"Vậy ý tứ tổ mẫu?" Hạ Lan Tuyết nhìn về phía Hạ Lan lão phu nhân.
Tay Hạ Lan lão phu nhân liên tục vân vê tràng hạt, trong miệng nói lẩm bẩm.
"Lão phu nhân, ngài nói gì đi ạ." Lúc này nhị phu nhân đã nóng ruột rồi.
Lão phu nhân chậm rãi mở mắt, khó xử nói, "Thanh nhi phải cứu, nhưng là, mẹ con Chi Nhi cũng phải cứu, ta không thể nhìn mẹ con các nàng bị người ta làm nhục được."
"Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân nghe lời này, cũng biết trong lòng lão phu nhân nghiêng về mẹ con nhà kia, sắc mặt kéo xuống, giận.
Hạ Lan lão phu nhân làm sao biết nên làm cái gì bây giờ? Bà chỉ là một lão phu nhân bình thường, lúc tuổi còn trẻ, điều kiện gia đình cũng tốt, cũng được xem là một gia đình khá giả, sinh ba con trai, áo cơm cũng tạm ổn.
Nhưng chính thức có được cuộc sống như hiện tại, áo cơm không lo, nha hoàn thành đàn, là từ khi Phượng Khinh La được gả đến tạo cho.
Cho nên, đối với những chuyện nhỏ nhặt bà không ít mưu kế, nhưng khi chuyện lớn xảy ra, bà cũng không biết làm thế nào.
Sau đó, bà nhìn về phía Hạ Lan Tuyết hỏi, "Tuyết nhi, cháu có thể nghĩ biện pháp vẹn toàn cả hai bên được không ?"
"Đúng vậy, Tuyết nhi, ngươi ngẫm lại, xem ở chỗ nào có thể lấy thêm bạc được bây giờ?" Nhị phu nhân nhắc tới bạc con mắt liền nổi lên lục quang.
Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, "Bạc tiền, như vậy, cháu có hai cái phương pháp."
"Thật sự, mau nói." Nhị phu nhân thúc giục.
Hạ Lan Tuyết ánh mắt trầm xuống, nói, "Thứ nhất, đợi cha về, rồi bảo ông ấy giao tiền nợ ở trong cung ra, nếu mà chưa đòi được thì cháu tự mình đi, trước kia thì không nói làm gì, nhưng hiện giờ nhà ta gặp chuyện như vậy, cháu cũng không tin, bọn họ không động lòng trắc ẩn? Nếu mà họ vẫn không chịu trả, cháu sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, cháu không tin hoàng thượng lại đi nợ tiền của một đứa bé."
Hạ Lan lão phu nhân nghe vậy, da mặt cứng đờ, vội hỏi, "Còn biện pháp thứ hai thì sao?"
"Chỉ có thể dựa vào mọi người thôi." Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, bất đắc dĩ thở dài nói, "Chúng ta mặc dù hiện bạc không nhiều lắm, nhưng là, những năm trước đây, mẫu thân mua không ít đồ tốt bày trong nhà, đem ra ngoài bán lấy bạc, đừng nói là hai mươi vạn hai, hai trăm vạn hai cũng đủ ấy chứ?"
"Nào có nhiều như vậy?" Nhị phu nhân mặt liền biến sắc, ngượng ngùng hừ nói.
"Mặc kệ bao nhiêu, tóm lại trước mang đi bán lấy bạc đã." Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa nhìn về phía cửa, "Thu Văn, có ở đây không?"
"Có nô tỳ." Thu Văn lập tức tiến đến, vừa rồi dàn xếp ổn thỏa cho Triệu Hồng Vũ, nàng đã trở lại rồi.
Nhị di nương xảy ra chuyện, lão phu nhân cùng nhị phu nhân không lo, cũng không vội vã tìm đại lão gia, mà đem toàn bộ chuyện này đẩy đến trên người một tiểu cô nương như Hạ Lan Tuyết, lại mở mồm ra là đòi tiền, thật đúng là không còn lý lẽ nữa.
Để cho nàng đứng ra mà nàng chỉ mới có mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn Hạ Lan Chi có hai tháng mà thôi.
Còn có, lão phu nhân và nhị phu nhân mà không có tiền? Lúc đại phu nhân làm chủ nhà, chi tiền cũng không chi li, trong sáng ngoài tối bị họ gạt đi không biết bao nhiêu bạc rồi , đừng nói đến gần hai mươi vạn, mà một người muốn hai mươi vạn chỉ sợ cũng để cho bọn họ cầm đi .
