Đây là nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất của Hữu tướng phủ, cũng là chỗ bí ẩn nhất, lối ra vào duy nhất được đặt trong thư phòng của Sở Ly, trong đó được trải rộng các loại cơ quan.
Chưa đầy một canh giờ trước, Sở Ly vừa từ nơi này bước ra ngoài, hiện tại nơi tối mật rất lâu mới được mở ra một lần, cũng chưa từng nghênh đón bất cứ ai ngoài chủ nhân Sở Ly ra, bây giờ lại rộng mở nghên đón vị khách thứ hai, thứ ba bước vào.
Sở Nguyệt theo sau ca ca tiến vào thư phòng, lúc bước chân vào mật thất này cũng có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì sao Sở Ly lại cho Quân Thương cùng tiến vào đây.
Bất kể thế nào đi nữa, nàng dù gì vẫn là muội muội ruột của hắn, còn đối với Quân Thương, hắn không ngừng chán ghét rủa xả, không phải hắn vốn không ưa sao? Hơn nữa, đây còn là mật thất, bên trong nhất định cất giấu không ít bí mật không thể cho người khác biết được sao?
Còn đối với chuyện này Sở Ly lại có vẻ không them để ý, thậm chí sau khi phát giác được ánh mắt kinh ngạc của Quân Thương khi nhảy vào đây, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác sung sướng biến thái vô cùng.
Sau đó, hắn không cũng làm thêm bất cứ tư thái kiêng kỵ gì, mở ra một hốc tối trước mặt hai người, cẩn thận từ trong đó lấy ra hai cuộn tranh, lúc xoay người trở lại, Sở Ly và Quân Thương liền nhìn thấy vẻ mặt của hắn có một sự biến hóa cực lớn.
Ánh mắt hai người cơ hồ không hẹn mà đồng thời quét qua khuôn mặt hắn, sau đó cùng nhau tập trung vào bức họa vừa được hắn đặt xuống.
Đây chính là bức họa mẫu thân và vẽ theo An Quý phi được lấy từ thư phòng của Thẩm Chi Hối ư?
Lúc sinh thời An Quý phi sủng quan hậu cung, sau khi chết cũng vẫn chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng đương kim thánh thượng, mười mấy hai mươi năm qua vẫn không cho phép bất kỳ ai nhắc tới hay bàn luận, một nữ tử xấp xỉ truyền thuyết như vậy sau khi chết cơ hồ cũng không để lại bất kỳ tranh vẽ hay chân dung nào, điều kỳ bí hơn là lúc bà còn sống cũng tách biệt ở trong Tê Hoàng cung rất ít khi lộ diện, cũng không tham gia bất kỳ cung yến gì, thế nên kỳ thật cũng không có bao nhiêu người được gặp qua vị sủng phi truyền kỳ này.
Sở Ly nâng hai cuộn tranh, hơi do dự một lát liền thả phóng một cuộn xuống, sau đó cũng từ từ giắt mở cuốn thứ hai.
Đại khái trên bức họa không có bức kỳ một bối cảnh phụ họa nào, duy chỉ có một nữ tử tuyệt thế tao nhã nổi bật trên đó.
Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, vẻn vẹn chỉ là một bức họa cũng có thể khiến ánh mắt người ta lóe lên, nhìn lần thứ hai chợt thấy thanh tân lộng lẫy, đặc biệt hai con ngươi… lạnh lùng cực điểm.
Sở Nguyệt run người, không hiểu thực tế vốn như vậy hay do lúc vẻ bức tranh này không bố trí tốt, chỉ là ánh mắt lạnh như băng kia... cực kỳ giống với Quân Thương.
Cho nên, nàng vô thức nhìn sang Quân Thương đang đứng bên cạnh, thấy ánh mắt hắn cũng đang cố định trên bức họa, từ hướng của nàng nhìn sang cảm thấy khóe mắt hắn thoáng trở nên mê mông, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Ly, giọng nói tựa hồ lạnh thêm vài phần, “Bức tranh này có vấn đề gì?”
Thân là hài tử, tuy nói đã qua nhiều năm biểu hiện yêu thương sủng ái của Hoàng thượng đối với hắn là giả dối, chỉ muốn hắn thay Bát hoàng tử ngăn cản mọi đả kích dù ngấm ngầm hay công khai, âm mưu tính kế, nhưng nói thế nào đi nữa vẫn được phép gặp qua bức họa duy nhất còn sót lại này, thậm chí vào ngày giỗ của mẫu thân, hắn cũng sẽ tế bái bức họa này.
