Một cái tát này đánh ra cũng chỉ phí công, một tiếng xé gió vụt qua, có thể cho thấy được, nàng đã dùng hết sức của mình, tốc độ cực nhanh, nếu cái tát này thật sự rơi xuống mặt người nhất định sẽ bị sưng vù ngay lập tức.
Nhưng ngay khi bàn tay kịp tiếp đất vào khuôn mặt Quân Thương, tay đang bóp cằm nàng lập tức buông ra, vân vê vào mái tóc mềm mượt rồi luồng qua phía gáy nàng, tay còn lại cũng vươn ra chụp tay nàng, chiếm hữu chiếc eo thon gọn của nàng, đồng thời mạnh bạo áp chế nàng ngã xuống đất.
‘Ầm!’
Cả người và ghế thẳng tắp nằm trên mặt đất, bàn tay đánh ra của Thẩm Nghiên Tịch ban nãy cũng đang bị nắm chặt ngang lưng, đột ngột thay đổi phương hướng, không chỉ không thể đánh cho tên vô lại kia thành đầu heo, ngược lại còn bị mất thăng bằng phải bám vào vai hắn, nhìn sao cũng giống như thiếu nữ đang hờn dỗi liếc mắt đưa tình, chỗ nào giống một nữ tử đang tức khí muốn đánh người chứ?
Thẩm Nghiên Tịch chỉ cảm thấy lòng ngực khó chịu, cả người không có chỗ nào là ổn cả.
Tư thế của nàng lúc này thật sự rất không được tuyệt vời, từ trên ghế ngã xuống mặt đất, cặp chân còn cao cao đặt trên ghế, nửa người trên lại bị một sức nặng trầm trầm đè lên, ép tới nàng muốn động cũng không thể động đậy, cơ hồ thở không nổi.
Môi thì bị chặn lại, cũng do cú va chạm quá mạnh, nhưng lại không phải rất đau, chỉ có một chút cảm giác tê tê, tê đến độ sởn cả tóc gáy.
Nàng rên lên một tiếng đau đớn, hai mắt vốn đang tròn xoe trừng to nhìn tên hỗn đản đang đè trên người mình đến giờ vẫn không có ý buông tay, nàng mặt kệ hai chân mình lúc này còn đang bị treo trên cao, bàn tay đang đặt trên bả vai hắn trong giây lát lại vung lên muốn tát thẳng một cái.
Bàn tay đang ôm eo nàng đột nhiên thò ra, nắm chặt bàn tay đầy khí thế của nàng, trở tay lại ôm chặt cơ thể và cánh tay nàng.
Lông mày Thẩm Nghiên Tịch chau lại, chân đang đặt trên ghế chợt quét ngang qua.
Hắn cũng chen chân vào khẽ móc lại, lập tức khóa chặt hai chân của nàng, mặc cho nàng cử động ra sao cũng không đủ sức áp trụ lại.
Trong nháy mắt, hai người chân vặn chân, quấn quít lấy nhau, Thẩm Nghiên Tịch bị áp trói nằm ngoan ngoãn như một đứa trẻ, đúng hơn là không thể động đậy nổi, mà từ đầu đến cuối môi của hắn chưa từng dời đi.
Đến lúc này, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không còn giãy dụa nữa, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hai người dính cùng nhau đang nhìn nhau, đột nhiên, phát hiện nàng nhìn hắn rất bình tĩnh, đôi đồng tử u lãnh của hắn khẽ hiện, động tác vẫn không hề ngưng lại, tiếp tục tàn sát bừa bãi trong vùng miệng của nàng, khiến cho nàng tâm tư khó định, cuối cùng tinh thần cũng tản mát đi, cả người mềm nhũn ra,
ánh mắt sáng trong của hắn càng lúc càng tĩnh mịch, hơi thở từ từ trở nên nặng nề.
Từ lúc trợn tròn trừng mắt, hôn nhau đến độ mê ly, trong một lúc nhất thời hai người như đã quên đi tình huống lúc này, đặc biệt là cái nguyên nhân gây ra cớ sự này là gì cũng quên luôn.
‘Ừm…”
Thẩm Nghiên Tịch bỗng nhiên mở mắt, hồi tưởng lại tiếng rên nũng nịu ban nãy của mình, quả thực nàng không còn dám tin vào lỗ tai mình nữa.
Sấm sét giữa trời quang, tiếng rên vừa rồi có phải đang miêu tả tâm trạng của nàng lúc này không?
Thất điện hạ còn đang từ từ quên đi bản thân thì bị một tiếng thở nhè nhẹ lọt vào trong tai khiến toàn thân hắn trở nên căng thẳng, cơ hồ không còn khắc chế được, nhưng người trong lòng đột nhiên cứng đờ khiến hắn hoàn hồn, ngước mắt thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như vừa bị sét đánh trúng cực kỳ động lòng người của nàng… Thật sự hắn rất muốn có thể vĩnh viễn hòa làm một với người con gái này.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thăm thẳm, môi dán môi, phải dùng rất nhiều sức mới buông ra được, đôi mắt rủ xuống lập tức nhìn xuống bờ môi kiều diễm kia, đỏ thắm xinh đẹp khiến cho vị Thất điện hạ từ trước đến nay luôn tỉnh táo đến lạnh lùng thiếu chút nữa không thể khống chế được bản thân mình.
Phát giác ra ý đồ của hắn, Thẩm Nghiên Tịch nhanh chóng quay đầu đi chọc cho Thất điện hạ cười khẽ bên tai nàng một tiếng.
