.
Vì cuộc phản loạn ở tầng trời thứ hai, Tổng Đốc không muốn dừng lại lâu hơn nên trực tiếp hạ lệnh đến tầng trời thứ ba trước. Dọc đường đi tất cả đều là bóng tối, lúc rời khỏi đó, trừ bóng tối ra, còn thêm cả sự tĩnh mịch. Khi thấy không trung ở tầng trời thứ ba ngập tràn ánh nắng dịu nhẹ, Đỗ Trạch theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, bức bối trong lòng tan đi không ít. Tầng trời thứ ba tuy không sáng mấy, nhưng ít ra cũng không đen tối tuyệt vọng như tầng trời thứ hai.
.
Khi đội xe ngựa đáp xuống vương thành của tầng trời thứ ba thì trời đã sập tối, vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà không ai còn hứng thú để trò chuyện. Sau khi được Quan Chấp Chính nghênh đón tiến cung thì mỗi người đều bắt đầu nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, Đỗ Trạch còn mải mê nghĩ về câu nói của Tu khi cuộc phản loạn chấm dứt, dù cậu không đoán được, nhưng dường như manh chủ đã tìm ra cách qua cửa. Tu không giải thích, Đỗ Trạch cũng không hỏi nhiều, độc giả ngốc nghếch luôn luôn tin tưởng vào chỉ số IQ của nhân vật chính nhà mình. Manh chủ bảo sẽ được ra ngoài nhanh thôi, vậy chắc chắn nội trong năm ngày, họ sẽ thoát khỏi phó bản Thiên tộc.
.
Ngày hôm sau, Tổng Đốc câm nín ngồi trên ghế chủ tọa, ai cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận trào dâng của gã. Quan Chấp Chính của tầng trời thứ ba câm như hến quỳ gối bên dưới, gã không những không thể dâng “lễ vật” cho bề trên, mà ngay cả mức ánh sáng phải giao nộp cũng không đủ.
.
“Hai người các ngươi ——” Đáng ngạc nhiên là, Tổng Đốc không hề trút giận lên Quan Chấp Chính, mà đột ngột đưa ra chỉ thị cho Tu và Eric: “Hôm nay phải bổ sung lượng ánh sáng còn thiếu.” Khi Tu và Eric nhìn qua, gã hừ nhẹ: “Đây vốn là công việc của các người.”
.
“Không!” “Được.”
.
Hai câu trả lời hoàn toàn trái ngược vang vọng trong chủ điện, Eric lia ánh mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu về phía Tu, người đã đồng ý ngay tắp lự. Tu phớt lờ ánh mắt phẫn nộ của Eric, dùng giọng điệu gần như ra lệnh yêu cầu với Tổng Đốc: “Cho phép ta được trưng thu hoàn toàn.”
.
“Dĩ nhiên rồi.” Tổng Đốc đáp ứng rất vội vàng, dường như cũng nhận ra sự nóng vội của mình, gã ho nhẹ rồi bổ sung một câu: “Số nguyên tố ánh sáng mà ngươi trưng thu được phải nộp hết lên trên.”
.
Tu nở nụ cười, đôi mắt đỏ tươi màu máu. “Đương nhiên.”
.
Sau khi được cho phép, Tu kéo Đỗ Trạch định bỏ đi thì bị Eric chặn lại. Vẻ mặt Thánh tử bây giờ rất lạnh lùng, y chắn trước mặt Tu, chất vấn: “Ngươi muốn làm gì?”
.
Tu bật ra một tiếng cười nhạo, thân hình hắn bắt đầu vặn vẹo, từ từ giãn ra cho đến khi hóa thành một con quái vật khổng lồ. Ngân Long nhấc Đỗ Trạch lên lưng mình, giang rộng đôi cánh nhìn xuống Eric. Dưới cái bóng của hắn, trông Thánh tử nhỏ bé đến đáng thương.
.
“Ta muốn làm gì, ngươi còn chưa rõ ư.”
