Bởi vì có Tu bên cạnh, Đỗ Trạch lúc đến trường cũng không tiện ở lại ký túc xá, hắn thuê một phòng trọ ở gần trường để sống, mỗi kì nghỉ lễ sẽ về nhà thăm gia đình.
Đang lúc kì nghỉ Trung thu dài hạn, Đỗ Trạch ôm một đống quà đứng trước cửa nhà, hắn có chút khẩn trương, bởi vì đợt về nhà lần này không giống như trước kia.
“Reng reng!”
“Ai da — đến đây.”
Cửa được đẩy ra, má Đỗ Trạch mặc tạp dề đứng ở cửa, hiển nhiên là vừa đi ra từ trong nhà bếp.”Về rồi à.”
Má Đỗ Trạch đầu tiên liếc mắt nhìn đứa con nhà mình, sau đó lại dời ánh mắt đến thanh niên tóc vàng bên cạnh Đỗ Trạch, vẻ ngoài quá mức vượt trội của đối phương làm cho má Đỗ Trạch hơi hơi sợ run — con bà từ khi nào lại quen biết một người nước ngoài ưu tú như thế chứ?
“Xin chào cô.” Tu tươi cười với má Đỗ Trạch, nụ cười sáng lạn chói mắt kia đừng nói là má Đỗ Trạch, ngay cả Đỗ Trạch cũng nhìn không thể dời mắt.
Manh chúa, ngươi quả thật là vũ khí giết người hàng loạt!
“… Hở? Ơ.” Má Đỗ Trạch luống cuống lấy lại tinh thần mở cửa ra.”Cậu là người bạn mà Đỗ Trạch hay nhắc đến đấy à, mau vào đi — ai da, còn mua nhiều đồ như vậy làm gì cơ chứ.”
“Lần đầu tiên tới thăm, đây là việc hiển nhiên mà.” Tu đem đống quà lớn nhỏ đi vào.”Mấy ngày nay có lẽ phải quấy rầy cô rồi.”
“Đừng khách sáo, cứ xem nơi này như nhà của mình.” Má Đỗ Trạch dẫn hai người tới phòng khách, còn mình thì quay về nhà bếp.”A Trạch, con tiếp bạn con nha, mẹ đi nấu ăn.”
Đỗ Trạch thề hắn nhìn thấy được vẻ đỏ ửng đáng ngờ trên nét mặt của mẫu thượng đại nhân, độc giả xuẩn manh yên lặng nhìn hung khí có hình dạng con người đang trên ghế sa lon kia, nghẹn khuất không nói nên lời.
“Sao vậy?” Tu hỏi, “Theo lễ nghĩa ở nơi này, ta mới nãy làm gì không đúng à?”
Đỗ Trạch lắc lắc đầu, ngồi vào bên cạnh Tu.”Mẹ của ta, hình như, rất thích ngươi.”
Nghe vậy, Tu mỉm cười nói: “Ừm, ta sẽ làm cho bà thích ta, dù sao cũng là…” Tu hơi hơi suy nghĩ một chút, “À, theo cách nói của thế giới này, hẳn phải gọi bằng mẹ vợ?”
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Trạch là vọt xuống nhà bếp, sau khi xác nhận mẫu thượng vẫn đứng ở trong phó bản nhà bếp của bà, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi yết hầu rốt cục dần dần trở về vị trí cũ.
“Đừng lo lắng.” Tu vươn tay vuốt ve cổ Đỗ Trạch, chăm chú nhìn hắn, “Chúng ta còn thời gian rất dài.”
Bọn họ còn thời gian rất dài, rất dài rất dài, dài đến mức làm cho bất luận người nào cũng không thể phản đối bọn họ.
— cho dù có người phản đối, không sao cả, y sẽ rút gọn số lượng những người như thế còn 0.
Bàn ăn vì sự gia nhập của Tu mà trở nên náo nhiệt hẳn ra.”Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là người nước ngoài phải không?” Má Đỗ Trạch cảm thấy hứng thú hỏi, “Cậu là người nước nào vậy?”
“Con là hỗn huyết.”
Đúng vậy, bát chủng tộc hỗn huyết. Tên xuẩn manh từ dưới đáy lòng gào thét.
“Con lai?” Má Đỗ Trạch cảm khái nói “Rất lợi hại nha.”
Là rất lợi hại, vô luận kẻ thù hay là đứa con của bà cũng nhận thức được sâu sắc.
Giữa cuộc đối thoại của hai bên, Đỗ Trạch đào móc được điểm *** nhiều không đếm xuể, trên ý nghĩa nào đó, độc giả xuẩn manh cũng gia nhập vào cuộc giao lưu này. Vô luận má Đỗ Trạch nói chuyện gì thì Tu cũng đều mỉm cười trả lời từng câu, Đỗ Trạch cơ hồ bằng mắt thường nhìn thấy độ hảo cảm của mẫu thượng đại nhân nhà mình đang vùn vụt tăng lên, có thể biết chiến lược đã sắp thành công.
Nhưng vào lúc này, má Đỗ Trạch đột nhiên buông đũa xuống.
