Nhắc lại Vương Nhất Thu, chàng trở về lữ điếm vừa đẩy cửa bước chợt hai thanh quái đao kề dao vào cổ. Trước mắt chàng là gã quái nhân đã gặp lúc mới đến tửu điếm, hắn nhìn chàng giọng thản nhiên:
- Bổn sứ chờ người đã lâu.
Nhất Thu đưa tay gạt hai thanh quái đao kề sát cổ, chàng hỏi:
- Chờ ta! Tại sao?
- Mặc dù người luôn gây trở ngại, sát hại các thủ hạ của ta nhưng Bức Vương trọng ngươi là một nhân tài, người cho vời ngươi đến đàm đạo.
- Ta không đi thì sao?
- Bức Vương Nhất Sứ Hoắt Đồng này được lệnh đưa người về, sống hoặc chết ta cũng phải đem ngươi về.
Nhất Thu cười khan, chàng nghĩ thầm: Ngươi tài cán gì mà lớn lối? Tuy nhiên ta không nên từ chối dịp may tiếp cận với con người dịp may huyền bí này. Nhất Thu gật đầu:
- Ta cũng muốn nghe Bức Vương giải thích về những cuộc tàn sát các môn phái võ lâm trung nguyên.
Nhất Sứ Hoắc Đồng cười ngạo nghễ:
- Bức Vương thế thiên hành đạo, gom thâu thiên hạ qui vào một mối để tránh cho Trung nguyên thoát khỏi cái nạn tranh chấp triền miên máu đổ thịt rơi. Bổn sứ nghĩ võ lâm giang hồ cùng các môn phái cần phải đứng sau lưng Bức Vương như là đứng sau Minh chủ VÕ Lâm.
Nhất Thu không thể xuôi tai khi nghe những lời xấc xược đó. Chàng dùng ma nhiếp thần công chụp tới, hai tên bộ hạ lập tức vung dao chém vào tay chàng. Choang!
Choang! Hai thanh quái đao dội ngược trở lại như chém phải sắt, chúng trố mắt nhìn Nhất Thu, chân đứng thụt lui, cũng lúc ấy Nhất Sứ Hoắc Đồng cảm thấy năm luồng tráo phong áp tới đến nghẹt thở, Hắn dùng thân pháp kỳ lạ, người đột nhiên đổi vị trí loang loáng đồng thời phóng trả Nhất Thu một chiêu tu la thần công Vô cùng mãnh liệt.
Nhất Thu hơi sững sốt khi thấy lần đầu tiên Ma nhiếp thần công không đúng đích, ngược lại còn lại bị thương phong phân kích. Nhưng Nhất Thu thân mang tuyệt học chưởng pháp của Nhất Sứ Hoắc Đồng tuy mười phần kỳ lạ, Nhất Thu biến chiêu còn lẹ hơn, từ tráo thành chưởng, Huyền thiên công như sấm sét chặn ngọn tu la chưởng của địch.
Rầm ! Rầm !
căn gác trọ lung lay vì chưởng kinh của hai người. Hoắc Đồng bị chưởng phong của Nhất Thu bứng khỏi chỗ ngồi bay vào vách, hắn lộn người một vòng co chân đạp bức vách sập người bắn ra ngoài, vừa đặt chân xuống đất Hoắc Đồng đã thấy Nhất Thu đứng sát bên cạnh, một ngón tay của chàng đặt vào tử huyệt của hắn. Giọng Nhất Thu bỡn cợt:
- ở phái Thẩm sơn ta đã mượn bàn tay của một cao thủ Bức Vương, người đó có võ công so với ngươi còn thua xa, thật đáng khâm phục .
Dứt lời Nhất Thu buông Hoắc Đồng. Hắn bước lui, hàm răng nghiến chặt, mắt nhìn chàng như muốn ăn tươi nuốt sống, đúng lúc ấy hai tên bộ hạ của Hoắc Đồng xông vào chúng xả đao chém tứ đỉnh đầu Nhất Thu xuống.
Choang! Choang!
Cũng như lần trước, cặp quái đao bật ngược trở lên, Nhất Thu quay lại, dù sao cũng đã có một thời người giang hồ gọi chàng là Ngọc Diện Ma Tinh! Hai lần bị chém lén Nhất Thu khẽ hừ lên một tiếng. Huyền thiên chỉ xé gió hay vút tới, hai tên bộ hạ Hoắc Đồng rú lên đưa tay bụm mặt, ngay huyệt mi tâm của chúng máu phun ra, cả hai từ từ gục xuống. Nhất Sứ giang tay phóng vụt người lên không trung, dễ gì Nhất Thu để cho Nhất Đồng chạy thoát, chàng dùng chiêu Phi Ma tróc ảnh, người vụt tới như một mũi tên, tốc độ nhanh như tia chớp. Hoắc Đồng sải tay, chiếc áo bay của hắn học gió đẩy hắn mỗi lúc một cao hơn. Khinh công của một con người dù cao đến đâu cũng không thể so sánh với chim, trong khi Nhất Thu hạ dần xuống đất thì Hoắc Đồng như một cánh chim bay lên cao mãi. Từ bên dưới nhìn lên Nhất Thu thấy Hoắc Đồng đã hóa thân thành một con dơi khổng lồ, chàng lấy một chiếc ma hoàn định quăng lân nhưng chợt đổi ý, Nhất Thu theo dõi hướng bay của Hoắc Đồng chàng phóng mình vào bóng đêm...
