“Chàng thật sự muốn đi Bắc cương trấn thủ, ngăn cản sự tiến công của quân đội Bắc Dực sao?”
“Ừm.” Nói không chừng sẽ một đi không trở lại nữa.
“Chậc, vị Hoàng đế này sao có thể mặt dày vô sỉ đến như vậy? Mới vừa phá hỏng nhân duyên của chàng, đảo mắt lại muốn chàng thay mình đi trấn thủ giang sơn, vậy mà cũng yên tâm được sao! Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không hoài nghi thân phận thật sự của chàng đã bị bại lộ?”
“Bức họa đó ta đã nhìn hơn mười năm nay, ông ta cũng không biết rằng từ sớm ta đã biết bản thân không phải con trai ruột của ông.” Quan trọng nhất là, trước mắt duy chỉ có mỗi hắn huy động được ba mươi vạn tướng sĩ ở Bắc cương mà thôi, cho nên không thể không nhờ hắn đi, chỉ là đoàn người đi theo còn có rất nhiều thân tín của Đông Lâm, đến lúc đó…
Ầy, về những chuyện này cũng không nên nói quá rõ với Nguyệt Nhi, cũng đỡ để nàng phải lo lắng.
Sở Nguyệt im lặng nhìn hắn thật lâu nhưng chỉ thấy được đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh của hắn, hoàn toàn không thấy chút chột dạ nào, nên khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm trực tiếp phất tay tiễn hắn rời đi.
Sau đó, nàng xoay người trở lại kinh thành.
“Ồ, Sở tiểu thư đây mới vừa tiễn Thất đệ trở về đó sao?”
Sở Nguyệt mới bước qua cửa thành đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng linh hoạt mang theo chút trêu chọc, trong trêu chọc lại mang theo chút hài hước, trùng hợp như một chuyện thường ngày ở huyện.
Nàng xốc mành xe, nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Thái tử điện hạ đang bị vây quanh giữa một đoàn người, cả khuôn mặt tươi cười đến độ sáng ngời, trên khuôn mặt hằn rõ dòng chữ ‘không biết tuân thủ nữ tắc, đồ vô liêm sĩ’.
Chẳng phải không đúng sao, rõ ràng là không tuân thủ nữ tắc, vô liêm sỉ đó sao!
Hoàng thượng cũng đã thu hồi hôn ước của nàng với Quân Thương, nếu là một cô nương biết thủ lễ nên rời xa hắn, tốt nhất cả đời cũng không nên qua lại với nhau mới đúng, ở đâu còn có thể không làm lơ thánh ý tiếp tục dính cùng nhau? Hôm nay lại đích thân rời thành đưa tiễn tình lang… đúng là không biết liêm sỉ!
Sở Nguyệt thật lòng muốn trợn trắng mắtk hi nhìn đám người đó, thế nên sắc mặt nàng cũng không được tốt lắm, giọng nói hoàn toàn một chút dịu dàng cũng không có a, “Hôm nay Thất điện hạ chuẩn bị ra Bắc cương thủ vệ cho biên giới Đông Lâm, thái tử điện hạ ngày đây cố ý đến đưa tiễn sao? Thật đúng là huynh đệ tình thâm, khiến người ta cảm động làm sao.”
Sắc mặt của Thái tử điện hạ tối thui, nụ cười sáng ngời khi nãy cũng không thấy rồi.
Sở Nguyệt mới lười lãng phí thời gian với hắn, nói xong câu này liền cười lạnh hạ rèm xe, phu xe có nhãn lực rất tốt, hiểu ý nhanh cho xua ngựa khởi hành, bên trong còn có thêm vài tiếng hừ khinh thường đến cực đỉnh truyền ra, vang thẳng đến tai đám người Thái tử.
“Thực là… tự cho mình là cái gì chứ?”
Thái tử nổi giận, cả khuôn mặt nhăn lại muốn nhảy dựng lên đuổi theo xe ngựa, bất chợt có một cảm giác hàn lạnh truyền từ đỉnh đầu xuống thẳng đến lòng bàn chân.
Cả người hắn run rẩy, có dự cảm chẳng lằnh, quay đầu nhìn lên lập tức thấy trên trà lâu cách chỗ này không xa, Sở Ly đang thong thả nhấp môi, một đôi mắt u ám như ma quỷ đang chĩa thẳng vào hắn.
