Hạ Lan Tuyết ngủ rất say, nhưng trời sinh nàng có giác quan rất nhạy.
Lúc chóp mũi có mùi thơm mát nhàn nhạt, nàng giật cả mình, mở trừng mắt ra, trước mặt hiện lên một đôi mắt yêu dã, cả người liền cứng đờ.
"Tỉnh?" Lúc này Thiếu Khâm, đang cúi người xuống, hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng, hương vị rất dễ chịu, là hương thơm thuộc về hắn nhẹ nhàng khoan khoái.
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, nhấc chân định đạp lên người hắn.
Thiếu Khâm lách mình, nhanh nhẹn né được, bên trong mờ tối, trên gương mặt yêu mị vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: "Hạ Lan tiểu thư bớt giận, Bản Đốc theo mệnh của hoàng thượng, đặc biệt mời ngươi tiến cung một chuyến”.
"Tiến cái đầu mẹ ngươi!" Hạ Lan Tuyết nổi giận rống giận với hắn.
Thời tiết nóng bức, buổi tối nàng đi ngủ, chẳng những không đắp chăn, thậm chí quần áo mặc cũng không nhiều, chỉ mặc một bộ quần áo lót, rộng lùng thùng, cánh tay chân lộ hết ra ngoài.
Đạp thái giám chết bầm ra, Hạ Lan Tuyết vội vã hướng về đầu giường tìm xiêm y, nhưng mà, sờ loạn một hồi cũng không tìm thấy cái gì.
"Đang tìm cái này sao?" Thiếu Khâm đột nhiên vung vẩy xiêm y trên tay, u ám, đôi mắt yêu dã sáng lấp lánh, nhìn nàng chằm chằm.
Hạ Lan Tuyết uất nghẹn, nhưng mà, sau khi tức giận, lại thấy tỉnh táo ra.
Cái người trước mắt này, căn bản không được coi là nam nhân, nàng sợ cái gì?
"Thiếu Khâm đại nhân, khuya khoắt ngươi đến phòng ta, thật sự là phụng hoàng mệnh?"
"Đúng vậy ?" Nhìn cánh tay trắng non mềm lắc lư trước mắt, Thiếu Khâm bỗng nhiên nhìn đi chỗ khác, đem xiêm y ném vào trong ngực nàng.
Hạ Lan Tuyết bình tĩnh tiếp xiêm y, từng cái từng cái mặc vào người, chuẩn bị ổn thỏa, mới nói, "Đi thôi."
Ngoanngoãn như vậy? Đôi mắt xinh đẹp của Thiếu Khâm xẹt qua tia sáng khác lạ, "Hạ Lan tiểu thư cứ như vậy đi theo ta? Không sợ ta..."
"Ngươi?" Không đợi hắn nói hết câu, Hạ Lan Tuyết giọng mỉa mai thoáng nhìn qua hắn, ánh mắt ý tứ sâu xa rơi vào vị trí dưới bụng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sợ."
Gương mặt tuấn tú của Thiếu Khâm khẽ cứng đờ, chợt không tiếng động cười nhạt, vươn cánh tay dài ra, đột nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
"Ngươi làm cái gì?" Toàn thân Hạ Lan Tuyết nổi da gà, ánh mắt lộ ra sát khí.
"Không phải là không sợ sao?" Thiếu Khâm tay nắm thật chặt, ôm nàng phi thân qua cửa sổ ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết lý sự, "Thả ta ra."
Thiếu Khâm liếc nhìn nàng, tốc độ nhanh hơn.
"Thái tử trọng thương, thái y viện bó tay toàn tập."
Đây coi như là giải thích?
Nhưng mà, chuyện này không có nửa xu quan hệ đối với nàng?
"Ta không phải là thái y." Hạ Lan Tuyết ở trong lòng hắn giãy giụa, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ yêu dã của hắn, trong lòng lại xẹt qua cảm giác quỷ dị, ánh mắt bí mật chậm rãi, muốn nhìn xuống cổ của hắn...
Nhưng mà, nhìn không tới.
"Hoàng thượng muốn ngươi đi chữa, ngươi phải đi chữa." Hắn cúi đầu, liếc nhìn nàng.
Cái nhìn này, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc.
Giống như, trước kia hắn cũng đã từng nhìn nàng như vậy.