Vậy mà có chút chuyện lại muốn Hạ Lan Tuyết lấy tiền của Bách Thảo đường chi dùng, bạc này một khi dùng đến, tiền vốn quay vòng của Bách Thảo Đường cũng gặp khó khăn, làm sao có thể tiếp tục buôn bán được ?
Những người này tâm đúng là bị chó tha, các nàng không nghĩ đến nếu không có Bách Thảo Đường một nhà ngu ngốc này có thể sống an nhàn qua ngày hay sao?
Thu Văn ở bên ngoài, đều nghe hết những gì diễn ra trong phòng, trong lòng đã sớm bốc hỏa, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ xông vào, nhưng bây giờ, nàng tin tưởng Hạ Lan Tuyết sẽ xử lý, cho nên, liên tục chịu đựng.
Hiện tại, Hạ Lan Tuyết gọi nàng, nàng vội vã tiến đến, hỏi, "Tiểu thư có gì phân phó?"
"Ngươi trở về phòng hỏi Thu Hương lấy chìa khóa kho, mang thêm vài người, lựa chút thứ đáng giá, mang đi hiệu cầm đổ đổi lấy ít bạc." Hạ Lan Tuyết phân phó.
Thu Văn đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, "Tiểu thư, những thứ đó đều là trân bảo mà đại phu nhân khi còn sống yêu thích nhất."
"Đồ chỉ là vật chết , người là sống. Chỉ cần người ở đây, những vật này sớm muộn sẽ trở lại." Hạ Lan Tuyết nhìn nàng nháy mắt, an ủi.
"Vâng ạ." Thu Văn tựa hồ không dám nói nữa cái gì, chỉ đành phải khom người lui.
Bên này, nhị phu nhân và lão phu nhân nhìn nhau, đáy mắt lóe qua ánh tối tăm.
"Nếu đã có bạc bỏ ra rồi, ta cũng yên lòng, lão phu nhân, tức phụ về phòng trước, những ngày này lo lắng nhị gia, thân thể con dâu cũng có chút mệt mỏi rồi." Nhị phu nhân vội vàng muốn chạy.
"Từ từ đã." Không đợi lão phu nhân mở miệng, Hạ Lan Tuyết mở miệng cản lại, "Mặc dù đã có bạc xuất ra, nhưng mà, ai đưa bạc chuộc người còn là cái vấn đề đấy."
"Tìm vài gã sai vặt đưa đi là được rồi?" Nhị phu nhân giải thích.
"Vậy cũng không được, nhỡ họ cầm tiền chạy trốn thì sao? Chẳng phải là chúng ta mất cả người cả tiền à." Hạ Lan Tuyết hừ nói.
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân có chút không chịu nổi.
"Nên mới nói mọi người cùng bàn bạc. Đúng rồi, tổ mẫu, cha ta đi đâu vậy? Bà nội đã phái người đi tìm chưa?" Hạ Lan Tuyết hỏi.
Hạ Lan lão phu nhân vội vàng gật đầu, "Sớm phái người đi tìm rồi, cha ngươi vô dụng, thường ngày trong nha môn cũng không có việc gì, chắc hắn đi dạo đâu đó rồi."
"Được rồi, vậy chờ ông ấy trở về rồi nói tiếp, dù gì cũng là đàn ông trong gia đình, Nhị di nương và Chi Nhi đều là người của hắn, ta thấy, để cho cha đi đưa bạc là tốt nhất." Hạ Lan Tuyết đề nghị.
Nhị phu nhân lập tức nở nụ cười, "Đúng vậy, để đại ca đi là tốt nhất."
"Thúi lắm." Hạ Lan lão phu nhân lập tức thối nhị phu nhân một ngụm, "Những người kia thổ phỉ, để cho đại ca ngươi đi? Nhỡ ra những người kia cầm bạc không giao người, lại trói cả đại ca ngươi lại thì sao?"
"Cái này, không thể đi?" Nhị phu nhân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Hạ Lan lão phu nhân hừ lạnh, "Đừng nghĩ ta không biết, ngươi ước gì Phong nhi và Thanh Nhi xảy ra chuyện, còn ngươi thì tốt rồi."
