Lương đình trong hậu viện Hữu tướng phủ trong một khắc đã không thấy tăm hơi mấy vị chủ tử, chỉ để lại mỗi Sơ Thu ngơ ngác đứng đàng đó, thật giống như chưa chấp nhận được hiện thực, phản ứng không kịp, mãi một lát sau khóe miệng mới biết giật giật.
Nàng còn chưa nói xong mà sao Đại tiểu thư lại nhanh chóng chạy đi hưởng ứng náo nhiệt rồi a?
Sở Nguyệt mới thanh nhàn vài ngày đã cảm thấy rảnh rỗi đến nhàm chán rồi, lại bỉ ổi không thôi chạy tới phủ Tể tướng mà nàng trước đây luôn chán ghét, đi xem xem nhân vật trung tâm của câu chuyện phiếm được truyền khắp kinh thành này.
Nghe qua miệng người ta thì sao chuẩn xác bằng chính mắt mình nhìn thấy chứ?
Hai phủ cách nhau vốn cũng không xa, nàng chỉ đi một đường bằng tốc độ cực nhanh thế nên thoáng cái đã đến.
Dầu gì cũng ở trong phủ Tể tướng mấy tháng qua, mặc dù rất không thích nơi này, thường ngày cũng chỉ cư ngụ tại Phù Hương viện nhưng bên trong mọi ngõ ngách sớm đã thăm dò rõ rang, tự nhiên cũng biết được nơi nào bí ẩn nhất, phải đi như nào để né hết bọn tôi tớ và thị vệ trong phủ.
Huống chi, với thân thủ của nàng mà nói, cho dù đi vào một nơi xa lạ đi nữa cũng không dễ dàng bị người ta phát hiện được.
Nàng không đếm xỉa đến hai cái đuôi tuấn mỹ sáng rực đằng sau, linh hoạt nhảy lên cao rồi trèo vào phủ Tể tướng, lặng lẽ thăm dò mọi phía.
Có lẽ do hôm nay có Trưởng công chúa giá lâm nên phần lớn mọi người đều tập trung ở tiền viện hoặc ít nhiều cũng chạy qua đó để nghe ngóng, thành ra phía này nàng ra vào thoải mài, ngoại trừ một vài thị vệ bên ngoài thì nơi đây cũng chỉ còn lác đác vài hạ nhân mà thôi.
Nàng bĩu môi, một lần nữa tiến hành công kích và khinh bỉ quy củ của Thẩm gia.
Cho dù là một Tể tướng đại nhân quyền cao chức trọng, có một phu nhân là thiên kim Hầu phủ đi nữa cũng chỉ mang dáng dấp của bọn giàu sổi mới nổi, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không có quy củ phép tắc, tự tiện rời khỏi vị trí công tác, không tận tâm giữ đúng bổn phận, không biết giữ mình đúng nơi đúng lúc.
Nàng cảm thấy tâm tình của mình cũng có chút bất thường, lúc nào cũng muốn tìm điểm xấu của Thẩm gia để đả kích, cho dù lúc trước còn ở phủ Tể tướng này, nàng rất phiền chán những con người đó, thế nhưng cũng không có cảm giác kỳ quái như bây giờ, giống như có chút… ầy… biến thái ấy mà!
Bà cha nói! Cái gọi là biến thái không phải biết di truyền chứ? Như nào mới vừa nhận về một ca ca biến thái thì mình trong huyết mạch mình giống như sổ ra biết bao sự biến thái như hắn a?
Nàng khẽ lườm Hữu tướng đại nhân đang theo sát phía sau một cái, bĩu môi không thèm quan tâm nữa.
Dựa vào sự quen thuộc đường lối trong phủ này, chẳng biết vì sao thủ vệ đặc biệt bị phân tán ra, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là một thân bản lĩnh mà nàng có được, rất dễ dàng từ hậu viện mò ra được tiền viện, chọn đúng nơi nào nhiệt nhất mà đặt chân.
“Này phong của Thẩm Nhị tiểu thư quả nhiên to lớn làm sao, quả không hổ danh là đích nữ duy nhất của Thẩm tướng, danh truyền kinh đô đệ nhất mỹ nhân hiển nhiên cũng quý báu vô cùng, cho dù đối với phu quân tương lai của mình… nói đánh là đánh ngay.”
Sở Nguyệt còn chưa đến gần đã nghe thấy một câu nói đầy ý vị này, giọng nói có chút bén nhọn, ngữ điệu bằng trắc du dương, vừa nghe như đang tán dương Thẩm Nghiên Huyên, nhưng lọt vào trong tai người khác lại rất có ý tứ, giống như một tòa núi lớn đang đè xuống trước mặt, khí thế bức người.
