.
Ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua lá chắn trong suốt, in vết hoa văn ngũ sắc lộng lẫy, thần điện to lớn thoáng chốc yên ắng lạ thường. Hai hốc mắt tối om của thần Quang Minh vẫn luôn nhìn Đỗ Trạch. Có vẻ như phản ứng của Đỗ Trạch đã nằm ngoài dự đoán của người. Người đang tự hỏi mình đã sai chỗ nào.
.
Lúc thần Quang Minh lên tiếng, âm thanh của người khôi phục vẻ trang nghiêm.
.
“Nếu ngươi không giết hắn, người chết sẽ là ngươi.”
.
Người ánh sáng nở nụ cười, khóe miệng cong lên lộ ra cái hốc đen lòm trông như một chiếc mặt nạ hề.
.
“Ngươi cho là hắn sẽ không ra tay với ngươi ư?” Giọng nói thần Quang Minh chứa âm sắc kỳ diệu, như hơi trào phúng lại ẩn dấu uy hiếp. “Nếu hắn biết chuyện mà người đã từng làm, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ngươi ư?”
.
Trái tim Đỗ Trạch nảy lên vài cái không theo quy luật, co rút nhói đau. Cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa dám cho Tu biết: Tiểu sinh mới là đầu sỏ hại anh bị chúng bạn xa lánh.
.
Cho nên không thể đáp lại tình cảm của Tu. Tu muốn gì, những thứ có thể cậu đều đã cho đi, chỉ riêng bản thân cậu là không được, bởi Tu sẽ hối hận.
.
—— Tôi có lỗi với hắn.
.
“Rầm!!!”
.
Mặt đất chấn động kịch liệt, Đỗ Trạch đứng không vững suýt nữa đã ngã xuống đất. Nhưng tiếng nổ kia chỉ mới là khởi đầu, âm thanh nhốn nháo bên ngoài ngay cả trong thần điện cũng nghe thấy rất rõ ràng. Tiếng la kinh hoảng của Lilia lọt vào.
.
“Thưa thần! Ma tộc tấn công…”
.
Tiếng nàng bỗng im bặt. Đỗ Trạch cảm thấy lưng mình bị một khối khí đè ép. Cậu cựa đầu, đối diện với khuôn mặt vẽ đầy ký hiệu của huyết khế thú.
.
—— Ta đã tìm được em.
.
Thần Quang Minh hừ một tiếng, huyết khế thú bị đánh tan thành một mảnh ký hiệu màu đỏ. Những ký hiệu nọ bay tới cửa thần điện và bám vào, hoa văn màu máu lan ra khắp cánh cửa, sau đó vơi đi từng chút một. Khi những ký hiệu biến mất hoàn toàn, cửa thần điện nháy mắt hóa thành tro bụi bị gió thổi bay, một Ma tộc cầm đao đứng ngược sáng.
.
“Lại đây.”
.
Không phải nhiều lời, chỉ cần nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, bất cứ lúc nào và ở đâu, Đỗ Trạch vẫn sẽ đi đến cạnh người đó.
.
Thấy Đỗ Trạch định bỏ đi, thần Quang Minh thở dài một hơi. Quả cầu sáng bay tới cạnh Đỗ Trạch lúc trước chợt hóa thành một sợi dây ánh sáng. Khi nó sắp sửa quấn chặt Đỗ Trạch như linh xà, một ánh chớp màu tím nhá lên khiến sợi dây ánh sáng nổ tung. Tu mượn lực của đôi cánh, chém một đao về phía thần Quang Minh. Khi ma đao khảm vào cơ thể thần Quang Minh, xúc cảm truyền vào tay đã cho Tu biết đối phương là một khối năng lượng, công kích vật lý không có tác dụng gì.
.
Không ngừng lại, Tu tiếp tục phóng sấm sét ra. Trong tiếng vang dữ dội, toàn bộ người ánh sáng bị nổ tung, hồ quang điện nhảy múa đầy trời. Trên thần điện, hình dáng mơ hồ của người ánh sáng lại hiện ra, người nhìn xuống Tu, như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm.