"Lão phu nhân, lời này ngài cũng nói ra được, làm sao ta có thể ước hai người họ xảy ra chuyện được? Một người là đại ca, một người là tướng công của ta, chính là ta muốn nghĩ người khác không tốt, cũng không thể không nghĩ bọn họ tốt, ngài nói lời này thật làm ta bị tổn thương." Nhị phu nhân lập tức khóc lóc om sòm.
Hạ Lan lão phu nhân sắc mặt xanh mét.
Hạ Lan Tuyết ngồi lẳng lặng, lẳng lặng chờ .
Ngay tại lúc Nhị phu nhân huyết lệ lên án những ngày tháng khổ sở ở Hạ Lan gia, Thu Văn đột nhiên tiến đến, cấp bẩm, "Đại tiểu thư, không xong, đồ trong khố phòng bị mất rồi."
"Cái gì?" Hạ Lan Tuyết vỗ bàn một cái, vọt đứng lên, "Mất cái gì?"
"Bị mất rất nhiều thứ đồ tốt rồi." Thu Văn nhanh chóng sắp khóc rồi, "Ngài mau đi xem một chút đi."
"Được rồi." Hạ Lan Tuyết vội vàng nói một câu với mấy người Hạ Lan lão phu nhân rồi đi ra ngoài.
Nhị phu nhân nhìn lão phu nhân một cái, sắc mặt kia cũng không còn như vừa rồi.
"Còn không mau đỡ ta đi xem sao." Hạ Lan lão phu nhân cảm thấy bất an, quát nhị phu nhân một câu.
Có nha hoàn lại không dùng, còn sai nàng?
Nhị phu nhân mặc dù không phục, nhưng lúc này cũng không dám nhe răng, tiến lên đỡ lão phu nhân dậy, tiến về phía nhà kho.
Hạ Lan Tuyết vội vàng đến nhà kho, chỉ thấy đồ đạc bên trong lộn xộn, hiển nhiên bị người tìm kiếm qua, hơn nữa, đồ cũng còn rất ít.
Chỉ liếc nhìn lại, nàng liền biết rõ bớt chút cái gì.
A, kiếp trước, lúc sắp chết, nàng mới nhìn thấy trong phòng lão phu nhân, còn có những đồ bọn Nhị phu nhân hiếu kính trong phòng Trầm thị, toàn là bảo vật trân ái của nương thân.
Hóa ra, bọn họ đã sớm trộm không ít bảo vật từ khố phòng rồi.
Từ sớm bọn họ đã mong nương thân qua đời để còn chia nhau bảo vật.
Hạ Lan Tuyết đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh lùng, bỗng nhiên quát lên, "Người trông coi kho đâu?"
"Nô tài ở đây." Một lão nhân hơn năm mươi tuổi, nơm nớp lo sợ từ trong đám người đi ra, quỳ gối trước mặt Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, " Kho hàng này chỉ có một mình ngươi trông coi?"Lão nhân dùng sức gật đầu.
"Được rồi, vậy ta hỏi ngươi, tại sao đồ vật trong khố phòng bị thiếu?" Hạ Lan Tuyết nghiêm nghị hỏi.
Lão nhân vội vàng dập đầu vài cái đầu, hô, "Lão nô không biết ạ, mỗi ngày lão nô chỉ để ý trông coi, cũng không biết bên trong để những đồ gì ạ."
"Vậy sao? Có người đi vào kho hàng, mà không nói với ngươi sao?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi.
Lão nhân không hiểu, chỉ nói, "Lão nô cũng chỉ là nửa năm trước bị điều đến trông kho hàng , Trần ma ma nói bên trong chỉ có chút ít đồ rách nát, lười vất đi nên để đó, bảo lão nô không cần phải trông nom kỹ. Chỉ phụ trách trông coi, thường ngày không có việc gì thì quét dọn sân thôi."
"Trần ma ma?" Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Thu Văn.
Thu Văn vội nói, "Còn nhốt ở phòng chứa củi, Thuận Tử con thứ hai của bà ta làm vỡ mất nghiên mực Thiên Ý thiếu gia yêu thích, hiện giờ đã bị giam giữ lại, đợi tiểu thư trở lại xử lý."
"Được rồi, rất tốt." May nha đầu Thu Văn chưa đuổi đôi mẹ con này đi, nếu không, muốn điều tra ra cũng phiền toái.
