.
Đỗ Trạch không hiểu, thật sự không hiểu được. Cậu đã dùng chính mạng sống của mình để giải thích cái gì gọi là thánh mẫu, thế mà nhân vật chính lại hoàn toàn không được ánh sáng thánh mẫu cảm hóa, chỉ có việc ức hiệp cậu là ngày một thậm tệ. Tại sao nhân vật chính lại có thể canh chuẩn lúc cậu gần bạo phát rồi mới thu tay chứ? Hại oán khí mãnh liệt của cậu cứ bị nghẹn nơi cổ họng, rồi tiếp sau đó rào cản xã giao sẽ lại bắt đầu chọt HP của cậu: bạo phát = thanh cao lạnh lùng khiển trách hành vi bất lương của nhân vật chính = tận tình giảng giải đạo lý lớn = nói rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều… Thôi quên đi. ˊ_>ˋ
.
Vì thế Đỗ Trạch lại oải người, khuôn mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng ở một bên lặng lẽ nội thương.
.
Thật ra Đỗ Trạch biết, người vừa bị bạn tốt phản bội sẽ không thể tin một kẻ chẳng rõ lai lịch ngay được. Nói về nhân vật chính, hắn đã không còn quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình, việc lợi dụng triệt để trước khi kẻ đó có thể phản bội hắn mới là cách tốt nhất. Đặt biệt là khi kẻ đó còn mang vẻ thanh cao lạnh lùng bí ẩn (sương mù mịt mùng).
.
… Bởi vậy mới nói, đầu sỏ gây tội cũng là mày sao, rào cản xã giao?
.
Rào cản xã giao (lạnh lùng thanh cao): Hừ.
.
Do đó, trong vùng đất thất lạc trống trải tĩnh mịch, chỉ có ba vật còn sống là: nhân vật chính vẫn luôn luyện tập độ nhuần nhuyễn kỹ năng, độc giả vẫn luôn bị ngược chẳng bao giờ vượt qua nổi, cộng thêm một thần thú đang rình mò. Nói đến thần thú, mấy ngày nay, Đỗ Trạch thường hay thấy nó trốn ở bất cứ nơi nào có thể để rình mò nhân vật chính. Đỗ Trạch còn có thể liệt kê được thời gian rình mò nghiêm túc của nó: buổi sáng, rình mò nhân vật chính; buổi trưa, rình mò nhân vật chính; buổi tối, rình mò nhân vật chính.
.
… Mày rốt cuộc muốn ký khế ước với nhân vật chính đến mức nào chứ, mèo tinh.
.
Một khi đã bị Đỗ Trạch phát hiện, thần thú chín đuôi sẽ chạy trốn ngay tức khắc… Cái này chẳng phải là người gỗ 123 à? Đỗ Trạch không chút nghi ngờ rằng chỉ cần cậu rời khỏi nhân vật chính một phút thôi, thần thú đó sẽ lập tức meo meo xông về phía nhân vật chính: mau ký khế ước với ta đi, thiếu niên!
.
Nghĩ vậy, Đỗ Trạch kiên định thề rằng sẽ không rời khỏi nhân vật chính dù chỉ là nửa giây.
.
Ma thú đó tuy có hình dáng giống mèo nhưng quả thực là một thần thú đẳng cấp, khả năng cũng rất phi thường. Lúc trước, Đỗ Trạch và các độc giả rất thích con manh sủng này: vừa bán manh lại vừa có năng lực phi thường, một manh sủng như thế thì sao có thể bỏ qua được. Khi thấy những lời bình bên dưới《Hỗn huyết》, tác giả lại nhã nhặn nói với độc giả rằng: con mèo này mang kỹ năng bị động! Nó rất thích cảm giác căm thù và tuyệt vọng (gào thét-ing)! Khi đó, chính xác là nó đã bị oán khí của nhân vật chính thu hút (gào thét-ing)! Để kích động cảm giác này, nó sẽ chủ động mang vận rủi tới (gào thét-ing)! Nó chính là người có công nhất trong việc hắc hóa nhân vật chính (gào thét-ing)! Độc giả bị sét đánh đến nổi trong mềm ngoài cháy nhìn tác giả đang mỉm cười. Gào! Thét! Ing!
.
Vì đại manh chủ, hẹn gặp lại mày, mèo tinh!
.
Tên ngốc nào đó sẽ không chịu thừa nhận mình rất hâm mộ và ghen tỵ. Rõ ràng là cùng ký khế ước, tại sao nhân vật chính lại không thể đối xử bình đẳng với cậu được chứ? Rõ ràng trong tiểu thuyết nhân vật chính đã rất sủng ái khế ước thần thú bán manh, tại sao khi đổi thành khế ước độc giả thì lại bị ngược gần chết chứ? Cầu không kỳ thị chủng tộc! Cậu cũng sẽ bán manh… Thôi vậy, cái này không thể đáp ứng được.
.