Đã sớm nghe danh Trưởng công chúa phi phàm, mãi còn chưa được gặp mặt, hiện tại cũng xem như được tận mắt chứng kiến, chỉ bằng một câu nói từ đằng xa đã thấy được… quả nhiên rất phi phàm a!
Bước chân của Sở Nguyệt ngừng lại, sau đó nàng nhanh chóng nhích gần sang đó.
Càng đến gần, thủ vệ xung quanh lại càng nghiêm ngặt, còn thấy một đám nha hoàn tôi tớ của Thẩm gia đang đứng xung quanh, nhìn bộ dáng của họ ai nấy đều dè dặt câm lặng, hoàn toàn không giống cố ý tới đây để hóng chuyện náo nhiệt.
Nơi này là chính đường của tiền viện phủ Tể tướng, nơi nghiêm cẩn trang hoàng nhất phủ, nhưng lúc này mặt tiền phủ đệ đang ầm ĩ hỗn loạn, Trưởng công chúa đang ngồi đó một mình trách cứ hỏi tội, phong độ ngời ngời bất di bất dịch.
Dù sao Thẩm Chi Hối cũng là Tể tướng đương triều, so với Trưởng công chúa, thân phận cũng không tính là hèn mọn, chỉ là hôm nay đối mặt, xác thực cũng khó tránh phải có chút tim đập chân run, bằng không cũng sẽ không gặp phải lần chất vấn này của Trưởng công chúa rồi.
Có lẽ… cũng không tính là chất vấn được.
Nghe nàng ta nói ít nhiều cũng thản nhiên và ôn hòa, ngoại trừ giọng nói có chút bén nhọn ra thì cũng không có gì gọi là chất vấn.
Nhưng đối với chuyện lần này, Thẩm Chi Hối và Thẩm gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám có một chút tức giận hay bất mãn gì.
“Tiểu nha đầu Huyên Nhi này đúng là được cưng chiều hóa hư khó tránh khỏi có chút cao ngạo, không chịu được tức giận, về sau vẫn là làm phiền Trưởng công chúa dạy bảo.”
Thẩm Chi Hối một mặt hòa khí, không nặng không nhẹ điểm ra Thẩm Nghiên Huyên do bị chọc tức nên không biết chừng mực, nếu không phải Hạ Chinh mở miệng bỡn cợt trước, cô ta nhất định cũng không khắc khẩu rồi động thủ như vậy.
Trưởng công chúa nghe xong, hàng lông mày lập tức dựng cờ, mắt thấy sắp sửa phải nổi giận rồi.
Phò mã nàng mất sớm, về sau nàng cũng không muốn tái giá, bên cạnh chỉ có mỗi bảo bối cục cưng là Hạ Chinh, cho tới bây giờ chỉ luôn sủng nịch nuông chiều, hoàn toàn không chịu được khi nghe người khác nói hắn không đúng!
Mắt thấy nàng sẽ phải nổi giận, bầu không khí trong phòng cũng bị đè nén vài phần, nhưng đột nhiên khóe mắt nàng đảo qua một cái, hàng lông mày vừa dựng lên lập tức giãn nhẹ, ‘a’… nàng cười khẽ một tiếng.
Khóe mắt quét qua chính là nơi Thẩm Nghiên Huyên đang đứng.
Chỉ một cái thôi thì tâm linh nàng lập tức sáng tỏ, giống như đã nhìn thấu tâm tư của Thẩm Nghiên Huyên.
Nha đầu kia là cố ý, cố ý giữa đường gây cãi vả rồi đả thương Chinh Nhi bảo bối của nàng, mục đích muốn nàng nổi giận lập tức hủy bỏ tràng hôn sự này!
Trưởng công chúa cười khẽ, nhưng trong lòng cực kỳ phẫn nộ, bởi vì nàng phát hiện ra nha đầu Thẩm Nghiên Huyên chết tiệt này dám ghét bỏ con trai nàng... còn muốn lợi dụng nàng để từ hôn… Thật là to gan quá đi!
Chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu bỉ ổi, danh tiếng hủy hoại, thế gia vọng tộc nào còn nguyện cưới cô ta vào cửa? Nếu không phải Chinh Nhi hợp ý, chỉ bằng thứ danh tiếng ôi thiu đó, ngay cả xách dép cho Chinh Nhi nàng còn cảm thấy dơ bẩn, bây giờ còn dám chê bai con nàng, cố ý đả thương Chinh Nhi bảo bối… hành động này không khác gì vuốt râu con cọp cái là nàng a!
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, thần sắc âm trầm đi vài phần, theo sát nàng chỉ cười khẽ, nói với Thẩm Chi Hối: “Tể tướng đại nhân quá lời rồi, cô nương của Tướng phủ hiển nhiên cũng hiểu lễ nghi, biết quy củ, huống chi Huyên Nhi thân là đích nữ Thẩm gia này, quý báu không gì sánh được, nào đến lượt bản cung dạy bảo chứ?”