Hạ Lan Tuyết tán thưởng nhìn Thu Văn một cái, phân phó nói, "Mau mang mẹ con Trần ma ma đến cho ta hỏi"
Tay Hạ Lan lão phu nhân liên tục vân vê tràng hạt, trong miệng nói lẩm bẩm.
"Lão phu nhân, ngài nói gì đi ạ." Lúc này nhị phu nhân đã nóng ruột rồi.
Lão phu nhân chậm rãi mở mắt, khó xử nói, "Thanh nhi phải cứu, nhưng là, mẹ con Chi Nhi cũng phải cứu, ta không thể nhìn mẹ con các nàng bị người ta làm nhục được."
"Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân nghe lời này, cũng biết trong lòng lão phu nhân nghiêng về mẹ con nhà kia, sắc mặt kéo xuống, giận.
Hạ Lan lão phu nhân làm sao biết nên làm cái gì bây giờ? Bà chỉ là một lão phu nhân bình thường, lúc tuổi còn trẻ, điều kiện gia đình cũng tốt, cũng được xem là một gia đình khá giả, sinh ba con trai, áo cơm cũng tạm ổn.
Nhưng chính thức có được cuộc sống như hiện tại, áo cơm không lo, nha hoàn thành đàn, là từ khi Phượng Khinh La được gả đến tạo cho.
Cho nên, đối với những chuyện nhỏ nhặt bà không ít mưu kế, nhưng khi chuyện lớn xảy ra, bà cũng không biết làm thế nào.
Sau đó, bà nhìn về phía Hạ Lan Tuyết hỏi, "Tuyết nhi, cháu có thể nghĩ biện pháp vẹn toàn cả hai bên được không ?"
"Đúng vậy, Tuyết nhi, ngươi ngẫm lại, xem ở chỗ nào có thể lấy thêm bạc được bây giờ?" Nhị phu nhân nhắc tới bạc con mắt liền nổi lên lục quang.
Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, "Bạc tiền, như vậy, cháu có hai cái phương pháp."
"Thật sự, mau nói." Nhị phu nhân thúc giục.
Hạ Lan Tuyết ánh mắt trầm xuống, nói, "Thứ nhất, đợi cha về, rồi bảo ông ấy giao tiền nợ ở trong cung ra, nếu mà chưa đòi được thì cháu tự mình đi, trước kia thì không nói làm gì, nhưng hiện giờ nhà ta gặp chuyện như vậy, cháu cũng không tin, bọn họ không động lòng trắc ẩn? Nếu mà họ vẫn không chịu trả, cháu sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, cháu không tin hoàng thượng lại đi nợ tiền của một đứa bé."
Hạ Lan lão phu nhân nghe vậy, da mặt cứng đờ, vội hỏi, "Còn biện pháp thứ hai thì sao?"
"Chỉ có thể dựa vào mọi người thôi." Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, bất đắc dĩ thở dài nói, "Chúng ta mặc dù hiện bạc không nhiều lắm, nhưng là, những năm trước đây, mẫu thân mua không ít đồ tốt bày trong nhà, đem ra ngoài bán lấy bạc, đừng nói là hai mươi vạn hai, hai trăm vạn hai cũng đủ ấy chứ?"
"Nào có nhiều như vậy?" Nhị phu nhân mặt liền biến sắc, ngượng ngùng hừ nói.
"Mặc kệ bao nhiêu, tóm lại trước mang đi bán lấy bạc đã." Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa nhìn về phía cửa, "Thu Văn, có ở đây không?"
"Có nô tỳ." Thu Văn lập tức tiến đến, vừa rồi dàn xếp ổn thỏa cho Triệu Hồng Vũ, nàng đã trở lại rồi.
Nhị di nương xảy ra chuyện, lão phu nhân cùng nhị phu nhân không lo, cũng không vội vã tìm đại lão gia, mà đem toàn bộ chuyện này đẩy đến trên người một tiểu cô nương như Hạ Lan Tuyết, lại mở mồm ra là đòi tiền, thật đúng là không còn lý lẽ nữa.
Để cho nàng đứng ra mà nàng chỉ mới có mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn Hạ Lan Chi có hai tháng mà thôi.
Còn có, lão phu nhân và nhị phu nhân mà không có tiền? Lúc đại phu nhân làm chủ nhà, chi tiền cũng không chi li, trong sáng ngoài tối bị họ gạt đi không biết bao nhiêu bạc rồi , đừng nói đến gần hai mươi vạn, mà một người muốn hai mươi vạn chỉ sợ cũng để cho bọn họ cầm đi .