Thật sự thì Đỗ Trạch rất muốn đáp lại lời Tu, nhưng việc đó chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi. Dù lời thoại trong đầu cậu có phong phú đến đâu, thì nhờ công của rào cản xã giao, kết quả vẫn là hai cái mặt đơ như chết đối diện nhau. Một âm trầm, một cứng nhắc, nhật ký nói chuyện phiếm vĩnh viễn không qua được trang thứ hai.
.
Cứ như vậy, luyện thì vẫn cứ luyện, bị ngược vẫn cứ bị ngược, ngày qua ngày, chưa bao giờ thay đổi.
.
Đỗ Trạch lặng lẽ nội thương, nhân vật chính thật sự của《Hỗn huyết》chỉ có mỗi việc siêng năng phấn đấu chứ làm gì có YY ngựa đực! Đỗ Trạch nhớ lại một câu trong《Hỗn huyết》khiến cậu chỉ biết khóc ròng.
.
【… Thời gian thấm thoắt trôi qua, loáng một cái Tu đã ở trong vùng đất thất lạc được ba năm. Hắn…】
.
Ba năm… Ba… năm…
.
Đỗ Trạch quỳ xuống. Lúc trước cậu còn sợ tác giả viết thời gian không đủ dài, nhân vật chính tu luyện chưa đủ mạnh thì sẽ bị thứ phá hoại nào đó bám vào người!
.
Điều ngược nhất không phải là gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, mà là trong tiểu thuyết viết “ba năm thấm thoắt trôi qua” và cậu lại đang ở trong tiểu thuyết đó.
.
Sau khi lại bị ngược, Đỗ Trạch cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, bị ngược ba năm xong chắc cậu teo lại thành mảnh vụn mất, cậu phải đứng lên khởi nghĩa. Tình tiết câu chuyện đang nằm trong tay cậu, cậu đâu thể để một con quái thú đả đảo chỉ vì rào cản xã giao chứ. Cậu muốn trở thành người anh em tốt nhất của nhân vật chính! Vì thế, sau khi cọ xát một vòng (rào cản xã giao: Ha ha.), Đỗ Trạch cuối cùng cũng nghĩ ra được lời thoại có thể làm tăng tính thiện chí.
.
Đỗ Trạch chuẩn bị nói ra sự thật về thân thế của Tu: thật ra trong sổ tay ma thuật của Louis có nhắc tới một thông tin quan trọng, đó là việc Louis đã từng dùng ma pháp vong linh hồi sinh một người Chu Nho. Thí nghiệm đó có thể cho là thành công, người Chu Nho không hoàn toàn sống lại. Hắn vừa có đặc điểm của vong linh, vừa có sinh mệnh riêng của mình, trở thành một Chu Nho bán Vong Linh. Đỗ Trạch đã xem《Hỗn huyết》nên không hềáp lực nói ra rằng: thứ“bán Vong Linh”đó thật ra chính làông nội của nhân vật chính. Nói một cách đơn giản, nhân vật chính đã kế thừa “máu lai” Vong Linh và Chu Nho của ông nội.
.
Nếu cho nhân vật chính biết sự thật, lại lạnh lùng thanh cao thêm một câu: muốn biết nhiều nữa thì ngừng hắc hóa lại. Những tháng ngày hạnh phúc của cậu không còn xa nữa.
.
Tu ngồi trên tượng thần, hạ sổ tay ma thuật xuống, cặp mắt đen ảm đạm nhìn Đỗ Trạch lần đầu tiên chủ động tìm đến.
.
Đỗ Trạch ấn tai nghe, bắt đầu nói ra kịch bản: “Thật ra ——” thân thế của anh có ghi trong sổ tay ma thuật.
.
Đỗ Trạch mở miệng, cậu không thể phát ra tiếng, dù cậu có liều mạng như thế nào thì tiếng nói vẫn như bị một bàn tay vô hình chặn lại.
.
“——” Dòng máu nửa Chu Nho nửa Vong Linh có liên quan tới anh.
.
Nói không được, hoàn toàn không được. Cậu bị sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản việc nói ra sự thật. Sức mạnh đó rất lợi hại, nó là cái gì? Là tác giả, là thần thánh, hay là… thế giới?
.
Đỗ Trạch đơ mặt, nội tâm khóc ròng. Tại sao cậu lại bị ngăn cản? Chẳng lẽ, việc nhân vật chính không biết thì cậu không được nói trước cho anh ta biết à? Hay là nếu nói ra lúc này sẽ ảnh hưởng đến tình tiết về sau? Năng lực duy nhất là biết trước kịch bản đã bị hạn chế, thật sự là rất ngược…
.
Thấy vẻ mặt pháp sư càng ngày càng âm trầm, Đỗ Trạch phản xạ có điều kiện: “Chúng ta có thể rời khỏi nơi này được rồi.”
.
—— Cậu lại sai lời thoại rồi!
.
Tu có vẻ hơi ngạc nhiên. Mờ mịt và lưỡng lự thoáng vụt qua khuôn mặt hắn. Đỗ Trạch bấy giờ mới hoảng hốt, sau đó cảm thấy đề tài này rất tốt để triển khai: cậu phải nên khuyên nhủ nhân vật chính rời khỏi vùng đất thất lạc này từ sớm rồi chứ, cứ tu luyện ma pháp vong linh mãi thì không bệnh thái cũng sẽ biến thái, mà quan trọng nhất là cậu sẽ không bị ngược nữa!
