Thẩm Nhị tiểu thư trên đường về kinh gặp nạn, rơi xuống vách núi. Ngay tại thời điểm mọi người cơ hồ đều cho rằng nàng nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, bọn họ vạn phần thương tiếc cho phận hồng nhan bạc mệnh như nàng. Vậy mà …có ai ngờ lại còn sống sờ sờ và còn được tìm thấy!
Nghe nói, bởi vì nàng cùng xe ngựa đồng loạt rơi xuống nước, cho nên không khỏi chịu nhiều khổ sở chật vật, nước chảy bèo trôi. May mắn ở thời khắc nàng bị hôn mê bất tỉnh được trời cứu giúp trôi xuống vùng hạ lưu, lại được một đôi vợ chồng già cứu sống, cho nên mới thoát được một kiếp nạn.
Tin này vừa lan ra, trong kinh thành ai nấy đều hoảng hốt, có người thì khiếp sợ, có người thì hoài nghi xen lẫn cảm thán.
Có nói thì phải nói đến vị Thẩm Nhị tiểu thư này phúc lớn mạng lớn, rơi xuống vách núi hiểm trở, lại gặp dòng chảy xiết như vậy mà vẫn bình an vô sự, dù sao nhiều năm qua, số người rơi xuống vách núi đó không ít nhưng lại không một ai có thể bảo toàn tính mạng, thậm chí còn rất nhiều người đã vào bụng cá, chết mất xác rồi.
Bởi vậy, cũng không ít người hoài nghi, rơi xuống một nơi hiểm trở như vậy làm gì có khả năng còn sống để trở về chứ? Có không ít người đã bỏ công đi tìm, ít nhiều cũng tìm về một cái xác chết mà thôi. Nhưng dù gì cũng là đích tiểu thư của phủ Tể tướng, lại còn là hôn thê của Thất điện hạ nữa, làm sao có thể bỏ mạng nơi rừng núi hoang sơ như thế chứ?
Bất quá hết thảy những hoài nghi đều bị dập tắt khi tầng tầng lớp lớp binh mã hộ vệ mang một chiếc xe ngựa tiến vào kinh thành, xuyên thấu qua kẽ hở của rèm xe ngựa dân chúng dọc đường nhìn thấy một cô gái đang ngồi trong đó, mặc dù nhìn không rõ mặt nhưng đích thực là vẫn còn sống.
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến phủ Tể tướng, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang đứng trước cổng, bởi vì đã nhận được tin mà vội vàng chạy ra cửa đón tiếp, đám người đó đích thị là người nhà Thẩm tộc rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn xuyên qua rèm cửa quan sát tình hình bên ngoài, sóng mắt chuyển giao, sự lạnh lùng trong ánh mắt trong ánh mắt trong trẻo ấy lập tức tiêu tan, ánh mắt nàng hiện giờ đã trở nên vô cùng dịu dàng, khẽ lộ ra một chút nước, phối hợp nhịp nhàng với sắc mặt tái nhợt đến trong suốt kia, dáng người yếu ớt nhỏ nhắn, cho dù là ai nhìn thấy cũng phải động lòng, tựa hồ cả dùng một lời nói nặng với nàng, nàng cũng không thể chịu đựng được.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước phủ, nha hoàn lập tức tiến lên đặt xuống một chiếc ghế nhỏ, cẩn thận nhấc rèm nâng Nhị tiểu thư xuống.
Dưới sự giúp đỡ của một vài nha hoàn, Thẩm Nghiên Tịch dễ dàng xuống xe ngựa, bộ dáng ốm yếu như thể gió thổi cũng có thể ngả nghiêng khiến lòng người thương xót không nguôi.
Chân vừa chạm đất, trước mặt đã có rất nhiều người ‘phần phật’ vây hãm, một giây sau nàng liền bị vùi vào một bờ ngực mềm mại, tiếng kêu khóc đau lòng dán chặt bên tai, chấn động đến nỗi khiến nàng không kịp chuẩn bị mà muốn hôn mê choáng váng, đầu óc cứ ‘ong ong’.
