miệng, chợt nghe thấy tiếng nói mang theo sự kỳ diệu cất lên: “Khi hai mặt trăng lên đỉnh, ngươi sẽ thấy được điều đó.”
.
“Ý của ngài là nó sẽ phục hồi như cũ? Lúc nửa đêm?”
.
Áo choàng giật giật, có vẻ là người đó đang gật đầu.
.
Dan giảo hoạt giấu đi hứng thú của mình rồi giả bộ khó xử nói với người bận áo choàng: “Ngài xem, bây giờ tới lúc nửa đêm còn khá lâu, căn bản không thể chứng minh được. Dĩ nhiên không phải là ta nghi ngờ ngài, tiểu bản làm ăn luôn luôn cẩn thận…”
.
Người bận áo choàng đen im lặng, sự yên ắng quỷ dị này khiến Dan chợt cảm thấy khó hiểu, y khụ một tiếng: “Ta sẽ đợi ở đây đến khuya, nếu đúng như lời ngài nói, ta sẽ dâng thứ ngài muốn bằng hai tay.”
.
Người bận áo choàng đen vẫn không nói lời nào, có thể thấy là đang do dự. Dan tinh ý, lập tức đề nghị: “Nếu ngài tin lời ta, ngài có thể đi làm chuyện khác, còn ta sẽ chờ ở đây. Ngài có thể đi nghiệm chứng với những người quanh đây…”
.
“Ngày mai, ngoài thành.” Người bận áo choáng đen lại ngắt lời Dan: “Mang đồ đến.”
.
Nói xong, người bận áo choàng đen xoay người rời đi. Dan nhìn chằm chằm bóng dáng đó, nghĩ rằng, vị khách này thật sự kỳ dị. Y vươn tay, phần bụi dưới đất bị một sức mạnh vô hình cuốn lại rồi nhẹ nhàng rơi vào tay y.
.
Để y xem thử kỳ tích này.
.
Đỗ Trạch thật không ngờ chỉ trong một ngày ở thành Halpas mình đã giành được danh hiệu “Ma tộc cao cấp”, “Vị khách kỳ dị”. Trên đường trở về, tai nghe ngạo kiều của cậu lại hết điện. Về phần giao dịch với Dan, lấy góc độ từ nguyên tác《Hỗn huyết》, tuy Dan có vẻ bíẩn, nhưng vẫn rất đáng tin. Y đã nhiều lần giúp đỡ nhân vật chính giải quyết những vấn đề khó.
.
Khi Đỗ Trạch sắp trở lại khe đá, cậu đột nhiên cảm thấy rùng mình, như có thứ vô hình nào đó đang nhìn cậu chằm chằm mà cậu thì lại không có đường để trốn.
.
—— Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy huyết khế thú.
.
Một người hoàn toàn được kết thành từ máu xuất hiện trước mắt cậu. Nó không có ngũ quan, nhưng Đỗ Trạch vẫn có cảm tưởng như nó đang nói: ta tìm được ngươi rồi.
.
Đỗ Trạch choáng váng, cái người đỏ như máu biến mất. Tu đang đứng cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt nhìn cậu.
.
“Ngươi đi đâu…?”
.
Dù tai nghe đã đình công, nhưng Đỗ Trạch vẫn có thể nghe được đại khái. Cậu không ngờ rằng khi tỉnh lại Tu sẽ đi tìm mình, thậm chí còn dùng đến huyết khế. Cậu có thể cho đó là đã chiếm được một vị trí nho nhỏ trong lòng nhân vật chính không ta?
.
Bởi vì tai nghe đã hết điện, nên Đỗ Trạch chỉ có thể quơ quơ thứ trong tay, ngụ ý rằng cậu đang đi đổi thức ăn.
.
Tu tựa hồ có chút ngây ngẩn, sau đó lại hỏi: “…?”
.