.
“Tại sao?”
.
Ở đây không có em trai, không có pháo hôi, không có em gái dễ thương, chỉ có một người bị ngược là cậu, thật bất hạnh thay.
.
Đỗ Trạch nghiêm túc nói: “Ở đây không có người.”
.
Tu nhìn thoáng qua sổ tay ma thuật: “Đúng là thế…” rồi nhìn chằm chằm Đỗ Trạch: “Thiếu xác chết.”
.
—— Đợi đã, đề tài rách nát này sao lại chuyển sang việc thiếu tư liệu để tu luyện rồi?
.
Đỗ Trạch lập tức cảm thấy cái nhìn của Tu vào mình sâu hơn một chút. Cậu trầm tư một lát rồi vờ như không quan tâm nói tiếp: “Ra bên ngoài, anh sẽ mạnh hơn.”
.
Đề tài rách nát này mà còn tiếp tục nữa thì thật sự đại trượng phu (không có gì) à?
.
Chẳng biết đã nghĩ đến hồi ức gì xấu, tay Tu chợt dùng sức. Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, tình cảm mãnh liệt bắn ra.
.
Cảnh cáo: flag (cờ) tử vong của bạn sắp được hình thành.
.
Đây là đang dùng tính mạng để khuyên nhủ đấy! Đỗ Trạch lập tức giương cờ đồng minh tỏ rõ lập trường cùng là nhân vật phản diện của mình: “Kẻ địch của anh, không phải là tôi.”
.
Tu nhìn chằm chằm Đỗ Trạch một lúc lâu. Cặp mắt chỉ có độc một màu đen khiến người nhìn hít thở không thông. Hắn vươn tay vuốt ve cần cổ của Đỗ Trạch. Đây là nơi yếu ớt nhất của con người. Khi chạm vào nó, hắn có cảm giác như nắm được người này trong lòng bàn tay.
.
Xúc cảm lạnh lẽo trên cổ khiến Đỗ Trạch rất muốn run rẩy. Đỗ Trạch không biết tại sao nhân vật chính lại có thói quen thích sờ mình, nhưng sờ một chút cũng không đến mức làm thế giới bị hủy diệt, Đỗ Trạch thoải mái cho qua, dù rằng cậu luôn cảm thấy cách nhân vật chính sờ mình giống như đang vuốt ve một con thú cưng đang náo loạn. Đây chính là báo ứng vì cậu đã cướp đất diễn của mèo tinh sao…
.
Làn da lạnh băng của vong linh dần dần có chút hơi ấm. Tu hưởng thụ cảm giác trơn nhẵn ấm áp phía dưới lòng bàn tay. Hắn vuốt ve vài cái rồi lại lưu luyến rút tay về. Đỗ Trạch nhìn vị phù thủy chẳng biết tại sao lại vui sướng trước mắt, đột nhiên cảm thấy chủng loài này của Vong Linh tộc thật sự là âm tàng bất lộ giống như mèo tinh.
.
“Đi thôi.”
.
Khi Đỗ Trạch lấy lại tinh thần, Tu đã đứng ở cửa thần điện và đang nhìn qua phía cậu. Cột sáng phía xa xa truyền ánh sáng tới phát họa nên cái bóng khiến sinh vật đến từ bóng tối vong linh đó nhìn rất thánh khiết.
.
“Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ mang ngươi đi gặp ‘bạn tốt’ của ta.”
.
******
.
******
.
Thời gian thấm thoắt qua đi, loáng một cái Tu đã ở vùng đất thất lạc được ba năm. Hắn đứng ở cửa thần điện, ngây ngẩn nhìn cột sáng phía xa. Ánh sáng rọi xuống phát họa nên cái bóng đen dài của phù thủy. Bên dưới cái bóng, vị tướng xương cốt đang cười ghê rợn, quân chủ thây ma xê dịch bước chân nặng nề, yêu nữ u linh lắc lư cơ thể trong suốt trắng nhợt của nó.
.
“Meo meo ~ ”
.
Tu cúi đầu, Mệnh đang cọ vào chân hắn. Thấy Tu nhìn, Mệnh ngẩng đầu, cặp mắt dị sắc thoáng vẻ mong đợi.
.
Tu ôm lấy Mệnh rồi vuốt ve cổ nó. Ma thú tám đuôi thoải mái duỗi người trong lòng Tu. Nó nghe chủ nhân nói với mình: “Chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
.
Sổ tay ma thuật của Louis có ghi lại cách rời khỏi vùng đất thất lạc. Và bây giờ chính là lúc dùng đến nó.
.
“Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ mang ngươi đi gặp ‘bạn tốt’ của ta.”
.
“Người bạn” —— rất tốt.
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Ba năm qua nhanh thật đấy.
.
Nhân vật chính: … Thời gian vui vẻ qua nhanh thật.
.
Độc giả: 凸 người trên, 凸 người trên. =皿=
.