.
“!” Eric vươn tay ngăn luồng gió mạnh đang quật tới, đến khi y buông tay, Ngân Long đã chở thanh niên tóc đen đi tự bao giờ.
.
***
.
Những dân thường của một thôn trang bị đuổi ra ngoài, họ đứng tụ tập lại với nhau, sợ sệt nhìn binh sĩ dùng bột phấn khoanh vòng khu nhà của họ. Ba pháp sư lẩm nhẩm lời chú, ánh sáng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhồi nhét vào trong rương, cùng lúc đó, một đám khói đen như mực tràn vào trong thôn trang, biến khu vực đó thành vùng đất chết mà không một sinh linh nào có thể sinh sống được.
.
Đỗ Trạch yên lặng nhìn tất cả mọi việc. Đây là thôn trang thứ năm họ trưng thu hoàn toàn. Số lượng Tổng Đốc yêu cầu đã đủ từ lâu, nhưng Tu không hề ngừng lại, mà dẫn thủ hạ của Quan Chấp Chính tiếp tục đi tới. Thấy nguyên tố ánh sáng trong tay họ mỗi lúc một nhiều, Đỗ Trạch cảm thấy khó hiểu vô cùng: cho dù có trưng thu nhiều hơn nữa, đống nguyên tố ánh sáng đó đều phải nộp lên trên, không mang đến bất kỳ lợi ích nào cho việc nâng cao tư cách.
.
Rốt cuộc manh chủ muốn làm gì?
.
Pháp sư ngừng niệm chú, binh sĩ nâng rương báu đã đầy ánh sáng, bắt đầu đến nơi kế tiếp. Những dân thường bị bỏ lại ngơ ngác nhìn nhà mình bị hắc ám bao trùm, họ chỉ còn hai bàn tay trắng, cuộc sống và tương lai đều tan biến. Sau một lúc mờ mịt hoang mang, không ít người đi theo sau pháp sư và binh sĩ. Những người này không phải nhóm đầu tiên, họ nhanh chóng tụ họp với những người cũng mất đi nhà cửa trước đó. Đội ngũ dần dần lớn mạnh, cảm xúc đè nén dần dần không còn khống chế được nữa.
.
Khi bị áp bức đến cùng cực, thứ còn sót lại chính là phản kháng.
.
Chỉ chốc lát nữa, Đỗ Trạch sẽ nhìn thấy những kẻ đại diện cho sự sa đọa, ngay khi thôn trang thứ bảy bị hủy diệt, những dân thường bị mất nhà cửa đó không thể nhịn thêm được nửa, đồng loạt giơ cao tay trái. Họ bị khắc lên tay đôi cánh gãy và trở thành kẻ sa đọa, hoặc cầm cuốc hoặc nhặt cành cây, bao vây đoàn pháp sư và binh sĩ mà Tu chỉ huy. Đỗ Trạch đứng cạnh Tu, cậu thoáng nghiêng người, phát hiện thanh niên tóc trắng mắt đỏ đứng kế bên đang mỉm cười, như thể sắp được gặt hái thành quả đã nuôi dưỡng một thời gian dài.
.
Tu bắt đầu ngâm pháp thuật Long ngữ, một trận pháp màu xám khổng lồ hiện lên trên bầu trời xám mờ, phủ trên đầu mọi người. Những kẻ sa đọa thấy tình thế không ổn, lập tức định phá tan phòng tuyến của binh sĩ và pháp sư để tấn công Tu. Trận pháp xoay tròn một cách chậm rãi, ánh sáng lóe lên theo thứ tự từ trong ra ngoài. Kẻ sa đọa đầu tiên lọt vào phòng tuyến chưa kịp vui mừng thì một quầng sáng xám đập vào người gã, cơ thể bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt.
.