Đỗ Trạch đoán hắn đang hỏi thức ăn này từ đâu ra, nhưng vì không có máy trợ thính nên cậu không mở miệng được. Cậu biết mình nên giải thích với Tu, bởi vì Chu Nho rất mẫn cảm và tò mò, hay nói cách khác là bệnh đa nghi của họ rất nặng. Dù biết thế nhưng Đỗ Trạch vẫn không thể lên tiếng, giọng nói của cậu như bị nghẹn lại cổ họng, không thể phun ra được.
.
—— A Trạch là một tên ngốc… lời vừa nói ra đã khiến người ta cười nhạo gần chết.
.
Không đợi Đỗ Trạch giải thích, Tu dường như không thể chịu đựng được nữa. Lúc nãy tỉnh lại thấy Đỗ Trạch không ở bên mình, Tu gần như ép mình phải đứng lên ra ngoài tìm vật sở hữu của mình.
.
… Không thể chịu đựng được.
.
Chiếc áo sơmi trắng đỏ lên vì nhiễm máu, Đỗ Trạch hốt hoảng chạy tới đỡ lấy Tu như sắp ngã xuống. Ngay thời khắc đó cậu bị Tu ôm chặt, Chu Nho ngẩng đầu, cặp mắt màu hổ phách xinh đẹp sáng rỡ.
.
“Đừng…”
.
Đỗ Trạch đã rất cố gắng song chỉ nghe được chữ “đừng”. Cậu thấy Chu Nho vì đau mà cặp mắt ướt át đáng thương, trông như một đứa trẻ đang làm nũng với người lớn. Vậy câu nói kia chắc là “Đừng bỏ rơi tôi”?
.
Chết tiệt, manh quá đi mà!
.
Vì thế dưới cái nhìn của Tu, tên ngốc nào đó gật đầu rất kiên định, sợ đối phương không thấy nên lại gật lần nữa.
.
Sau này, mỗi lần độc giả ngốc nghếch nhớ lại là bắt đầu hung hăng dậm chân. Dục vọng độc chiếm của Tu với cậu bắt đầu từ đây và không thể vãn hồi được nữa. Cậu thật là ngốc khi xem cái dáng vẻ ngược này thành làm nũng, đã vậy còn gật đầu đến hai lần!
.
Đỗ Trạch mang nhân vật chính “mềm nhuyễn” nhà mình trở về. Sau khi họ đã khuất bóng, không khí xung quanh nảy sinh dao động nhỏ, một bóng người hiện ra.
.
Dan lấy tay phải vỗ đầu, nhìn theo hướng hai người rời đi, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười mờ ám.
.
“Ây da, ta nhìn thấy cái gì đây, huyết khế, Nhân tộc và một… Chu Nho?”
.
******
.
******
.
1 thủy tinh tệ = 1000 kim tệ, 1 kim tệ = 10 ngân tệ = 1000 đồng tệ (nhân dân tệ)
.
Phân cấp chiến sĩ : Kiếm sĩ → Đại kiếm sĩ → Kiếm Sư → Đại kiếm sư → Kiếm Thánh → Võ thần (mỗi cấp lại chia thành ba bậc hạ, trung, thượng)
.
Phân cấp ma pháp sư: Ma pháp học đồ → Ma pháp sư → Ma đạo sĩ → Ma đạo sư → Pháp thần (mỗi cấp lại chia thành ba bậc hạ, trung, thượng)
.
Giai cấp Nhân tộc: Thường dân → Chiến sĩ → Kỵ sĩ → Tước sĩ → Nam tước → Tử tước → Bá tước → Hầu tước → Công tước
.
Đẳng cấp ma pháp/chiến kỹ: 1-9 giai, cấm chú/cấm kỹ
.
Đẳng cấp ma thú: 1-9 giai, thần thú
.
—— Tập giả định《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Đừng rời khỏi mắt ta.
.
Độc giả: Tiểu sinh… tiểu sinh chỉ đi vệ sinh thôi mà.
.
Tác giả (ngồi xổm trên bậc tam cấp ngoài WC): Tôi còn phải chờ bao lâu nữa?
.