Hắn biết rõ bức họa này được cất giấu trong hộc kín của Tường Long điện, phòng giữ nghiêm ngặt, cơ quan tầng tầng, chỉ là hắn nghi hoặc không hiểu Sở Ly đã dùng phương pháp gì mà xông vào đó lấy ra bức họa này, mà đây cũng đơn thuần là một bức họa bình thường, có thể ẩn chứa bí mật gì sao? Đặc biệt là tranh này cũng chỉ có vẻ người, bối cảnh của hắn, câu viết lưu niệm, ẩn văn cũng hoàn toàn không có.
Ánh mắt Sở Ly tập trung vào bức họa này, chỉ một câu đầu tiên thốt ra đã đủ khiến cho sắc mặt của Sở Nguyệt và Quân Thương đại biến đổi.
Hắn nói: “Ta đã thấy người này… chỉ mới cách đây không lâu.”
Sở Nguyệt trợn to hai mắt, thoáng cái chuyển mọi tầm nhìn từ bức họa sang hắn, vẻ mặt của Quân Thương trong nháy mắt cũng bị phá vở, chằm chằm nhìn Sở Ly.
Đã gặp qua người này? Mà chỉ mới cách đây không lâu… nhưng lại là bao lâu?
Sở Ly không có nhử mồi, chỉ dừng một chút lại nói tiếp, thêm một câu nói long trời lở đất, chấn động đến độ khiến đầu óc người ta vù vù, thần hồn rời rạc.
Hắn nói: “Người trong bức họa này… nếu chỉ luận về dung nhan thì cơ hồ giống như đúc với Thái tử phi của Bắc Dực ta.”
Không đợi hai người hoàn hồn sau cơn chấn kinh, hắn nói tiếp: “Hai mươi năm trước Thái tử phi ly kỳ mất tích trong một chuyến du ngoạn, hoàng thất để tránh triều đình rung chuyển mà ém nhẹm chuyện này, chỉ nói do Thái tử phi đột nhiên nhiễm bệnh cần tĩnh tâm điều dưỡng, mà bản thân Thái tử gia một lòng nặng tình, tạm gác lại chính sự bầu bạn ngày đêm cùng Thái tử phi, nhưng thực tế là xuất ngoại tìm tung tích của Thái tử phi. Thái tử điện hạ ở bên ngoài tìm suốt bốn năm mới tìm được, nhưng lúc ấy Thái tử phi bị trọng thương hôn mê, ước chừng gần một năm sau mới thức tỉnh, lại quên mất tất cả chuyện xảy ra trước đó, đến nay không một ai biết vì sao người lại mất tích, trong bốn năm mất tích đó đã đi đâu, trải qua chuyện gì, vì sao lại bị trọng thương gần mất mạng như vậy, manh mối duy nhất chính là năm đó Thái tử điện hạ tìm được người ở một thôn xóm gần kinh đô Đông Lâm.”
Những lời này Sở Ly không nặng cũng không nhẹ nói ra, cũng không nhanh không chậm, đến cả ngữ điệu cũng bình thường không chút phập phồng, nhưng chính giọng nói bình chậm như vậy mới khiến cho trống ngực Sở Nguyệt cuồng loại một phen, cả người đều có chút chóng mặt.
Chẳng lẽ ý của hắn là chỉ An Quý phi chính là Bắc Dực Thái tử phi? Nhưng sao hắn lại có thể nhận định được Quân Thương không phải là con ruột của Đông Lâm hoàng đế, mà là Hoàng tôn của Bắc Dực a?
Nếu đây là sự thật vậy Hoàng đế Đông Lâm có biết không? Nếu đã biết rõ mà còn gọi Quân Thương đi trấn thủ Bắc cương, đối kháng với Bắc Dực... thì con người này âm độc nham hiểm cỡ nào mới phải đây?
Quá mức khiếp sợ lại không dám tin, càng bởi vì tín nhiệm huynh trưởng mà hoảng sợ, suy nghĩ hỗn loạn, theo bản năng nàng quay đầu nhìn Quân Thương đang đứng cạnh bên, trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng thoạt nhìn hắn có vẻ rất bình tĩnh.