Nghe được tiếng cười rất khẽ đó, nàng đột nhiên kinh hãi, kiềm chế không được quay đầu sang nhìn hắn, trong nháy mắt trực tiếp bắt gặp một đôi mắt đang mỉm cười kia.
Hàn băng u lãnh thường ngày chẳng biết tại sao đã tan rã, hòa thành hai dòng suối ấm áp trong veo, tựa như gió nhẹ phất qua tơ liễu, chớp mắt xẹt qua trái tim nhỏ bẻ của nàng, khiến nàng một chút phòng bị cũng không có, lập tức bị xâm chiếm, cả người đột nhiên run lên một cái.
Hắn thôi cười nữa, nhưng đôi mắt đó vẫn dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh, lẩm bẩm lầu bầu: “Nghiên Tịch?”
“Nghiên Nhi.”
“Tịch Nhi?”
Liên tiếp ba tiếng kêu rất nhẹ và nhu hòa, mang theo chút dò xét và ngọt ngào, trái tim nhỏ bé của Thẩm Nghiên Tịch từ tiếng gọi đầu tiên đã liên tục tê dần đến tiếng thứ ba, bỗng nhiên đôi lông mày khẽ run lên, khóe miệng cũng theo đó mà kéo giãn ra.
Thất điện hạ ngài đừng như vậy có được không? Bộ dạng cô lãnh lạnh mạt, sát phạt bễ nghễ thường ngày đi đâu mất rồi? Cứ đắm đuối đưa tình, tình ý triền miên như vậy sẽ làm người ta nghi ngờ liệu ngài có bị ma nhập không đó!
Nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại khó lường của nàng, Thất điện hạ đặc biệt cảm thấy vui sướng, tâm tình đang u ám do vụ ‘dắng thiếp’ hồi môn cũng trở nên khoáng đãng, có điều…
Hắn nhìn vẻ mặt quẫn bất của người đang nằm bên dưới, hễ nghĩ đến những lời nàng nói về dự định của Thẩm gia, thì đôi mắt bắt đầu nheo lại, ngọn sóng u ám khẽ di động trong ánh mắt ấy.
Thẩm Nghiên Tịch cơ hồ muốn chạy trối chết, lân đầu tiên nàng biết võ công của Quân Thương không chỉ cao hơn mình một chút, mà là thâm hậu hơn rất… rất nhiều lần, khiến cho nàng muốn hoàn thủ cũng không có lấy nửa tia cơ hội.
Cái này không được khoa học à nha!
Dưới con mắt sáng quắc của chúng sinh trong Vương phủ, nàng bình tĩnh như không lỉnh ra khỏi Vương phủ. Có điều, sau lưng đột nhiên bộc phát rất nhiều tiếng ồn ào… chuẩn xác mà nói chính là tiếng hoan hô mừng rỡ, trong nháy mắt da mặt nàng căng ra rất nhiều, thần sắc bình lặng cũng thay đổi, từ cứng ngắc ngụy trang đến bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Một lần nữa nàng lại cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, bước chân tăng nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Kỳ vương phủ, ngay cả quay đầu lại liếc nhìn một cái… cũng không dám!
Nếu như lúc này nàng có thể quay đầu nhìn một cái, nhất định sẽ nhìn thấy sau lưng không chỉ có chúng vệ của phủ Kỳ vương đang vui mừng, còn có Thất điện hạ bị nàng hất tay ném lại trong thư phòng đang đứng ở nóc nhà đưa mắt nhìn nàng rời đi, Quân Thương yên lặng đưa tay vuốt ve bờ môi mình, giống như đang lưu luyến gì đó, lại giống như đang cảm nhận dư vị còn sót lại.
Mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, hắn mới bớt chút thời gian đưa mắt nhìn đám thuộc hạ đang ăn mừng bên dưới.
Toàn bộ Vương phủ nhanh chóng tràn ngập trong bầu không khí hân hoan, đám thuộc hạ không đáng tín nhiệm kia của Thất điện hạ đang hoan hỷ, tươi cười rạng rỡ, người thì châu đầu ghé tai, người thì nháy mắt ra hiệu, không thì đang nghĩ ngợi lung tung gì đó…
“Vương gia chúng mình hơi bị cuồng dã một chút nha, nhìn môi Vương phi sưng đỏ luôn kìa.”
Ảnh Cửu trưng ra gương mặt trẻ con, hai mắt tròn trịa mở thật to, vẻ mặt vô cùng cảm thán.
“Có thể là do chưa thuần thục mà thôi, dù sao trước giờ chủ tử có từng động lòng với cô nương nào bao giờ, chứ đừng nói là… thân mật như vậy, lần đầu tiên hôn con người ta cũng khó tránh khỏi có chút không thạo, không phân biệt nặng nhẹ, luyện tập nhiều một chút nhất định sẽ khá ngay, hắc hắc hắc!” Ảnh Tam nghiêng mắt đáp, nụ cười của hắn vô cùng bỉ ổi!
“Cách đại hôn chỉ còn hai tháng, chúng ta có nên chuẩn bị cho chủ tử một ít sách không?” Ảnh Tứ sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Cái gọi là sách, hiển nhiên là xuân cung đồ chuyên dùng trong đêm động phòng hoa chúc rồi.
Bọn thị vệ đứng quanh ứ hự một phen, thầm nói Vương gia vốn có thiên phú dị bẩm, làm cái gì tất nhiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay, nào có cần những tấm xuân cung đồ này làm quái gì? Nói sao đi nữa, nếu có ai thật sự dám dâng thứ sách này lên, trong vài phút tất sẽ bị đông thành một đống cặn bã cho mà xem!