Bầu trời đen sáng lấp lánh những vì sao, cái bóng của Hoắc Đồng nổi bật lên bầu trời ấy Tên Sứ giả Bức Vương sải cánh bay một cách ngạo nghễ. Nhất Thu tuy không bay được, nhưng khinh công của đã đạt đến mức tột đỉnh, thân ảnh như cuồng phong lao vun vút bám sát bên dưới. Cuộc đua tài kỳ lạ vượt qua bao dặm đường vẫn chưa kết thúc. Bất chợt Nhất Thu khứng lại vì trước mặt chàng là một khu rừng rậm rạp, nếu băng người vào đó tiếp tục đuổi chắc chắn Hoắc Đồng sẽ biến mất vì hắn lợi thế ở trên cao, những tàng lá dày đặc là đồng bọn tên sứ giả. Sự lo nghĩ của Nhất Thu đã thành sự thực, ở trên cao Hoắc Đồng buông một chuỗi cười khiêu khích, hắn lướt trên các ngọn cây, bay ngược lên đỉnh núi và mất tích. Trong tình thế đó Nhất Thu tự biết mình sẽ biến thành mục tiêu cho chúng tấn công nếu cứ liều lĩnh xông vào. Tuy tỏ ra thận trọng nhưng Nhất Thu không lường hết được sự hung điềm đang chờ đón mình. Trong khi chàng còn tính toán thì trên vách núi được che kín bởi bóng đêm những tiếng rầm rầm nổi lên, mặt đất rung rinh, Nhất Thu biến sắc vội dùng thế Phi Ma lưu linh người bốc lên khỏi mặt đất, như ngôi sao xẹt, thân ảnh bay vút đi đúng lúc ấy những tảng đá trên vách núi lăn xuống như một cơn động đất. Nhất Thu liên tiếp dùng khinh công Phi Ma thoát ra khỏi vòng tử địa, chàng đáp xuống một chỗ an toàn vận dụng ma nhãn nhìn xuyên bóng đêm nhưng cây rừng trùng trùng đệp điệp, bóng tối mênh mông không thể nào phân biệt được địa hình dịa thế. Nếu còn nấn ná ở lại dù đã luyện dược nình đồng da sắt cũng khó tránh khỏi tai họa. Từ khi xuống núi, đây là lần đầu tiên Nhất Thu bị bức lui, nó khác xa lúc chàng bị rơi xuống nguồn nước ngầm khi đột nhập vào trọng địa của Bang Hồng Bào. Nhất Thu hú lên một tiếng trút cơn cuồng nộ rồi phi thân quay trở về lữ điếm. Nhất Thu thao thức không tài nào ngủ được. Theo lời Vì trưởng lão, bọn Bức Vương là một dị tộc xâm nhập Trung nguyên mưu đồ thống trị võ lâm, chàng lại liên tưởng đến người nghĩa đệ Lý Thiếu Hoa, hàng tung của Thiếu Hoa tuy quang minh nhưng thập phần bí ẩn. Lý Thiếu Hoa nói thân mang trọng trách vậy trọng trách ấy là gì? CÓ liên quan đến Bức Vương không? Bỗng dưng Nhất Thu thấy ân hận vì không làm sao liên lạc được với người nghĩa đệ để cùng nhau vạch bức màn bí ẩn đang bao trùm lên võ lâm Trung Nguyên. Chợt nhớ đến con hắc điêu, nếu Thiếu Hoa còn lẩn khuất quanh vùng Hoa Nam nhất định hắc điêu sãi cánh ở một nơi nào đó, đây là cách duy nhất để biết người nghĩa đệ ở đâu nhưng đã quá nửa đêm chẳng thể phóng còi hiệu gọi hắc điêu, Nhất Thu quyết định sáng mai trước khi quay trở lại vùng núi Hoắc Đồng đã biến mất chàng sẽ thử gọi con chim ưng, nếu nó xuất hiện Nhất Thu sẽ có một trở thủ đắc lực. Sau khi quyết định như thế, Nhất Thu lên giường, giấc ngủ đến với Chàng có cả cơn ác mộng những cánh dơi đen bay kín trời .
Trời mờ sáng, cảnh vật còn bao phủ triền miên bởi một lớp sương mù, bỗng trong màn sương ấy, một bóng người lao đi vun vút. Người ấy chính Nhất Thu, chàng đang băng người về tìm vách núi đêm qua mình bị đẩy lui bởi một trận mưa đá tảng. Trong ánh nắng mai bí mật của rừng đang từ từ bị hé mở, Nhất Thu đã đến bên bìa rừng.
Trước mặt chàng, ngọn núi cao vòi vọi sừng sững chọc lên mây, đây chính là ngọn Ma Phong lãnh hiểm trở đầy sơn lam chướng khí, cao hàng ngàn trượng, vách đá dựng đứng, tương truyền nhiều đạo quân đã bị vùi thây trong các khe núi, oan hồn tử sĩ gào rú hàng đêm. Nhất Thu đã từng cùng với Ngọc Nữ sống trong hang ngầm dưới lòng đất, trải qua những ngày đầy hung hiềm nhưng đứng trước Ma Phong lãnh chàng không khỏi rợn người. Bất giác Nhất Thu ngước mặt nhìn quanh, chàng ngửa cổ, vận Hỗn thế Huyền thiên công cất lên một tiếng hú dậy non chuyển đất . Tiếng hú làm cho chim muông trong rừng hoảng hốt đập cánh bay loạn xạ. Sau khi cất tiếng hú Nhất Thu phóng người vào rừng, chàng theo lối cũ tìm đến vách núi, những tảng đá còn nằm ngổn ngang khắp nơi. Nhất Thu nhìn lên vách núi, trên chót vót cao lơ lửng treo những dị vật lủng lẳng, mỗi cái dài cả chục trượng, sải tay ôm không hết, đen xì. Không thể phân định những dị vật ấy là gì Nhất Thu phóng người lên một mõm đá bất chợt tảng đá dưới chân chàng bật xuống chàng vội đề khí cho người vọt lên bám vào một nhánh cây nhìn xuống chàng thấy tảng đá lại bật trở về vị trí cũ . Còn đang thắc mắc đột nhiên những vật treo trên cao lao xuống vun vút, chúng ngừng lại ở lưng chừng vị trí Nhất Thu và đồng loạt bật tung ra, từ trong đó loang loáng những mũi lao nhắm thẳng Nhất Thu phóng tới. Chưa muốn để lộ cho đối phương biết đao kiếm không thể sát hại mình được Nhất Thu phóng người thay vì nhảy xuống chân núi chàng dùng khinh công Phi Ma quy thiên phóng lên đỉnh núi như một mũi tên bạc. Lập tức những chiếc thùng phóng ám khí cũng bay lên theo, ám khí vẫn tiếp tục phóng vào Nhất Thu. Thân hình Nhất Thu như một con nhện đong đưa trên vách núi trách thoát tất cả những loạt ám khí Khinh công cao tuyệt của Nhất Thư khiến một giọng nói nổi lên:
- Quả xứng là thiên hạ đệ nhất khinh công, ngươi xứng đáng trở thành bằng hữu của ta.
Định hướng nơi phát ra tiếng nói Nhất Thu phóng thẳng người về phía đó nhưng đó chỉ là một vách đá phẳng lì tuyệt chẳng có một bóng người. Nhất Thu soạt tay đâm vào vách đá chàng treo người lên tiếng:
- Ma Phong lãnh cũng có kè xứng là bằng hữu của ta ư?
Một tràng cười nổi lên, ánh mắt Nhất Thu như lằn chớp liếc nhanh về phía tiếng cười, chàng khám phá ra kẻ ẩn nấp sau vách đá đã dụng công rất nhiều, tiếng cười của hắn dội vào vách núi hắt ra ngày càng lớn mà tuyệt chẳng lộ hành tung. Nhất Thu lại khích tướng:
- Nếu các hạ không xuất hiện ta sẽ hủy diệt hết các cơ quan trên vách núi .
Giọng nói sau vách đá lại vọng lên:
- Ngươi quả thật ngông cuồng, hãy ngước mặt lên xem chuyện gì đang chờ đón ngươi .