Sở Nguyệt sững sờ, trong lòng giật nảy, nhanh chóng nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng bước lên quan sát cho rõ thần sắc của hắn lúc này.
Sau đó, nàng thấy khuôn mặt mờ nhạt không gợn song kia… vô thức co giật, đồng tử nhanh chóng chuyển sang màu đen đậm u tối.
Lúc nàng nắm lấy tay hắn, đôi mắt định ngưng kia khẽ run rẩy, trở tay đã nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, đầu ngón tay vẫn còn run run, hoàn toàn tương thích với đôi mắt rung động kia.
Sở Ly quan sát Quân Thương một hồi, khẽ gợi lên một nụ cười trào phúng như có như không, lại nói: “Dĩ vãng không bao giờ nghĩ tới lại có chuyện như vậy, nên cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn lại... hàng lông mày của ngươi rất giống với Thái tử điện hạ, chỉ là khí chất khác nhau quá lớn. Ầy da, nói sao ta, năm đó An Quý phi đột nhiên vào cung, đến nay đều không một ai biết được thân thế của bà, ngoài ra nếu không phải do Đông Lâm Hoàng đế cường lực trấn áp khiến triều đình trên dưới không dám ngôn luận, bằng không năm đó bà vào cung chỉ mới sáu tháng đã sinh hạ Hoàng tử, nhất định sẽ bị chôn vùi trong hàn đàm ngôn luận của hậu cung.”
Mí mắt Quân Thương khẽ hạ xuống che giấu tất thảy thần sắc trong đó, mà Sở Nguyệt rõ ràng cảm nhận được ngực của hắn bất thường phập phồng vài cái, bàn tay đang nắm chặt tay nàng càng xiết chặt hơn.
Lúc ngước mắt nhìn lại, hắn đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ít nhất nhìn sơ qua có thể cho là như vậy.
“Trừ lần đó ra, ngươi còn chứng cứ gì nữa?”
Chứng cứ như vậy còn chưa đủ giải thích chân tướng sự việc sao?
Khóe miệng Sở Ly nhẹ cong lên, dường như có chút bất đồng ý kiến với sự giãy giụa sau cùng của Quân Thương, nhưng hắn cũng không muốn gây khó xử, chỉ là bàn tay vuốt ve vật kiện trong tay áo một chút, vẻ mặt tâm bất cam, tình bất nguyện lấy ra.
Trên ngón tay hắn vòng quanh một khối sợi tơ màu tím, theo nắm đấm chậm rãi mở ra, thoảng một cái một vật màu tím rơi thõng xuống khiến cho sợ tơ vẫn còn đong đưa.
Đây chẳng phải là tín vật đính hôn của Sở Nguyệt mà hắn dai dẳng đòi giữ sao?
Sở Nguyệt ngẩn người nhìn mảnh ngọc bội, bên tai cũng văng vẳng thanh âm của Sở Ly, “Đây là tín vật đính hôn mà năm đó An Quý phi đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta, mà trong tay mẫu thân ta cũng có một mẫu tử ngọc bội giống như đúc, là do năm đó Thái tử điện hạ của Bắc Dực ta đoạt được cực phẩm tử ngọc, đích thân mài dũa điêu khắc mà thành một đôi ngọc bội, tặng cho Thái tử phi trong lễ đính hôn, mà sau đó Thái tử phi lại đem một trong số đó giao cho mẩu thân ta định ra hôn ước cho trai gái hai nhà.”
Theo lời này lọt vào tai, Sở Nguyệt lại trợn to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên đầy kinh ngạc, cho đến khi bàn tay đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhức mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu đã thấy cánh môi mỏng của Quân Thương nhếch lên, gắt gao nhìn chằm chằm mảnh ngọc bội đang lắc lư trong tay Sở Ly.
Sở Ly cũng nhìn mảnh ngọc bội đó, trong mắt lộ chút cảm thán phức tạp, lẩm bẩm nói: “Tấm ngọc bội trong tay mẫu thân ta cũng được cất giữ cẩn thận, chỉ là ngọc bội trong tay Thái tử phi lại theo người cùng nhau mất tích đến nay vẫn không tìm lại được. Không ngời lại ở trên tay của Tiểu Nguyệt Nhi. Đáng tiếc Thái tử phi đã bị mất ký ức, bằng không ta thật sự muốn trở về hỏi một câu, năm đó có phải lúc dùng ngọc bội định ra hôn ước với Tiểu Nguyệt Nhi, có phải người đã nhận ra muội muội ta hay không?”