Ảnh Cửu liếc mắt nhìn qua, “Ngươi đi đưa đi!”
Ảnh Tam ngán nghiêng khóe miệng, bỉ ổi cười nói: “Ngươi thấy mình ngu chưa! Đừng xem bộ dạng chủ tử không chịu hương hỏa nhân gian nhá, cho dù thật sự chủ tử có không hưởng hương hỏa của nhân gian, loại chuyện như vậy chính là bản năng, từ từ rồi cũng biết thôi. Chúng ta đừng quan tâm làm gì, cứ yên tâm chờ ôm tiểu chủ tử đi cho khỏe!”
“Cũng đúng.” Ảnh Tứ cũng cảm thấy có lý, tâm tư lập tức chuyển sang một nơi khác, “Các ngươi nói xem, tiểu chủ tử lớn lên sẽ giống Vương gia anh dũng như vậy hay là sắc nước hương trời giống Vương phi nhỉ?”
“Giống chủ tử thì quá lạnh nhạt khó chịu rồi, cứ như Vương phi thì đáng yêu hơn.” Ảnh Cửu không chút nghĩ ngợi bật thốt ra, cũng không để ý tới chủ tử của mình hiện tại đang ở đâu.
Ảnh Tam cũng liên tục gật đầu, nhưng đầu chỉ vừa gật được một nửa thì hắn đột nhiên ‘ực’ một tiếng, cả người đều cương cứng lại, ánh mắt vẫn duy trì nghiêng mày đáp mắt, miệng mở được một nửa muốn nói chuyện nhưng lại nói không thành tiếng, ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu.
Ánh mắt hắn dừng lại ngay một chỗ, chính là nóc nhà nơi Thất điện hạ đang đứng đó.
Ảnh Tứ và Ảnh Cửu theo tầm mắt hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong phút chốc vẻ mặt hai người đều căng cứng cùng một động thái, hoàn toàn bị đập tan ra, nghiền nát như thể sắp tan thành mây khói dưới ánh mắt u lãnh của Quân Thương. Còn những thị vệ trong Vương phủ kia cũng kinh hãi như chú chim gặp họa, ‘phần phật’ chạy tứ tán, chỉ chừa lại đúng ba ảnh vệ không còn đường để lui.
Quân Thương cũng không quản bọn họ làm khỉ gió gì mà bị đông cứng lại và choáng váng sợ hãi như vậy, hắn vẫn thong dong cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt u lãnh, dưới vẻ kinh hãi, buồn khổ, rối rắm và thấp thỏm của bọn họ, ánh mắt dừng ngay trên người Ảnh Tam, “Thế cục Bắc hải không yên, lại có giặc cỏ xuất hiện!”
“…” Ảnh Tam đột nhiên mở to hai mắt, cắm đầu ngã quỵ xuống đất.
Hắn cũng mặc kệ thi thể Ảnh Tam nằm đó, tiếp theo quay sang Ảnh Tứ.
Ánh mắt hắn vừa rơi xuống, Ảnh Tứ lập tức giật mình cơ hồ không còn biết trọng lực trái đất là gì, vội vàng vâng lời, kể lể một cách thảm thương: “Chủ tử… đêm qua thuộc hạ mới vừa được hồi kinh mà.”
Không phải ngài nhẫn tâm đến độ nghỉ ngơi một vài ngày cũng không cho, ngay lập tức muốn đuổi kẻ hèn này đi nữa chứ? Thuộc hạ thật sự quan tâm đến ngài mà! Thật sự đó!
Đến cả nửa sợi lông mi của Quân Thương cũng không thèm động, hoàn toàn không cảm thấy hắn đáng thương chút nào, “Đi đi, đổi Ảnh Nhị về đây!”
‘Rầm’ một tiếng, Ảnh Tứ theo sau ngã vật xuống đất kết bạn với Ảnh Tam.
Ánh mắt tiếp tục dời đi, lúc này mới rơi xuống người Ảnh Cửu, Ảnh Cửu trực tiếp nhảy dựng lên, nói ngay: “Chủ tử, bên cạnh ngài sao có thể không có ai hầu hạ? Thuộc hạ nguyện theo hầu chủ tử, chủ tử sai bảo gì nhất định sẽ làm đó!”
“Không cần.”
Khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức sụp đổ, lệ rơi đầy mặt.
Bầu không khí hưng phấn bên này đã bị Thất điện hạ thu phục chỉ trong vài phút, bên kia Thẩm Nghiên Tịch cũng đã trở về phủ Tể tướng.
Mặc dù chuyến đi Kỳ vương phủ lần này tạo cho nàng ảo giác như nàng tự mình dâng tới cửa cho người ta hành sự, nhưng tâm trạng coi như không tệ đi, bởi vì nàng biết rõ vụ ‘dắng thiếp’ hồi môn đã không cần nàng đi quan tâm nữa, người nào đó tự khắc sẽ thay nàng xử lý tốt thôi, trừ phi hắn thật sự muốn cưới một Vương phi của Thẩm gia, lại thuận tiện ôm thêm một ‘dắng thiếp’ về…
Vô thức sờ sờ bờ môi mình, giữa răng và môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của người nào đó, nghĩ nghĩ một hồi hai tai nàng nóng lên, lý trí lập tức lắc đầu cố gắng ném bay mọi thứ tâm tư không sạch sẽ ra ngoài, không đếm xỉa ánh mắt cổ quái của đám hạ nhân trong Tướng phủ, trực tiếp trở vào Phù Hương viện.