"Cháu gái ngoan của ta, Phật tổ phù hộ đã đưa ngươi bình an trở về nhà rồi! Vài ngày trước nghe tin cháu gặp nạn, tổ mẫu đau muốn đứt từng khúc ruột. Cái bọn thích khách chết tiệt, dám ám sát Nhị cô nương của Thẩm gia, hại bao nhiêu người phải lo lắng khổ sở, thiếu chút nữa tổ mẫu đã là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi, sẽ không còn dịp được nhìn mặt cháu gái ngoan của ta rồi! Tạ ơn trời đất, ngươi cũng đã bình an vô sự trở về!"
Một phen ái tình dào dạt, nỗi đau xé lòng xen lẫn với sự nhớ nhung lo lắng thật khiến lòng người cảm động, mọi người có mặt tại đây vành mắt đã ửng đỏ, nước mắt ngổn ngang.
Thẩm Nghiên Tịch chôn mặt trong lòng tổ mẫu, thân thể nhỏ bé khẽ run lên giống như vừa bị kinh hãi đang tìm kiếm chỗ trấn an, bầu không khí hiện tại vô cùng nhiệt liệt tựa như củi thêm dầu vào lửa, khiến người ta lại một lần nữa xót xa đau lòng.
Mà trên thực tế, giờ phút này, chiếc cổ nhỏ bé sắc sảo của nàng đang bị Thẩm lão phu nhân ôm chặt đến độ muốn gãy thành tám khúc, bị ép chặt như vậy, thân thể nàng cũng không nhịn được mà có chút cứng ngắc bất động.
Ây da, lão phu nhân, bà đã ôm đủ chưa!
Tựa hồ nghe thấu tiếng lòng nàng, ma ma đứng cạnh luôn dìu lão phu nhân mới mở miệng, nhẹ giọng nói:"Nhị tiểu thư đã bình an trở về, lão phu nhân không cần phải đau lòng như vậy nữa, người xem xem, Nhị tiểu thư của chúng ta vừa trải qua một cơn đại nạn, cơ thể vẫn còn rất yếu, chi bằng ta vào phủ trước rồi nói chuyện sau?"
Được nhắc nhở, lão phu nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông lỏng vòng tay song vẫn sít sao kéo chặt tay Thẩm Nghiên Tịch không tha, ánh mắt nhìn nàng không rời, nói ngay: "Ta quá kích động rồi, đã quên mất từ nhỏ thân thể ngươi đã không tốt, lại trải qua khó khăn, sứ khỏe nhất định sẽ càng yếu hơn, ta…"
Nói một hơi, bà lại không khỏi nghẹn ngào, vội dùng khăn lau lau khóe mắt, nói tiếp: "Mau theo tổ mẫu vào nhà nào, sáng sớm thái y trong cung đã được thỉnh đến, ta sẽ bảo ông ấy trị liệu cho ngươi thật tốt, tuyệt đối không thể lưu lại di căn về sau."
Thẩm Nghiên Tịch cúi thấp đầu, vẻ mặt vừa sầu não lại cảm động, khẽ gật gật đầu, đang định nói thêm vài câu hành cá cho có lễ thì có một vị phu nhân rất mực đoan trang, khoan thai tiến lại, nắm chặt tay kia của nàng, sít sao như sợ nàng có thể biến mất ngay trước mắt.
"Hài tử, ngươi thật sự đã chịu khổ rồi a!"
Đích thị là Kim thị, phu nhân của Tể tướng đây mà, mới chỉ nhắc đến hai chữ ‘hài tử’, bà đã nấc nghẹn, trong mắt đã lóng lánh nước, lông mày cũng tụ lại cùng một chỗ.
