.
Thời gian trôi qua, Ngân Long bắt đầu nôn nóng vờn quanh người Đỗ Trạch, dục vọng trong người hắn tăng vọt không giảm vì Long Tâm Quả, nhưng thần trí thanh tỉnh lại trói buộc hắn: Người này rất đặc biệt, cho dù khó chịu đến chết, hắn cũng không nên làm thế với Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch cuộn người dưới đất, những dấu vết thê thảm trên cơ thể đã biến mất. Ngân Long nhìn chằm chằm làn da bóng loáng đó, hơi thở nóng bỏng phụt ra, nhịn không được liếm liếm Đỗ Trạch. Liếm xong, Tu phát hiện Đỗ Trạch mở mắt. Đôi mắt đen láy của thanh niên tóc đen hiện vẻ mờ mịt, giống như đứa trẻ ngây thơ ngốc nghếch. Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng tối, Tu thấy Đỗ Trạch khẽ run lên, khuôn mặt luôn vô cảm toát ra sự sợ sệt.
.
Y đang… sợ hãi?
.
Ngân Long dùng cái đuôi nhọn chần chờ quấn lấy hông Đỗ Trạch. Lập tức, Đỗ Trạch run kịch liệt hơn.
.
Đỗ Trạch thấy đôi mắt đỏ rực của Tu vẫn tràn ngập dục vọng, sự can đảm bị phá vỡ. Ngày hôm qua cậu ngỡ như mình đang ở trong địa ngục, đến gần cuối cậu không thể không nghi ngờ mình sẽ bị manh chủ giết chết. Đỗ Trạch vừa nghĩ tới cảm giác đau đớn vì bị xé rách thì cơ thể đã run lẩy bẩy, khi cái đuôi của Ngân Long sượt qua hông, Đỗ Trạch như ngừng thở.
.
Giây tiếp theo, Đỗ Trạch bị hình người của Tu ghì chặt vào lòng, Tu dùng sức rất lớn, như muốn ngăn lại cơn run rẩy của Đỗ Trạch, lại như đang khắc chế sự cuồng dại trong người. Sức nóng kinh hồn tỏa ra từ người Tu, Đỗ Trạch cảm giác vật cứng của Tu đang đặt trên bụng cậu, điều này làm tên ngốc cứng đờ ra. Nhưng Tu không hề làm bước tiếp theo, chỉ ôm chặt Đỗ Trạch, luồng khí nóng bức phả vào tai cậu tựa như muốn nói gì đó.
.
“Không được sợ ta.”
.
Tu nặng nề thốt ra câu nói đó, hắn muốn ôm chặt người này hơn, tốt nhất là không chừa ra một khe hở nào, nhưng phản ứng của Đỗ Trạch làm cơ thể hắn trở nên trống rỗng, dù ngọn lửa dục vọng tăng vọt thế nào, chỗ sâu nhất bên trong vẫn trống rỗng, chỉ cảm thấy hư không vô tận cùng với sự sợ hãi đang lan tỏa. Mồ hôi làm ướt mái tóc trắng của Tu. Tu thở dốc, hắn nơm nớp lo sợ ôm cứng Đỗ Trạch, cổ dán sát vào nhau, tay chân quấn riết, kiềm chế đến mức sắp phát điên.
.
Đỗ Trạch không biết Tu đang nói gì, cậu hốt hoảng vì bị Tu ghì chặt lại như muốn ép cậu vào máu thịt hắn. Bởi vì gắn kết quá chặt, đường cong cơ bắp và sự phập phồng mạnh mẽ nơi ***g ngực Tu đều truyền tới qua làn da kề khít, khiến Đỗ Trạch không thể phân rõ là Tu hay cậu đang thở dốc. Cảm giác khi liều mạng hít thở lại không thu được mảy may dưỡng khí nào rất vô lực, sự khó chịu và ẩn nhẫn của Tu đều chuyển hết sang người Đỗ Trạch. Thấy Tu thống khổ như vậy, Đỗ Trạch luống cuống, tình huống hiện giờ cho thấy manh chủ đã khôi phục được ý thức, có lẽ cậu nên thử nói chuyện với Tu?
.