Nhưng mà, nàng chỉ vừa mới bước vào Phù Hương viện, hình như có chút cảm giác gì đó, nàng mạnh mẽ quay đầu nhìn sang phía bên trái.
Đã thấy chỗ đó trống rỗng, ngoại trừ một gốc cây ngọc lan theo gió lắc nhẹ thì không thấy bất kỳ cái gì khác biệt.
Ánh mắt nàng dừng lại trên đỉnh cây ngọc lan, đang muốn đến gần điều tra một chút thì thấy Hoa Hoa vừa bước ra từ phòng khách, ngẩng đầu nhìn nàng nói ngay: “Chủ tử đã trở lại rồi. Vệ di nương và Tứ tiểu thư có tới, đã đợi người được một lát rồi đó.”
Vệ di nương và Thẩm Nghiên San ư? Các nàng tới chỗ này làm gì vậy?
Bước chân vừa định dịch chuyển vì thế mà dừng lại, nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ, mi mày hơi nhướng lên, quay sang nhìn phòng khách phía sau lưng Hoa Hoa.
Dường như hiểu được nàng đang nghi ngờ, Hoa Hoa phủi phủi miệng, “Coi bộ tinh thần của hai người đều không tốt, muội hỏi các nàng đến đây làm gì cũng không nói, chỉ nói là muốn đợi chủ tử quay về. Hừ, khẳng định là không có chuyện tốt đẹp gì rồi!”
Hoa Hoa cực kỳ có ý kiến với những người gắn mác ‘Thẩm gia’, thành kiến sâu đậm, phàm là người Thẩm gia đến tìm chủ tử tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành, cho nên theo bản năng lúc này nàng cũng cho rằng bọn họ đang tới sinh sự, muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của chủ tử mình.
Hơn nữa…
Hoa Hoa nhảy chân sáo bước nhanh đến trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, lúc người đến phòng lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên khi trở về lại nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài vậy, muội và Hương Hương tỷ tỷ muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Muội còn muốn đi thăm dò một chút liền nghe ngóng được chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn. Những người này thật quá đáng!”
Cho dù đây là quy củ của đám nhà giàu phú quý trong suốt mấy trăm ngàn năm qua, nhưng rơi xuống đầu chủ tử nhà nàng, còn bắt muội muội chủ tử đi làm ‘dắng thiếp’, nàng có thể không cảm thấy Thẩm gia này quá đáng sao!
Cho nên nàng rì rầm xong, lại bĩu môi nói thêm: “Còn không phải vì chuyện ‘dắng thiếp’ này mà đến sao? Muốn đến đây nịnh nọt trước chứ gì?”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch khẽ nhúc nhích, cất bước xuyên qua sân nhỏ bước vào phòng khách.
Ngay thời điểm bóng dáng nàng biến mất trong phòng khách, một thân hồng y xinh đẹp bước ra sau cây ngọc lan uốn lượn, nhìn sang cửa phòng khách, haha cười khẽ, “Rõ là nhạy cảm quá đi.”
Kém tí nữa là bị phát hiện rồi, thật ra hắn chỉ mới vào đây, còn chưa kịp làm chút gì thì nàng đã quay lại rồi, còn kiểu vừa vào cửa đã nhận ra sự khác biệt. Tinh tế như vậy sao hắn dám tin nàng chính là
Thẩm gia Nhị tiểu thư trong truyền thuyết chứ?
Đột nhiên hắn thở nhẹ, đưa tay vỗ vỗ ngực, tựa hồ làm như vậy thì trái tim sẽ không nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài.
Liệu có phải là muội ấy không?
Do Hoa Hoa xuất hiện bẩm báo nên Thẩm Nghiên Tịch không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn trong đây, bước vào phòng khách để gặp Vệ di nương và Thẩm Nghiên San.
Vệ di nương và Thẩm Nghiên San nghe được động tĩnh lập tức quay đầu nhìn qua cửa, thế nên chỉ cần Thẩm Nghiên Tịch vừa tiến vào thì các nàng nhìn thấy ngay. Hai người vội vã đứng lên, thần sắc vừa câu nệ lại mang chút bất an cùng thất thốt, sau khi hành lễ chỉ dám đứng ngay đó, dường như có chút khó xử không biết nên mở miệng như thế nào.
Thẩm Nghiên Tịch ngồi trên chủ vị nhìn hai ‘khúc cây’ đứng đó, muốn mở miệng lại không dám nói lời nào, nàng sờ sẫm khuôn mặt mình, thầm nghĩ không lẽ chỉ vừa ra ngoài một chuyến thì vẻ mặt bổn tiểu thư đã trở nên dữ tợn đến đáng sợ như vậy sao?
“Không biết di nương và Tứ muội đến đây có chuyện gì?”
Không phải thật sự là do chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn ư?
Nàng còn đang suy nghĩ thì Vệ di nương lập tức quỳ xuống, lòng nàng ‘lộp độp’ hai tiếng, mi mày nheo lại, chớp mắt đã lộ chút hàn quang.
Thật sự là vì chuyện ‘dắng thiếp’ mà đến sao?
Vệ di nương quỳ xuống xong nằng nặc dập đầu, run rẩy nhưng kiên định nói ra: “Cầu xin Nhị tiểu thư khai ân, miễn cho San Nhi làm ‘dắng thiếp’ theo người.”
“…Sao?”