Bằng không sao người lại dùng ngọc bội làm tín vật định ra cô dâu này cho Quân Thương a?
Đây cũng không phải đã nói rõ, bởi vì Thái tử phi mất đi ký ức mà nhà hắn cũng gián tiếp theo đó bỏ lỡ tung tích của muội muội suốt mười bảy năm nay?
Càng nói sâu hơn, Tiểu Xuân Nhi từ nhỏ đã bị hắn bắt nạt, đến cuối cùng lại phải thay huynh trưởng mình thừa nhận, cô dâu này... căn bản không có phần của hắn!
Sở Lý không ý thức đã suy nghĩ một hồi, lòng càng rủa thầm một phen… cho tới khi ngón tay buông lỏng một chút, ngọc bội đùng một cái đã dễ dàng bị giật khỏi tay đến nỗi hắn không kịp phản ứng lại.
Hắn nhướng mày nhìn ngọc bội bị cướp đi, Quân Thương không chút khách khí thu hồi vào túi mình, cười lạnh một tiếng cũng không có ý định đoạt trở về, không biết trong lòng hắn rốt cục đang âm mưu tính kế chuyện gì.
Quân Thương ngước mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng không có tâm tình gì đặc biệt, vẫn bình tĩnh lạnh lùng như mọi ngày, nghiêng người trở về bên cạnh Sở Nguyệt, kéo nàng cùng rời khỏi mật thất.
Sở Ly nhìn bóng lưng hai người rời đi, tay vô thức sờ sờ cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ ra chuyện gì, bên ngoài chợt vang lên một tiếng thét chói tai, bén nhọn đầy hưng phấn, thoáng cái đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Sở Ly, khiến cho cả khuôn mặt hắn co dúm lại.
Là Xuân Nhi!
Sở Nguyệt theo Quân Thương cùng rời khỏi mật thất, mặc dù nhìn hắn vẫn như mọi ngày nhưng bàn tay nắm tay nàng lại đặc biệt chặt, đứng bên cạnh còn có thể cảm nhận được gân cốt da thịt hắn đang căng cứng toàn bộ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt toạt rồi nổ tung.
Đầu ngón tay nàng thu lại cũng nắm lấy tay hắn.
Sự thật đến quá đường đột, cả nàng còn khiếp sợ thì nói chi đến người trong cuộc, Quân Thương sẽ chấp nhận và tiêu hóa cú oanh tạc như sấm sét này a?
Nàng thật sự bận tâm và lo lắng muốn làm chút gì đó, hay nói chút gì đó làm cho lòng hắn dễ chịu hơn một ít.
Có điều, nàng còn chưa kịp mở miệng, hai người vừa định rời thư phòng thì cham mặt cánh cửa bị mở ra, Xuân Nhi đang thở hồng hộc, tốc độ chạy nhanh đến độ chật vật từ ngoài xông ngay vào.
Đúng vậy, hắn chính là trực tiếp dùng thân mình phá mở cửa phòng, trực tiếp xông vào trong.
Sở Nguyệt và Quân Thương chợt ngừng bước, có chút ngạc nhiên nhìn Xuân Nhi cũng đang đứng ở đó nhìn họ, đương lúc bọn họ còn đang nhìn hắn, hắn cũng đang mở to hai mắt nhìn lại… chuẩn xác mà nói… là đang nhìn Quân Thương.
Sau đó, hắn đột nhiên nhảy lên, trong miệng ngăn không được tiếng thét chói tai bén nhọn, xen lẫn sự nồng đậm sự kích động và hưng phấn, cứ như vậy thẳng tắp bay nhanh về phía Quân Thương.
Sở Nguyệt ngây người nhìn Xuân Nhi không hiểu tại sao lại hưng phấn như vậy, mắt thấy hắn rất nhanh sẽ đến gần, một giây nữa là bổ nhào vào Quân Thương rồi, thân thể nàng theo phản xạ tự nhiên nên đột nhiên chuyển động vượt lên đứng trước Quân Thương, nâng chân một bước đạp thẳng qua Xuân Nhi đang ở không trung bay tán loạn.
‘Ầm!’