Không cách nào ức chế được sự sợ hãi từ tận tâm can, đây chính là uy thế đặc trưng không phải người bình thường của Hữu tướng Sở Ly, cho dù là Thái tử của một nước như hắn cũng ngăn cản không nổi.
Cũng giống như lời của Đông Lâm Hoàng nói với Quân Thương lúc trước, lo lắng cho việc sau này hắn kế vị sẽ bị Sở Ly quản chế.
Câu này tuy là dùng để trấn an Quân Thương, nhưng lại cảm giác được đó cũng là lời tâm huyết?
Ngay cả chính Đông Lâm Hoàng cũng tự biết bản thân không thể ứng phó được Sở Ly, lại lo lắng cho người kế nhiệm ưng ý nhất của mình sau này không cách nào không chế được… À không, vẻn vẹn chỉ là khiên chế Sở Ly mà thôi, những người bẩm sinh ốm yếu như Bát hoàng tử đều ở trong trạng thái ẩn cư suốt bao nhiêu năm qua, căn bản cũng không thể quang minh chính đại đi tiếp xúc triều chính được.
Cho nên từ rất lâu trước đây ông đã bắt đầu nghĩ cách đối phó với Sở Ly, mà tự bản thân Sở Ly cũng biết rõ điểm này, chỉ là hắn không thèm để ý, bởi vì chưa bao giờ hắn đặt quốc gia này trong mắt.
Hắn thân là Thế tử của nhà Trấn Quốc Công ở Bắc Dực, bất cứ lúc nào cũng có thể dứt tay áo rời đi. Đương nhiên tốt nhất là ở sau khi tìm được muội muội, mang theo muội muội cùng về Bắc Dực.
Mà bây giờ cũng chính là thời cơ tốt nhất để hắn dẫn muội muội đi… Ây da, được rồi, cứ để sau khi xác nhận được tên hỗn đản Quân Thương an toàn cái đã.
Hừ! Đúng là sinh con gái chỉ biết hướng ra ngoài!
Hắn âm trầm nhìn đám người Thái tử dám cả gan sinh sự với muội muội mình, tách trà thơm trong tay đều lộ ra một vị tanh của máu khiến cho đáy mắt hắn càng lộ vẻ hung ác. Hắn uống hết một hơi rồi nhẹ lướt đi.
Từ khi Quân Thương rời kinh, khắp kinh thành đột nhiên dấy lên một đợt sóng ngầm, tư thế như bão táp mưa sa. Có điều những việc triều chính này cũng không ảnh hưởng gì đến Sở Nguyệt, nàng đang bề bộn cho việc di dời.
Sở Ly ca ca đã nói rõ, không bao lâu nữa hắn sẽ mang nàng cùng rời khỏi Đông Lâm, đối với việc dời đi này này nàng cũng không có ý kiến, chỉ là có một chút việc phải được xử lý ổn thỏa trước khi rời đi.
Cho nên, trong triều thì gió nổi mây phu, các thương gia của Đông Lâm lấy kinh thành làm trung tâm cũng lặng lẽ khuấy động một phen, một số lượng lớn vật tư tiền tài nhanh chóng xuôi chiều chảy ra Bắc Dực. Đây vốn là một chuyện cực kỳ hệ trọng, nhưng cũng bởi vì phong vân không ngừng dấy lên trong triều đã hấp dẫn hầu hết sự chú ý, lại thêm nàng hành sự cẩn thận, còn có một Hữu tướng đại nhân ở sau lưng xóa sạch mọi dấu vết nên mọi việc mới có thể tiến hành một cách yên tĩnh và thuận lợi.
Khó khăn ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện.
Thân phận của Sở Ly bất chợt bị bại lộ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có người phát hiện vị Hoàng tôn thần bí của Bắc Dực không hay lộ diện là nô bộc hay theo sau ta. Hắn cười lạnh, lại nói, “Chậc, không ngờ tên vô liêm sỉ kia núp kỹ như vậy, an an ổn ổn giấu mặt ở Bắc Dực bao nhiêu năm qua, nếu không phải chuyện như vậy e đến giờ còn chưa lộ diện… Có điều, như vậy cũng tốt.”