Không trung như buông xuống một trận mưa tro, vô số quầng sáng xám rơi rớt từ trong trận pháp khổng lồ, soi sáng bộ mặt phẫn nộ lẫn kinh hoàng của những kẻ sa đọa. Mỗi một đường sáng đều có thể mang đi một kẻ sa đọa. Đứng trước nguồn sức mạnh tuyệt đối này, những kẻ bình dân sa đọa đó vốn không có đường để phản kháng. Họ bại trận còn nhanh hơn những tên vô dụng ở tầng trời thứ hai. Thoắt cái, hàng trăm kẻ sa đọa chỉ còn lại vài người ít ỏi đang tránh né quầng sáng xám. Trong mắt những người đó ngập đầy nước, họ bị áp bức đã lâu, thế nên ai cũng quyết tâm sa đọa dù có phải chết, nhưng cũng không thể lay động được những kẻ bề trên dù chỉ một chút.
.
“Dừng tay! ! !”
.
Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp chiến trường, Tu nâng mắt, nhìn về phía Eric đã đuổi tới nơi. Eric nhảy khỏi con chiến mã sắp tắt thở vì chạy gấp, ***g ngực phập phồng không biết là vì phẫn nộ hay do vận động quá mạnh. Binh sĩ tự động nhường đường cho hai vị Tuần Kiểm Quan đại nhân, để Tu và Eric giáp mặt nhau.
.
Eric hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ trong lòng. “Cho ta một lý do khiến ngươi làm thế.”
.
Trận pháp vẫn thong thả xoay tròn trên không trung, dưới quầng sáng màu xám, biểu cảm của Tu khó lòng nắm bắt được. Hắn không trả lời, hoặc nói hắn coi thường Eric. Khi kẻ sa đọa cuối cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết trong quầng sáng xám, lửa giận trong mắt Eric đã dâng cao tới mức không thể chặn lại, giọng nói của y bỗng cao vút lên, gần như là gào thét: “Vì sao ngươi lại giết họ! ?”
.
“Ngươi đã quên ngươi còn đang leo tháp sao?”
.
So với sự kích động của Eric, tiếng nói Tu chỉ tồn tại sự tàn khốc và lạnh lùng. Long tộc tóc trắng mắt đỏ hờ hững chỉ tay lên không, nụ cười dưới quầng sáng trông vô cùng khó hiểu. “Quy tắc của Thần Tháp… chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ.”
.
Thần Tháp chuẩn bị cho kẻ leo tháp một kịch bản rất đơn giản, mỗi một tầng đều được xây dựng dựa trên đặc tính và thiên phú của mỗi chủng tộc. Ma tộc phải tàn nhẫn, Vong Linh phải tà ác, Nhân tộc phải ích kỷ, Long tộc phải tham lam, Tinh Linh phải lạnh lùng, Thú tộc phải cuồng bạo, Chu Nho phải cuồng nhiệt, cuối cùng là Thiên tộc, thứ họ trả giá là sự khiêm tốn, vậy nên mới phải ngạo mạn.
.
Trong mắt Eric hiện lên vẻ hoang mang, nhưng cơn oán giận cực độ nhanh chóng thay thế cho sự hoang mang kia.
.
“Vì thế mà ngươi làm hại tính mạng của người khác? Vì muốn lên Thần Tháp? !”
.
“Như Tổng Đốc ‘đại nhân’ đã nói đấy.” Tu cười nhạo: “Sống chết của họ, không liên quan gì đến chúng ta?”
.
Cuộc đối chọi gay gắt của hai người khiến Đỗ Trạch hoảng hốt như trông thấy《Hỗn huyết》: nhân vật chính luôn hại nước hại dân, và túc địch luôn cứu rỗi người khác, họ đứng phân biệt ở hai đầu bóng tối và ánh sáng, rõ rành rành là tội ác và chính nghĩa.
.
Eric nhìn xoáy vào Tu, y cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng — đó là giảng đạo lý với một tên cực đoan. Thánh tử quay đầu, con ngươi xanh biết phản chiếu hình bóng của Đỗ Trạch.