Lão phu nhân lại bắt đầu lau nước mắt, vội vàng nói:"Được rồi, được rồi, con dâu của ta cũng đừng quá đau lòng, may mà Tịch nhi nhà ta phúc lớn mạng lớn, xem như có thể bình an quay trở về rồi, sau này ngươi vẫn còn có dịp bù đắp yêu thương cho cháu nó rồi. Tịch Nhi trước giờ yếu đuối nhiều bệnh, đừng để cháu nó phải đứng ở ngoài cửa mãi, có lời gì cứ vào trong nhà rồi hãy nói."
Nói xong liền tự mình kéo tay Thẩm Nghiên Tịch về phía cửa lớn đi vào, một bên, Thẩm phu nhân cũng để nha hoàn lui lại phía sau, đích thân đỡ nữ nhi vào phủ.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nghiên Tịch cũng không có dịp được mở miệng nói câu nào, mãi đến khi cùng Thẩm lão phu nhân vào trong phòng, các vị chủ tử trong phủ đều ngồi xuống, nàng toan hành lễ thì được lão phu nhân miễn qua, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vô cùng ân cần và thương yêu.
"Thân thể ngươi yếu đuối, những nghi thức xã giao có thể miễn thì cứ miễn đi, tổ mẫu biết ngươi có lòng là đủ rồi."
"Tạ tổ mẫu đã thương yêu."
"Ầy…" Lão phu nhân vỗ nhẹ vào bàn tay nàng, sau đó quay đầu nói với ma ma đứng hầu bên cạnh, "Mau mời Trần thái y vào đi."
Ma ma cúi người đáp lại liền đi ra ngoài, lập tức cho mời Trần thái y, ông từ sáng sớm đã được mời đến phủ.
Thẩm Nghiên Tịch yên lặng ngồi bên cạnh lão thái thái, đến giờ phút này nàng mới có dịp tỉ mỉ quan sát mọi người xung quanh.
Đầu tiên chính là lão phu nhân ngồi cạnh bên, mặt mũi hiền từ, mặc áo hoa phủ xanh đen, mái tóc hoa râm được búi thành vòng tròn, trên đầu còn cài vài cây ngọc trâm, không đến nỗi xa hoa nhưng lại rất mực khoan thai.
Một bên lại nhìn người phụ nữ luôn ân cần nhìn nàng từ đầu chí cuối, Thẩm phu nhân đã ngoài ba mươi lăm, ba mươi sau tuổi nhưng nhìn vẫn như sắp bước qua tuổi ba mươi, dung nhan diễm lệ, trên mặt không chút nếp nhăn nào, lại mang khí chất khoan thai tôn quý.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn bà một lát, rũ xuống con mắt nhỏ từ nãy giờ không hề chớp qua, sau đó mới chú ý đến vị cô nương đứng sau lưng Thẩm phu nhân.
Tinh tế như trăng sáng ngày rằm, dịu dàng như châu ngọc le lói, thanh khiết như hoa sen trắng, e đây chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Tam tiểu thư Thẩm Nghiên Huyên của phủ Tể tướng đây, cũng là người em gái cùng một cha một mẹ của Thẩm Nghiên Tịch.
Cô ấy cũng đang đứng sau lưng mẫu thân mà đánh giá Thẩm Nghiên Tịch, ánh mắt bễ nghễ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt lộ vẻ khinh thường và ghen ghét, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nghiên Tịch nhìn về phía mình, nàng nhanh chóng thu liễm ánh mắt, nở ra một nụ cười ôn hòa đầy thiện ý.
Lúc này, giọng nói của lão phu nhân vang lên bên tai, thanh âm vô cùng hiền từ, "Ngươi ở bên ngoài đã nhiều năm, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, điều này ta vẫn luôn canh cánh trong lòng không nguôi."