Sở Nguyệt không có hứng thú đi quan tâm hắn sẽ xử trí tên thám tử Đông Lâm như nào, dù sao tên đó nhất định cũng sẽ không có một kết cục tốt.
“Vậy tiếp theo huynh định làm gì?”
Cửa chính bên ngoài đã nhanh chóng tụ tập một số lượng lớn thị vệ của gia, tục xưng là Ngự lâm quân, đang triển quân bủa vây Hữu tướng phủ như một thùng bọc sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng vào bắt trọn đám người Hữu tướng đại nhân.
Đã từng là Hữu tướng đại nhân như quỷ kiến sầu, ai ai cũng không muốn có quan hệ gì với hắn, chỉ muốn cách hắn càng xa càng tốt, càng xa càng cảm thấy an toàn. Nhưng bây giờ Hữu tướng đại nhân lại là Thế tử của phủ Trấn Quốc Công Bắc dực, bên cạnh còn dẫn theo một muội muội yếu đuối nhiều bệnh, liễu yếu đào tơ bị thất lạc nhiều năm, còn lại Đại tiểu thư duy nhất của Sở gia, ai bắt được nhất định sẽ thăng quan phát tài.
Sở Nguyệt lại nghĩ tới chuyện gì đó, hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, “Đông Lâm Hoàng rốt cục đã biết được bao nhiêu? Hay là ông ta cho rằng bức họa bị mất tích mấy hôm trước có liên quan đến huynh? Vậy chẳng phải là Quân Thương cũng sẽ…”
Lời định nói tiếp chợt cứng lại trong đôi mắt đầy oán niệm của Sở Ly, khóe miệng nàng khẽ co giật, khinh khỉnh không thèm nhìn hắn nữa, xoay người nhìn ngự lâm quân đang bủa vây bên ngoài.
“Hic, đúng là con gái lớn rồi giữ trong nhà không nổi mà.” Sở thế tử thở dài chán chường, rất buồn bã và không cam lòng, sau đó đưa tay kéo nàng lại đi thẳng về phía hậu viện, ngoại miệng cũng rất không cam lòng thì thầm, “Chẳng lẽ chỉ có mỗi tên Quân Thương đó biết làm mật đạo? Nếu vậy chẳng lẽ bản thế tử bị vây trong phủ đệ của mình phải đập đầu chết đi cho xong!”
Sở Nguyệt không muốn đả kích hắn nữa, cho nên cứ làm như không nghe, không thấy, không biết, ngoan ngoãn để hắn kéo tới hậu viện.
Có điều nàng càng không nói lời nào thì Sở Ly càng u u oán oán giải thích, “Tên cẩu Hoàng đế của Đông Lâm này sớm đã có hoài nghi, mặc dù thả Quân Thương đi Bắc cương nhưng lại bắt Quân Thương phải mang theo không ít nhãn tuyến tâm phúc của mình, đến được Bắc cương rồi sẽ tùy thời đoạt lại binh quyền từ tay Quân Thương.”
Bước chân Sở Nguyệt ngừng lại, còn nhớ ngày đó lúc tiễn Quân Thương đã thấy bên cạnh hắn có một vài người với vẻ mặt rất không hài hòa.
“Chậc! Dù gì cũng là vua của một nước, sao có thể ti tiện vô sỉ như vậy chứ?”
“Ui dào, hắn ta vốn cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.”
Vừa nói vừa đi, huynh muội hai người đã vào tới hậu viện, Sở Ly mở cửa mật đạo, kéo theo muội muội cùng chui vào, đợi đến khi mật đạo một lần nữa được đóng lại thì quản sự trong phủ tiến đến, trực tiếp hủy hoại triệt để chốt mở đóng của mật đạo.
Cho nên khi Ngự lâm quân hùng hổ xông vào, trong Hữu tướng phủ này ngoài tiếng hét chói tai tán loạn của hạ nhân, thì không thấy bóng dáng của hai vị chủ tử nữa. Thậm chí, bọn họ đã lục soát trong ngoài phủ, lúc xoay người kiểm kê nhân số liền phát hiện đến cả đầy tớ trong phủ cũng thiếu bớt nhiều người.