Sắc mặt của mọi người trong Thẩm gia lập tức thay đổi, đặc biệt là Thẩm Nghiên Huyên, sắc mặt tái đi cực kỳ khó coi, ngoài ra nguyên nhân khiến nàng tái mặt đi cũng khác với Thẩm gia.
Nàng vẻn vẹn từ trong lời của Trưởng công chúa nghe ra được, hôn sự của mình và Hạ Chinh vẫn không có gì thay đổi, Trưởng công chúa hoàn toàn không có ý từ bỏ người con dâu này a!
Vì sao chứ?
Sở Nguyệt lúc này đang âm thầm núp nhìn, tay khẽ sờ sờ cắm, ánh mắt quét qua Trưởng công chúa vài lượt, ra chiều có điều suy nghĩ.
Ngược lại nàng có vẻ nhìn thấu tâm tư của Trưởng công chúa a… có điều tâm tư của người phụ nữ này không phải hơi bị cực đoan một chút chứ!
Có lẽ nàng ta vốn muốn đợi Thẩm Nghiên Huyên vào cửa rồi sau này mới cho Thẩm Nghiên Huyên biết quy củ là gì, chuyện hôm qua đúng là đã chọc giận Trưởng công chúa thật, nhưng nàng ta cũng không muốn bỏ người con dâu này, đó là vì con trai bảo bối của nàng hiếm lắm mới chọn được một cô dâu ưng ý, nàng cũng không đành lòng bác bỏ tâm tư của cục cưng mình? Hay bởi vì nàng ta nhìn thấu tâm tư của Thẩm Nghiên Huyên, cứ để cho Thẩm Nghiên Huyên bình an vào cửa đã rồi từ từ mài dũa? Lại hoặc là… cả hai ý này đều có?
Mà bất kể thế nào, kết quả này vẫn khiến Sở Nguyệt rất hài lòng, nàng thấy Trưởng công chúa không ngừng tác uy tác phúc trong phủ Tể tướng, nhìn Thẩm gia một nhà khép nép trước mặt công chúa điện hạ thì tâm trạng nàng tốt lên không ít, sự náo nhiệt lần này quả khiến cho tâm tình nàng thoải mái lên rất nhiều.
Chỉ là đợi khi nàng xem xong náo nhiệt, quay đầu lại thì Hữu tướng ca ca cũng đi đâu mất rồi.
Rõ rang mới nãy còn ngồi bên cạnh cùng nàng xem náo nhiệt mà, từ lúc nào đã lặng lẳng rời đi không tiếng động a? Tại sao một chút nàng cũng không phát giác ra thế?
Nàng quay đầu nhìn về phía bên kia, cũng may Quân Thương cũng còn ở đó, còn đang yên tĩnh nhìn nàng, cũng không biết là hắn tới xem náo nhiệt hay là chỉ đơn giản cùng nàng đến đây mà thôi.
Không đợi nàng lên tiếng hỏi, hắn nghiêng đầu chỉ một hướng khác, đó chính là thư phòng của Thẩm Chi Hối.
Sở Nguyệt lập tức hiểu ra, Sở Ly chính là thừa dịp chủ nhân và mọi người trong Thẩm gia bị Trưởng công chúa giữ chân, nhanh chân đến thư phòng Thẩm Chi Hối thăm dò bí mật gì đó!
Nhưng sao hắn lại đi một mình chứ? Nàng cũng rất muốn xem một chút a!
Quân Thương rất thích khi Sở Ly không ở đây, lại thấy náo nhiệt đã hết nên kéo nàng rời khỏi Tướng phủ, cũng không để ý tới Sở Ly đang tìm kiếm bí mật trong thư phòng Thẩm Chi Hối, thậm chí còn ước gì hắn ta sớm tìm ra chút gì đó có ý vị.
Ngày đó, Trưởng công chúa đến phủ Tể tướng chất vấn đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trong đó không thiếu các phỏng đoán này nọ, lỗ tai của Sở Nguyệt cũng khoan khoái một phen, mãi đến khi tối trời mới trở lại phủ Hữu tướng.
Nhưng sau khi trở về nàng mới phát hiện, đến bây giờ Sở Ly vẫn chưa hồi phủ, cũng không có một chút tin tức truyền về, giống như từ sau khi vào phủ Tể tướng xong thì chưa hề bước ra.
Sở Nguyệt hơi giật mình, trong lòng bắt đầu lo lắng cho vị ca ca mới nhận lại không bao lâu này, bây giờ bắt đầu cho người ra thám thính một phen.
Nhưng người ra ngoài cũng không thăm dò được tin tức gì hữu dụng, đặc biệt là tình hình bên phủ Tể tướng vô cùng yên tĩnh.