.
Có ánh sáng tồn tại, thần Quang Minh bất tử bất diệt, đồng thời tất cả ánh sáng sẽ trở thành vũ khí của thần.
.
Những nơi bị ánh sáng chiếu vào của Tu bắt đầu bốc hơi nước, Đỗ Trạch không xuất hiện tình trạng này, hiển nhiên là thần Quang Minh đã động tay động chân. Tu thối lui vào trong bóng tối, thần Quang Minh vẫy tay, thần điện bỗng tối sầm lại, bởi toàn bộ nguyên tố ánh sáng đều tập trung về hết trước mặt thần Quang Minh, chói mắt đến độ khiến người ta không tài nào nhìn thẳng được.
.
“Ta là thần của ánh sáng. Tà ác chỉ biết lẩn trốn trong bóng tối, ta sẽ khiến ngươi không còn chỗ để trốn.”
.
“A…” Tu ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt lấp lánh ánh tím: “Xem ai mới… là kẻ không còn chỗ trốn!”
.
Sấm sét cực mạnh bắn về phía thần Quang Minh, nhưng rồi bị nguyên tố ánh sáng trước mặt thần Quang Minh chặn lại. Hai nguồn sức mạnh khủng khiếp đụng độ. Đỗ Trạch không thể không che mặt lại, thứ sức mạnh đáng sợ đó sẽ dễ dàng làm bỏng mắt của một con người. Đôi mắt Tu càng lúc càng sáng lên, sấm sét tím dần dần chuyển vàng, tạo nên một hình dáng bán thực thể. Thần Quang Minh không ngờ là Tu có thể đạt đến trình độ này, người cũng bắt đầu tăng sức mạnh lên, vì chậm hơn Tu một bước nên không thể không sử dụng năng lượng nhiều hơn, và bất cẩn vượt ngưỡng chịu đựng.
.
“!”
.
Trong chớp mắt đó, Đỗ Trạch bị kéo vào một cái ôm quen thuộc, Tu dùng đôi cánh to lớn bao bọc lấy cả hai.
.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, cả thần điện nổ tung hình thành một quả cầu ánh sáng trên không. Thiên tộc và Ma tộc đang giao chiến đều không hẹn cùng nhìn về phía thần điện, luồng sáng cực mạnh tàn lụi, nơi vốn là thần điện nay đã bị san bằng. Trong sương khói mù mịt, một đôi cánh dơi mở ra để lộ hai bóng người.
.
Tu ôm lấy Đỗ Trạch, tựa đầu lên vai cậu. Hắn cảm thấy mệt mỏi, cánh cũng bị thương nặng. Thần Quang Minh đã biến mất, Tu hơi nheo mắt lại, hắn có thể cảm giác được trong thế giằng co ban nãy, sức mạnh của đối phương đã thoáng vượt qua hắn, nhưng kế tiếp đột nhiên bị thứ vô hình nào đó trục xuất, sức mạnh mất cân bằng đã gây ra một cú nổ lớn.
.
Thần Quang Minh… ư…
.
Đỗ Trạch thấy Tu nơi lỏng tay, cậu nhổm lên khỏi ngực Tu, nhưng vì thắt lưng bị Tu giữ lại nên không thể đứng dậy. Ma tộc đó nhìn cậu, đột nhiên tiến gần, ngữ điệu thân mật lại khá nguy hiểm.
.
“Thời hạn một tháng đã hết, em đã có câu trả lời chưa?”
.
Một tháng trước, manh chủ đã tỉnh tò với độc giả ngốc nghếch nhà hắn, tên ngốc bảo cho cậu một tháng để suy nghĩ, vì thế án tử hình được hoãn lại trong một tháng.