Vậy mà có chút chuyện lại muốn Hạ Lan Tuyết lấy tiền của Bách Thảo đường chi dùng, bạc này một khi dùng đến, tiền vốn quay vòng của Bách Thảo Đường cũng gặp khó khăn, làm sao có thể tiếp tục buôn bán được ?
Những người này tâm đúng là bị chó tha, các nàng không nghĩ đến nếu không có Bách Thảo Đường một nhà ngu ngốc này có thể sống an nhàn qua ngày hay sao?
Thu Văn ở bên ngoài, đều nghe hết những gì diễn ra trong phòng, trong lòng đã sớm bốc hỏa, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ xông vào, nhưng bây giờ, nàng tin tưởng Hạ Lan Tuyết sẽ xử lý, cho nên, liên tục chịu đựng.
Hiện tại, Hạ Lan Tuyết gọi nàng, nàng vội vã tiến đến, hỏi, "Tiểu thư có gì phân phó?"
"Ngươi trở về phòng hỏi Thu Hương lấy chìa khóa kho, mang thêm vài người, lựa chút thứ đáng giá, mang đi hiệu cầm đổ đổi lấy ít bạc." Hạ Lan Tuyết phân phó.
Thu Văn đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, "Tiểu thư, những thứ đó đều là trân bảo mà đại phu nhân khi còn sống yêu thích nhất."
"Đồ chỉ là vật chết , người là sống. Chỉ cần người ở đây, những vật này sớm muộn sẽ trở lại." Hạ Lan Tuyết nhìn nàng nháy mắt, an ủi.
"Vâng ạ." Thu Văn tựa hồ không dám nói nữa cái gì, chỉ đành phải khom người lui.
Bên này, nhị phu nhân và lão phu nhân nhìn nhau, đáy mắt lóe qua ánh tối tăm.
"Nếu đã có bạc bỏ ra rồi, ta cũng yên lòng, lão phu nhân, tức phụ về phòng trước, những ngày này lo lắng nhị gia, thân thể con dâu cũng có chút mệt mỏi rồi." Nhị phu nhân vội vàng muốn chạy.
"Từ từ đã." Không đợi lão phu nhân mở miệng, Hạ Lan Tuyết mở miệng cản lại, "Mặc dù đã có bạc xuất ra, nhưng mà, ai đưa bạc chuộc người còn là cái vấn đề đấy."
"Tìm vài gã sai vặt đưa đi là được rồi?" Nhị phu nhân giải thích.
"Vậy cũng không được, nhỡ họ cầm tiền chạy trốn thì sao? Chẳng phải là chúng ta mất cả người cả tiền à." Hạ Lan Tuyết hừ nói.
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân có chút không chịu nổi.
"Nên mới nói mọi người cùng bàn bạc. Đúng rồi, tổ mẫu, cha ta đi đâu vậy? Bà nội đã phái người đi tìm chưa?" Hạ Lan Tuyết hỏi.
Hạ Lan lão phu nhân vội vàng gật đầu, "Sớm phái người đi tìm rồi, cha ngươi vô dụng, thường ngày trong nha môn cũng không có việc gì, chắc hắn đi dạo đâu đó rồi."
"Được rồi, vậy chờ ông ấy trở về rồi nói tiếp, dù gì cũng là đàn ông trong gia đình, Nhị di nương và Chi Nhi đều là người của hắn, ta thấy, để cho cha đi đưa bạc là tốt nhất." Hạ Lan Tuyết đề nghị.
Nhị phu nhân lập tức nở nụ cười, "Đúng vậy, để đại ca đi là tốt nhất."
"Thúi lắm." Hạ Lan lão phu nhân lập tức thối nhị phu nhân một ngụm, "Những người kia thổ phỉ, để cho đại ca ngươi đi? Nhỡ ra những người kia cầm bạc không giao người, lại trói cả đại ca ngươi lại thì sao?"
"Cái này, không thể đi?" Nhị phu nhân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Hạ Lan lão phu nhân hừ lạnh, "Đừng nghĩ ta không biết, ngươi ước gì Phong nhi và Thanh Nhi xảy ra chuyện, còn ngươi thì tốt rồi."