Sự im ắng của Thẩm gia lúc này càng khiến Sở Nguyệt lo lắng hơn, bất chấp mọi thứ, cả đêm ra phủ đi tìm chúng bạn được phân tán rải rác trong kinh thành này.
Nàng biết rõ trong tay Sở Ly có một thế lực bí ẩn rất mạnh, thế nhưng cũng không đến lượt nàng động dụng, thậm chí nàng cũng không biết lực lượng đó tột cùng là như nào, phải liên lạc ra sao, trong phủ cũng không thể phái người ra ngoài giống trống khua chiêng đi tìm người.
Cho nên, nàng chỉ có thể sử dụng lực lượng của chính mình.
“Chu choa, đây không phải là Sở đại tiểu thư sao? Hôm nay sao vô công rỗi nghề, rồng đến nhà tôm thế này?”
Mặc dù trời đã về khuya, nhưng Thanh Phong lâu lại đang ở thời điểm náo nhiệt nhất, cũng như trước kia nàng ra vào qua lối cửa sổ, chạm mặt chính là một câu nói kỳ quái của Cận Phong.
Nàng lườm hắn một cái rồi để mặc ra đó, chỉ rất nhanh sau đó đã tập trung ánh mắt lên người Hương Hương.
“Chủ tử, hiện tại người đến đây có phải có chuyện quan trọng gì không?”
Cận Phong đứng cạnh bĩu môi, khuôn mặt đầy u oán, giọng nói đều đều như đang hát tường, “Nàng ta có thể có chuyện gì chứ? Hiện tại đã là đích muội muội bảo bối của Hữu Tướng đại nhân, ngày ngày trôi qua thoải mái biết bao, e là sớm cũng đã quên mất chúng ta rồi!”
Sở Nguyệt trợn mắt, tiếp tục bỏ mặc hắn, nói với Hương Hương: “Hôm nay ta qua phủ Tể tướng xem náo nhiệt, Sở Ly trên đường rời đi thì bặt vô âm tín, ta lo lắng không biết huynh ấy có xảy ra chuyện gì hay không.”
Nàng không gọi hai chữ ‘ca ca’, đặc biệt còn có bộ dạng u oán âm dương quái khí của Cận Phong lúc này.
“Hữu tướng đại nhân bặt vô âm tín ư? Một Hữu tướng đại nhân cường đại như vậy không nên xảy ra chuyện gì mới phải chứ? Hay là đụng phải chuyện gì bị trì hoãn? Dù sao đâu phải tất cả hành tung hắn đều báo lại với tỷ a.”
Sở Nguyệt có điều suy nghĩ, tâm trạng không thể giãn ra được, “Ta cũng hy vọng là như vậy, có điều không biết tại sao đến tột cùng ta vẫn có cảm giác rất bất an.”
Cũng bởi vì có cảm giác này nên nàng mới bồn chồn như vậy. Nói cách khác, Sở Ly cũng không phải chưa từng đi đêm không về, từ trước đến giờ nàng cũng không bao giờ lo lắng, thậm chí cũng không hề để tâm.
Nhưng hôm nay, chứng kiến Sở Ly ban ngày cùng mình đến phủ Tể tướng, sau đó thì bặg vô âm tín, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Cảm giác xấu này cũng không tính là bất an, cũng không phải thứ cảnh giác nguy hiểm, chỉ là trong tim có chút ngột ngạt, cảm thấy rất không dễ chịu a.
Phủ Tể tướng về cơ bản không trói được hắn, cho dù thật sự đã xảy ra chuyện gì cũng không nên im hơi lặng tiếng như vậy, ít nhiều vẫn phải có chút động tĩnh chứ. Mà không quản hắn làm cái khỉ gió gì trong thư phòng của Thẩm Chi Hối, cũng nên đến bây giờ hoàn toàn không có chút động tĩnh được.
Nàng ở đây lo lắng không yên, còn cái người được lo lắng đó lại đang ở trong phủ Hữu tướng của mình.
Ai cũng chưa từng nhìn thấy hắn quay về, càng không người biết rõ vừa trở về hắn đã lập tức nhốt mình trong mật thất.
Bây giờ hắn đang ở trong trạng thái cực kỳ không tốt, thất thần nhìn hai bức họa, hoặc nói đúng hơn là nhìn chằm chằm hai nữ tử trên hai bức họa ấy.
Từ lúc tiến vào mật thất đến giờ, hắn vẫn nhìn chằm chằm như vậy, ngoại trừ ánh lửa ngẫu nhiên nảy lên trong mắt, cả người phảng phất như một tượng gỗ bất động.
Trong đây có một bức họa là hắn tìm được trong hốc kín của thư phòng Thẩm Chi Hối. Lúc vừa nhìn thấy cũng chấn động không thôi, vào thời điểm đó, thủ hạ lại đưa ra một bức họa khác được vẽ theo trong cung mà ra.