“Cậu đến đây như vầy, cô rất vui, đây là lần đầu tiên A Trạch nói muốn dẫn bạn về.”
Đỗ Trạch sửng sốt, má Đỗ Trạch vẫn không nhìn hắn, mà tiếp tục nói với Tu.
“Đứa con trai này của cô, tuy rằng rất hiền lành, nhưng lại không giỏi biểu đạt chính mình.” Má Đỗ Trạch nói, “Mặc dù không tới phiên cô lên tiếng, nhưng nếu về sau hai người sống chung mà xảy ra mâu thuẫn gì thì hy vọng cậu có thể bao dung cho nó.”
Nụ cười của Tu trở nên vô cùng dịu dàng.”Con biết rồi.”
Y biết người này tốt cỡ nào, người này tốt – chỉ y biết là đủ rồi.
“Kỳ thật cho tới nay đều là cậu ấy bao dung con.” Tu nửa đùa nửa thật, “Nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn gì, con cũng tuyệt đối sẽ không buông cậu ấy ra.”
Tuy rằng cảm giác lời nói của thanh niên tóc vàng có chút kỳ quái, nhưng má Đỗ Trạch cũng không nghĩ nhiều, bà mang tới mấy cái ly và bình rượu đỏ, sau khi rót đầy thì chia cho Tu và Đỗ Trạch.
Ba người cùng nhau nâng ly.
“Trung thu vui vẻ.”
Đỗ Trạch xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, vầng trăng to lớn tựa như một cái bánh xe tròn treo trên bầu trời đêm tựa như tấm màn đen, nói đến Trung thu, ngoại trừ phong tục ăn bánh trung thu ra, còn có truyền thuyết nghe nhiều riết thuộc — Hằng Nga cung trăng.
Hơi thở quen thuộc vờn quanh phía sau, Đỗ Trạch sau khi tắm rửa xong thì bị Tu ôm vào trong ngực, người nọ hôn lên tóc hắn, nhẹ giọng hỏi; “Đang nghĩ gì vậy?”
“Có một truyền thuyết.”
“Hửm?”
Tu hơi hơi lên cao âm cuối biểu hiện thái độ chăm chú của y, Đỗ Trạch cân nhắc câu nói một chút, sau đó đứt quãng bắt đầu kể với Tu câu chuyện cổ tích về trung thu và Hằng Nga cung trăng. Vì nói đến Hằng Nga cung trăng, cho nên Đỗ Trạch kể luôn cả chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời, hắn kể hơi tóm lược, bởi vì phải thay đổi một vài khái niệm thần thoại Thiên Triều, đổi Hậu Nghệ thành thần tiễn, Hằng Nga đánh cắp linh dược thành đánh cắp thần cách, thăng tiên đổi sang thành thần.
Sau khi nghe xong chuyện về Hậu Nghệ bắn mặt trời và Hằng Nga cung trăng, Tu trầm tư một lát, sau đó ôm chặt Đỗ Trạch: “Hậu Nghệ rất thích Hằng Nga sao?”
Đỗ Trạch gật đầu, nếu không thích, cũng sẽ không vì Hằng Nga đến gặp Tây Vương Mẫu cầu xin hai viên thuốc trường sinh bất tử.
“Hắn vì sao không đuổi theo?”
“Hắn đuổi không kịp.” Đỗ Trạch không biết giải thích với Tu như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nói: “Nơi đó chỉ có thần mới có thể đi vào, Hậu Nghệ không thể thành thần.”
“Hằng nga vĩnh viễn ở lại trên mặt trăng, Hậu Nghệ cuối cùng sẽ chết sao?”
“Ờ.”
Tu trầm mặc một hồi, rút ra tổng kết: “Thật sự ngu xuẩn…”
Đỗ Trạch cũng hiểu được Hằng Nga rõ ràng không nên đánh cắp hai viên thuốc bất tử của Hậu Nghệ, cho dù thành tiên, chung quy chỉ có thể rơi vào kết cục vĩnh viễn bơ vơ ở cung Quảng Hằng.
Hằng Nga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng.
Tu vùi đầu vào hõm vai Đỗ Trạch, ánh mắt sâu thẳm không chút ánh sáng. Thật sự rất ngu xuẩn, thần tiễn tên là Hậu Nghệ kia, nếu có được sức mạnh bắn rụng mặt trời, vì sao không phá hủy mặt trăng đi?
Nếu đã không thể giữ đối thương, vậy cứ việc kéo theo người đã muốn rời xa mình cùng xuống mồ.
Đỗ Trạch đột nhiên có loại cảm giác sởn tóc gáy, trước khi hắn cử động, Tu đã buông hắn ra.”Nè.”
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ Tu đưa tới.”Đây là gì?”
“Rượu đỏ.” Tu cũng rót cho mình một ly, nhấp nhẹ một hơi.”Lúc nãy khi đem ra thì bị mẹ của ngươi bắt gặp, bà nói rượu này rất quý, không được lãng phí.”
Đỗ Trạch chăm chú nhìn trái cổ của Tu chuyển động, màu đỏ của rượu thấm trên đôi môi nhạt, thoạt nhìn như ma cà rồng đang tao nhã uống máu. Đỗ Trạch tự dưng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hắn dời tầm mắt đi.”… Ngươi uống đi.”