“Á…”
Một cước đạp rất có lực, thêm vào tốc độ chạy như bay của hắn, hai bên va chạm nhau sẽ tạo ra một lực va đập không nhỏ, không chỉ khiến hắn bị dội ngược trở về và quan trọng nhất là vùng ngực và bụng trong lúc đó đau rát cực điểm, đến độ hô hấp cũng muốn dừng lại.
Tiếng thét chói tai của Xuân Nhi chạy tới rồi lại một tiếng thét chói tai dội bay trở về theo hắn cùng ném ngược lại ra khỏi cửa phòng, cuối cùng ‘pằng’ một tiếng ngã rơi xuống đất, co quắp thành một khối, mắt trợn trắng thiếu chút nữa là hôn mê rồi.
Vì cái gì mà người bị thương luôn là ta hở?
Hắn nằm ngoài cửa thư phòng, cuộn tròn thân mình, tay nâng ngực, nức nở lăn lộn một hồi.
Sở Nguyệt nhìn hắn, hai bên lông mi nảy lên liên tục, rốt cục nàng có nên ra ngoài giẫm lên khối vặn vẹo đó hai ba cước không nhỉ?
Nàng còn đang trăn trở vấn đề này nên không để ý Quân Thương được cản phía sau mình đang cong khóe miệng, ánh mắt mềm mại nhìn gáy sau của nàng, cảm giác khẩn trương buồn bực khi nãy cũng vô tình tiêu tán mất rồi.
Ừm… nếu như vị phu nhân kia sẽ đem nữ nhi nhà mình gả theo định ước của hai đình, như vậy người đang nằm lăn lộn trên nền đất đây… thân phận đã quá rõ ràng rồi.
Chính là Hoàng tôn điện hạ của Bắc Dực.
Có điều thân là Hoàng tôn điện hạ mà dùng thân phận nô bộc đi theo Sở Ly, vừa nhìn đã biết hàng năm không ngừng chịu ức hiếp… thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Mà vị Hoàng tôn điện hạ đã chịu đủ ức hiếp này… có thể nào lại chính là đệ đệ ruột của hắn a.
Không giống với Bát hoàng tử Quân Thịnh của Đông Lâm, hài nhi khiến mẫu thân chán ghét và khắc sâu khuất nhục kia… còn nhiều năm qua lấy hắn làm bia đỡ đạn chịu mọi âm mưu ám toán, ngay cả cái tình nghĩa huynh đệ một chút cũng không tồn tại.
Nhưng… mặc dù tâm hồ tạm nén lại, hắn cũng chỉ nhàn nhạt liếc Xuân Nhi một cái.
Từ mười bảy năm trước khi mẫu thân rơi xuống vách núi không biết sống chết ra sao, hắn đối với thế gian này không còn bất cứ kỳ vọng gì, cho nên rất có khả năng người nằm trên đất trước mắt đây là đệ đệ ruột thì đã sao, bất quá cũng chỉ có thể khiến hắn liếc mắt nhìn thêm một cái mà thôi, ngược lại chính hành vi của Sở Nguyệt mới hấp dẫn ánh mắt hắn, khiến cho tâm trạng đè nặng của hắn được giãn ra.
Cho nên lúc Sở Nguyệt ra khỏi thư phòng, muốn tiến tới giẫm thêm một chân lên Xuân Nhi, hắn chỉ yên lặng đứng cạnh nàng, chuyên tâm để ý từng hành vi cử chỉ của nàng, vẻ mặt biến đổi rất nhanh, ngay cả khóe mắt cũng không vui lòng bố thí cho Xuân Nhi đang rầm rì ở đàng kia.
Áp lực vô tình mà đến, Xuân Nhi rầu rĩ trong khoảnh khắc mới vừa sung huyết sống lại, lộn một cái ngay tại chỗ nên tránh được một chân đang hướng về mình, lại lộn mèo thêm một cái liền đứng phắt dậy.
Động tác đó như gió cuốn mây tan, trong nháy mắt hắn đã sinh long hoạt hổ đứng ở đó, phảng phất khối thịt co rúc biết nức nở nghẹn ngào lăn lộn khi nãy căn bản không phải là hắn.
Hắn tự tay vuốt vuốt lồng ngực mình, nhe răng trợn mắt, tiếng hút không khí liên hồi, cả gương mặt bánh bao đều chau lại thành một khối, đôi mắt sáng long lanh lộ vẻ ẫn nhẫn đau đớn đầy ủy khuất, thập phần u oán.