Nhất Thu ngửa mặt nhìn lên đỉnh núi, chàng thấy một vầng mây xám đang là là xuống thấp dần, vầng mây đến gần Nhất Thu thấy đó lè một tấm lưới rộng lớn, nếu để tấm lưới chụp trúng chàng sẽ bị bắt sống, nếu có thanh Độc Long kiếm bên người Nhất Thu chẳng ngại gì nhưng thanh cổ kiếm đã nằm lại trên Ma Sơn. Tình thế quá cấp bách phi thân nhanh đến đâu cũng khômh kịp. Giữa lúc tưởng chừng như bó tay bất lợi một bóng đen từ trên trời cao phóng vụt xuống, chiếc lưới bị bóng đen kéo bay vút ngược lên đỉnh núi, Nhất Thu mừng rỡ nhận ra đó chính là con hắc điêu, nó đã xuất hiện kịp thời để cứu chàng, như vậy Thiếu Hoa hẳn ở cách đây chỉ vài giờ theo đường chim bay.
Cao hứng Nhất Thu hú lên một tiếng chàng triển khai Phi Ma khinh công phóng lên đỉnh núi như một vệt khói. Vừa đặt chân xuống đất Nhất Thu thấy một người cao lớn như ngọn cổ tháp, toàn thân trong màu đỏ. Người này lên tiếng:
- Bổn sứ cung nghinh đại hiệp.
Nhất Thu quét mắt lạnh lẽo nhìn kẻ tự xưng là bổn sứ.
- Các hạ chính là người trong vách núi .
sứ giả áo vàng lắc đầu :
- Người ấy thân phận cao chót vót bổn sứ chỉ là thuộc tướng. Mời đại hiệp đi theo bổn sứ.
Sứ giả áo vàng quay gót một cách tự tin. Nhất Thu cau mày nghĩ. Hắn là ai mà có sứ giả? Đã đến đây quyết chẳng để uổng công. Chàng ung dung đi theo sứ giả áo vàng đến một cửa đá, tên sứ giả không cần giấu diềm, hắn xô cửa đá qua một bên, tiếng ầm ầm từ bên trong dội ra, trước mắt Nhất Thu là một thác nước đổ xuống miệng vực sâu thăm thẳm. Một sợi dây căng từ bên này sang bên kia thác, sợi dây thẳng băng trong vùng bụi nước như tia chớp đâm vào sương mù Vô tận. Sứ giả đưa tay:
- Mời đại hiệp!
Dứt lời hắn tung người đứng lên sợi dây lướt đi nhẹ nhàng. Nhất Thu đã mấy lần nhìn tận mắt những tên mặc áo bay, người này là sứ giả nhất định hắn cũng bay qua bên kia thác khỏi cần đến sợi dây. Hắn cố ý đi trên sợi dây hẳn ngụ ý muốn thử gan dạ và khinh công của Nhất Thu, chàng cười nhẹ tung người dùng chiêu ma ảnh lược đồ chỉ một thoáng người hóa thành vệt khói lướt qua mặt sứ giả, chàng đứng im lặng trên mỏm đá giữa thác nước chờ, chẳng nói nửa lời . Tên sứ giả khiếp sợ thân pháp của Nhất Thu, hắn tự nhủ : Hèn chi Hoắc Đồng thất bại vào tay người này. Hắn ta nói:
- Khinh công của đại hiệp có thể sánh ngang với Phi thiên cửu thức của bổn môn.
Nhất Thu khẽ hừ trong cổ vì cái lối khen người nhưng chính là tự khoe của tên sứ giả. Chàng tiếp tục đi theo đến một chiếc cổng thứ hai. Tên sứ giả nhìn Nhất Thu với ánh mắt thách thức:
- Theo môn qui, tất cả những ai chưa phải là người của bổn môn đến đây đều phải bịt mắt...
Nhất Thu dựng đôi mày kiếm nhìn tên sứ giả, hắn vội giải thích:
- Đại hiệp cứ yên tâm, dù là đại địch nhưng nếu tuân theo môn quy tánh mạng sẽ an toàn, đại hiệp là thượng khách, lại càng được biệt đã. Tuy nhiên môn qui vẫn là môn qui Nhất Thu thầm nghĩ: Mình đã vào đây há lại sợ cái trò hí lộng quỉ thần. Được, để xem các ngươi còn giở những thủ đoạn gì nữa. Chàng gật đầu :
- Nếu là môn qui các hạ cứ thi hành.
Trái với ý nghĩ của Nhất Thu, sứ giả áo vàng không bịt mắt chàng như hắn nói, trong khu chàng đứng im chờ đợi hắn lấy trong người ra một chiếc hộp, trong hộp đựng một chiếc khăn và thình lình phất vào mặt Nhất Thu, một mùi hương hăng hắc phả vào khứu giác chàng, ngay tức khắc Nhất Thu phong tỏa hô hấp, chàng giả đò từ từ gục xuống như đã thấm thuốc mê. Tên sứ giả đỡ chàng ngồi dựa vào hang đá, lúc này hắn mới dùng chính chiếc khăn có tẩm mê hồn hương bịt kín mặt Nhất Thu. Tuy ngồi bất động nhưng Nhất Thu phải công nhận tên sứ giả làm việc thật cẩn trọng. Nếu chỉ bịt mắt rồi dắt đi, Nhất Thu có thề đếm bước và đoán được chính xác con đường mình vừa đi qua, nhưng đằng này hắn đã đánh thuốc mê còn bịt mắt và cho người khiêng nhất Thu nên không tài nào có thể đoán ra phương hướng. Nhưng đó là đối với người khác, Nhất Thu đã từng sống khá lâu trong lòng đất, võ công luyện đến mức có thể "nhìn" bằng thính lực do đó chiếc khăn trùm trên mặt không giới hạn nhãn lực của Nhất Thu bao nhiêu, chàng thấy chúng khiêng mình đi xuống một đường hầm môi lúc một sâu, cuối cùng chúng đặt chàng nằm trên một mặt đá bằng phẳng. Tiếng tên sứ giả nói với đồng bọn:
- Các ngươi ở đây canh chừng, ta vào trình với Bức Vương.
Chơi cho tiếng chân xa dần Nhất Thu mới dùng Hỗn Nguyên cương khí đẩy tấm khăn lệch xuống, chàng thấy mình đang ở trong một thạch động toàn nhũ đá trắng toát, tiếng nước nhỏ giọt kêu long tong, ẩn hiện đàng sau những mỏm thạch nhũ là những bóng người toàn màu đen. Vì bị hạn chế bởi thế nằm nên Nhất Thu chỉ nhìn thấy những gí ở trước mắt. Một chặp sau tiếng tên sứ giả nói với một đồng bọn:
- Đại ca xem có đúng là hắn không?
Một giọng nói nghe quen nổi lên:
- Chính hắn, đêm qua nếu không nhờ chiếc áo bay ta đã không thoát khỏi tay tên tiểu quỷ này.
CÓ tiếng cười nổi lên, tên sứ giả áo vàng nói:
- Đại Ca đừng nóng, Bức Vương có dụng ý, nếu người thành công trong việc qui tụ hắn dưới trướng, công cuộc chinh phục võ lâm Trung nguyên càng thêm dễ dàng. Hắn là một cao thủ chưa hề có, ngay cả lão Bang chủ Cái Bang cũng không lợi hại bằng.
- Tại sao không nhân cơ hội này diệt hắn trừ hậu họa?
- Bức Vương cần một tướng tài như hắn theo phò.