Một cái tát này đánh ra cũng chỉ phí công, một tiếng xé gió vụt qua, có thể cho thấy được, nàng đã dùng hết sức của mình, tốc độ cực nhanh, nếu cái tát này thật sự rơi xuống mặt người nhất định sẽ bị sưng vù ngay lập tức.
Nhưng ngay khi bàn tay kịp tiếp đất vào khuôn mặt Quân Thương, tay đang bóp cằm nàng lập tức buông ra, vân vê vào mái tóc mềm mượt rồi luồng qua phía gáy nàng, tay còn lại cũng vươn ra chụp tay nàng, chiếm hữu chiếc eo thon gọn của nàng, đồng thời mạnh bạo áp chế nàng ngã xuống đất.
‘Ầm!’
Cả người và ghế thẳng tắp nằm trên mặt đất, bàn tay đánh ra của Thẩm Nghiên Tịch ban nãy cũng đang bị nắm chặt ngang lưng, đột ngột thay đổi phương hướng, không chỉ không thể đánh cho tên vô lại kia thành đầu heo, ngược lại còn bị mất thăng bằng phải bám vào vai hắn, nhìn sao cũng giống như thiếu nữ đang hờn dỗi liếc mắt đưa tình, chỗ nào giống một nữ tử đang tức khí muốn đánh người chứ?
Thẩm Nghiên Tịch chỉ cảm thấy lòng ngực khó chịu, cả người không có chỗ nào là ổn cả.
Tư thế của nàng lúc này thật sự rất không được tuyệt vời, từ trên ghế ngã xuống mặt đất, cặp chân còn cao cao đặt trên ghế, nửa người trên lại bị một sức nặng trầm trầm đè lên, ép tới nàng muốn động cũng không thể động đậy, cơ hồ thở không nổi.
Môi thì bị chặn lại, cũng do cú va chạm quá mạnh, nhưng lại không phải rất đau, chỉ có một chút cảm giác tê tê, tê đến độ sởn cả tóc gáy.
Nàng rên lên một tiếng đau đớn, hai mắt vốn đang tròn xoe trừng to nhìn tên hỗn đản đang đè trên người mình đến giờ vẫn không có ý buông tay, nàng mặt kệ hai chân mình lúc này còn đang bị treo trên cao, bàn tay đang đặt trên bả vai hắn trong giây lát lại vung lên muốn tát thẳng một cái.
Bàn tay đang ôm eo nàng đột nhiên thò ra, nắm chặt bàn tay đầy khí thế của nàng, trở tay lại ôm chặt cơ thể và cánh tay nàng.
Lông mày Thẩm Nghiên Tịch chau lại, chân đang đặt trên ghế chợt quét ngang qua.
Hắn cũng chen chân vào khẽ móc lại, lập tức khóa chặt hai chân của nàng, mặc cho nàng cử động ra sao cũng không đủ sức áp trụ lại.
Trong nháy mắt, hai người chân vặn chân, quấn quít lấy nhau, Thẩm Nghiên Tịch bị áp trói nằm ngoan ngoãn như một đứa trẻ, đúng hơn là không thể động đậy nổi, mà từ đầu đến cuối môi của hắn chưa từng dời đi.
Đến lúc này, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không còn giãy dụa nữa, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hai người dính cùng nhau đang nhìn nhau, đột nhiên, phát hiện nàng nhìn hắn rất bình tĩnh, đôi đồng tử u lãnh của hắn khẽ hiện, động tác vẫn không hề ngưng lại, tiếp tục tàn sát bừa bãi trong vùng miệng của nàng, khiến cho nàng tâm tư khó định, cuối cùng tinh thần cũng tản mát đi, cả người mềm nhũn ra,
ánh mắt sáng trong của hắn càng lúc càng tĩnh mịch, hơi thở từ từ trở nên nặng nề.
Từ lúc trợn tròn trừng mắt, hôn nhau đến độ mê ly, trong một lúc nhất thời hai người như đã quên đi tình huống lúc này, đặc biệt là cái nguyên nhân gây ra cớ sự này là gì cũng quên luôn.
‘Ừm…”
Thẩm Nghiên Tịch bỗng nhiên mở mắt, hồi tưởng lại tiếng rên nũng nịu ban nãy của mình, quả thực nàng không còn dám tin vào lỗ tai mình nữa.
Sấm sét giữa trời quang, tiếng rên vừa rồi có phải đang miêu tả tâm trạng của nàng lúc này không?
Thất điện hạ còn đang từ từ quên đi bản thân thì bị một tiếng thở nhè nhẹ lọt vào trong tai khiến toàn thân hắn trở nên căng thẳng, cơ hồ không còn khắc chế được, nhưng người trong lòng đột nhiên cứng đờ khiến hắn hoàn hồn, ngước mắt thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như vừa bị sét đánh trúng cực kỳ động lòng người của nàng… Thật sự hắn rất muốn có thể vĩnh viễn hòa làm một với người con gái này.
Ánh mắt hắn càng lúc càng sâu thăm thẳm, môi dán môi, phải dùng rất nhiều sức mới buông ra được, đôi mắt rủ xuống lập tức nhìn xuống bờ môi kiều diễm kia, đỏ thắm xinh đẹp khiến cho vị Thất điện hạ từ trước đến nay luôn tỉnh táo đến lạnh lùng thiếu chút nữa không thể khống chế được bản thân mình.
Phát giác ra ý đồ của hắn, Thẩm Nghiên Tịch nhanh chóng quay đầu đi chọc cho Thất điện hạ cười khẽ bên tai nàng một tiếng.