Sở Ly sớm đã sơ tán hết thân tín của mình ra khỏi phủ Hữu tướng, những người còn sót lại cũng thừa dịp Ngự lâm quân xông vào tìm tòi âm thầm rời đi, những đầy tớ còn sót lại ở đây vốn chỉ là râu ria cái gì cũng không biết.
Mà lúc này, Sở Nguyệt còn đi theo sau lưng huynh trưởng, trong lòng than sao đi suốt nửa canh giờ, uốn lượn quẹo khúc bảy tám lần rồi mà vẫn chưa hết đường.
“Chỗ này sẽ thông đến đâu vậy?”
Không lẽ trực tiếp thông đến bên ngoài kinh thành luôn sao?
Lại nói, bên ngoài thành có sông đào bảo vệ, muốn trực tiếp đào động ra khỏi thành, chính mươi chín phần trăm sẽ bị nước sông cuốn trôi!
Sở Ly lại quẹo thêm một khúc quanh, viên dạ minh châu tỏa ra huỳnh sáng mờ mờ in bóng của hai người lên vách đá, vặn vẹo mà quỷ dị mờ tối.
Hắn nghe được câu hỏi của nàng, không nhìn nàng cũng hiểu được nàng đang nghĩ gì, có chút do dự, sau đó nói: “Mật đạo này có ba lối ra, quả thật có nối thẳng ra ngoài thành, chỉ là lối đó không ổn lắm.”
“Sao?”
Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt rối rắm lộ vẻ do dự, trong sự do dự còn có một chút không tự nhiên và ngại ngùng.
Nhìn thấy những thần thái này trong ánh mắt quỷ dị của hắn, Sở Nguyệt bị dọa cho một phen chấn động.
Mà tin tức ở Bắc cương lúc này còn chưa được truyền đến kinh thành Đông Lâm, chính là tuyến thượng lân cận biên cảnh Bắc Dực cũng đang phát sinh một biến cố mà người trong kinh thành còn chưa biết, mà biến cố này tất nhiên sẽ nhấc lên một cơn sóng thần, thế tất mãnh liệt cuốn trọn bão táp mưa sa trong thiên hạ này.
Thời điểm này trời đêm âm trầm, trên một thôn nhỏ nơi biên giới, từng rặng núi lồng lộng trong mây, có người đang đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn về Đông Lâm, thân hình cơ hồ đã dung nhập vào bóng tối xung quanh.
Bên cạnh đột nhiên có tiếng sột soạt, lại thêm một bóng đen men theo rừng núi chui ra, bóng tối quá sâu không nhìn rõ được khuôn mặt hắn, chỉ mơ hồ phác họa ra một cơ thể cường tráng.
“Chủ tử, mới liên lạc được với quân Bắc Dực, bọn họ đã áp chế toàn bộ hướng về Đông Lâm, áp lực truy kích bên chúng ta rất nhanh sẽ bị giảm nhỏ lại, xin ngài mau chóng tiến vào lãnh thổ Bắc Dực trước!”
Nói đến ‘truy kích’, tiếng của hắn tạm ngừng dường như có điều hạ xuống rất thấp, nhưng lại bền bỉ chưa bao giờ có.
Hắn đợi một lúc cũng không thấy chủ tử đáp lại nên tò mò liếc trộm một cái, “Chủ tử không cần lo lắng, đã có Sở thế tử ở bên, Vương phi tất nhiên sẽ không hề gì.”
Khắp kinh thành Đông Lâm bị lật tung lên, hơn một vạn Ngự lâm quân mang theo mệnh lệnh của Hoàng đế toàn thành truy bắt, đào sâu ba thước chỉ để tìm kiếm kẻ nào đó đột nhiên biến mất trong phủ Hữu tướng, đã từng là Hữu tướng đại nhân quyền kinh triều dã của Đông Lâm và Sở đại tiểu thư.
Thế tử của Trấn Quốc Công Bắc Dực lại có thể lẻn vào triều đình của Đông Lâm suốt tám năm qua, còn án ngữ vị trí tối thượng Hữu Tướng Đông Lâm, điều này đối với Đông Lâm từ trên xuống dưới quả thực nhục nhã vô cùng!