Thẩm Nghiên Huyên nghe vậy, đôi đồng tử liền xoay động, cười cười tiến về phía Thẩm Nghiên Tịch, chủ động kéo tay nàng cười hì hì, "Tỷ tỷ rốt cục cũng đã trở về, tỷ không biết được bao nhiêu năm qua muội lúc nào cũng nghĩ đến tỷ, nếu không phải do tổ mẫu và mẫu thân không cho phép, ta sớm đã đi tìm tỷ rồi! Tuy từ nhỏ chưa từng được gặp qua tỷ tỷ, nhưng hôm nay vừa gặp đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cứ như chưa từng cách xa. Nhiều ngày qua muội đã ngóng trông tỷ trở về, không ngờ tỷ lại gặp chuyện bất trắc, muội thật lo lắng không yên. Cũng may tỷ cát nhân thiên tướng, bình an trở về, từ nay về sau ở trong phủ này nhất định sẽ không còn gì khiến tỷ phải bận tâm sợ hãi nữa đâu."
Ở bên cạnh lão phu nhân thấy thế liền mỉm cười gật đầu, chỉ vào Thẩm Nghiên Huyên mà nói với nàng: "Đây là Tam muội của ngươi, trong phủ này chỉ có con bé là gần tuổi ngươi nhất, tỷ muội các ngươi phải hòa thuận hỗ trợ lẫn nhau. Tịch Nhi vừa hồi phủ, lát nữa muội muội ngươi sẽ dẫn ngươi đi một vòng trong phủ để làm quen."
"Vâng." Nàng quay đầu lại nói thêm với Thẩm Nghiên Huyên, "Làm phiền Tam muội rồi."
Thẩm Nghiên Huyên kéo tay nàng quơ quơ, vừa cười vừa nói: "Đây không phải là chuyện nên làm sao? Nếu không phải do sức khỏe tỷ tỷ không tốt, thì bây giờ muội nhất định sẽ dẫn tỷ đi ngay."
Thẩm Nghiên Tịch mím môi cười nhẹ, hình như có chút e lệ, lại yếu ớt gật đầu, tựa hồ nàng cũng không biết phải nói gì thêm.
Thẩm Nghiên Huyên nhìn nàng một cái, nụ cười rực rỡ khẽ ngưng lại, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt và ghen ghét.
Mà lúc này đây, ma ma lĩnh mệnh đã thỉnh được Trần thái y vào.
Thẩm Nhị tiểu thư trên đường về kinh gặp nạn, rơi xuống vách núi. Ngay tại thời điểm mọi người cơ hồ đều cho rằng nàng nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, bọn họ vạn phần thương tiếc cho phận hồng nhan bạc mệnh như nàng. Vậy mà …có ai ngờ lại còn sống sờ sờ và còn được tìm thấy!
Nghe nói, bởi vì nàng cùng xe ngựa đồng loạt rơi xuống nước, cho nên không khỏi chịu nhiều khổ sở chật vật, nước chảy bèo trôi. May mắn ở thời khắc nàng bị hôn mê bất tỉnh được trời cứu giúp trôi xuống vùng hạ lưu, lại được một đôi vợ chồng già cứu sống, cho nên mới thoát được một kiếp nạn.
Tin này vừa lan ra, trong kinh thành ai nấy đều hoảng hốt, có người thì khiếp sợ, có người thì hoài nghi xen lẫn cảm thán.
Có nói thì phải nói đến vị Thẩm Nhị tiểu thư này phúc lớn mạng lớn, rơi xuống vách núi hiểm trở, lại gặp dòng chảy xiết như vậy mà vẫn bình an vô sự, dù sao nhiều năm qua, số người rơi xuống vách núi đó không ít nhưng lại không một ai có thể bảo toàn tính mạng, thậm chí còn rất nhiều người đã vào bụng cá, chết mất xác rồi.
Bởi vậy, cũng không ít người hoài nghi, rơi xuống một nơi hiểm trở như vậy làm gì có khả năng còn sống để trở về chứ? Có không ít người đã bỏ công đi tìm, ít nhiều cũng tìm về một cái xác chết mà thôi. Nhưng dù gì cũng là đích tiểu thư của phủ Tể tướng, lại còn là hôn thê của Thất điện hạ nữa, làm sao có thể bỏ mạng nơi rừng núi hoang sơ như thế chứ?