Nghe được tiếng cười rất khẽ đó, nàng đột nhiên kinh hãi, kiềm chế không được quay đầu sang nhìn hắn, trong nháy mắt trực tiếp bắt gặp một đôi mắt đang mỉm cười kia.
Hàn băng u lãnh thường ngày chẳng biết tại sao đã tan rã, hòa thành hai dòng suối ấm áp trong veo, tựa như gió nhẹ phất qua tơ liễu, chớp mắt xẹt qua trái tim nhỏ bẻ của nàng, khiến nàng một chút phòng bị cũng không có, lập tức bị xâm chiếm, cả người đột nhiên run lên một cái.
Hắn thôi cười nữa, nhưng đôi mắt đó vẫn dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh, lẩm bẩm lầu bầu: “Nghiên Tịch?”
“Nghiên Nhi.”
“Tịch Nhi?”
Liên tiếp ba tiếng kêu rất nhẹ và nhu hòa, mang theo chút dò xét và ngọt ngào, trái tim nhỏ bé của Thẩm Nghiên Tịch từ tiếng gọi đầu tiên đã liên tục tê dần đến tiếng thứ ba, bỗng nhiên đôi lông mày khẽ run lên, khóe miệng cũng theo đó mà kéo giãn ra.
Thất điện hạ ngài đừng như vậy có được không? Bộ dạng cô lãnh lạnh mạt, sát phạt bễ nghễ thường ngày đi đâu mất rồi? Cứ đắm đuối đưa tình, tình ý triền miên như vậy sẽ làm người ta nghi ngờ liệu ngài có bị ma nhập không đó!
Nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại khó lường của nàng, Thất điện hạ đặc biệt cảm thấy vui sướng, tâm tình đang u ám do vụ ‘dắng thiếp’ hồi môn cũng trở nên khoáng đãng, có điều…
Hắn nhìn vẻ mặt quẫn bất của người đang nằm bên dưới, hễ nghĩ đến những lời nàng nói về dự định của Thẩm gia, thì đôi mắt bắt đầu nheo lại, ngọn sóng u ám khẽ di động trong ánh mắt ấy.
Thẩm Nghiên Tịch cơ hồ muốn chạy trối chết, lân đầu tiên nàng biết võ công của Quân Thương không chỉ cao hơn mình một chút, mà là thâm hậu hơn rất… rất nhiều lần, khiến cho nàng muốn hoàn thủ cũng không có lấy nửa tia cơ hội.
Cái này không được khoa học à nha!
Dưới con mắt sáng quắc của chúng sinh trong Vương phủ, nàng bình tĩnh như không lỉnh ra khỏi Vương phủ. Có điều, sau lưng đột nhiên bộc phát rất nhiều tiếng ồn ào… chuẩn xác mà nói chính là tiếng hoan hô mừng rỡ, trong nháy mắt da mặt nàng căng ra rất nhiều, thần sắc bình lặng cũng thay đổi, từ cứng ngắc ngụy trang đến bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Một lần nữa nàng lại cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, bước chân tăng nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Kỳ vương phủ, ngay cả quay đầu lại liếc nhìn một cái… cũng không dám!
Nếu như lúc này nàng có thể quay đầu nhìn một cái, nhất định sẽ nhìn thấy sau lưng không chỉ có chúng vệ của phủ Kỳ vương đang vui mừng, còn có Thất điện hạ bị nàng hất tay ném lại trong thư phòng đang đứng ở nóc nhà đưa mắt nhìn nàng rời đi, Quân Thương yên lặng đưa tay vuốt ve bờ môi mình, giống như đang lưu luyến gì đó, lại giống như đang cảm nhận dư vị còn sót lại.
Mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, hắn mới bớt chút thời gian đưa mắt nhìn đám thuộc hạ đang ăn mừng bên dưới.
Toàn bộ Vương phủ nhanh chóng tràn ngập trong bầu không khí hân hoan, đám thuộc hạ không đáng tín nhiệm kia của Thất điện hạ đang hoan hỷ, tươi cười rạng rỡ, người thì châu đầu ghé tai, người thì nháy mắt ra hiệu, không thì đang nghĩ ngợi lung tung gì đó…
“Vương gia chúng mình hơi bị cuồng dã một chút nha, nhìn môi Vương phi sưng đỏ luôn kìa.”
Ảnh Cửu trưng ra gương mặt trẻ con, hai mắt tròn trịa mở thật to, vẻ mặt vô cùng cảm thán.
“Có thể là do chưa thuần thục mà thôi, dù sao trước giờ chủ tử có từng động lòng với cô nương nào bao giờ, chứ đừng nói là… thân mật như vậy, lần đầu tiên hôn con người ta cũng khó tránh khỏi có chút không thạo, không phân biệt nặng nhẹ, luyện tập nhiều một chút nhất định sẽ khá ngay, hắc hắc hắc!” Ảnh Tam nghiêng mắt đáp, nụ cười của hắn vô cùng bỉ ổi!
“Cách đại hôn chỉ còn hai tháng, chúng ta có nên chuẩn bị cho chủ tử một ít sách không?” Ảnh Tứ sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Cái gọi là sách, hiển nhiên là xuân cung đồ chuyên dùng trong đêm động phòng hoa chúc rồi.
Bọn thị vệ đứng quanh ứ hự một phen, thầm nói Vương gia vốn có thiên phú dị bẩm, làm cái gì tất nhiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay, nào có cần những tấm xuân cung đồ này làm quái gì? Nói sao đi nữa, nếu có ai thật sự dám dâng thứ sách này lên, trong vài phút tất sẽ bị đông thành một đống cặn bã cho mà xem!
