.
Nghe tiếng cảm thán của Dan, Tu dời ánh mắt khỏi hai mặt trăng đang hợp lại thành một, hỏi: “Đại lục và thần giới trùng khớp… thì sẽ thế nào?”
.
“Bây giờ, thần giới là đại lục, đại lục là thần giới.” Dan nói: “Tất cả các thần đều có thể xuất hiện ở đại lục hỗn độn, bất luận là hạ thần, trung thần, hay thượng thần.”
.
Đỗ Trạch lập tức nghĩ ngay đến BOSS cuối thần Quang Minh, lúc ở Thiên Thành, tên đó có nói rằng hắn là thượng thần — không có sự kiềm chế nào cả ư! Manh chủ tính tới thời điểm hiện tại mới thức tỉnh sáu chủng tộc còn chưa tới cấp 80, tác giả, tại sao anh lại đổi mới tư liệu cấp 100 chứ?! Còn phóng thích BOSS cuối ra khỏi phó bản nữa, mẹ kiếp!
.
Như sợ thần Quang Minh sẽ xuất hiện trước mặt họ ngay bây giờ, Đỗ Trạch vội vàng hỏi: “Thần có thể, lập tức tìm được một người ở đại lục hỗn độn ư?”
.
“Thần minh có thể tìm được một người thông qua tượng thần và tin tức mà tín đồ thu hoạch, cho nên tượng thần và tín đồ càng nhiều, thần minh sẽ biết được nhiều việc hơn.” Dan liếc nhìn tượng thần chưa hoàn chỉnh của mình. “Nếu người muốn tìm vừa không xuất hiện xung quanh tượng thần, cũng không có tín đồ cầu nguyện với thần minh, vậy thì thần minh cũng khó lòng xác định được vị trí của kẻ đó.”
.
Nghe vậy, Đỗ Trạch thở phào, may là tác giả cũng có giới hạn, an nguy của manh chủ tạm thời được bảo đảm. Tên ngốc ngẩng đầu thì thấy Dan đang tràn đầy hứng thú theo dõi cậu. Sau khi mắt hai người chạm nhau, thương nhân áo xanh cười khì: “Xem ra các ngươi đã đắc tội một vị thần nào đó? Để ta đoán thử xem… nếu sau khi trùng khớp mới bắt đầu căng thẳng, đó nhất định phải là thượng thần…” Dan kẹp quyển sách dưới nách mình, vuốt cằm đảo mắt, khi ánh mắt đáp lên người Tu, tên ma thần đó lại cười rất đáng đánh: “Ai da, các ngươi chắc chắn đang bị thần Quang Minh theo dõi.”
.
Thấy Tu từ chối cho ý kiến, Dan cười tủm tỉm nói tiếp: “Thật không hổ là hậu duệ của Baal đại nhân. Trong giai đoạn kỷ nguyên thứ nhất thì phải, thần Quang Minh đã xem Baal đại nhân như đối thủ một mất một còn. Khi đó người bị Baal đại nhân bắt nạt đến mức thảm hại, đánh thì đánh không lại mà lần nào cũng chạy tới khiêu khích, cuối cùng luôn bị Baal đại nhân đánh rụng đầy lông.”
.
Nghe chuyện xưa của ma thần Baal và thần Quang Minh xong, Đỗ Trạch và các bạn nhỏ thân mến của cậu đều sợ ngây người. Thần Quang Minh bán manh ngạo kiều như thế… cậu không biết đó!
.
“Ma thần Baal…” Tu khẽ hỏi: “Hắn ở đâu?”
.
Dan nhìn Tu chòng chọc, sau đó lắc đầu: “Không biết.” Vị ma thần đã sống hơn vạn năm vỗ sách lên mặt, che đi biểu cảm trên đó. “Cuộc chiến của Ma tộc và Thiên tộc kéo dài đến hai kỷ nguyên. Trong kỷ nguyên thứ hai, Ma tộc bị đuổi sang đại lục phản diện, các ngươi cho rằng đó chỉ đơn giản là vì Tinh Linh tộc kết đồng mình với Thiên tộc sao? Đầu kỷ nguyên thứ hai, thần Quang Minh không biết chiếm được quyền trượng từ đâu mà có thể trực tiếp phá hủy thần cách của thần minh, 72 ma thần khi đó đã ngã xuống không ít, số còn sót lại trốn ở thần giới, Baal đại nhân thì không biết kết cuộc ra sao.”