Việc hắn đang điều tra gần đây vốn vẫn chưa có đầu mối gì, lại đột như nhảy ra một bước đột phá lớn như vậy khiến hắn cả kinh, hồn phách chấn động, tiếng sấm không ngừng nổ đì đùng trong đầu quậy đến tâm can hắn đau đớn không thôi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Sở Nguyệt lo lắng khuấy động khắp kinh thành tìm Sở Ly không khỏi kinh động một số người.
Cũng may nàng che giấu tốt nên người bị kinh động cũng chỉ cho là Hữu tướng đại nhân chắc làm chuyện gì khiến người ta oán trách, rước phải thế lực truy sát, ai bảo thời gian qua Hữu tướng đại nhân luôn gây chuyện thị phi, quyền lực vô song trong triều đình, thế nên từ trên xuống dưới cũng không ai ngờ được người đứng sau khuấy động tất thảy... chính là nàng… Sở Nguyệt.
Có điều việc gì cũng có cái ngoài ý muốn, chính là lúc nàng đang quyết định động thân cùng bọn người Cận Phong tìm kiếm tung tích Sở Ly, Quân Thương mới vừa cách biệt với nàng không bao lâu lại xuất hiện, hơn nữa còn gặp nhau ở Thanh Phong lâu nữa. Nàng cũng chỉ ngẩn ra trong giây lát, ngoài ra cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.
Mà biểu hiện của hắn cũng bình tĩnh vô cùng, dường như hoàn toàn không cảm thấy một con người yếu ớt bệnh hoạn có tiếng, từng bị vứt bỏ chốn sơn dã xa xôi, sau khi hồi kinh vẫn luôn nhu nhược, ai cũng có thể bắt nạt, người từng là Thẩm Nhị tiểu thư, gian nan tiếp nối gian nan, bây giờ là đương kim Sở Đại tiểu thư lại có thể nắm giữ một thế lực ngầm trải rộng khắp kinh thành, một việc mà bất cứ ai nghe được cũng không khỏi kinh hoảng
Trong kinh thành luôn tồn tại một vài thế lực không ngừng tranh đấu, những phức tạp trong đó quả thực không dễ làm rõ, mà đám người Cận Phong chính là đại biểu cho một phương thế lực, trong đó không ngừng tranh đấu lẫn nhau với một hai phương thế lực không nhỏ khác, cũng không thể tính là chung đụng trong hòa thuận được. Nếu như bị người ta biết được, đằng sau những thế lực này do chính một người nắm giữ, cũng không biết sẽ khiến nội tâm của các vị đại nhân vật sẽ đau tim nhức phổi đến cỡ nào.
Tỷ như Ảnh Cửu, từ sau khi tiến vào Thanh Phong lâu, nhìn thấy Cận Phong đang chắp tay đứng dưới Vương phi cũng khiến hắn ngẩn ngơ một hồi đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Sở Nguyệt lườm một cái khiến cho khuôn mặt em bé xinh xắn khiếp sợ há hốc mồm, không hiểu sao trong lòng nàng không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại một bụng đầu uất khí, có chút trách móc cái khuôn mặt bình tĩnh, có vẻ đang rất bình tĩnh của Quân Thương đang nhìn mình: “Sao chàng lại tìm được đến đây?”
Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, rốt cục vẫn phải hiển lộ một chút rằng trong lòng hắn thật sự không thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng chỉ là có một chút không bình tĩnh thôi, một giây sau hắn thu gọn mọi gợn song, chỉ là có chút không biết phải trả lời câu hỏi của nàng như nào.
Vì vậy, đôi mắt đen nhánh càng định thần nhìn nàng, “Ừm, đến phủ Hữu tướng không thấy nàng.”
“Chàng tìm ta có việc sao?”
“…” “Không có.”
“…” Vậy chàng đến tìm ta làm quái gì? Không phải chỉ mới cách biệt một chút thôi sao? Còn là đính thân chàng tiễn ta đến tận cổng chính phủ Hữu tướng a.
Hắn chỉ im lặng nhìn nàng, nàng cũng dùng sự trầm mặc đối mặt với hắn, chỉ là… cũng không quản Thất điện hạ lúc này đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng của Sở Nguyệt bây giờ tuyệt đối là nói không nên lời.
Câu trả lời này… một chút cũng không thể khiến nàng hài lòng, không được sao!
Lại không ngờ, thái độ quẫn bách này của nàng lại được lòng hắn, khóe miệng hắn nhướng cao, cũng không chờ sự đồng ý của nàng liền tự ý đưa ra móng vuốt, dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Cái vuốt ve này truyền thẳng hơi ấm từ lòng bàn tay hắn đến đỉnh đầu nàng, làm cho trái tim nàng theo đó cũng ấm dần lên, những căng thẳng trong lòng đột nhiên buông lỏng, tiếp theo chính là cảm giác yếu đuối chưa bao giờ có, khóe miệng nàng vểnh lên, hai mắt cảm thấy chua xót.