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm đồng tử dựng thẳng của Tu, không biết vì sao lại nảy sinh một cảm giác “Dám từ chối sẽ giết chết em”. Tên ngốc nuốt nước miếng một cách khó khăn, hỏi dè chừng: “Tôi có thể, hỏi một chuyện không?”
.
Tu vươn tay xoa gáy Đỗ Trạch: “Hửm?”
.
Rõ ràng yếu điểm đang nằm trong tay người khác, nhưng chẳng hiểu sao Đỗ Trạch lại thấy yên tâm hơn. Cậu đã quen với câu nói “Lại đây” của Tu, quen với cách Tu vuốt gáy cậu, quen với tất cả những gì mà Tu làm với cậu.
.
Đỗ Trạch ấn tai nghe, tim đập nhanh, như mỗi một chữ cất lên, trái tim sẽ chực nhảy ra khỏi miệng.
.
“Nếu tôi nói với anh rằng, sở dĩ anh bị tất cả mọi người ruồng bỏ, là bởi vì tôi, anh, có còn kiên trì được nữa không?”
.
Đây là độc giả tên Đỗ Trạch, là bí mật tàn nhẫn nhất đối với nhân vật chính của《Hỗn huyết》.
.
Dường như Tu có chút kinh dị, không biết là vì hiếm khi nghe Đỗ Trạch nói nhiều như vậy, hay là vì bất ngờ với câu nói của Đỗ Trạch. Đỗ Trạch nhìn Tu không chớp mắt, vẻ mặt cậu trống rỗng, chỉ có cậu mới biết bản thân giờ đang ở bên bờ vực của cái chết, những từ Tu sắp sửa nói ra có thể quyết định sự sống của cậu.
.
Cổ căng lên, Tu đang kéo gần khoảng cách giữa hai người, khóe miệng hắn gợi lên, nụ cười quyến rũ thần bí khiến người khác không thể rời mắt.
.
“Nếu là do em gây ra.” Tu nói: “Vậy thì, em phải chịu trách nhiệm với ta.”
.
Đỗ Trạch ngây ngốc nhìn Tu bá đạo yêu cầu cậu chịu trách nhiệm, thói quen mặt than của tên ngốc đã cứu vớt dáng vẻ ngu ngơ không có phản ứng của cậu.
.
Tựa như ánh mặt trời lóe lên soi rọi tất cả, cậu như được phóng thích khỏi một gánh nặng nào đó, không cần phải lo sợ bất an.
.
Đỗ Trạch đối mặt với Tu, khóe môi cậu khẽ cong lên.
.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
.
Ngày xửa ngày xưa, có một cuốn tiểu thuyết tên là《Hỗn huyết》, trong tiểu thuyết có một nhân vật chính tên là Tu, và một độc giả tên làĐỗ Trạch. Ngoài tiểu thuyết, nhân vật chính mất đi mọi thứ vìđộc giả; trong tiểu thuyết, độc giả buông tha mọi thứ vì nhân vật chính, kết quả thì sao?
.
—— Độc giả và nhân vật chính trở thành tình yêu đích thực.
.
Đồng tử dựng thẳng của Tu hơi co rút, hắn nhìn chằm chằm nụ cười của thanh niên tóc đen, khó thể kiềm chế mà hôn xuống. Đỗ Trạch hoảng sợ, tay định đẩy ra theo phản xạ. Sau khi biết chuyện gì đang xảy ra, tên ngốc níu lấy góc áo Tu, do dự hé miệng ra. Đầu lưỡi Tu tiến vào, quấn lấy lưỡi Đỗ Trạch và bắt đầu liếm mút, động tác của hắn hơi nặng nề, như muốn xác nhận một điều gì đó nên cuốn chặt lấy Đỗ Trạch. Đỗ Trạch cố gắng đuổi kịp tiết tấu của Tu, thế nhưng sức chiến đấu chẳng bao giờ tăng lên được, cuối cùng, người nào đó vẫn mềm nhũn ngã vào lòng manh chủ, hơi thở yếu ớt.