- Ba huynh đệ chúng ta chưa đủ giúp người đánh đông dẹp bắc sao? Theo ta cứ âm thầm giết hắn rồi báo với Bức Vương hắn chống cự nên buộc phải hạ thủ .
- Bức Vương tin đại ca ư?
- Tin hay không hắn cũng đã bị giết .
Nhất Thu vẫn nằm bất động theo dõi cuốc âm mưu nham hiểm do Hoắc Đồng chủ mưu. Ý kiến của hắn hình như gây bất ngờ bối rối cho tên sứ giả áo vàng. Hoắc Đồng nôn nóng hối:
- Phàn Khổng, ngươi chấp nhận một tên dị tộc trở nên thân cận với Bức Vương hơn cả chúng ta ư? Hãy mau quyết định đi, thuốc mê sắp hết hiệu lực.
Phàn Khổng qua một lúc cân nhắc, hắn chợt nói:
- Chúng ta cần bàn với Đèo Mân, Miêu Vương tam sứ phải hợp nhất Chủ Nhân mới nhượng bộ, bây giờ đại ca hãy phong tỏa huyệt đạo của hắn đi.
Nhất Thu không ngờ tình thế lại chuyển sang hướng bất lợi, tam sứ hợp lại nhất định sẽ thực hiện âm mưu do Hoắc Đồng chủ trương. Nhất Thu chưa luyện được phép hoán chuyền kinh mạch để cho hắn điểm nguyệt chẳng khác nào mặc cho chùng sát hại còn nếu chống lại làm sao có một dịp tốt thứ hai đột nhập vào sào huyệt của bọn Miêu Vương? Cũng lúc ấy tiếng bước chân lại gần bên chàng. Hoắc Đồng vừa đưa tay ra định điểm huyệt cũng là lúc Nhất Thu sắp phóng ra chiêu Ma Nhiếp thần công trào với ý định hạ gục hắn ngay từ chiêu đầu bỗng một tiếng nói cất lên:
- Ngừng tay!
Hoắc Đồng trở bộ quay lại, hắn thấy Đèo Mân thì nói:
- Hay lắm, ngươi đến thật đúng lúc.
Phàn Khổng thuật lại âm mưu của Hoắc Đồng, Đèo Mân nhăn mặt:
- Đại ca, chúng ta chạy trốn sự truy lùng của vua quan, sang đất Tống lập nghiệp, ở đây thiên địa mênh mông, Bức Vương được một người như hắn giúp sức có khác gì cọp thêm móng, rồng thêm vây, tại sao đại ca lại định giết người này?
Hoắc Đồng cau mày trầm giọng:
- Người này võ công kinh thiên động địa, nếu hắn tạo phản ai có thể khống chế hắn được? Chi bằng nhân cơ hội này hạ thủ để ngừa hậu họa. Chúng ta đã chiếm được vùng núi non mênh mông này, nay mai chủ nhân hợp lực với Kiều Tôn Dung ở Mã Yên sơn thành một đạo quân hùng mạnh, lúc đó chúng ta sợ gì quan binh nhà Lý, nhà Tống? Thôi các ngươi đừng chần chừ, mai ra tay.
Tình thế bắt buộc Nhất Thu phải đối đầu, Tam Sứ vừa vung binh khí lên Nhất Thu ngồi bật dậy, Ma Nhiếp thần công tráo xé gió phóng những ngọn chỉ phong về phía đối phương nhưng võ công của Tam Sứ thuộc hàng thượng thừa, cả ba lộn người phóng vút lên đỉnh hang, chân chúng móc vào những nhũ đá trao lủng lẳng như ba con dơi khổng lồ. Hoắc Đồng nói lớn:
- Phàn Khổng, Đèo Mân! Không cần đánh.
Cả ba lao vút biến mất sau một hang nhỏ trước sự ngơ ngác của Nhất Thu, chàng không hiểu chúng định giở âm mưu gì khi kéo nhau bỏ chạy ngay từ chiêu đầu tiên.
Nhất Thu đảo mắt nhìn quanh những bóng đen ẩn sau những thạch nhũ đều biến đâu mất. Cả động đá trong mày trắng toát. Tâm cơ báo động tai họa sắp trút xuống, Nhất Thu phóng người quanh động đá tìm lối thoát ra ngoài nhưng tất cả như được bịt kín, ngay cả những của hang bọn Tam Sứ vừa thoát ra cũng đã lấp kín, Nhất Thu bước lại, chàng vận Huyền Thiên Công đẩy một chưởng vào cửa đá, tiếng chuyển động ầm ầm nổi lên nhưng cửa đá vẫn trơ trơ. Giữa lúc ấy trên đỉnh động chợt nứt ra, từ đó nước ở đâu tuôn xuống như thác lũ. Nhất Thu kinh hoảng, gươm đao chàng không coi ra gì nhưng nước với lửa lại là chuyện khác, mình đồng da sắt cũng không thể nào chịu nổi.
Nhất Thu lấy một chiếc Ma Hoàn. Chàng vận sức phóng món ám khí độc tôn này vào vách đá, một tiếng nổ dữ dội vang lên, những thạch nhũ trên đỉnh thạch động bay ngang, đổ xuống rầm rầm, nước văng tung tóe, trên vách đá, chỗ chiếc Ma Hoàn vừa phát nổ bị khoét một lỗ nhưng nào có thấm gì đối với vách đá ngàn đời kiên cố. Nước trên cao vẫn ào ào đổ xuống, Vô kế khả thi, Nhất Thu nhảy lên một mỏm đá nhìn mặt nước trong hang dâng lên vùn vụt. Giữa lúc ấy chợt tiếng người vang lên:
- Tiểu tử, ta mở cho ngươi một sinh lộ, hãy mau khai ra ngươi là ai?
Đảo mắt nhìn quanh, Nhất Thu chẳng nhìn thấy kẻ cất tiếng nói, chàng độ chừng chúng đã truyền âm theo cách đã áp dụng như lúc chàng còn ở bên vách núi. Nhất Thu nhớ mình đã nói với Thiếu Hoa từ nay sẽ có hai Thiếu Hoa xuất hiện trên Giang Hồ, do đó chàng trả lời:
- Ta họ Lý tên Thiếu Hoa, kẻ thù không đội trời chung với những quân bạo thiên nghịch địa.
- Lý Thiếu Hoa? Ha! Ha! Ha! Lý Thiếu Hoa! Nơi này sẽ biến thành mồ chôn xác ngươi. Chết mát mẻ thế này ngươi vẫn còn may mắn đó. Như một ánh chớp Nhất Thu phóng người về phía phát ra tiếng nói, chàng phóng ra một chiếc Ma Hoàn, tiếng nổ rung chuyển động đá lại nổi lên, chung quanh Nhất Thu như đang có cơn động đất, cát bụi đất cát cùng với nước tuôn xuống, Nhất Thu phóng người vào chỗ hang nhỏ do Ma Hoàn phát nổ vừa tạo thành .
Nước đã dâng lên đến lưng chừng thạch động . . .