Ảnh Cửu liếc mắt nhìn qua, “Ngươi đi đưa đi!”
Ảnh Tam ngán nghiêng khóe miệng, bỉ ổi cười nói: “Ngươi thấy mình ngu chưa! Đừng xem bộ dạng chủ tử không chịu hương hỏa nhân gian nhá, cho dù thật sự chủ tử có không hưởng hương hỏa của nhân gian, loại chuyện như vậy chính là bản năng, từ từ rồi cũng biết thôi. Chúng ta đừng quan tâm làm gì, cứ yên tâm chờ ôm tiểu chủ tử đi cho khỏe!”
“Cũng đúng.” Ảnh Tứ cũng cảm thấy có lý, tâm tư lập tức chuyển sang một nơi khác, “Các ngươi nói xem, tiểu chủ tử lớn lên sẽ giống Vương gia anh dũng như vậy hay là sắc nước hương trời giống Vương phi nhỉ?”
“Giống chủ tử thì quá lạnh nhạt khó chịu rồi, cứ như Vương phi thì đáng yêu hơn.” Ảnh Cửu không chút nghĩ ngợi bật thốt ra, cũng không để ý tới chủ tử của mình hiện tại đang ở đâu.
Ảnh Tam cũng liên tục gật đầu, nhưng đầu chỉ vừa gật được một nửa thì hắn đột nhiên ‘ực’ một tiếng, cả người đều cương cứng lại, ánh mắt vẫn duy trì nghiêng mày đáp mắt, miệng mở được một nửa muốn nói chuyện nhưng lại nói không thành tiếng, ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu.
Ánh mắt hắn dừng lại ngay một chỗ, chính là nóc nhà nơi Thất điện hạ đang đứng đó.
Ảnh Tứ và Ảnh Cửu theo tầm mắt hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong phút chốc vẻ mặt hai người đều căng cứng cùng một động thái, hoàn toàn bị đập tan ra, nghiền nát như thể sắp tan thành mây khói dưới ánh mắt u lãnh của Quân Thương. Còn những thị vệ trong Vương phủ kia cũng kinh hãi như chú chim gặp họa, ‘phần phật’ chạy tứ tán, chỉ chừa lại đúng ba ảnh vệ không còn đường để lui.
Quân Thương cũng không quản bọn họ làm khỉ gió gì mà bị đông cứng lại và choáng váng sợ hãi như vậy, hắn vẫn thong dong cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt u lãnh, dưới vẻ kinh hãi, buồn khổ, rối rắm và thấp thỏm của bọn họ, ánh mắt dừng ngay trên người Ảnh Tam, “Thế cục Bắc hải không yên, lại có giặc cỏ xuất hiện!”
“…” Ảnh Tam đột nhiên mở to hai mắt, cắm đầu ngã quỵ xuống đất.
Hắn cũng mặc kệ thi thể Ảnh Tam nằm đó, tiếp theo quay sang Ảnh Tứ.
Ánh mắt hắn vừa rơi xuống, Ảnh Tứ lập tức giật mình cơ hồ không còn biết trọng lực trái đất là gì, vội vàng vâng lời, kể lể một cách thảm thương: “Chủ tử… đêm qua thuộc hạ mới vừa được hồi kinh mà.”
Không phải ngài nhẫn tâm đến độ nghỉ ngơi một vài ngày cũng không cho, ngay lập tức muốn đuổi kẻ hèn này đi nữa chứ? Thuộc hạ thật sự quan tâm đến ngài mà! Thật sự đó!
Đến cả nửa sợi lông mi của Quân Thương cũng không thèm động, hoàn toàn không cảm thấy hắn đáng thương chút nào, “Đi đi, đổi Ảnh Nhị về đây!”
‘Rầm’ một tiếng, Ảnh Tứ theo sau ngã vật xuống đất kết bạn với Ảnh Tam.
Ánh mắt tiếp tục dời đi, lúc này mới rơi xuống người Ảnh Cửu, Ảnh Cửu trực tiếp nhảy dựng lên, nói ngay: “Chủ tử, bên cạnh ngài sao có thể không có ai hầu hạ? Thuộc hạ nguyện theo hầu chủ tử, chủ tử sai bảo gì nhất định sẽ làm đó!”
“Không cần.”
Khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức sụp đổ, lệ rơi đầy mặt.
Bầu không khí hưng phấn bên này đã bị Thất điện hạ thu phục chỉ trong vài phút, bên kia Thẩm Nghiên Tịch cũng đã trở về phủ Tể tướng.
Mặc dù chuyến đi Kỳ vương phủ lần này tạo cho nàng ảo giác như nàng tự mình dâng tới cửa cho người ta hành sự, nhưng tâm trạng coi như không tệ đi, bởi vì nàng biết rõ vụ ‘dắng thiếp’ hồi môn đã không cần nàng đi quan tâm nữa, người nào đó tự khắc sẽ thay nàng xử lý tốt thôi, trừ phi hắn thật sự muốn cưới một Vương phi của Thẩm gia, lại thuận tiện ôm thêm một ‘dắng thiếp’ về…
Vô thức sờ sờ bờ môi mình, giữa răng và môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của người nào đó, nghĩ nghĩ một hồi hai tai nàng nóng lên, lý trí lập tức lắc đầu cố gắng ném bay mọi thứ tâm tư không sạch sẽ ra ngoài, không đếm xỉa ánh mắt cổ quái của đám hạ nhân trong Tướng phủ, trực tiếp trở vào Phù Hương viện.