Bất quá hết thảy những hoài nghi đều bị dập tắt khi tầng tầng lớp lớp binh mã hộ vệ mang một chiếc xe ngựa tiến vào kinh thành, xuyên thấu qua kẽ hở của rèm xe ngựa dân chúng dọc đường nhìn thấy một cô gái đang ngồi trong đó, mặc dù nhìn không rõ mặt nhưng đích thực là vẫn còn sống.
Xe ngựa một đường chạy thẳng đến phủ Tể tướng, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang đứng trước cổng, bởi vì đã nhận được tin mà vội vàng chạy ra cửa đón tiếp, đám người đó đích thị là người nhà Thẩm tộc rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn xuyên qua rèm cửa quan sát tình hình bên ngoài, sóng mắt chuyển giao, sự lạnh lùng trong ánh mắt trong ánh mắt trong trẻo ấy lập tức tiêu tan, ánh mắt nàng hiện giờ đã trở nên vô cùng dịu dàng, khẽ lộ ra một chút nước, phối hợp nhịp nhàng với sắc mặt tái nhợt đến trong suốt kia, dáng người yếu ớt nhỏ nhắn, cho dù là ai nhìn thấy cũng phải động lòng, tựa hồ cả dùng một lời nói nặng với nàng, nàng cũng không thể chịu đựng được.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước phủ, nha hoàn lập tức tiến lên đặt xuống một chiếc ghế nhỏ, cẩn thận nhấc rèm nâng Nhị tiểu thư xuống.
Dưới sự giúp đỡ của một vài nha hoàn, Thẩm Nghiên Tịch dễ dàng xuống xe ngựa, bộ dáng ốm yếu như thể gió thổi cũng có thể ngả nghiêng khiến lòng người thương xót không nguôi.
Chân vừa chạm đất, trước mặt đã có rất nhiều người ‘phần phật’ vây hãm, một giây sau nàng liền bị vùi vào một bờ ngực mềm mại, tiếng kêu khóc đau lòng dán chặt bên tai, chấn động đến nỗi khiến nàng không kịp chuẩn bị mà muốn hôn mê choáng váng, đầu óc cứ ‘ong ong’.
"Cháu gái ngoan của ta, Phật tổ phù hộ đã đưa ngươi bình an trở về nhà rồi! Vài ngày trước nghe tin cháu gặp nạn, tổ mẫu đau muốn đứt từng khúc ruột. Cái bọn thích khách chết tiệt, dám ám sát Nhị cô nương của Thẩm gia, hại bao nhiêu người phải lo lắng khổ sở, thiếu chút nữa tổ mẫu đã là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi, sẽ không còn dịp được nhìn mặt cháu gái ngoan của ta rồi! Tạ ơn trời đất, ngươi cũng đã bình an vô sự trở về!"
Một phen ái tình dào dạt, nỗi đau xé lòng xen lẫn với sự nhớ nhung lo lắng thật khiến lòng người cảm động, mọi người có mặt tại đây vành mắt đã ửng đỏ, nước mắt ngổn ngang.
Thẩm Nghiên Tịch chôn mặt trong lòng tổ mẫu, thân thể nhỏ bé khẽ run lên giống như vừa bị kinh hãi đang tìm kiếm chỗ trấn an, bầu không khí hiện tại vô cùng nhiệt liệt tựa như củi thêm dầu vào lửa, khiến người ta lại một lần nữa xót xa đau lòng.
Mà trên thực tế, giờ phút này, chiếc cổ nhỏ bé sắc sảo của nàng đang bị Thẩm lão phu nhân ôm chặt đến độ muốn gãy thành tám khúc, bị ép chặt như vậy, thân thể nàng cũng không nhịn được mà có chút cứng ngắc bất động.
Ây da, lão phu nhân, bà đã ôm đủ chưa!
Tựa hồ nghe thấu tiếng lòng nàng, ma ma đứng cạnh luôn dìu lão phu nhân mới mở miệng, nhẹ giọng nói:"Nhị tiểu thư đã bình an trở về, lão phu nhân không cần phải đau lòng như vậy nữa, người xem xem, Nhị tiểu thư của chúng ta vừa trải qua một cơn đại nạn, cơ thể vẫn còn rất yếu, chi bằng ta vào phủ trước rồi nói chuyện sau?"