Nhưng không đợi Đỗ Trạch lên tiếng, Tu đột ngột thả Đỗ Trạch ra. Tu hóa về hình rồng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm về phía cửa động, hít sâu một hơi rồi phun ra ngọn lửa trắng. Ngọn lửa trắng cực nóng mang khí thế nghiền nát phá vỡ tất cả mảnh đá tạo thành một con đường thẳng xuyên qua vách núi. Ánh sáng đã có thể tiến vào xua tan sự đen tối trong hang đá, Đỗ Trạch vì ngây ngốc trong tối quá lâu nên buộc phải nheo mắt lại. Trong tầm nhìn hạn hẹp, một bóng đen to lớn phe phẩy cánh đáp xuống cửa động.
.
Là Hắc Long More.
.
Thấy Hắc Long xuất hiện, chuyện đầu tiên Ngân Long làm là che chở cho Đỗ Trạch, dùng cánh bao bọc lại không cho sinh linh nào khác nhìn được dù chỉ một chút. Hắc Long bị hành động bảo vệ của Ngân Long làm cho sửng sốt, nó cầm theo một thứ quả màu xanh, phát hiện Ngân Long và Đỗ Trạch không xảy ra việc gì, Hắc Long thở phào.
.
Sau khi rời khỏi Long mộ, Hắc Long biết chuyện từ những cự long khác. Nghe tới đoạn Ngân Long đã dùng Long Tâm Quả nhưng lại cầu hoan với kỵ sĩ rồng của hắn, phản ứng đầu tiên của Hắc Long là nghi ngờ về trí nhớ của mình. Lẽ nào tên Nhân tộc tóc đen đó không phải giống đực mà là giống cái? Được cho hay Ngân Long đã mang theo kỵ sĩ rồng rời đi, Hắc Long luống cuống cả lên, nó đùng đùng đi tìm thuốc giải Long Tâm Quả rồi bay quanh tìm kiếm Ngân Long. Nhân tộc đó rất yếu ớt, chắc chắn sẽ bị Ngân Long giết chết. Hắc Long không quan tâm đến sống chết của Đỗ Trạch, nó chỉ quan tâm tới hậu duệ duy nhất của Hilda mà thôi. Giây phút nghe được Ngân Long bỏ hết tất cả rồng cái để chọn kỵ sĩ rồng, Hắc Long biết, Ngân Long đã bước vào con đường của Hilda – chết vì kỵ sĩ rồng của mình.
.
Ngân Long dùng đuôi lấy quần áo và tai nghe về cho Đỗ Trạch. Hắc Long định lên tiếng nói chuyện thì thấy miệng Ngân Long đang tập hợp ngọn lửa tiếp theo. Tu chuyển hết tất cả lửa dục thành lửa giận. Hắn không thể ra tay với Đỗ Trạch, đã vậy chỉ còn cách đổi phương thức phát tiết thôi. Hắc Long né tránh tia lửa, nhìn kỹ nó mới phát hiện Ngân Long vốn chưa khôi phục lý trí, trong đôi mắt đỏ rực là toàn bộ dục vọng không cách nào biểu đạt và sự điên cuồng.
.
Không chút chần chờ, Hắc Long cầm quả nhảy vào động, nỗ lực tiếp cận Ngân Long. Ngân Long không phun lửa nữa mà sử dụng ma pháp Long ngữ. Những lưỡi cắt từ bốn phương tám hướng lao về phía Hắc Long, cho dù có lớp vảy bảo vệ, những lưỡi cắt chém vào cùng một chỗ nhiều lần cũng sẽ tạo nên thương tổn. Hắc Long tách khỏi những lưỡi cắt một khoảng, nhắm ngay lúc Ngân Long dùng ma pháp Long ngữ.
.
“Thuật hắc ám.”
.
Tầm nhìn Tu tối sầm lại, Hắc Long nhân cơ hội đánh tới Ngân Long, nhưng trong lúc tiếp xúc, Ngân Long đột nhiên biến mất. Hắc Long ngẩng đầu, trên hang động, Ngân Long giương rộng cánh đứng giữa không trung, móng vuốt hắn giữ chặt thanh niên tóc đen. Muốn tóm được một Ngân Long sở hữu ma pháp không gian là việc cực kỳ khó khăn, không ai biết giây tiếp theo chúng sẽ xuất hiện ở đâu, chỉ có cách phong tỏa không gian của Ngân Long hoặc là khiến Ngân Long mỏi mệt mới có thể chân chính chạm vào Ngân Long.
.