"Lão phu nhân, lời này ngài cũng nói ra được, làm sao ta có thể ước hai người họ xảy ra chuyện được? Một người là đại ca, một người là tướng công của ta, chính là ta muốn nghĩ người khác không tốt, cũng không thể không nghĩ bọn họ tốt, ngài nói lời này thật làm ta bị tổn thương." Nhị phu nhân lập tức khóc lóc om sòm.
Hạ Lan lão phu nhân sắc mặt xanh mét.
Hạ Lan Tuyết ngồi lẳng lặng, lẳng lặng chờ .
Ngay tại lúc Nhị phu nhân huyết lệ lên án những ngày tháng khổ sở ở Hạ Lan gia, Thu Văn đột nhiên tiến đến, cấp bẩm, "Đại tiểu thư, không xong, đồ trong khố phòng bị mất rồi."
"Cái gì?" Hạ Lan Tuyết vỗ bàn một cái, vọt đứng lên, "Mất cái gì?"
"Bị mất rất nhiều thứ đồ tốt rồi." Thu Văn nhanh chóng sắp khóc rồi, "Ngài mau đi xem một chút đi."
"Được rồi." Hạ Lan Tuyết vội vàng nói một câu với mấy người Hạ Lan lão phu nhân rồi đi ra ngoài.
Nhị phu nhân nhìn lão phu nhân một cái, sắc mặt kia cũng không còn như vừa rồi.
"Còn không mau đỡ ta đi xem sao." Hạ Lan lão phu nhân cảm thấy bất an, quát nhị phu nhân một câu.
Có nha hoàn lại không dùng, còn sai nàng?
Nhị phu nhân mặc dù không phục, nhưng lúc này cũng không dám nhe răng, tiến lên đỡ lão phu nhân dậy, tiến về phía nhà kho.
Hạ Lan Tuyết vội vàng đến nhà kho, chỉ thấy đồ đạc bên trong lộn xộn, hiển nhiên bị người tìm kiếm qua, hơn nữa, đồ cũng còn rất ít.
Chỉ liếc nhìn lại, nàng liền biết rõ bớt chút cái gì.
A, kiếp trước, lúc sắp chết, nàng mới nhìn thấy trong phòng lão phu nhân, còn có những đồ bọn Nhị phu nhân hiếu kính trong phòng Trầm thị, toàn là bảo vật trân ái của nương thân.
Hóa ra, bọn họ đã sớm trộm không ít bảo vật từ khố phòng rồi.
Từ sớm bọn họ đã mong nương thân qua đời để còn chia nhau bảo vật.
Hạ Lan Tuyết đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh lùng, bỗng nhiên quát lên, "Người trông coi kho đâu?"
"Nô tài ở đây." Một lão nhân hơn năm mươi tuổi, nơm nớp lo sợ từ trong đám người đi ra, quỳ gối trước mặt Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, " Kho hàng này chỉ có một mình ngươi trông coi?"Lão nhân dùng sức gật đầu.
"Được rồi, vậy ta hỏi ngươi, tại sao đồ vật trong khố phòng bị thiếu?" Hạ Lan Tuyết nghiêm nghị hỏi.
Lão nhân vội vàng dập đầu vài cái đầu, hô, "Lão nô không biết ạ, mỗi ngày lão nô chỉ để ý trông coi, cũng không biết bên trong để những đồ gì ạ."
"Vậy sao? Có người đi vào kho hàng, mà không nói với ngươi sao?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi.
Lão nhân không hiểu, chỉ nói, "Lão nô cũng chỉ là nửa năm trước bị điều đến trông kho hàng , Trần ma ma nói bên trong chỉ có chút ít đồ rách nát, lười vất đi nên để đó, bảo lão nô không cần phải trông nom kỹ. Chỉ phụ trách trông coi, thường ngày không có việc gì thì quét dọn sân thôi."
"Trần ma ma?" Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Thu Văn.
Thu Văn vội nói, "Còn nhốt ở phòng chứa củi, Thuận Tử con thứ hai của bà ta làm vỡ mất nghiên mực Thiên Ý thiếu gia yêu thích, hiện giờ đã bị giam giữ lại, đợi tiểu thư trở lại xử lý."
"Được rồi, rất tốt." May nha đầu Thu Văn chưa đuổi đôi mẹ con này đi, nếu không, muốn điều tra ra cũng phiền toái.
Hạ Lan Tuyết tán thưởng nhìn Thu Văn một cái, phân phó nói, "Mau mang mẹ con Trần ma ma đến cho ta hỏi"