Hơn nữa, Sở Nguyệt đã từng là Thẩm gia đích Nhị tiểu thư, cho dù Thẩm Chi Hối giải thích đến gãy lưỡi vẫn không khỏi khiến Đông Lâm Hoàng sinh lòng nghi kỵ, cho nên từ Thẩm gia một nhà đến những người có quan hệ mật thiết với Thẩm gia đều bị dính líu đến.
Đương nhiên, Sở Nguyệt sẽ không dư thời gian đi quan tâm Thẩm gia có vì mình mà chịu vạ lây hay không, hiện tại nàng đang bận bịu thanh lý vết bẩn trên người, thật hận không thể tàn nhẫn đạp thêm mấy chân lên người gã huynh trưởng tối ngày chỉ biết nịnh nọt đang chột dạ kia.
Lúc này, lấy hai người làm trung tâm, trong vòng mười trượng xung quanh hôi thối không chịu nổi, nhìn lại hai người cũng bị bùn đen bao phủ khắp người, chỉ thấy được hình người mà không phân biệt nổi dung mạo, không khác gì cả hai mới vừa lăn ra từ trong vũng bùn.
Ừm, được rồi, xác thực là bọn họ vừa chui ra từ vũng bùn.
Nhìn cái cơ thể đen thùi lùi bên cạnh, thỉnh thoảng còn nấc ợ lên vài tiếng… nàng có một cảm giác nói không nên lời…
“Đã lâu rồi không đi lối này, ca ca cũng không ngờ bây giờ nó trở nên như vậy, bằng không vô luận thế nào cũng không để Tiểu Nguyệt Nhi phải đến đây a!”
Sở Ly tiện tay hất lên vài cái liền mạt bớt ra, lộ được vài dấu vết trắng như tuyết trên khuôn mặt, ánh mắt di chuyển không dám nhìn thẳng vào Sở Nguyệt, mở miệng cũng không dám giải thích thêm, chỉ hừ hừ phun ra hai ngụm nước bùn.
Sở Nguyệt nhịn không được nữa, nhấc chân dùng sức đạp mạnh hai chân về hắn, sau đó phối hợp xoay người đi tìm nguồn nước miễn cưỡng coi như sạch sẽ để rửa ráy một chút.
Bọn họ bây giờ đã rời khỏi kinh thành, dù trong thành bây giờ có trời long đất lở đi nữa cũng không liên quan đến họ, có điều nơi này cũng không phải chỗ có thể ở lâu, vẫn là nhanh chóng rời đi mới thỏa đáng.
Chỉ là… tiếp theo bọn họ phải đi đâu? Cứ trực tiếp lẩn lút như vậy về đến Bắc Dực sao.
Đúng là không cam lòng a!
Một bên nàng cố gắng thanh lý sạch sẽ mớ nước bùn bẩn thối trên người, một bên ngẩn đầu nhìn về hướng kinh thành, sóng mắt lưu chuyển, mát lạnh mà quyết tuyệt.
Sở Ly đứng cạnh cười khẽ, giống như hoàn toàn hiểu hết tâm tư của nàng lúc này, hắn dí sát vào nàng một chút, nói: “Tiểu Nguyệt Nhi liệu có cần ca ca giúp một tay không? Nói ra đi, biết đâu việc sẽ thành đấy.”
Sở Nguyệt nheo mắt lại liếc hắn một cái, dần dần cười phá lên.
Đông Lâm bởi vì thân phận Sở Ly bị bại lộ mà bị lật tung một hồi, ngoài ra lại còn dính díu đến chuyện cũ hai mươi năm trước, An Quý phi sủng quan hậu cung năm đó chính là Thái tử phi của Bắc dực, mà Thất hoàng tử bấy lâu nay của Đông Lâm thật ra chính là Hoàng trưởng tôn Bắc Dực, chuyện này một khi bị vạch trần nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Mà khắp cả nước Bắc Dực đều nổi giận, vùng biên cảnh vốn đã lục đục suốt mấy thập niên qua rốt cục đã bộc phát một trận đại chiến chưa từng có.
Bắc Dực đón về Hoàng trưởng tôn điện hạ lưu lạc bên ngoài bấy lâu nay, kiếm phong nhắm thẳng thủ phủ Đông Lâm mà tiến công, ba mươi vạn tướng sĩ của Đông Lâm vốn trấn thủ bắc cương có hơn một nửa theo Quân Thương sang Bắc Dực, còn lại hơn mười vạn phải đối mặt với cuộc tiến công của thống soái năm xưa và chiến hữu, sĩ khí cũng không thể đề cao được.
