Đêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người.
Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng.
Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có một mình nàng.
"Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút hơi sức.
Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như là ảo giác, gấp rút đi đến cạnh giường, "Nương nương, ngài đã tỉnh?"
"Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, "Hiện tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?"
"Đã giờ sửu một khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay không?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng nói.
"Không cần." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
Thân thể này của nàng nàng biết rất rõ ràng, chỉ sợ đại nạn đã đến.
Nàng không sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình yêu, không có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.
Chỉ là, thời gian vui vẻ lúc nào cũng quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi nàng chưa kịp sinh con cho hắn.
"Hoàng thượng đang ở đâu?" Vừa nghĩ tới nam nhân mình yêu sâu sắc kia, Hạ Lan Tuyết ánh mắt tro tàn lại khôi phục một chút tức giận, thậm chí phi thường sáng trong.
Đàn hương nhìn nhưng trong lòng tim đập thình thịch, có cảm giác điềm xấu lan khắp toàn thân, làm cho nàng thanh âm đều phát run, "Nô tỳ đi tìm hoàng thượng ngay."
"Đừng." Nghĩ đến mấy ngày này mình bệnh nặng, Nam Cung Khế cơ hồ cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi luôn chiếu cố nàng, Hạ Lan Tuyết ngoài cảm động, lại rất đau lòng.
"Bản cung hiện tại cảm thấy thân thể lanh lẹ không ít, ngươi đỡ Bản cung ngồi dậy." Nàng nghĩ tự mình đi tìm Nam Cung Khế, muốn cho hắn một kinh hỉ.
"Nương nương không thể." Đàn hương không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hạ Lan Tuyết thần sắc lạnh lẽo, "Đỡ Bản cung đi đến."
Thanh âm mặc dù yếu, nhưng uy nghiêm khí thế vẫn như trước.
"Vâng." Đàn hương tim run lên, vội vàng khom người đến đỡ.
Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, Hạ Lan Tuyết lại ngoài ý muốn không một chút cảm thấy khó chịu, nhất là nhìn mỹ nhân trong gương đồng, nàng có loại ảo giác, nàng không phải sắp chết, mà là lành bệnh.
Vịn Đàn Hương, đi từ từ ra cửa, thanh âm giống như ma chú kia lại vang lên, nàng không khỏi nhíu mày, hỏi, "Bên ngoài là thanh âm của cái gì?"
"Đây là?" Đàn hương chần chờ một cái chớp mắt, mới chi tiết nói, "Nhị tiểu thư mời tăng nhân của chùa Thiên Lộc, niệm kinh cầu phúc cho nương nương."
"Chi Nhi đến đây?" Hạ Lan Tuyết thần sắc dừng một chút, khẽ gật đầu.
"Vâng." Đàn hương rũ xuống rèm mắt, khẽ hừ nhẹ.
Hạ Lan Tuyết có chút dừng lại, thở dài nói, "Làm khó nàng có lòng, những năm này Bản cung sơ sẩy nàng, đến bây giờ cũng chưa thể tìm được cho nàng ấy một cửa hôn sự tốt."
"Nương nương." Đàn hương nghe vậy cảm thấy đau xót, lại nghẹn ngào khó tả.
Có mấy lời, còn là chôn chặt ở trong lòng cả đời.
"Đi thôi, Hoàng thượng ước chừng ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, những ngày này, bởi vì bản cung bệnh, hắn cũng không rảnh xử lý chính vụ." Hạ Lan Tuyết phối hợp nói, ở trong mắt nàng, Nam Cung Khế trong thế giới ngoại trừ nàng liền là quốc sự rồi.
Nhưng mà, phí sức đi đến ngự thư phòng, lại không tìm được Nam Cung Khế.
Hạ Lan Tuyết rất là thất vọng, vịn Đàn Hương trở về, đột nhiên nghĩ đến muội muội Hạ Lan Chi, liền hỏi, "Chi Nhi hiện tại ở nơi nào?"