Nhắc lại Vương Nhất Thu, chàng trở về lữ điếm vừa đẩy cửa bước chợt hai thanh quái đao kề dao vào cổ. Trước mắt chàng là gã quái nhân đã gặp lúc mới đến tửu điếm, hắn nhìn chàng giọng thản nhiên:
- Bổn sứ chờ người đã lâu.
Nhất Thu đưa tay gạt hai thanh quái đao kề sát cổ, chàng hỏi:
- Chờ ta! Tại sao?
- Mặc dù người luôn gây trở ngại, sát hại các thủ hạ của ta nhưng Bức Vương trọng ngươi là một nhân tài, người cho vời ngươi đến đàm đạo.
- Ta không đi thì sao?
- Bức Vương Nhất Sứ Hoắt Đồng này được lệnh đưa người về, sống hoặc chết ta cũng phải đem ngươi về.
Nhất Thu cười khan, chàng nghĩ thầm: Ngươi tài cán gì mà lớn lối? Tuy nhiên ta không nên từ chối dịp may tiếp cận với con người dịp may huyền bí này. Nhất Thu gật đầu:
- Ta cũng muốn nghe Bức Vương giải thích về những cuộc tàn sát các môn phái võ lâm trung nguyên.
Nhất Sứ Hoắc Đồng cười ngạo nghễ:
- Bức Vương thế thiên hành đạo, gom thâu thiên hạ qui vào một mối để tránh cho Trung nguyên thoát khỏi cái nạn tranh chấp triền miên máu đổ thịt rơi. Bổn sứ nghĩ võ lâm giang hồ cùng các môn phái cần phải đứng sau lưng Bức Vương như là đứng sau Minh chủ VÕ Lâm.
Nhất Thu không thể xuôi tai khi nghe những lời xấc xược đó. Chàng dùng ma nhiếp thần công chụp tới, hai tên bộ hạ lập tức vung dao chém vào tay chàng. Choang!
Choang! Hai thanh quái đao dội ngược trở lại như chém phải sắt, chúng trố mắt nhìn Nhất Thu, chân đứng thụt lui, cũng lúc ấy Nhất Sứ Hoắc Đồng cảm thấy năm luồng tráo phong áp tới đến nghẹt thở, Hắn dùng thân pháp kỳ lạ, người đột nhiên đổi vị trí loang loáng đồng thời phóng trả Nhất Thu một chiêu tu la thần công Vô cùng mãnh liệt.
Nhất Thu hơi sững sốt khi thấy lần đầu tiên Ma nhiếp thần công không đúng đích, ngược lại còn lại bị thương phong phân kích. Nhưng Nhất Thu thân mang tuyệt học chưởng pháp của Nhất Sứ Hoắc Đồng tuy mười phần kỳ lạ, Nhất Thu biến chiêu còn lẹ hơn, từ tráo thành chưởng, Huyền thiên công như sấm sét chặn ngọn tu la chưởng của địch.
Rầm ! Rầm !
căn gác trọ lung lay vì chưởng kinh của hai người. Hoắc Đồng bị chưởng phong của Nhất Thu bứng khỏi chỗ ngồi bay vào vách, hắn lộn người một vòng co chân đạp bức vách sập người bắn ra ngoài, vừa đặt chân xuống đất Hoắc Đồng đã thấy Nhất Thu đứng sát bên cạnh, một ngón tay của chàng đặt vào tử huyệt của hắn. Giọng Nhất Thu bỡn cợt:
- ở phái Thẩm sơn ta đã mượn bàn tay của một cao thủ Bức Vương, người đó có võ công so với ngươi còn thua xa, thật đáng khâm phục .
Dứt lời Nhất Thu buông Hoắc Đồng. Hắn bước lui, hàm răng nghiến chặt, mắt nhìn chàng như muốn ăn tươi nuốt sống, đúng lúc ấy hai tên bộ hạ của Hoắc Đồng xông vào chúng xả đao chém tứ đỉnh đầu Nhất Thu xuống.
Choang! Choang!
Cũng như lần trước, cặp quái đao bật ngược trở lên, Nhất Thu quay lại, dù sao cũng đã có một thời người giang hồ gọi chàng là Ngọc Diện Ma Tinh! Hai lần bị chém lén Nhất Thu khẽ hừ lên một tiếng. Huyền thiên chỉ xé gió hay vút tới, hai tên bộ hạ Hoắc Đồng rú lên đưa tay bụm mặt, ngay huyệt mi tâm của chúng máu phun ra, cả hai từ từ gục xuống. Nhất Sứ giang tay phóng vụt người lên không trung, dễ gì Nhất Thu để cho Nhất Đồng chạy thoát, chàng dùng chiêu Phi Ma tróc ảnh, người vụt tới như một mũi tên, tốc độ nhanh như tia chớp. Hoắc Đồng sải tay, chiếc áo bay của hắn học gió đẩy hắn mỗi lúc một cao hơn. Khinh công của một con người dù cao đến đâu cũng không thể so sánh với chim, trong khi Nhất Thu hạ dần xuống đất thì Hoắc Đồng như một cánh chim bay lên cao mãi. Từ bên dưới nhìn lên Nhất Thu thấy Hoắc Đồng đã hóa thân thành một con dơi khổng lồ, chàng lấy một chiếc ma hoàn định quăng lân nhưng chợt đổi ý, Nhất Thu theo dõi hướng bay của Hoắc Đồng chàng phóng mình vào bóng đêm...