.
“Thần sử đại nhân, ngài cũng cho là thế ư…”
.
Ngay khi nhắc đến Đỗ Trạch, Tu như bị chạm vào vảy ngược, nụ cười trên mặt hắn biến mất, cả nét mặt cũng trở nên hung tợn. Eric không hề sợ hãi trước cái nhìn nguy hiểm của Tu, mà chỉ nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, như muốn để thanh niên tóc đen đưa ra sự lựa chọn: “Ngài cảm thấy hắn đúng ư?”
.
Đỗ Trạch bất giác nhìn sang Tu, phát hiện Tu cũng đang nhìn mình. Người nọ không hề giải thích, chỉ nói một câu: “Em tin ta chứ?”
.
Hai người hai lựa chọn, chỉ cần người có tư duy bình thường cũng đều có thể đoán được Eric giữ lập trường là chính nghĩa, huống hồ từ trước đến nay Đỗ Trạch chưa bao giờ đồng ý với cách làm không có nhân tính và tàn nhẫn của Tu trong《Hỗn huyết》. Mắt Đỗ Trạch đảo qua lại giữa Tu và Eric, thật ra cậu vốn không cần suy xét mà có thểđưa ra lựa chọn chính xác nhất.
.
“Tôi tin anh.” Vì để phát âm rõ ràng, Đỗ Trạch luôn nói rất chậm, nhờ đó mà trông có vẻ nghiêm túc và trang trọng hơn, tựa như đang đọc một lời thề trọn đời. Cậu lặp lại câu trả lời với thánh tử vẫn đang ngây ngẩn: “Tôi tin Tu.”
.
—— Eric trước mắt vẫn là “Eric” của《Hỗn huyết》, nhưng người bên cạnh cậu đây lại không còn là“Tu” của《Hỗn huyết》nữa. Chỉ vậy làđủ rồi.
.
Ánh mắt Eric tràn ngập thất vọng và khó hiểu, Tu than nhẹ một tiếng, hắn ôm chầm lấy Đỗ Trạch, dùng hết tất cả sức lực như muốn nhét người mà hắn thích vô bờ bến vào sâu trong máu thịt.
.
“Chúng ta đi thôi.”
.
Đỗ Trạch vội vàng túm chặt cuốn đồng nhân thiếu chút nữa là trượt xuống, bỏ lỡ thời khắc từ chối tốt nhất. Bị Tu ôm chặt vào lòng, tên ngốc nào đó đơ mặt ôm cuốn đồng nhân mà không biết nên nhìn về nơi nào. Tầm mắt tới tới lui lui rồi chuyển qua phía sau Tu, Đỗ Trạch phát hiện Eric không còn đứng đó nữa, mà chỉ yên lặng bám sát họ.
.
Đến một trấn nhỏ khác, dù tất cả người dân đều quỳ xuống đất cầu xin trong đau khổ, họ vẫn bị binh sĩ đuổi ra khỏi trấn, mở trừng hai mắt nhìn nhà cửa của mình bị hắc ám nuốt dần. Đi đến bước này, Đỗ Trạch đã phần nào hiểu được điều mà Tu muốn làm: người đó đang ép những kẻ sa đọa, ép mọi người đối đầu với Thiên tộc —— hắn muốn hủy diệt cả Tổng Đốc trong Thiên tộc. Chỉ cần Tổng Đốc có tư cách cao nhất chết, Tu sẽ được chọn làm Tổng Đốc tân nhiệm.
.
Kết cục có thể dự đoán, diễn biến quả thật rất máu me. Tiếng khóc lóc của người dân quanh quẩn trong bóng tối, Đỗ Trạch không khỏi nhìn sang Eric. Vị thánh tử tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh tiểu trấn. Bàn tay y xiết chặt lại tưởng chừng sắp rỉ máu. Tuy nhiên, khi người dân quỳ xuống cầu xin, khi binh sĩ đuổi họ ra khỏi trấn, khi pháp sư ngâm lời chú, dường như Eric biết mình không thể ngăn cản mọi việc, cho nên vẫn luôn giữ im lặng.