“Đây là mệnh lệnh của mẹ ngươi.” Khóe miệng Tu càng cong lên, “Ta lúc trước tìm được một con xúc xắc trong phòng của ngươi, chúng ta chơi đi, người nào thua thì phải uống rượu.” Trước khi Đỗ Trạch cự tuyệt, y lại thêm vào một quy tắc, “Số xúc xắc của ta phải lớn hơn ngươi ba điểm thì ta mới chiến thắng.”
Đỗ Trạch chần chừ, chỉ cần đổ bằng hoặc hơn bốn thì Tu sẽ thua, cho dù hắn đổ được một, nếu Tu đổ được ba thì hắn vẫn thắng. Vì thế tên xuẩn manh gật đầu, đồng ý đề nghị của Tu.
Sự thật chứng minh, không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm nửa bình rượu trong tay thật lâu, uống hết ngụm này, hắn tuyệt đối sẽ say mèm chẳng phân biệt được phương hướng luôn.
— mẹ kiếp, mỗi lần đổ đều sáu điểm vậy là đang coi thường người ta đấy! QAQ
Manh chúa tỏ vẻ, coi thường người khác chính là ngươi.
“Đến, uống đi.”
Đỗ Trạch nhìn gương mặt Tu hiện lên vẻ sung sướng rõ rệt, nhớ lại lúc trước ở trong thử luyện Thiên tộc nghe từng được một tin tức — đây không phải là lần đầu tiên manh chúa ý đồ trút rượu hắn.
“Tại sao muốn ta uống rượu?”
Tu hơi hơi nheo mắt lại.”Sau khi uống rượu, ngươi sẽ nói một vài lời ta muốn nghe.”
Vậy thì cứ nói sớm đi! Tên xuẩn manh vui vẻ buông bình rượu xuống, nói với Tu: “Ngươi muốn nghe cái gì, ta không uống rượu cũng sẽ nói.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Sự thật lại chứng minh, không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm cuốn đồng nghiệp chí trong tay thật lâu, Tu phía đối diện thậm chí còn chuyển hoán thành thú tộc có giác quan linh mẫn nhất, bộ dáng chăm chú lắng nghe. Đỗ Trạch mở ra một góc của đồng nghiệp chí, nếu đọc tiếp, hắn tuyệt đối sẽ chết không toàn thây.
Uống rượu hay đọc đồng nghiệp chí, đó là cả một vấn đề.
Tên xuẩn manh cân nhắc một hồi, dù sao không uống rượu cũng phải đọc, nhưng nếu đọc khi uống rượu, cộng với hành vi mất kiểm soát thì càng nguy hiểm hơn, cho nên Đỗ Trạch nhất thời liều mình mở đồng nghiệp chí ra.
Rất tốt, trang thứ nhất cơ hồ đều là từ tượng thanh.
“Ưm, ưm, a, a, đừng, ô…”
Đỗ Trạch dùng một loại giọng điệu không chút nhấp nhô đọc hết trang thứ ba, đôi tai thú của Tu lắc lắc rồi rũ xuống, vẻ mặt không hài lòng.
“Hình như cảm xúc nhiều hơn thì phải.” Cái đuôi của Tu phủi phủi sàn nhà.”Lúc ta khi dễ ngươi, ngươi phát ra tiếng không phải như thế.”
Ngươi lại còn nói nữa à, cư nhiên cứ thế chẳng biết xấu hổ nói ra từ ‘khi dễ’!
Thấy Đỗ Trạch nghiêm mặt nhìn thẳng y, Tu ỉu xìu, “Ngươi tiếp tục đi.”
Đỗ Trạch căn bản vui không nổi, bởi vì lời kịch phía sang càng ngày càng rụng tiết tháo, hắn chưa từng có lần nào cảm thấy nói chuyện khó khăn như lần này — thậm chí so với khi hắn không mang máy trợ thính còn khó khăn hơn.
“Ô, lớn quá, thật thích, a, đừng có ngừng, a, thích chết đi được, a, a a a…”
“A, a, tuyệt, thật thoải mái, không được, a, muốn chết, ta muốn chết a a…”
Đỗ Trạch kiên trì đọc tiếp, cho dù hắn đọc như đang tụng điếu văn, nhưng mà ánh mắt của dã thú đối diện hắn vẫn như cũ càng lúc càng sáng, ánh lên tựa như thấy được con mồi ngon miệng.
“Muốn, làm chết ta đi, a, đâm tới cùng đi, mau làm đi, làm ta — ”
Âm cuối của Đỗ Trạch mạnh biến điệu, bởi vì dã thú kia đã nhào lên đè hắn ở trên giường.
“Ngươi nếu đã đọc không ra cảm xúc.” Thanh âm của Tu vì dục vọng mà khản đi, “Ta đây cũng chỉ có thể tự mình làm cho ngươi dấy lên cảm xúc.”
… Ta chỉ biết! ! ! QAQ
Toàn bộ ngày nghỉ Trung thu, Đỗ Trạch sẽ không thể bò khỏi giường.