Bầu trời đen sáng lấp lánh những vì sao, cái bóng của Hoắc Đồng nổi bật lên bầu trời ấy Tên Sứ giả Bức Vương sải cánh bay một cách ngạo nghễ. Nhất Thu tuy không bay được, nhưng khinh công của đã đạt đến mức tột đỉnh, thân ảnh như cuồng phong lao vun vút bám sát bên dưới. Cuộc đua tài kỳ lạ vượt qua bao dặm đường vẫn chưa kết thúc. Bất chợt Nhất Thu khứng lại vì trước mặt chàng là một khu rừng rậm rạp, nếu băng người vào đó tiếp tục đuổi chắc chắn Hoắc Đồng sẽ biến mất vì hắn lợi thế ở trên cao, những tàng lá dày đặc là đồng bọn tên sứ giả. Sự lo nghĩ của Nhất Thu đã thành sự thực, ở trên cao Hoắc Đồng buông một chuỗi cười khiêu khích, hắn lướt trên các ngọn cây, bay ngược lên đỉnh núi và mất tích. Trong tình thế đó Nhất Thu tự biết mình sẽ biến thành mục tiêu cho chúng tấn công nếu cứ liều lĩnh xông vào. Tuy tỏ ra thận trọng nhưng Nhất Thu không lường hết được sự hung điềm đang chờ đón mình. Trong khi chàng còn tính toán thì trên vách núi được che kín bởi bóng đêm những tiếng rầm rầm nổi lên, mặt đất rung rinh, Nhất Thu biến sắc vội dùng thế Phi Ma lưu linh người bốc lên khỏi mặt đất, như ngôi sao xẹt, thân ảnh bay vút đi đúng lúc ấy những tảng đá trên vách núi lăn xuống như một cơn động đất. Nhất Thu liên tiếp dùng khinh công Phi Ma thoát ra khỏi vòng tử địa, chàng đáp xuống một chỗ an toàn vận dụng ma nhãn nhìn xuyên bóng đêm nhưng cây rừng trùng trùng đệp điệp, bóng tối mênh mông không thể nào phân biệt được địa hình dịa thế. Nếu còn nấn ná ở lại dù đã luyện dược nình đồng da sắt cũng khó tránh khỏi tai họa. Từ khi xuống núi, đây là lần đầu tiên Nhất Thu bị bức lui, nó khác xa lúc chàng bị rơi xuống nguồn nước ngầm khi đột nhập vào trọng địa của Bang Hồng Bào. Nhất Thu hú lên một tiếng trút cơn cuồng nộ rồi phi thân quay trở về lữ điếm. Nhất Thu thao thức không tài nào ngủ được. Theo lời Vì trưởng lão, bọn Bức Vương là một dị tộc xâm nhập Trung nguyên mưu đồ thống trị võ lâm, chàng lại liên tưởng đến người nghĩa đệ Lý Thiếu Hoa, hàng tung của Thiếu Hoa tuy quang minh nhưng thập phần bí ẩn. Lý Thiếu Hoa nói thân mang trọng trách vậy trọng trách ấy là gì? CÓ liên quan đến Bức Vương không? Bỗng dưng Nhất Thu thấy ân hận vì không làm sao liên lạc được với người nghĩa đệ để cùng nhau vạch bức màn bí ẩn đang bao trùm lên võ lâm Trung Nguyên. Chợt nhớ đến con hắc điêu, nếu Thiếu Hoa còn lẩn khuất quanh vùng Hoa Nam nhất định hắc điêu sãi cánh ở một nơi nào đó, đây là cách duy nhất để biết người nghĩa đệ ở đâu nhưng đã quá nửa đêm chẳng thể phóng còi hiệu gọi hắc điêu, Nhất Thu quyết định sáng mai trước khi quay trở lại vùng núi Hoắc Đồng đã biến mất chàng sẽ thử gọi con chim ưng, nếu nó xuất hiện Nhất Thu sẽ có một trở thủ đắc lực. Sau khi quyết định như thế, Nhất Thu lên giường, giấc ngủ đến với Chàng có cả cơn ác mộng những cánh dơi đen bay kín trời .
Trời mờ sáng, cảnh vật còn bao phủ triền miên bởi một lớp sương mù, bỗng trong màn sương ấy, một bóng người lao đi vun vút. Người ấy chính Nhất Thu, chàng đang băng người về tìm vách núi đêm qua mình bị đẩy lui bởi một trận mưa đá tảng. Trong ánh nắng mai bí mật của rừng đang từ từ bị hé mở, Nhất Thu đã đến bên bìa rừng.
Trước mặt chàng, ngọn núi cao vòi vọi sừng sững chọc lên mây, đây chính là ngọn Ma Phong lãnh hiểm trở đầy sơn lam chướng khí, cao hàng ngàn trượng, vách đá dựng đứng, tương truyền nhiều đạo quân đã bị vùi thây trong các khe núi, oan hồn tử sĩ gào rú hàng đêm. Nhất Thu đã từng cùng với Ngọc Nữ sống trong hang ngầm dưới lòng đất, trải qua những ngày đầy hung hiềm nhưng đứng trước Ma Phong lãnh chàng không khỏi rợn người. Bất giác Nhất Thu ngước mặt nhìn quanh, chàng ngửa cổ, vận Hỗn thế Huyền thiên công cất lên một tiếng hú dậy non chuyển đất . Tiếng hú làm cho chim muông trong rừng hoảng hốt đập cánh bay loạn xạ. Sau khi cất tiếng hú Nhất Thu phóng người vào rừng, chàng theo lối cũ tìm đến vách núi, những tảng đá còn nằm ngổn ngang khắp nơi. Nhất Thu nhìn lên vách núi, trên chót vót cao lơ lửng treo những dị vật lủng lẳng, mỗi cái dài cả chục trượng, sải tay ôm không hết, đen xì. Không thể phân định những dị vật ấy là gì Nhất Thu phóng người lên một mõm đá bất chợt tảng đá dưới chân chàng bật xuống chàng vội đề khí cho người vọt lên bám vào một nhánh cây nhìn xuống chàng thấy tảng đá lại bật trở về vị trí cũ . Còn đang thắc mắc đột nhiên những vật treo trên cao lao xuống vun vút, chúng ngừng lại ở lưng chừng vị trí Nhất Thu và đồng loạt bật tung ra, từ trong đó loang loáng những mũi lao nhắm thẳng Nhất Thu phóng tới. Chưa muốn để lộ cho đối phương biết đao kiếm không thể sát hại mình được Nhất Thu phóng người thay vì nhảy xuống chân núi chàng dùng khinh công Phi Ma quy thiên phóng lên đỉnh núi như một mũi tên bạc. Lập tức những chiếc thùng phóng ám khí cũng bay lên theo, ám khí vẫn tiếp tục phóng vào Nhất Thu. Thân hình Nhất Thu như một con nhện đong đưa trên vách núi trách thoát tất cả những loạt ám khí Khinh công cao tuyệt của Nhất Thư khiến một giọng nói nổi lên:
- Quả xứng là thiên hạ đệ nhất khinh công, ngươi xứng đáng trở thành bằng hữu của ta.
Định hướng nơi phát ra tiếng nói Nhất Thu phóng thẳng người về phía đó nhưng đó chỉ là một vách đá phẳng lì tuyệt chẳng có một bóng người. Nhất Thu soạt tay đâm vào vách đá chàng treo người lên tiếng:
- Ma Phong lãnh cũng có kè xứng là bằng hữu của ta ư?
Một tràng cười nổi lên, ánh mắt Nhất Thu như lằn chớp liếc nhanh về phía tiếng cười, chàng khám phá ra kẻ ẩn nấp sau vách đá đã dụng công rất nhiều, tiếng cười của hắn dội vào vách núi hắt ra ngày càng lớn mà tuyệt chẳng lộ hành tung. Nhất Thu lại khích tướng:
- Nếu các hạ không xuất hiện ta sẽ hủy diệt hết các cơ quan trên vách núi .
Giọng nói sau vách đá lại vọng lên:
- Ngươi quả thật ngông cuồng, hãy ngước mặt lên xem chuyện gì đang chờ đón ngươi .