.
Đỗ Trạch luôn nhìn Tu, khi biết tin tức về Baal đã mất, nét mặt Tu hoàn toàn không thất vọng, giống như từ trước tới giờ chưa từng ôm một hy vọng nào.
.
“Vậy, còn vấn đề gì nữa?” Dan thả sách xuống, nhìn về phía Đỗ Trạch. “Tiếp theo là vấn đề của ta.”
.
Chẳng hiểu sao tên ngốc lại hơi căng thẳng, cậu thấy thương nhân áo xanh trước mắt mang vẻ rất khó hiểu mở miệng: “Xin hỏi các hạ làm sao biết được thân phận của ta?”
.
—— Vì tờ giấy của anh đã phản bội anh.
.
“Tôi thấy, tên anh.”
.
Dan rất đỗi ngạc nhiên: “Ngươi có thể hiểu? Không đâu, đó là chữ viết của riêng ta.”
.
Tiểu sinh có tính năng tự phiên dịch, tinh thông tất cả ngôn ngữ cũng như chữ viết trên toàn thế giới.
.
Thấy tên Dan chết tiệt lộ vẻ mặt khó tin, tên ngốc bất chợt có một cảm giác được mở mày mở mặt, cậu nói một cách bí hiểm: “Bởi vì…” tôi là độc giả.
.
Vì đắc ý vênh váo nên khi bị thế lực thần bí cấm nói, Đỗ Trạch hầu như quên mất chuyện cậu không thể kể ra sự thật với bất kỳ ai trên thế giới này. Tên ngốc còn đang suy nghĩ xem mình phải nói cái gì thì Dan chợt hốt hoảng lui về sau, như thể cậu sắp biến thành một đầu đạn hạt nhân khủng bố chuẩn bị phát nổ không bằng.
.
“Ngươi không cần nói cho ta biết.” Dan đứng ở đằng xa mang nét mặt đau khổ bảo: “Ta không muốn biết.”
.
Ồ?
.
Không đợi Đỗ Trạch phản ứng, thương nhân áo xanh đã phẩy phẩy quyển sách trên tay về phía này, thân thể dần dần tan biến.
.
“Giao dịch chấm dứt viên mãn, ta cáo từ trước, mong chờ lần giao dịch kế tiếp với các ngươi ~ ”
.
Đỗ Trạch trừng mắt nhìn tên Dan chết dẫm cứ thế mà lăn đi, nhẹ nhàng mà không mang theo một áng mây nào. Độc giả ngốc nghếch đưa đôi mắt trông mong về phía manh chủ có chỉ số IQ cao ngất: “Vì sao Dan lại bỏ đi?”
.
Tu lắc đầu tỏ vẻ không biết, hắn nhặt tấm thảm từ dưới đất lên, mở ra bọc lấy Đỗ Trạch rồi ôm vào ngực.
.
“Trời sắp sáng rồi, em ngủ một lát đi.”
.
Nghe Tu nói, Đỗ Trạch mới phát hiện phía chân trời đã hơi chuyển trắng. Một khi đã chú ý đến thời gian, mỏi mệt ập tới mãnh liệt. Đỗ Trạch vốn muốn hỏi Tu một chút về suy nghĩ của hắn với thần, nhưng chưa nói được câu nào cậu đã vội lăn ra ngủ.
.
Ngày hôm sau khi sắp xuất phát, Đỗ Trạch mới khó khăn bò dậy khỏi vòng tay của Tu. Đối diện là Nina và Ariel với thần thái sáng láng và khuôn mặt tươi cười, không biết Dan đã làm gì mà hai thiếu nữ ngủ một giấc ngon lành, không hề bị đánh thức bởi tiếng ồn từ họ. Trải qua một ngày nghỉ ngơi, thể lực Nina khôi phục được phần nào, nàng ta thấy Tu đang giúp Đỗ Trạch mặt không biến sắc (thật ra là đang ngẩn người) chải tóc, cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Dù quan hệ bạn bè có tốt đến đâu, hành động đó có phải đã quá thân mật rồi không?