.
Có điều, Eric sẽ bỏ qua một cách đơn giản vậy ư ——
.
Trong khoảng không gian bị trời đất che lấp bỗng tỏa ra một luồng sáng, người dân quỳ dưới đất ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Một sợi lông vũ nhẹ nhàng bay vào trong bóng tối đang bao trùm tiểu trấn. Nó không hề chói mắt, mà mang theo một thứ ánh sáng êm dịu xé tan bóng tối, rồi từ từ biến mất. Tu quay phắt đầu lại, cặp mắt đỏ tươi nhìn người đã làm ra chuyện này. Dưới sự khai thông của lông vũ, một lần nữa ánh sáng lại quay về với tiểu trấn. Tất cả người dân đều hoan hỉ, họ tiếp tục cúi đầu quỳ xuống, nhưng lần này lại mang theo sự cảm kích.
.
“Cảm ơn, cảm ơn ngài!” Người dân sùng kính ngẩng đầu nhìn thánh tử, khuôn mặt ửng đỏ hiện lên vẻ kích động. “Ngài thật sự là hóa thân của Thần Quang Minh!”
.
Đôi môi vẫn luôn mím chặt của Eric rốt cuộc cũng buông lỏng, nở ra một nụ cười trong sáng. “Đây là điều ta phải làm.”
.
Trái tim Đỗ Trạch như thắt lại, đau đến nỗi run lên. Trước mắt cậu là Eric đang tắm mình trong ánh sáng, mái tóc vàng được ánh sáng tô điểm khiến nó cực kỳ tươi đẹp — giống như một người trong quá khứ. Dù biết Eric sẽ gây trở ngại cho kế hoạch của Tu, Đỗ Trạch vẫn không hoàn toàn muốn phủ nhận Eric của hiện tại, nó cũng giống như đang phủ nhận cái người sẽ tổn thương bản thân vì người khác.
.
Nhưng, nếu phủ nhận Eric, cũng chính là phủ nhận quá khứ của Tu, phủ nhận bản thân Tu.
.
“Ngươi cho là làm như vậy, sẽ có thể cứu được họ? Họ sẽ chân thành cảm ơn ngươi?”
.
Tu nhìn thẳng vào Eric trong ánh sáng, nụ cười trên mặt còn lạnh giá hơn so với khi không cười.
.
“Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là người ngây thơ, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức này.”
.
Lời nói của Tu như gió lạnh lùa vào trong người Đỗ Trạch rồi cuốn đi tất cả nhiệt độ cơ thể cậu. Từng câu của người đó, thay vì nói là đang châm chọc Eric, lại giống như đang cười nhạo quá khứ của chính bản thân mình.
.
—— Tu, vì sao ngươi lại tốt với tất cả mọi người như vậy?
.
—— Ta chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.
.
—— Ngươi cho là cứu họ, họ sẽ chân thành cảm ơn ngươi?
.
Tu nói với Eric, nói với quá khứ của mình rằng, ngươi cực kỳ ngu xuẩn.
.
Eric đối mặt với Tu. Y đứng dưới ánh sáng khiến bóng tối quanh Tu càng thêm u ám.
.
“Ngươi thật đáng thương.” Eric nói: “Trong mắt ngươi, tất cả mọi người đều đáng ghê tởm. Ngươi không tin những người khác, chỉ tin vào bản thân, ngươi như thế rất đáng thương.”
.
Cảm xúc sôi trào mãnh liệt trong ***g ngực tưởng chừng như sắp sửa bùng nổ, Đỗ Trạch muốn nói với Eric rằng, người mà y đang chỉ trích đã từng là kẻ đơn thuần tin tưởng vào những điều tốt đẹp là thế. Dù bị người mình cứu phản bội, bị người thân thiết bán đứng, hắn vẫn chọn tin tưởng, cho nên mới bị tổn thương sâu sắc đến chừng nào; loại thương tổn này chỉ không ngừng gia tăng sự mỏi mệt, mãi đến khoảnh khắc gần chết, người đó đã không còn tin tưởng ai được nữa.