Nhất Thu ngửa mặt nhìn lên đỉnh núi, chàng thấy một vầng mây xám đang là là xuống thấp dần, vầng mây đến gần Nhất Thu thấy đó lè một tấm lưới rộng lớn, nếu để tấm lưới chụp trúng chàng sẽ bị bắt sống, nếu có thanh Độc Long kiếm bên người Nhất Thu chẳng ngại gì nhưng thanh cổ kiếm đã nằm lại trên Ma Sơn. Tình thế quá cấp bách phi thân nhanh đến đâu cũng khômh kịp. Giữa lúc tưởng chừng như bó tay bất lợi một bóng đen từ trên trời cao phóng vụt xuống, chiếc lưới bị bóng đen kéo bay vút ngược lên đỉnh núi, Nhất Thu mừng rỡ nhận ra đó chính là con hắc điêu, nó đã xuất hiện kịp thời để cứu chàng, như vậy Thiếu Hoa hẳn ở cách đây chỉ vài giờ theo đường chim bay.
Cao hứng Nhất Thu hú lên một tiếng chàng triển khai Phi Ma khinh công phóng lên đỉnh núi như một vệt khói. Vừa đặt chân xuống đất Nhất Thu thấy một người cao lớn như ngọn cổ tháp, toàn thân trong màu đỏ. Người này lên tiếng:
- Bổn sứ cung nghinh đại hiệp.
Nhất Thu quét mắt lạnh lẽo nhìn kẻ tự xưng là bổn sứ.
- Các hạ chính là người trong vách núi .
sứ giả áo vàng lắc đầu :
- Người ấy thân phận cao chót vót bổn sứ chỉ là thuộc tướng. Mời đại hiệp đi theo bổn sứ.
Sứ giả áo vàng quay gót một cách tự tin. Nhất Thu cau mày nghĩ. Hắn là ai mà có sứ giả? Đã đến đây quyết chẳng để uổng công. Chàng ung dung đi theo sứ giả áo vàng đến một cửa đá, tên sứ giả không cần giấu diềm, hắn xô cửa đá qua một bên, tiếng ầm ầm từ bên trong dội ra, trước mắt Nhất Thu là một thác nước đổ xuống miệng vực sâu thăm thẳm. Một sợi dây căng từ bên này sang bên kia thác, sợi dây thẳng băng trong vùng bụi nước như tia chớp đâm vào sương mù Vô tận. Sứ giả đưa tay:
- Mời đại hiệp!
Dứt lời hắn tung người đứng lên sợi dây lướt đi nhẹ nhàng. Nhất Thu đã mấy lần nhìn tận mắt những tên mặc áo bay, người này là sứ giả nhất định hắn cũng bay qua bên kia thác khỏi cần đến sợi dây. Hắn cố ý đi trên sợi dây hẳn ngụ ý muốn thử gan dạ và khinh công của Nhất Thu, chàng cười nhẹ tung người dùng chiêu ma ảnh lược đồ chỉ một thoáng người hóa thành vệt khói lướt qua mặt sứ giả, chàng đứng im lặng trên mỏm đá giữa thác nước chờ, chẳng nói nửa lời . Tên sứ giả khiếp sợ thân pháp của Nhất Thu, hắn tự nhủ : Hèn chi Hoắc Đồng thất bại vào tay người này. Hắn ta nói:
- Khinh công của đại hiệp có thể sánh ngang với Phi thiên cửu thức của bổn môn.
Nhất Thu khẽ hừ trong cổ vì cái lối khen người nhưng chính là tự khoe của tên sứ giả. Chàng tiếp tục đi theo đến một chiếc cổng thứ hai. Tên sứ giả nhìn Nhất Thu với ánh mắt thách thức:
- Theo môn qui, tất cả những ai chưa phải là người của bổn môn đến đây đều phải bịt mắt...
Nhất Thu dựng đôi mày kiếm nhìn tên sứ giả, hắn vội giải thích:
- Đại hiệp cứ yên tâm, dù là đại địch nhưng nếu tuân theo môn quy tánh mạng sẽ an toàn, đại hiệp là thượng khách, lại càng được biệt đã. Tuy nhiên môn qui vẫn là môn qui Nhất Thu thầm nghĩ: Mình đã vào đây há lại sợ cái trò hí lộng quỉ thần. Được, để xem các ngươi còn giở những thủ đoạn gì nữa. Chàng gật đầu :
- Nếu là môn qui các hạ cứ thi hành.
Trái với ý nghĩ của Nhất Thu, sứ giả áo vàng không bịt mắt chàng như hắn nói, trong khu chàng đứng im chờ đợi hắn lấy trong người ra một chiếc hộp, trong hộp đựng một chiếc khăn và thình lình phất vào mặt Nhất Thu, một mùi hương hăng hắc phả vào khứu giác chàng, ngay tức khắc Nhất Thu phong tỏa hô hấp, chàng giả đò từ từ gục xuống như đã thấm thuốc mê. Tên sứ giả đỡ chàng ngồi dựa vào hang đá, lúc này hắn mới dùng chính chiếc khăn có tẩm mê hồn hương bịt kín mặt Nhất Thu. Tuy ngồi bất động nhưng Nhất Thu phải công nhận tên sứ giả làm việc thật cẩn trọng. Nếu chỉ bịt mắt rồi dắt đi, Nhất Thu có thề đếm bước và đoán được chính xác con đường mình vừa đi qua, nhưng đằng này hắn đã đánh thuốc mê còn bịt mắt và cho người khiêng nhất Thu nên không tài nào có thể đoán ra phương hướng. Nhưng đó là đối với người khác, Nhất Thu đã từng sống khá lâu trong lòng đất, võ công luyện đến mức có thể "nhìn" bằng thính lực do đó chiếc khăn trùm trên mặt không giới hạn nhãn lực của Nhất Thu bao nhiêu, chàng thấy chúng khiêng mình đi xuống một đường hầm môi lúc một sâu, cuối cùng chúng đặt chàng nằm trên một mặt đá bằng phẳng. Tiếng tên sứ giả nói với đồng bọn:
- Các ngươi ở đây canh chừng, ta vào trình với Bức Vương.
Chơi cho tiếng chân xa dần Nhất Thu mới dùng Hỗn Nguyên cương khí đẩy tấm khăn lệch xuống, chàng thấy mình đang ở trong một thạch động toàn nhũ đá trắng toát, tiếng nước nhỏ giọt kêu long tong, ẩn hiện đàng sau những mỏm thạch nhũ là những bóng người toàn màu đen. Vì bị hạn chế bởi thế nằm nên Nhất Thu chỉ nhìn thấy những gí ở trước mắt. Một chặp sau tiếng tên sứ giả nói với một đồng bọn:
- Đại ca xem có đúng là hắn không?
Một giọng nói nghe quen nổi lên:
- Chính hắn, đêm qua nếu không nhờ chiếc áo bay ta đã không thoát khỏi tay tên tiểu quỷ này.
CÓ tiếng cười nổi lên, tên sứ giả áo vàng nói:
- Đại Ca đừng nóng, Bức Vương có dụng ý, nếu người thành công trong việc qui tụ hắn dưới trướng, công cuộc chinh phục võ lâm Trung nguyên càng thêm dễ dàng. Hắn là một cao thủ chưa hề có, ngay cả lão Bang chủ Cái Bang cũng không lợi hại bằng.
- Tại sao không nhân cơ hội này diệt hắn trừ hậu họa?
- Bức Vương cần một tướng tài như hắn theo phò.