Ngắn ngủ trong vài ngày, chiến tuyến phía bắc của Đông Lâm lần lượt sụp đổ, vài chục vạn Bắc Dực tướng sĩ thế như mãnh thú hạ sơn, hung hăng cắn xé Đông Lâm quốc thổ không ai có thể ngăn được.
Đông Lâm đã hoàn toàn rối loạn rồi.
Đối mặt với cường thế tiến công của Bắc Dực, Đông Lâm không thể không điều động binh lực cả nước để đối kháng. Nhưng Bắc Dực vốn là một quốc gia binh hùng tướng mạnh đứng đầu ba nước, Đông Lâm mất đi Quân Thương cùng mười mấy vạn tướng sĩnh tinh nhuệ, cùng với vùng đất hiểm yếu nhất là Bắc cương bị công chiếm hàng loạt, có chống cự cũng chỉ là cố gắng giảm bớt phần nào tốc độ bị cắn nuốt mà thôi.
Mà ở vùng đất mà chưa ai để ý tới đang có một số lượng lớn quân sĩ phân tán thành nhiều đội lặng lẽ tiến gần về kinh đô Đông Lâm.
Quân Thương ở Đông Lâm bao nhiêu năm, đoạn đường từ Bắc cương đến hoàng đô Đông Lâm, dõi mắt khắp thiên hạ cũng không có một ai quen thuộc hơn hắn, hắn bây giờ đã nhanh chóng biến hóa thành Hoàng trưởng tôn của địch quốc, chính lợi dụng sự hiểu biết và năng lực của mình trong Đông Lâm, hắn chủ động dẫn theo những tướng sĩ tinh nhuệ nhất nhanh chóng tiến về Hoàng đô Đông Lâm.
Lúc này, chiến sự hai nước đã bộc phát hơn một tháng, còn việc thân phận của huynh muội Sở Ly bị bại lộ trốn ra khỏi kinh thành ước chừng đã hơn hai tháng, Bắc Dực liên tục công chiếm được một mảng lớn quốc thổ Đông Lâm, chỉ còn cách Hoàng thành không tới một ngàn dặm.
Toàn bộ Đông Lâm đều rơi vào hỗn loạn, nhất là những kẻ quyền cao chức trọng trong triều, mắt thấy đại quân Bắc Dực sắp tiến tới, dao mổ đã kề cao sắp sửa phải chém giết trước mặt họ, trong triều đình trên dưới không chỗ nào an bình, dưới chân Hoàng thành hỗn loạn không tả, làm cho trị an trong thành trong một phạm vi lớn mau chóng bị giảm xuống.
Càng khiến cho Đông Lâm Hoàng cảm thấy bất an chính là việc này do ông hai mươi năm trước cường bắc Bắc Dực Thái tử phi nên dẫn đến đại họa hôm nay, triều thần trên dưới đều rất bất mãn với ông, đối với cường thế uy nghiêm của ông là một đòn đả kích không nhỏ, thế cho nên đối mặt với giặc ngoài xâm chiếm, trong triều đình lại không nhất trí đối ngoại, ngược lại còn có chút ít không an phận đang rục rịch.
Mà cũng có người cũng đang ở trong tình trạng tương tự như Đông Lâm Hoàng, hoặc nói đúng hơn là so với Đông Lâm Hoàng càng u đầu mẻ trán hơn, chính là Tể tướng đương triều Thẩm Chi Hối.
Nếu không phải năm đó hắn gặp sắc đẹp nảy lòng tham, không tìm hiểu rõ ràng thân phận của đối phương, định dùng Sở Nguyệt để bức hiếp Bắc Dực Trấn Quốc Công phu nhân, như nào lại dẫn đến con mãnh thú Sở Ly này? Như nào lại bị hắn đi trước một bước, cường bạo quậy cho triều cục rung chuyển một phen, đẩy Đông Lâm vào cảnh thù trong giặc ngoài, họa vô đơn chí như hôm nay?