Nhưng mà, nàng chỉ vừa mới bước vào Phù Hương viện, hình như có chút cảm giác gì đó, nàng mạnh mẽ quay đầu nhìn sang phía bên trái.
Đã thấy chỗ đó trống rỗng, ngoại trừ một gốc cây ngọc lan theo gió lắc nhẹ thì không thấy bất kỳ cái gì khác biệt.
Ánh mắt nàng dừng lại trên đỉnh cây ngọc lan, đang muốn đến gần điều tra một chút thì thấy Hoa Hoa vừa bước ra từ phòng khách, ngẩng đầu nhìn nàng nói ngay: “Chủ tử đã trở lại rồi. Vệ di nương và Tứ tiểu thư có tới, đã đợi người được một lát rồi đó.”
Vệ di nương và Thẩm Nghiên San ư? Các nàng tới chỗ này làm gì vậy?
Bước chân vừa định dịch chuyển vì thế mà dừng lại, nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ, mi mày hơi nhướng lên, quay sang nhìn phòng khách phía sau lưng Hoa Hoa.
Dường như hiểu được nàng đang nghi ngờ, Hoa Hoa phủi phủi miệng, “Coi bộ tinh thần của hai người đều không tốt, muội hỏi các nàng đến đây làm gì cũng không nói, chỉ nói là muốn đợi chủ tử quay về. Hừ, khẳng định là không có chuyện tốt đẹp gì rồi!”
Hoa Hoa cực kỳ có ý kiến với những người gắn mác ‘Thẩm gia’, thành kiến sâu đậm, phàm là người Thẩm gia đến tìm chủ tử tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành, cho nên theo bản năng lúc này nàng cũng cho rằng bọn họ đang tới sinh sự, muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của chủ tử mình.
Hơn nữa…
Hoa Hoa nhảy chân sáo bước nhanh đến trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, lúc người đến phòng lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên khi trở về lại nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài vậy, muội và Hương Hương tỷ tỷ muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Muội còn muốn đi thăm dò một chút liền nghe ngóng được chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn. Những người này thật quá đáng!”
Cho dù đây là quy củ của đám nhà giàu phú quý trong suốt mấy trăm ngàn năm qua, nhưng rơi xuống đầu chủ tử nhà nàng, còn bắt muội muội chủ tử đi làm ‘dắng thiếp’, nàng có thể không cảm thấy Thẩm gia này quá đáng sao!
Cho nên nàng rì rầm xong, lại bĩu môi nói thêm: “Còn không phải vì chuyện ‘dắng thiếp’ này mà đến sao? Muốn đến đây nịnh nọt trước chứ gì?”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch khẽ nhúc nhích, cất bước xuyên qua sân nhỏ bước vào phòng khách.
Ngay thời điểm bóng dáng nàng biến mất trong phòng khách, một thân hồng y xinh đẹp bước ra sau cây ngọc lan uốn lượn, nhìn sang cửa phòng khách, haha cười khẽ, “Rõ là nhạy cảm quá đi.”
Kém tí nữa là bị phát hiện rồi, thật ra hắn chỉ mới vào đây, còn chưa kịp làm chút gì thì nàng đã quay lại rồi, còn kiểu vừa vào cửa đã nhận ra sự khác biệt. Tinh tế như vậy sao hắn dám tin nàng chính là
Thẩm gia Nhị tiểu thư trong truyền thuyết chứ?
Đột nhiên hắn thở nhẹ, đưa tay vỗ vỗ ngực, tựa hồ làm như vậy thì trái tim sẽ không nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài.
Liệu có phải là muội ấy không?
Do Hoa Hoa xuất hiện bẩm báo nên Thẩm Nghiên Tịch không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn trong đây, bước vào phòng khách để gặp Vệ di nương và Thẩm Nghiên San.
Vệ di nương và Thẩm Nghiên San nghe được động tĩnh lập tức quay đầu nhìn qua cửa, thế nên chỉ cần Thẩm Nghiên Tịch vừa tiến vào thì các nàng nhìn thấy ngay. Hai người vội vã đứng lên, thần sắc vừa câu nệ lại mang chút bất an cùng thất thốt, sau khi hành lễ chỉ dám đứng ngay đó, dường như có chút khó xử không biết nên mở miệng như thế nào.
Thẩm Nghiên Tịch ngồi trên chủ vị nhìn hai ‘khúc cây’ đứng đó, muốn mở miệng lại không dám nói lời nào, nàng sờ sẫm khuôn mặt mình, thầm nghĩ không lẽ chỉ vừa ra ngoài một chuyến thì vẻ mặt bổn tiểu thư đã trở nên dữ tợn đến đáng sợ như vậy sao?
“Không biết di nương và Tứ muội đến đây có chuyện gì?”
Không phải thật sự là do chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn ư?
Nàng còn đang suy nghĩ thì Vệ di nương lập tức quỳ xuống, lòng nàng ‘lộp độp’ hai tiếng, mi mày nheo lại, chớp mắt đã lộ chút hàn quang.
Thật sự là vì chuyện ‘dắng thiếp’ mà đến sao?
Vệ di nương quỳ xuống xong nằng nặc dập đầu, run rẩy nhưng kiên định nói ra: “Cầu xin Nhị tiểu thư khai ân, miễn cho San Nhi làm ‘dắng thiếp’ theo người.”
“…Sao?”