Được nhắc nhở, lão phu nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông lỏng vòng tay song vẫn sít sao kéo chặt tay Thẩm Nghiên Tịch không tha, ánh mắt nhìn nàng không rời, nói ngay: "Ta quá kích động rồi, đã quên mất từ nhỏ thân thể ngươi đã không tốt, lại trải qua khó khăn, sứ khỏe nhất định sẽ càng yếu hơn, ta…"
Nói một hơi, bà lại không khỏi nghẹn ngào, vội dùng khăn lau lau khóe mắt, nói tiếp: "Mau theo tổ mẫu vào nhà nào, sáng sớm thái y trong cung đã được thỉnh đến, ta sẽ bảo ông ấy trị liệu cho ngươi thật tốt, tuyệt đối không thể lưu lại di căn về sau."
Thẩm Nghiên Tịch cúi thấp đầu, vẻ mặt vừa sầu não lại cảm động, khẽ gật gật đầu, đang định nói thêm vài câu hành cá cho có lễ thì có một vị phu nhân rất mực đoan trang, khoan thai tiến lại, nắm chặt tay kia của nàng, sít sao như sợ nàng có thể biến mất ngay trước mắt.
"Hài tử, ngươi thật sự đã chịu khổ rồi a!"
Đích thị là Kim thị, phu nhân của Tể tướng đây mà, mới chỉ nhắc đến hai chữ ‘hài tử’, bà đã nấc nghẹn, trong mắt đã lóng lánh nước, lông mày cũng tụ lại cùng một chỗ.
Lão phu nhân lại bắt đầu lau nước mắt, vội vàng nói:"Được rồi, được rồi, con dâu của ta cũng đừng quá đau lòng, may mà Tịch nhi nhà ta phúc lớn mạng lớn, xem như có thể bình an quay trở về rồi, sau này ngươi vẫn còn có dịp bù đắp yêu thương cho cháu nó rồi. Tịch Nhi trước giờ yếu đuối nhiều bệnh, đừng để cháu nó phải đứng ở ngoài cửa mãi, có lời gì cứ vào trong nhà rồi hãy nói."
Nói xong liền tự mình kéo tay Thẩm Nghiên Tịch về phía cửa lớn đi vào, một bên, Thẩm phu nhân cũng để nha hoàn lui lại phía sau, đích thân đỡ nữ nhi vào phủ.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nghiên Tịch cũng không có dịp được mở miệng nói câu nào, mãi đến khi cùng Thẩm lão phu nhân vào trong phòng, các vị chủ tử trong phủ đều ngồi xuống, nàng toan hành lễ thì được lão phu nhân miễn qua, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vô cùng ân cần và thương yêu.
"Thân thể ngươi yếu đuối, những nghi thức xã giao có thể miễn thì cứ miễn đi, tổ mẫu biết ngươi có lòng là đủ rồi."
"Tạ tổ mẫu đã thương yêu."
"Ầy…" Lão phu nhân vỗ nhẹ vào bàn tay nàng, sau đó quay đầu nói với ma ma đứng hầu bên cạnh, "Mau mời Trần thái y vào đi."
Ma ma cúi người đáp lại liền đi ra ngoài, lập tức cho mời Trần thái y, ông từ sáng sớm đã được mời đến phủ.
Thẩm Nghiên Tịch yên lặng ngồi bên cạnh lão thái thái, đến giờ phút này nàng mới có dịp tỉ mỉ quan sát mọi người xung quanh.
Đầu tiên chính là lão phu nhân ngồi cạnh bên, mặt mũi hiền từ, mặc áo hoa phủ xanh đen, mái tóc hoa râm được búi thành vòng tròn, trên đầu còn cài vài cây ngọc trâm, không đến nỗi xa hoa nhưng lại rất mực khoan thai.