.
Thấy Tu sắp sửa nhìn qua, Nina theo phản xạ dời mắt đi, tai nàng rủ xuống, chiếc đuôi đỏ rực đong đưa một cách bất an.
.
Có lẽ là do nàng đa tâm mà thôi, thiếu nữ tự an ủi mình.
.
Khi xuất phát, vì nhân số đông đảo, Tu triệu hồi bạch kỳ mã để Ariel và Nina cùng cưỡi. Hắc Long cõng Tu và Đỗ Trạch, John thì đứng trên móng vuốt của nó, năm người tiếp tục đi về phía Tây. Tới giữa trưa, họ đến được bộ lạc của Nina.
.
Đây là một bộ lạc có quy mô không lớn lắm, dù là vẻ ngoài hay phòng ngự đều khá đơn sơ. Lúc thấy Hắc Long đáp xuống, Thú tộc đáng thương đứng trên tháp canh gác gõ chiêng cảnh báo, lại còn ôm cứng ống tên mà run lẩy bẩy. Khi chiến sĩ Thú tộc dũng mãnh bước ra từ bộ lạc, Nina đang ngồi trên bạch kỳ mã cất cao giọng: “Sal, là ta!”
.
Thấy Nina, tráng hán Thú tộc đứng đầu kinh ngạc hô lên: “Thầy tế, ngài đã trở về.”
.
Đỗ Trạch hơi ngạc nhiên, hóa ra thân phận của hồ ly tinh cũng không tầm thường. Với Thú tộc, thủ lĩnh của bộ lạc là tù trưởng, người quan trọng không kém là nhà tiên tri, thầy tế là người được nhà tiên tri chọn ra, cũng chính là người kế nhiệm nhà tiên tri.
.
“Ta đã trở về.” Khuôn mặt Nina bỗng chốc trở nên đau thương: “Nhưng bọn Glynn đã…”
.
“Họ đều là những chiến sĩ thực thụ, là niềm kiêu hãnh của Thú tộc.” Có Sal cầm đầu, tất cả Thú tộc đều đặt nắm tay lên ngực trái mình, cùng nhau hét lên: “Thần thú vĩ đại, xin ngài hãy để họ trở về vòng tay ấm áp của ngài, bất kể sống chết, họ đều là những chiến sĩ trung thành nhất của ngài!”
.
Gió thổi vù vù mang theo một nỗi thê lương và trang trọng. Sal buông tay, hắn nhìn đoàn người Đỗ Trạch, giọng nói chất chứa sự phòng bị: “Thầy tế, những người này là?”
.
“Là họ đã cứu giúp ta.” Nina liếc qua Đỗ Trạch, tai cáo phe phẩy. “Ta muốn mời ân nhân vào bộ lạc nghỉ ngơi.”
.
Tầm mắt Sal đảo qua đảo lại trên người Đỗ Trạch, đặc biệt ngó nghiêng hai người ngồi trên lưng Hắc Long, cuối cùng hắn buông vũ khí, biểu đạt sự chào đón với đoàn người Đỗ Trạch. “Cảm ơn các ngươi đã cứu thầy tế, tuy Nhân tộc là kẻ địch của bọn ta, nhưng không bao gồm những người bạn tốt bụng như các ngươi.”
.
Mọi người xuống khỏi thú cưỡi, Sal dẫn họ tiến vào bộ lạc. Bên trong bộ lạc, Đỗ Trạch thấy được muôn vẻ Thú tộc, phần lớn là người cáo, cũng có một vài người chồn và người chó, những người đó đều thuộc phân nhánh yếu ớt của Thú tộc. Thú tộc ở đây đều ngừng việc đang làm, hoặc hồi hộp hoặc tò mò nhìn về phía này. Đỗ Trạch thấy trong tay họ là những băng vải đủ sắc màu, các Thú tộc đó cột chúng lên đỉnh nóc nhà, như tượng trưng cho một ý nghĩa nào đó.