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp hoàn hồn, chợt thấy Tu ghé vào lỗ tai cậu thổi khí: “Ta muốn ôm em.”
.
… Từ từ, tiết tấu này không đúng rồi, chúng ta chỉ vừa mới xác nhận tình cảm mà đã trực tiếp nhảy cóc lăn lên giường là không khoa học!
.
Tên ngốc Đỗ Trạch bấy giờ mới nhận ra một sự thật tàn ác:《Hỗn huyết》là văn ngựa đực, văn ngựa đực… ngựa đực…
.
Trích lời Nhất Diệp Tri Khâu: Nhân vật chính mà không một đêm chơi bảy lượt là không phải nhân vật chính tốt.
.
Độc giả nghiêm túc đếm lại số em gái trong hậu cung của manh chủ: Lala, Kelly, Ariel, Verl, Elise, Heidy, Lilia, 1234567 —— thật sự một đêm bảy lượt đó!
.
Nhân vật chính trong《Hỗn huyết》có bảy em gái, hiện giờ Tu cóĐỗ Trạch —độc giả vĩđại! Cậu được kế thừa truyền thống vinh quang của hậu cung. Vào giờ khắc này, linh hồn của bảy em gái kia đãđoạt xác! Cậu thay mặt cho lịch sử và truyền thống lâu đời của văn ngựa đực, trong khoảnh khắc này cậu không chiến đấu một mình, cậu không chỉ có một mình!
.
… Tác giả, ngài đây là đang trả thù tiểu sinh vì đã bẻ cong nhân vật chính đúng không.
.
Quay về vấn đề dục vọng của Ma tộc, Đỗ Trạch ngỏ ý áp lực quá lớn… Cầu đổi hình thái! QAQ
.
“Điện hạ.”
.
Rachel kịp lúc cứu vớt Đỗ Trạch khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng. Tên Ma tộc mang kính một mắt đó bước đến trước mặt Tu. “Chúng ta đã chiếm được vùng ngoài Thiên Thành, xin ngài hãy lên tường thành.”
.
“Đừng đi!”
.
Đỗ Trạch vừa nghe thấy lời kịch quen thuộc đó thì kêu lên theo phản xạ. Trước khi cậu xuyên không, cậu thấy cập nhật mới nhất của《Hỗn huyết》là Tu lên tường thành, sau đó bị thiên tộc dùng vũ khí cực mạnh đánh rơi xuống biển, không rõ sống chết. Thấy ánh mắt quái dị của Rachel, Đỗ Trạch cố gắng giải thích.
.
“Ở đó, nguy hiểm.” Đỗ Trạch trông đợi nhìn Tu: “Chúng ta rời khỏi đây, được không?”
.
Tiếp theo đó, Đỗ Trạch bị Tu ôm dậy. Tu lên tiếng với Rachel.
.
“Lui binh, quay về.”
.
Rachel suy tư nhìn thoáng qua Đỗ Trạch, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Tu.
.
Thấy Tu tín nhiệm vô điều kiện, Đỗ Trạch rất cảm động, sau đó chợt nghe Ma tộc nói một cách sung sướng: “Sau khi trở về, ta sẽ làm em không xuống giường được.”
.
… Manh chủ, tiết tháo của anh rớt hết rồi kìa.
.
Tu ôm tên ngốc nhà mình chuẩn bị rời khỏi Thiên Thành thì bỗng có một giọng nói phẫn nộ vang lên.
.
“Đồ ma quỷ kia! ! !”
.
Đỗ Trạch nhìn lại qua bả vai Tu, phát hiện Lilia đang cầm một khối cầu hình mắt. Trông nàng lúc này chật vật khôn cùng, một cánh bị gãy, tay trái đè chặt con mắt trái đang đổ máu. Lilia nhìn về khu đất trống vốn là thần điện, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, giống như thần điện bị hủy còn quan trọng hơn cả việc nàng đang bị thương.