Lúc chóp mũi có mùi thơm mát nhàn nhạt, nàng giật cả mình, mở trừng mắt ra, trước mặt hiện lên một đôi mắt yêu dã, cả người liền cứng đờ.
"Tỉnh?" Lúc này Thiếu Khâm, đang cúi người xuống, hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng, hương vị rất dễ chịu, là hương thơm thuộc về hắn nhẹ nhàng khoan khoái.
Hạ Lan Tuyết nhíu mày, nhấc chân định đạp lên người hắn.
Thiếu Khâm lách mình, nhanh nhẹn né được, bên trong mờ tối, trên gương mặt yêu mị vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: "Hạ Lan tiểu thư bớt giận, Bản Đốc theo mệnh của hoàng thượng, đặc biệt mời ngươi tiến cung một chuyến”.
"Tiến cái đầu mẹ ngươi!" Hạ Lan Tuyết nổi giận rống giận với hắn.
Thời tiết nóng bức, buổi tối nàng đi ngủ, chẳng những không đắp chăn, thậm chí quần áo mặc cũng không nhiều, chỉ mặc một bộ quần áo lót, rộng lùng thùng, cánh tay chân lộ hết ra ngoài.
Đạp thái giám chết bầm ra, Hạ Lan Tuyết vội vã hướng về đầu giường tìm xiêm y, nhưng mà, sờ loạn một hồi cũng không tìm thấy cái gì.
"Đang tìm cái này sao?" Thiếu Khâm đột nhiên vung vẩy xiêm y trên tay, u ám, đôi mắt yêu dã sáng lấp lánh, nhìn nàng chằm chằm.
Hạ Lan Tuyết uất nghẹn, nhưng mà, sau khi tức giận, lại thấy tỉnh táo ra.
Cái người trước mắt này, căn bản không được coi là nam nhân, nàng sợ cái gì?
"Thiếu Khâm đại nhân, khuya khoắt ngươi đến phòng ta, thật sự là phụng hoàng mệnh?"
"Đúng vậy ?" Nhìn cánh tay trắng non mềm lắc lư trước mắt, Thiếu Khâm bỗng nhiên nhìn đi chỗ khác, đem xiêm y ném vào trong ngực nàng.
Hạ Lan Tuyết bình tĩnh tiếp xiêm y, từng cái từng cái mặc vào người, chuẩn bị ổn thỏa, mới nói, "Đi thôi."
Ngoanngoãn như vậy? Đôi mắt xinh đẹp của Thiếu Khâm xẹt qua tia sáng khác lạ, "Hạ Lan tiểu thư cứ như vậy đi theo ta? Không sợ ta..."
"Ngươi?" Không đợi hắn nói hết câu, Hạ Lan Tuyết giọng mỉa mai thoáng nhìn qua hắn, ánh mắt ý tứ sâu xa rơi vào vị trí dưới bụng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sợ."
Gương mặt tuấn tú của Thiếu Khâm khẽ cứng đờ, chợt không tiếng động cười nhạt, vươn cánh tay dài ra, đột nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
"Ngươi làm cái gì?" Toàn thân Hạ Lan Tuyết nổi da gà, ánh mắt lộ ra sát khí.
"Không phải là không sợ sao?" Thiếu Khâm tay nắm thật chặt, ôm nàng phi thân qua cửa sổ ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết lý sự, "Thả ta ra."
Thiếu Khâm liếc nhìn nàng, tốc độ nhanh hơn.
"Thái tử trọng thương, thái y viện bó tay toàn tập."
Đây coi như là giải thích?
Nhưng mà, chuyện này không có nửa xu quan hệ đối với nàng?
"Ta không phải là thái y." Hạ Lan Tuyết ở trong lòng hắn giãy giụa, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ yêu dã của hắn, trong lòng lại xẹt qua cảm giác quỷ dị, ánh mắt bí mật chậm rãi, muốn nhìn xuống cổ của hắn...
Nhưng mà, nhìn không tới.
"Hoàng thượng muốn ngươi đi chữa, ngươi phải đi chữa." Hắn cúi đầu, liếc nhìn nàng.
Cái nhìn này, làm cho nàng có cảm giác quen thuộc.
Giống như, trước kia hắn cũng đã từng nhìn nàng như vậy.