Chữ của hắn? Hắn dám giả mạo thủ dụ Hoàng thượng?
Hình như người ta từ đầu tới đuôi đều không có nói là hoàng thượng, mà là nàng khi nhìn thấy nội dung bên trên, cho là hoàng thượng hạ ý chỉ.
Đáng chết, vậy mà hắn lại làm nàng bị lừa?
Hạ Lan Tuyết đang định bộc phát nhưng lại nuốt trở lại trong bụng, khóe môi nhếch lên, khẽ cười nói, "Thiếu Khâm đại nhân quả nhiên khôi hài hài hước, không trách được có thể được Hoàng thượng yêu mến, tiểu nữ tử hôm nay lĩnh giáo."
"Bản Đốc cũng cảm thấy Hạ Lan tiểu thư thú vị hết sức, cũng không giống với lời đồn là..." Thiếu Khâm thong thả ung dung đem hộp thuốc cất kỹ, ôn hòa nhìn nàng cười.
Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu lông mày, "Lời đồn?"
Nhìn khuôn mặt biểu tình sinh động của nàng, Thiếu Khâm trong mắt mỉm cười, đột nhiên cúi đầu, đôi môi đỏ thắm hạ sát tai nàng, thấp giọng nói, "Không thú vị."
Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, hắn nhẹ nhàng đọc nhấn từng chữ một, trong nháy mắt tựa hồ có cái lưỡi mềm mại liếm qua tai nàng, làm cho nàng toàn thân không khỏi cứng đờ.
"A" Theo bản năng nàng dùng tay hất ra, mà thân thể hắn sớm đã đi xa chỗ nàng, chỉ còn lưu lại từng trận mùi thơm.
"Ngươi." Hạ Lan Tuyết trên mặt mang cười, nhưng trong ánh mắt lại chỉ còn lại lạnh, "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, có thể nào tin hoàn toàn, thí dụ như Thiếu Khâm đại nhân đây, lời đồn nói rằng ngài là yêu ma không chuyện ác nào mà không dám làm, nhưng có phải là sự thật đâu..."
Dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoáy vào hắn, trào phúng cười nói, "Không nói đến những lời đồn nữa, ngài chẳng những không chuyện ác nào không làm, ngay cả một tiểu cô nương như ta mà cũng đi chiếm tiện nghi, quả thực là -- cầm thú."
Hóa ra, môi hồng răng trắng, ôn hòa vô hại, đều con mẹ nó là biểu hiện giả dối.
Ở hàng âm, tà, vô sỉ, thay đổi, thái, mới là thật .
Đối với sự nhục mạ của nàng, Thiếu Khâm không tính toán cong môi, cười trừ, "Yêu nhân, cầm thú, Hạ Lan tiểu thư mắng chửi người quả nhiên không giống người thường, Thiếu Khâm hôm nay thọ giáo. Thời gian không còn sớm, Bản Đốc cáo từ trước."
Nói xong, hắn hoàn lễ quay về phía nàng chắp tay, sau đó, mới xoay người ra cửa.
Nhìn nhìn bóng lưng cao lớn kia, một lúc lâu Hạ Lan Tuyết chưa tỉnh hồn lại.
Cảnh mắng chửi của nàng, bị cầm, thú biến thành liếc mắt đưa tình giữa tình nhân rồi?
Vừa nghĩ tới lúc hắn gần đi, ánh mắt kia bao hàm thâm ý, làm cho nàng thấy rét lạnh từ trong lòng.
Một gã thái giám? Ngẫm lại liền đủ làm cho người ta tê dại da đầu rồi.
Hô.
Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, không nghĩ chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương của hắn.
Một người nam nhân thế nhưng còn thơm hơn so với nàng, cho dù mùi thơm này sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, tuy nhiên làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
"Tiểu thư." Tiễn đám người của ti lễ giám đi rồi, Hạ chưởng quỹ vội vàng tiến đến, tò mò hỏi, "Thiếu Khâm đại nhân lấy được thuốc rồi sao?"
Rõ ràng bọn họ nghiên cứu chế tạo nửa năm, cũng không thành công mà.
Bởi vì kỳ hạn sắp đến, tối hôm qua một mình đại tiểu thư ngồi trong dược đường đến đêm khuya, về sau sức lực đã cạn kiệt, mọi người sợ có ngoài ý muốn, mới cưỡng chế đưa nàng về nhà .
Không hiểu sao bây giờ lại có thuốc rồi.
"Không lấy được hắn có thể đi sao?" Ngay cả thánh dụ giả cũng lấy ra rồi...
Không đúng, Hạ Lan Tuyết đột nhiên giật mình, chữ có thể bắt chước, nhưng con dấu của hoàng thượng sao có thể làm giả được?
Chẳng lẽ thủ dụ là thật? Nếu chỉ riêng là vì lấy thuốc thì cũng không thể hạ một ý chỉ như vậy được.
Như vậy, có thể hoàng đế đã có ý muốn diệt Lan gia từ sớm.
Mà yêu nhân kia , muốn mượn cơ hội nhắc nhở nàng.