.
“Mang danh thần, tiêu diệt kẻ xúc phạm này!”
.
Dứt lời, cơ thể nàng ta hóa thành hằng hà sa số điểm sáng bị khối cầu hấp thụ. Đỗ Trạch lạnh người, khối cầu hình mắt đó chính là vũ khí cực mạnh của Thiên tộc: Phán Quyết. Khối cầu càng lúc càng sáng, nó mở mắt, Đỗ Trạch không kịp giải thích đã vươn tay che kín mắt Tu, bản thân cũng nhắm nghiền mắt.
.
Chỉ cần để Phán Quyết định vị được con mắt, tức khắc sẽ bị Phán Quyết chốt mục tiêu.
.
Ánh mắt quét qua một vòng, nó vẫn chưa bắt được mục tiêu. Mắt Phán Quyết càng lúc càng mở lớn, cuối cùng bắn vô số tia sáng ra quanh nó. Tu bị Đỗ Trạch che mắt, chỉ biết né tránh công kích của Phán Quyết theo trực giác. Ban nãy hắn đã dùng quá nhiều sức mạnh, hiện giờ không thể phóng ra sấm sét tấn công Phán Quyết.
.
Không có bất cứ tiếng động nào, Thiên Thành bị Phán Quyết bắn thủng một góc. Khi Rachel chỉ huy chúng Ma tộc đang ngạc nhiên chạy tới, họ chỉ thấy một góc của Thiên Thành hòa cùng biển mây, bóng dáng Tu và Đỗ Trạch đã không còn.
.
Tu ôm Đỗ Trạch rơi xuống cùng những mảnh đá vụn, Đỗ Trạch đã ngất đi. Cho dù có trốn tránh kiểu gì, cơ thể hai người vẫn bị cắt xướt, may mà không nguy hiểm đến tính mạng. Thứ vũ khí hình mắt đó dường như chuyên dùng để khắc chế Ma tộc, miệng vết thương của Tu mỗi lúc một xấu hơn, cánh vì thương nặng nên cũng không thể giương ra.
.
Độ cao giảm dần lại, hai người xuyên qua tầng mây, hiện ra trước mắt họ là đại dương mênh mông vô bờ. Thấy mình càng lúc càng gần mặt biển, Tu hít sâu một hơi và chuyển sang hình thái Nhân tộc. Hắn ngâm xướng ma pháp hệ gió tiến hành giảm tốc độ, trước khi đập vào mặt nước, tốc độ đã giảm đến một mức có thể chịu đựng được.
.
“Rầm …”
.
Nước biển lạnh băng bao trùm lấy Tu và Đỗ Trạch. Tu chuyển sang ma pháp hệ nước để hai người có thể thở trong nước, hắn định kéo Đỗ Trạch bơi lên mặt nước, nhưng lực hút dưới đáy biển càng lúc càng tăng. Tu giãy dụa được mấy cái thì bị hút vào chỗ sâu nhất dưới đáy biển.
.
Biển rộng lại quay về sự yên lặng vốn có, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
.
***
.
Thần giới, cung điện Quang Minh.
.
Thần Quang Minh tức giận bóp nát thủy tinh. Ngay lúc quan trọng, hình chiếu của người không cẩn thận đã sử dụng quá nhiều sức mạnh và bị quy tắc bài xích ra khỏi đại lục hỗn độn.
.
Lần gặp Đỗ Trạch này có thể coi là một thất bại thảm hại. Thần Quang Minh lo âu đảo bước trong cung điện. Có thể làm người vô ý sử dụng thần lực, sự thuần thục của tên dị giáo đó phát triển quá nhanh, không lâu nữa, hắn sẽ có thể chạm tới cảnh giới “ngụy thần”.
.