Một bên lại nhìn người phụ nữ luôn ân cần nhìn nàng từ đầu chí cuối, Thẩm phu nhân đã ngoài ba mươi lăm, ba mươi sau tuổi nhưng nhìn vẫn như sắp bước qua tuổi ba mươi, dung nhan diễm lệ, trên mặt không chút nếp nhăn nào, lại mang khí chất khoan thai tôn quý.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn bà một lát, rũ xuống con mắt nhỏ từ nãy giờ không hề chớp qua, sau đó mới chú ý đến vị cô nương đứng sau lưng Thẩm phu nhân.
Tinh tế như trăng sáng ngày rằm, dịu dàng như châu ngọc le lói, thanh khiết như hoa sen trắng, e đây chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Tam tiểu thư Thẩm Nghiên Huyên của phủ Tể tướng đây, cũng là người em gái cùng một cha một mẹ của Thẩm Nghiên Tịch.
Cô ấy cũng đang đứng sau lưng mẫu thân mà đánh giá Thẩm Nghiên Tịch, ánh mắt bễ nghễ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt lộ vẻ khinh thường và ghen ghét, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nghiên Tịch nhìn về phía mình, nàng nhanh chóng thu liễm ánh mắt, nở ra một nụ cười ôn hòa đầy thiện ý.
Lúc này, giọng nói của lão phu nhân vang lên bên tai, thanh âm vô cùng hiền từ, "Ngươi ở bên ngoài đã nhiều năm, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, điều này ta vẫn luôn canh cánh trong lòng không nguôi."
Thẩm Nghiên Huyên nghe vậy, đôi đồng tử liền xoay động, cười cười tiến về phía Thẩm Nghiên Tịch, chủ động kéo tay nàng cười hì hì, "Tỷ tỷ rốt cục cũng đã trở về, tỷ không biết được bao nhiêu năm qua muội lúc nào cũng nghĩ đến tỷ, nếu không phải do tổ mẫu và mẫu thân không cho phép, ta sớm đã đi tìm tỷ rồi! Tuy từ nhỏ chưa từng được gặp qua tỷ tỷ, nhưng hôm nay vừa gặp đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cứ như chưa từng cách xa. Nhiều ngày qua muội đã ngóng trông tỷ trở về, không ngờ tỷ lại gặp chuyện bất trắc, muội thật lo lắng không yên. Cũng may tỷ cát nhân thiên tướng, bình an trở về, từ nay về sau ở trong phủ này nhất định sẽ không còn gì khiến tỷ phải bận tâm sợ hãi nữa đâu."
Ở bên cạnh lão phu nhân thấy thế liền mỉm cười gật đầu, chỉ vào Thẩm Nghiên Huyên mà nói với nàng: "Đây là Tam muội của ngươi, trong phủ này chỉ có con bé là gần tuổi ngươi nhất, tỷ muội các ngươi phải hòa thuận hỗ trợ lẫn nhau. Tịch Nhi vừa hồi phủ, lát nữa muội muội ngươi sẽ dẫn ngươi đi một vòng trong phủ để làm quen."
"Vâng." Nàng quay đầu lại nói thêm với Thẩm Nghiên Huyên, "Làm phiền Tam muội rồi."
Thẩm Nghiên Huyên kéo tay nàng quơ quơ, vừa cười vừa nói: "Đây không phải là chuyện nên làm sao? Nếu không phải do sức khỏe tỷ tỷ không tốt, thì bây giờ muội nhất định sẽ dẫn tỷ đi ngay."
Thẩm Nghiên Tịch mím môi cười nhẹ, hình như có chút e lệ, lại yếu ớt gật đầu, tựa hồ nàng cũng không biết phải nói gì thêm.
Thẩm Nghiên Huyên nhìn nàng một cái, nụ cười rực rỡ khẽ ngưng lại, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt và ghen ghét.
Mà lúc này đây, ma ma lĩnh mệnh đã thỉnh được Trần thái y vào.