.
Đỗ Trạch chưa kịp thốt ra lời nào đã bị tiếng cười to của Tu cắt đứt, một tiếng cười rất vui sướng, giữa chân mày Tu tràn đầy vẻ tùy ý và ngạo mạn.
.
“Eric.” Lần đầu tiên, Tu giáp mặt kêu lên tên của Eric. “Ngươi sẽ biết ngay ai mới là kẻ chân chính đáng thương.”
.
“Còn một điều nữa mà ngươi đã sai.” Tu không biện hộ gì, chỉ cường điệu lên: “Có một người mà dù ta lờ đi bản thân cũng sẽ luôn tin tưởng ta.”
.
Tu thỏa mãn ôm Đỗ Trạch vào lòng. Hắn hôn lên mái tóc đen của Đỗ Trạch, sâu trong đáy mắt là một sự trầm lắng đầy quyến luyến.
.
“Ta chỉ muốn một người như thế thôi, không đòi hỏi gì nữa.”
.
Eric bất giác trừng mắt, ngay khi y quay mắt đi thì mới nhận ra đây là một hành động nhận thua, lẩn tránh. Thủ hạ của Quan Chấp Chính thấy hai vị Tuần Kiểm Quan dường như đã dứt câu, một pháp sư trong số đó tiến tới xin chỉ thị tiếp theo từ Tu.
.
“Đại nhân, chúng ta trở về, hay là tiếp tục đi tới?”
.
Vì pháp thuật thu thập nguyên tố ánh sáng không thể sử dụng liên tục trong khoảng thời gian ngắn tại cùng một khu vực, Tu liếc tiểu trấn đã được Eric cứu rỗi, sau đó hạ lệnh tiến tới chỗ tiếp theo. Eric quả nhiên vẫn bám sát họ, sử dụng lông vũ của mình để trung hoà hắc ám sau mỗi một lần trưng thu ánh sáng. Đỗ Trạch biết rõ cảm xúc của Tu mỗi lúc một tệ hơn. Do cùng một phe, Eric không thể ngăn cản Tu, đồng thời, Tu cũng không thể ngăn cản hành động của Eric. Eric làm thế không chỉ khiến Tu thấy chướng mắt, mà còn gây trở ngại tới kế hoạch của Tu. Vì hành động cứu rỗi đó, dân chúng chẳng những không hận thù Thiên tộc, ngược lại còn nhìn Thiên tộc — đặc biệt là Eric — với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
.
“Vèo —— ”
.
Binh lính đi đằng trước đột nhiên nhốn nháo cả lên, đội ngũ dừng lại. Đỗ Trạch ngửi thấy mùi rỉ sắt của máu. Cậu thấy hai binh sĩ nâng một pháp sư bước tới, có một mũi tên đâm xuyên qua cổ họng pháp sư. Pháp sư đó hiển nhiên đã tắt thở.
.
“Đại nhân, không thể đi tới nữa.” May là vẫn còn hai pháp sư giúp đỡ lẫn nhau, mặt mày trắng bệch nói: “Đằng trước là căn cứ của tội phạm!”
.
Bây giờ, tâm tình Tu đã rất tồi tệ, hắn nhìn thành trấn ở phương xa, nơi đó không chỉ có trạm gác, trên tường thành còn có một tiểu đội tuần tra, vừa nhìn đã biết là người không lương thiện.
.
“Không cần đuổi đi, cứ trưng thu triệt để.”
.
“Nhưng…” Chẳng biết tại sao pháp sư lại khó mở miệng, sau khi “nhưng” một hồi, dường như nghĩ ra được một lý do nào đó nên vội nói: “Nhưng họ sẽ phản kháng…”
.