Hắn nhận ra sự bất ổn trong tâm tư nàng, lòng khẽ run lên, bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng khẽ vân vê, lấn người ôm chặt nàng vào lòng.
“Hành tung của hắn thường xuyên bất định, nàng yên tâm… Hết thảy đã có ta.”
Bên này Sở Nguyệt thì bận tâm muốn chết, còn ‘kẻ đầu sỏ’ đáng chết lại đang ở trong mật thất, về thể xác vẫn có thể nói là bình yên, không bị thương tổn hay thiếu đi nửa sợi tóc, chỉ là tâm tư đang phiêu diêu, ngây ngốc nhìn chằm chằm hai bức họa trước mặt, vừa nhìn liền nhìn suốt một đêm dài.
Đến khi hắn từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt rời khỏi bức họa đã là buổi sáng hôm sau.
Đứng đó suốt một buổi tối nên hắn vẫn không biết chính do mình mà gây ra bao nhiêu xôn xao, sau khi hoàn hồn hắn vẫn chưa ra ngoài, chỉ dịu dàng thu hai bức họa vào, hào quang trong mắt chớp tắt không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn rất có thần thái.
Chỉ là… thần thái của hắn vào giờ phút này có rất đa dạng, rất hiếm thấy khiến người ta hoảng sợ.
Cánh cửa mật thất rốt cục đã chịu mở ra, hắn trở ra thư phòng của mình, nhưng khi cửa thư phòng vừa được mở ra liền chạm mặt một đôi mắt trừng to đầy kinh ngạc đang ngẩn ra, lát sau lại sáng tỏ, bừng tỉnh, trong thần sắc lại có chút kỳ quái.
Đúng là Xuân Nhi trùng hợp bước qua thư phòng, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn lại, thấy tận mắt ‘kẻ đầu sỏ’ được truy lùng suốt một đêm vẫn không thấy dấu vết lại điềm nhiên như không bước ra từ thư phòng.
Hắn có thể không kinh ngạc sao? Sau đó chợt hiểu ra nhất định cả đêm qua đại nhân đã ở trong mật thất, tất nhiên là hắn hiểu rõ Sở Ly nhất định có việc, nhưng đồng thời từ đáy lòng lại sinh ra chút cảm xúc kỳ quái khiến hắn không biết nên trưng ra vẻ mặt nào cho phải.
A… a… Đại tiểu thư mới vừa hồi phủ thôi, còn được Thất điện hạ đích thân ôm trở về, nếu để nàng biết được người mà nàng vất vả tìm kiếm cả đêm lại ung dung bình thản bước ra khỏi thư phòng sẽ có cảm tưởng gì a?
Nghĩ như thế, hai mắt Xuân Nhi lập tức sáng choang như đèn pha, hết thảy buồn bực đều tan biến, xoay người một cái cơn buồn ngủ đã bỏ chạy không thấy tung tích rồi.
Có điều, hắn chỉ vừa quay người lại đã nghe được tiếng gọi sâu kín, “Xuân Nhi”
Tóc gáy hắn theo đó dựng ngược lên, từng thớ lông tơ trên người đều kinh hãi, theo bản năng ngừng bước chân lại, cứng ngắc quay người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương cốt trên người mình đang phát ra tiếng ma sát réo rắt.
Nhưng sau khi xoay người, vẻ mặt theo bản năng lại rực rỡ chói loài, ân cần nịnh nọt: “Đại nhân ngài thức cả đêm, bây giờ nhất định đói bụng lắm rồi, để tiểu nô đến phòng bếp mang bữa sáng cho đại nhân nhé.”
Sở Ly nhìn hắn một lát, nheo hai mắt cười lên, tất cả tâm tình phức tạp khi đối mặt với hai bức họa cũng được dọn dẹp sạch sẽ, giờ phút này hắn vẫn là vị Hữu tướng đại nhân yêu khí quanh người.
“Tiểu Xuân Nhi à, nhà bếp ở đằng kia.”
“Ủa? Phải không?” Hắn mờ mịt nhìn chung quanh rất cố gắng phân biệt, sau đó vẻ mặt như bừng tỉnh, gật đầu nói: “À đúng rồi, cũng do tiểu nô gấp rút nên váng đầu, chuyển sai phương hướng. Đại nhân chờ một chút, tiểu nô lập tức đi ngay!”
Nói xong liền xoay người muốn đi về hướng nhà bếp.
Ây da, dù sao từ đây cũng đến được Thụy Nguyệt lâu thôi, chỉ là quãng đường hơi dài một chút.