Sở Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút mặc cảm tội lỗi khi bắt nạt một đứa bé.
Có điều, xác thực hắn nhỏ tuổi hơn họ một ít, hiện tại cùng lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, vẫn chỉ là một vị thành niên non nớt tuổi đời a.
Biết như vậy, Sở Nguyệt cũng thu liễm một chút, nhìn bộ dạng u oán kia… vẻ mặt nàng ngược lại càng hiền hòa… hiền hòa nhiều hơn nữa.
Xuân Nhi lạnh run người, lặng lẽ xê dịch bước chân lùi nhanh về sau, thần sắc u oán cũng không dám thi triển, hai má chỉ phồng lên, cực kỳ lên án nhìn Sở Nguyệt, sau đó lại đem tất cả sự chú ý tập trung lên người Quân Thương.
Ngay một phút đồng hồ trước, hắn nhận được tin tức của Sở Ly, biết được tất cả sự thật mà bản thân cũng không nên biết.
Hắn phải mất hơn nửa khắc mới chìm vào sự ngẩn ngơ và khiếp sợ, sau đó lại dùng thêm nửa khắc thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây mang theo sự kích động hưng phấn chưa bao giờ có, còn pha trộn thêm chút ủy khuất đầy phức tạp.
Từ nhỏ hắn cũng biết bản thân rất có khả năng có thêm một huynh trưởng hoặc trưởng tỷ lưu lạc bên ngoài, nhưng cũng bởi mẫu thân bị mất trí nhớ nên cơ hồ không thể nghiệm chứng được, ngay cả nguyên do mất tích của mẫu phi năm xưa cũng bị dọn dẹp sạch sẽ không chút dấu vết, ngoại trừ biết được có liên quan đến Đông Lâm, những chuyện khác đều vô pháp biết được. Lại thêm Bắc Dực mấy năm trước ở trong trạng thái rung chuyển hổn loạn, thế nên cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội tốt để truy xét vấn đề này.
Cho dù vậy, trong những năm mẫu phi bị mất tích cũng từng được hoài nghi là Đông Lâm An Quý phi, nhưng theo mật thám điều tra cho biết, dáng vẻ của người đó cũng không giống mẫu phi của hắn, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không một nét tương tự a.
Hắn tin tưởng lời của Sở Ly, cũng như tin tưởng tên hỗn đản Sở Ly không xem hắn như một tên nô dịch bình thường mà ức hiếp mỗi ngày.
Hắn nói cái gì chứ? Bổn công tử dù gì cũng đường hoàng là Hoàng tôn điện hạ, Sở Ly dù tôn quý hơn nữa cũng chỉ là Thế tử nhà Trấn Quốc Công, suy cho cùng vẫn chỉ là thần sao dám đi khi dễ Hoàng tôn một nước, kia chẳng phải là xem Hoàng thất của đế vương không ra gì sao?
Chậc, lời này phải dành cho tên hỗn đản Sở Ly mới đúng a! Hắn cũng hy vọng tên hỗn đản kia tuân thủ nghiêm ngặt lễ quân thần, đối với hắn cung kính có lễ a!
Đáng tiếc tất thảy chỉ là suy nghĩ từ một phía của hắn mà thôi, hoặc chờ đến một ngày hắn có thể tang thêm một bước, sơ lược phải khiến Sở Ly kính cẩn với mình.
Cho nên, sau khi tiêu hóa được sự khiếp sợ do những gì liên quan đến việc mẫu thân mất tích cùng thân thế của Quân Thương, hắn lập tức chạy nhanh tới đây.
Không nghĩ tới cửa thư phòng vừa mở ra đã nhìn thấy người, vị này ngay tại một phút trước còn là Đông Lâm Thất hoàng tử mà hắn từng nguyền rủa, cảm thấy tất thảy đều do hắn ta dụ dỗ Sở Nguyệt mới khiến cho tên biến thái Sở Ly quyết định ở lại Đông Lâm, về sau cũng không có ý định nói ra thân phận thật sự của Sở Nguyệt a.
Đương nhiên, hắn thề, hắn đối với Sở Nguyệt tuyệt đối không có một tia mơ tưởng, có trời mới biết những năm gần đây hắn hy vọng có thể sớm tìm được trưởng tỷ hoặc huynh trưởng đến cỡ nào, có như vậy hôn ước trên người hắn mới có thể được thu hồi, lại có thể sớm ngày cưới muội muội thất lạc nhiều năm của Sở Ly về giúp hắn mau chóng thoát ly khổ hải.