Trận pháp màu xám khổng lồ triển khai trên không trung, Tu nhìn pháp sư: “Còn vấn đề gì nữa.”
.
Bị cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm, pháp sư gần như tè ra quần chạy đi chấp hành mệnh lệnh, binh sĩ tránh khỏi phạm vi tấn công của cung thủ rồi rải bột phấn ra. Lính gác trong trạm còn đang khiếp sợ vì sự xuất hiện đột ngột của trận pháp khổng lồ thì chợt thấy binh lính phía trước bắt đầu dùng bột phấn bao vây thành trấn. Chúng lập tức kéo vang còi báo động. Đỗ Trạch đứng đó nhìn cửa thành mở tung ra, từ bên trong có một đám thổ phỉ cầm vũ khí lao tới, nhưng chúng mới chạy được vài bước thì bị quầng sáng xám của ma pháp trận đánh trúng, không một thứ gì còn sót lại.
.
Cái chết đến quá nhanh khiến đối phương không kịp nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, lại thêm một đám tội phạm lao ra từ cửa thành, sau đó tiếp tục bị quầng sáng xám tiêu diệt. Kế tiếp, dù là người thường hay chiến binh, chỉ cần chạy ra khỏi thành trấn sẽ bị ma pháp trận chốt mục tiêu, tan biến trong quầng sáng xám. Thoắt cái, không còn kẻ nào dám rời khỏi thành trấn, cả cửa thành cũng đóng sập lại sau nhiều lần hy sinh người.
.
Sau khi rải bột phấn xong, các pháp sư bắt đầu ngâm chú, vì có một pháp sư đã chết nên hai pháp sư còn lại hơi khó khăn trong việc thi triển pháp thuật. Sau khi ánh sáng được thu thập triệt để, bóng tối từ từ tràn vào thành trấn như rót nước. Trong thành trấn vang lên những tiếng thét chói tai, chắc hẳn bóng tối đã ùa vào trong nhà. Nhưng không có ai dám mở cửa thành để chạy thoát, những tên thổ phỉ đó dường như thà chết trong nhà chứ không muốn phơi thây nơi hoang dã. Tiếng động trong thành càng lúc càng lớn, Đỗ Trạch thậm chí có thể tưởng tượng được sự hỗn loạn: bóng tối tràn vào, những con người đó chỉ có thể chạy thục mạng trong không gian càng lúc càng hẹp, càng lúc càng chật chội, trừng mắt nhìn bóng tối vây xiết mình, cho đến khi bị chìm ngập trong đó.
.
Đúng lúc này, Tu bỗng mở miệng: “Sao nào, ngươi không cứu họ?”
.
Eric hoàn toàn không ngờ là Tu sẽ đột ngột nói chuyện với mình, nhất thời không phản ứng kịp. Tu chỉ vào thành trấn đang phát ra tiếng kêu thảm thiết, làm bộ nghiêm túc đề nghị: “Không cứu họ ư? Giống như ngươi đã từng làm đấy.”
.
Tu vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người Eric. Đỗ Trạch nhìn lông vũ của Eric, kể cả tiểu trấn ban nãy, tổng cộng họ đã đi qua ba điểm cư trú, bởi vậy số lượng lông vũ hiện nay của Eric chỉ còn lại ba sợi. Nếu Eric nguyện ý, y có thể đem một sợi lông vũ để xua tan bóng tối của thành trấn này, cứu vớt đám thổ phỉ kia.
.
Thấy Eric không hề động đậy, Tu nở nụ cười, không hề cảm thấy bất ngờ.
.
“Ngươi không cứu, vì chúng là một đám tội phạm.”
.
Rõ ràng đó là câu hỏi, thế mà Tu lại như đang trần thuật một kết luận. Thái độ của Tu khiến Eric cảm thấy khó chịu, nhưng y không hề phủ nhận câu nói đó. “Họ chọn con đường trở thành tội nhân, vốn phải bị trừng phạt thích đáng.”