.
Nina cũng chú ý tới việc này, nàng ta hỏi Sal bên cạnh: “Cờ khấn thần? Đêm nay sẽ cử hành tế điển sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
.
Nghe câu hỏi của Nina, sắc mặc Sal trở nên hưng phấn cực kỳ. “Ngày mai thần thú sẽ giáng lâm bộ lạc ta, trao chúc phúc. Để nghênh đón thần minh, bọn ta quyết định cử hành tế điển vào đêm nay.” Hắn áy náy nhìn về phía Nina: “Vốn tế điển là do nhà tiên tri chủ trì, nhưng cơ thể nhà tiên tri không thể cầm cự qua hết tế điển. Thầy tế, ngài vừa mới trở về vẫn chưa được nghỉ ngơi, nhưng ngài có thể thay nhà tiên tri chủ trì nghi thức được không?”
.
Biết thần thú sắp giáng lâm, Nina vừa mừng vừa sợ. “Dĩ nhiên rồi, ta rất vui lòng.” Nàng ta xoay người về hướng Đỗ Trạch, mong chờ nói: “Các ngươi có đồng ý đến xem ta hiến tế không?”
.
Đỗ Trạch nhìn về phía gia chủ, ánh mắt Tu ngó ngàng những băng vải đung đưa trong gió, như đang xuyên qua chúng nhìn kẻ cao cao tại thượng nào đó.
.
—— Muốn thành thần, phải có được thần cách.
.
Tu mỉm cười: “Vinh hạnh.”
.
Nina đi chuẩn bị tế điển, đoàn người Đỗ Trạch thì được mời đến nhà đá nghỉ ngơi. Đỗ Trạch tắm rửa xong thì nhào lên giường ngủ bù. Lúc cậu tỉnh dậy, thái dương sắp sửa xuống núi, ánh tà dương rọi xuống nhà đá tạo nên sắc màu vỏ quýt. Đỗ Trạch nhìn lướt qua máy trợ thính, lượng pin trong tai nghe không còn nhiều, cậu hơi tiếc nuối. E rằng tế điển đêm nay cậu chỉ có thể nhìn hình mà không nghe tiếng.
.
Bên ngoài rất náo nhiệt, Ariel, John và More đều vắng mặt. Tu thấy Đỗ Trạch tỉnh thì mang nước tới cho Đỗ Trạch. Đỗ Trạch định cảm ơn thì chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên.
.
“Vào đi.”
.
Cửa bị đẩy ra, giây phút đó Đỗ Trạch ngỡ như mình đã nhìn thấy một hồ ly tinh thật sự. Nina đứng nơi cửa, nàng bận một chiếc áo dài màu đỏ trắng có kiểu dáng cổ điển. Sau khi tẩy sạch đất cát trên người, làn da vốn trắng như tuyết dưới ánh tà dương lại càng thêm trắng. Thấy Đỗ Trạch nhìn, tai cáo của Nina giật giật, dường như có đôi chút thẹn thùng. Nàng ta ngó Tu đang ở bên Đỗ Trạch, cuối cùng lấy dũng khí nói với Đỗ Trạch: “Đỗ Trạch, ta có thể nói chuyện với riêng ngươi được không?”
.
Vì Nina quá căng thẳng nên đôi tai cáo co rúm lại, Đỗ Trạch còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói khó hiểu của Tu vang lên: “Có gì mà ta không thể nghe ư?”
.
Gương mặt thanh niên tóc vàng hiện lên sự hoang mang, còn mang theo vẻ mất mát như bị xa lánh, tên ngốc nào đó cũng nghĩ rằng không việc gì phải giấu diếm với manh chủ, vì thế cậu nói với Nina: “Ngay tại đây, nói đi.”
.