Không gian bên người Hắc Long đột nhiên bành trướng và nổ mạnh, Ngân Long bắt đầu sử dụng ma pháp không gian cao cấp. Hắc Long cố không để phần đuôi bị tổn thương, nó nhìn chằm chằm Ngân Long, không chọn phép mỏi mệt, mà dùng phép nóng nảy.
.
Đồng tử Ngân Long co rút nhanh, Long Tâm Quả và ma pháp hắc ám đã khiến hắn đánh mất tất cả lý trí.
.
“Gào…”
.
Đỗ Trạch được Tu che chở trong móng vuốt, quần áo cậu mới chỉ mặc được một nửa, tai nghe thì chưa kịp đeo lên, lúc này chợt nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên bên ngoài. Không có tai nghe mà cậu nghe được rõ ràng như thế, có thể tưởng tượng tiếng nổ đó mạnh đến mức nào.
.
Khi mọi thứ lắng lại, cả hang đá đã bị san bằng, chỉ còn lưu lại một chút dấu vết vặn vẹo của không gian. Ngân Long phe phẩy đôi cánh đáp xuống từ không trung, Tu hiện giờ có vẻ đã mệt, nhưng hơi thở vẫn nóng rực như cũ. Hắn buông Đỗ Trạch, nhìn tên ngốc tay hoảng chân loạn ăn mặc quần áo tử tế, vảy bạc hơi rung động.
.
Đỗ Trạch đeo tai nghe xong, ngẩng đầu thì thấy Hắc Long người đầy máu tông ngã Ngân Long từ đằng sau. Lúc này đây, Ngân Long không thể dùng phép dịch chuyển, hai con rồng đánh ầm xuống đất tạo ra một cơn chấn động. Dư chấn lan đến nơi Đỗ Trạch khiến cậu bị hắt lăn trên mặt đất đầy sỏi đá. Lúc cậu chật vật gượng dậy, vừa khéo thấy Hắc Long hung hăng nhét thứ quả màu xanh vào miệng Ngân Long. Cơ thể Ngân Long tức khắc co rụt lại như ăn trúng một vật rất ghê tởm, hắn giãy dụa liên hồi làm Hắc Long khó lòng áp chế. Sau khi vứt Hắc Long qua một bên, Ngân Long khó chịu quỳ rạp dưới đất bắt đầu nôn khan, mãi đến khi phun ra thứ quả màu đỏ mới thôi. Đó là Long Tâm Quả đã nhỏ đi một chút.
.
Đỗ Trạch vội vàng chạy đến cạnh Tu. Sau khi phun Long Tâm Quả ra, Ngân Long dường như rất mệt mỏi, tiếng thở dần dần ổn định lại. Hắn thấy Đỗ Trạch thì vội kéo Đỗ Trạch đến bên cánh mình rồi gối đầu lên đuôi, trong lúc nghỉ ngơi cũng không quên che chở Đỗ Trạch.
.
Hắc Long thấy Ngân Long bao bọc thanh niên tóc đen không dư một chút phần trống nào, lại một lần nữa nghi ngờ phán đoán của mình: đó thật sự là thái độ nên có với kỵ sĩ rồng sao? Dù yêu nhau, Hilda cũng không khoa trương đến vậy, Ngân Long này quả thực đã xem Nhân tộc đó như vảy ngược của mình, liều chết che chở không để người khác chạm vào.
.
“Chúng ta rời khỏi đây đi.” Thấy Ngân Long nhìn mình, Hắc Long nói: “Tiếng động vừa rồi quá lớn.”
.
Tiếng nổ mạnh ban nãy chỉ cần không phải người chết đều sẽ bị bừng tỉnh, ở phương xa đã thoáng lan tới mùi của những cự long khác. Tu nhấc Đỗ Trạch lên lưng, mở đôi cánh lớn xem như đồng ý với đề nghị của Hắc Long. Hai con rồng nhanh chóng rời khỏi đó. Đỗ Trạch chẳng hiểu vì sao lại luôn cảm thấy mình đã quên mất thứ gì đó.
.
Tại một góc của Long đảo, một cục lông gian khổ bay lên một ngọn cây cao ngất, nó ưỡn người tới trước nhìn về hai vách núi cao chót vót, không cẩn thận ưỡn quá nên lăn thẳng từ trên xuống. “Chíp chíp!”
.
Né tránh những cự long xong, Tu đáp xuống một đáy cốc của khe núi, hắn quay đầu nhìn về phía Hắc Long vẫn luôn bám sát. Thấy Ngân Long nhìn, Hắc Long chủ động duy trì khoảng cách.