Chỉ là bọn họ có tranh cãi ngập trời cũng không ngăn cản được tình thế nguy ngập trước mắt, càng không thể ngăn trở sự công chiếm mạnh mẽ như vũ bão của Bắc Dực.
Mà trong một thôn nhỏ ngoài kinh thành tám mươi dặm, từ hai tháng trước đã là chỗ trú ngụ của huynh muội Sở Ly và Sở Nguyệt từ khi rời khỏi kinh thành, trước mặt đang chỉ chỉ trỏ trỏ trên bản đồ mưu tính chuyện gì đó.
“Xích Phong Hạp là quan khẩu cuối cùng từ phương Bắc vào kinh thành, chỉ cần phá sụp nơi này, kinh thành Đông Lâm không khác gì một chú cừu non bị lột da, chỉ còn chờ đại quân vào vây khốn, không còn khả năng phản kháng.”
“Muội thấy tường thành này vô cùng rắn chắc, trong Hoàng thành có hơn năm vạn Ngự lâm quân thủ vệ, chưa chắc không có khả năng chống cự a. Hơn nữa, trong kinh thành vật tư phong phú, thời gian bao vây ngắn như vậy cũng không ảnh hưởng quá lớn đến họ, mà bọn họ chỉ cần kiên trì chờ được viện quân đến, nói không chừng chúng ta sẽ bị đẩy ngược vào thế tiền hậu giáp kích a.”
“Tây Nguyên mắt thấy chúng ta không lâu nữa sẽ đánh vào hoàng thành Đông Lâm, e là từ sớm đã nhận không nổi, viện quân phía tây mà nhảy vào cũng không dễ trở về được, mà đông nam thì cướp biển càn quấy, muốn điều động một số lượng lớn quân đội cũng không dễ, còn sót lại còn phải bảo vệ bốn phương tám hướng kinh đô, tính cho cùng cũng không gây nên được uy hiếp gì.”
“Trước tiên chúng ta cứ chiếm Xích Phong Hạp đã, mở rộng cửa để đại quân nhập quan có thể tốc hành đến được chân hoàng thành, nếu có thể ta sẽ hỗ trợ đại quân công phá cửa thành chiếm cứ hoàng thành Đông Lâm thì càng hoàn mỹ hơn.”
Dứt lời, huynh đệ hai người cũng im lặng trong một chốc, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt đã tinh anh sáng rực.
Bọn họ muốn đến Xích Phong Hạp chỉ cần vòng qua vùng rừng núi phía sau mất khoảng mười dặm, mà quân canh giữ Xích Phong Hạp chỉ có năm vạn, địa thế hiểm trở đã đủ để ngăn cản hai mươi vạn đại quân. Nếu bây giờ đột kích họ từ phía sau trước, ngược lại có thể tiết kiệm rất nhiều tinh lực và quân đội.
Chỉ là hiện tại hai người họ chỉ có tầm ba ngàn binh mã a.
Sở Nguyệt nhìn chằm chằm ba chữ ‘Xích Phong Hạp’ trên bản đồ, hai hàng lông mi híp lại một chút, một mảng mênh mông trắng lóa hiện ra… dày đặc lạnh thấu xương.
“Không biết khi nào đại quân Bắc Dực đến khi nào mới tới được Xích Phong Hạp?”
Sở Ly nghe được một câu nói lạnh nhạt như vậy, trong lòng chợt giật nảy mình.
Chẳng lẽ muội muội nhà mình có thể dựa vào ba ngàn binh mã mà công phá Xích Phong Hạp? Tuy nói hiện tại bọn họ ở trong tối… nhưng mà….
Đại quân Bắc Dực vẫn chưa đánh tới Xích Phong Hạp, năm nghìn tinh binh của Quân Thương sau khi phân tán hành động hiện đã ở vùng phụ cận Xích Phong Hạp, còn đang cố gắng nghĩ cách vòng qua Xích Phong Hạp. Thế như hai bên núi non trùng điệp, thập phần hiểm trở, tuy nói những tướng sĩ hắn mang theo cực kì tinh nhuệ, nhân số cũng không nhiều, nhưng muốn bình yên leo lên núi vòng qua Xích Phong Hạp mà không đánh động binh sĩ trong thành là một điều không dễ.