Cho nên khi vị huynh trưởng này thật sự xuất hiện trước mắt, hắn lại kích động hưng phấn không kiềm chế được, ngoài ra còn có người thay thế hắn chịu sự ức hiếp của Sở Ly, tâm lý ủy khuất đầy phức tạp như vậy khiến hắn vừa thấy mặt đã muốn lập tức nhào tới, muốn ôm ôm hôn hôn vài cái cho trọn tình trọn nghĩa.
Lại không ngờ ôm còn chưa được ôm thì lập tức nhận ngay một cước mạnh bạo của Sở Nguyệt, đạp hắn dội trở về.
Siêu… siêu cấp đau đớn ấy chứ!
Hắn xoa xoa ngực nhe răng trợn mắt, phối hợp với bộ dáng ủy khuất vốn có, cả khuôn mặt đều bày biện ra một hình thái quỷ dị vặn vẹo, làm cho Sở Ly mới vừa hiện thân trong thư phòng nhìn thấy cũng cảnh giác dừng bước chân, ánh mắt hắn như đang nhìn một gã ngu xuẩn, không ngờ kể cả việc tiến lên hay lùi bước đều có thể rối rắm đến vậy.
Có điều không đợi hắn kịp đưa ra kết quả cuối cùng, Xuân Nhi rốt cục đã nhìn thấy hắn, cùng nhìn thấy ánh mắt vạn phần ghét bỏ của hắn, nên lập tức trừng trừng mắt đáp lại, lẩm bẩm một cách rất bất mãn chỉ trích: “Không phải huynh nói đã điều tra rõ hướng đi của mẫu thân ta khi mất tích năm đó sao? Vị này chính là huynh trưởng bị thất lạc nhiều năm qua của ta sao? Sao huynh còn không mau đến nói rõ với hắn thân phận thật sự của ta?”
Sao có thể nhìn hắn bị ăn một cước rồi còn ra vẻ không hợp tác như vậy?
Người gì đâu mà ác như thế chứ!
Sở Ly lập tức ghé mắt, tà tà liếc qua hắn, ánh mắt lộ rõ sự miệt thị cực điểm, “Đệ cho rằng ai cũng có thể ngốc như mình, phải nói rõ ràng ra thì mới hiểu được vấn đề hở?”
Ý hắn là sao? Là chửi hắn ngu xuẩn… có đúng không hả?
Chàng thiếu niên Xuân Nhi tỏ ra vô cùng tức giận, lườm hắn một cái, sau một giây lập tức thu hồi mọi tức khí, nhếch mỏ nhìn Quân Thương, dường như muốn huynh trưởng có thể nhìn thấy sự oán giận này của mình.
Nhưng hắn thật sự ôm kỳ vọng mong Sở Ly có thể đổ mọi sự ức hiếp lên người Quân Thương, người gì đâu mà lúc nào cũng chỉ biết để ý người trong lòng mình, đối với người đệ đệ xa cách này nhìn một cái cũng không buồn nhìn.
Ngược lại đối với Sở Nguyệt tỷ tỷ mới vừa đạp hắn một cước kia lại đang cười tủm tỉm nhìn hắn, hai bên so sánh với nhau… qua thực nàng không khác gì tiên nữ hạ phàm cả!
“À, lúc trước có nói người muốn thực hiện hôn ước với ta là đệ, vậy nếu thân thế của Quân Thương là thực… vậy chẳng phải hắn sẽ cướp đi vị hôn thê của đệ rồi sao?”
Xuân Nhi tức muốn ói máu, không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh lẽo của Quân Thương, chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên trời cao, một bụng bi phẫn không chỗ để phát tiết a.
Ai nói nàng đẹp như tiên nữ giá trần hả? Đích thị là ác ma cái thế… quỷ dữ hiện hình thì có!
Ai có hôn ước với tỷ chứ? Lão tử vô ích chịu ức hiếp hơn chục năm qua vốn chỉ là bị bức ép vào đường cùng thay huynh trưởng thực hiện định ước thôi, kết quả… các người dùng cách này để báo đáp ta sao? Còn không mau báo đáp cho ta đi!