"Nhị tiểu thư đang theo các tăng nhân vì nương nương niệm kinh cầu phúc." Đàn hương trả lời.
Hạ Lan Tuyết chóp mũi đau xót, "Vậy, mang Bản cung đi tìm nàng."
Trên đời này, ngoại trừ Nam Cung Khế, thì người nàng yêu thương nhất chính là cô muội muội này rồi.
Lần nữa trở lại Phúc Ninh cung, biết được Hạ Lan Chi đang ở thiên điện một mình vì nàng niệm kinh cầu phúc, cũng không cho người thông truyền, Hạ Lan Tuyết liền vịn Đàn Hương trực tiếp đi.
Khói hương lượn lờ, tụng kinh thành kính, nhưng mà, trong đại sảnh thiên điện chỉ có hai nha hoàn thiếp thân của Hạ Lan Chi, cũng không thấy bóng dáng Hạ Lan Chi.
Mà hai nha đầu này, sau khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, song song ngồi bệt trên mặt đất.
Hạ Lan Tuyết ngưng mi không vui, "Nhị tiểu thư của các ngươi đâu?"
"Nhị tiểu thư nàng..." Xạ Nguyệt ánh mắt tránh né, nơm nớp lo sợ trả lời không ra.
Ấp Nguyệt cơ trí , lập tức ổn tâm tình, quỳ trả lời, "Nhị tiểu thư mới đi ra ngoài , bảo là muốn đi xem nương nương ngài. Nương nương, lúc ngài tới không có gặp sao?"
"A, có lẽ là bỏ lỡ." Hạ Lan Tuyết nghĩ tới mình là theo ngự thư phòng bên kia đến, nên cùng với muội muội đi kém, liền vịn Đàn Hương định rời đi.
Tuy nhiên, xoay người trong chớp mắt, đột nhiên nghe thấy một giọng bén nhọn pha lẫn hoan dục của nữ tử từ trong điện truyền ra.
Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng.
Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có một mình nàng.
"Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút hơi sức.
Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như là ảo giác, gấp rút đi đến cạnh giường, "Nương nương, ngài đã tỉnh?"
"Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, "Hiện tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?"
"Đã giờ sửu một khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay không?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng nói.
"Không cần." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
Thân thể này của nàng nàng biết rất rõ ràng, chỉ sợ đại nạn đã đến.
Nàng không sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình yêu, không có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.
Chỉ là, thời gian vui vẻ lúc nào cũng quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi nàng chưa kịp sinh con cho hắn.
"Hoàng thượng đang ở đâu?" Vừa nghĩ tới nam nhân mình yêu sâu sắc kia, Hạ Lan Tuyết ánh mắt tro tàn lại khôi phục một chút tức giận, thậm chí phi thường sáng trong.
Đàn hương nhìn nhưng trong lòng tim đập thình thịch, có cảm giác điềm xấu lan khắp toàn thân, làm cho nàng thanh âm đều phát run, "Nô tỳ đi tìm hoàng thượng ngay."
"Đừng." Nghĩ đến mấy ngày này mình bệnh nặng, Nam Cung Khế cơ hồ cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi luôn chiếu cố nàng, Hạ Lan Tuyết ngoài cảm động, lại rất đau lòng.
"Bản cung hiện tại cảm thấy thân thể lanh lẹ không ít, ngươi đỡ Bản cung ngồi dậy." Nàng nghĩ tự mình đi tìm Nam Cung Khế, muốn cho hắn một kinh hỉ.
"Nương nương không thể." Đàn hương không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hạ Lan Tuyết thần sắc lạnh lẽo, "Đỡ Bản cung đi đến."
Thanh âm mặc dù yếu, nhưng uy nghiêm khí thế vẫn như trước.
"Vâng." Đàn hương tim run lên, vội vàng khom người đến đỡ.
Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, Hạ Lan Tuyết lại ngoài ý muốn không một chút cảm thấy khó chịu, nhất là nhìn mỹ nhân trong gương đồng, nàng có loại ảo giác, nàng không phải sắp chết, mà là lành bệnh.
Vịn Đàn Hương, đi từ từ ra cửa, thanh âm giống như ma chú kia lại vang lên, nàng không khỏi nhíu mày, hỏi, "Bên ngoài là thanh âm của cái gì?"
"Đây là?" Đàn hương chần chờ một cái chớp mắt, mới chi tiết nói, "Nhị tiểu thư mời tăng nhân của chùa Thiên Lộc, niệm kinh cầu phúc cho nương nương."
"Chi Nhi đến đây?" Hạ Lan Tuyết thần sắc dừng một chút, khẽ gật đầu.
"Vâng." Đàn hương rũ xuống rèm mắt, khẽ hừ nhẹ.
Hạ Lan Tuyết có chút dừng lại, thở dài nói, "Làm khó nàng có lòng, những năm này Bản cung sơ sẩy nàng, đến bây giờ cũng chưa thể tìm được cho nàng ấy một cửa hôn sự tốt."
"Nương nương." Đàn hương nghe vậy cảm thấy đau xót, lại nghẹn ngào khó tả.
Có mấy lời, còn là chôn chặt ở trong lòng cả đời.
"Đi thôi, Hoàng thượng ước chừng ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, những ngày này, bởi vì bản cung bệnh, hắn cũng không rảnh xử lý chính vụ." Hạ Lan Tuyết phối hợp nói, ở trong mắt nàng, Nam Cung Khế trong thế giới ngoại trừ nàng liền là quốc sự rồi.
Nhưng mà, phí sức đi đến ngự thư phòng, lại không tìm được Nam Cung Khế.
Hạ Lan Tuyết rất là thất vọng, vịn Đàn Hương trở về, đột nhiên nghĩ đến muội muội Hạ Lan Chi, liền hỏi, "Chi Nhi hiện tại ở nơi nào?"
"Nhị tiểu thư đang theo các tăng nhân vì nương nương niệm kinh cầu phúc." Đàn hương trả lời.
Hạ Lan Tuyết chóp mũi đau xót, "Vậy, mang Bản cung đi tìm nàng."
Trên đời này, ngoại trừ Nam Cung Khế, thì người nàng yêu thương nhất chính là cô muội muội này rồi.
Lần nữa trở lại Phúc Ninh cung, biết được Hạ Lan Chi đang ở thiên điện một mình vì nàng niệm kinh cầu phúc, cũng không cho người thông truyền, Hạ Lan Tuyết liền vịn Đàn Hương trực tiếp đi.
Khói hương lượn lờ, tụng kinh thành kính, nhưng mà, trong đại sảnh thiên điện chỉ có hai nha hoàn thiếp thân của Hạ Lan Chi, cũng không thấy bóng dáng Hạ Lan Chi.
Mà hai nha đầu này, sau khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, song song ngồi bệt trên mặt đất.
Hạ Lan Tuyết ngưng mi không vui, "Nhị tiểu thư của các ngươi đâu?"
"Nhị tiểu thư nàng..." Xạ Nguyệt ánh mắt tránh né, nơm nớp lo sợ trả lời không ra.
Ấp Nguyệt cơ trí , lập tức ổn tâm tình, quỳ trả lời, "Nhị tiểu thư mới đi ra ngoài , bảo là muốn đi xem nương nương ngài. Nương nương, lúc ngài tới không có gặp sao?"
"A, có lẽ là bỏ lỡ." Hạ Lan Tuyết nghĩ tới mình là theo ngự thư phòng bên kia đến, nên cùng với muội muội đi kém, liền vịn Đàn Hương định rời đi.
Tuy nhiên, xoay người trong chớp mắt, đột nhiên nghe thấy một giọng bén nhọn pha lẫn hoan dục của nữ tử từ trong điện truyền ra.