Hơn nữa, đã hơn hai tháng hắn không nhận được tin tức gì của Nguyệt Nhi, cũng không biết hiện tại nàng thế nào, thật sự bức bách vô cùng.
Vào lúc này, Ảnh Tam đột nhiên nhảy vọt từ ngoài vào, khắp người mệt mỏi phong trần nhưng vẫn không lấn át được tâm trạng vui sướng lúc này, thẳng cầm tờ giấy trong tay nâng đến trước mặt Quân Thương, rạo rực nói: “Chủ tử, vừa lấy được tin tức của Vương phi truyền đến! Ha ha, có thể tính là đã có được tin tức của Vương phi rồi!.”
Ánh mắt Quân Thương sáng ngời, từ trước tới giờ con người vui không lộ sắc như hắn lúc này cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, không đợi Ảnh Tam nói xong đã nhanh chóng đoạt lấy mảnh giấy, mở ra tinh tế đọc một lượt.
Ba ngày sau, trong đêm khuya tĩnh mịch, ngay cả phòng tuyến phía bắc kinh thành, Xích Phong Hạp cũng chìm trong yên tĩnh, trên tường thành thỉnh thoảng có một vài binh sĩ đi lại cũng không phá vỡ được sự im lặng này.
Chính vào lúc này, khu quan hạp đột nhiên trở nên xôn xao, giống như mặt hồ bình tĩnh đột nhiên bị một viên đá nhỏ rơi vào khởi xoáy từng vòng rung động, tuy rất nhẹ nhưng lập tức hấp dẫn sự chú ý của binh lính đi tuần.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ kịp thăm dò đã nghe một tiếng ‘oanh’ nổ thật to trên đất, theo đó có một mùi khói thuốc súng gay mũi mang theo chút hương vị ngọt ngào lẫn trong đó nhanh chóng tản ra, ánh lửa thoáng chốc ngất trời khuấy động toàn bộ ‘mặt hồ’, kinh động toàn bộ binh sĩ trong Xích Phong Hạp.
Trong sự huyên náo rối loạn này, cơ hồ tất cả mọi người đều bị ánh lửa đột nhiên bùng nổ hấp dẫn, vội vàng chạy sang nhưng hoàn toàn không phát hiện được vài bóng người đang lẩn trong bóng đêm, từ trong bóng râm đang lặng lẽ chạy đến gần cửa thành, cũng nhanh chóng ném vào khe hở một bao gì đó, so đó rất nhanh đã độn thổ mất dạng.
Nương theo đó lại có một tiếng nổ cực lớn, những thủ vệ trong thành còn chưa kịp rời xa đã bị hất tung lên không, kinh sợ kêu la thảm thiết, máu thịt vương vãi khắp nơi rồi ầm ầm bổ nhào xuống đất trải dài khắp nền đất cát.
Mà đương lúc Xích Phong Hạp rơi vào trạng thái hỗn loạn, ước chừng có mấy ngàn người như u hồn quỷ quái hiện lên trong bóng đêm, người người đều dùng khăn vải che mặt trực tiếp sát nhập vào quân đội thủ thành Xích Phong Hạp, thế như lang sài hổ báo.
Xích Phong Hạp càng nháo nhào loạn xạ, đặc biệt khi họ muốn rút dao ra chống địch lại cảm thấy tay chân mình không còn chút sức lực, đứng trước mặt sát thần không khác gì một con cừu non chuẩn bị lên bàn mổ.
Sở Nguyệt lúc này đang đứng trên vách núi một bên của Xích Phong Hạp, tay nâng kính viễn vọng quan sát tình hình bên dưới, ánh mắt càng lúc càng nồng nhiệt, trong miệng có chút bất mãn: “Thật tiếc cho thuốc tốt của bổn cô nương lại chỉ dùng để làm tay chân bọn họ bủn rủn a.”
Đây chính là loại thuốc mà chỉ cần dùng một chút thì đến cả một con voi cũng có thể bị đốn ngã ngay lập tức đó!
Sở Ly ngồi cạnh bên nhìn xuống ánh lửa ngất trời bên dưới, hai mắt hắn chiếu ra từng đốm lửa sáng quắc, nghe được muội muội đang thì thầm, ‘ánh lửa’ khẽ hạ xuống, vui vẻ cười một tiếng.