Đáng tiếc giọng nói của Hữu tướng đại nhân vẫn mông lung như u hồn quấn gáy, chỉ hai tiếng “Xuân… Nhi…” đã khiến cho tóc gáy hắn dựng cờ khởi nghĩa. Xuân Nhi cứng ngắt như tượng gỗ dừng bước lại.
Hữu tướng đại nhân nheo mắt lại, tươi cười đầy yêu khí, một tay vuốt ve cơ thể cương cứng của Xuân Nhi, “Có phải dạo gần đây cuộc sống của đệ trôi qua rất tốt đẹp? Ngay cả chủ tử mình là ai mà đệ cũng quên?”
Trong lòng Xuân Nhi lệch nghiêng một phen, hung hắn hỏi thăm Sở gia liệt tổ liệt tông của tên hỗn đản từ nhỏ đến lớn luôn áp chế mình, oán niệm đầy người nhưng mắng không thành tiếng, vẻ mặt vẫn tủm tỉm nở nụ cười trông đáng yêu vô cùng.
“Ây da da, nói như huynh… từ bao giờ huynh đã trở thành chủ tử của ta hử? Không sợ bị giảm thọ chắc!”
“Sao?”
“Hôm qua đại nhân trở về từ khi nào vậy? Ai ai cũng không biết. Hôm qua Đại tiểu thư trở về không thấy huynh đã lo lắng rất nhiều, ra ngoài tìm huynh cả một tối, bây giờ mới vừa hồi phủ, bộ dạng trông rất mệt mỏi a.”
Hắn còn chưa nói xong thì Hữu tướng đại nhân đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một mình hắn đứng trước cửa thư phòng, không cam không nguyện nhếch miệng.
Thụy Nguyệt lâu… Sở Ly dùng tốc độ nhanh nhất để phi đến, nhưng vừa đến cửa đã chạm mặt người đang bước ra, Thất điện hạ, sắc mặt của Hữu tướng đại nhân nhất thời không còn thiện ý nữa, mặt mũi cực kỳ khó coi nhìn tên hỗn đản vừa bước ra khỏi khuê phòng của muội muội mình.
Tên hỗn đản to gan, dám xông vào hương khuê của muội muội hắn sao? Thật nực cưới!
Theo đó cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt của hắn khi nhìn Quân Thương trở nên rất cổ quái, dường như trên mặt Quân Thương có dính lọ nồi vậy.
Quân Thương cũng dừng bước, hai người một trong một ngoài đối mặt với nhau, một lát sau lại nghiên người nhìn vào trong phòng.
Sở Ly cũng nhanh chóng thu hồi tất cả thần sắc, trừng mắt liếc một cái rồi cất bước đi vào, lúc đi ngang qua Quân Thương vẫn không quên nghiêng người đụng mạnh một cái, sau đó ánh mắt nhìn thẳng vào trong khuê phòng muội muội dấu yêu.
Hành vi hết sức ngây thơ này liệu có đánh mất uy danh hiển hách của Hữu tướng đại nhân không nhỉ, cũng chọc cho Quân Thương hếch nhẹ đuôi long mày, khóe miệng kéo ra, sau đó rất nhanh liền nghe thấy một tiếng ‘ầm’ rất lớn truyền ra từ gian trong, dường như vừa có một vật nặng bị đá mạnh vào tường vậy.
Hắn chỉ đứng ở cửa, yên lặng ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, khóe miệng nhếch cao cho thấy tâm trạng cực kỳ tốt đẹp của mình lúc này.
Sau lưng một cánh cửa khác, gian trong hương khuê của Sở Nguyệt, Hữu tướng đại nhân mới vừa vui vẻ tiến vào trao đổi tình cảm với muội muội chưa được một giây, hiện tại không khác gì một con thằn lằn đang dán chặt trên tường, tứ chi mở rộng, mãi một hồi lâu sau mới từ từ chảy xuống.
Lại một tiếng vang, Hữu tướng đại nhân chảy từ trên tường xuống mặt đất, cả người kéo giãn ra.
Ngay trên giường cách hắn không xa, Sở Nguyệt đang nửa ngồi nửa nằm, từ từ thu hồi bàn chân ngà ngọc, âm hiểm cười lạnh hai tiếng, “Huynh muốn làm gì?”
Sở Ly quỳ rạp trên đất, nhịn không được ủy khuất, ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra ánh mắt nhỏ bé u oán nhất từ lúc chào đời đến giờ, một chút cũng không còn bộ dáng uy phong lẫm liệt của Hữu tướng đại nhân, chỉ lắp bắp nói: “Ca ca nghe nói mội vất vả tìm kiếm ca ca cả đêm mới hồi phủ, bây giờ muốn đến báo với muội một tiếng để muội yên tâm thôi mà.”