Hình như người ta từ đầu tới đuôi đều không có nói là hoàng thượng, mà là nàng khi nhìn thấy nội dung bên trên, cho là hoàng thượng hạ ý chỉ.
Đáng chết, vậy mà hắn lại làm nàng bị lừa?
Hạ Lan Tuyết đang định bộc phát nhưng lại nuốt trở lại trong bụng, khóe môi nhếch lên, khẽ cười nói, "Thiếu Khâm đại nhân quả nhiên khôi hài hài hước, không trách được có thể được Hoàng thượng yêu mến, tiểu nữ tử hôm nay lĩnh giáo."
"Bản Đốc cũng cảm thấy Hạ Lan tiểu thư thú vị hết sức, cũng không giống với lời đồn là..." Thiếu Khâm thong thả ung dung đem hộp thuốc cất kỹ, ôn hòa nhìn nàng cười.
Hạ Lan Tuyết khẽ nhíu lông mày, "Lời đồn?"
Nhìn khuôn mặt biểu tình sinh động của nàng, Thiếu Khâm trong mắt mỉm cười, đột nhiên cúi đầu, đôi môi đỏ thắm hạ sát tai nàng, thấp giọng nói, "Không thú vị."
Cũng không biết là cố ý hay là vô ý, hắn nhẹ nhàng đọc nhấn từng chữ một, trong nháy mắt tựa hồ có cái lưỡi mềm mại liếm qua tai nàng, làm cho nàng toàn thân không khỏi cứng đờ.
"A" Theo bản năng nàng dùng tay hất ra, mà thân thể hắn sớm đã đi xa chỗ nàng, chỉ còn lưu lại từng trận mùi thơm.
"Ngươi." Hạ Lan Tuyết trên mặt mang cười, nhưng trong ánh mắt lại chỉ còn lại lạnh, "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, có thể nào tin hoàn toàn, thí dụ như Thiếu Khâm đại nhân đây, lời đồn nói rằng ngài là yêu ma không chuyện ác nào mà không dám làm, nhưng có phải là sự thật đâu..."
Dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp của nàng xoáy vào hắn, trào phúng cười nói, "Không nói đến những lời đồn nữa, ngài chẳng những không chuyện ác nào không làm, ngay cả một tiểu cô nương như ta mà cũng đi chiếm tiện nghi, quả thực là -- cầm thú."
Hóa ra, môi hồng răng trắng, ôn hòa vô hại, đều con mẹ nó là biểu hiện giả dối.
Ở hàng âm, tà, vô sỉ, thay đổi, thái, mới là thật .
Đối với sự nhục mạ của nàng, Thiếu Khâm không tính toán cong môi, cười trừ, "Yêu nhân, cầm thú, Hạ Lan tiểu thư mắng chửi người quả nhiên không giống người thường, Thiếu Khâm hôm nay thọ giáo. Thời gian không còn sớm, Bản Đốc cáo từ trước."
Nói xong, hắn hoàn lễ quay về phía nàng chắp tay, sau đó, mới xoay người ra cửa.
Nhìn nhìn bóng lưng cao lớn kia, một lúc lâu Hạ Lan Tuyết chưa tỉnh hồn lại.
Cảnh mắng chửi của nàng, bị cầm, thú biến thành liếc mắt đưa tình giữa tình nhân rồi?
Vừa nghĩ tới lúc hắn gần đi, ánh mắt kia bao hàm thâm ý, làm cho nàng thấy rét lạnh từ trong lòng.
Một gã thái giám? Ngẫm lại liền đủ làm cho người ta tê dại da đầu rồi.
Hô.
Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, không nghĩ chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương của hắn.
Một người nam nhân thế nhưng còn thơm hơn so với nàng, cho dù mùi thơm này sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, tuy nhiên làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
"Tiểu thư." Tiễn đám người của ti lễ giám đi rồi, Hạ chưởng quỹ vội vàng tiến đến, tò mò hỏi, "Thiếu Khâm đại nhân lấy được thuốc rồi sao?"
Rõ ràng bọn họ nghiên cứu chế tạo nửa năm, cũng không thành công mà.
Bởi vì kỳ hạn sắp đến, tối hôm qua một mình đại tiểu thư ngồi trong dược đường đến đêm khuya, về sau sức lực đã cạn kiệt, mọi người sợ có ngoài ý muốn, mới cưỡng chế đưa nàng về nhà .
Không hiểu sao bây giờ lại có thuốc rồi.
"Không lấy được hắn có thể đi sao?" Ngay cả thánh dụ giả cũng lấy ra rồi...
Không đúng, Hạ Lan Tuyết đột nhiên giật mình, chữ có thể bắt chước, nhưng con dấu của hoàng thượng sao có thể làm giả được?
Chẳng lẽ thủ dụ là thật? Nếu chỉ riêng là vì lấy thuốc thì cũng không thể hạ một ý chỉ như vậy được.
Như vậy, có thể hoàng đế đã có ý muốn diệt Lan gia từ sớm.
Mà yêu nhân kia , muốn mượn cơ hội nhắc nhở nàng.