Dù biết chỉ có Đỗ Trạch mới giết được tên dị giáo đó, thần Quang Minh vẫn mất kiên nhẫn. Người bị quy tắc hạn chế không cách nào rời khỏi thần giới, vì vậy chỉ có thể sử dụng tất cả tín đồ để đuổi giết tên dị giáo đó. Mặc kệ có thành công hay không, người cũng không thể ngồi đây chờ chết.
.
Thần Quang Minh tạo ra một thủy tinh mới, liên lạc với thần điện Quang Minh ở đại lục hỗn độn. Người đang định ra chỉ thị, chợt nghe thấy tiếng báo cáo đầy sốt ruột của giáo hoàng.
.
“Thưa thần, đế quốc Nguyệt Hoa bị thú tộc xâm chiếm! Đối phương có thần thú phù hộ!”
.
******
.
******
.
Biên tập Cẩm Y: Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao!!!
.
Biên tập Cẩm Y: Nhất định là cách thức em mở ra đã không đúng! Anh còn bảo muốn bỏ hố?!
.
Biên tập Cẩm Y: Còn sống thì hú một tiếng nha anh đại!!!
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Ha ha.
.
Biên tập Cẩm Y: … Mỗi lần thấy anh ha ha em đều có thôi thúc muốn vùng dậy.
.
Biên tập Cẩm Y: Rồi rồi, nói cho em biết lời nhắn lúc trước không phải là thật đi.
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Là thật đó.
.
Biên tập Cẩm Y: … Sao không viết tiếp?
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Ngày mai tận thế rồi.
.
Biên tập Cẩm Y: Gì chứ thế giới còn chưa tận, em đã thấy anh tận rồi.【kề dao】
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Ha ha.
.
Biên tập Cẩm Y: … Anh đại giỡn hả, anh định lấy cái cớ này á? Em không biết là anh lại ngu đến nỗi đi tin vào chuyện thế giới bị hủy diệt đó!
.
Biên tập Cẩm Y: Muốn gì cũng phải đưa đây cái lý do có muối tí đi!
.
Nhất Diệp Tri Khâu: À, là vậy, nhân vật chính phát hiện anh đang ngược hắn, vì thế hắn xuyên ra xử lý anh.
.
Biên tập Cẩm Y: …
.
Biên tập Cẩm Y: Bán manh đáng hổ thẹn!
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Ha ha.
.
Biên tập Cẩm Y: Anh định dừng luôn hả?
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Ờ.
.
Biên tập Cẩm Y: Ui chao, có làm gì cũng phải cho em biết tình tiết tiếp theo là gì chứ, dừng ở đây thiệt là vô nhân đạo à nha.
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Tiếp theo là kỷ nguyên mới, cuộc chiến của các vị thần.
.
Biên tập Cẩm Y: Em muốn giết anh ghê gớm, dám để em lọt hố?!
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Đoạn này đâu có liên quan tới nhân vật chính đâu.
.
Biên tập Cẩm Y: Hở? Thế là gì?
.
Nhất Diệp Tri Khâu: Hoàng hôn của chư thần.
.
—— Nhật ký buôn dưa lê 11:58:13 ngày 20 tháng 12 năm 2012
.
——————————————
Đôi lời nhắn nhủ: Tình hình là chương sau có H. Đáng lý ra theo tiêu chí nhà tụi mình là không có pass, nhưng vì chương truyện có cảnh nhạy cảm nên nếu để nó bị lồ lộ ra ngoài sẽ không ổn và có khi lại bị người ta soi mói nên tụi mình mới quyết định đặt pass. Pass sẽ không phức tạp, mọi người chỉ cần nhập ngày tháng năm post chương truyện theo kiểu: DDMMYY, 6 ký tự thôi nhé. Kiểu pass này sẽ áp dụng cho tất cả các chương có H. Vậy nhé!
À mà còn vấn đề xưng hô, tụi mình quyết định đổi cách xưng hô của Tu đối với Đỗ Trạch là ta-em, còn Đỗ Trạch vẫn như cũ là tôi-anh :”>