“Không… việc đó…” Khi thấy Tu mở miệng, Nina như bị thứ gì đó kinh hách, mặt nàng ta đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp không biết trả lời cái gì. Nghe Đỗ Trạch nói vậy, đôi tai thiếu nữ như bóng cao su bị xì hơi khẽ rủ xuống, ngay cả chiếc đuôi cũng ỉu xìu.
.
“Ta chỉ, chỉ muốn cảm ơn Đỗ Trạch.”
.
Nina cúi thấp đầu: “Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Không chờ Đỗ Trạch đáp lại, thiếu nữ tai cáo trực tiếp xoay người chạy mất tăm.
.
“Dường như nàng đang thẹn thùng.” Tu khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm.
.
Đỗ Trạch nhìn bóng dáng bỏ chạy của Nina, gật gù đồng ý.
.
Màn đêm buông xuống, tế điển bắt đầu. Lửa trại được đốt lên, những đốm lửa nhỏ cuồn cuộn bay lên trong trời đêm như phấn vàng. Tất cả mọi người tập trung tại mảnh đất trống của bộ lạc để cầu khấn, nơi đó có một giàn tế đơn sơ được đắp bằng đá, tuy không có trang sức gì, hầu như chỉ dùng cát đá màu đỏ vẽ lên những ký hiệu đơn giản, nhưng nó lại mang một vẻ đẹp hào phóng.
.
Đỗ Trạch và Tu đứng dưới giàn tế, ở cùng chỗ với Thú tộc. Họ đồng loạt nhìn về phía giàn tế. Trên giàn tế được đắp từ đá, Nina đứng đó với đôi chân trần, tứ chi đeo chuông, hai mắt từ từ nhắm lại, khuôn mặt vốn quyến rũ nay lại toát lên một sự thánh khiết làm người ta không cách nào nhìn thẳng được. Những Thú tộc bên cạnh gõ chiếc trống to, lại có Thú tộc thổi tù và được làm từ sừng Ma tộc. Đỗ Trạch tuy không nghe được gì, nhưng cậu nghĩ âm thanh đó chắc chắn rất dài, dường như vĩnh viễn ngân vang.
.
Ánh trăng sáng ngời rọi xuống soi tỏ những ngóc ngách nhỏ nhất trên giàn tế, thậm chí còn len lỏi qua hàng lông mi cong dài của thiếu nữ. Nina nâng tay lên, tai áo rộng thùng thình trượt xuống để lộ đôi tay trắng nõn nà. Nàng bày ra tư thế dâng hiến với bầu trời, khi hai tay vươn đến nơi cao nhất, thiếu nữ từ từ mở mắt, một đôi mắt gợn sóng hiện lên. Đó là đôi mắt có thể hút hồn người.
.
Tùng —
.
Thú tộc gõ mạnh lên mặt trống, âm thanh dội thẳng vào màng nhĩ. Nina bắt đầu điệu múa, mỗi động tác của nàng mang theo một thứ hàm súc kỳ diệu, như thể chỉ cần xem nàng múa, ta có thể đọc được một câu chuyện xưa bị quên lãng. Trong câu chuyện đó có người phàm, có thần minh, người phàm khẩn cầu thần mình cứu rỗi, xin thần minh để họ được làm tín đồ.
.
Bên tai Đỗ Trạch loáng thoáng vang lên tiếng ca, dường như các Thú tộc đã bắt đầu cất cao giọng hát, mỗi lúc một nhiều Thú tộc gia nhập, càng về sau, hầu như tất cả Thú tộc đều hát vang lời ca. Dù không có tai nghe phụ trợ, Đỗ Trạch vẫn nghe rõ được giai điệu của nó. Tu hít một hơi thật sâu, bài ca của Thú tộc và huyết mạch nào đó trong cơ thể hắn sinh ra cộng hưởng. Đó là một nguồn sức mạnh tràn ngập dã tính, không một chút kiêng kỵ, càng lúc càng sôi trào dưới sự dẫn dắt của lời ca, như bất kỳ lúc nào cũng có thể phá tan lớp xiềng xích cuối cùng và thoát ra ngoài.
.