- Ba huynh đệ chúng ta chưa đủ giúp người đánh đông dẹp bắc sao? Theo ta cứ âm thầm giết hắn rồi báo với Bức Vương hắn chống cự nên buộc phải hạ thủ .
- Bức Vương tin đại ca ư?
- Tin hay không hắn cũng đã bị giết .
Nhất Thu vẫn nằm bất động theo dõi cuốc âm mưu nham hiểm do Hoắc Đồng chủ mưu. Ý kiến của hắn hình như gây bất ngờ bối rối cho tên sứ giả áo vàng. Hoắc Đồng nôn nóng hối:
- Phàn Khổng, ngươi chấp nhận một tên dị tộc trở nên thân cận với Bức Vương hơn cả chúng ta ư? Hãy mau quyết định đi, thuốc mê sắp hết hiệu lực.
Phàn Khổng qua một lúc cân nhắc, hắn chợt nói:
- Chúng ta cần bàn với Đèo Mân, Miêu Vương tam sứ phải hợp nhất Chủ Nhân mới nhượng bộ, bây giờ đại ca hãy phong tỏa huyệt đạo của hắn đi.
Nhất Thu không ngờ tình thế lại chuyển sang hướng bất lợi, tam sứ hợp lại nhất định sẽ thực hiện âm mưu do Hoắc Đồng chủ trương. Nhất Thu chưa luyện được phép hoán chuyền kinh mạch để cho hắn điểm nguyệt chẳng khác nào mặc cho chùng sát hại còn nếu chống lại làm sao có một dịp tốt thứ hai đột nhập vào sào huyệt của bọn Miêu Vương? Cũng lúc ấy tiếng bước chân lại gần bên chàng. Hoắc Đồng vừa đưa tay ra định điểm huyệt cũng là lúc Nhất Thu sắp phóng ra chiêu Ma Nhiếp thần công trào với ý định hạ gục hắn ngay từ chiêu đầu bỗng một tiếng nói cất lên:
- Ngừng tay!
Hoắc Đồng trở bộ quay lại, hắn thấy Đèo Mân thì nói:
- Hay lắm, ngươi đến thật đúng lúc.
Phàn Khổng thuật lại âm mưu của Hoắc Đồng, Đèo Mân nhăn mặt:
- Đại ca, chúng ta chạy trốn sự truy lùng của vua quan, sang đất Tống lập nghiệp, ở đây thiên địa mênh mông, Bức Vương được một người như hắn giúp sức có khác gì cọp thêm móng, rồng thêm vây, tại sao đại ca lại định giết người này?
Hoắc Đồng cau mày trầm giọng:
- Người này võ công kinh thiên động địa, nếu hắn tạo phản ai có thể khống chế hắn được? Chi bằng nhân cơ hội này hạ thủ để ngừa hậu họa. Chúng ta đã chiếm được vùng núi non mênh mông này, nay mai chủ nhân hợp lực với Kiều Tôn Dung ở Mã Yên sơn thành một đạo quân hùng mạnh, lúc đó chúng ta sợ gì quan binh nhà Lý, nhà Tống? Thôi các ngươi đừng chần chừ, mai ra tay.
Tình thế bắt buộc Nhất Thu phải đối đầu, Tam Sứ vừa vung binh khí lên Nhất Thu ngồi bật dậy, Ma Nhiếp thần công tráo xé gió phóng những ngọn chỉ phong về phía đối phương nhưng võ công của Tam Sứ thuộc hàng thượng thừa, cả ba lộn người phóng vút lên đỉnh hang, chân chúng móc vào những nhũ đá trao lủng lẳng như ba con dơi khổng lồ. Hoắc Đồng nói lớn:
- Phàn Khổng, Đèo Mân! Không cần đánh.
Cả ba lao vút biến mất sau một hang nhỏ trước sự ngơ ngác của Nhất Thu, chàng không hiểu chúng định giở âm mưu gì khi kéo nhau bỏ chạy ngay từ chiêu đầu tiên.
Nhất Thu đảo mắt nhìn quanh những bóng đen ẩn sau những thạch nhũ đều biến đâu mất. Cả động đá trong mày trắng toát. Tâm cơ báo động tai họa sắp trút xuống, Nhất Thu phóng người quanh động đá tìm lối thoát ra ngoài nhưng tất cả như được bịt kín, ngay cả những của hang bọn Tam Sứ vừa thoát ra cũng đã lấp kín, Nhất Thu bước lại, chàng vận Huyền Thiên Công đẩy một chưởng vào cửa đá, tiếng chuyển động ầm ầm nổi lên nhưng cửa đá vẫn trơ trơ. Giữa lúc ấy trên đỉnh động chợt nứt ra, từ đó nước ở đâu tuôn xuống như thác lũ. Nhất Thu kinh hoảng, gươm đao chàng không coi ra gì nhưng nước với lửa lại là chuyện khác, mình đồng da sắt cũng không thể nào chịu nổi.
Nhất Thu lấy một chiếc Ma Hoàn. Chàng vận sức phóng món ám khí độc tôn này vào vách đá, một tiếng nổ dữ dội vang lên, những thạch nhũ trên đỉnh thạch động bay ngang, đổ xuống rầm rầm, nước văng tung tóe, trên vách đá, chỗ chiếc Ma Hoàn vừa phát nổ bị khoét một lỗ nhưng nào có thấm gì đối với vách đá ngàn đời kiên cố. Nước trên cao vẫn ào ào đổ xuống, Vô kế khả thi, Nhất Thu nhảy lên một mỏm đá nhìn mặt nước trong hang dâng lên vùn vụt. Giữa lúc ấy chợt tiếng người vang lên:
- Tiểu tử, ta mở cho ngươi một sinh lộ, hãy mau khai ra ngươi là ai?
Đảo mắt nhìn quanh, Nhất Thu chẳng nhìn thấy kẻ cất tiếng nói, chàng độ chừng chúng đã truyền âm theo cách đã áp dụng như lúc chàng còn ở bên vách núi. Nhất Thu nhớ mình đã nói với Thiếu Hoa từ nay sẽ có hai Thiếu Hoa xuất hiện trên Giang Hồ, do đó chàng trả lời:
- Ta họ Lý tên Thiếu Hoa, kẻ thù không đội trời chung với những quân bạo thiên nghịch địa.
- Lý Thiếu Hoa? Ha! Ha! Ha! Lý Thiếu Hoa! Nơi này sẽ biến thành mồ chôn xác ngươi. Chết mát mẻ thế này ngươi vẫn còn may mắn đó. Như một ánh chớp Nhất Thu phóng người về phía phát ra tiếng nói, chàng phóng ra một chiếc Ma Hoàn, tiếng nổ rung chuyển động đá lại nổi lên, chung quanh Nhất Thu như đang có cơn động đất, cát bụi đất cát cùng với nước tuôn xuống, Nhất Thu phóng người vào chỗ hang nhỏ do Ma Hoàn phát nổ vừa tạo thành .
Nước đã dâng lên đến lưng chừng thạch động . . .