.
“Ta là More.” Hắc Long nói: “Hậu duệ của Hilda, ta chỉ muốn giúp đỡ ngươi.”
.
“Không cần.” Ngân Long quả quyết khước từ. Đỗ Trạch biết Tu có địch ý với Long tộc, nghĩ tới vết xe đổ của Tinh Linh tộc, Đỗ Trạch quyết định lặng lẽ thắp một ngọn nến với Long tộc sắp bị tai vạ đến nơi.
.
Hắc Long dường như không biết giao tiếp với người khác, bị Tu khước từ nên hơi nôn nóng, rõ ràng xuất phát từ lòng tốt, thế mà vì khẩu khí của nó nên nghe có vẻ dữ tợn.
.
“Các ngươi không muốn rời khỏi Long đảo sao? Ta có thể dẫn các ngươi đi.” Hắc Long nhìn Đỗ Trạch trên lưng Ngân Long. “Không tin ta thì bảo kỵ sĩ rồng của ngươi tạm thời ký kết khế ước với ta.”
.
Khế ước kỵ sĩ rồng tương đương với một loại khế ước đồng minh, yêu cầu hai bên phải trung thành với nhau. Thứ khế ước này dưới sự chấp nhận của hai bên, có thể giải trừ và ký kết được một lần nữa. Hắc Long tính dùng cách này để duy trì sự tin tưởng của hai bên, nhưng Ngân Long lại chộp Đỗ Trạch vào móng, nhe răng uy hiếp Hắc Long.
.
“Y là của ta.”
.
Thấy Ngân Long tóm lấy kỵ sĩ rồng rồi bày vẻ “Ai cũng đừng hòng đoạt đồ của ta”, Hắc Long hoàn toàn xác định, tên Nhân tộc tóc đen đó đã bị Ngân Long cho là bảo vật yêu thích nhất của mình, ngay cả nhìn cũng không muốn để người khác nhìn thấy. Để giảm tính uy hiếp của mình, Hắc Long ngẫm nghĩ rồi quyết định biến thành hình người — đối với Long tộc mà nói, hình người nhỏ bé không có lớp vảy cứng rắn bảo hộ, vô cùng yếu ớt, có rất ít Long tộc thích duy trì hình người, làm thế sẽ khiến chúng mất đi cảm giác an toàn.
.
Bóng đen bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện trước mắt Đỗ Trạch và Tu là một người đàn ông có mái tóc đen dài. Khuôn mặt hắn trông rất hung hãn, vết sẹo chạy qua mắt trái khiến gương mặt hắn càng giống một tên đạo chích. Hắc Long biến thành một người đàn ông mặt giáp đen như mực, bộ giáp đen nhánh bóng loáng sáng rỡ như lớp vảy rồng của hắn. Tầm mắt Đỗ Trạch dừng lại nơi cánh tay phải của More, đó là vuốt rồng thu nhỏ. Tên ngốc lại nghĩ đến cái tai có hình vây cá của Tu, chẳng lẽ tất cả hình người của Long tộc đều sẽ bảo lưu một phần của cự long chăng?
.
Tầm nhìn bỗng dưng tối sầm, Đỗ Trạch bị móng vuốt Tu che mắt lại nên không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được giọng nói bất mãn của Tu: “Đừng nhìn.”
.
Đỗ Trạch ôm đầu gối ngồi xổm trong vuốt rồng, biểu tình mờ mịt, cậu bỗng có một cảm giác sau này sẽ không bao giờ được nhìn người khác nữa — dù là cậu nhìn người khác, hay người khác nhìn cậu.
.
Đối với hành động độc chiếm bất cứ mọi nơi của Ngân Long, More đã bình tĩnh phần nào, hắn lặp lại lời với Ngân Long: “Ta không có ác ý.”
.
Ngân Long từ chối cho ý kiến, thấy móng vuốt mình bị chọt chọt, hắn thoáng nơi lỏng tay để Đỗ Trạch lộ ra.
.