.
“Chắc chắn ngươi đã sống ở thần điện Quang Minh từ nhỏ.” Tu nhếch miệng cười.
.
“Những người đó chắc chắn đã giáo dục ngươi rằng: thế giới này chỉ có ‘tốt’ và ‘xấu’. Bình dân là ‘tốt’, thần điện là ‘tốt’, cho nên họ đều rất lương thiện và cần được bảo vệ; thổ phỉ là ‘xấu’, dị đoan là ‘xấu’, cho nên họ đều ác độc và phải chịu trừng phạt.”
.
Eric muốn phản bác, nhưng chỉ có thể há mồm không biết nên nói gì. Tuy hình dung của Tu có phần cực đoan, nhưng y lại không tìm ra được chỗ nào có thể phủ định. Từ nhỏ đã được chọn làm thánh tử, Eric quả thật chỉ sống quanh quẩn trong thần điện Quang Minh. Thứ y luôn tiếp xúc là kinh thánh, thầy là giáo hoàng đức cao vọng trọng. Y cho rằng tội phạm ức hiếp dân lành, gây náo loạn, cướp bóc của cải cần phải bị trừng phạt, chẳng lẽ đó là sai ư.
.
“Ngươi lại đây.” Tu gọi một binh sĩ lại, chỉ vào thành trấn đang từ từ chìm vào yên lặng mà hỏi: “Những kẻ đó chiếm cứ nơi đây đã bao lâu?”
.
“Bẩm đại nhân, sau lần cuối cùng Tổng Đốc rời đi, họ đã chiếm cứ tòa thành này. Quan Chấp Chính đã nhiều lần phái binh đến, nhưng vẫn không thể đuổi họ đi.”
.
“Vì sao? Họ cũng đâu hề mạnh.”
.
“Dân thường quanh đây đều bảo vệ họ.” Binh sĩ dừng một lát, sau đó nói rằng: “Lại còn làm phản.”
.
Eric ngạc nhiên nhìn về phía binh sĩ, dường như không thể tin được điều mà đối phương đang nói. Tu bình tĩnh, để binh sĩ nói tiếp.
.
“Những tên tội phạm đó thường xuyên đối địch với chúng ta, gây trở ngại cho việc trưng thu ánh sáng, thậm chí còn đánh cướp ánh sáng đã trưng thu phân phát cho thôn làng quanh đây. Rất nhiều người gia nhập vào đội của chúng, con trai của Quan Chấp Chính cũng nằm trong số đó, cho nên đại nhân không đành lòng xuống tay, cũng không dám báo cáo với các vị đại nhân.”
.
“Ức hiếp dân lành, gây náo loạn, cướp bóc của cải…” Giọng Tu không to không nhỏ, nhưng từng chữ một lại đập thẳng vào lòng Eric. “Ngươi nói không sai, đó đúng là một đám tội phạm cần phải trừng phạt thích đáng.”
.
Eric trừng mắt, niềm tin bấy lâu nay rắn chắc như đá tảng đột nhiên nứt ra một khe hở, tuy không lớn, nhưng lan rộng khắp nơi như một mạng nhện. Y thấy được hình bóng mình trong mắt Tu, từ đầu tới chân đều bị bám một nước sơn đỏ như máu.
.
“Ngươi và vị Thiên tộc kia không hề khác biệt.” Người đó nói: “Ngươi và những kẻ khác, cũng ngạo mạn như thế.”
.
****
Tác giả có điều muốn nói:
Nhân vật chính: Em tin ta chứ.
Độc giả (đáp thiệt nhanh): Không tin.
Tác giả: Vì sao?
Độc giả: Hắn nói tối nay sẽ để tôi ở trên, ai mà tin được!
Nhân vật chính (mỉm cười): Ta sẽ làm em tin.
Độc giả: (? Д? ≡? д? ) !?