Thật ra vừa nghe thấy muội muội lo lắng cho mình mà đi tìm kiếm cả đêm, nội tâm đã tung tăng nhảy nhót như một chú chim sẻ rồi, cảm thấy rốt cục ở trong lòng muội muội bảo bối mình cũng có chút phân lượng, nên kiềm lòng không được chạy vội tới đây ngụ ý muốn tiến thêm một bước trong việc trao đổi tình cảm anh em ấy mà.
Lại đâu ngờ hắn còn chưa kịp vào cửa đã thấy ai đó rất khả nghi, ngay sau đó còn bị muội muội đạp một cước bay thẳng vào tường không chút thương tiếc, thiếu chút nữa muốn khóc cũng không thành tiếng.
Vì sao lại như vậy chứ?
Tại sao việc này trong tưởng tượng của hắn và hiện thực lại khác xa nhau như thế?
Sở Nguyệt ngồi dậy, đang buồn ngủ cũng dần dần tỉnh táo lại, chau mày nhìn hắn, rốt cục thấy rõ bộ dạng hắn bình yên vô sự, vẻ mặt an tâm không hề biểu lộ ra, chỉ nhàn nhạt rất không thèm để ý, gật đầu nói: “Ừ, biết rồi. Huynh còn việc gì cần nói nữa không?”
‘Khục’, một mũi tên lén bắn trúng hồng tâm, Sở Ly vươn tay vuốt ve trái tim bị tổn thương, nhưng khi thấy bộ dạng lạnh nhạt lúc này của muội muội, trong lòng lại nhạy cảm nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt hơi lóe lên, hắn xếp bằng ngồi trên nền đất, khẽ cười một tiếng.
“Muội muội có muốn biết hôm qua huynh ở trong thư phòng của Thẩm Chi Hối đã phát hiện ra thứ gì không? Cả đêm qua huynh đi đâu, làm gì và phát hiện thêm điều gì?”
Sở Nguyệt nhìn hắn, vẻ mặt đã hòa hoãn rất nhiều.
Sở Ly cũng không đợi nàng hỏi, chủ động nói: “Ca từ trong thư phòng của Thẩm Chi Hối tìm ra một bức họa… là bức họa của mẫu thân chúng ta.”
Lúc nói ra điều này, hắn cúi đầu cười khẽ, tựa hồ có thể lấy được bức họa mẫu thân mình khiến hắn rất vui sướng, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn chau lại, trong mắt lẩn quẩn sự dữ tợn đáng sợ.
Trong thư phòng của Thẩm Chi Hối mà tìm được bức họa mẫu thân mình… đây tuyệt đối là một việc không thể khiến người ta cảm thấy sung sướng được!
Sở Nguyệt hoàn toàn thanh tỉnh rồi, kinh ngạc nhếch miệng một cái.
Không phải là Thẩm Chi Hối có lòng mơ tưởng đến mẫu thân của nàng chứ? Hoặc là nói hơi dễ nghe một chút là hắn thầm cảm mến mẫu thân của nàng? Bằng không tại sao trong thư phòng mình lại cất giữ bức họa vẽ mẫu thân nàng? Với lại bức họa đó từ đâu mà đến chứ?
“Muội đó giờ cũng chưa từng hỏi.” Nàng đột nhiên mở miệng, “Huynh nói muội là muội muội ruột bị thất lạc nhiều năm của mình, cái bớt đó cũng đặc biệt di truyền cho đích nữ của Sở gia. Vậy đến tột cùng thân phận thật sự của muội như thế nào? Còn Sở gia là như nào? Có thật giống như lời đồn đãi bên ngoài, chỉ là một hàn môn nghèo túng? Muội và huynh quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vì sao huynh chưa bao giờ kể về phụ mẫu, gia tộc và người thân của mình? Huynh có phải đang lo ngại chuyện gì? Hay đang sợ hãi lo lắng cái gì hay không?”
Đây là lực đầu tiên nàng trực tiếp hỏi thẳng hắn những chuyện liên quan đến thân phận của mình, cũng cho thấy nàng hoàn toàn không phải không hề để tâm đến thân thế mình, cũng như chưa từng phớt lờ tâm trạng của hắn dành cho nàng.
Sở Ly nghe trọn những câu hỏi dồn dập của nàng, ánh mắt hơi mông lung.
Nếu như trước hôm qua, có lẽ hắn vẫn còn do dự không biết có nên kể rõ cho muội muội nghe thân thế thật sự của mình hay không, nhưng bây giờ tầng tầng lớp lớp sự e ngại đã biến mất, mặc dù hắn vẫn chưa xác thực các chứng cứ để chứng minh suy đoán trong lòng mình là đúng hay sai.
“Ca ca không phải là người Đông Lâm, cái bối cảnh hàn môn, xuất thân nghèo túng đó chẳng qua chỉ để tiện cho mình làm việc. Ca ca đến từ Bắc Dực, là thế tử của Bắc Dực Trấn Quốc Công.”
"..."