Ánh trăng lên cao, khi nó vươn đến điểm cao nhất trên bầu trời, điệu múa của Nina ngừng bặt. Đỗ Trạch ấn tai nghe đã được tiếp pin, nhưng chỉ kịp nghe được tiếng vang thanh thúy cuối cùng. Sau đó, Nina từ từ quỳ xuống đất, khom người với lòng thành kính.
.
Thần thú không gì là không làm được, con dân trung thành của ngài đang ở đây, xin ngài hãy để chúng ta phụ thuộc…
.
Thú tộc xung quanh đều đặt tay vào ngực trái, vị trí của trái tim. Không hề thống nhất trước, họ không hẹn mà cùng nhìn về phía thần minh biểu đạt sự sùng kính của mình. Đỗ Trạch cảm giác Tu nắm chặt lấy tay cậu, quay đầu thì phát hiện gương mặt thanh niên tóc vàng âm trầm kỳ lạ dưới ánh lửa rực rỡ.
.
“Muốn trở thành thần minh, nhất định phải có tín ngưỡng như thế.” Khóe miệng Tu vẫn hiển hiện nụ cười, nhưng đâu đó lại chất chứa một chút buồn thương. “Ta có thể trở thành ngụy thần, cũng có thể cướp được thần cách, nhưng tín ngưỡng…” Thanh niên tóc vàng thoáng im lặng, nói giễu: “Ai sẽ tín ngưỡng ta?”
.
Đỗ Trạch không biết nụ cười đó là châm chọc thế giới, hay là châm chọc bản thân mình nhiều hơn. Cậu thật sự muốn lắc mạnh tay áo Tu, hoặc gào thét với hắn, nhưng dù có làm thế, nhân cách bị hủy hoại của Tu vẫn không thể thay đổi được. Đỗ Trạch chỉ biết nắm chặt lại tay người thanh niên tóc vàng không còn tin tưởng vào bất cứ ai bao gồm cả bản thân hắn, nghiêm túc đáp lại: “Có. John, Ariel, More… sẽ có rất nhiều người tín ngưỡng anh.”
.
“Cho dù tất cả mọi người không tín ngưỡng anh, ít nhất, còn có tôi ở đây.” Đỗ Trạch thốt ra từng tiếng, cậu cố gắng trêu đùa một chút, muốn không khí sinh động hơn.
.
“Thần linh đại nhân, ngài nên đối xử với tín đồ duy nhất của mình cho thật tốt đấy.”
.
Dưới ánh lửa, cặp mắt xanh của Tu lấp lánh những tia sáng ấm áp.
.
Ngay sau đó, Đỗ Trạch bị Tu hôn. Người nọ khẽ nhay cắn môi cậu, sau đó ôm cậu vào lòng.
.
“Ta sẽ.” Tu than nhẹ: “Có ngươi là đủ rồi.”
.
Tu thủ thỉ bên tai Đỗ Trạch xong, ngẩng đầu vừa khéo đụng phải ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên của Nina. Nina kinh hãi đứng trên giàn tế, chứng kiến tất cả mọi việc bên dưới. Suy nghĩ của nàng xoắn lại với nhau, chỉ có thể đờ đẫn nhìn thanh niên tóc vàng ngẩng đầu nở một nụ cười với nàng.
.
Nụ cười đó sáng lạng thuần túy, nhưng lại còn âm trầm hơn cả bóng tối dày đặc.
.
Y là của ta.
.
Người đó mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu, cảnh cáo những kẻ đang mơ tưởng đến y.
.
Nina cảm thấy khó thở, nàng lui về sau một bước theo phản xạ. Thú tộc tuôn ra tiếng gầm rú phấn khởi, họ nhìn lên trên, nét mặt tràn ngập sự cuồng nhiệt. Nina ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tới trước, trong con ngươi thiếu nữ phản chiếu rõ ràng hình dáng của thần thú.
.
Thần thú giáng lâm.
.
******
.
******
.
Ta chỉ muốn một tín đồ là em.
.
Cũng như.
.
Em chỉ có thể tín ngưỡng một mình ta.
.
——【Hộp bí mật】