“Ngươi có thể, ký kết khế ước với hắn.” Đỗ Trạch nói. Khi nghe Hắc Long muốn ký kết khế ước, độc giả ngốc nghếch tức khắc hiểu được tác giả đang trao thú cưỡi cho manh chủ. Chức nghiệp kỵ sĩ rồng này nghe có oai không (gào thét-ing). Trong một quyển tiểu thuyết YY, dù nhân vật chính không cần thú cưng thần thú nào, nhưng nhất thiết phải có một thú cưỡi rồng, một cự long vừa lên sàn đã khiến kẻ địch té đái. Cũng có một vài quyển tiểu thuyết trực tiếp đặt Long tộc là hậu cung của nhân vật chính. Cái gọi là ban ngày người cưỡi rồng, buổi tối rồng cưỡi người, ẩn ý bên trong không cần thiết phải nói với người ngoài.
.
Tu suy tư một hồi, sau đó nhìn More: “Vì sao?”
.
More biết Tu đang hỏi hắn vì sao phải làm thế, nhớ lại cảnh tượng trong long mộ, gương mặt More hiện lên một nỗi thống khổ.
.
“Hilda đã chết.” More ấn vết sẹo hình đao bên mắt trái. “Ta muốn bảo vệ hậu duệ của nàng.”
.
“Đây không phải vì chuộc tội, cho dù quay lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm thế, ngươi có thể báo thù ta.” More nói với Tu: “Chỉ cần ta chưa chết, ta sẽ luôn đi theo ngươi, cho đến khi nào cuộc đời của ta kết thúc.”
.
Đối với dáng vẻ giống lưu manh của More ngỏ ý muốn vĩnh viễn dây dưa với manh chủ, Đỗ Trạch chỉ nhìn Tu, sợ manh chủ giận dữ thẳng tay chém giết thú cưỡi trong tương lai này. May mà câu nói của More không chạm vào điểm nổi giận của Tu. Tu nhìn More chòng chọc, bỗng cất lời: “Ngươi có thể mang bọn ta rời khỏi Long đảo?”
.
More sửng sốt, hắn gật đầu, sau đó thấy Ngân Long buông thanh niên tóc đen xuống và nói với hắn: “Ta ký kết khế ước với ngươi.”
.
More hoang mang, Long tộc và Long tộc không thể ký kết khế ước kỵ sĩ rồng. Nhưng tiếp đó, hoang mang lập tức tan biến, thay vào đó là một sự khiếp sợ. Trước mắt More, Ngân Long biến thành người — không phải hóa thành hình người, mà là biến thành một Nhân tộc chân chính. Nhân tộc trẻ tuổi có mái tóc vàng chói mắt và một đôi mắt màu xanh da trời đó chính là kẻ mà hắn đã nhìn thấy khi tỉnh lại. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao một Nhân tộc lại cầm được long thương của Hilda.
.
Tu lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra mặc vào, bắt đầu ký kết khế ước kỵ sĩ rồng với More. Đỗ Trạch đứng một bên nhìn. Lần trước túc địch gọi Kim Long lên sân khấu đã khiến cả hội trường sửng sốt, bây giờ manh chủ lại thu hoạch được một Hắc Long — trong Long tộc, Kim Long dùng thần lực và Hắc Long dùng hắc ám lực thường xuyên nảy sinh xung đột. Tên ngốc cảm khái, Eric không hổ là túc địch một đời của Tu, môn đăng hộ đối, sát cánh bên nhau… hình như có gì đó không đúng.
.
Ma pháp trận hình thành khế ước dần dần tiêu tán, More cảm thụ được khế ước trong cơ thể, đó là một sự tồn tại, thứ xiềng xích không thể nào chặt đứt của Hilda và tên Tinh Linh đó. Hắn nhìn những đốm sáng đang biến mất, tay xoa vết sẹo.
.
Không phải vì chuộc tội, mà là trừ cái này ra, hắn không biết mình phải làm gì nữa.
.
Đỗ Trạch thấy Tu ký khế ước xong thì bước đến cạnh mình, vươn tay định xoa gáy cậu. Đỗ Trạch bất giác run rẩy, tay Tu khựng lại, cuối cùng chậm rãi thu hồi.
.
“Xin lỗi.” Tu khẽ nói: “Sau này sẽ không xảy ra nữa.”
.
Đỗ Trạch hoàn toàn không hình dung được biểu cảm của người này, rõ ràng là đang mỉm cười, thế mà lại khiến người ta thấy đau khổ.
.
“Từ giờ trở đi, những thứ gây thương tổn cho em, ta sẽ khiến chúng biến mất.”
.
Thanh niên tóc vàng mắt xanh mỉm cười, như đang bâng quơ nói thời tiết hôm nay rất nhẹ nhàng.
.
“— bao gồm cả ta.”
.